Nhập Vọng
-
Chương 53
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Dương thành
.53.
Lạc Dương thành rất lớn, dân ở đây cũng khá đông đúc, song đối với Thẩm Nhạn mà nói, tìm một nơi yên tĩnh để ẩn thân chẳng là khó.
Đi non nửa vòng trong thành, hắn mang Nghiêm Mạc tới thành Đông.
Đây chính là nơi hiển quý* ở trong thành Lạc Dương, ngay cả dinh thự cũng nhìn như vô tận. Rẽ ngoặt mấy cái ở trong hẻm nhỏ, hắn dẫn Nghiêm Mạc đi qua một căn nhà chật hẹp.
*người có chức tước cao.
Phía sau là một con đường mòn, đá cuội trải mặt đường, hai bên bị dây leo phủ kín. Đi qua đường mòn không bao lâu, một đình viện xuất hiện trước mặt hai người.
Viện này thoạt nhìn không lớn nhưng lại u thâm, mỗi một nơi tu sửa vô cùng lịch sự tao nhã, đẹp đến dời bước đổi cảnh.
Lúc này đang giữa mùa xuân, hoa cỏ ven đường thong thả nở rộ, mùi thơm ngào ngạt theo gió thoảng rót vào tâm tì. Dưới tán cây xanh thấp thoáng, lờ mờ hiện ra tòa tiểu lâu xa xa. Kiến trúc không xa hoa gì lắm, thanh nhã giản dị, có chút thiên nhiên dã thú.
– Nơi này là tư dinh của một vị bằng hữu ta, bây giờ chắc người còn chưa trở lại Lạc Dương, hẳn có thể tạm lánh ở đây một ngày.
Thẩm Nhạn không ngừng bước chân, mang theo người đi thẳng tới tòa tiểu lâu, quen thuộc giống như dạo đình viện nhà mình vậy.
Nơi này cảnh sắc tươi đẹp lại yên tĩnh thanh u, là nơi rất tốt để ẩn thân. Nhưng nghe Thẩm Nhạn nói rồi nhìn bài trí trong lâu, đôi mắt Nghiêm Mạc không khỏi hơi tối lại.
Đình viện ốc xá bố trí thấy thế nào cũng có chút hương son phấn, nếu nói bằng hữu này của Thẩm Nhạn là nam nhân, y chắc chắn không tin. Mà nữ nhân có thể cho một nam tử tùy ý ra vào, không cần thông báo, thoạt nhìn cũng có chút ái muội mờ ám.
Thẩm Nhạn không phát hiện sắc mặt Nghiêm Mạc bất thường, đi thẳng vào trong phòng, đem những di vật Khổ Viên lưu lại đặt lên bàn, cẩn thận lật xem một lần rồi cầm lên phong thư trên cùng.
Trong phong thư trắng thuần chỉ có hai ba tờ giấy, nội dung không nhiều nhặn gì, chữ viết thì nguệch ngoạc. Thế nhưng đọc phong tin này, Thẩm Nhạn lại chậm rãi nhíu mày, những lời trong thư phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Hóa ra nửa tháng trước, Khổ Viên tình cờ gặp một nữ tử hồng sam bị thương nặng hấp hối. Nếu người bên ngoài gặp phải chuyện này, có lẽ tránh còn không kịp, nhưng hòa thượng thấy đối phương đáng thương, cũng không nhẫn tâm để nàng ta phơi thây hoang dã, định đi tới cứu chữa.
Ai ngờ nữ nhân đó chẳng những không cầu Khổ Viên cứu mạng, ngược lại ném cho hắn một cái hộp, cười gằn để lại di ngôn: Tô phủ cẩu tặc bội tín, lầm toàn thể Huyết Y môn.
Mấy câu đó, dù là Khổ Viên cũng không dám cả tin. Có thể gọi là Tô phủ, toàn giang hồ chỉ có một nơi, còn Huyết Y môn là danh tiếng gì, hắn biết rất rõ.
Chỉ di ngôn của một dư nghiệt Huyết Y liền khiến hắn nghi ngờ Tô phủ, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Nhưng những chuyện sau đó lại vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Sau khi an táng nữ tử kia, hắn bỗng nhiên bị tặc nhân nhắm vào, những kẻ này mấy lần tập sát, dùng hết mọi thủ đoạn.
Nếu như không có ai truy đuổi, không chừng Khổ Viên đã ném nữ tử này ra sau đầu rồi.
Nhưng giờ hắn không thể không tập trung tinh thần, bắt đầu suy nghĩ tính thật giả của câu nói đó.
Vừa suy nghĩ, bỗng dưng nhìn ra chút manh mối. Trong cái hộp nàng ta lưu lại mặc dù có một quả ngọc bội hình rồng có chút trân quý, thế nhưng thứ giấu trong tường kép lại khiến người ta ngạc nhiên hơn, đó rõ ràng là một tờ phiêu thư, một phong mật tín.
Cái gọi là phiêu thư, chính là giấy thỏa thuận mà chủ hàng và tiêu cục ký vào. Trong đó viết tên tính mạng đôi bên, nội dung đơn hàng, nếu là ám phiêu, nói không chừng còn phải ghi chú rõ ấn tín, đảm bảo hàng hóa đầy đủ.
Loại phiêu thư này mỗi tiêu cục giang hồ đều có, hoàn toàn không lấy làm ngạc nhiên, nhưng đơn phiêu giấu trong bức thư này, viết mấy chữ lớn “Uy Viễn tiêu cục” ở trên.
Vụ huyết án Uy Viễn tiêu cục, trong giang hồ ai mà không biết, ai cũng nghĩ là vì Chúc Bưu áp giải hàng hóa xảy ra vấn đề. Nhưng mặc ai cũng không đoán được, lần này chủ áp hàng lại là người trong Huyết Y môn.
Huyết Y môn chính là cách người giang hồ gọi, bọn họ thì tự xưng là Ngự Thiên tông. Trong môn có hai vị hộ pháp Tả Hữu, một danh Tưởng Khuynh, một danh Mạc Vân, trong đó Tưởng hộ pháp khi tổng đàn Huyết Y môn bị diệt đã bỏ mình, Mạc hộ pháp thì liều mạng trốn ra ngoài.
Trong những năm y đào vong xảy ra chuyện gì đương nhiên không thể biết được, thế nhưng âm dương kém sai*, những vật trọng yếu trong Huyết Y môn lại giao đến tay Uy Viễn tiêu cục, nhờ Chúc Bưu áp giải thay. Kết quả hàng còn chưa chuyển được, Chúc phủ đã bị người ta giết sạch cả nhà, cuối cùng bị một trận lửa lớn thiêu rụi sạch sẽ.
*chỉ những chuyện không như mong muốn.
Vụ này vốn nên thành tử án, huyền án, ai cũng không nghĩ phiêu thư quan trọng này lại thất lạc. Chưa hết, tờ mật tín còn lại còn làm người đọc kinh sợ hơn.
Theo như lời Mạc Vân, tập kích Chúc phủ, tạo thành huyết án chính là ám vệ Tô phủ, là bọn họ muốn tốp hàng hóa đó, còn giết chết Chúc Bưu diệt khẩu.
Đáng tiếc lúc trước y không yên tâm giao hết tất cả đồ cho Chúc Bưu, mà để lại tấm ngọc bội này cho người bảo quản thay để một ngày kia có thể tìm Tô phủ báo thù.
Hai thứ này có thể nói thạch phá kinh thiên, không nói đến có phải là vật Mạc Vân lưu lại thật không, chỉ ý tứ trong đó đã khiến người ta đề phòng. Cho nên Khổ Viên mới hạ quyết tâm đi Lạc Dương thành tìm Kim Đao môn chủ. Thuận tiện để lại thư cho Thẩm Nhạn, để hắn cũng biết hết nội tình trong đó.
Nhưng cuối cùng, Khổ Viên vẫn không thể tự mình nói ra.
Ngắn ngủi mấy bức thư, Thẩm Nhạn lại nhìn đến một nén hương. Không phải bởi vì chữ hòa thượng viết ngoáy, kể lại không rõ, mà bởi vì chuyện theo như lời trong thư, vốn khiến lòng người kinh hãi. Khổ Viên một đời lỗ mãng, lại si thái vô cùng, ai có thể đoán được trước khi chết hắn lại trong thô có tế một lần, để lại những vật này cho mình.
Thở dài một hơi, Thẩm Nhạn buông bức thư trong tay, lấy những thứ còn lại ra.
Di vật hòa thượng lưu lại, trừ quần áo độ điệp ra cũng chỉ có hai bản kinh Phật. Nếu là thường nhân phỏng đoán, phiêu thư mật tín kia tất nhiên là giấu ở trong kinh Phật. Thẩm Nhạn lại không để ý tới bộ sách, mà là mở ra độ điệp, cẩn thận quan sát một lát, ngón tay linh hoạt bóc nhẹ, gỡ xuống phong bì trên mặt.
Trong lớp cứng rắn là hai trang giấy ố vàng đang nằm. Độ điệp chính là bảo bối quan trọng nhất của hòa thượng, cũng là vật duy nhất gởi lại trên tay Viễn Năng thiền sư mà không phải trong phòng thiền nhà ông, nơi tàng thư của Khổ Viên. Đổi người khác, e vĩnh viễn cũng không đoán ra manh mối.
– Thứ hại chết Khổ Viên, sợ giờ không còn ở đây.
Thẩm Nhạn thở dài thườn thượt, đem câu chuyện phức tạp thuật lại cho người bên cạnh.
– Nếu ta đoán không sai, lúc trước đặt trong hộp chính là ngọc bội trong Cửu Long hoàn, bị nữ tử Huyết Y môn kia giao vào tay Khổ Viên. Kẻ đuổi giết Khổ Viên có thể không biết trong hộp còn có thứ khác, cho nên chỉ giết Khổ Viên cướp đi ngọc bội xong việc. Về phần tại sao bọn chúng muốn đổ tội lên đầu ta…
– Để huynh hao phí chút suy nghĩ, không rảnh bận tâm thứ khác.
Nghiêm Mạc lạnh lùng cười.
– Huynh và Trích Tinh lâu rốt cuộc kết thù như thế nào, khiến bọn họ hận không thể giết huynh nhanh.
Chẳng những là giết hắn, còn muốn khiến hắn bị chúng bạn xa lánh, danh dự mất hết, đây đã không phải đơn thuần là thù cũ.
Thẩm Nhạn cười khổ lắc đầu, hắn làm sao biết ngọn nguồn trong đó. Nhưng giờ đây Lý đại thân tử, Khổ Viên qua đời, Cam Tam và Phỉ Phỉ cũng suýt nữa gặp nạn, những bằng hữu tốt nhất của hắn đều bị treo ở Quỷ môn quan, nếu nói không chút liên quan tới hắn, thì giải thích thế nào về những chuyện đã qua.
Trích Tinh lâu vì sao muốn gây chuyện, muốn từng chút đoạt mạng họ, chỉ vì họ có chút liên quan tới mình, biết chút nội tình sao?
– Bất luận Ngụy Lăng Vân muốn làm gì, Tô phủ mưu đồ gì, bọn chúng đều cần cùng một thứ. Hợp tác sợ là không có, tranh đoạt mới là con đường duy nhất.
Nghiêm Mạc chuyển đề tài, trong giọng nói mang một phần lành lạnh.
– Nếu bọn họ có thể giá họa cho huynh, không bằng lại thả lửa sau lưng, bất luận là giết người vu oan hay lộ ra tin tức, có rất nhiều cách làm bọn chúng mâu thuẫn nội bộ.
Nghiêm Mạc rất quen thuộc với chuyện giang hồ tranh đấu như vậy, bằng hữu không hẳn là bằng hữu thật sự, mắt thấy cũng không tất là thật, có người vì tiền tài địa vị, thân gia tính mạng bán lương tâm, đương nhiên sẽ có kẻ nghĩ ra quỷ kế làm người ta khiếp sợ.
Ô Y môn tuy không có hứng thú làm những việc đó, nhưng đã nếm lại không ít. Nay bọn họ chỉ có hai người, ngồi xem long tranh hổ đấu, hưởng lợi ngư ông mới là cách đơn giản nhất.
Thẩm Nhạn lại nhẹ nhàng lắc đầu:
– Tô phủ thọ yến liên quan quá nhiều, ta nhất định phải tự mình đi xem.
Bất luận Ngụy Lăng Vân muốn làm gì, hắn sẽ không để người bên cạnh dễ chịu, kẻ này am hiểu nhất là ra vẻ, bất luận là lúc trước tiêu diệt tàn quân Huyết Y môn, đánh lén Nghênh Tiên đài Bạch Loan phong, lấy Trích Tinh lâu làm cờ hay xử lý Võ lâm đại hội này…
Nếu hắn vì mục đích của mình, tuyệt sẽ không để ý tính mạng những người khác. Mà Tô phủ ngay cả Huyết Y lâu cũng có thể hạ ngoan thủ được, mưu đồ tuyệt sẽ không đơn giản. Nếu mặc kệ hai người riêng mình trù tính, như vậy người dự tiệc tất mệnh kham ưu.
– Chỉ sợ không tới lượt huynh thò đầu ra đã bị Trích Tinh lâu một tay chém chết.
Nghiêm Mạc đương nhiên đoán được tâm tư Thẩm Nhạn, nhưng y lại không đồng ý. Bây giờ cục diện thế này, tự mình dự tiệc có thể nói là dữ nhiều lành ít, chẳng những rất khó ngăn cản quỷ kế hai phương, còn có khả năng bị âm mưu lớn đó cuốn vào. Trích Tinh lâu muốn giết hắn, hắn còn định đưa lên cho người ta giết sao?
Thẩm Nhạn hơi mím môi, không nói gì, qua hồi lâu mới nói:
– Nghiêm huynh chẳng lẽ không vì trăm họ trong thành, viện trì tham chiến sao?
– Cái đó không giống nhau.
Giọng Nghiêm Mạc mang lệ khí.
– Trong giang hồ có phân tranh như thế nào, cũng không làm những chuyện thứ dân này, ta có thể vì gia quốc, vì những dân chúng kia ra mặt, thế nhưng nếu giang hồ xảy ra chuyện, hừ…
Một tiếng hừ lạnh đã nói rõ ý trong đó. Ở thế giới của y, Thiếu Lâm lúc đó chẳng phải Kim đến đầu Kim, Mông đến hàng Mông, đổi đến thế giới này thì có gì khác nhau?
Nào có giang hồ môn tông sạch sẽ không nhơ bẩn, thứ phân tranh này chỉ là một trò xiếc chó cắn chó, y không bỏ đá xuống giếng đã xem như khoan dung độ lượng, sao có thể xâm nhập hiểm cục tham dự chuyện vô vị thế này.
Khóe môi Thẩm Nhạn lộ nụ cười khổ:
– Nơi này không phải quê cũ của Nghiêm huynh. Giang hồ này, chỉ sợ cũng có chỗ khác với giang hồ của Nghiêm huynh. Nếu không đi Tô phủ, ta sợ là sẽ lương tâm bất an, tự cảm giác tay nhiễm máu tươi.
Nơi này không phải loạn thế phải dốc hết quỷ kế mới có thể sống sót. Thiên Môn đạo nhân tuy rằng ngạo mạn bao che khuyết điểm, nhưng là nhân vật chính phái thật sự. Thiếu Lâm phương trượng, Tuệ Trần đại sư, còn có hơn trăm ngàn người dự tiệc trong thành, ai mà không có chỗ đáng kính dù lớn hay nhỏ?
Bọn họ cũng không phạm phải sai lầm gì, nếu mình biết rõ nội tình lại buông tay mặc kệ, thì có khác gì tự mình giết bọn họ đâu?
Thẩm Nhạn này dù thích chọc phiền toái, thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng hoàn toàn tuyệt đối là người giang hồ.
Nghiêm Mạc sắc mặt sầm xuống, đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng Thẩm Nhạn:
– Như vậy dù thấy chết mà không cứu, tay nhiễm máu tươi, quanh thân ta sợ là không một tấc không nhuộm đỏ huyết ô.
Giang hồ loạn chiến giảo quyệt thế nào, sao y lại để ý những tính mạng đó. Chỉ cần không phải minh hữu thân bằng, dù là tông môn bị diệt, cũng không liên quan một chút gì tới y!
Thẩm Nhạn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Nghiêm huynh, vị đại sư vừa rồi nói không sai. Cho nên ta mới muốn đi, càng nguyện đi, nơi này không phải loạn thế huynh sống, có trả giá, không hẳn là không nhận được gì.
Không phải không quan tâm, không phải tọa sơn nhìn hổ đấu, mà là xông vào rắc rối, giải quyết những vấn đề đó. Chỉ có người giỏi tìm nó, mới có thể biết gặp nó khiến người ta sốt ruột thế nào. Mà giúp người thoát khỏi nó thì sẽ nhận được bao nhiêu trợ lực trấn an.
Nay hắn, Nghiêm Mạc, Cam Tam và Phỉ Phỉ, không người không hãm sâu vào mớ phiền toái này, nếu chỉ là quấy rối sau lưng, dù có thể phá cục thì thế nào?
Bọn họ một đám lưng mang ác danh, gặp phải vấn đề, còn có thể theo phiền toái giải quyết biến mất không mất luôn sao?
Chỉ có đối mặt nguy cục này, mới có thể phá ra lồng chim, khôi phục lại thanh tịnh lưu ly tâm.
Lạnh lẽo trong mắt Nghiêm Mại lại tăng lên chút:
– Hòa thượng đó nói không sai, ta quả thật giết chóc quá nặng, cũng thật sự đã chết một lần, thì có sao…
Y còn chưa nói xong, Thẩm Nhạn vươn tay, đặt lên mu bàn tay:
– Ta đã nói, nơi này không phải thế giới trước đây của huynh, huynh cũng không cần sống giống như trước vậy. Nếu có thể, ta càng nguyện tẩy đi máu tươi trên người huynh, giải quyết những gánh nặng đó hơn. Chẳng sợ ngày mai có chết cũng thấy vui vẻ.
Tay Thẩm Nhạn thực ấm, không dùng lực lắm, chỉ cẩn thận đặt lên tay y. Trong mắt Thẩm Nhạn cũng mang theo ấm áp như thế, nụ cười không rực rỡ gì mấy lại đầy chân thành tha thiết.
Lãng tử không sợ chết, cũng không sợ phiền toái, chỉ mong tùy tâm sở dục*, sống tự do vui vẻ. Cứu người cũng thế, cứu mình cũng thế, độc thân xông vào long đàm* thì thế nào?
*tùy tâm sở dục: làm những gì mình thích, độc thân… long đàm: xông vào những nơi nguy hiểm.
Nếu đánh mất bản tâm ngao du giang hồ thì còn lại là cái gì?
Nhìn đôi mắt sáng sủa ấy, Nghiêm Mạc chỉ cảm thấy lồng ngực siết chặt, đột nhiên bặt đi âm thanh. Y từ loạn thế đi đến thế giới hoang đường này, bị cuốn vào âm mưu làm người ta căm ghét, đương nhiên y nên như trước đây vậy, kéo tơ lột kén nắm thế cục trong tay, cho những tên muốn hại y chết không có chỗ chôn.
Nhưng thế thì sao?
Nơi này không phải Đại Tống của y, trong người cũng không còn cừu địch diệt nhà tan quốc, giang hồ này không xảo trá cũng không hỗn loạn, ngược lại như một hồ nước không lạnh không nóng, thảy nhẹ hòn đá xuống liền có thể gợn lên sóng, dù có diệt trừ kẻ địch nào, ở trong này tung hoành ngang dọc, y có được cái gì?
Bên cạnh y đã không còn môn tông sư tôn để lại, cho dù trùng kiến lại, nào còn giống Ô Y môn của mình?
Có lẽ khi vừa bắt đầu, y đã không nghĩ sau này mình nên làm thế nào, càng sẽ không như Thẩm Nhạn nói, bỏ xuống tất cả, sống “vui vui vẻ vẻ”. Nhưng y không ngờ tới, Thẩm Nhạn lại nói ra.
Không một chút lấp lửng, cũng không thấy một chút lấy lệ, giống như bàn tay trùm lên tay y vậy, ấm áp dịu dàng, không cho chạy thoát.
– Chẳng sợ dù chết, cũng vui vui vẻ vẻ ư?
Nghiêm Mạc lặp lại một lần.
– Nếu ta còn cách trở về thì sao?
Lần đó, y chưa nói thân tàn mình chỉ sợ đã bị gặm sạch, cũng chưa nói vấn đề đoạt xá làm sao trở về linh tinh, nếu y có thể trở về, còn muốn thay đổi thế này sao?
Nếu một con sói núi biến thành chó nhà, còn có thể về được sao?
Thẩm Nhạn hơi nhíu mày, sức trên tay tựa hồ nặng chút:
– Huynh muốn trở về sao?
Hắn hỏi y phải chăng muốn trở về, nhưng không buông ra tay y. Nghiêm Mạc đột nhiên nở nụ cười. Y muốn trở về sao?
Đương nhiên y muốn.
Thiên hạ đó còn có Đại Tống lung lay sắp đổ của y, còn có những binh sĩ dũng mãnh không sợ chết của y, y còn chưa giết hết Thát Lỗ, báo huyết cừu cho sư tôn song thân.
Nhưng, y còn trở về được sao?
Cổ tay nhẹ nhàng lật, y nắm tay Thẩm Nhạn, xoa cổ tay mang theo vết chai mỏng đối phương. Đó là bàn tay của nam nhân. Làn da không trơn bóng, khớp xương rõ ràng có chút cấn, thế nhưng ấm áp mạnh mẽ, đang bị y nắm chặt trong tay.
Y là kẻ đã từng chết một lần, đương nhiên hiểu hơn người khác, đó là những thủy nguyệt kính hoa* thấy được sờ không được, chỉ có thứ nắm trong tay mới là thật.
*ảo ảnh.
Mặc kệ có thể trở về hay không, y sẽ nắm chặt tay người này trước.
________________________
Độ điệp : theo bây giờ là CMND của nhà sư
Lạc Dương thành
.53.
Lạc Dương thành rất lớn, dân ở đây cũng khá đông đúc, song đối với Thẩm Nhạn mà nói, tìm một nơi yên tĩnh để ẩn thân chẳng là khó.
Đi non nửa vòng trong thành, hắn mang Nghiêm Mạc tới thành Đông.
Đây chính là nơi hiển quý* ở trong thành Lạc Dương, ngay cả dinh thự cũng nhìn như vô tận. Rẽ ngoặt mấy cái ở trong hẻm nhỏ, hắn dẫn Nghiêm Mạc đi qua một căn nhà chật hẹp.
*người có chức tước cao.
Phía sau là một con đường mòn, đá cuội trải mặt đường, hai bên bị dây leo phủ kín. Đi qua đường mòn không bao lâu, một đình viện xuất hiện trước mặt hai người.
Viện này thoạt nhìn không lớn nhưng lại u thâm, mỗi một nơi tu sửa vô cùng lịch sự tao nhã, đẹp đến dời bước đổi cảnh.
Lúc này đang giữa mùa xuân, hoa cỏ ven đường thong thả nở rộ, mùi thơm ngào ngạt theo gió thoảng rót vào tâm tì. Dưới tán cây xanh thấp thoáng, lờ mờ hiện ra tòa tiểu lâu xa xa. Kiến trúc không xa hoa gì lắm, thanh nhã giản dị, có chút thiên nhiên dã thú.
– Nơi này là tư dinh của một vị bằng hữu ta, bây giờ chắc người còn chưa trở lại Lạc Dương, hẳn có thể tạm lánh ở đây một ngày.
Thẩm Nhạn không ngừng bước chân, mang theo người đi thẳng tới tòa tiểu lâu, quen thuộc giống như dạo đình viện nhà mình vậy.
Nơi này cảnh sắc tươi đẹp lại yên tĩnh thanh u, là nơi rất tốt để ẩn thân. Nhưng nghe Thẩm Nhạn nói rồi nhìn bài trí trong lâu, đôi mắt Nghiêm Mạc không khỏi hơi tối lại.
Đình viện ốc xá bố trí thấy thế nào cũng có chút hương son phấn, nếu nói bằng hữu này của Thẩm Nhạn là nam nhân, y chắc chắn không tin. Mà nữ nhân có thể cho một nam tử tùy ý ra vào, không cần thông báo, thoạt nhìn cũng có chút ái muội mờ ám.
Thẩm Nhạn không phát hiện sắc mặt Nghiêm Mạc bất thường, đi thẳng vào trong phòng, đem những di vật Khổ Viên lưu lại đặt lên bàn, cẩn thận lật xem một lần rồi cầm lên phong thư trên cùng.
Trong phong thư trắng thuần chỉ có hai ba tờ giấy, nội dung không nhiều nhặn gì, chữ viết thì nguệch ngoạc. Thế nhưng đọc phong tin này, Thẩm Nhạn lại chậm rãi nhíu mày, những lời trong thư phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
Hóa ra nửa tháng trước, Khổ Viên tình cờ gặp một nữ tử hồng sam bị thương nặng hấp hối. Nếu người bên ngoài gặp phải chuyện này, có lẽ tránh còn không kịp, nhưng hòa thượng thấy đối phương đáng thương, cũng không nhẫn tâm để nàng ta phơi thây hoang dã, định đi tới cứu chữa.
Ai ngờ nữ nhân đó chẳng những không cầu Khổ Viên cứu mạng, ngược lại ném cho hắn một cái hộp, cười gằn để lại di ngôn: Tô phủ cẩu tặc bội tín, lầm toàn thể Huyết Y môn.
Mấy câu đó, dù là Khổ Viên cũng không dám cả tin. Có thể gọi là Tô phủ, toàn giang hồ chỉ có một nơi, còn Huyết Y môn là danh tiếng gì, hắn biết rất rõ.
Chỉ di ngôn của một dư nghiệt Huyết Y liền khiến hắn nghi ngờ Tô phủ, hiển nhiên là chuyện không thể nào.
Nhưng những chuyện sau đó lại vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
Sau khi an táng nữ tử kia, hắn bỗng nhiên bị tặc nhân nhắm vào, những kẻ này mấy lần tập sát, dùng hết mọi thủ đoạn.
Nếu như không có ai truy đuổi, không chừng Khổ Viên đã ném nữ tử này ra sau đầu rồi.
Nhưng giờ hắn không thể không tập trung tinh thần, bắt đầu suy nghĩ tính thật giả của câu nói đó.
Vừa suy nghĩ, bỗng dưng nhìn ra chút manh mối. Trong cái hộp nàng ta lưu lại mặc dù có một quả ngọc bội hình rồng có chút trân quý, thế nhưng thứ giấu trong tường kép lại khiến người ta ngạc nhiên hơn, đó rõ ràng là một tờ phiêu thư, một phong mật tín.
Cái gọi là phiêu thư, chính là giấy thỏa thuận mà chủ hàng và tiêu cục ký vào. Trong đó viết tên tính mạng đôi bên, nội dung đơn hàng, nếu là ám phiêu, nói không chừng còn phải ghi chú rõ ấn tín, đảm bảo hàng hóa đầy đủ.
Loại phiêu thư này mỗi tiêu cục giang hồ đều có, hoàn toàn không lấy làm ngạc nhiên, nhưng đơn phiêu giấu trong bức thư này, viết mấy chữ lớn “Uy Viễn tiêu cục” ở trên.
Vụ huyết án Uy Viễn tiêu cục, trong giang hồ ai mà không biết, ai cũng nghĩ là vì Chúc Bưu áp giải hàng hóa xảy ra vấn đề. Nhưng mặc ai cũng không đoán được, lần này chủ áp hàng lại là người trong Huyết Y môn.
Huyết Y môn chính là cách người giang hồ gọi, bọn họ thì tự xưng là Ngự Thiên tông. Trong môn có hai vị hộ pháp Tả Hữu, một danh Tưởng Khuynh, một danh Mạc Vân, trong đó Tưởng hộ pháp khi tổng đàn Huyết Y môn bị diệt đã bỏ mình, Mạc hộ pháp thì liều mạng trốn ra ngoài.
Trong những năm y đào vong xảy ra chuyện gì đương nhiên không thể biết được, thế nhưng âm dương kém sai*, những vật trọng yếu trong Huyết Y môn lại giao đến tay Uy Viễn tiêu cục, nhờ Chúc Bưu áp giải thay. Kết quả hàng còn chưa chuyển được, Chúc phủ đã bị người ta giết sạch cả nhà, cuối cùng bị một trận lửa lớn thiêu rụi sạch sẽ.
*chỉ những chuyện không như mong muốn.
Vụ này vốn nên thành tử án, huyền án, ai cũng không nghĩ phiêu thư quan trọng này lại thất lạc. Chưa hết, tờ mật tín còn lại còn làm người đọc kinh sợ hơn.
Theo như lời Mạc Vân, tập kích Chúc phủ, tạo thành huyết án chính là ám vệ Tô phủ, là bọn họ muốn tốp hàng hóa đó, còn giết chết Chúc Bưu diệt khẩu.
Đáng tiếc lúc trước y không yên tâm giao hết tất cả đồ cho Chúc Bưu, mà để lại tấm ngọc bội này cho người bảo quản thay để một ngày kia có thể tìm Tô phủ báo thù.
Hai thứ này có thể nói thạch phá kinh thiên, không nói đến có phải là vật Mạc Vân lưu lại thật không, chỉ ý tứ trong đó đã khiến người ta đề phòng. Cho nên Khổ Viên mới hạ quyết tâm đi Lạc Dương thành tìm Kim Đao môn chủ. Thuận tiện để lại thư cho Thẩm Nhạn, để hắn cũng biết hết nội tình trong đó.
Nhưng cuối cùng, Khổ Viên vẫn không thể tự mình nói ra.
Ngắn ngủi mấy bức thư, Thẩm Nhạn lại nhìn đến một nén hương. Không phải bởi vì chữ hòa thượng viết ngoáy, kể lại không rõ, mà bởi vì chuyện theo như lời trong thư, vốn khiến lòng người kinh hãi. Khổ Viên một đời lỗ mãng, lại si thái vô cùng, ai có thể đoán được trước khi chết hắn lại trong thô có tế một lần, để lại những vật này cho mình.
Thở dài một hơi, Thẩm Nhạn buông bức thư trong tay, lấy những thứ còn lại ra.
Di vật hòa thượng lưu lại, trừ quần áo độ điệp ra cũng chỉ có hai bản kinh Phật. Nếu là thường nhân phỏng đoán, phiêu thư mật tín kia tất nhiên là giấu ở trong kinh Phật. Thẩm Nhạn lại không để ý tới bộ sách, mà là mở ra độ điệp, cẩn thận quan sát một lát, ngón tay linh hoạt bóc nhẹ, gỡ xuống phong bì trên mặt.
Trong lớp cứng rắn là hai trang giấy ố vàng đang nằm. Độ điệp chính là bảo bối quan trọng nhất của hòa thượng, cũng là vật duy nhất gởi lại trên tay Viễn Năng thiền sư mà không phải trong phòng thiền nhà ông, nơi tàng thư của Khổ Viên. Đổi người khác, e vĩnh viễn cũng không đoán ra manh mối.
– Thứ hại chết Khổ Viên, sợ giờ không còn ở đây.
Thẩm Nhạn thở dài thườn thượt, đem câu chuyện phức tạp thuật lại cho người bên cạnh.
– Nếu ta đoán không sai, lúc trước đặt trong hộp chính là ngọc bội trong Cửu Long hoàn, bị nữ tử Huyết Y môn kia giao vào tay Khổ Viên. Kẻ đuổi giết Khổ Viên có thể không biết trong hộp còn có thứ khác, cho nên chỉ giết Khổ Viên cướp đi ngọc bội xong việc. Về phần tại sao bọn chúng muốn đổ tội lên đầu ta…
– Để huynh hao phí chút suy nghĩ, không rảnh bận tâm thứ khác.
Nghiêm Mạc lạnh lùng cười.
– Huynh và Trích Tinh lâu rốt cuộc kết thù như thế nào, khiến bọn họ hận không thể giết huynh nhanh.
Chẳng những là giết hắn, còn muốn khiến hắn bị chúng bạn xa lánh, danh dự mất hết, đây đã không phải đơn thuần là thù cũ.
Thẩm Nhạn cười khổ lắc đầu, hắn làm sao biết ngọn nguồn trong đó. Nhưng giờ đây Lý đại thân tử, Khổ Viên qua đời, Cam Tam và Phỉ Phỉ cũng suýt nữa gặp nạn, những bằng hữu tốt nhất của hắn đều bị treo ở Quỷ môn quan, nếu nói không chút liên quan tới hắn, thì giải thích thế nào về những chuyện đã qua.
Trích Tinh lâu vì sao muốn gây chuyện, muốn từng chút đoạt mạng họ, chỉ vì họ có chút liên quan tới mình, biết chút nội tình sao?
– Bất luận Ngụy Lăng Vân muốn làm gì, Tô phủ mưu đồ gì, bọn chúng đều cần cùng một thứ. Hợp tác sợ là không có, tranh đoạt mới là con đường duy nhất.
Nghiêm Mạc chuyển đề tài, trong giọng nói mang một phần lành lạnh.
– Nếu bọn họ có thể giá họa cho huynh, không bằng lại thả lửa sau lưng, bất luận là giết người vu oan hay lộ ra tin tức, có rất nhiều cách làm bọn chúng mâu thuẫn nội bộ.
Nghiêm Mạc rất quen thuộc với chuyện giang hồ tranh đấu như vậy, bằng hữu không hẳn là bằng hữu thật sự, mắt thấy cũng không tất là thật, có người vì tiền tài địa vị, thân gia tính mạng bán lương tâm, đương nhiên sẽ có kẻ nghĩ ra quỷ kế làm người ta khiếp sợ.
Ô Y môn tuy không có hứng thú làm những việc đó, nhưng đã nếm lại không ít. Nay bọn họ chỉ có hai người, ngồi xem long tranh hổ đấu, hưởng lợi ngư ông mới là cách đơn giản nhất.
Thẩm Nhạn lại nhẹ nhàng lắc đầu:
– Tô phủ thọ yến liên quan quá nhiều, ta nhất định phải tự mình đi xem.
Bất luận Ngụy Lăng Vân muốn làm gì, hắn sẽ không để người bên cạnh dễ chịu, kẻ này am hiểu nhất là ra vẻ, bất luận là lúc trước tiêu diệt tàn quân Huyết Y môn, đánh lén Nghênh Tiên đài Bạch Loan phong, lấy Trích Tinh lâu làm cờ hay xử lý Võ lâm đại hội này…
Nếu hắn vì mục đích của mình, tuyệt sẽ không để ý tính mạng những người khác. Mà Tô phủ ngay cả Huyết Y lâu cũng có thể hạ ngoan thủ được, mưu đồ tuyệt sẽ không đơn giản. Nếu mặc kệ hai người riêng mình trù tính, như vậy người dự tiệc tất mệnh kham ưu.
– Chỉ sợ không tới lượt huynh thò đầu ra đã bị Trích Tinh lâu một tay chém chết.
Nghiêm Mạc đương nhiên đoán được tâm tư Thẩm Nhạn, nhưng y lại không đồng ý. Bây giờ cục diện thế này, tự mình dự tiệc có thể nói là dữ nhiều lành ít, chẳng những rất khó ngăn cản quỷ kế hai phương, còn có khả năng bị âm mưu lớn đó cuốn vào. Trích Tinh lâu muốn giết hắn, hắn còn định đưa lên cho người ta giết sao?
Thẩm Nhạn hơi mím môi, không nói gì, qua hồi lâu mới nói:
– Nghiêm huynh chẳng lẽ không vì trăm họ trong thành, viện trì tham chiến sao?
– Cái đó không giống nhau.
Giọng Nghiêm Mạc mang lệ khí.
– Trong giang hồ có phân tranh như thế nào, cũng không làm những chuyện thứ dân này, ta có thể vì gia quốc, vì những dân chúng kia ra mặt, thế nhưng nếu giang hồ xảy ra chuyện, hừ…
Một tiếng hừ lạnh đã nói rõ ý trong đó. Ở thế giới của y, Thiếu Lâm lúc đó chẳng phải Kim đến đầu Kim, Mông đến hàng Mông, đổi đến thế giới này thì có gì khác nhau?
Nào có giang hồ môn tông sạch sẽ không nhơ bẩn, thứ phân tranh này chỉ là một trò xiếc chó cắn chó, y không bỏ đá xuống giếng đã xem như khoan dung độ lượng, sao có thể xâm nhập hiểm cục tham dự chuyện vô vị thế này.
Khóe môi Thẩm Nhạn lộ nụ cười khổ:
– Nơi này không phải quê cũ của Nghiêm huynh. Giang hồ này, chỉ sợ cũng có chỗ khác với giang hồ của Nghiêm huynh. Nếu không đi Tô phủ, ta sợ là sẽ lương tâm bất an, tự cảm giác tay nhiễm máu tươi.
Nơi này không phải loạn thế phải dốc hết quỷ kế mới có thể sống sót. Thiên Môn đạo nhân tuy rằng ngạo mạn bao che khuyết điểm, nhưng là nhân vật chính phái thật sự. Thiếu Lâm phương trượng, Tuệ Trần đại sư, còn có hơn trăm ngàn người dự tiệc trong thành, ai mà không có chỗ đáng kính dù lớn hay nhỏ?
Bọn họ cũng không phạm phải sai lầm gì, nếu mình biết rõ nội tình lại buông tay mặc kệ, thì có khác gì tự mình giết bọn họ đâu?
Thẩm Nhạn này dù thích chọc phiền toái, thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng hoàn toàn tuyệt đối là người giang hồ.
Nghiêm Mạc sắc mặt sầm xuống, đôi mắt sáng như sao nhìn thẳng Thẩm Nhạn:
– Như vậy dù thấy chết mà không cứu, tay nhiễm máu tươi, quanh thân ta sợ là không một tấc không nhuộm đỏ huyết ô.
Giang hồ loạn chiến giảo quyệt thế nào, sao y lại để ý những tính mạng đó. Chỉ cần không phải minh hữu thân bằng, dù là tông môn bị diệt, cũng không liên quan một chút gì tới y!
Thẩm Nhạn lắc đầu, nhẹ giọng nói:
– Nghiêm huynh, vị đại sư vừa rồi nói không sai. Cho nên ta mới muốn đi, càng nguyện đi, nơi này không phải loạn thế huynh sống, có trả giá, không hẳn là không nhận được gì.
Không phải không quan tâm, không phải tọa sơn nhìn hổ đấu, mà là xông vào rắc rối, giải quyết những vấn đề đó. Chỉ có người giỏi tìm nó, mới có thể biết gặp nó khiến người ta sốt ruột thế nào. Mà giúp người thoát khỏi nó thì sẽ nhận được bao nhiêu trợ lực trấn an.
Nay hắn, Nghiêm Mạc, Cam Tam và Phỉ Phỉ, không người không hãm sâu vào mớ phiền toái này, nếu chỉ là quấy rối sau lưng, dù có thể phá cục thì thế nào?
Bọn họ một đám lưng mang ác danh, gặp phải vấn đề, còn có thể theo phiền toái giải quyết biến mất không mất luôn sao?
Chỉ có đối mặt nguy cục này, mới có thể phá ra lồng chim, khôi phục lại thanh tịnh lưu ly tâm.
Lạnh lẽo trong mắt Nghiêm Mại lại tăng lên chút:
– Hòa thượng đó nói không sai, ta quả thật giết chóc quá nặng, cũng thật sự đã chết một lần, thì có sao…
Y còn chưa nói xong, Thẩm Nhạn vươn tay, đặt lên mu bàn tay:
– Ta đã nói, nơi này không phải thế giới trước đây của huynh, huynh cũng không cần sống giống như trước vậy. Nếu có thể, ta càng nguyện tẩy đi máu tươi trên người huynh, giải quyết những gánh nặng đó hơn. Chẳng sợ ngày mai có chết cũng thấy vui vẻ.
Tay Thẩm Nhạn thực ấm, không dùng lực lắm, chỉ cẩn thận đặt lên tay y. Trong mắt Thẩm Nhạn cũng mang theo ấm áp như thế, nụ cười không rực rỡ gì mấy lại đầy chân thành tha thiết.
Lãng tử không sợ chết, cũng không sợ phiền toái, chỉ mong tùy tâm sở dục*, sống tự do vui vẻ. Cứu người cũng thế, cứu mình cũng thế, độc thân xông vào long đàm* thì thế nào?
*tùy tâm sở dục: làm những gì mình thích, độc thân… long đàm: xông vào những nơi nguy hiểm.
Nếu đánh mất bản tâm ngao du giang hồ thì còn lại là cái gì?
Nhìn đôi mắt sáng sủa ấy, Nghiêm Mạc chỉ cảm thấy lồng ngực siết chặt, đột nhiên bặt đi âm thanh. Y từ loạn thế đi đến thế giới hoang đường này, bị cuốn vào âm mưu làm người ta căm ghét, đương nhiên y nên như trước đây vậy, kéo tơ lột kén nắm thế cục trong tay, cho những tên muốn hại y chết không có chỗ chôn.
Nhưng thế thì sao?
Nơi này không phải Đại Tống của y, trong người cũng không còn cừu địch diệt nhà tan quốc, giang hồ này không xảo trá cũng không hỗn loạn, ngược lại như một hồ nước không lạnh không nóng, thảy nhẹ hòn đá xuống liền có thể gợn lên sóng, dù có diệt trừ kẻ địch nào, ở trong này tung hoành ngang dọc, y có được cái gì?
Bên cạnh y đã không còn môn tông sư tôn để lại, cho dù trùng kiến lại, nào còn giống Ô Y môn của mình?
Có lẽ khi vừa bắt đầu, y đã không nghĩ sau này mình nên làm thế nào, càng sẽ không như Thẩm Nhạn nói, bỏ xuống tất cả, sống “vui vui vẻ vẻ”. Nhưng y không ngờ tới, Thẩm Nhạn lại nói ra.
Không một chút lấp lửng, cũng không thấy một chút lấy lệ, giống như bàn tay trùm lên tay y vậy, ấm áp dịu dàng, không cho chạy thoát.
– Chẳng sợ dù chết, cũng vui vui vẻ vẻ ư?
Nghiêm Mạc lặp lại một lần.
– Nếu ta còn cách trở về thì sao?
Lần đó, y chưa nói thân tàn mình chỉ sợ đã bị gặm sạch, cũng chưa nói vấn đề đoạt xá làm sao trở về linh tinh, nếu y có thể trở về, còn muốn thay đổi thế này sao?
Nếu một con sói núi biến thành chó nhà, còn có thể về được sao?
Thẩm Nhạn hơi nhíu mày, sức trên tay tựa hồ nặng chút:
– Huynh muốn trở về sao?
Hắn hỏi y phải chăng muốn trở về, nhưng không buông ra tay y. Nghiêm Mạc đột nhiên nở nụ cười. Y muốn trở về sao?
Đương nhiên y muốn.
Thiên hạ đó còn có Đại Tống lung lay sắp đổ của y, còn có những binh sĩ dũng mãnh không sợ chết của y, y còn chưa giết hết Thát Lỗ, báo huyết cừu cho sư tôn song thân.
Nhưng, y còn trở về được sao?
Cổ tay nhẹ nhàng lật, y nắm tay Thẩm Nhạn, xoa cổ tay mang theo vết chai mỏng đối phương. Đó là bàn tay của nam nhân. Làn da không trơn bóng, khớp xương rõ ràng có chút cấn, thế nhưng ấm áp mạnh mẽ, đang bị y nắm chặt trong tay.
Y là kẻ đã từng chết một lần, đương nhiên hiểu hơn người khác, đó là những thủy nguyệt kính hoa* thấy được sờ không được, chỉ có thứ nắm trong tay mới là thật.
*ảo ảnh.
Mặc kệ có thể trở về hay không, y sẽ nắm chặt tay người này trước.
________________________
Độ điệp : theo bây giờ là CMND của nhà sư
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook