•Cô cô, người có thích ta không..

Triệu Linh Tiêu nhìn thẳng vào mắt Triệu Vân Y hỏi.

•Ta không biết..

Triệu Vân Y lảng tránh ánh mắt hắn, không muốn trả lời và cũng không biết trả lời thế nào.

•Còn ta thì rất thích cô cô, cô cô luôn tốt với ta.. Dù không có chuyện này ta cũng nguyện sẽ chăm sóc cô cô đến hết đời...

Triệu Linh Tiêu chân thành nói. Triệu Vân Y nghe lời hắn nói tâm cảm thấy ấm áp.

Triệu Linh Tiêu cảm thấy tình cảm dâng trào, chồm lên nắm tay Triệu Vân Y sau đó kéo nàng ngồi lên đùi mình, hai cơ thể sát lại gần nhau.

•Ngươi lại muốn làm chuyện vô lễ nữa sao...

Triệu Vân Y thẹn thùng khẽ mắng, mặt ửng hồng kiều mị vô phương, tuy nàng lớn tuổi hơn hắn, nhưng chuyện tiếp xúc nam nữ thì chưa bao giờ trải nghiệm qua, bất giác thấy không quen.

Triệu Linh Tiêu không đáp, nhổm người lên nhẹ hôn lên môi nàng, chợt nhớ là khi chuyện bắt đầu hắn vẫn chưa một lần hôn nàng.

Triệu Vân Y mở to mắt, trong lòng hoảng loạn, muốn rút lui nhưng dường như không làm được, cũng không thể phản kháng, chỉ có thể để hắn muốn làm gì thì làm. Nụ hôn hắn trao thật say đắm, ngọt ngào đến từng giây, Triệu Vân Y dần bị cuốn vào không thể dứt ra. Triệu Linh Tiêu lại cảm thấy kê kê bất ổn, cảm giác hứng tình lại trỗi dậy, hắn bạo dạn đè nàng xuống, bắt đầu hiệp hai.

•Aaaa... Không được, Tiêu nhi dừng lại.... Áaaaaaaaaa

.........

Mấy ngày trôi qua, Triệu Linh Tiêu hầu như không hề ra ngoài, dành hết thời gian để ở bên Triệu Vân Y, bầu bạn, an ủi nàng. Thời gian luôn là liều thuốc phục hồi tốt nhất, mấy ngày qua tinh thần của Triệu Vân Y dần tốt trở lại, không những thế mối quan hệ giữa nàng và Triệu Linh Tiêu càng trở nên tốt đẹp. Giữa bọn họ có một chút kỳ lạ, có lúc họ xem nhau như cô cháu bình thường, có lúc lại như tình nhân ân ân ái ái.

Trời sáng.

Một ngày như mọi ngày, Triệu Linh Tiêu thức dậy thật sớm, hắn đã quen như vậy. Thỉnh thoảng bước ra ngoài làm vài động tác thể dục cho nóng người, đêm qua đúng là một đêm mưa gió quầng vũ với hắn, chiến mấy hiệp khiến trong người đến giờ vẫn còn uể oải.

Chợt hắn nhìn thấy Hàn Y Nhi xuất hiện trước sân.

•Ủa, mẫu thân, sao người đến đây sớm vậy...

Triệu Linh Tiêu mỉm cười hỏi.

•Hừ, tiểu tử nhà ngươi, vừa về đã ru rú với cô cô ngươi, mẫu thân ta sắp ghen tị đến nơi rồi..

Hàn Y Nhi chống nạnh nhìn Triệu Linh Tiêu biểu tình mắng yêu.

•Chịu thôi, ai bảo chỉ có lục cô cô là yêu thương con...

Triệu Linh Tiêu nhún vai nói.

•Haizzzz... Ta biết...

Hàn Y Nhi thở dài, nàng biết nhi tử của mình luôn chịu thiệt thòi, tuy không đành lòng nhưng cũng không có cách nào.

•Lục nuôi đâu...

Ngó lên không thấy bóng dáng Triệu Vân Y nên nàng dò hỏi.

•Cô cô vẫn còn ngủ nướng...

Triệu Linh Tiêu uể oải ngáp dài, mệt mỏi trả lời.

•Lạ thật,bình thường muội ấy đâu có dậy trễ nhưng vậy...

Hàn Y Nhi thắc mắc.

•Tối qua con và cô cô nói chuyện hơi khuya, cô cô mệt nên ngủ nướng...

Triệu Linh Tiêu lắc léo trả lời, tất nhiên là hắn không dám nói rằng tối qua hai người đại chiến ba trăm hiệp nên mới vậy.

•À, mẫu thân tìm Tiêu nhi sao...

Triệu Linh Tiêu nhanh miệng lái sang chuyện khác.

•Ừm, ta định trở về nhà, con có muốn đi không...

Hàn Y Nhi cũng không để ý lắm, nghe hắn hỏi liền mỉm cười trả lời.

•Mẫu thân, không phải Tiêu nhi không muốn mà là Ngoại công không hề ưa thích con, con về đó cũng vô dụng...

Triệu Linh Tiêu bất đắc dĩ nói, ngoại công của hắn vì giận Hàn Y Nhi mẹ hắn mà không yêu thương hắn nhiều, hắn từ nhỏ đã không thích về nhà ngoại.

•Ta biết, nhưng dù sao ông ấy cũng là phụ thân của ta, là ngoại công của con, chúng ta cũng nên về một chút...

Hàn Y Nhi ôn hòa giải thích cho nhi tử hiểu.

•Được rồi, hài nhi sẽ đi với mẫu thân...

Triệu Linh Tiêu rốt cuộc không từ chối, nhưng hắn đồng ý là vì chiều lòng mẫu thân mà thôi, hoàn toàn không mặn mà gì với ngoại gia...

Canh giờ sau, hai mẫu tử Triệu Linh Tiêu bắt đầu rời Triệu gia đi đến Hàn gia. Trước khi đi Triệu Linh Tiêu đã nói cho Triệu Vân Y biết và nàng cũng không có ý kiến.

Triệu gia là gia tộc không nhỏ, đại phu nhân về nhà ngoại tự nhiên là không phải lội bộ rồi. Hai mẫu tử Hàn Y Nhi ngồi xe ngựa, ở thế giới này không có xe hơi, đường giao thông, chỉ có đường đất và xe ngựa. Còn mấy thể loại cao cấp thì hầu hết đều là ngự bảo phi hành, hay cưỡi phi hành khôi lỗi, chiến tọa... Vân vân và mây mây...

Xe ngựa thì rất sốc, người ta bảo là dằn như cưỡi ngựa đúng là không sai tí nào. Triệu Linh Tiêu anh dũng thần võ vậy mà bị say xe ngựa, dọc đường nôn mửa, mặt lúc xanh lúc đỏ, dạ dày sắp nôn ra sạch sẽ.

•Tiêu nhi, con có sao không..

Hàn Y Nhi thấy tình trạng của hắn thì lo lắng hỏi.

•Không, con không sao... Ọe...

•Ọe... Bà nội nó, sắp nôn chết ta rồi...

•Ọe ọe... Sao ta lại bị say xe ngựa chứ...

•Má ơi cứu mạng.....

Án Phong Sơn, một ngọn núi lớn sừng sững đứng, quanh năm xanh tốt hùng vĩ. Án Phong Sơn địa thế rất đặc biệt, một bên sườn mưa quanh năm, bên còn lại thì nắng suốt mùa, vì thế có người còn gọi là Lưỡng Địa Phong.

Án Phong Sơn tồn tại một băng nhóm cướp núi rất mạnh, bởi vì nó nằm chắn ngang tuyến giao thông huyết mạch, mọi giao thương đều đi ngang qua đây, đó là con mồi béo bở cho bất cứ băng cướp nào, và hôm nay cũng là một ngày đẹp trời để ra được ăn cướp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương