Nháo Hỉ
-
Chương 36
Mùa hè trên những con đường mòn nhỏ có rất nhiều muỗi.
Quay trở lại căn nhà gỗ, Hứa Tương Mi phát hiện quanh bắp chân mình có rất nhiều dấu muỗi đốt. Lúc này đột nhiên thấy rất ngứa, cô nhịn không được gãi vài cái. Da cô vừa mềm vừa trắng, có chỗ do gãi mạnh mà bị rách da, khiến cô phải hít hà kêu đau.
Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, càng gãi cô lại càng cảm thấy ngứa không thể chịu được, chẳng bao lâu đôi chân nhỏ đã đỏ cả lên.
Tạ Bách Ninh từ phòng bếp bước ra, tay cô vẫn không ngừng gãi, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Tại sao muỗi không đốt anh?”
Anh ngẩn người, nói: “Có lẽ vì tôi không thuộc nhóm máu O.”
Cô vỗ đầu, ngộ ra: “Khó trách.”
Đôi chân vừa ngứa vừa đau, Hứa Tương Mi giậm chân: “Người nhóm máu O đúng là khổ ghê, mà chắc là những con muỗi này không có độc đâu đúng không?”
Tạ Bách Ninh tìm thấy một hộp nhan muỗi dưới bàn trà, anh mở ra, đốt lên, đặt nó bên chân cô.
Cô nhăn mặt, rất khó chịu: “Ngứa.”
“Ráng chịu đựng, đợi tôi một chút.”
Tạ Bách Ninh quay vào phòng tắm, khi quay lại, trong tay anh có thêm một chậu nước, màu sắc giống như màu của trà sữa.
Anh nói: “Cô rửa đi.”
Hứa Tương Mi tò mò: “Cái gì đây?”
Tạ Bách Ninh trả lời: “Nước xà phòng có thể làm giảm ngứa.”
Lần đầu tiên nghe thấy điều này, cô nhướng mày: “Thần kỳ vậy sao?”
“Thử một lần sẽ biết.”
Hứa Tương Mi “Ồ” một tiếng, cô cởi giày, đặt chân vào trong chậu nước, nhẹ nhàng bôi nước lên vết mũi đốt. Hiệu quả thật đáng ngạc nhiên, cơn ngứa đã nhanh chóng biến mất.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt vốn tròn xoe giờ đã biến thành trăng lưỡi liềm: “Nó thực sự rất hiệu quả. Sao anh biết được cách này?”
“Khi còn học đại học tôi đã từng làm tình nguyện ở khu vực miền núi. Vào ban đêm, muỗi núi hoạt động rất mạnh, đây là cách mà bạn cùng lớp của tôi đã làm.”
“Bạn nữ?”
“Đúng vậy?”
Cô nghiêng đầu: “Lúc anh còn đi học, có phải có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho anh lắm đúng không?”
Tạ Bách Ninh suy nghĩ một lúc: “Không có.”
Hứa Tương Mi xùy một tiếng: “Không tin, những chàng trai có ngoại hình đẹp nhất trường chúng tôi ngày nào cũng nhận được một đống thư tình.”
Ánh mắt của anh rất bình thản: “Có lẽ sinh viên chúng tôi thời đó dè dặt hơn.”
Hứa Tương Mi nở nụ cười, gật đầu, cảm thấy anh nói có lý. Cô đứng lên giẫm trong nước chơi một lúc rồi mới mang dép vào, đem nước trong chậu đi đổ.
Tạ Bách Ninh nấu cháo trắng với bắp, ăn cùng với bánh rán, vậy là xong một bữa tối đơn giản.
Hứa Tương Mi cảm thấy rất hạnh phúc, được ở bên cạnh người mình thích, cho dù có uống nước lọc cũng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Cô không muốn đòi hỏi xa vời gì thêm nữa, như thế này là đã rất hài lòng.
Ban ngày đã ngủ đủ nên buổi tối không hề có cảm giác buồn ngủ, cũng không có gì để làm, chỉ có hai người, đừng nói là đánh mạt chược, chơi đánh bài cũng không được.
Hứa Tương Mi không dám để Tạ Bách Ninh một mình, cô đề nghị: “Đi ra sân ngắm sao nhé?”
Tạ Bách Ninh hỏi: “Cô không sợ muỗi à?”
Cô nháy mắt, ranh mãnh nói: “Tôi có trang bị.”
Cô chạy bình bịch đi lên lầu, một lúc sau đã thay một chiếc quần dài vốn được mặc để chống nắng đi xuống.
Anh thì không sao cả, mỗi tay cầm một chiếc ghế tre: “Mang theo khoanh nhang muỗi.”
Hứa Tương Mi làm cử chỉ OK, theo anh ra ngoài.
Ánh trăng đêm hè soi sáng khoảng sân nhỏ, ngay cả những viên đá màu xanh cũng phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh.
Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, rừng tre xào xạc, những chiếc lá dài nhọn bay múa trong ánh trăng, bóng đổ xuống mặt đất cũng theo đó mà chuyển động.
Nhìn lên trên, bầu trời đầy những vì sao sáng, đẹp không sao tả xiết.
Tạ Bách Ninh đặt chiếc ghế ở giữa sân, anh ngồi xuống, hai chân dài bắt chéo, vẻ mặt đầy tâm trạng.
Hứa Tương Mi dịch ghế ngồi đối diện với anh. Hai tay cô đan lại đỡ ở sau đầu, im hơi lặng tiếng nhìn anh.
Anh hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Cô cười hỏi: “Anh có thích nơi này không?”
Tạ Bách Ninh không phủ nhận: “Thích.”
Ánh mắt của Hứa Tương Mi sáng rực, nhìn thẳng vào anh: “Chúng ta hãy ở lại đây một thời gian, đợi đến khi đại học A bắt đầu khai giảng thì sẽ quay về, anh thấy thế nào?”
Tạ Bách Ninh chạm vào túi, lấy hộp thuốc lá ra: “Học kỳ này tôi đã xin nghỉ, muốn ở lại lâu hơn.”
Ý của anh là, cô không cần phải ở lại đây.
Nào biết được hai mắt Hứa Tương Mi sáng lên, nói: “Vậy thì tốt quá, đủ thời gian rồi.”
Tạ Bách Ninh châm một điếu thuốc, hỏi: “Thời gian gì?”
Cô thuận tay cầm lấy, kẹp nó giữa hai ngón tay: “Tôi dạy anh cách làm gốm, anh có hứng thú không?”
Anh lại đốt một điếu thuốc khác, hút một ngụm, nói: “Không hứng thú.”
“Làm gốm rất thú vị, nó giúp anh tĩnh tâm tập trung suy nghĩ, không phải là thứ anh cần bây giờ sao?” Giọng cô mang theo vài phần vui vẻ.
Tạ Bách Ninh nghi ngờ nhìn cô: “Thật sao?”
Hứa Tương Mi gảy tàn thuốc: “Thật mà.”
Anh trầm mặc hồi lâu.
Cô hơi nản lòng, rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cái bóng trên mặt đất.
Tạ Bách Ninh cảm thấy trong lòng mình khó chịu một cách kỳ lạ, anh gật đầu: “Được thôi.”
Hứa Tương Mi chợt ngẩng đầu lên, cười tươi rói, lại nói: “Thật ra thì anh không muốn học làm gốm cũng không sao. Tôi đã nghe ngóng qua rồi, ở đây có rất nhiều trò thú vị, như là chèo thuyền du ngoạn trên hồ, lên núi hái trà, lễ hội ớt. Nói tóm lại, đây sẽ là một trải nghiệm rất phong phú và tuyệt vời. Anh phải vui lên, trên đời này còn có rất nhiều điều tuyệt vời khác nữa, bỏ lỡ chúng thì thật đáng tiếc.”
Xung quanh rất yên tĩnh, Tạ Bách Ninh giật mình, cho dù có ngốc cách mấy, anh cũng nhận ra được ý tốt của cô.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của anh thực sự rất áp lực, cũng thường không nhịn được suy nghĩ, không biết đến khi nào thì cái loại đau đớn này mới kết thúc.
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, tính tình hiền lành và đạm bạc, gần nửa đời người thuận buồm xuôi gió.
Trải qua một vài mối tình đơn giản, không kể đến việc khắc cốt ghi tâm, ít nhất mỗi một lần đều nỗ lực hết lòng. Khi ở bên nhau, cả hai điều cam tâm tình nguyện, khi chia tay, cũng chia tay một cách yên bình và tốt đẹp, chưa từng cảm thấy không thoải mái.
Hết lần này đến lần khác, rồi đến khi gặp Ôn Bội, mọi chuyện đã hoàn toàn trái ngược. Cô ấy bị buộc phải lấy anh và kết thúc cuộc đời mình bằng một ca sinh khó. Thực sự là tạo nghiệt.
Tạ Bách Ninh tự biết mình không phải là một vị thánh. Sau khi điều này xảy ra, anh như dây cung bị đứt đoạn, cảm xúc sụp đổ. Anh tự trách mình. Nếu như anh cẩn thận hơn, sớm phát hiện ra cảm xúc thật của Ôn Bội, thì kết cục có lẽ sẽ không như hiện tại.
Chuyện này không thể nói với người khác. Ôn Bội đã rời đi, cô ấy đã phải trả giá cho sự lựa chọn của mình. Còn nỗi khổ này, anh sẽ tự mình gánh lấy, đây cũng là điều duy nhất anh có thể làm.
Hơn nữa thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, anh đã đem chính mình giao phó cho thời gian.
Nhưng Hứa Tương Mi lại bất ngờ xuất hiện, dường như cô không có ý định bỏ mặc anh.
Người phụ nữ trước mặt này rất thành tâm và chân thành, ánh mắt cô tràn đầy ánh sáng thuần khiết, đầy ắp sự quan tâm.
Tạ Bách Ninh không từ chối lòng tốt này, anh nhận nó, chậm rãi nói: “Tương Mi, cảm ơn cô.”
Hứa Tương Mi vứt đầu thuốc đi, duỗi eo nói: “Cảm ơn cái gì? Không cần cảm ơn.”
Đêm tối yên tĩnh, như có ma lực khiến cho người ta trở nên bình tĩnh và thông suốt.
Hứa Tương Mi di chuyển ghế, ngồi kề bên anh.
Bỏ qua hết mọi buồn phiền, họ ngồi ở khoảng sân nhỏ, không làm bất cứ điều gì khác, cũng không ai nói chuyện, chỉ tập trung ngắm những ánh sao và mặt trăng ở trên bầu trời kia.
Đến nửa đêm, cả hai đều đã mệt mỏi, họ rất ăn ý, đều đồng thanh: “Vào nhà thôi.”
Cả hai cùng nở nụ cười, đứng dậy trở vào nhà.
Đến cửa phòng của Tạ Bách Ninh, Hứa Tương Mi dừng lại, nói: “Tôi đã tìm công nhân xây lò nung. Dì Tương đã cho bánh đồng ý sẽ giúp nấu ăn, cho nên ngày mai tôi muốn lên phố mua thức ăn, anh sẽ đi chứ?”
Anh bật đèn trong phòng lên, đứng trong ánh sáng lờ mờ, xoay người lại: “Ừ.”
Hứa Tương Mi rất bất ngờ, cô cười nói: “Được, sáng mai tôi sẽ gọi anh dậy, ngủ ngon.”
Anh đáp lại: “Ngủ ngon.”
Đêm nay Tạ Bách Ninh đã có một giấc ngủ rất ngon. Sau khi Ôn Bội qua đời, đây là lần đầu tiên anh không gặp ác mộng, ngủ rất say, không hề muốn tỉnh dậy.
Ngày hôm sau trời sáng choang, ánh nắng mặt trời lọt qua khe hở trên cửa sổ chiếu vào phòng, sáng bừng.
Hứa Tương Mi đưa tay lên che mắt, ngủ thêm mười phút mới thực sự tỉnh. Cô chậm chạp bước xuống giường, chọn một bộ đồ liền thân ngắn, đôi chân dài trắng lộ ra ngoài, giống như là đồ sứ loại tốt nhất, khiến mọi người không thể rời mắt.
Cô dựa vào trước cửa phòng Tạ Bách Ninh, gọi hai tiếng, sau một lúc lâu cũng không có câu trả lời, cô đẩy cửa vào.
Anh nằm thẳng trên giường, nhắm mắt, rất yên tĩnh, giấc ngủ rất sâu.
Ánh nắng mặt trời nhuộm màu hàm râu rậm rạp của anh thành màu lanh, trông nó cứ như là vết bút nguệch ngoạc và lộn xộn, mặc dù không khó coi, nhưng quá lôi thôi lếch thếch.
Những suy nghĩ trôi giạt về nhiều năm trước, anh đứng dưới ánh mặt trời, sạch sẽ và tuấn lãng. So với bây giờ thì, thực sự là không dám nhìn.
Cô không thể nhịn được cười, ánh mắt nhìn vào một đống vật dụng trên bàn, cuối cùng dừng lại trên máy cạo râu điện.
Hứa Tương Mi lặng lẽ đi ra ngoài, nấu nước nóng rồi bưng lên lầu.
Cô ngâm khăn trong nước nóng một lúc, sau đó vắt nước rồi áp nó lên cằm anh.
Tạ Bách Ninh bị độ nóng làm cho giật mình thức dậy, anh mở mắt ra, thấy Hứa Tương Mi đang nghiên cứu máy cạo râu điện.
Anh định lấy chiếc khăn xuống: “Cô đang làm gì vậy?”
Cô đưa tay ra ấn chiếc khăn lại: “Cái này dùng sao vậy?”
Tạ Bách Ninh sờ mặt mình, lúc này anh mới nhớ ra đã nhiều ngày rồi mình không có cạo râu. Anh ngồi dậy, nói: “Tôi có thể tự làm.”
Nhưng Hứa Tương Mi đang rất hứng thú với việc này: “Tôi sẽ giúp anh.”
Biểu hiện của anh trì trệ: “Việc này… không dễ làm đâu.”
Cô không có kinh nghiệm cạo râu cho người khác, cũng sợ làm rách da anh, nhưng lại cảm thấy tiếc nuối, hỏi: “Tôi có thể làm gì cho anh?”
Tạ Bách Ninh xuống giường, nhìn vào gương: “Có kéo không?”
“Có, sao vậy?”
“Cô giúp tôi cắt râu ngắn lại một chút, được chứ?”
Cô rất vui: “Đương nhiên là được rồi, đợi chút, tôi đi lấy kéo.”
Tạ Bách Ninh nhìn vào bóng lưng vui vẻ của cô, vô thức lắc đầu, trong lòng có một loại cảm giác không thể giải thích được.
Cô rất nhanh đã mang kéo đến. Anh đem ghế dựa đặt bên cửa sổ, ngồi xuống, vừa vặn đối diện với cô.
Hứa Tương Mi cầm cuốn tạp chí trong tay, hỏi: “Cắt sao cũng được?”
Anh nói: “Ừ, sao cũng được.”
Cô bắt đầu cắt, những cọng râu cứng rơi xuống cuốn tạp chí, dần thành một lớp dày.
Bàn tay mềm mại chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
Tạ Bách Ninh đột nhiên cảm thấy khẩn trương một cách kỳ lạ, anh nín thở, tận lực nhắm chặt hai mắt lại.
Đối với phản ứng của anh, Hứa Tương Mi hoàn toàn không nhận ra. Cô tập trung vào việc cắt tỉa, cứ như thể đây là tác phẩm gốm của mình vậy. Khi lần cắt cuối cùng kết thúc, cô nhẹ nhàng phủi số râu bám trên cằm anh, nói: “Xong rồi.”
Tạ Bách Ninh mở mắt ra, đứng dậy đi lướt qua cô, anh vắt một cái khăn nóng rồi đắp lên cằm, sau đó nhìn vào gương, dùng máy cạo râu điện cạo vài vòng trên cằm.
Hứa Tương Mi mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, giống như là ánh sáng ngũ sắc lúc trời chạng vạng.
Từng bước từng bước cuối cùng cũng cạo xong, trong nháy mắt, dường như cô lại một lần nữa nhìn thấy người đàn ông tuấn tú bị ánh mặt trời bao phủ.
Hứa Tương Mi cố giữ bình tĩnh, âm thầm nói một câu, như thế này thật tốt!
Quay trở lại căn nhà gỗ, Hứa Tương Mi phát hiện quanh bắp chân mình có rất nhiều dấu muỗi đốt. Lúc này đột nhiên thấy rất ngứa, cô nhịn không được gãi vài cái. Da cô vừa mềm vừa trắng, có chỗ do gãi mạnh mà bị rách da, khiến cô phải hít hà kêu đau.
Không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, càng gãi cô lại càng cảm thấy ngứa không thể chịu được, chẳng bao lâu đôi chân nhỏ đã đỏ cả lên.
Tạ Bách Ninh từ phòng bếp bước ra, tay cô vẫn không ngừng gãi, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Tại sao muỗi không đốt anh?”
Anh ngẩn người, nói: “Có lẽ vì tôi không thuộc nhóm máu O.”
Cô vỗ đầu, ngộ ra: “Khó trách.”
Đôi chân vừa ngứa vừa đau, Hứa Tương Mi giậm chân: “Người nhóm máu O đúng là khổ ghê, mà chắc là những con muỗi này không có độc đâu đúng không?”
Tạ Bách Ninh tìm thấy một hộp nhan muỗi dưới bàn trà, anh mở ra, đốt lên, đặt nó bên chân cô.
Cô nhăn mặt, rất khó chịu: “Ngứa.”
“Ráng chịu đựng, đợi tôi một chút.”
Tạ Bách Ninh quay vào phòng tắm, khi quay lại, trong tay anh có thêm một chậu nước, màu sắc giống như màu của trà sữa.
Anh nói: “Cô rửa đi.”
Hứa Tương Mi tò mò: “Cái gì đây?”
Tạ Bách Ninh trả lời: “Nước xà phòng có thể làm giảm ngứa.”
Lần đầu tiên nghe thấy điều này, cô nhướng mày: “Thần kỳ vậy sao?”
“Thử một lần sẽ biết.”
Hứa Tương Mi “Ồ” một tiếng, cô cởi giày, đặt chân vào trong chậu nước, nhẹ nhàng bôi nước lên vết mũi đốt. Hiệu quả thật đáng ngạc nhiên, cơn ngứa đã nhanh chóng biến mất.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt vốn tròn xoe giờ đã biến thành trăng lưỡi liềm: “Nó thực sự rất hiệu quả. Sao anh biết được cách này?”
“Khi còn học đại học tôi đã từng làm tình nguyện ở khu vực miền núi. Vào ban đêm, muỗi núi hoạt động rất mạnh, đây là cách mà bạn cùng lớp của tôi đã làm.”
“Bạn nữ?”
“Đúng vậy?”
Cô nghiêng đầu: “Lúc anh còn đi học, có phải có rất nhiều nữ sinh viết thư tình cho anh lắm đúng không?”
Tạ Bách Ninh suy nghĩ một lúc: “Không có.”
Hứa Tương Mi xùy một tiếng: “Không tin, những chàng trai có ngoại hình đẹp nhất trường chúng tôi ngày nào cũng nhận được một đống thư tình.”
Ánh mắt của anh rất bình thản: “Có lẽ sinh viên chúng tôi thời đó dè dặt hơn.”
Hứa Tương Mi nở nụ cười, gật đầu, cảm thấy anh nói có lý. Cô đứng lên giẫm trong nước chơi một lúc rồi mới mang dép vào, đem nước trong chậu đi đổ.
Tạ Bách Ninh nấu cháo trắng với bắp, ăn cùng với bánh rán, vậy là xong một bữa tối đơn giản.
Hứa Tương Mi cảm thấy rất hạnh phúc, được ở bên cạnh người mình thích, cho dù có uống nước lọc cũng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Cô không muốn đòi hỏi xa vời gì thêm nữa, như thế này là đã rất hài lòng.
Ban ngày đã ngủ đủ nên buổi tối không hề có cảm giác buồn ngủ, cũng không có gì để làm, chỉ có hai người, đừng nói là đánh mạt chược, chơi đánh bài cũng không được.
Hứa Tương Mi không dám để Tạ Bách Ninh một mình, cô đề nghị: “Đi ra sân ngắm sao nhé?”
Tạ Bách Ninh hỏi: “Cô không sợ muỗi à?”
Cô nháy mắt, ranh mãnh nói: “Tôi có trang bị.”
Cô chạy bình bịch đi lên lầu, một lúc sau đã thay một chiếc quần dài vốn được mặc để chống nắng đi xuống.
Anh thì không sao cả, mỗi tay cầm một chiếc ghế tre: “Mang theo khoanh nhang muỗi.”
Hứa Tương Mi làm cử chỉ OK, theo anh ra ngoài.
Ánh trăng đêm hè soi sáng khoảng sân nhỏ, ngay cả những viên đá màu xanh cũng phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh.
Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, rừng tre xào xạc, những chiếc lá dài nhọn bay múa trong ánh trăng, bóng đổ xuống mặt đất cũng theo đó mà chuyển động.
Nhìn lên trên, bầu trời đầy những vì sao sáng, đẹp không sao tả xiết.
Tạ Bách Ninh đặt chiếc ghế ở giữa sân, anh ngồi xuống, hai chân dài bắt chéo, vẻ mặt đầy tâm trạng.
Hứa Tương Mi dịch ghế ngồi đối diện với anh. Hai tay cô đan lại đỡ ở sau đầu, im hơi lặng tiếng nhìn anh.
Anh hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Cô cười hỏi: “Anh có thích nơi này không?”
Tạ Bách Ninh không phủ nhận: “Thích.”
Ánh mắt của Hứa Tương Mi sáng rực, nhìn thẳng vào anh: “Chúng ta hãy ở lại đây một thời gian, đợi đến khi đại học A bắt đầu khai giảng thì sẽ quay về, anh thấy thế nào?”
Tạ Bách Ninh chạm vào túi, lấy hộp thuốc lá ra: “Học kỳ này tôi đã xin nghỉ, muốn ở lại lâu hơn.”
Ý của anh là, cô không cần phải ở lại đây.
Nào biết được hai mắt Hứa Tương Mi sáng lên, nói: “Vậy thì tốt quá, đủ thời gian rồi.”
Tạ Bách Ninh châm một điếu thuốc, hỏi: “Thời gian gì?”
Cô thuận tay cầm lấy, kẹp nó giữa hai ngón tay: “Tôi dạy anh cách làm gốm, anh có hứng thú không?”
Anh lại đốt một điếu thuốc khác, hút một ngụm, nói: “Không hứng thú.”
“Làm gốm rất thú vị, nó giúp anh tĩnh tâm tập trung suy nghĩ, không phải là thứ anh cần bây giờ sao?” Giọng cô mang theo vài phần vui vẻ.
Tạ Bách Ninh nghi ngờ nhìn cô: “Thật sao?”
Hứa Tương Mi gảy tàn thuốc: “Thật mà.”
Anh trầm mặc hồi lâu.
Cô hơi nản lòng, rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cái bóng trên mặt đất.
Tạ Bách Ninh cảm thấy trong lòng mình khó chịu một cách kỳ lạ, anh gật đầu: “Được thôi.”
Hứa Tương Mi chợt ngẩng đầu lên, cười tươi rói, lại nói: “Thật ra thì anh không muốn học làm gốm cũng không sao. Tôi đã nghe ngóng qua rồi, ở đây có rất nhiều trò thú vị, như là chèo thuyền du ngoạn trên hồ, lên núi hái trà, lễ hội ớt. Nói tóm lại, đây sẽ là một trải nghiệm rất phong phú và tuyệt vời. Anh phải vui lên, trên đời này còn có rất nhiều điều tuyệt vời khác nữa, bỏ lỡ chúng thì thật đáng tiếc.”
Xung quanh rất yên tĩnh, Tạ Bách Ninh giật mình, cho dù có ngốc cách mấy, anh cũng nhận ra được ý tốt của cô.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của anh thực sự rất áp lực, cũng thường không nhịn được suy nghĩ, không biết đến khi nào thì cái loại đau đớn này mới kết thúc.
Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, tính tình hiền lành và đạm bạc, gần nửa đời người thuận buồm xuôi gió.
Trải qua một vài mối tình đơn giản, không kể đến việc khắc cốt ghi tâm, ít nhất mỗi một lần đều nỗ lực hết lòng. Khi ở bên nhau, cả hai điều cam tâm tình nguyện, khi chia tay, cũng chia tay một cách yên bình và tốt đẹp, chưa từng cảm thấy không thoải mái.
Hết lần này đến lần khác, rồi đến khi gặp Ôn Bội, mọi chuyện đã hoàn toàn trái ngược. Cô ấy bị buộc phải lấy anh và kết thúc cuộc đời mình bằng một ca sinh khó. Thực sự là tạo nghiệt.
Tạ Bách Ninh tự biết mình không phải là một vị thánh. Sau khi điều này xảy ra, anh như dây cung bị đứt đoạn, cảm xúc sụp đổ. Anh tự trách mình. Nếu như anh cẩn thận hơn, sớm phát hiện ra cảm xúc thật của Ôn Bội, thì kết cục có lẽ sẽ không như hiện tại.
Chuyện này không thể nói với người khác. Ôn Bội đã rời đi, cô ấy đã phải trả giá cho sự lựa chọn của mình. Còn nỗi khổ này, anh sẽ tự mình gánh lấy, đây cũng là điều duy nhất anh có thể làm.
Hơn nữa thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, anh đã đem chính mình giao phó cho thời gian.
Nhưng Hứa Tương Mi lại bất ngờ xuất hiện, dường như cô không có ý định bỏ mặc anh.
Người phụ nữ trước mặt này rất thành tâm và chân thành, ánh mắt cô tràn đầy ánh sáng thuần khiết, đầy ắp sự quan tâm.
Tạ Bách Ninh không từ chối lòng tốt này, anh nhận nó, chậm rãi nói: “Tương Mi, cảm ơn cô.”
Hứa Tương Mi vứt đầu thuốc đi, duỗi eo nói: “Cảm ơn cái gì? Không cần cảm ơn.”
Đêm tối yên tĩnh, như có ma lực khiến cho người ta trở nên bình tĩnh và thông suốt.
Hứa Tương Mi di chuyển ghế, ngồi kề bên anh.
Bỏ qua hết mọi buồn phiền, họ ngồi ở khoảng sân nhỏ, không làm bất cứ điều gì khác, cũng không ai nói chuyện, chỉ tập trung ngắm những ánh sao và mặt trăng ở trên bầu trời kia.
Đến nửa đêm, cả hai đều đã mệt mỏi, họ rất ăn ý, đều đồng thanh: “Vào nhà thôi.”
Cả hai cùng nở nụ cười, đứng dậy trở vào nhà.
Đến cửa phòng của Tạ Bách Ninh, Hứa Tương Mi dừng lại, nói: “Tôi đã tìm công nhân xây lò nung. Dì Tương đã cho bánh đồng ý sẽ giúp nấu ăn, cho nên ngày mai tôi muốn lên phố mua thức ăn, anh sẽ đi chứ?”
Anh bật đèn trong phòng lên, đứng trong ánh sáng lờ mờ, xoay người lại: “Ừ.”
Hứa Tương Mi rất bất ngờ, cô cười nói: “Được, sáng mai tôi sẽ gọi anh dậy, ngủ ngon.”
Anh đáp lại: “Ngủ ngon.”
Đêm nay Tạ Bách Ninh đã có một giấc ngủ rất ngon. Sau khi Ôn Bội qua đời, đây là lần đầu tiên anh không gặp ác mộng, ngủ rất say, không hề muốn tỉnh dậy.
Ngày hôm sau trời sáng choang, ánh nắng mặt trời lọt qua khe hở trên cửa sổ chiếu vào phòng, sáng bừng.
Hứa Tương Mi đưa tay lên che mắt, ngủ thêm mười phút mới thực sự tỉnh. Cô chậm chạp bước xuống giường, chọn một bộ đồ liền thân ngắn, đôi chân dài trắng lộ ra ngoài, giống như là đồ sứ loại tốt nhất, khiến mọi người không thể rời mắt.
Cô dựa vào trước cửa phòng Tạ Bách Ninh, gọi hai tiếng, sau một lúc lâu cũng không có câu trả lời, cô đẩy cửa vào.
Anh nằm thẳng trên giường, nhắm mắt, rất yên tĩnh, giấc ngủ rất sâu.
Ánh nắng mặt trời nhuộm màu hàm râu rậm rạp của anh thành màu lanh, trông nó cứ như là vết bút nguệch ngoạc và lộn xộn, mặc dù không khó coi, nhưng quá lôi thôi lếch thếch.
Những suy nghĩ trôi giạt về nhiều năm trước, anh đứng dưới ánh mặt trời, sạch sẽ và tuấn lãng. So với bây giờ thì, thực sự là không dám nhìn.
Cô không thể nhịn được cười, ánh mắt nhìn vào một đống vật dụng trên bàn, cuối cùng dừng lại trên máy cạo râu điện.
Hứa Tương Mi lặng lẽ đi ra ngoài, nấu nước nóng rồi bưng lên lầu.
Cô ngâm khăn trong nước nóng một lúc, sau đó vắt nước rồi áp nó lên cằm anh.
Tạ Bách Ninh bị độ nóng làm cho giật mình thức dậy, anh mở mắt ra, thấy Hứa Tương Mi đang nghiên cứu máy cạo râu điện.
Anh định lấy chiếc khăn xuống: “Cô đang làm gì vậy?”
Cô đưa tay ra ấn chiếc khăn lại: “Cái này dùng sao vậy?”
Tạ Bách Ninh sờ mặt mình, lúc này anh mới nhớ ra đã nhiều ngày rồi mình không có cạo râu. Anh ngồi dậy, nói: “Tôi có thể tự làm.”
Nhưng Hứa Tương Mi đang rất hứng thú với việc này: “Tôi sẽ giúp anh.”
Biểu hiện của anh trì trệ: “Việc này… không dễ làm đâu.”
Cô không có kinh nghiệm cạo râu cho người khác, cũng sợ làm rách da anh, nhưng lại cảm thấy tiếc nuối, hỏi: “Tôi có thể làm gì cho anh?”
Tạ Bách Ninh xuống giường, nhìn vào gương: “Có kéo không?”
“Có, sao vậy?”
“Cô giúp tôi cắt râu ngắn lại một chút, được chứ?”
Cô rất vui: “Đương nhiên là được rồi, đợi chút, tôi đi lấy kéo.”
Tạ Bách Ninh nhìn vào bóng lưng vui vẻ của cô, vô thức lắc đầu, trong lòng có một loại cảm giác không thể giải thích được.
Cô rất nhanh đã mang kéo đến. Anh đem ghế dựa đặt bên cửa sổ, ngồi xuống, vừa vặn đối diện với cô.
Hứa Tương Mi cầm cuốn tạp chí trong tay, hỏi: “Cắt sao cũng được?”
Anh nói: “Ừ, sao cũng được.”
Cô bắt đầu cắt, những cọng râu cứng rơi xuống cuốn tạp chí, dần thành một lớp dày.
Bàn tay mềm mại chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ.
Tạ Bách Ninh đột nhiên cảm thấy khẩn trương một cách kỳ lạ, anh nín thở, tận lực nhắm chặt hai mắt lại.
Đối với phản ứng của anh, Hứa Tương Mi hoàn toàn không nhận ra. Cô tập trung vào việc cắt tỉa, cứ như thể đây là tác phẩm gốm của mình vậy. Khi lần cắt cuối cùng kết thúc, cô nhẹ nhàng phủi số râu bám trên cằm anh, nói: “Xong rồi.”
Tạ Bách Ninh mở mắt ra, đứng dậy đi lướt qua cô, anh vắt một cái khăn nóng rồi đắp lên cằm, sau đó nhìn vào gương, dùng máy cạo râu điện cạo vài vòng trên cằm.
Hứa Tương Mi mỉm cười nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, giống như là ánh sáng ngũ sắc lúc trời chạng vạng.
Từng bước từng bước cuối cùng cũng cạo xong, trong nháy mắt, dường như cô lại một lần nữa nhìn thấy người đàn ông tuấn tú bị ánh mặt trời bao phủ.
Hứa Tương Mi cố giữ bình tĩnh, âm thầm nói một câu, như thế này thật tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook