Nháo Hỉ
-
Chương 26
Ánh sáng ban mai xuyên qua những khoảng trống trên rèm cửa, khởi đầu một ngày mới.
Trong căn phòng kiểu cũ, trên chiếc giường duy nhất, một người đàn ông điển trai đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp tinh xảo ngủ một cách yên bình.
Bởi vì không có máy sưởi nên trong phòng vô cùng lạnh lẽo, người phụ nữ dường như cảm thấy lạnh, cô rúc vào vòng tay của người đàn ông, gối đầu lên vai anh, vẻ mặt rất đỗi ngọt ngào.
Tạ Bách Ninh bị nóng nên thức dậy. Khi anh cúi đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua trán Hứa Tương Mi, nhìn thấy khuôn mặt cô gần trong gang tấc, chóp mũi đều là mùi thơm của cô. Tay anh vẫn còn đặt trên eo cô, giữ chặt lấy nó. Tương tự, cho dù thông qua bộ đồ ngủ dày, anh cũng có thể cảm nhận được một sự mềm mại.
Ánh mắt Tạ Bách Ninh dần tối đi, cơ thể anh nóng bừng, muốn được hôn cô.
Hóa ra là khi đã được ăn tủy ở trong xương rồi thì mới biết, chỉ liếm thôi cũng đã cảm thấy ngon miệng.
Đêm qua, hai người ôm hôn nhau rất lâu.
Đôi môi cô vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, anh không cần phải kiềm chế nhiều như trước đây nữa, dốc hết toàn tâm vào nó, gần như là mê đắm. Vào thời điểm bốn cánh môi cuối cùng cũng tách ra, cả hai đều thở dốc, cơ thể họ nóng bừng, cũng đã động tình.
Nhưng rốt cuộc, Tạ Bách Ninh vẫn tìm về lý trí, cũng chỉ mơn trớn; rốt cuộc thì, anh cũng đã nhịn xuống, không có làm đến bước cuối cùng.
Khi ngủ, anh ôm cô vào lòng, cảm thấy thật bình yên.
Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác như vậy, nó đầy đặn và đều đặn. Tạ Bách Ninh cong môi cười, cứ vậy mà dịu dàng nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của cô.
Nửa giờ sau, Hứa Tương Mi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt cô là một trái cổ gợi cảm. Cô sững người một lúc, rồi mới đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, hai má thoáng chốc đỏ bừng.
“Dậy rồi?” Một giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng phát ra từ trên đỉnh đầu.
“Chào buổi sáng.” Hứa Tương Mi ngước mắt lên.
Tạ Bách Ninh mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Hứa Tương Mi ngước mặt lên nhìn, đôi môi vô tình chạm vào trái cổ của anh, và giây tiếp theo, bờ môi cô bị anh ngậm chặt, mút nhẹ nhàng từng chút một.
Đã luôn là người chủ động hôn anh, nhưng giờ lại bất ngờ bị anh kiểm soát, cô nhất thời không phản ứng kịp.
Giật mình trong vài giây, Hứa Tương Mi mở to mắt, dùng tay che miệng mình lại.
Tạ Bách Ninh hơi thắc mắc: “Sao vậy em?”
Cô nói: “Em chưa đánh răng.” Cô sợ mang đến cho anh cảm giác tồi tệ.
Trong mắt anh đầy ý cười, hôn lên mu bàn tay cô: “Không sao, anh cũng chưa mà.”
Hứa Tương Mi chớp chớp mắt.
Anh hỏi: “Em chán ghét anh sao?”
Cô lắc đầu.
Tạ Bách Ninh mỉm cười, anh gỡ tay cô ra, lại ngậm lấy, vô cùng kiên nhẫn.
Hứa Tương Mi bị anh hôn đến không còn sức để chống đỡ, trong vô thức, cô bị anh đè ở dưới người, tay chân bủn rủn, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vừa khó chịu mà cũng vừa khát vọng.
Anh buông cô ra, lật người nằm ngửa ở trên giường, điều chỉnh lại nhịp thở.
Ít phút sau, Tạ Bách Ninh rời giường trước.
Lại thêm ít phút sau nữa, Hứa Tương Mi cũng đứng dậy khỏi giường. Cô vò mái tóc ngắn của mình, trong lòng ngọt ngào như được tưới mật.
Cô bước đến cửa sổ, kéo tấm rèm màu xanh lá cây đậm ra. Khung cảnh bên ngoài trắng xóa, tuyết đã dày hơn so với đêm qua. Hôm qua cô không có tâm trạng để chiêm ngưỡng cảnh tuyết. Tại thời điểm này nhìn sơ qua, ấy vậy mà lại có thêm một chút hứng thú.
Sau khi rửa mặt xong, Hứa Tương Mi dán một miếng giữ nhiệt lên bụng, sau đó mặc chiếc áo khoác nhung do Tạ Bách Ninh mang đến. Áo rất dày và ấm, màu đen, dài đến mắt cá chân, cùng một kiểu với chiếc mà anh đang mặc. Lại đeo thêm khăn quàng cổ, găng tay, ủng tuyết, trang bị đầy đủ cả.
Sau khi hai người chuẩn bị xong thì cũng đã tám giờ. Họ ra ngoài và chia nhau ra gọi các sinh viên dậy. Hứa Tương Mi đưa một vài miếng dán giữ nhiệt cho các cô gái. Có lẽ là vì chăn không đủ ấm, các sinh viên đều thức dậy sớm, mười phút sau đã tập trung đầy đủ.
Rõ ràng là đám nhóc này rất tò mò về sự xuất hiện của Tạ Bách Ninh, vừa ăn mì, vừa dán mắt vào hai người, không ngừng dò xét.
Sau khi mọi người ăn xong, cuối cùng cũng có người hỏi: “Giáo sư Tạ, tại sao giáo sư cũng đến đây?”
Tạ Bách Ninh cười nói: “Tôi đến đây ngắm tuyết.”
Trong lòng Hứa Tương Mi rất vui, cái người đàn ông này thật là! Cô nhớ đến lần đó ở trong tin nhắn cô đề nghị họ tìm một thời gian nào đó cùng nhau đi ngắm tuyết, bây giờ cũng thật khéo.
Tất nhiên là nhóm sinh viên không tin, ai lại ăn no rửng mỡ chạy đến một nơi chẳng có gì đẹp để thưởng thức cảnh tuyết kia chứ, trừ khi là có một người đặc biệt ở bên cạnh. Bọn họ bày ra khuôn mặt sáng tỏ, nháy mắt với nhau.
Tạ Bách Ninh dường như không nhìn thấy, khuôn mặt anh rất hờ hững.
Hứa Tương Mi bật cười, cô chuyển chủ đề, hỏi: “Có ai lái xe được không? Ai đã lái xe được ba năm rồi?”
Một nam sinh nói: “Em, em có bốn năm kinh nghiệm lái xe.”
Mặc dù chỉ mới quen nhau được một ngày, nhưng cậu sinh viên này đã để lại cho Hứa Tương Mi một ấn tượng tốt, chín chắn và vững vàng, cô khá yên tâm.
Lúc trước cô không nghĩ đến, nếu cô không trở về Thành phố A, sẽ không có đủ xe.
Cô đưa chìa khóa xe cho cậu sinh viên ấy: “Giáo sư Tạ và tôi sẽ tạm thời ở lại đây. Cậu lái xe của tôi trở về, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Nam sinh nhận lấy: “Không vấn đề gì ạ.”
Nói ngắn gọn với mọi người một vài câu, sau khi Hứa Tương Mi và Tạ Bách Ninh nhìn các sinh viên lái xe ra khỏi thị trấn, hai người mới lái xe đến thôn Long Phượng.
Con đường này hẹp và dốc hơn so với con đường đất lần trước ở trấn Bình Cẩm. Vì có tuyết, cả con đường ẩm ướt và lầy lội, chỉ có thể từ từ chạy về phía trước.
Họ cũng không gấp, Tạ Bách Ninh bật radio, tiếng nhạc du dương vang lên. Anh nói: “Em hát cho anh nghe đi.”
Là một bài hát được chuyển thể từ một bài thơ của Diệp Chi, “Khi em già rồi”.
Hứa Tương Mi rất thích ý nghĩa của bài hát này, cô ngân nga nhẹ nhàng hát theo.
Có biết bao người đã từng yêu em
Khi em còn tuổi thanh xuân tươi trẻ.
Yêu vẻ đẹp của em.
Dù là giả vờ hay có thực sự chân thành.
Thì chỉ có một người vẫn luôn yêu em
Bằng chính linh hồn ngoan đạo.
Yêu luôn cả từng nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của em.
…
…
Cùng với những bài hát hay, họ thư giãn tâm tình, bất tri bất giác đã đến được đường của thôn Long Phượng.
Chu Dịch sống trên một ngọn núi hẻo lánh. Tạ Bách Ninh dừng lại hỏi người dân trên đường. Sau khi nói lời cảm ơn, anh quay lại xe, nói với Hứa Tương Mi: “Trên núi tuyết nhiều nên không thể lái xe lên được, chúng ta phải tự dựa vào chính mình.”
Hứa Tương Mi gật đầu: “Được thôi, đã đến lúc rèn luyện thân thể rồi.”
Tạ Bách Ninh có chút lo lắng: “Anh đã hỏi qua. Nhà của cô bé ở rất xa nơi này. Người dân địa phương ở đây thường phải đi bộ trong một tiếng rưỡi. Chúng ta sợ là phải mất gấp đôi thời gian.”
Cô rất bình tĩnh: “Đến cũng đã đến rồi, cũng không thể vì một chút khó khăn này mà do dự được. Bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách làm việc của em.”
Tạ Bách Ninh an tâm, nhìn cô với ánh mắt tán thưởng.
Hứa Tương Mi nhướng mày: “Hơn nữa không phải còn có anh ở đây sao?”
Anh không chắc chắn.
Theo vị trí do Hứa Tương Mi chỉ định, Tạ Bách Ninh đỗ xe trên một khoảng đất nhỏ ở thôn Long Phượng. Họ chuẩn bị nước và thức ăn khô trong ba lô, lên đường đi về phía nhà của Chu Dịch.
Thật khéo chính là, hôm nay là ngày họp chợ, trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp phải người dân trong thôn. Cả hai đều rất bắt mắt, vừa nhìn đã biết là người có tiền, vì vậy họ cực kỳ nhiệt tình hỏi thăm.
Rừng cây ở hai bên đường núi phủ đầy tuyết, một màu trắng xóa, vô cùng thuần khiết, cũng không khó đi như đã nghĩ. Chỉ là những bậc đá uốn lượn này cứ kéo dài vô tận, đi hết đoạn đường này, nháy mắt lại xuất hiện một đoạn đường mới trước mặt, không biết đến khi nào mới đến được nơi.
Hứa Tương Mi vừa mới bắt đầu còn ổn, càng lên cao, chân và bàn chân cô càng yếu đi. Mặc dù giữa đường đã nghỉ ngơi vài lần, nhưng thể lực không thể nào chống đỡ nổi nữa, không ngừng thở dốc.
Ngược lại, Tạ Bách Ninh, trông anh có vẻ rất thoải mái, sắc mặt không thay đổi, hơi thở cũng rất đều đặn.
Hứa Tương Mi nói: “Chúng ta lại nghỉ ngơi thêm mười phút nữa đi.”
Cô chịu thua, dừng lại, tim đập dồn dập, cúi xuống chống đầu gối, thở hổn hển.
Tạ Bách Ninh nâng tay lên nhìn thời gian. Nếu lại trì hoãn thêm nữa, đêm nay có thể không thể xuống núi được. Đợi Hứa Tương Mi thở đều lại, anh đứng trên bậc đá bên dưới cô, tháo ba lô xuống, xoay người lại khom lưng: “Leo lên lưng anh đi.”
Hứa Tương Mi có hơi do dự, như vậy quá tốn sức.
Tạ Bách Ninh xoay người lại nói một cách chắc chắn: “Lên đi, tin tưởng anh.”
Cô đột nhiên cảm thấy anh sao mà ngầu quá thể! Cầm chiếc ba lô trên tay anh đeo lên lưng, cô nhẹ nhàng trèo lên lưng anh.
Tạ Bách Ninh mỉm cười, quay lưng lại bước lên những bậc đá tiếp tục đi tiếp, tốc độ đã nhanh hơn trước.
Lưng anh rộng lớn và chắc khỏe, rất ấm áp.
Cô trèo lên cổ anh, vươn đầu ra: “Anh không mệt à?”
Anh đáp không.
Cô lại hỏi: “Em không nặng sao?”
Anh trả lời: “Nặng, rất nặng.”
Hứa Tương Mi giả vờ tức giận: “Nói hay lắm.”
Tạ Bách Ninh nhếch môi: “Anh cõng cả thế giới trên lưng, em nghĩ không nặng sao?”
Cô sững sờ, rồi chợt cong môi nở một nụ cười rạng rỡ, trước mắt như nhìn thấy những chùm pháo hoa rực rỡ đang nổ tung, bên tai là tiếng đùng đùng thật lớn, và trái tim thì đập dồn dập như đánh trống.
Giây tiếp theo, cô hôn mạnh vào mặt anh: “Biết nói chuyện ghê, thưởng cho anh.”
Tạ Bách Ninh ổn định tốc độ của mình, cười nói: “Phần thưởng không đủ.”
Cô lại hôn, lớn tiếng hỏi: “Rồi, thế này đã đủ chưa?”
Tạ Bách Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Anh thích tự động hơn.”
Bị đùa cợt rồi?!
Hứa Tương Mi cố ý sờ lên trán anh, đây vẫn là Tạ Bách Ninh của trước kia sao? Làm sao bây giờ, dường như cô… thích anh hơn rồi!
Anh không thể nhịn được cười.
Để tiết kiệm thời gian, Tạ Bách Ninh đã không dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một lần.
Theo hướng dẫn của người dân, họ đã thành công tìm thấy nhà của Chu Dịch, một ngôi nhà vách đất cực kỳ thấp bé.
Nhìn một lượt, chung quanh đều là đất nông nghiệp bị phủ đầy tuyết, ngôi nhà này nằm đơn độc ở đó, hoang vắng tiêu điều, và trơ trọi.
Tạ Bách Ninh đặt Hứa Tương Mi xuống, anh ổn định lại hô hấp, sau đó lấy ba lô trên vai cô xuống: “Đi thôi, đến xem thử.”
Hứa Tương Mi đi theo anh, tâm trạng của cô càng lúc càng tệ hơn. Nhìn như thế này, cuộc sống của Chu Dịch nhất định là rất khổ.
Cánh cửa chính bị đóng chặt, còn cánh cửa nhỏ bên trái thì đang mở, nhìn vào bên trong, ánh sáng rất mờ, không thể nhìn rõ.
Tạ Bách Ninh dắt Hứa Tương Mi qua đó, anh lịch sự gõ nhẹ vào cửa, hỏi: “Có Chu Dịch ở nhà không?”
“Có.” Bên trong vang lên những tiếng bước chân nhỏ xíu, chẳng mấy chốc, một cô bé mảnh khảnh xuất hiện trước mặt họ. Cô bé ấy ngạc nhiên nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.
Cô bé ấy rất nhỏ, mặc quần áo loang lổ những mảnh vá, da vẻ vàng vọt, khuôn mặt nứt nẻ, nhưng nét mặt thì lại rất đẹp. Đặc biệt là đôi mắt trong vắt, rõ ràng và tươi sáng, lấp lánh, thoạt nhìn là một cô bé thông minh.
Tạ Bách Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Cháu là Chu Dịch?”
Chu Dịch gật đầu.
Tạ Bách Ninh nói: “Có thể cho bọn chú vào ngồi một lúc không?”
Chu Dịch hỏi: “Hai người là ai?”
Tạ Bách Ninh mỉm cười: “Bọn chú đều là giáo viên, đặc biệt đến đây tìm cháu.”
Hứa Tương Mi chạm vào đầu cô bé: “Yên tâm, bọn chị không phải là người xấu.”
Ánh sáng trong mắt Chu Dịch lập tức bừng lên, cô bé lúng túng xin lỗi: “Mời thầy cô vào nhà."
Trong căn phòng kiểu cũ, trên chiếc giường duy nhất, một người đàn ông điển trai đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp tinh xảo ngủ một cách yên bình.
Bởi vì không có máy sưởi nên trong phòng vô cùng lạnh lẽo, người phụ nữ dường như cảm thấy lạnh, cô rúc vào vòng tay của người đàn ông, gối đầu lên vai anh, vẻ mặt rất đỗi ngọt ngào.
Tạ Bách Ninh bị nóng nên thức dậy. Khi anh cúi đầu xuống, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua trán Hứa Tương Mi, nhìn thấy khuôn mặt cô gần trong gang tấc, chóp mũi đều là mùi thơm của cô. Tay anh vẫn còn đặt trên eo cô, giữ chặt lấy nó. Tương tự, cho dù thông qua bộ đồ ngủ dày, anh cũng có thể cảm nhận được một sự mềm mại.
Ánh mắt Tạ Bách Ninh dần tối đi, cơ thể anh nóng bừng, muốn được hôn cô.
Hóa ra là khi đã được ăn tủy ở trong xương rồi thì mới biết, chỉ liếm thôi cũng đã cảm thấy ngon miệng.
Đêm qua, hai người ôm hôn nhau rất lâu.
Đôi môi cô vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, anh không cần phải kiềm chế nhiều như trước đây nữa, dốc hết toàn tâm vào nó, gần như là mê đắm. Vào thời điểm bốn cánh môi cuối cùng cũng tách ra, cả hai đều thở dốc, cơ thể họ nóng bừng, cũng đã động tình.
Nhưng rốt cuộc, Tạ Bách Ninh vẫn tìm về lý trí, cũng chỉ mơn trớn; rốt cuộc thì, anh cũng đã nhịn xuống, không có làm đến bước cuối cùng.
Khi ngủ, anh ôm cô vào lòng, cảm thấy thật bình yên.
Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác như vậy, nó đầy đặn và đều đặn. Tạ Bách Ninh cong môi cười, cứ vậy mà dịu dàng nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say của cô.
Nửa giờ sau, Hứa Tương Mi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt cô là một trái cổ gợi cảm. Cô sững người một lúc, rồi mới đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, hai má thoáng chốc đỏ bừng.
“Dậy rồi?” Một giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng phát ra từ trên đỉnh đầu.
“Chào buổi sáng.” Hứa Tương Mi ngước mắt lên.
Tạ Bách Ninh mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Hứa Tương Mi ngước mặt lên nhìn, đôi môi vô tình chạm vào trái cổ của anh, và giây tiếp theo, bờ môi cô bị anh ngậm chặt, mút nhẹ nhàng từng chút một.
Đã luôn là người chủ động hôn anh, nhưng giờ lại bất ngờ bị anh kiểm soát, cô nhất thời không phản ứng kịp.
Giật mình trong vài giây, Hứa Tương Mi mở to mắt, dùng tay che miệng mình lại.
Tạ Bách Ninh hơi thắc mắc: “Sao vậy em?”
Cô nói: “Em chưa đánh răng.” Cô sợ mang đến cho anh cảm giác tồi tệ.
Trong mắt anh đầy ý cười, hôn lên mu bàn tay cô: “Không sao, anh cũng chưa mà.”
Hứa Tương Mi chớp chớp mắt.
Anh hỏi: “Em chán ghét anh sao?”
Cô lắc đầu.
Tạ Bách Ninh mỉm cười, anh gỡ tay cô ra, lại ngậm lấy, vô cùng kiên nhẫn.
Hứa Tương Mi bị anh hôn đến không còn sức để chống đỡ, trong vô thức, cô bị anh đè ở dưới người, tay chân bủn rủn, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vừa khó chịu mà cũng vừa khát vọng.
Anh buông cô ra, lật người nằm ngửa ở trên giường, điều chỉnh lại nhịp thở.
Ít phút sau, Tạ Bách Ninh rời giường trước.
Lại thêm ít phút sau nữa, Hứa Tương Mi cũng đứng dậy khỏi giường. Cô vò mái tóc ngắn của mình, trong lòng ngọt ngào như được tưới mật.
Cô bước đến cửa sổ, kéo tấm rèm màu xanh lá cây đậm ra. Khung cảnh bên ngoài trắng xóa, tuyết đã dày hơn so với đêm qua. Hôm qua cô không có tâm trạng để chiêm ngưỡng cảnh tuyết. Tại thời điểm này nhìn sơ qua, ấy vậy mà lại có thêm một chút hứng thú.
Sau khi rửa mặt xong, Hứa Tương Mi dán một miếng giữ nhiệt lên bụng, sau đó mặc chiếc áo khoác nhung do Tạ Bách Ninh mang đến. Áo rất dày và ấm, màu đen, dài đến mắt cá chân, cùng một kiểu với chiếc mà anh đang mặc. Lại đeo thêm khăn quàng cổ, găng tay, ủng tuyết, trang bị đầy đủ cả.
Sau khi hai người chuẩn bị xong thì cũng đã tám giờ. Họ ra ngoài và chia nhau ra gọi các sinh viên dậy. Hứa Tương Mi đưa một vài miếng dán giữ nhiệt cho các cô gái. Có lẽ là vì chăn không đủ ấm, các sinh viên đều thức dậy sớm, mười phút sau đã tập trung đầy đủ.
Rõ ràng là đám nhóc này rất tò mò về sự xuất hiện của Tạ Bách Ninh, vừa ăn mì, vừa dán mắt vào hai người, không ngừng dò xét.
Sau khi mọi người ăn xong, cuối cùng cũng có người hỏi: “Giáo sư Tạ, tại sao giáo sư cũng đến đây?”
Tạ Bách Ninh cười nói: “Tôi đến đây ngắm tuyết.”
Trong lòng Hứa Tương Mi rất vui, cái người đàn ông này thật là! Cô nhớ đến lần đó ở trong tin nhắn cô đề nghị họ tìm một thời gian nào đó cùng nhau đi ngắm tuyết, bây giờ cũng thật khéo.
Tất nhiên là nhóm sinh viên không tin, ai lại ăn no rửng mỡ chạy đến một nơi chẳng có gì đẹp để thưởng thức cảnh tuyết kia chứ, trừ khi là có một người đặc biệt ở bên cạnh. Bọn họ bày ra khuôn mặt sáng tỏ, nháy mắt với nhau.
Tạ Bách Ninh dường như không nhìn thấy, khuôn mặt anh rất hờ hững.
Hứa Tương Mi bật cười, cô chuyển chủ đề, hỏi: “Có ai lái xe được không? Ai đã lái xe được ba năm rồi?”
Một nam sinh nói: “Em, em có bốn năm kinh nghiệm lái xe.”
Mặc dù chỉ mới quen nhau được một ngày, nhưng cậu sinh viên này đã để lại cho Hứa Tương Mi một ấn tượng tốt, chín chắn và vững vàng, cô khá yên tâm.
Lúc trước cô không nghĩ đến, nếu cô không trở về Thành phố A, sẽ không có đủ xe.
Cô đưa chìa khóa xe cho cậu sinh viên ấy: “Giáo sư Tạ và tôi sẽ tạm thời ở lại đây. Cậu lái xe của tôi trở về, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Nam sinh nhận lấy: “Không vấn đề gì ạ.”
Nói ngắn gọn với mọi người một vài câu, sau khi Hứa Tương Mi và Tạ Bách Ninh nhìn các sinh viên lái xe ra khỏi thị trấn, hai người mới lái xe đến thôn Long Phượng.
Con đường này hẹp và dốc hơn so với con đường đất lần trước ở trấn Bình Cẩm. Vì có tuyết, cả con đường ẩm ướt và lầy lội, chỉ có thể từ từ chạy về phía trước.
Họ cũng không gấp, Tạ Bách Ninh bật radio, tiếng nhạc du dương vang lên. Anh nói: “Em hát cho anh nghe đi.”
Là một bài hát được chuyển thể từ một bài thơ của Diệp Chi, “Khi em già rồi”.
Hứa Tương Mi rất thích ý nghĩa của bài hát này, cô ngân nga nhẹ nhàng hát theo.
Có biết bao người đã từng yêu em
Khi em còn tuổi thanh xuân tươi trẻ.
Yêu vẻ đẹp của em.
Dù là giả vờ hay có thực sự chân thành.
Thì chỉ có một người vẫn luôn yêu em
Bằng chính linh hồn ngoan đạo.
Yêu luôn cả từng nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của em.
…
…
Cùng với những bài hát hay, họ thư giãn tâm tình, bất tri bất giác đã đến được đường của thôn Long Phượng.
Chu Dịch sống trên một ngọn núi hẻo lánh. Tạ Bách Ninh dừng lại hỏi người dân trên đường. Sau khi nói lời cảm ơn, anh quay lại xe, nói với Hứa Tương Mi: “Trên núi tuyết nhiều nên không thể lái xe lên được, chúng ta phải tự dựa vào chính mình.”
Hứa Tương Mi gật đầu: “Được thôi, đã đến lúc rèn luyện thân thể rồi.”
Tạ Bách Ninh có chút lo lắng: “Anh đã hỏi qua. Nhà của cô bé ở rất xa nơi này. Người dân địa phương ở đây thường phải đi bộ trong một tiếng rưỡi. Chúng ta sợ là phải mất gấp đôi thời gian.”
Cô rất bình tĩnh: “Đến cũng đã đến rồi, cũng không thể vì một chút khó khăn này mà do dự được. Bỏ dở giữa chừng không phải là phong cách làm việc của em.”
Tạ Bách Ninh an tâm, nhìn cô với ánh mắt tán thưởng.
Hứa Tương Mi nhướng mày: “Hơn nữa không phải còn có anh ở đây sao?”
Anh không chắc chắn.
Theo vị trí do Hứa Tương Mi chỉ định, Tạ Bách Ninh đỗ xe trên một khoảng đất nhỏ ở thôn Long Phượng. Họ chuẩn bị nước và thức ăn khô trong ba lô, lên đường đi về phía nhà của Chu Dịch.
Thật khéo chính là, hôm nay là ngày họp chợ, trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp phải người dân trong thôn. Cả hai đều rất bắt mắt, vừa nhìn đã biết là người có tiền, vì vậy họ cực kỳ nhiệt tình hỏi thăm.
Rừng cây ở hai bên đường núi phủ đầy tuyết, một màu trắng xóa, vô cùng thuần khiết, cũng không khó đi như đã nghĩ. Chỉ là những bậc đá uốn lượn này cứ kéo dài vô tận, đi hết đoạn đường này, nháy mắt lại xuất hiện một đoạn đường mới trước mặt, không biết đến khi nào mới đến được nơi.
Hứa Tương Mi vừa mới bắt đầu còn ổn, càng lên cao, chân và bàn chân cô càng yếu đi. Mặc dù giữa đường đã nghỉ ngơi vài lần, nhưng thể lực không thể nào chống đỡ nổi nữa, không ngừng thở dốc.
Ngược lại, Tạ Bách Ninh, trông anh có vẻ rất thoải mái, sắc mặt không thay đổi, hơi thở cũng rất đều đặn.
Hứa Tương Mi nói: “Chúng ta lại nghỉ ngơi thêm mười phút nữa đi.”
Cô chịu thua, dừng lại, tim đập dồn dập, cúi xuống chống đầu gối, thở hổn hển.
Tạ Bách Ninh nâng tay lên nhìn thời gian. Nếu lại trì hoãn thêm nữa, đêm nay có thể không thể xuống núi được. Đợi Hứa Tương Mi thở đều lại, anh đứng trên bậc đá bên dưới cô, tháo ba lô xuống, xoay người lại khom lưng: “Leo lên lưng anh đi.”
Hứa Tương Mi có hơi do dự, như vậy quá tốn sức.
Tạ Bách Ninh xoay người lại nói một cách chắc chắn: “Lên đi, tin tưởng anh.”
Cô đột nhiên cảm thấy anh sao mà ngầu quá thể! Cầm chiếc ba lô trên tay anh đeo lên lưng, cô nhẹ nhàng trèo lên lưng anh.
Tạ Bách Ninh mỉm cười, quay lưng lại bước lên những bậc đá tiếp tục đi tiếp, tốc độ đã nhanh hơn trước.
Lưng anh rộng lớn và chắc khỏe, rất ấm áp.
Cô trèo lên cổ anh, vươn đầu ra: “Anh không mệt à?”
Anh đáp không.
Cô lại hỏi: “Em không nặng sao?”
Anh trả lời: “Nặng, rất nặng.”
Hứa Tương Mi giả vờ tức giận: “Nói hay lắm.”
Tạ Bách Ninh nhếch môi: “Anh cõng cả thế giới trên lưng, em nghĩ không nặng sao?”
Cô sững sờ, rồi chợt cong môi nở một nụ cười rạng rỡ, trước mắt như nhìn thấy những chùm pháo hoa rực rỡ đang nổ tung, bên tai là tiếng đùng đùng thật lớn, và trái tim thì đập dồn dập như đánh trống.
Giây tiếp theo, cô hôn mạnh vào mặt anh: “Biết nói chuyện ghê, thưởng cho anh.”
Tạ Bách Ninh ổn định tốc độ của mình, cười nói: “Phần thưởng không đủ.”
Cô lại hôn, lớn tiếng hỏi: “Rồi, thế này đã đủ chưa?”
Tạ Bách Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Anh thích tự động hơn.”
Bị đùa cợt rồi?!
Hứa Tương Mi cố ý sờ lên trán anh, đây vẫn là Tạ Bách Ninh của trước kia sao? Làm sao bây giờ, dường như cô… thích anh hơn rồi!
Anh không thể nhịn được cười.
Để tiết kiệm thời gian, Tạ Bách Ninh đã không dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một lần.
Theo hướng dẫn của người dân, họ đã thành công tìm thấy nhà của Chu Dịch, một ngôi nhà vách đất cực kỳ thấp bé.
Nhìn một lượt, chung quanh đều là đất nông nghiệp bị phủ đầy tuyết, ngôi nhà này nằm đơn độc ở đó, hoang vắng tiêu điều, và trơ trọi.
Tạ Bách Ninh đặt Hứa Tương Mi xuống, anh ổn định lại hô hấp, sau đó lấy ba lô trên vai cô xuống: “Đi thôi, đến xem thử.”
Hứa Tương Mi đi theo anh, tâm trạng của cô càng lúc càng tệ hơn. Nhìn như thế này, cuộc sống của Chu Dịch nhất định là rất khổ.
Cánh cửa chính bị đóng chặt, còn cánh cửa nhỏ bên trái thì đang mở, nhìn vào bên trong, ánh sáng rất mờ, không thể nhìn rõ.
Tạ Bách Ninh dắt Hứa Tương Mi qua đó, anh lịch sự gõ nhẹ vào cửa, hỏi: “Có Chu Dịch ở nhà không?”
“Có.” Bên trong vang lên những tiếng bước chân nhỏ xíu, chẳng mấy chốc, một cô bé mảnh khảnh xuất hiện trước mặt họ. Cô bé ấy ngạc nhiên nhìn họ với ánh mắt nghi ngờ.
Cô bé ấy rất nhỏ, mặc quần áo loang lổ những mảnh vá, da vẻ vàng vọt, khuôn mặt nứt nẻ, nhưng nét mặt thì lại rất đẹp. Đặc biệt là đôi mắt trong vắt, rõ ràng và tươi sáng, lấp lánh, thoạt nhìn là một cô bé thông minh.
Tạ Bách Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Cháu là Chu Dịch?”
Chu Dịch gật đầu.
Tạ Bách Ninh nói: “Có thể cho bọn chú vào ngồi một lúc không?”
Chu Dịch hỏi: “Hai người là ai?”
Tạ Bách Ninh mỉm cười: “Bọn chú đều là giáo viên, đặc biệt đến đây tìm cháu.”
Hứa Tương Mi chạm vào đầu cô bé: “Yên tâm, bọn chị không phải là người xấu.”
Ánh sáng trong mắt Chu Dịch lập tức bừng lên, cô bé lúng túng xin lỗi: “Mời thầy cô vào nhà."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook