Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt
-
Chương 42: Nghiệt oán kiếp trước: Oán linh khuynh quốc
Bắc Đế đứng trên thành lâu cao vút, vuốt ve ngọc bội trước ngực. Ngọc bội kia rất đặc biệt, trên mặt màu xanh đậm có khắc vô số điễn văn. Bên trong ngọc bội chạm rỗng, có hạt cát đỏ hồng như máu lưu động.
“Ta hôm nay rốt cục nhất thống thiên hạ, mang theo ngươi bước trên đỉnh cao Hoàng thành. Đây là mong muốn của ngươi sao?” Bắc Đế ôn vuốt ve ngọc bội, ánh mắt kia như thể nhìn yêu cơ của hắn. Hắn hoàn thành được ước vọng bấy lâu, lại mất đi kiêu ngạo của nam nhân. Nếu như thời gian đảo ngược, hắn cũng không biết sẽ lựa chọn như thế nào.
Bắc Đế khẽ vuốt ngọc bội, trong mắt lưu động tình cảm mãnh liệt, khó biết là yêu hay là hận. Ngày đó, tên chiến tướng vô danh kia làm hắn bị thương rất nặng. Nay hắn đã thành cát bụi phủ đầy trong hồn ngọc, đã không phải chỉ là hận. Bắc Đế tự hỏi, nếu thích khách là Trung Nguyên vương tộc, hôm nay hắn có thể leo lên thành cao này hay không.
Không, sẽ không. Bắc Đế tự biết hắn không có sự kiên nghị, cá tính thâm trầm, cùng sự nhạy bén lâm vào hoàn cảnh xấu lại có thể xoay ngược lại kia. Còn bóng lưng cô độc, lời thề hào khí bất khuất ngay cả lúc máu tươi đầm đìa nữa.
Hắn thậm chí chưa thấy qua mặt người này, càng không biết tên họ của đối phương. Nhưng hắn hận, mỗi thời mỗi khắc hận ý lại chậm rãi pha khâm phục, hâm mộ. Dần dần, hắn để ý đến truyền thuyết trong miệng người khác về chiến tướng vô danh. Càng nghe nhiều, trong lòng hắn càng thêm hâm mộ.
Bắc Đế từng trong lúc phẫn nộ, ném hồn ngọc xuống đáy sông băng. Nhưng không đến thời gian một chén trà, hắn liền hối hận, không để ý mọi người khuyên ngăn, nhảy vào dòng nước xiết trung lạnh thấu xương, vớt lên hồn ngọc. Hắn ném đi vô số lần, cũng hối hận ngàn vạn lần. Có lẽ sự hận hận thù đó lại sinh ra tình ý đau đớn thấu tim.
Đáng tiếc, người đã không còn, lại khó có được. Có lẽ, cũng bởi vì không chiếm được mà càng không thể cam tâm.
“Bệ hạ, dư nghiệt của tiền triều đã quỳ ở đại điện, chờ xử lý .”
“Ừ.” Bắc Đế nhướn mày, thu hồi tầm mắt xa xăm, đi theo đại tướng dẫn đường. Hắn bước vào đại điện ngập trong vàng son, ngồi trên long ỷ nam nhi thiên hạ đều khát vọng. Bắc Đế giương mắt, nhìn vương thất của tiền triều đang run cầm cập dưới điện, cười lạnh nói: “Các ái khanh cho rằng nên xử trí bọn chúng như thế nào?”
“Hoàng thượng, diệt cỏ cần trừ tận gốc!”
“Bệ hạ, huyết tế chúng cho những tướng sĩ tử trận!”
“Hoàng thượng, không giết bọn chúng hậu hoạ vô cùng!”
Tay phải Bắc Đế vung lên, trong điện lập tức hoàn toàn yên tĩnh. “Muốn chết đứng ra, bổn vương có thể cho các ngươi chết một cách thoải mái.”
Hoàng đế Trung Nguyên nơm nớp lo sợ co rúm người lại sau lưng lão thái giám. Bên cạnh hắn là hoàng gia, hậu duệ quý tộc mặt mũi trắng bệch.
Bắc Đế nhìn trò hề của hoàng đế Trung Nguyên, âm thầm cười nhạo. Khó trách bị vong quốc! Trong vương thất to như vậy lại không có một ai giống người. “Không muốn chết sao? Cũng đúng. Bổn vương cho các ngươi một cơ hội.”
Bắc Đế cong khóe môi, cười xảo trá nói: “Bổn vương chỉ huy Trung Nguyên đến nay, bọn ngươi từng giết bao nhiêu tài ba chiến tướng, cũng coi như giúp ta một tay. Các ngươi nói một cái tên, bổn vương liền tha cho một người, như thế nào?”
Đây là nhục nhã trí mạng, nhưng vì bảo vệ tánh mạng, tử tôn hoàng thất lại không thể không theo.
“Ta... Ta giết Mộc tướng quân đóng ở Hàn Lâm quan.” Hoàng đế Trung Nguyên rũ mắt nhìn xuống cái bụng mập mạp, run rẩy nói.
Bắc Đế nghiêng người, ngồi trên long ỷ. Tay trái hắn để lên hàm dưới, nghiền ngẫm nói: “Vì sao?”
Hoàng đế Trung Nguyên không dám ngẩng đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán, giải thích. “Từ ái khanh dâng sớ nói, Mộc tướng quân có tội phản quốc, thông đồng với địch.”
Bắc Đế vỗ tọa ỷ, cười sang sảng nói: “Giết hay lắm! Nếu không phải giết hắn, Hàn Lâm quan thật đúng là không dễ phá.”
Lời nói của Bắc Đế làm chúng thần Bắc quốc trận trận giễu cợt.
Bắc Đế nhìn sắc mặt hoàng đế Trung Nguyên xấu hổ và giận dữ muốn chết, đưa mắt rời về phía bên cạnh đại điện, hỏi: “Thật nên ban thưởng cho Từ ái khanh trong miệng hắn, người này ở đâu?”
Đại tướng quỳ một chân trên đất, nói: “Bảy ngày trước, Từ Quân thấy Kinh sư khó giữ được, mang theo kiều thê mỹ thiếp trốn về Giang Nam, bị quân thảo phạt ở Dương Châu bắt được, chém giết ở cửa thành. Đầu của hắn chỉ sợ còn treo ở trên thành Dương Châu.”
“Thế hả? Tiện nghi cho hắn.” Bắc Đế hơi hơi gõ ngón tay, nhìn lại hoàng đế Trung Nguyên, nói: “Một mạng đổi một mạng, ngươi nghĩ bổn vương nên đặc xá ai?”
“Cái này...” Hoàng đế Trung Nguyên nhìn quanh ánh mắt bốn phía đang chờ đợi, hung ác quyết tâm, nói: “Trẫm... Không, ta không muốn chết!”
Bắc Đế nhướn mày, môi mỏng khẽ cong, nói: “Được.” Bắc Đế đưa mắt ra hiệu, mệnh thị vệ đem hoàng đế Trung Nguyên áp giải sang một bên. Bắc Đế hướng về phía đám vương tôn, quý tộc còn lại đang rầu rĩ như chó nhà có tang, hỏi: “Tiếp tục, ai nói trước đây?”
Lúc Bắc Đế cùng tù nhân vấn đáp, trong cung điện đầy ắp bàn món ngon, thái giám tấp nập đưa tới rượu quý. Chẳng qua mới có một ngày, điêu lương ngọc thế vẫn ở đó, nhưng chủ nhân đã thay đổi.
Những trung thần trước đây đã bị chính vương triều này diệt tận. Mà hạng người nịnh nọt cũng chết dưới thiết kỵ của Bắc Đế. Hôm nay trên đại điện, người trung nghĩa cũng bị nguyên một đám quý phi, vương nữ, thái tử, các vương gia thay nhau tố tội, khiến cho tâm chết thành tro.
Các tướng sĩ Bắc quốc đem lời nói của hoàng đế tiền triều như món ăn nhắm rượu, giễu cợt hoàng gia ngu ngốc như con lừa của hắn. Một hỏi một đáp, Vương tộc tiền triều chẳng khác gì tự hủy một tia hi vọng cuối cùng của mọi người.
“Bản cung, không không, ta...” Đào Lý công chúa khẽ lắc dáng người vũ mị, quỳ gối trước vương tọa. “Ta không giết hắn là vì muốn đưa hắn đi hoà đàm cùng quý quốc.”
Đáy lòng Bắc Đế giật mình, nheo mắt hỏi: “Ngươi nói hắn là ai?”
Công chúa ngẩng khuôn mặt nũng nịu, ôn nhu bẩm báo. “Hắn không có danh tự, nhưng hắn vẫn là...”
Công chúa không biết mở miệng như thế nào, Bắc Đế liếc nàng, tiếp nhận câu chuyện. “Hắn là chiến tướng vô danh ngăn đại quân của ta không có cách nào vào Trung Nguyên.” Bắc Đế cười lạnh nhìn công chúa quỳ phía dưới mang tôn nghiêm vứt đi, tư sắc đùa bỡn, ý đồ câu dẫn hắn bảo vệ tính mạng.
Công chúa dưới ánh mắt cay nhiệt của Bắc Đế ra vẻ ngượng ngùng, rũ xuống mi mắt. “Tạ bệ hạ anh minh tra xét.”
Nữ nhân này thật sự là không biết vị trí của mình! Cô ta cho rằng tối nay là đại yến tuyển phi sao? Cô ta không hiểu cái gì gọi là mối hận vong quốc sao? Bắc Đế lạnh lùng cười. “Ngươi không cần cám ơn bổn vương. Ngươi không giết hắn, tự nhiên cũng không thể tha cho ngươi một mạng.”
Công chúa quá sợ hãi, định đứng dậy, lại bị thị vệ đẩy ngã xuống đất. Nàng cãi lại, nói: “Ta không giết hắn, nhưng hắn bị ta tra tấn sống không bằng chết!”
Trong lòng Bắc Đế chợt đau. Hắn lặng lẽ vuốt hồn ngọc trong ngực, nhướn mày, cười nói: “Bổn vương sao có thể nói không giữ lời? Nhưng ngươi là một kẻ nữ lưu, trẫm cũng nhẹ tay một chút.” Bắc Đế vỗ tay, bên ngoài đại điện đi vào mười mấy cung nữ, thái giám bị thị vệ áp giải đến quỳ trước điện.
Bắc Đế đặt ngón trỏ lên cằm, hướng thủ lĩnh thị vệ ra hiệu. Trưởng thị vệ hiểu ý, đem mỹ rượu trộn lẫn thuốc, rót vào cổ họng công chúa. Không đợi công chúa giãy dụa, thị vệ dùng vải trắng nhét vào miệng, lột quần áo, trói chặt thân thể trần trụi của công chúa.
Bắc Đế uống rượu quý, nhìn con mắt ẩm ướt của công chúa, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi không phải muốn mạng sống sao? Ta thành toàn cho ngươi.” Bắc Đế chuyển hướng bọn nô tỳ, nói: “Ngày xưa các ngươi là nô bộc của tiểu công chúa?”
“Dạ.” Cung nữ, thái giám dập đầu nói.
“Được.” Ngón tay Bắc Đế chỉ vào công chúa không mảnh vải che thân dưới bậc, nói: “Ta cho các ngươi hai con đường. Một, cô ta từng tra tấn người như thế nào, các ngươi hôm nay trên người cô ta lần lượt biểu diễn cho trẫm xem. Hai, các ngươi ngay lập tức xoay người ra khỏi điện, nhảy xuống thành lâu, cho chó ăn thịt.”
Bọn nô bộc nhìn nhau, không dám nhúc nhích.
Trưởng thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, quát lạnh nói: “Còn không mau làm đi!”
Bọn nô bộc sống trong cung đình đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt, huống chi là theo chủ tử như vậy. Cung nữ, thái giám chậm rãi bò hướng công chúa, đưa tay bắt đầu làm.
Công chúa trừng mắt nhìn Bắc Đế, dáng vẻ muốn xé xác người thành vạn mảnh.
Bắc Đế hừ cười, nói: “Quân thần ta xem trò hay này, đổi ngươi một mạng. Nhớ kỹ, không tự nhiên mà có ân xá đâu.”
Chúng thần Bắc quốc nhìn công chúa trần truồng, trêu hạ phấn khởi, nhìn dao nhỏ đâm rách da thịt, hứng thú mãnh liệt. Từng trò đùa bỡn không thể tưởng tượng được làm công chúa xấu hổ và giận dữ muốn chết. Nàng nhìn thân nhân một bên, mà bọn họ lại không dám liếc nàng.
Đâm chữ, in dấu hình, cắt da, cắt cơ, gõ xương, rót nước tiểu... Ngày xưa chơi đùa cười vui vẻ, hôm nay lại thành ác mộng của nàng.
Qua ba tuần rượu, Bắc Đế ý bảo mọi người im lặng.
“Chinh chiến Trung Nguyên, tử thương vô số. Các vị ái khanh cũng thấy vương tộc Trung Nguyên đối đãi công thần như thế nào. Bắc quốc ta vào Trung Nguyên, nhớ không được nhiễm thói của bọn chúng, đây là con đường dẫn đến vong quốc.” Bắc Đế nâng chén, nói:“ Vì tướng sĩ tử trận, vì sự thống trị lần này, bổn vương kính chư vị một ly.”
“Tuân lệnh bệ hạ huấn thị!” Tất cả tướng sĩ đều đứng dậy, chắp tay đáp lễ, uống cạn rượu ngon trong chén.
“Đem bọn chúng đi, chặt tứ chi, để vào chum rượu.” Bắc Đế ném chén rượu, phát lệnh.
Hậu duệ quý tộc tiền triều hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, giãy dụa không chịu rời đi.
Hoàng đế Trung Nguyên ôm cây cột, kêu thảm thiết: “Ngươi đã nói không giết chúng ta!”
Bắc Đế ngạc nhiên nói: “Đúng là ta không lấy tính mạng các ngươi, chỉ là đem các vị làm thành người chum.”
“Như vậy còn không bằng chết!”
Bắc Đế cười gian, nói: “Ta đã cho các ngươi cơ hội chết một cách thoải mái, là các ngươi cầu mạng sống . Trung Nguyên có câu nói, sống còn không bằng chết. Kéo xuống!”
“Tuân lệnh!” Thị vệ tại đồng thanh hô lên, lôi tù nhân ra điện hành hình.
Bắc Đế mặt không biểu tình nhìn vào công chúa chết đi sống lại, nhỏ giọng gọi quốc sư qua, nói: “Có biện pháp làm cho cô ta vĩnh viễn phải chịu tội không?”
“Thưa có.” Quốc sư ghé vào tai Bắc Đế, nói khẽ: “Đem cô ta lăng trì xử tử, dùng vu thuật phong bế hồn phách của cô ta, lấy thi thể cô ta cho vào vò rượu, chôn xuống đáy hồ. Vò rượu này bốn phía có lỗ nhỏ, cá nhỏ có thể chui vào trong đó ăn huyết nhục của cô ta. Cô ta vĩnh viễn bị chôn ở đáy hồ, không được đầu thai.”
“Nếu sau này có người lấy ra cái vò rồi đập vỡ?” Bắc Đế nghi vấn.
Quốc sư nói: “Bệ hạ yên tâm, nếu phá vỡ, người của cô ta liền hóa thành tro bụi.”
Bắc Đế vuốt cằm, nói: “Được, làm theo ý của ngươi đi.”
“Tuân lệnh bệ hạ.” Quốc sư lĩnh mệnh cáo lui.
Bắc Đế nhìn quần thần dưới bậc, nghe tiếng khóc thét thê lương dưới cổng thành. Hắn nhẹ nhàng vuốt hồn ngọc trước người, âm thầm hỏi, điều ta làm có phải là mong muốn của ngươi? Ngươi giống như oán linh khuynh quốc, giúp ta thu phục giang sơn này, làm ta hận thấu xương, cũng cho ta đau đớn vô cùng. Vì ngươi, chỉ sợ bảo ta khuynh quốc cũng không hối hận!
(Khuynh quốc cũng không hối hận ~ Khuynh Quốc Bất Hối)
“Ta hôm nay rốt cục nhất thống thiên hạ, mang theo ngươi bước trên đỉnh cao Hoàng thành. Đây là mong muốn của ngươi sao?” Bắc Đế ôn vuốt ve ngọc bội, ánh mắt kia như thể nhìn yêu cơ của hắn. Hắn hoàn thành được ước vọng bấy lâu, lại mất đi kiêu ngạo của nam nhân. Nếu như thời gian đảo ngược, hắn cũng không biết sẽ lựa chọn như thế nào.
Bắc Đế khẽ vuốt ngọc bội, trong mắt lưu động tình cảm mãnh liệt, khó biết là yêu hay là hận. Ngày đó, tên chiến tướng vô danh kia làm hắn bị thương rất nặng. Nay hắn đã thành cát bụi phủ đầy trong hồn ngọc, đã không phải chỉ là hận. Bắc Đế tự hỏi, nếu thích khách là Trung Nguyên vương tộc, hôm nay hắn có thể leo lên thành cao này hay không.
Không, sẽ không. Bắc Đế tự biết hắn không có sự kiên nghị, cá tính thâm trầm, cùng sự nhạy bén lâm vào hoàn cảnh xấu lại có thể xoay ngược lại kia. Còn bóng lưng cô độc, lời thề hào khí bất khuất ngay cả lúc máu tươi đầm đìa nữa.
Hắn thậm chí chưa thấy qua mặt người này, càng không biết tên họ của đối phương. Nhưng hắn hận, mỗi thời mỗi khắc hận ý lại chậm rãi pha khâm phục, hâm mộ. Dần dần, hắn để ý đến truyền thuyết trong miệng người khác về chiến tướng vô danh. Càng nghe nhiều, trong lòng hắn càng thêm hâm mộ.
Bắc Đế từng trong lúc phẫn nộ, ném hồn ngọc xuống đáy sông băng. Nhưng không đến thời gian một chén trà, hắn liền hối hận, không để ý mọi người khuyên ngăn, nhảy vào dòng nước xiết trung lạnh thấu xương, vớt lên hồn ngọc. Hắn ném đi vô số lần, cũng hối hận ngàn vạn lần. Có lẽ sự hận hận thù đó lại sinh ra tình ý đau đớn thấu tim.
Đáng tiếc, người đã không còn, lại khó có được. Có lẽ, cũng bởi vì không chiếm được mà càng không thể cam tâm.
“Bệ hạ, dư nghiệt của tiền triều đã quỳ ở đại điện, chờ xử lý .”
“Ừ.” Bắc Đế nhướn mày, thu hồi tầm mắt xa xăm, đi theo đại tướng dẫn đường. Hắn bước vào đại điện ngập trong vàng son, ngồi trên long ỷ nam nhi thiên hạ đều khát vọng. Bắc Đế giương mắt, nhìn vương thất của tiền triều đang run cầm cập dưới điện, cười lạnh nói: “Các ái khanh cho rằng nên xử trí bọn chúng như thế nào?”
“Hoàng thượng, diệt cỏ cần trừ tận gốc!”
“Bệ hạ, huyết tế chúng cho những tướng sĩ tử trận!”
“Hoàng thượng, không giết bọn chúng hậu hoạ vô cùng!”
Tay phải Bắc Đế vung lên, trong điện lập tức hoàn toàn yên tĩnh. “Muốn chết đứng ra, bổn vương có thể cho các ngươi chết một cách thoải mái.”
Hoàng đế Trung Nguyên nơm nớp lo sợ co rúm người lại sau lưng lão thái giám. Bên cạnh hắn là hoàng gia, hậu duệ quý tộc mặt mũi trắng bệch.
Bắc Đế nhìn trò hề của hoàng đế Trung Nguyên, âm thầm cười nhạo. Khó trách bị vong quốc! Trong vương thất to như vậy lại không có một ai giống người. “Không muốn chết sao? Cũng đúng. Bổn vương cho các ngươi một cơ hội.”
Bắc Đế cong khóe môi, cười xảo trá nói: “Bổn vương chỉ huy Trung Nguyên đến nay, bọn ngươi từng giết bao nhiêu tài ba chiến tướng, cũng coi như giúp ta một tay. Các ngươi nói một cái tên, bổn vương liền tha cho một người, như thế nào?”
Đây là nhục nhã trí mạng, nhưng vì bảo vệ tánh mạng, tử tôn hoàng thất lại không thể không theo.
“Ta... Ta giết Mộc tướng quân đóng ở Hàn Lâm quan.” Hoàng đế Trung Nguyên rũ mắt nhìn xuống cái bụng mập mạp, run rẩy nói.
Bắc Đế nghiêng người, ngồi trên long ỷ. Tay trái hắn để lên hàm dưới, nghiền ngẫm nói: “Vì sao?”
Hoàng đế Trung Nguyên không dám ngẩng đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán, giải thích. “Từ ái khanh dâng sớ nói, Mộc tướng quân có tội phản quốc, thông đồng với địch.”
Bắc Đế vỗ tọa ỷ, cười sang sảng nói: “Giết hay lắm! Nếu không phải giết hắn, Hàn Lâm quan thật đúng là không dễ phá.”
Lời nói của Bắc Đế làm chúng thần Bắc quốc trận trận giễu cợt.
Bắc Đế nhìn sắc mặt hoàng đế Trung Nguyên xấu hổ và giận dữ muốn chết, đưa mắt rời về phía bên cạnh đại điện, hỏi: “Thật nên ban thưởng cho Từ ái khanh trong miệng hắn, người này ở đâu?”
Đại tướng quỳ một chân trên đất, nói: “Bảy ngày trước, Từ Quân thấy Kinh sư khó giữ được, mang theo kiều thê mỹ thiếp trốn về Giang Nam, bị quân thảo phạt ở Dương Châu bắt được, chém giết ở cửa thành. Đầu của hắn chỉ sợ còn treo ở trên thành Dương Châu.”
“Thế hả? Tiện nghi cho hắn.” Bắc Đế hơi hơi gõ ngón tay, nhìn lại hoàng đế Trung Nguyên, nói: “Một mạng đổi một mạng, ngươi nghĩ bổn vương nên đặc xá ai?”
“Cái này...” Hoàng đế Trung Nguyên nhìn quanh ánh mắt bốn phía đang chờ đợi, hung ác quyết tâm, nói: “Trẫm... Không, ta không muốn chết!”
Bắc Đế nhướn mày, môi mỏng khẽ cong, nói: “Được.” Bắc Đế đưa mắt ra hiệu, mệnh thị vệ đem hoàng đế Trung Nguyên áp giải sang một bên. Bắc Đế hướng về phía đám vương tôn, quý tộc còn lại đang rầu rĩ như chó nhà có tang, hỏi: “Tiếp tục, ai nói trước đây?”
Lúc Bắc Đế cùng tù nhân vấn đáp, trong cung điện đầy ắp bàn món ngon, thái giám tấp nập đưa tới rượu quý. Chẳng qua mới có một ngày, điêu lương ngọc thế vẫn ở đó, nhưng chủ nhân đã thay đổi.
Những trung thần trước đây đã bị chính vương triều này diệt tận. Mà hạng người nịnh nọt cũng chết dưới thiết kỵ của Bắc Đế. Hôm nay trên đại điện, người trung nghĩa cũng bị nguyên một đám quý phi, vương nữ, thái tử, các vương gia thay nhau tố tội, khiến cho tâm chết thành tro.
Các tướng sĩ Bắc quốc đem lời nói của hoàng đế tiền triều như món ăn nhắm rượu, giễu cợt hoàng gia ngu ngốc như con lừa của hắn. Một hỏi một đáp, Vương tộc tiền triều chẳng khác gì tự hủy một tia hi vọng cuối cùng của mọi người.
“Bản cung, không không, ta...” Đào Lý công chúa khẽ lắc dáng người vũ mị, quỳ gối trước vương tọa. “Ta không giết hắn là vì muốn đưa hắn đi hoà đàm cùng quý quốc.”
Đáy lòng Bắc Đế giật mình, nheo mắt hỏi: “Ngươi nói hắn là ai?”
Công chúa ngẩng khuôn mặt nũng nịu, ôn nhu bẩm báo. “Hắn không có danh tự, nhưng hắn vẫn là...”
Công chúa không biết mở miệng như thế nào, Bắc Đế liếc nàng, tiếp nhận câu chuyện. “Hắn là chiến tướng vô danh ngăn đại quân của ta không có cách nào vào Trung Nguyên.” Bắc Đế cười lạnh nhìn công chúa quỳ phía dưới mang tôn nghiêm vứt đi, tư sắc đùa bỡn, ý đồ câu dẫn hắn bảo vệ tính mạng.
Công chúa dưới ánh mắt cay nhiệt của Bắc Đế ra vẻ ngượng ngùng, rũ xuống mi mắt. “Tạ bệ hạ anh minh tra xét.”
Nữ nhân này thật sự là không biết vị trí của mình! Cô ta cho rằng tối nay là đại yến tuyển phi sao? Cô ta không hiểu cái gì gọi là mối hận vong quốc sao? Bắc Đế lạnh lùng cười. “Ngươi không cần cám ơn bổn vương. Ngươi không giết hắn, tự nhiên cũng không thể tha cho ngươi một mạng.”
Công chúa quá sợ hãi, định đứng dậy, lại bị thị vệ đẩy ngã xuống đất. Nàng cãi lại, nói: “Ta không giết hắn, nhưng hắn bị ta tra tấn sống không bằng chết!”
Trong lòng Bắc Đế chợt đau. Hắn lặng lẽ vuốt hồn ngọc trong ngực, nhướn mày, cười nói: “Bổn vương sao có thể nói không giữ lời? Nhưng ngươi là một kẻ nữ lưu, trẫm cũng nhẹ tay một chút.” Bắc Đế vỗ tay, bên ngoài đại điện đi vào mười mấy cung nữ, thái giám bị thị vệ áp giải đến quỳ trước điện.
Bắc Đế đặt ngón trỏ lên cằm, hướng thủ lĩnh thị vệ ra hiệu. Trưởng thị vệ hiểu ý, đem mỹ rượu trộn lẫn thuốc, rót vào cổ họng công chúa. Không đợi công chúa giãy dụa, thị vệ dùng vải trắng nhét vào miệng, lột quần áo, trói chặt thân thể trần trụi của công chúa.
Bắc Đế uống rượu quý, nhìn con mắt ẩm ướt của công chúa, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi không phải muốn mạng sống sao? Ta thành toàn cho ngươi.” Bắc Đế chuyển hướng bọn nô tỳ, nói: “Ngày xưa các ngươi là nô bộc của tiểu công chúa?”
“Dạ.” Cung nữ, thái giám dập đầu nói.
“Được.” Ngón tay Bắc Đế chỉ vào công chúa không mảnh vải che thân dưới bậc, nói: “Ta cho các ngươi hai con đường. Một, cô ta từng tra tấn người như thế nào, các ngươi hôm nay trên người cô ta lần lượt biểu diễn cho trẫm xem. Hai, các ngươi ngay lập tức xoay người ra khỏi điện, nhảy xuống thành lâu, cho chó ăn thịt.”
Bọn nô bộc nhìn nhau, không dám nhúc nhích.
Trưởng thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, quát lạnh nói: “Còn không mau làm đi!”
Bọn nô bộc sống trong cung đình đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt, huống chi là theo chủ tử như vậy. Cung nữ, thái giám chậm rãi bò hướng công chúa, đưa tay bắt đầu làm.
Công chúa trừng mắt nhìn Bắc Đế, dáng vẻ muốn xé xác người thành vạn mảnh.
Bắc Đế hừ cười, nói: “Quân thần ta xem trò hay này, đổi ngươi một mạng. Nhớ kỹ, không tự nhiên mà có ân xá đâu.”
Chúng thần Bắc quốc nhìn công chúa trần truồng, trêu hạ phấn khởi, nhìn dao nhỏ đâm rách da thịt, hứng thú mãnh liệt. Từng trò đùa bỡn không thể tưởng tượng được làm công chúa xấu hổ và giận dữ muốn chết. Nàng nhìn thân nhân một bên, mà bọn họ lại không dám liếc nàng.
Đâm chữ, in dấu hình, cắt da, cắt cơ, gõ xương, rót nước tiểu... Ngày xưa chơi đùa cười vui vẻ, hôm nay lại thành ác mộng của nàng.
Qua ba tuần rượu, Bắc Đế ý bảo mọi người im lặng.
“Chinh chiến Trung Nguyên, tử thương vô số. Các vị ái khanh cũng thấy vương tộc Trung Nguyên đối đãi công thần như thế nào. Bắc quốc ta vào Trung Nguyên, nhớ không được nhiễm thói của bọn chúng, đây là con đường dẫn đến vong quốc.” Bắc Đế nâng chén, nói:“ Vì tướng sĩ tử trận, vì sự thống trị lần này, bổn vương kính chư vị một ly.”
“Tuân lệnh bệ hạ huấn thị!” Tất cả tướng sĩ đều đứng dậy, chắp tay đáp lễ, uống cạn rượu ngon trong chén.
“Đem bọn chúng đi, chặt tứ chi, để vào chum rượu.” Bắc Đế ném chén rượu, phát lệnh.
Hậu duệ quý tộc tiền triều hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, giãy dụa không chịu rời đi.
Hoàng đế Trung Nguyên ôm cây cột, kêu thảm thiết: “Ngươi đã nói không giết chúng ta!”
Bắc Đế ngạc nhiên nói: “Đúng là ta không lấy tính mạng các ngươi, chỉ là đem các vị làm thành người chum.”
“Như vậy còn không bằng chết!”
Bắc Đế cười gian, nói: “Ta đã cho các ngươi cơ hội chết một cách thoải mái, là các ngươi cầu mạng sống . Trung Nguyên có câu nói, sống còn không bằng chết. Kéo xuống!”
“Tuân lệnh!” Thị vệ tại đồng thanh hô lên, lôi tù nhân ra điện hành hình.
Bắc Đế mặt không biểu tình nhìn vào công chúa chết đi sống lại, nhỏ giọng gọi quốc sư qua, nói: “Có biện pháp làm cho cô ta vĩnh viễn phải chịu tội không?”
“Thưa có.” Quốc sư ghé vào tai Bắc Đế, nói khẽ: “Đem cô ta lăng trì xử tử, dùng vu thuật phong bế hồn phách của cô ta, lấy thi thể cô ta cho vào vò rượu, chôn xuống đáy hồ. Vò rượu này bốn phía có lỗ nhỏ, cá nhỏ có thể chui vào trong đó ăn huyết nhục của cô ta. Cô ta vĩnh viễn bị chôn ở đáy hồ, không được đầu thai.”
“Nếu sau này có người lấy ra cái vò rồi đập vỡ?” Bắc Đế nghi vấn.
Quốc sư nói: “Bệ hạ yên tâm, nếu phá vỡ, người của cô ta liền hóa thành tro bụi.”
Bắc Đế vuốt cằm, nói: “Được, làm theo ý của ngươi đi.”
“Tuân lệnh bệ hạ.” Quốc sư lĩnh mệnh cáo lui.
Bắc Đế nhìn quần thần dưới bậc, nghe tiếng khóc thét thê lương dưới cổng thành. Hắn nhẹ nhàng vuốt hồn ngọc trước người, âm thầm hỏi, điều ta làm có phải là mong muốn của ngươi? Ngươi giống như oán linh khuynh quốc, giúp ta thu phục giang sơn này, làm ta hận thấu xương, cũng cho ta đau đớn vô cùng. Vì ngươi, chỉ sợ bảo ta khuynh quốc cũng không hối hận!
(Khuynh quốc cũng không hối hận ~ Khuynh Quốc Bất Hối)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook