Nhập vai
Chương 29:

Nhị công tử muốn lên hot search miễn phí hả?” Tô Minh vẫn khoác vai Diêu Phi, nhưng chị nắm rất nhẹ và biên độ động tác vô cùng nhỏ, không chú ý sẽ không thấy được. Chị giữ nguyên nụ cười hoàn mỹ, tít mắt nhìn Thương Duệ: “Dù tôi rất hứng thú với nhổ bã len lông cừu (*) nhưng gần đây nhổ quá nhiều rồi, bộ phận quản lý marketing cũng đang oán trách tôi đấy.”

(*) đề cập đến việc sử dụng các sản phẩm tài chính trực tuyến khác nhau hoặc các hoạt động phong bì đỏ để thúc đẩy để kiếm tiền trên mạng.

Có truyền thông tại nơi tổ chức sự kiện này, nếu Diêu Phi và Thương Duệ ôm nhau khi không phải đang quay phim thì họ chắc chắn sẽ lên hot search. Hot search miễn phí đấy, tương tự như vụ Kiều Cảnh khoảng thời gian trước.

“Hết cách rồi, nhị công tử nhà chị cần cù quản gia vậy đấy.” Thương Duệ vẫn mỉm miệng cười, đuôi mắt chuyển động: “Tính toán cẩn thận lắm, tiêu từng xu trên lưỡi dao cơ mà.”

“Uống một ly sâm banh miễn phí đi.” Tô Minh thấy nhân viên đang bưng sâm banh đi ngang qua, lập tức giơ tay cầm một ly nhét vào tay Thương Duệ, còn chị cũng cầm một ly nhìn Diêu Phi: “Sâm banh không có độ cồn đâu, em muốn thử không?”

“Em uống nước chanh, cảm ơn tổng giám đốc Tô.” Diêu Phi lấy một ly nước chanh cụng ly với Tô Minh, rồi sang tay cụng với Thương Duệ đồng thời ngước nhìn anh: “Khai máy thuận lợi.” Thương Duệ cũng đang nhìn cô, ánh đèn rơi xuống tròng kính của anh, khúc xạ ra tia sáng sắc bén: “Ba tháng tới, hợp tác vui vẻ.”

“Vậy chúc phòng bán vé của chúng ta sốt dẻo!” Tô Minh và Thương Duệ cụng ly: “Nam chính.”

Bấy giờ Thương Duệ mới hơi cúi người, ly sâm banh cụng vào ly của Diêu Phi. Ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo. Anh cụp mi, ánh sáng lưu chuyển trên tròng kính, anh bưng ly sâm banh lên uống một ngụm rồi nói khẽ: “Hợp tác vui vẻ.”

Dời mắt khỏi hầu kết ở cổ anh, Diêu Phi nhấp một miếng nước chanh. Cô cảm thấy câu “hợp tác vui vẻ” này của Thương Duệ vô cùng thâm ý, nghe sao cũng không có giống sẽ hợp tác vui vẻ nhỉ.

Tư Dĩ Hàn là đạo diễn mới trong nước, thêm cá tính của người trẻ tuổi khá rõ ràng dứt khoát, vậy nên anh ấy không thích thắp nhang này nọ. Nghi thức khai máy chỉ là vén mở máy quay phim, nhận phỏng vấn kéo dài ba mươi phút và ăn bữa trưa cùng nhau ở đây.

“Chị định chiều mấy giờ đến sân bay?” Thương Duệ đút một tay vào túi, tay kia cầm sâm banh đứng một bên, vừa nhìn sang Tô Minh.

“Chúng tôi bay chuyến sáng mai.” Tô Minh quan sát những người vào sảnh, lơ đễnh trả lời câu hỏi Thương Duệ: “Chúng tôi đi khoang hạng nhất không phù hợp nên sẽ đi theo nhóm. Hai mươi ba tiếng, ngồi khoang phổ thông sẽ chết mất, chúng tôi sẽ không đi với mọi người đâu.”

“Chị không đi cùng Chu Đỉnh à?” Thương Duệ bưng sâm banh lên uống một hơi cạn sạch, rồi đưa ly rỗng cho nhân viên. Anh đút hai tay vào túi với điệu bộ thảnh thơi.

“Tại sao tôi phải đi với anh ấy? Tôi đang làm việc mà.” Tô Minh bật cười: “Cậu chủ à, cậu nghĩ tôi là cô bé hả? Trong lúc làm việc còn muốn tìm cơ hội dính lấy bạn trai? Có chuyện gì à? Chúng tôi chuyên nghiệp lắm nhé.”

Thương Duệ nhíu mày, lấy điện thoại trong túi quần ra, ngón tay thon dài bật màn hình di động rồi gửi tin nhắn cho Thái Vĩ: Gửi lịch bay của đoàn phim cho tôi.


“Mấy người như chị yêu đương vậy thì có nghĩa lý gì đâu hả.” Thương Duệ gửi tin nhắn xong, cầm điện thoại di động rồi ngẩng lên chợt đối diện với ánh nhìn của Diêu Phi. Diêu Phi đang nhìn mình, hầu kết Thương Duệ chuyển động, anh lập tức đứng thẳng và chỉnh cổ áo xuống.

“Kiểu như chúng tôi hẹn hò không phải để có ý nghĩa, chúng tôi nhắm đến hôn nhân.” Tô Minh nói: “Đi thôi, đến chỗ anh Hàn.”

“Chị sẽ kết hôn với Chu Đỉnh à?” Thương Duệ nhìn thoáng qua Chu Đỉnh đang bận rộn cách đó không xa. Chu Đỉnh là tổng sản xuất của “Giữa Hè”, hôm nay anh ấy là người bận rộn nhất. Giọng anh bỗng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Khi nào kết hôn?”

Tô Minh ngờ vực liếc qua Thương Duệ: “Nhị công tử, sao tự dưng cậu bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân của tôi vậy?”

“Chu Đỉnh.” Thương Duệ nhướng môi sải bước đến bên cạnh Tô Minh rồi vỗ xuống vai chị: “Rất tốt, mau kết hôn nhanh nhanh đi. Kết hôn sớm yên tâm sớm, hai năm qua SW kí hợp đồng với nhiều nghệ sĩ nữ lắm đấy. Người đẹp vây quanh anh ấy nhiều vô kể, không kết hôn sẽ không yên lòng được đâu.”

Tô Minh: “...”

Ngài lại giở chứng gì thế?

“Bên cạnh tôi cũng được bao quanh bởi mấy anh đẹp trai đấy thôi.” Tô Minh nhìn Thương Duệ: “Cậu không sao đó chứ?”

“Không sao.” Thương Duệ lại vỗ vai chị. Cậy vào thân hình cao ráo, anh vỗ lên chị không chút kiêng dè: “Tôi vui cho chị thôi, rốt cuộc chị đã tìm được chồng rồi. Mai mốt tôi sẽ gửi một bao lì xì đỏ thật lớn cho chị làm của hồi môn.”

“Nói thì nhớ đấy.” Tô Minh phì cười: “Nhị công tử, vì câu này của cậu, chắc tôi sẽ kết hôn vào năm nay nhỉ. Không làm thịt một khoản từ cậu, tôi sẽ thẹn với cái biệt danh Tô gian thương của mình lắm.”

Tìm chỗ đặt ly nước trái cây xuống, Diêu Phi tính toán tiền trong thẻ. Nếu sắp tới Tô Minh kết hôn, cô muốn gửi quà mừng đắt tiền cũng không nổi.

Cái sự nghèo làm cô vô tình vô nghĩa quá.

“Diêu Phi, tới đây.” Tô Minh gọi Diêu Phi, Diêu Phi vội vàng chạy tới.

Nhà đầu tư và cổ đông công ty đã đến, Diêu Phi lần lượt qua chào hỏi với mọi người. Sau đó, cô cũng gặp mặt MC và các phóng viên báo đài được mời của hôm nay, theo sự sắp xếp của Tô Minh, cô tặng họ một vài món quà nhỏ.

Diêu Phi mỉm cười để truyền thông chụp hai tấm hình, máy chụp hình chụp vang lên tiếng lách tách. Diêu Phi hơi hốt hoảng, bảy năm trước scandal tràn lan bay đầy trời, các phương tiện truyền thông tận dụng mọi dịp để chụp ảnh. Họ cố gắng chộp lấy những mặt xấu nhất của cô, dẫn đến trong một khoảng thời gian rất dài cô từng sợ hãi đến nỗi không dám ra khỏi cửa. Cô sợ những lời nói cay độc, sợ phóng viên cố ý khiêu khích, quay chụp sự cuồng loạn của cô để tạo nên những tít giật gân thu hút độc giả.


“Sao mấy người lại không đến chụp tôi vậy nhỉ?” Giọng nói thanh nhã trầm thấp của Thương Duệ vang lên đằng sau, anh đi tới trước ống kính, vừa cười hỏi: “Nữ chính đẹp hơn tôi à? Tôi có nên tức giận không ta?”

“Anh Duệ là đẹp trai nhất trên đời, đẹp trai làm chân người ta mềm luôn nha.” Một nữ phóng viên cười đáp: “Anh Duệ, tới đây nào, tôi muốn chụp cái chân dài của anh ghê lắm.”

Thương Duệ đi ngang qua Diêu Phi, như vô ý chạm vào vai cô. Diêu Phi lấy lại tinh thần, mỉm cười đối diện với phóng viên.

“Muốn chụp nhiều không thế?” Thương Duệ cố ý hạ thấp giọng, cười tiếp lời: “Chụp như bình thường à, vậy tôi không làm được đâu.”

“Chân anh Duệ không phải là chân mà là nước suối bên bờ sông Seine đó.” Một nam chụp ảnh bên cạnh ồn ào hô lên: “Anh Duệ, bọn tôi chết chìm trong nước sông Seine rồi đây nè.”

“Mấy người cục mịch quá đi.” Tất cả vẻ mặt của Thương Duệ đều vừa đủ, tạo hình hôm nay đã góp phần phát huy hình tượng lưu manh và mẫu mực của anh đến tối đa. Anh hỏi với chất giọng chậm rãi: “Anh Hàn sao thế nhỉ? Sao toàn mời người thổ dân không thế này?”

Mọi người cười ầm lên.

Tô Minh mở một chai nước đưa cho Diêu Phi, tình cờ chạm vào ngón tay lạnh buốt của Diêu Phi, chị bèn nói nhỏ: “Đừng căng thẳng, họ sẽ không hỏi những gì không nên hỏi đâu, hãng truyền thông này hợp tác lâu dài với chúng ta lắm.”

Diêu Phi gật đầu, trên thực tế cô đã hoà hoãn hơn, lúc đầu hơi căng thẳng một chút thôi.

“Em đi theo bên cạnh Thương Duệ là được, cậu ấy rất biết bắt nhịp nói chuyện với truyền thông, cậu ấy sẽ giúp em.”

Tính cách của Thương Duệ trước ống kính khác hoàn toàn với ngoài đời, không liều lĩnh và sắc bén như ngày thường. Anh rất thoải mái, nhưng theo một cách khác biệt rõ rệt. Sự phóng khoáng và thành thạo của anh vừa phải, không hống hách cũng không quá đáng, trong phạm vi của một quý ông.

Diêu Phi chưa từng xem màn phỏng vấn của Thương Duệ, đây là lần đầu tiên. Bỗng dưng cô hiểu ra tại sao anh được nhiều fan yêu thích vậy rồi, chí ít bộ mặt mà anh thể hiện ra là cực kì tốt đẹp.

Chụp hình xong, anh gọi Diêu Phi qua, ga lăng đứng một bên, dành cho Diêu Phi một sự tôn trọng rất lớn.

Hai người chụp ảnh chung. Tư Dĩ Hàn đi tới, họ bèn chạy đi săn đón Tư Dĩ Hàn.


“Lại nợ tôi một cái ơn nhé.” Thương Duệ chép miệng, một tay đút vào túi, ngữ điệu chậm rãi ra chiều khuếch trương: “Cô nợ tôi quá nhiều rồi đấy.”

Diêu Phi quay sang: “Cảm ơn.”

“Cô sợ truyền thông à?” Thương Duệ liếc nhẹ qua Diêu Phi, đồng tử đen láy sắc sảo: “Cô khẩn trương hả? Không ngờ đấy, cô cũng có lúc khẩn trương cơ à.”

“Đã lâu tôi chưa gặp nhiều truyền thông vậy rồi, không biết họ sẽ hỏi gì.” Diêu Phi mím môi: “Vâng, tôi khẩn trương.”

“Cô sợ họ hỏi gì?” Thương Duệ quá ăn trên ngồi trước, dù là giúp đỡ cũng phải tỏ ra từ trên cao nhìn xuống: “Không ngờ thật chứ, cô cũng biết sợ.”

Diêu Phi chẳng nói chẳng rằng.

“Câu hỏi tàn nhẫn nhất mà truyền thông từng hỏi cô là gì?” Thương Duệ từ từ cúi người, như không việc gì —— gần như kề vào tai Diêu Phi: “Hay là cô nói tôi nghe thử xem, để tôi so sánh liệu có hung ác hơn tôi không.”

Thương Duệ ghé vào quá gần, lúc nói chuyện hơi nóng phả xuống vành tai cô. Trên người Thương Duệ có hương nước hoa rất nhạt, mùi thuốc lá xem lẫn xạ hương khiến anh trở nên hoang dã và trác táng. Diêu Phi vô cùng ghét loại nước hoa này, trái lại Thương Duệ thường xuyên dùng loại đó.

“Hỏi tôi khi nào mới chịu chết? Sao còn mặt mũi sống trên cõi đời này.” Diêu Phi cũng đút tay vào túi, sống lưng thẳng tắp, xương bả vai hiện rõ dưới áo sơ mi. Cô làm ngơ hơi thở ấm áp trên tai và cảm giác bị áp bức khi phái nam đến gần: “Hỏi rằng tôi cùng lúc có quan hệ với mấy gã đàn ông, rằng tôi bao nhiêu tiền một đêm.”

Diêu Phi quay lại nhìn Thương Duệ, chợt bật cười, ngữ điệu nhẹ nhàng kèm theo đôi phần châm biếm: “Có ác như anh Thương không?”

Thương Duệ bỗng khựng lại, một lát sau, anh nhìn chăm chú vào Diêu Phi.

Vừa dứt lời Diêu Phi đã lập tức hối hận, câu này quá khiêu khích. Cô mím môi, nhưng những gì đã nói ra thì không thể thu hồi, vả lại họ không phải đang tán gẫu trên WeChat. Cô ngước cằm lên, trong lòng rầu rĩ, dẫu sao cô cũng đã hỏi Thương Duệ rồi, chắc hẳn anh không thấy lạ lẫm đâu nhỉ? “Tôi hơi sợ ——”

“Ván này cô thắng.” Thương Duệ đứng thẳng, lông mi hơi động, cố đưa mắt dời khỏi người Diêu Phi. Anh nghiêng người đứng thẳng lại: “Nhưng mà câu hỏi cuối cùng đó, tôi cũng từng bị hỏi rồi. Câu đó tôi có kinh nghiệm, nhị công tử truyền dạy miễn phí cho cô đây, đừng cảm động quá, quỳ xuống tạ ơn là được. Nghe cho kĩ này, một trăm triệu một đêm, công khai ghi giá, ngủ được thì tôi với anh về nhà, ngủ không nổi thì cút xa cho bà.”

Anh dừng lại một lát, ngẩng đầu lên, hàm dưới kéo dài tạo thành một độ cong kiêu ngạo. Anh khẽ mở đôi môi mỏng: “Đỗ nghèo khỉ.”

Diêu Phi chợt quay lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Thương Duệ.

“Sao hả? Câu trả lời này đủ đẹp chưa?” Thương Duệ nhướng môi, tư thế chân vẫn tuỳ ý, vẫn là đại thiếu gia ngạo mạn và kiêu căng: “Nếu mỗi người đều có bảng giá, vậy tôi chính là sản phẩm xa xỉ mà họ mãi mãi không bao giờ mua nổi.”

Những gì Thương Duệ nói thật sự ngoài dự liệu của Diêu Phi, khiến trong phút chốc cô không biết nên đáp lại thế nào. Thương Duệ bẩm sinh bừa bãi, quen sống phóng khoáng tự do.

“Anh Duệ!” Thái Vĩ chạy tới: “Đạo diễn bảo cậu qua đó.”


“Cô mà cũng dám châm chọc tôi không tôn trọng nghề nghiệp? Cô Diêu, chính cô chưa đặt mình vào đúng vị trí thôi.” Thương Duệ liếc Diêu Phi: “Con người ta, sợ nhất là không tìm được vị trí của mình, hoặc tìm sai vị trí. Nếu vậy, ngoài đau khổ ra thì chỉ có đau khổ, vô cùng không có ý nghĩa. Diêu Phi, đừng làm một người vô nghĩa.”

Anh sải chân dài bước về phía sân tổ chức hoạt động.

Diêu Phi cau mày quay sang nhìn bên kia, lát sau lại nhìn về hướng trung tâm hoạt động.

Cô không biết tại sao Thương Duệ đột nhiên nói nhiều thế nữa.

Giống như đây là lời Thương Duệ nói, nhưng cũng không giống những gì Thương Duệ sẽ nói. Một đại thiếu gia không biết khổ ải nhân gian như Thương Duệ sao có thể nói ra những câu đó được chứ? Nhưng giọng điệu mỉa mai, khắc nghiệt và đanh thép, từng chữ đâm thẳng vào tim này, đúng là thói quen của Thương Duệ. Anh nói ra những lời sắc bén nhất bằng một vẻ mặt bất cần đời.

Thương Duệ nói khá khó nghe, tuy vậy câu nào câu nấy đều là thật, đều là thứ cơ bản để có thể lăn lộn trong giới này.

“Diêu Phi, qua chụp chung nè em.” Tô Minh gọi: “Em đứng cạnh Thương Duệ đi.”

Nghi thức khai mạc cần chụp ảnh, vị trí đứng dựa theo diễn viên trong đoàn là quy tắc trong ngành. Thông thường, đạo diễn sẽ đứng giữa, hai diễn viên chính đứng hai bên. Tuy nhiên, hôm nay Du Hạ cũng ở đây, vả lại đạo diễn còn rất trẻ tuổi và vừa chuyển từ diễn viên sang làm đạo diễn, thuộc vào loại gió tanh mưa máu. Diêu Phi sẽ đứng cạnh Thương Duệ, Thương Duệ giơ một bó Tulip màu đen không biết do ai tặng lên, màu sắc vừa rực rỡ vừa cay độc, hệt như gương mặt của Thương Duệ.

Người tặng hoa tặng chuẩn quá đi mất.

Anh thờ ơ đứng đó, thái độ điềm nhiên và ưu nhã, vẻ mặt không khác gì lúc mới bước vào đây.

Dường như người nói chuyện với Diêu Phi ban nãy chỉ là ảo giác của Diêu Phi mà thôi.

Thương Duệ trông không hề lố bịch như người ta vẫn tưởng, anh có cách đối nhân xử thế của riêng mình, sống rất rõ ràng. Một người có thể nổi tiếng suốt sáu năm trong giới giải trí, thực lực bền vững thế này không chỉ đơn giản dựa vào gia thế và vẻ ngoài là xong, kĩ năng diễn xuất của anh hẳn nhiên không tệ như lời đồn đại.

Diêu Phi và Thương Duệ luôn giữ khoảng cách nửa cánh tay, bất chợt vai cô bị xô đẩy. Diêu Phi mất cảnh giác nghiêng người sang một bên, may thay cô không mang giày cao gót, không thì chắc chắn sẽ bị trẹo chân cho xem. Cô lập tức nhích một bước dài sang bên cạnh, va phải nam phụ ở gần đó mới đứng vững được.

“Xin lỗi.” Diêu Phi vội xin lỗi, quay lại thì thấy bên cạnh có thêm một cô gái đang đứng giữa mình và Thương Duệ. Cô gái này mặc váy lễ phục cao cấp, xoã tóc, là nữ phụ Hạ Dương.

Hạ Dương cười ngọt ngào khoác lên cánh tay Diêu Phi: “Chị Phi, em đứng đây được không? Em thấy ở đây còn một chỗ nè.”

“Được chứ.” Thương Duệ lùi xa ra bên cạnh, hòng nhường vị trí trung tâm cho Hạ Dương: “Cả sân khấu đều nhường cho cô đây, mời cô bắt đầu biểu diễn đi.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương