Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy
-
Chương 26: Tôi không thích người đàn ông khác
“Không phải cậu yêu tôi sao? Cậu như vậy… Không phải là đang cảm thấy vô cùng kinh tởm sao? Vậy cậu mau cút đi!”
‘Bốp!’ Lại thêm một tiếng tát tai. Lòng bàn tay Diêu Phong hơi tê nhưng vẫn không ngăn được tức giận trong lòng mình. Nếu có thể, y đã giết chết Hoàng Khả Khả rồi!
Hoàng Khả Khả liên tục trúng mấy cái tát, gò má nóng rát đến phát đau, đầu cũng choáng váng sắp mất cả tỉnh táo. Nhưng vừa thấy dáng vẻ của Diêu Phong lại đau lòng đến không thể đau hơn. Từ trước đến giờ Diêu Phong luôn bình tĩnh nhưng lúc này lại như muốn sụp đổ. Là mình đã sai rồi sao?
Hắn ôm Diêu Phong vào lòng, vuốt ve lưng y như muốn an ủi. Diêu Phong giãy dụa, giơ tay lên muốn đánh hắn nhưng Hoàng Khả Khả lập tức bắt được tay y, đồng thời vươn người đè y xuống ghế dựa. Không để ý y giãy dụa lập tức hôn xuống. Sau đó, như biết rõ điểm yếu của Diêu Phong, hắn đưa tay sờ vào eo y một nhát, khiến y trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Hoàng Khả Khả hôn rất dịu dàng, như muốn an ủi Diêu Phong. Liên tục mút lấy bờ môi y, sau đó cuốn lấy cái lưỡi, nhẹ nhàng liếm cắn. Mãi cho đến khi Diêu Phong thở ra một hơi thật dài Hoàng Khả Khả mới buông ra.
Diêu Phong nhìn chằm chằm vết thương trên môi do bị mình cắn nát trên môi hắn, sau đó nhìn thẳng vào Hoàng Khả Khả.
“Cậu muốn gì? Thương hại tôi sao?”
Đột nhiên Hoàng Khả Khả nắm lấy tay y, nhắm vào nơi đó của mình. Diêu Phong tức tốc thu tay lại, mặt vờ nghiêm nghị nhưng lại đỏ ửng, mắng Hoàng Khả khả không biết xấu hổ.
Hoàng Khả Khả cảm thấy cảnh tượng vừa rồi thật đáng nhìn. Trong khoảnh khắc bàn tay chạm đến vật kia, Diêu Phong bị nhiệt độ nóng rực kia làm cho sợ hết hồn. Hoàng Khả Khả cảm thấy cảnh tượng kia thật đáng nhìn.
“Xin lỗi, tôi không muốn anh phải hối hận.”
Giọng Hoàng Khả Khả hơi khàn, ánh mắt nóng bỏng nhìn y chăm chú khiến mặt y đỏ bừng. Lúc này y mới hiểu Hoàng Khả Khả nói hối hận là muốn ám chỉ cái gì.
“Tôi yêu anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào anh trước khi anh có tình cảm với tôi. Tôi thì không sao, nhưng tôi sợ anh hối hận.”
Bỗng nhiên Hoàng Khả Khả ôm Diêu Phong vào lòng. Lồng ngực hắn tỏa hơi nóng hừng hực khiến Diêu Phong toát mồ hôi, y muốn đẩy hắn ra nhưng không ngờ lại càng bị hắn ôm chặt hơn.
Hoàng Khả Khả kề vào tai y, bởi vì đè nén cảm xúc nên âm thanh hơi khàn, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Diêu Phong. “Đừng động đậy, để tôi ôm một lát. Tôi rất khó chịu.”
Diêu Phong giãy dụa một hồi, chẳng may đầu gối huých vào người Hoàng Khả Khả, tiếng hít thở bên tai bỗng trở nên gấp gáp hơn khiến Diêu Phong sợ đến mức không dám cử động.
Y để mặc Hoàng Khả Khả ôm mình. Lồng ngực hắn truyền đến nhiệt độ ấm áp dễ chịu khiến y thấy an lòng, luôn cảm thấy chỉ cần không chú ý sẽ bị mê hoặc không muốn buông ra nữa. Thực ra Hoàng Khả Khả cũng không đến mức quá tệ như trong tưởng tượng của y.
“Trước đây cậu từng hẹn hò với người đàn ông khác rồi sao?”
Diêu Phong bị Hoàng Khả Khả ôm, không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng cơn đau từ bả vai truyền tới báo cho y biết rằng Hoàng Khả Khả đang tức giận.
“Không, tôi chưa từng thích ai khác.”
Hoàng Khả Khả dán vào gáy y mà nói. Tóc hắn đâm vào cổ y vừa ngứa vừa khiến y xấu hổ.
Hoàng Khả Khả không nói hết câu nhưng Diêu Phong vẫn hiểu được. Cùng là đàn ông nên y biết, để một thẳng nam hôn đàn ông lại bắt hắn phải có cảm giác, điều này là không thể. Từ rất lâu về trước, y chỉ cần nghĩ đến chuyện ấy cũng thấy ghê tởm.
Diêu Phong hơi ngạc nhiên. “Cậu… không phải cậu thực sự yêu tôi đấy chứ?”
Cổ lại bị cắn một nhát cũng ở chỗ vừa nãy, nhưng lần này không quá đau. Hoàng Khả Khả chỉ gặm cắn rất nhẹ, giống như trách y đã biết còn hỏi. Lần này Diêu Phong càng không dám cử động. Y sợ kích thích đến Hoàng Khả Khả khiến hắn hành quyết mình ở ngay chỗ này, vậy thì thảm rồi.
‘Bốp!’ Lại thêm một tiếng tát tai. Lòng bàn tay Diêu Phong hơi tê nhưng vẫn không ngăn được tức giận trong lòng mình. Nếu có thể, y đã giết chết Hoàng Khả Khả rồi!
Hoàng Khả Khả liên tục trúng mấy cái tát, gò má nóng rát đến phát đau, đầu cũng choáng váng sắp mất cả tỉnh táo. Nhưng vừa thấy dáng vẻ của Diêu Phong lại đau lòng đến không thể đau hơn. Từ trước đến giờ Diêu Phong luôn bình tĩnh nhưng lúc này lại như muốn sụp đổ. Là mình đã sai rồi sao?
Hắn ôm Diêu Phong vào lòng, vuốt ve lưng y như muốn an ủi. Diêu Phong giãy dụa, giơ tay lên muốn đánh hắn nhưng Hoàng Khả Khả lập tức bắt được tay y, đồng thời vươn người đè y xuống ghế dựa. Không để ý y giãy dụa lập tức hôn xuống. Sau đó, như biết rõ điểm yếu của Diêu Phong, hắn đưa tay sờ vào eo y một nhát, khiến y trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Hoàng Khả Khả hôn rất dịu dàng, như muốn an ủi Diêu Phong. Liên tục mút lấy bờ môi y, sau đó cuốn lấy cái lưỡi, nhẹ nhàng liếm cắn. Mãi cho đến khi Diêu Phong thở ra một hơi thật dài Hoàng Khả Khả mới buông ra.
Diêu Phong nhìn chằm chằm vết thương trên môi do bị mình cắn nát trên môi hắn, sau đó nhìn thẳng vào Hoàng Khả Khả.
“Cậu muốn gì? Thương hại tôi sao?”
Đột nhiên Hoàng Khả Khả nắm lấy tay y, nhắm vào nơi đó của mình. Diêu Phong tức tốc thu tay lại, mặt vờ nghiêm nghị nhưng lại đỏ ửng, mắng Hoàng Khả khả không biết xấu hổ.
Hoàng Khả Khả cảm thấy cảnh tượng vừa rồi thật đáng nhìn. Trong khoảnh khắc bàn tay chạm đến vật kia, Diêu Phong bị nhiệt độ nóng rực kia làm cho sợ hết hồn. Hoàng Khả Khả cảm thấy cảnh tượng kia thật đáng nhìn.
“Xin lỗi, tôi không muốn anh phải hối hận.”
Giọng Hoàng Khả Khả hơi khàn, ánh mắt nóng bỏng nhìn y chăm chú khiến mặt y đỏ bừng. Lúc này y mới hiểu Hoàng Khả Khả nói hối hận là muốn ám chỉ cái gì.
“Tôi yêu anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào anh trước khi anh có tình cảm với tôi. Tôi thì không sao, nhưng tôi sợ anh hối hận.”
Bỗng nhiên Hoàng Khả Khả ôm Diêu Phong vào lòng. Lồng ngực hắn tỏa hơi nóng hừng hực khiến Diêu Phong toát mồ hôi, y muốn đẩy hắn ra nhưng không ngờ lại càng bị hắn ôm chặt hơn.
Hoàng Khả Khả kề vào tai y, bởi vì đè nén cảm xúc nên âm thanh hơi khàn, hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Diêu Phong. “Đừng động đậy, để tôi ôm một lát. Tôi rất khó chịu.”
Diêu Phong giãy dụa một hồi, chẳng may đầu gối huých vào người Hoàng Khả Khả, tiếng hít thở bên tai bỗng trở nên gấp gáp hơn khiến Diêu Phong sợ đến mức không dám cử động.
Y để mặc Hoàng Khả Khả ôm mình. Lồng ngực hắn truyền đến nhiệt độ ấm áp dễ chịu khiến y thấy an lòng, luôn cảm thấy chỉ cần không chú ý sẽ bị mê hoặc không muốn buông ra nữa. Thực ra Hoàng Khả Khả cũng không đến mức quá tệ như trong tưởng tượng của y.
“Trước đây cậu từng hẹn hò với người đàn ông khác rồi sao?”
Diêu Phong bị Hoàng Khả Khả ôm, không nhìn thấy vẻ mặt hắn nhưng cơn đau từ bả vai truyền tới báo cho y biết rằng Hoàng Khả Khả đang tức giận.
“Không, tôi chưa từng thích ai khác.”
Hoàng Khả Khả dán vào gáy y mà nói. Tóc hắn đâm vào cổ y vừa ngứa vừa khiến y xấu hổ.
Hoàng Khả Khả không nói hết câu nhưng Diêu Phong vẫn hiểu được. Cùng là đàn ông nên y biết, để một thẳng nam hôn đàn ông lại bắt hắn phải có cảm giác, điều này là không thể. Từ rất lâu về trước, y chỉ cần nghĩ đến chuyện ấy cũng thấy ghê tởm.
Diêu Phong hơi ngạc nhiên. “Cậu… không phải cậu thực sự yêu tôi đấy chứ?”
Cổ lại bị cắn một nhát cũng ở chỗ vừa nãy, nhưng lần này không quá đau. Hoàng Khả Khả chỉ gặm cắn rất nhẹ, giống như trách y đã biết còn hỏi. Lần này Diêu Phong càng không dám cử động. Y sợ kích thích đến Hoàng Khả Khả khiến hắn hành quyết mình ở ngay chỗ này, vậy thì thảm rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook