Nhập vai
-
Chương 14:
Diêu Phi đứng thẳng, không tỏ bất cứ vẻ gì trên gương mặt. Cô đứng ở con đường đối diện, gió thổi làm quần áo cô lay động, trông cực kì gầy yếu. Cô không đi tới, không hề cử động và càng không đáp lại lời của Thương Duệ mà chỉ nhìn Thương Duệ mà thôi.
Lần trước Thương Duệ đã bắt gặp ánh mắt này ở công ty phim ảnh SW, Diêu Phi đứng nhìn anh từ cửa phòng vệ sinh.
Có vẻ như cô rất khổ sở, khổ sở chỉ vì một chiếc bánh kem? Sự khổ sở này không khỏi quá rẻ rúng rồi.
Hay cô đang diễn?
Thương Duệ vừa lau sạch kem bơ vừa lạnh nhạt lướt qua Diêu Phi. Anh vò khăn giấy thành cục, ném vào thùng rác và quay người lên xe.
Dưới bóng đêm, đường nét của chiếc xe thể thao màu bạc sáng lên một cách lạnh lùng và kiêu ngạo. Tiếng động cơ vang rền, tiếp đó xe thể thao khuất khỏi tầm mắt và phóng về nơi xa.
Đêm khôi phục sự vắng lặng vốn có, đèn đường lẳng lặng sáng lên giữa mùa đông sương giá.
Diêu Phi hít mũi, gió rét thấm vào phổi. Đi tới trước thùng rác, cô lượm hộp bánh kem lên. Cây nến đã gãy thành đoạn, hộp nhựa nứt toác, bánh kem đã bị ném vào thùng rác, chỉ còn lại một quả dâu dính trên hộp nhựa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Điện thoại di động vang lên, Diêu Phi ném cái hộp nhựa rỗng đó về lại thùng rác. Cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Tô Minh, cô vội bắt máy: “Tổng giám đốc Tô.”
“Hợp đồng đã được giải quyết xong rồi.”
Diêu Phi ngẩng đầu nhìn đường phố đêm khuya buốt lạnh, cổ họng như bị vướng phải một nhúm bông gòn, cô hé môi nhưng lại không thể thốt được thành lời.
“Không cần ra toà, đối phương đồng ý sẽ hoà giải, gần đây có thể em sẽ nhận được tin chấm dứt hợp đồng đó, tiền bồi thường là tám triệu. Qua năm, chúng ta sẽ kí hợp đồng. Sau khi kí, công ty sẽ cho em ứng tạm.” Tô Minh tỏ thái độ giải quyết việc công: “Chúc mừng em giành được cuộc sống mới.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Tô.” Diêu Phi nhướn môi, cất giọng đầy khó nhọc: “Em cảm ơn.”
“Mấy ngày nay chị mệt chết luôn, cuối cùng cũng xong rồi, sau này mỗi một ngày đều sẽ là ngày mới với em. Có vấn đề gì thì mai gọi điện thoại cho chị nha, chị đi nghỉ trước đây.”
“Tổng giám đốc Tô, cảm ơn chị lắm, tạm biệt ạ.”
Diêu Phi cầm điện thoại, đứng trên vỉa hè trống vắng. Điện thoại đã quay về màn hình chờ từ lâu. Cách lớp khẩu trang che mặt, cô ngồi thụp xuống, bật ra tiếng khóc rấm rứt đau xé cõi lòng.
Rốt cuộc đã tự do rồi.
Diêu Phi không biết Tô Minh làm gì mà trận đánh ác liệt đó đã ngã ngũ rồi. Ngày hôm sau, Tiền Anh gọi điện tới bảo cô chuẩn bị tài liệu chấm dứt hợp đồng và đến Bắc Kinh để làm thủ tục cắt hợp đồng.
“Cảm ơn tổng giám đốc Tiền.” Diêu Phi cười ngoài mặt để duy trì sự khách sáo.
“Khá giỏi đấy.” Tiền Anh cười khẩy: “Có thể chuyển sang nhà họ Tư nhỉ.”
Diêu Phi nhanh chóng hiểu ra mối liên quan ở đây. Tư Dĩ Hàn và Du Hạ sẽ tổ chức hôn lễ vào Nguyên đán và công khai quan hệ. Cổ đông lớn nhất của công ty phim ảnh Hạ Minh là Du Hạ và Tô Minh, tổng giám đốc Du dùng mối giao thiệp của chồng để giúp công ty kí kết với một cá nhân, âu cũng hợp tình hợp lý.
“Quá khen.” Diêu Phi vẫn mỉm cười: “May mắn thôi ạ.”
“Mong là vận may của cô sẽ luôn tốt thế này nhé.” Tiền Anh nói một cách quái gở: “Mãi mãi ôm lấy bắp chân của nhà họ Tư đi.”
“Tổng giám đốc Tiền.” Diêu Phi chuyển đề tài, giọng điệu chất chứa khiêu khích: “Cuối cùng hợp đồng của chúng ta đã kết thúc, tương lai còn rất dài.”
“Cô có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Ngữ điệu của Diêu Phi nhuốm ý cười, vừa ung dung vừa du dương: “Chỉ bất chợt muốn nhắc nhở anh, chúng ta, còn nhiều thời gian lắm.”
“Sao hả? Cô còn muốn uy hiếp tôi? Cô không suy xét đến sức nặng của mình đi.” Tiền Anh cười xoà: “Tổng giám đốc Lý tha cho cô một mạng thì cô cứ an phận sống tạm đi, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Đừng hòng gây sự, chọc giận tổng giám đốc Lý, cô sẽ sống không bằng chết đấy, tự lo lấy thân đi.”
Điện thoại bị cúp một cách hung ác, Diêu Phi cụp mắt nhìn màn hình điện thoại. Đến khi màn hình tối xuống, cô thấy gương mặt có đôi phần dữ tợn của mình hiện lên trên màn ảnh đen đặc.
Diêu Phi không trở về Bắc Kinh mà cô gửi tài liệu cho luật sư, chuyện chấm dứt hợp đồng do luật sư làm thay. Qua năm, Tô Minh đưa hợp đồng mới cho cô, mọi chuyện thuận lợi ngoài dự kiến.
Ngoài số nợ tám triệu, cô không còn món nợ nào nữa cả.
Mùng mười tháng Giêng, Diêu Phi đến công ty phim ảnh Hạ Minh kí hợp đồng đại diện mới và hợp đồng cho nữ chính trong bộ “Giữa Hè”. Hợp đồng kéo dài năm năm, Diêu Phi đọc kĩ chi tiết, xong xuôi cô kí tên mình bên dưới.
Tô Minh bảo trợ lí đi phô-tô thẻ căn cước, còn chị ngồi đối diện xem sơ qua tài liệu cá nhân của Diêu Phi: “Gần đây trên mạng lại có không ít lời đồn về em, chị đoan chắc là bên Thụy Ưng chưa từ bỏ ý định muốn chèn ép em đến cùng, em định giải quyết thế nào?”
Diêu Phi lấy một cái USB từ trong chiếc ba lô tùy thân và đưa cho Tô Minh: “Em có bản ghi âm Tiền Anh uy hiếp em, từ bảy năm trước đến nay, tất cả cuộc gọi đều được ghi âm lại.”
Tô Minh nhìn Diêu Phi một cách phức tạp. Hôm nay Diêu Phi mặc một chiếc áo khoác vải tuýt màu trắng, mái tóc đen dài phủ lên đôi vai mong manh, trông cô vừa gầy yếu vừa sạch gọn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Đôi mắt ấy vẫn trong veo thấy đáy hệt như nước hồ.
“Họ rất cẩn thận, không thả tất cả uy hiếp lên mặt nổi đâu ạ.” Diêu Phi nói: “Uy hiếp rất mịt mờ, em không thể tố cáo họ chỉ bằng những thứ này được, nhưng có thể sử dụng chúng để tạo ra làn sóng trong dư luận.”
Tô Minh đón lấy USB xem sơ qua rồi cắm vào trong máy vi tính: “Em có chứng cứ về chuyện của Cận Hân không? Lý Thịnh sẽ không cam tâm thả em đi đâu, nhất định anh ta sẽ gây sự. Mình phải chơi một vố lớn mới có thể làm anh ta hoàn toàn chao đảo.”
“Em có ảnh báo cáo khám nghiệm tử thi của Cận Hân.” Diêu Phi nhìn chăm chú vào mắt Tô Minh, giọng điệu chẳng khác trước là bao: “Em có phương thức liên hệ với người nhà của Cận Hân, nhiều năm qua bọn em luôn liên lạc với nhau.”
Lúc này thời gian Tô Minh trầm tư lâu hơn.
Diêu Phi siết tay thật chặt rồi mới nói tiếp: “Chuyện này liên quan đến rất nhiều thứ, nhà họ Lý rễ sâu lá tốt, có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho chị đấy ạ. Nếu không tới đường cùng, em không khuyến khích làm vậy đâu ạ. An toàn của chị mãi là vị trí đầu tiên, tổng giám đốc Tô, một khi tung ra những thứ này thì chính là một mất một còn.”
“Xã hội do luật pháp cai trị, nhà họ Lý có thể làm được gì?” Tô Minh giấu đi nỗi sợ hãi. Chị cảm thấy Diêu Phi chín chắn hơn so với tưởng tượng của chị: “Dám gây sự ở nội địa, bọn họ sẽ nếm được mùi quả đấm thép của xã hội chủ nghĩa, không sao, em có chứng cứ gì thì cứ đưa cho chị đi.”
Diêu Phi đưa cách thức liên lạc với người nhà của Cận Hân và báo cáo khám nghiệm tử thi cho Tô Minh: “Báo cáo khám nghiệm tử thi là thật, hồ sơ ở Hồng Kông. Nếu mai này có thể lật lại bản án, em sẵn lòng ra toà làm chứng, em là người cuối cùng gặp Cận Hân.”
Tô Minh cất toàn bộ tài liệu đi rồi nói: “Trước tiên em đừng đăng bất kì lời thanh minh nào hết, chờ thông báo của chị. À đúng rồi, em chưa có Weibo phải không?”
Diêu Phi lắc đầu, lúc cô nổi tiếng thì Weibo chưa phổ biến như hiện giờ. Sau này công ty không cho phép cô lên tiếng, bởi vậy cô chỉ có một tài khoản cá nhân chứ không có tài khoản Weibo của mình.
“Công ty đã lập Weibo cho em, lát chị gửi tài khoản cho em. Gần đây chị sẽ lên kế hoạch giúp em quay lại màn ảnh, em hãy điền vào biểu mẫu để chị xem thử em có thể làm được những gì.” Tô Minh đưa bản kê khai cho Diêu Phi: “Tạm thời chị sẽ là người đại diện của em, có bất kì chuyện gì thì em phải nói trước với chị nhé.”
Diêu Phi hơi bất ngờ vì người đại diện của cô lại là Tô Minh. Quả thật trước kia Tô Minh từng kèm cặp nghệ sĩ và những nghệ sĩ chị nâng đỡ nay đều nổi tiếng hết rồi, thế nên đã lâu Tô Minh không còn dẫn dắt người mới nữa.
“Dạ.” Diêu Phi gật đầu, cầm lấy bút điền vào bảng.
Trợ lý đưa giấy tờ vào, Tô Minh nhìn thoáng qua: “Em biết múa và ca hát không? Em từng học chưa?”
Diêu Phi đang điền đến phần sở trường: “Em chưa từng múa và chưa hát bao giờ luôn ạ.”
Điện thoại của Tô Minh vang lên, chị thấy tin nhắn bên hợp tác từ chối dùng Diêu Phi thì chau mày hỏi: “Nếu bảo em lên sân khấu biểu diễn để tăng tỉ suất được phổ biến, vậy em sẽ trình diễn gì?”
Diêu Phi là một diễn viên thuần tuý và cô không có hứng thú trình diễn. Tuy nhiên đây là một thời đại lưu lượng, không có tỉ suất xuất hiện thì dù diễn xuất giỏi cách mấy cũng chẳng có cơ hội.
“Em biết múa thương.”
Tô Minh từ từ ngước lên: “Trong nước cấm súng đó, bắn súng (*)? Em lên sân khấu để bắn chết cố vấn của mình gây sự chú ý hả? Đúng là có thể thu hút sự chú ý và trở thành lưu lượng lớn nhất, chẳng qua em sẽ bị bắt đấy.”
(*) Nguyên văn (枪): có nghĩa là thương hoặc súng. Ở đây Tô Minh nghĩ Diêu Phi đang nói sẽ bắn súng.
Cố vấn? Tô Minh muốn cho cô lên chương trình gì thế?
Diêu Phi đặt bút xuống và giải thích: “Là đao kiếm đó chị, em từng học kiếm và đao rồi ạ.”
“Giống trong Hàn Đao Hành đó hả?” Tô Minh lắc đầu: “Lên sân khấu khác với quay phim. Trên sân khấu không có hiệu ứng đặc biệt và không có thời gian tạm nghỉ cho em đâu, kiểu từ tivi đặt lên sân khấu là chưa đủ mãn nhãn. Lúc em ở trên sân khấu nhất định phải bùng nổ, bùng đến mức đảo điên để mọi người chỉ nhớ đến em của hiện tại.”
Diêu Phi đứng lên nhìn xung quanh, thấy có một đống áp phích trong góc, cô bèn hỏi: “Áp phích đó còn dùng không chị? Em có thể mượn sử dụng không ạ?”
“Được chứ, mấy thứ này chị không còn xài nữa.” Tô Minh hỏi lại: “Để làm gì?”
“Biểu diễn màn có tính chất võ thuật ạ.” Diêu Phi cởi áo khoác xuống, đi tới nhặt một tờ rồi cuộn lại thành ống, cô điềm tĩnh giơ cổ tay lên và hơi xoay nhẹ, thần thái trở nên phóng khoáng và hoạt bát hẳn.
Ngước mắt nhìn sang, Tô Minh chứng kiến khí chất của Diêu Phi bỗng chốc thay đổi. Cô mặc áo len màu đen bên trong, vạt áo len bỏ thùng trong quần jeans, quần jeans ôm lấy đôi chân thẳng tắp và thon dài. Sống lưng của cô rất thẳng, hình thể vô cùng đẹp. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Em học võ mười năm, lúc còn ở lớp võ thuật, bọn em từng ra ngoài biểu diễn. Múa thương trông ưa nhìn nhất, sau đó là kiếm. Tờ áp phích này không đủ dài, chỉ có thể xem nó như kiếm thôi ạ.” Diêu Phi nói tiếp: “Chị xem thử coi được không nhé.”
Thần thái của Diêu Phi rất kì lạ, cô ngồi đây lặng im như nước, vừa mềm mại vừa dịu dàng. Thế nhưng khi cầm cây “kiếm” đó, cô chợt trở thành gió bắc thấu xương hoặc có lẽ là sóng cả trên biển lớn.
Khí chất của cô thiên về sự lạnh lùng, tư thế múa kiếm rất đẹp, đồng thời không hề thiếu cảm giác sắc bén, trông như thể cô chính là một kiếm khách, quanh người vô cùng lạnh nhạt và hiện rõ sự sắc sảo.
Lúc Tô Minh hoàn hồn, Diêu Phi đã mở tờ áp phích ra và đặt lại chỗ cũ. Cô khẽ thở hổn hển, gương mặt trắng trẻo hơi ửng hồng: “Tổng giám Tô, chị thấy thế nào ạ?”
Tô Minh nghĩ nếu cô đi đóng phim võ hiệp thì đoan chắc có thể nổi tiếng lại ngay tắp lự.
Tiếc là hai năm qua thị trường võ hiệp không được ưa chuộng, vả lại trong tay Tô Minh cũng không có kịch bản võ hiệp.
“Được lắm.” Bị tác động nên trong phút chốc Tô Minh không biết phải làm gì, trong đầu chị đầy ắp tư thế oai hùng của Diêu Phi. Chị tưởng tượng nếu cô mặc đồ đỏ đứng trên sân khấu thì chắc chắn sẽ làm toàn trường bùng cháy. Tô Minh nhìn tài liệu trong tay rồi lại nhìn Diêu Phi: “Em tập võ từ nhỏ hả?”
Diêu Phi gật đầu, lúc cô về tới thì sự sắc sảo trên người đã biến mất. Cô lại ngồi xuống ghế sofa ngoan ngoãn điền vào bảng: “Ba em là huấn luyện viên võ thuật, từ nhỏ em đã học với ông ấy.”
“Quả thật không tồi.” Tô Minh gật đầu: “Sau khi kí hợp đồng, em không thể ở trong căn phòng cũ nữa, công ty đã tìm phòng mới cho em rồi, tối nay em dọn qua ngay nhé.”
“Tổng giám đốc Tô, em có thể hỏi thăm tiền thuê phòng mới bao nhiêu không ạ? Bây giờ có lẽ em không mướn nổi phòng ốc quá đắt đỏ đâu ạ.”
“Tiền thuê là hai mươi hai nghìn, em chỉ cần trả một phần ba thôi, còn lại do công ty phụ trách.”
“Thù lao của bộ ‘Giữa Hè’ là ba triệu, chị sẽ cố gắng tranh thủ phân chia cho em. Trả trước một triệu, công ty lấy bốn mươi phần trăm, còn lại do em tuỳ ý sử dụng, ngày mai sẽ thanh toán. Em là diễn viên và em cần phải có khoảng riêng tư nhất định, vì vậy em không thể sống ở chỗ cũ nữa.”
“Vậy để em chịu toàn bộ đi ạ, công ty đã giúp em nhiều quá rồi, em không thể để công ty chi tiền ra nữa đâu ạ.” Diêu Phi không ngờ Tô Minh đã giúp cô suy tính đến nước này.
“Em có nhiều tiền không? Nhiều tiền thì đi mua vài bộ đồ coi được mà mặc đi. Diêu Phi, em phải mau chóng nổi tiếng trở lại, nổi đình đám luôn. Phải có nhà của mình, thế thì công ty sẽ không cần trả tiền thuê phòng cho em nữa, em còn phải kiếm tiền cho chị nữa chứ.” Tô Minh để Diêu Phi kí hết toàn bộ giấy tờ, mới nói: “Chị sẽ bảo Vivian đưa em về, hai ngày tới chị sẽ đưa kịch bản mới cho em.”
Sau khi Diêu Phi đi, Tô Minh khoanh tay dựa vào ghế sofa rồi mở USB lên, vừa tính toán làm sao biến Diêu Phi nổi tiếng lại.
Điện thoại vang lên, Tô Minh cầm lên xem thử. Chị bấm dừng đoạn ghi âm, bắt máy rồi cười hỏi: “Cậu chủ nhỏ, có chuyện gì không?”
“Buổi tối ra ngoài uống rượu đi.”
Tô Minh định bụng cự tuyệt, ai muốn đi uống rượu với Thương Duệ chứ? Dạo này chị bận đến xoắn cả não. Nhớ đến một chuyện, chị chợt đổi chủ đề: “Cái chương trình nhảy mà cậu đầu tư ấy, có thể giúp tôi thêm người vào không?”
“Người nào?”
“Người mới chỗ tôi thôi mà, cậu không biết đâu.” Tô Minh cố ý không đề cập tới tên Diêu Phi, đoạn úp úp mở mở: “Cô ấy học võ vài chục năm rồi, vẻ ngoài cũng đẹp lắm. Tôi nghe nói tiết mục ấy của cậu đang làm về thể loại nhảy cách tân gì đó, nghệ sĩ của tôi biết biểu diễn võ thuật, đánh trông đẹp trai rạng ngời luôn, cậu tìm nhóm nhét vào cho tôi đi nha, chầu nhậu tối nay tôi mời.” Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team LuvEva land. Hãy đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ view cho nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Tác giả có lời muốn nói:
“Một ngày nào đó, tôi sẽ ấn đầu Thương Duệ vào trong thùng rác.” —— Nhật kí của Diêu Phi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook