Nhân Viên Phục Vụ Của Tôi Tại Sao Lại Manh Như Vậy
-
Chương 2: Tự nhảy vào hố, khóc cũng không được
Đối diện trường trung học phổ thông có một cửa tiệm đồ ngọt, tên gọi là “Cửa hàng bánh ngọt đối diện trường cao trung Cửu Tuyền”. Ông chủ là người rất nghiêm túc, đã thế còn là thanh niên có gương mặt rất ưa nhìn. Nhưng chuyện trọng yếu cũng không phải gương mặt ưa nhìn ấy, mà là ông chủ không có bạn gái, hơn nữa làm đồ ngọt ngon đến bất ngờ. Vì thế, cả sáng trưa chiều đều là thời điểm tiệm đồ ngọt bận bịu nhất. Nữ sinh chen chúc tới chật ních cả tiệm, nam sinh muốn theo đuổi con gái thì đến sớm đoạt chỗ ngồi. Nguyên nhân khiến tiệm đồ ngọt đắt hàng chính là nhờ những vị khách hàng này.
“Ông chủ ông chủ! Bàn số ba muốn bốn phần “Tường vi trong mộng”!”
“Ông chủ ông chủ! Thêm hai phần “Con sâu nhảy múa” nữa!”
“Ông chủ ông chủ!…”
“Ông chủ…”
Giọng của tên to xác trong tiệm cực kì rõ ràng, qua lại như con thoi giữa các bàn, bận rộn đến mệt chết đi được.
Diêu Phong cúi đầu chuẩn bị điểm tâm ngọt, thuần thục mà dọn lên đồ ngọt, thìa ăn, đặt trên quầy bar chờ tên to xác tới lấy.
“Đại Hoàng! Nhanh lên cho tôi!”
Diêu Phong thành thạo ngồi ở trong quầy bar, nâng má nhìn hắn vội đến chết đi sống lại. Trong lúc vội vàng hắn quay đầu lại, lộ ra biểu tình ủy khuất.
“Ông chủ ~~ có thể đừng gọi tôi là Đại Hoàng được không ~ nghe như gọi chó vậy…”
Tên to xác mở miệng nói xong, mọi người xung quanh cười đến mức bò ra bàn.
Trên trán Diêu Phong lộ ra gân xanh. Hoàng Khả Khả, y thuê về một tai họa rồi! Y thật không biết nên gọi Hoàng Khả Khả như thế nào. Tên to xác cao một mét tám mấy mà tên “Khả Khả”? Diêu Phong không thể không hoài nghi có phải cha mẹ hắn đặt tên nhầm rồi hay không? Không gọi Đại Hoàng thì y nên gọi cái gì? Khả Khả? Khả? A Hoàng? Tiểu Hoàng? Hoàng Hoàng? Hoàng Khả Khả?
Bất luận cái tên nào đặt trên người tên to xác một mét tám mấy như hắn đều làm cho Diêu Phong thấy phát ớn.
“Nói nhảm ít thôi! Tôi đi ra ngoài, cậu lo liệu cho tốt!”
Cởi cái găng tay ném lên quầy, Diêu Phong bước ra ngoài. Hoàng Khả Khả bưng điểm tâm trở lại, “lạch cạch” một tiếng đặt xuống, tiếng đồ sứ va chạm loảng xoảng làm Diêu Phong đau lòng một hồi. Tên to xác tháo găng tay xuống, bàn tay duỗi về phía hắn.
“Ông chủ, cà-vạt của anh chưa thắt ngay ngắn.”
Nói dứt lời liền đưa tay chỉnh cà-vạt cho Diêu Phong, một lần nữa thắt gọn gàng. Trong nháy mắt, Diêu Phong suýt bị nghẹn chết.
“Được rồi ông chủ, ngài đi thong thả!”
Hoàng Khả Khả cúi đầu một cái đúng như tiêu chuẩn với Diêu Phong, mỉm cười tạm biệt. Diêu Phong liếc nhìn khách ngồi đầy trong tiệm vài lần, xoay người đi ra ngoài. Đụng phải bảng hiệu kinh doanh ở giữa làm nó hơi lắc lư.
Khi Diêu Phong thật vất vả kéo xe hàng đi tới trước mặt cô gái thu ngân, y mới đột nhiên phát hiện, mình thế mà lại quên mang ví tiền. Quay đầu nhìn một cái, bốn năm người vẻ mặt không kiên nhẫn xếp hàng đứng phía sau. Diêu Phong bỗng cảm thấy áp lực rất lớn.
“Thật ngại quá, tôi còn muốn mua một số thứ nữa.”
Dưới ánh mắt như thầm mắng ngu ngốc của mọi người, Diêu Phong đẩy xe hàng lách sang một bên trả lại. Nhìn đồ đạc đầy ắp trong xe, tất cả đều là thứ mình thích, Diêu Phong có chết cũng không chịu trả lại bất kỳ thứ gì. Bất đắc dĩ, y lấy điện thoại ra, cân nhắc mãi mới gọi cho Đại Hoàng.
“Cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội! Đóng cửa tiệm lại, nội trong mười phút phải đến “Cửa hàng X” phía trước. Mang theo ví tiền đến cho tôi”
“Ông…”
Hoàng Khả Khả bên kia vừa mới nói một chữ, Diêu Phong lập tức tắt máy. Nhanh chóng cất điện thoại di động vào túi, theo thói quen nâng cổ tay nhìn thời gian, chuẩn bị đếm ngược.
Đương nhiên, Diêu Phong không có khả năng thành thành thật thật đứng một chỗ chờ Đại Hoàng tới. Từ cửa tiệm của y đến cửa hàng X khá thoải mái, khoảng cách chỉ gần tám trăm mét, lần này y thật quá tốt bụng khi cho nhiều thời gian như vậy. Thuận tay kéo một xe hàng trống bên cạnh, đóng lại cúc áo, tiếp tục hành vi càn quét.
Khi Hoàng Khả Khả chạy đến tầng hai của cửa hàng X, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Diêu Phong, kéo hai xe đẩy chất đầy đồ đạc chạy như bay đến khu hoa quả.
“Ông chủ!”
Diêu Phong vẫy vẫy tay coi như trả lời. Tiếp tục chọn lựa xoài Việt Nam, lại chọn mấy quả đào, xếp thành một đống. Hoàng Khả Khả chạy tới, Diêu Phong cầm hoa quả đã chọn xong đứng lên, đưa cho y.
“Cân.” Lời ít ý nhiều.
“A? Vâng!” Hoàng Khả Khả hơi ngạc nhiên, hiểu ý của Diêu Phong lại vội vàng chạy đến chỗ cân hoa quả.
Diêu Phong thích nhất là nước ép hoa quả. Hoàng Khả Khả có thể nhìn ra khi lần đầu tiên thấy Diêu Phong đi vào siêu thị. Xoài, đào, mâm xôi, dưa Ha-Mi (một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương – Trung Quốc), quả thanh long,…Diêu Phong nhìn như không kén chọn, nhưng thật ra không phải. Ví dụ như, Diêu Phong chọn đào thì thịt quả bên trong phải vàng, thanh long thì phải là thanh long đỏ, khối lượng phải là thật nặng. Diêu Phong đặc biệt rất ghét chuối tiêu, điểm ấy thấy được khi Diêu Phong nhìn về phía chúng nó đều nhíu chặt mày.
Lúc thanh toán tiền hai đẩy xe đầy ắp. Gần như tất cả đều là đồ ăn, tay Hoàng Khả Khả run nhè nhẹ.
“Tiên sinh, tổng cộng là 1729,8 tệ, mời anh nhập mật mã.”
Thanh âm cô gái thu ngân lúc này chẳng khác nào lời nguyền xuyên qua tai, Hoàng Khả Khả cũng không nhớ hắn đã đem những thứ kia nhét vào cốp xe Diêu Phong như thế nào. Đến tận lúc quay trở về cửa tiệm, cả người vẫn mơ mơ màng màng.
Về sau mỗi lần Diêu Phong ra ngoài mua lương thực, đều mang theo Hoàng Khả Khả, tự cho mình lý do là lao động miên phí không cần trả tiền. Đối với Hoàng Khả Khả hợp tình hợp lí nói: “Cậu ở lại chỗ của tôi, ăn của tôi, tiền cũng là của tôi. Không bắt cậu làm gì thật khiến tôi cảm thấy có chút phải xin lỗi chính mình.”
Hoàng Khả Khả chỉ thiếu điều quỳ khóc dưới chân y, ủy khuất nói: “Ông chủ…Tôi là người được anh tuyển mộ vào cửa hàng sao? Sao tôi cảm thấy càng ngày càng giống bảo mẫu…”
Diêu Phong liếc mắt xem thường hắn: “Lúc trước tôi tuyển người chính là để sai vặt.”
Hoàng Khả Khả sống hai mươi ba năm, cho đến khi gặp Diêu Phong, mới hiểu được cái gì gọi là “đạo cao một thước, ma cao một trượng”. Đây là hố lửa hắn hao hết tâm tư mới nhảy vào được. Hoàng Khả Khả có chút do dự, bất giác có suy nghĩ có nên tìm cơ hội nhảy ra hay không
“Ông chủ ông chủ! Bàn số ba muốn bốn phần “Tường vi trong mộng”!”
“Ông chủ ông chủ! Thêm hai phần “Con sâu nhảy múa” nữa!”
“Ông chủ ông chủ!…”
“Ông chủ…”
Giọng của tên to xác trong tiệm cực kì rõ ràng, qua lại như con thoi giữa các bàn, bận rộn đến mệt chết đi được.
Diêu Phong cúi đầu chuẩn bị điểm tâm ngọt, thuần thục mà dọn lên đồ ngọt, thìa ăn, đặt trên quầy bar chờ tên to xác tới lấy.
“Đại Hoàng! Nhanh lên cho tôi!”
Diêu Phong thành thạo ngồi ở trong quầy bar, nâng má nhìn hắn vội đến chết đi sống lại. Trong lúc vội vàng hắn quay đầu lại, lộ ra biểu tình ủy khuất.
“Ông chủ ~~ có thể đừng gọi tôi là Đại Hoàng được không ~ nghe như gọi chó vậy…”
Tên to xác mở miệng nói xong, mọi người xung quanh cười đến mức bò ra bàn.
Trên trán Diêu Phong lộ ra gân xanh. Hoàng Khả Khả, y thuê về một tai họa rồi! Y thật không biết nên gọi Hoàng Khả Khả như thế nào. Tên to xác cao một mét tám mấy mà tên “Khả Khả”? Diêu Phong không thể không hoài nghi có phải cha mẹ hắn đặt tên nhầm rồi hay không? Không gọi Đại Hoàng thì y nên gọi cái gì? Khả Khả? Khả? A Hoàng? Tiểu Hoàng? Hoàng Hoàng? Hoàng Khả Khả?
Bất luận cái tên nào đặt trên người tên to xác một mét tám mấy như hắn đều làm cho Diêu Phong thấy phát ớn.
“Nói nhảm ít thôi! Tôi đi ra ngoài, cậu lo liệu cho tốt!”
Cởi cái găng tay ném lên quầy, Diêu Phong bước ra ngoài. Hoàng Khả Khả bưng điểm tâm trở lại, “lạch cạch” một tiếng đặt xuống, tiếng đồ sứ va chạm loảng xoảng làm Diêu Phong đau lòng một hồi. Tên to xác tháo găng tay xuống, bàn tay duỗi về phía hắn.
“Ông chủ, cà-vạt của anh chưa thắt ngay ngắn.”
Nói dứt lời liền đưa tay chỉnh cà-vạt cho Diêu Phong, một lần nữa thắt gọn gàng. Trong nháy mắt, Diêu Phong suýt bị nghẹn chết.
“Được rồi ông chủ, ngài đi thong thả!”
Hoàng Khả Khả cúi đầu một cái đúng như tiêu chuẩn với Diêu Phong, mỉm cười tạm biệt. Diêu Phong liếc nhìn khách ngồi đầy trong tiệm vài lần, xoay người đi ra ngoài. Đụng phải bảng hiệu kinh doanh ở giữa làm nó hơi lắc lư.
Khi Diêu Phong thật vất vả kéo xe hàng đi tới trước mặt cô gái thu ngân, y mới đột nhiên phát hiện, mình thế mà lại quên mang ví tiền. Quay đầu nhìn một cái, bốn năm người vẻ mặt không kiên nhẫn xếp hàng đứng phía sau. Diêu Phong bỗng cảm thấy áp lực rất lớn.
“Thật ngại quá, tôi còn muốn mua một số thứ nữa.”
Dưới ánh mắt như thầm mắng ngu ngốc của mọi người, Diêu Phong đẩy xe hàng lách sang một bên trả lại. Nhìn đồ đạc đầy ắp trong xe, tất cả đều là thứ mình thích, Diêu Phong có chết cũng không chịu trả lại bất kỳ thứ gì. Bất đắc dĩ, y lấy điện thoại ra, cân nhắc mãi mới gọi cho Đại Hoàng.
“Cho cậu một cơ hội lập công chuộc tội! Đóng cửa tiệm lại, nội trong mười phút phải đến “Cửa hàng X” phía trước. Mang theo ví tiền đến cho tôi”
“Ông…”
Hoàng Khả Khả bên kia vừa mới nói một chữ, Diêu Phong lập tức tắt máy. Nhanh chóng cất điện thoại di động vào túi, theo thói quen nâng cổ tay nhìn thời gian, chuẩn bị đếm ngược.
Đương nhiên, Diêu Phong không có khả năng thành thành thật thật đứng một chỗ chờ Đại Hoàng tới. Từ cửa tiệm của y đến cửa hàng X khá thoải mái, khoảng cách chỉ gần tám trăm mét, lần này y thật quá tốt bụng khi cho nhiều thời gian như vậy. Thuận tay kéo một xe hàng trống bên cạnh, đóng lại cúc áo, tiếp tục hành vi càn quét.
Khi Hoàng Khả Khả chạy đến tầng hai của cửa hàng X, nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Diêu Phong, kéo hai xe đẩy chất đầy đồ đạc chạy như bay đến khu hoa quả.
“Ông chủ!”
Diêu Phong vẫy vẫy tay coi như trả lời. Tiếp tục chọn lựa xoài Việt Nam, lại chọn mấy quả đào, xếp thành một đống. Hoàng Khả Khả chạy tới, Diêu Phong cầm hoa quả đã chọn xong đứng lên, đưa cho y.
“Cân.” Lời ít ý nhiều.
“A? Vâng!” Hoàng Khả Khả hơi ngạc nhiên, hiểu ý của Diêu Phong lại vội vàng chạy đến chỗ cân hoa quả.
Diêu Phong thích nhất là nước ép hoa quả. Hoàng Khả Khả có thể nhìn ra khi lần đầu tiên thấy Diêu Phong đi vào siêu thị. Xoài, đào, mâm xôi, dưa Ha-Mi (một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương – Trung Quốc), quả thanh long,…Diêu Phong nhìn như không kén chọn, nhưng thật ra không phải. Ví dụ như, Diêu Phong chọn đào thì thịt quả bên trong phải vàng, thanh long thì phải là thanh long đỏ, khối lượng phải là thật nặng. Diêu Phong đặc biệt rất ghét chuối tiêu, điểm ấy thấy được khi Diêu Phong nhìn về phía chúng nó đều nhíu chặt mày.
Lúc thanh toán tiền hai đẩy xe đầy ắp. Gần như tất cả đều là đồ ăn, tay Hoàng Khả Khả run nhè nhẹ.
“Tiên sinh, tổng cộng là 1729,8 tệ, mời anh nhập mật mã.”
Thanh âm cô gái thu ngân lúc này chẳng khác nào lời nguyền xuyên qua tai, Hoàng Khả Khả cũng không nhớ hắn đã đem những thứ kia nhét vào cốp xe Diêu Phong như thế nào. Đến tận lúc quay trở về cửa tiệm, cả người vẫn mơ mơ màng màng.
Về sau mỗi lần Diêu Phong ra ngoài mua lương thực, đều mang theo Hoàng Khả Khả, tự cho mình lý do là lao động miên phí không cần trả tiền. Đối với Hoàng Khả Khả hợp tình hợp lí nói: “Cậu ở lại chỗ của tôi, ăn của tôi, tiền cũng là của tôi. Không bắt cậu làm gì thật khiến tôi cảm thấy có chút phải xin lỗi chính mình.”
Hoàng Khả Khả chỉ thiếu điều quỳ khóc dưới chân y, ủy khuất nói: “Ông chủ…Tôi là người được anh tuyển mộ vào cửa hàng sao? Sao tôi cảm thấy càng ngày càng giống bảo mẫu…”
Diêu Phong liếc mắt xem thường hắn: “Lúc trước tôi tuyển người chính là để sai vặt.”
Hoàng Khả Khả sống hai mươi ba năm, cho đến khi gặp Diêu Phong, mới hiểu được cái gì gọi là “đạo cao một thước, ma cao một trượng”. Đây là hố lửa hắn hao hết tâm tư mới nhảy vào được. Hoàng Khả Khả có chút do dự, bất giác có suy nghĩ có nên tìm cơ hội nhảy ra hay không
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook