Nhân Viên PR Công Ty Mỹ Phẩm
-
Chương 8
Sau khi bắn đầy lên mặt người nọ, Chiến Dật Phi thỏa mãn kéo khóa quần. Cậu phục vụ quỳ trên mặt đất vẫn chưa đứng dậy, ngẩng gương mặt dính đầy chất dịch trắng lên, nở một nụ cười tranh công quyến rũ. Khi Chiến Dật Phi giữ mặt cậu ta để bắn ra thì tay cũng dính một chút tinh dịch, y xoa ngón tay nhớp nháp, sau đó khom người cúi xuống, chà xát ngón tay dính bẩn của mình lên chiếc áo gi-lê lấp lánh ánh vàng của cậu phục vụ, lau đi lau lại mấy lần mới lảo đảo ngất ngư định trở về.
“Chiến Dật Phi không kiêng trai gái, nhưng thiên về đàn ông nhiều hơn, y đã từng ngủ với rất nhiều người mẫu và ngôi sao nam, cậu không tưởng tượng được gần đây cậu ta đang theo đuổi ai đâu…” Kevin tặc lưỡi, lải nhải không ngớt mồm về cái chủ đề thô tục này, trong khi đó Phương Phức Nùng lại đang chú ý đến hai người khác – ánh mắt hung ác, hành tung lén lút, bộ dạng mất dạy du côn, ăn mặc không phù hợp với hoàn cảnh. Ở đây, nếu không phải những kẻ giàu có tiêu tiền như nước thì cũng chỉ còn loại dựa vào thân thể để kiếm tiền, dạng lưu manh cầm mấy lon bia Budweiser như thế này vừa nhìn đã biết không tốt đẹp gì.
“Chiến Dật Phi?” Một trong hai người rụt cổ, nheo mắt nhìn kỹ người vừa đi qua trước mặt, đột nhiên hô lớn, “Tìm thấy rồi! Chiến Dật Phi ở trong này!”
Hai người khác y hệt như hung thần ác sát, xông ra từ trong một góc tối tại quá bar mang theo ý đồ bất chính. Thực ra người bọn chúng muốn tìm còn đang phê như bước trên mây, hoàn toàn không có ý định bỏ chạy, ai ngờ lại có tên hô toáng lên, mày đừng có chạy!
Thế là y chạy.
Quả thực uống hơi nhiều, lúc chạy trốn còn chẳng biết đâu là nhà kho đâu là cửa sau của quán bar, sau khi mở nhầm hai cánh cửa, bốn gã lưu manh đã đuổi theo y sát nút.
Ngay khi y đã xác định sẽ bị đám này đập cho đầu nở hoa thì đột nhiên có một bóng người nhảy ra bên cạnh, một cước đầy khí phách đạp ngã tên đằng trước, sau đó vươn tay kéo y bỏ chạy.
“Ở đây!” Phương Phức Nùng kéo cổ tay Chiến Dật Phi ra phía cửa sau quán bar. Bốn gã du côn kia không ngờ lại có một thằng ất ơ ở đâu nhảy ra, hơn nữa hành động của kẻ này lại rất lưu loát, nhìn như đã được huấn luyện, chần chừ một lúc mới quyết định đuổi theo thì đã không còn thấy mục tiêu đâu nữa.
Hai thằng đàn ông dựa vào một thân cây thở dốc, Chiến Dật Phi bị Phương Phức Nùng kéo chạy cả đoạn đường, thở hồng hộc xong cũng thấy tỉnh táo hơn ít nhiều, y quay mặt nhìn hắn, nói: “Không ngờ anh cũng biết đánh nhau.”
Phương Phức Nùng mở mồm khoác lác: “Taekwondo, đai đen.”
“Cái gì?” Chiến Dật Phi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, “Thế thì sao chúng ta còn phải chạy?”
“Thôi được rồi, học có hai tháng thôi, cũng múa được mấy động tác trông giống đai đen.” Nhìn thấy biểu cảm đầy thâm ý của đối phương, Phương Phức Nùng hoàn toàn không hề tỏ ra xấu hổ với lời nói dối của mình, cười đến là vô liêm sỉ, “Đừng bày ra cái vẻ mặt ‘anh là đồ lừa đảo’ thế nữa, vừa rồi cậu cũng suýt tin sái cổ còn gì.”
Rạng sáng đầu xuân, trừ mấy chiếc taxi hiếm hoi đi qua thì dường như trên đường không có bất cứ người nào. Áo khoác của cả hai vẫn còn ném trong quán rượu, cũng chẳng có ai định quay về lấy, đành chịu lạnh cuốc bộ ra bãi đỗ xe. Chẳng ngờ đám lưu manh kia cũng không ngu, đã cắm chốt chờ sẵn ở đây rồi.
Bốn đánh một, Chiến Dật Phi ra tay ngoan độc, nhìn qua có thể thấy đối phương chỉ muốn dạy dỗ y một chút, nhưng có vẻ như y không định tha cho bất cứ ai, mỗi đòn đánh ra đều như muốn lấy mạng người. Thân thể một kẻ bị đánh trúng đập mạnh vào một chiếc xe trong bãi đỗ, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi khắp nơi.
Về sau đối phương vẫn ỷ thế đông người, Chiến Dật Phi không tránh khỏi phải ăn đòn, nhân cơ hội né được một cước, y quay đầu rống lên với Phương Phức Nùng: “Tới giúp tôi mau!”
Cái tát khi nãy vẫn còn nuốt chưa trôi, huống hồ hắn cũng không muốn can thiệp vào mâu thuẫn thị phi của đám lắm tiền nhiều của. Phương Phức Nùng đút hai tay trong túi quần, phóng khoáng lắc đầu: “Make love, not war. Đây là châm ngôn sống của tôi đó.”
Cuối cùng Chiến Dật Phi đánh ngã cả bốn tên, trên mặt đầy những vết bầm, tràng hạt trên cổ tay cũng loang lổ vết máu của những gã kia. Y xốc cổ áo một trong số bọn chúng lên, vừa tiếp tục đấm liên tục vào mặt gã vừa cảnh cáo: “Về nói lại với thằng họ Nghiêm kia! Đừng có dây vào tao, cũng đừng nghĩ đến chuyện động đến người của tao nữa. Tanh lắm, nó gánh không nổi đâu!”
Nhìn thấy thực sự có thể xảy ra tai nạn chết người, Phương Phức Nùng mở lời nhắc nhở Chiến Dật Phi, ở bãi đỗ xe có camera theo dõi, tiện thể chỉ tay vào đầu mối hiện trường vụ án đang sờ sờ trước mặt.
Lúc này Chiến Dật Phi mới từ dưới đất đứng lên, bình tĩnh ngẩng mặt, nở một nụ cười tiêu chuẩn công chức nhà nước với camera giám sát: “Bọn chúng tấn công tôi trước, tôi phòng vệ chính đáng.”
“Cứ giữ nguyên nụ cười đó. Được rồi, chúng ta đi thôi.” Tiên hạ thủ vi cường, chiếm hết cái lý về mình, dù bọn kia có là cảnh sát cũng chẳng sợ. Tại sao điều đầu tiên mà một doanh nghiệp lớn làm khi sản phẩm xảy ra vấn đề lại là “nhận lỗi thu hồi”? Đây là một trong những cách để xử lý khủng hoảng mà thôi.
Phương Phức Nùng muốn đi tới lấy chiếc Audi của Đằng Vân, chẳng ngờ Chiến Dật Phi không những không đi mà còn bước lại gần camera giám sát. Y nâng tay lần tràng hạt, cố ngửa cổ lên nói: “Tôi tin Phật, tôi là người tốt… Số chứng minh thư của tôi là 3101091987 –”
“Thôi… thôi…” Phương Phức Nùng vươn tay kéo vai Chiến Dật Phi, ý bảo y đừng có lải nhải nữa, chẳng ngờ người con trai kia vừa được đỡ thì đã ngửa đầu bất tỉnh, trực tiếp ngủ luôn trong ngực hắn.
Vừa rồi đánh nhau quá mức kịch liệt, lượng adrenaline tiết ra át bớt cơn say. Giờ đây chất cồn lại xộc thẳng lên não, khiến thần kinh y xoắn lại, chân cẳng cũng mềm nhũn.
Mãi mới có thể đỡ được một thằng đàn ông cao xấp xỉ mình vào trong xe, điện thoại trong túi y đổ chuông, Phương Phức Nùng lấy ra thì thấy người gọi tới là: Công chúa nhà tôi.
Hắn tiếp cuộc gọi, hóa ra là Chiến Viên Viên.
“Anh của em ở chỗ anh à?” Phương Phức Nùng giải thích ngắn gọn nguyên nhân hai người rời đi trước, cô bé lại nói thêm, “Anh ấy không uống được nhiều đâu, rượu vào xong thì tính tình cũng không được tốt, cứ say là nổi điên, phiền anh rồi. Cảm ơn.”
“Không sao, giờ tôi đưa cậu ta về nhà tôi trước, có gì mai tỉnh táo rồi nói.” Thầm nghĩ: Không say thì cũng đủ điên rồi.
Quả nhiên Kevin nói không sai, nếu không có cái tát trời giáng kia thì cô tiểu thư nhà giàu này vẫn rất tử tế, nói chuyện ngắn ngủi đôi câu mà phải có đến mấy lần “Cảm ơn”. Thậm chí cuối cùng còn thẳng thắn thừa nhận bản thân rất để ý hắn, không hề xấu hổ mà tỏ vẻ muốn xin số điện thoại.
Nếu không phải bị lao lực lúc hơn nửa đêm thế này thì Phương Phức Nùng thực sự muốn dạy bảo cô bé một chút, theo đuổi con trai không thể trực tiếp sỗ sàng như vậy được.
Cúp điện thoại, hắn lái xe rời khỏi bãi đỗ, lên rồi lại xuống cầu vượt, đi ngang qua một nơi vừa xa lạ lại cũng vô cùng quen thuộc với hắn. Đèn đỏ. Hắn chỉ có thể đứng lại nhìn ngắm nơi đây, tựa như một con thuyền dập dềnh ghé lại bên bến đỗ.
Hắn chưa từng có ý trở về nơi này, dù có tình cờ lái xe đi qua cũng chỉ nhìn thoáng một chốc rồi lập tức rời đi. Tàn tích kiến trúc từ thời Nhật xâm lược đã được chính phủ sửa chữa lại hoàn toàn, thay da đổi thịt trở thành một quảng trường thương mại khổng lồ, những ngã tư đường rộng lớn giao nhau, nhà cao tầng san sát nối tiếp, ngất ngưởng chọc trời.
Diệp Hoán Quân đã bán nhà ở khu này từ lâu, khi biết chính phủ di dời để cải tạo còn khóc toáng lên, có lẽ là vì đã bỏ lỡ mất cơ hội được đền bù.
Nơi này chứng kiến trọn vẹn thanh xuân của bà, ấu thơ của hắn, giữ lại quá nhiều vui buồn ngọt đắng của quãng thời gian tươi đẹp nhất đời người, dù hai mươi năm đã qua đi, hắn vẫn nhớ rõ như in.
Chiến Dật Phi ngồi bên ghế phó lái đột nhiên tỉnh lại, y nhìn qua cửa sổ, nét mặt đong đầy bi thương: “Trước kia nơi này gọi là ‘Đồng phổ phường’, tôi đã từng ở đây hồi bé.”
“Đùa gì vậy, chỗ này trước đây là khu ổ chuột đấy.” Phương Phức Nùng không tin lời Chiến Dật Phi, không tin y cũng từng phải trải qua những tháng ngày để được một lần tắm nước ấm thoải mái thì phải xếp hàng hai tiếng đồng hồ, không tin mỗi ngày y đều bị đánh thức bởi tiếng cọ bồn cầu của một bà thím trong ngõ, cái âm thanh đó như mưa rơi rả rích, tra tấn hắn suốt tháng quanh năm.
Đèn xanh, Phương Phức Nùng định lái xe đi, không ngờ Chiến Dật Phi lại chẳng nói chẳng rằng mở cửa xuống xe.
Không kịp lên tiếng ngăn cản, tên kia đã chạy tới giữa đường cái, biểu hiện chẳng khác nào một thằng bợm rượu say quắc cần câu, chỉ vào một cái nắp cống rồi la lớn: “Tôi thực sự sống ở đây mà! Tôi từng chui qua cái lỗ nhỏ này, còn vào trong đốt pháo nữa!”
Phương Phức Nùng đành phải xuống xe theo y, nhìn y chạy thêm vài bước, chỉ vào một quán trà sữa rồi nói đây từng là nhà vệ sinh công cộng, sau đó lại nhìn y chạy thêm hai bước nữa, chỉ vào tiệm Pizza Hut bên đường nói rằng trước kia chỗ này là nhà tắm, mẹ y từng dẫn y tới tắm mấy lần, lần nào cũng vui như ăn Tết.
“Còn chỗ kia… Nơi đó là nơi mẹ tôi…” Chiến Dật Phi nâng tay chỉ vào một nơi theo ký ức xa xăm, y vốn nghĩ chỗ đó là một giáo đường, nhưng giáo đường đã bị phá đi từ lâu. Vị trí ngón tay y chỉ thẳng vào là một bảng đèn neon năm mét vuông.
Chiến Dật Phi sửng sốt, một chiếc SUV lao về phía y, cũng may Phương Phức Nùng kéo lại kịp thời.
Dừng xe, tài xế hạ cửa kính xuống chửi loạn lên: “Nửa đêm nửa hôm còn lang thang giữa đường làm cái gì, muốn chết đấy à!”
Chiến Dật Phi phất tay áo muốn tiến lên, không khách sáo đáp trả: “Đ*t mẹ mày nói ai muốn chết! Mày giỏi thì cán lên người tao xem nào!”
Tài xế chiếc SUV có lẽ cũng là loại người nóng tính, định nhảy xuống khỏi xe tới dạy dỗ cho thằng oắt con này một trận.
Trong một đêm mà phải trải qua quá nhiều sự kiện kinh hồn bạt vía, Phương Phức Nùng thực sự mệt đến chết đi sống lại. Hắn ôm người đàn ông cao ngang ngửa mình vào trong ngực, quay đầu nói với tài xế nọ: “Thật xin lỗi, vừa rồi chúng tôi đang cãi nhau chuyện chia tay nên em ấy hơi không khống chế được cảm xúc.” Sau đó hắn nâng mặt Chiến Dật Phi lên, liên tục hôn lên trán và mũi y, vừa hôn vừa nói, “Được rồi, em yêu, đừng quậy nữa. Anh vẫn yêu em mà…”
“Eo, tởm thế!” Quả thực người lái chiếc SUV định thanh toán sòng phẳng mới đi, nhưng vừa nhìn thấy hai thằng đàn ông ôm ấp nhau hết hôn lại cắn thì lập tức nổi hết cả da gà, nhấn chân ga chạy như ma đuổi.
Hết chương 8.
“Chiến Dật Phi không kiêng trai gái, nhưng thiên về đàn ông nhiều hơn, y đã từng ngủ với rất nhiều người mẫu và ngôi sao nam, cậu không tưởng tượng được gần đây cậu ta đang theo đuổi ai đâu…” Kevin tặc lưỡi, lải nhải không ngớt mồm về cái chủ đề thô tục này, trong khi đó Phương Phức Nùng lại đang chú ý đến hai người khác – ánh mắt hung ác, hành tung lén lút, bộ dạng mất dạy du côn, ăn mặc không phù hợp với hoàn cảnh. Ở đây, nếu không phải những kẻ giàu có tiêu tiền như nước thì cũng chỉ còn loại dựa vào thân thể để kiếm tiền, dạng lưu manh cầm mấy lon bia Budweiser như thế này vừa nhìn đã biết không tốt đẹp gì.
“Chiến Dật Phi?” Một trong hai người rụt cổ, nheo mắt nhìn kỹ người vừa đi qua trước mặt, đột nhiên hô lớn, “Tìm thấy rồi! Chiến Dật Phi ở trong này!”
Hai người khác y hệt như hung thần ác sát, xông ra từ trong một góc tối tại quá bar mang theo ý đồ bất chính. Thực ra người bọn chúng muốn tìm còn đang phê như bước trên mây, hoàn toàn không có ý định bỏ chạy, ai ngờ lại có tên hô toáng lên, mày đừng có chạy!
Thế là y chạy.
Quả thực uống hơi nhiều, lúc chạy trốn còn chẳng biết đâu là nhà kho đâu là cửa sau của quán bar, sau khi mở nhầm hai cánh cửa, bốn gã lưu manh đã đuổi theo y sát nút.
Ngay khi y đã xác định sẽ bị đám này đập cho đầu nở hoa thì đột nhiên có một bóng người nhảy ra bên cạnh, một cước đầy khí phách đạp ngã tên đằng trước, sau đó vươn tay kéo y bỏ chạy.
“Ở đây!” Phương Phức Nùng kéo cổ tay Chiến Dật Phi ra phía cửa sau quán bar. Bốn gã du côn kia không ngờ lại có một thằng ất ơ ở đâu nhảy ra, hơn nữa hành động của kẻ này lại rất lưu loát, nhìn như đã được huấn luyện, chần chừ một lúc mới quyết định đuổi theo thì đã không còn thấy mục tiêu đâu nữa.
Hai thằng đàn ông dựa vào một thân cây thở dốc, Chiến Dật Phi bị Phương Phức Nùng kéo chạy cả đoạn đường, thở hồng hộc xong cũng thấy tỉnh táo hơn ít nhiều, y quay mặt nhìn hắn, nói: “Không ngờ anh cũng biết đánh nhau.”
Phương Phức Nùng mở mồm khoác lác: “Taekwondo, đai đen.”
“Cái gì?” Chiến Dật Phi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, “Thế thì sao chúng ta còn phải chạy?”
“Thôi được rồi, học có hai tháng thôi, cũng múa được mấy động tác trông giống đai đen.” Nhìn thấy biểu cảm đầy thâm ý của đối phương, Phương Phức Nùng hoàn toàn không hề tỏ ra xấu hổ với lời nói dối của mình, cười đến là vô liêm sỉ, “Đừng bày ra cái vẻ mặt ‘anh là đồ lừa đảo’ thế nữa, vừa rồi cậu cũng suýt tin sái cổ còn gì.”
Rạng sáng đầu xuân, trừ mấy chiếc taxi hiếm hoi đi qua thì dường như trên đường không có bất cứ người nào. Áo khoác của cả hai vẫn còn ném trong quán rượu, cũng chẳng có ai định quay về lấy, đành chịu lạnh cuốc bộ ra bãi đỗ xe. Chẳng ngờ đám lưu manh kia cũng không ngu, đã cắm chốt chờ sẵn ở đây rồi.
Bốn đánh một, Chiến Dật Phi ra tay ngoan độc, nhìn qua có thể thấy đối phương chỉ muốn dạy dỗ y một chút, nhưng có vẻ như y không định tha cho bất cứ ai, mỗi đòn đánh ra đều như muốn lấy mạng người. Thân thể một kẻ bị đánh trúng đập mạnh vào một chiếc xe trong bãi đỗ, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi khắp nơi.
Về sau đối phương vẫn ỷ thế đông người, Chiến Dật Phi không tránh khỏi phải ăn đòn, nhân cơ hội né được một cước, y quay đầu rống lên với Phương Phức Nùng: “Tới giúp tôi mau!”
Cái tát khi nãy vẫn còn nuốt chưa trôi, huống hồ hắn cũng không muốn can thiệp vào mâu thuẫn thị phi của đám lắm tiền nhiều của. Phương Phức Nùng đút hai tay trong túi quần, phóng khoáng lắc đầu: “Make love, not war. Đây là châm ngôn sống của tôi đó.”
Cuối cùng Chiến Dật Phi đánh ngã cả bốn tên, trên mặt đầy những vết bầm, tràng hạt trên cổ tay cũng loang lổ vết máu của những gã kia. Y xốc cổ áo một trong số bọn chúng lên, vừa tiếp tục đấm liên tục vào mặt gã vừa cảnh cáo: “Về nói lại với thằng họ Nghiêm kia! Đừng có dây vào tao, cũng đừng nghĩ đến chuyện động đến người của tao nữa. Tanh lắm, nó gánh không nổi đâu!”
Nhìn thấy thực sự có thể xảy ra tai nạn chết người, Phương Phức Nùng mở lời nhắc nhở Chiến Dật Phi, ở bãi đỗ xe có camera theo dõi, tiện thể chỉ tay vào đầu mối hiện trường vụ án đang sờ sờ trước mặt.
Lúc này Chiến Dật Phi mới từ dưới đất đứng lên, bình tĩnh ngẩng mặt, nở một nụ cười tiêu chuẩn công chức nhà nước với camera giám sát: “Bọn chúng tấn công tôi trước, tôi phòng vệ chính đáng.”
“Cứ giữ nguyên nụ cười đó. Được rồi, chúng ta đi thôi.” Tiên hạ thủ vi cường, chiếm hết cái lý về mình, dù bọn kia có là cảnh sát cũng chẳng sợ. Tại sao điều đầu tiên mà một doanh nghiệp lớn làm khi sản phẩm xảy ra vấn đề lại là “nhận lỗi thu hồi”? Đây là một trong những cách để xử lý khủng hoảng mà thôi.
Phương Phức Nùng muốn đi tới lấy chiếc Audi của Đằng Vân, chẳng ngờ Chiến Dật Phi không những không đi mà còn bước lại gần camera giám sát. Y nâng tay lần tràng hạt, cố ngửa cổ lên nói: “Tôi tin Phật, tôi là người tốt… Số chứng minh thư của tôi là 3101091987 –”
“Thôi… thôi…” Phương Phức Nùng vươn tay kéo vai Chiến Dật Phi, ý bảo y đừng có lải nhải nữa, chẳng ngờ người con trai kia vừa được đỡ thì đã ngửa đầu bất tỉnh, trực tiếp ngủ luôn trong ngực hắn.
Vừa rồi đánh nhau quá mức kịch liệt, lượng adrenaline tiết ra át bớt cơn say. Giờ đây chất cồn lại xộc thẳng lên não, khiến thần kinh y xoắn lại, chân cẳng cũng mềm nhũn.
Mãi mới có thể đỡ được một thằng đàn ông cao xấp xỉ mình vào trong xe, điện thoại trong túi y đổ chuông, Phương Phức Nùng lấy ra thì thấy người gọi tới là: Công chúa nhà tôi.
Hắn tiếp cuộc gọi, hóa ra là Chiến Viên Viên.
“Anh của em ở chỗ anh à?” Phương Phức Nùng giải thích ngắn gọn nguyên nhân hai người rời đi trước, cô bé lại nói thêm, “Anh ấy không uống được nhiều đâu, rượu vào xong thì tính tình cũng không được tốt, cứ say là nổi điên, phiền anh rồi. Cảm ơn.”
“Không sao, giờ tôi đưa cậu ta về nhà tôi trước, có gì mai tỉnh táo rồi nói.” Thầm nghĩ: Không say thì cũng đủ điên rồi.
Quả nhiên Kevin nói không sai, nếu không có cái tát trời giáng kia thì cô tiểu thư nhà giàu này vẫn rất tử tế, nói chuyện ngắn ngủi đôi câu mà phải có đến mấy lần “Cảm ơn”. Thậm chí cuối cùng còn thẳng thắn thừa nhận bản thân rất để ý hắn, không hề xấu hổ mà tỏ vẻ muốn xin số điện thoại.
Nếu không phải bị lao lực lúc hơn nửa đêm thế này thì Phương Phức Nùng thực sự muốn dạy bảo cô bé một chút, theo đuổi con trai không thể trực tiếp sỗ sàng như vậy được.
Cúp điện thoại, hắn lái xe rời khỏi bãi đỗ, lên rồi lại xuống cầu vượt, đi ngang qua một nơi vừa xa lạ lại cũng vô cùng quen thuộc với hắn. Đèn đỏ. Hắn chỉ có thể đứng lại nhìn ngắm nơi đây, tựa như một con thuyền dập dềnh ghé lại bên bến đỗ.
Hắn chưa từng có ý trở về nơi này, dù có tình cờ lái xe đi qua cũng chỉ nhìn thoáng một chốc rồi lập tức rời đi. Tàn tích kiến trúc từ thời Nhật xâm lược đã được chính phủ sửa chữa lại hoàn toàn, thay da đổi thịt trở thành một quảng trường thương mại khổng lồ, những ngã tư đường rộng lớn giao nhau, nhà cao tầng san sát nối tiếp, ngất ngưởng chọc trời.
Diệp Hoán Quân đã bán nhà ở khu này từ lâu, khi biết chính phủ di dời để cải tạo còn khóc toáng lên, có lẽ là vì đã bỏ lỡ mất cơ hội được đền bù.
Nơi này chứng kiến trọn vẹn thanh xuân của bà, ấu thơ của hắn, giữ lại quá nhiều vui buồn ngọt đắng của quãng thời gian tươi đẹp nhất đời người, dù hai mươi năm đã qua đi, hắn vẫn nhớ rõ như in.
Chiến Dật Phi ngồi bên ghế phó lái đột nhiên tỉnh lại, y nhìn qua cửa sổ, nét mặt đong đầy bi thương: “Trước kia nơi này gọi là ‘Đồng phổ phường’, tôi đã từng ở đây hồi bé.”
“Đùa gì vậy, chỗ này trước đây là khu ổ chuột đấy.” Phương Phức Nùng không tin lời Chiến Dật Phi, không tin y cũng từng phải trải qua những tháng ngày để được một lần tắm nước ấm thoải mái thì phải xếp hàng hai tiếng đồng hồ, không tin mỗi ngày y đều bị đánh thức bởi tiếng cọ bồn cầu của một bà thím trong ngõ, cái âm thanh đó như mưa rơi rả rích, tra tấn hắn suốt tháng quanh năm.
Đèn xanh, Phương Phức Nùng định lái xe đi, không ngờ Chiến Dật Phi lại chẳng nói chẳng rằng mở cửa xuống xe.
Không kịp lên tiếng ngăn cản, tên kia đã chạy tới giữa đường cái, biểu hiện chẳng khác nào một thằng bợm rượu say quắc cần câu, chỉ vào một cái nắp cống rồi la lớn: “Tôi thực sự sống ở đây mà! Tôi từng chui qua cái lỗ nhỏ này, còn vào trong đốt pháo nữa!”
Phương Phức Nùng đành phải xuống xe theo y, nhìn y chạy thêm vài bước, chỉ vào một quán trà sữa rồi nói đây từng là nhà vệ sinh công cộng, sau đó lại nhìn y chạy thêm hai bước nữa, chỉ vào tiệm Pizza Hut bên đường nói rằng trước kia chỗ này là nhà tắm, mẹ y từng dẫn y tới tắm mấy lần, lần nào cũng vui như ăn Tết.
“Còn chỗ kia… Nơi đó là nơi mẹ tôi…” Chiến Dật Phi nâng tay chỉ vào một nơi theo ký ức xa xăm, y vốn nghĩ chỗ đó là một giáo đường, nhưng giáo đường đã bị phá đi từ lâu. Vị trí ngón tay y chỉ thẳng vào là một bảng đèn neon năm mét vuông.
Chiến Dật Phi sửng sốt, một chiếc SUV lao về phía y, cũng may Phương Phức Nùng kéo lại kịp thời.
Dừng xe, tài xế hạ cửa kính xuống chửi loạn lên: “Nửa đêm nửa hôm còn lang thang giữa đường làm cái gì, muốn chết đấy à!”
Chiến Dật Phi phất tay áo muốn tiến lên, không khách sáo đáp trả: “Đ*t mẹ mày nói ai muốn chết! Mày giỏi thì cán lên người tao xem nào!”
Tài xế chiếc SUV có lẽ cũng là loại người nóng tính, định nhảy xuống khỏi xe tới dạy dỗ cho thằng oắt con này một trận.
Trong một đêm mà phải trải qua quá nhiều sự kiện kinh hồn bạt vía, Phương Phức Nùng thực sự mệt đến chết đi sống lại. Hắn ôm người đàn ông cao ngang ngửa mình vào trong ngực, quay đầu nói với tài xế nọ: “Thật xin lỗi, vừa rồi chúng tôi đang cãi nhau chuyện chia tay nên em ấy hơi không khống chế được cảm xúc.” Sau đó hắn nâng mặt Chiến Dật Phi lên, liên tục hôn lên trán và mũi y, vừa hôn vừa nói, “Được rồi, em yêu, đừng quậy nữa. Anh vẫn yêu em mà…”
“Eo, tởm thế!” Quả thực người lái chiếc SUV định thanh toán sòng phẳng mới đi, nhưng vừa nhìn thấy hai thằng đàn ông ôm ấp nhau hết hôn lại cắn thì lập tức nổi hết cả da gà, nhấn chân ga chạy như ma đuổi.
Hết chương 8.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook