Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt
Chương 2: Kế trong càng có kế trúng kế

“Xuân Phong, phu nhân còn không tỉnh sao?”

“Dạ.”

Nam nhân dừng chốc lát, nói: “Phu nhân có đi vệ sinh?”

“Hồi bẩm chủ tử, không có.”

Trên đời làm gì có người chỉ có vào mà không có ra. Hắn âm thầm thở dài, mình là không muốn ăn, có thể có gì đó đưa đến bên miệng, thân thể theo bản năng nuốt. Bởi vì mạng sống thường thường không tránh khỏi đi theo ý niệm. Tiểu Hầu gia, chắc là đã sinh nghi đi?



Cạch!

“Ai?”

Cây đuốc sáng chói mắt chiếu lên, làm người trên giường trong nháy mắt như bị mù. Chốc lát trong nháy mắt thấy lại, mọi người trước cửa đã sớm một bước đem hắn chặn được, kéo xuống giường, ép trên mặt đất, trên lưng bổ xuống liên tiếp những cú đánh hung ác.

Phạm Thiên dùng chân để lên cái cằm che kín bụi bặm của nam nhân, cười lạnh nói: “Ngay cả nữ nhân của ta cũng dám chơi, thật sự là chán sống.”

“Là nàng dụ dỗ của ta, là nàng!” Nam nhân lôi kéo ống quần Phạm Thiên, toàn thân run rẩy gào rú. Khuynh Thành đã đảm bảo là không có chuyện gì, vì sao hắn lại bị bắt gian tại trận? Không, hắn không muốn chết!

“Nàng là ai?” Phạm Thiên gầm lên.

Nam nhân nước mắt đầy mặt nói: “Là phu nhân, Khuynh Quốc phu nhân!”

Phạm Thiên nhíu mày chất vấn: “Vậy là Khuynh Quốc dụ dỗ ngươi, ngươi vì sao lại cùng Khuynh Thành làm việc cẩu thả kia?”

Nam nhân giống như bị tiếng sấm đánh thẳng trong lòng, hắn không dám tin nhìn qua bên trong giường lớn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang đỏ bừng khắp người vì mắc cỡ. Khuôn mặt khéo léo ôn nhu, hai mắt đẫm lệ, vòng eo phong lưu uyển chuyển... Không phải Khuynh Thành thì là ai?

“Hu hu… Hầu gia, chàng phải vì nô gia làm chủ!” Khuynh Thành phi thân nhào vào trong ngực Phạm Thiên, khóc nỉ non. “Hắn cùng với tỷ tỷ có gian tình, ai ngờ lại liên lụy ta... Ta thật hận! Hu hu…”

“Xuân Phong, phu nhân đâu?” Phạm Thiên an ủi Khuynh Thành, ngẩng đầu hỏi.

“Hồi bẩm Hầu gia, phu nhân đang ngủ ở trên giường nghỉ tạm.”

Kẻ tù khấu trên mặt đất trong nội tâm bị đả kích mạnh mẽ. Cứ tưởng rằng đó là nha hoàn, lại là phu nhân, hắn quá không cẩn thận. Nhưng Tô Khuynh Thành tại sao lại ở trên giường? Có lẽ kế sách của bọn hắn sớm bị người phát hiện, lợi dụng tương kế tựu kế. Đối thủ là ai? Thật đáng sợ! Sớm biết có ngày hôm nay, hắn không nên tin lời nói của Khuynh Thành.

“Xuân Phong, Hạ Vũ, các ngươi là thiếp thân nha hoàn hầu hạ phu nhân. Đã từng gặp qua nam nhân này chưa?” Phạm Thiên đá ra một chân hết sức, nam nhân không thể trốn tránh, chỉ đành chịu bị đá đánh, phát ra tiếng khóc thét tê tâm liệt phế.

Xuân Phong cung kính bẩm báo. “Trước kia chưa bao giờ thấy qua. Sáng nay giờ Thìn, Khuynh Thành tiểu thư từng mang người này đến khuê phòng của phu nhân, nói là cố ý thỉnh lang trung.”

“Là thế phải không?”

Phạm Thiên cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, đáy mắt phun ra hào quang sắc bén. Khuynh Thành vô thức né tránh tầm mắt nam nhân, cảm thấy một mảnh bối rối. Nàng hít sâu một hơi, nói: “Phạm Lang, ta không biết tên cầm thú này cùng tỷ tỷ có... Chàng tin ta.”

“Ư, ưm...”

Phạm Thiên tai mắt lanh lẹ, nghe được tiếng động từ giường bên cạnh truyền đến, đẩy ra Khuynh Thành bước đến bên giường, ôm lấy Khuynh Quốc đang rên rỉ. Khuynh Thành bị Hầu gia để qua một bên sau lưng, đáy lòng phát lạnh, Phạm Thiên chưa từng đối diện nàng như vậy. Chẳng lẽ nàng bị nam nhân khác chạm qua, liền không đáng giá sao? Không, không nên là như vậy. Nàng rõ ràng tính toán hoàn hảo, làm cho người ta cưỡng hiếp Khuynh Quốc. Dù sao cũng là một hoạt tử nhân, căn bản không thể phản kháng. Mặc dù có nha hoàn, cũng có thể dùng mê dược quét dọn chướng ngại. Sau khi chuyện thành công, tất cả người ở Hầu phủ cũng biết Tô Khuynh Quốc mất thân trong sạch, sao có thể ngồi vị trí chính thê nữa.

Nhưng kết quả, vì sao thất thân lại là nàng? Nàng không biết chính mình xuất hiện ở trên giường Khuynh Quốc như thế nào. Lúc ấy, phá qua đau đớn khiến nàng thanh tỉnh, chính là đã đã muộn. Nàng toàn thân xụi lơ, không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương thực hiện. Nàng thật hận! Đến tột cùng là ai, vì cái gì hại nàng như vậy? Chỉ thiếu chút nữa, ngắn ngủn một bước ngắn, vị trí Hầu gia phu nhân liền rơi vào lòng bàn tay của nàng. Đúng rồi, là Khuynh Quốc, nhất định là Khuynh Quốc làm hỏng chuyện tốt của nàng!

“Tỷ tỷ, tỷ tại sao phải hại muội? Vì cái gì!” Khuynh Thành hiện giờ không còn đường lui. ‘Vốn là vô tội, đụng trúng phó xe’, không có gốc cây ngọn cỏ cứu mạng, nàng liền toàn bộ xong rồi.

“Khụ, khụ, khụ... Đau.” Khuynh Quốc dựa vào trong ngực tiểu Hầu gia, ôn nhu thở dốc, cau mày chậm rãi, dần dần mở ra hai con ngươi.

Tô Khuynh Thành vô ý thức buông ra, ngón tay ngọc bắt chặt lấy bả vai Khuynh Quốc hạ xuống, lui hai bước. Nàng thậm chí không hề suy nghĩ, vì sao chính mình lại trở ra, chỉ mê hoặc nhìn chằm chằm vào con mắt đen kịt trước mặt, ngây dại.

“Muội muội, trời giá rét, sao lại mặc ít y phục như vậy.”

A? Khuynh Thành đột nhiên hoàn hồn, thấy tỷ tỷ giống như cười mà không phải cười đang nhìn mình, sinh ra ai oán, nước mắt trong suốt chảy xuống lần nữa. “Tỷ tỷ, tỷ đã sớm tỉnh có phải không? Tỷ vì lòng ta yêu Phạm Lang, cố ý sai cầm thú kia giả trang lang trung tiếp cận ta. Hai người bọn tỷ, một sáng một tối, đem ta cho... Tỷ tỷ, tỷ thật hung ác!”

“Khuynh Thành, muội nói cái gì mê sảng thế? Khụ, khụ.” Khuynh Quốc cắn môi, nhẹ nhàng nhíu mày.

Xuân Phong đưa lên nước trà, Khuynh Quốc uống vài ngụm, nhuận nhuận miệng lưỡi nói: “Cái gì Phạm Lang? Cái gì cầm thú giả trang lang trung? Bây giờ là canh mấy rồi, muội cùng tỷ tỷ nói đùa gì vậy? Mau đi ngủ đi, ngày mai sáng sớm còn phải hướng phụ mẫu thỉnh an nữa.” Dứt lời, Khuynh Quốc chuyển hướng nam bộc đang giơ cây đuốc nói: “Nữ quyến khuê phòng bọn ngươi sao có thể tùy ý xông vào? Còn không mau lui ra!”

Nam bộc ở cửa bị thét ra lệnh quen, đều định giơ chân lên bước muốn đi gấp. Sau một khắc, lại vì tầm mắt lạnh lùng của tiểu Hầu gia chống lại, đều không biết làm sao, ngốc trệ tại chỗ, chờ chủ tử hạ lệnh.

Phạm Thiên một tay để lên Khuynh Quốc, chuyển qua thân eo của nàng, hai người đối diện mà nhìn.

Khuynh Quốc ra sức giãy cánh tay Phạm Thiên đang xoa vòng eo nàng, quát lạnh: “Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong phòng ta?” Khuynh Quốc nhìn về phía Khuynh Thành bên cạnh hỏi: “Muội muội, tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Tỷ tỷ, tỷ đừng giả ngu! Tỷ làm hại muội còn chưa đủ, còn muốn cái gì đều đổ cho muội muội sao? Hầu gia, chàng phải vì nô gia làm chủ! Hu hu.” Tô Khuynh Thành kéo vạt áo của Phạm Thiên, thân thể trắng nõn vì khóc nức nở mà run run.

Phạm Thiên nhướn mày nói: “Nghiêng Nhi, nàng đi xuống đi. Xuân Phong, ngươi đi chiếu cố nàng.”

“Không, ta không đi!” Tô Khuynh Thành một mực xiết chặt quần áo Phạm Thiên, chết không buông tay. “Hầu gia, đêm nay không đem sự việc tra ra manh mối Khuynh Thành còn sống thế nào đây?”

Phạm Thiên phất tay làm cho nam bộc lui bước, Xuân Phong thắp sáng ánh nến trong phòng, sau đó trông coi hái hoa tặc vì một cước của Hầu gia mà đang hôn mê. “Khuynh Quốc, nàng không biết ta?”

“Chẳng lẽ ngược lại, tỷ muội chúng ta bị Tô phủ bán cho ngươi làm nô?” Khuynh Quốc nghi hoặc nhìn hướng muội muội, lại ngó ngó Phạm Thiên, nhìn quanh bài trí trong phòng. Cảm thấy tỉnh ngộ nói: “Nguyên lai như vậy, ta thật sự bị bán.” Khuynh Quốc than nhẹ một lát, lạnh lùng dừng ở tiểu Hầu gia nói: “Tỳ nữ ngủ hồ đồ, không biết chủ tử đêm khuya tới chơi, chủ tử có gì phân phó?”

“Nàng...” Phạm Thiên cực kỳ bàng hoàng duỗi cánh tay bắt lấy Khuynh Quốc, nắm lấy bờ vai của nàng hỏi: “Nàng không phải tỳ nữ, là phu nhân của ta. Phòng ngủ này là khuê phòng của nàng.”

Khuynh Quốc cười, nói: “Chủ tử lừa gạt nô tỳ làm gì, phu nhân nên là Khuynh Thành mới đúng? Ngài gọi ta là Khuynh Quốc, gọi muội muội là Nghiêng Nhi. Lạnh nhạt khác nhau một câu có thể thấy. Nô tỳ tự mình hiểu lấy, vị trí phu nhân này Khuynh Quốc đâu thể vọng tưởng ?”

“Nàng...” Phạm Thiên bị bắt ép á khẩu không trả lời được, giận dữ nói: “Khuynh Quốc, nàng đừng làm ta tức giận. Ngày xưa vi phu với nàng có xấu hổ, nàng vong liền đã quên. Xuân Phong, ngươi dìu phu nhân đi Lê Viên, hầu hạ cẩn thận.”

“Dạ, chủ tử.” Xuân Phong chuyển mình, đang định đi nâng phu nhân. Không nghĩ, Khuynh Quốc không chút nào lưu luyến từ trên đùi Hầu gia cách xa, đẩy ra tay Xuân Phong, bước về phía cửa phòng. Trước khi đi, quay đầu lại cười nói: “Chủ tử, từ từ an ủi Khuynh Thành phu nhân. Nô tỳ không quấy rầy.”

“Nàng... Ai…!” Phạm Thiên bước tới, giữ chặt cổ tay Khuynh Quốc, một tay xoa eo thon nhỏ của nàng, lắc đầu bất đắc dĩ. “Vi phu đi cùng nàng, nên tin ta đi?”

Không đợi Khuynh Quốc trả lời, Khuynh Thành đang nằm sấp trên giường nhảy lên mà dậy, dùng thân thể dán hướng phía sau lưng Phạm Thiên, vội la lên:“Phạm Lang, chàng cứ như vậy vứt bỏ ta sao? Chàng biết rõ tỷ tỷ đối với ta như thế nào lại không vì ta chủ trì công đạo! Miệng người đáng sợ, Hầu gia không cho ta công đạo, ta còn có thể mặt gặp người khác sao?”

Phạm Thiên ôn nhu hỏi: “Khuynh Quốc, nàng gặp qua nam nhân trên mặt đất chưa?”

Khuynh Quốc liếc nam tử dò xét, hơi hơi vuốt cằm. “Có chút quen mắt.”

Khuynh Thành vui vẻ nói: “Phạm Lang, chàng xem! Tỷ tỷ có biết.”

Khuynh Quốc ngạc nhiên nói: “Ta biết chứ, hắn không phải là tình lang của muội muội sao? Ta nhớ muội muội ngại hắn xuất thân thấp hèn, cự tuyệt việc hôn nhân. Chẳng lẽ hai ngươi 'Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng'?”

“Tô Khuynh Quốc, ngươi ngậm máu phun người!” Khuynh Thành buông ra sống lưng Hầu gia, chuyển hướng Khuynh Quốc vung tay định đánh, muốn dùng móng tay cào mặt của nàng.

Ngậm máu phun người thì thế nào, thêu dệt vô cớ thì sao? Khuynh Quốc cười không nói. Lúc này, ai duy trì bình thản, chính là người thắng.

Phạm Thiên lật tay bắt lấy Khuynh Thành, nhắm mắt thống khổ nói: “Xuân Phong, Hạ Vũ, Thu Lộ, các ngươi mang tiểu thư xuống dưới. Đông Tuyết, tìm người đem dâm tặc mang xuống Trầm Đường.”

“Dạ.” Bốn tỳ trăm miệng một lời trả lời, lập tức đem Khuynh Thành mang ra nội viện.

“Không, không…! Phạm Lang, chàng phải tin ta, tin ta! Phạm Lang…!” Thân ảnh Tô Khuynh Thành kích động càng đi càng xa, chỉ để lại tiếng kêu rên thê lương khắp sân nhỏ.

Phạm Thiên nắm lấy bả vai Khuynh Quốc, hỏi thăm: “Phu nhân đã thỏa mãn chưa?”

Khuynh Quốc ngẩng mặt, nhìn Phạm Thiên nói: “Một tỳ nữ nho nhỏ có năng lực gì làm Hầu gia xem sắc mặt ta mà làm việc? Chủ tử, chớ giễu cợt.”

“Nàng...” Phạm Thiên cơ hồ rơi vào tiếng cười của Khuynh Quốc, hắn lắc lắc đầu, thanh tỉnh nói: “Khuynh Quốc, nhớ kỹ, nàng phu nhân của ta.”

“Dạ, là chủ tử phân phó Khuynh Quốc tự nhiên không dám phản đối.” Khuynh Quốc câu dẫn ra khóe môi nói: “Hầu gia, thứ cho Khuynh Quốc nói thẳng. Nếu ngài thật sự là phu quân của ta, vì sao trong nội tâm của ta không hề nhớ ngài?”

“Nàng...” Phạm Thiên hôm nay rốt cục minh bạch, cái gì gọi là ngậm miệng ăn hoàng liên. Cái khổ này, thật đúng là khó nuốt xuống!

Khuynh Quốc không để ý tới Phạm Thiên, chuyển hướng Xuân Phong nói: “Xuân Phong tỷ tỷ, phiền tỷ dẫn ta đi Lê Viên.”

Xuân Phong hạ thấp người nói: “Phu nhân gọi Xuân Phong được rồi, hai chữ tỷ tỷ thực không dám nhận.”

“Phu quân, Khuynh Quốc cáo từ.” Khuynh quốc nhìn Phạm Thiên, Xuân Phong, chủ tớ hai người dùng ánh mắt vụng trộm giao tiếp, giả bộ như không biết, xoay người, đi theo sau lưng tỳ nữ xách đèn lồng, qua hành lang xuyên viện, dạo bước đến Lê Viên.

Phạm Thiên xuất thần nhìn qua bóng lưng Khuynh Quốc. Ngày Khuynh Quốc trở lại Hầu phủ, hắn mệnh cho tỳ nữ lúc rửa mặt, điều tra qua thân thể của nàng. Xác thực là bản thân Khuynh Quốc. Khuôn mặt kia, xúc cảm kia, không thể gạt người. Chỉ là, ánh mắt của nàng, biểu lộ, ăn nói, điểm nào cũng không giống Khuynh Quốc.

Có lẽ nàng thật sự mất trí nhớ, mới có thể tính tình kịch biến. Nhưng ai có thể phòng ngừa vạn nhất? Khuynh Quốc thay đổi, đến tột cùng là phúc hay là họa? Phạm Thiên khép lại con ngươi, không hề lo ngại, chỉ nhìn chằm chằm một ánh trăng sáng đang dần dần chìm về phía tây.

Đèn lồng huyết hồng trong gió nhẹ tỏa ánh sáng buồn bã, giống tâm trạng nàng lúc này. Khuynh Quốc giơ lên cánh tay, hảo một đôi tay mỹ nhân, tuyết trắng như ngọc, mềm mại không xương. Đáng tiếc, lại không phải mong muốn của nàng. Nàng muốn hai tay có lực, bay qua tường đá sừng sững, muốn đi đứng mạnh mẽ, đào thoát khỏi nhà tù Hầu phủ này.

Vừa vào Hầu môn sâu giống như biển, từ nay về sau tỷ muội nổi can qua. Không cần hoài nghi, tiểu Hầu gia thích Khuynh Thành. Còn nữ nhân kia xác thực muốn gả cho Hầu gia, nhưng phải vị trí chính thê mới nguyện xuất giá. Chính là gặp Khuynh Quốc bệnh nặng, liền muốn dùng mê gian kế. Nếu vậy, Hầu phủ phu nhân cùng người thông dâm, hoặc bị thi bạo, tóm lại mất trong sạch. Hầu gia nếu không nguyện ý cũng phải hưu thê.

Đáng thương thay, Xuân Hạ Thu Đông bốn tỳ là người ra sao? Đem cử động của Khuynh Thành đều hồi bẩm Hầu gia, nam nhân kia sao lại không biết? Hắn nghĩ đến cái tương kế tựu kế, hôn mê Khuynh Thành, cùng Khuynh Quốc đổi chỗ, khi có người dục hành bất quỹ liền ra mặt ngăn cản. Bất luận như thế nào, Khuynh Thành khuê dự đã mất, đến lúc đó chỉ cần có thể gả vào Hầu phủ nào còn cố chấp danh phận cái gì nữa?

Có thể là hắn nào nghĩ đến, dù cho mai phục tại bên cạnh, lúc hắn nhảy vào phòng, hối hận thì đã muộn. Nữ nhân hắn yêu mến ở trước mặt hắn bị người thông dâm, tư vị trong đó sợ là người bên ngoài khó có thể cảm nhận được. Tiểu Hầu gia nhất định buồn bực Khuynh Thành vì cái gì không hô. Kỳ thật chỉ cần nàng vừa gọi, Hầu gia sẽ dẫn người xông vào. Gần kề mà kém trong tích tắc như vậy, đầy bàn đều thua.

Khuynh Quốc mỉm cười. Nàng chẳng qua điểm huyệt ngủ cùng á huyệt của Khuynh Thành, liền làm cho hai người thống khổ, cũng coi là làm nguyên chủ thân thể của nàng xả giận. Thiệt thòi là công lực của nàng nông cạn, huyệt đạo một lát tự giải, kể từ đó, thủ đoạn này càng thiên y vô phùng. Nàng còn lo lắng Khuynh Thành nếu nói không được thì nên làm cái gì bây giờ.

Khuynh Quốc nhìn ánh trăng trên mặt đất, lẳng lặng nghĩ, nghiệt duyên dây dưa kiếp trước khiến cho nàng khó thoát lao lung. Nhưng cả đời này, nàng tuyệt không lại vì người khác. Đã sống, đã tỉnh lại, nàng liền muốn vì chính mình mà sống.

(*) Từ chương này Khuynh Quốc là nữ, sẽ gọi là nàng nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương