Nhân Vật Phụ Nghịch Tập
-
Chương 12: Thư kí hắc đạo [12]
Sơ Ảnh ngồi ở hành lang bên ngoài phòng, bởi vì khu nghỉ dưỡng có cung cấp dịch vụ phòng ở là dạng một căn nhà nhỏ riêng biệt nên vấn đề riêng tư được đề cao rất nhiều, Sơ Ảnh không chút do dự đổi phòng, lấy dạng phòng gia đình hai phòng ngủ. Lúc này trong tay Sơ Ảnh là mấy tảng thịt bò, lúc Sơ Hoàng ăn xong một tảng lại quăng tảng khác.
Sự thật là Sơ Hoàng chẳng hề kén ăn chút nào, chín hay sống đều ăn, cũng đỡ nhọc công tập nó ăn thịt chín. Chỉ là hiện tại không được tiện để làm thịt chín, đành ủy khuất nó ăn thịt sống vậy.
Một tuần này Sơ Ảnh chạy đôn chạy đáo chăm lo vết thương cho La Nhậm Thiên, lại còn phải cố gắng che giấu hành tung của hắn. Mẹ kiếp! Thế quái nào Diệp Ái Ninh giấu được vị hung thần này hay đến vậy?
Hào quang sáng chói của nhân vật chính à?
Không khoa học!
Cảm giác yêu thương chết tiệt! Nghiêm túc mà nói tư duy suy nghĩ một việc mà hành vi lại suy nghĩ việc khác nó rất khiến người khác cảm thấy phiền não. Cái này gọi là gì? Tiền ý thức và ý thức xung đột à?
Sơ Ảnh rất có cảm giác mình không thể điều khiển được toàn bộ cơ thể, rõ ràng trong những giây phút gỡ nút đều dựa trên cảm xúc nguyên chủ mà làm việc, nó mài mòn lý trí của Sơ Ảnh đến cực độ.
Bỗng Sơ Hoàng vô cùng hiểu chuyện cọ đầu vào người cô, dường như muốn thu hút sự chú ý của Sơ Ảnh. Chắc nó phát giác tâm tình của Sơ Ảnh không ổn định.
“Cảm ơn em” Sơ Ảnh thở dài sờ lỗ tai Sơ Hoàng, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay như chạm nhẹ qua suy nghĩ tự phức tạp hóa của mình, cô có cảm giác bản thân đã khá hơn rất nhiều.
Chuông báo thức Sơ Ảnh cài để gọi cô đúng giờ thay băng cho La Nhậm Thiên vang lên, Sơ Ảnh nhìn vào khoảng không ngẩn người tầm năm phút rồi mới đặt Sơ Hoàng sang một bên, nó có vẻ bất mãn nhưng không ồn ào, gầm gừ trong cổ họng vài tiếng rồi vùi mặt tiếp tục ăn thịt.
Sơ Ảnh phủi lông hổ dính trên quần áo, bởi vì hôm nay cô mặc áo len trắng tay dài nên lông hổ dính đầy trên người, nếu La Nhậm Thiên mà thấy thì lại bắt đổi quần áo mới rồi cho đụng vào người hắn. Sơ Ảnh cũng bất lực, một tuần chăm sóc La Nhậm Thiên khiến cô bắt đầu có thói quen chăm sóc người khác và để ý đến tâm tình của họ hơn trong vô thức.
Sơ Ảnh không nói tiếng nào gõ cửa phòng La Nhậm Thiên vài cái rồi vặn nắm cửa đi vào thẳng trong phòng luôn, cô tự nhiên đi tới góc phòng lấy hộp cứu thương rồi mới tới chỗ La Nhậm Thiên đang ngồi, hắn ngồi gần kề ban công, trên bàn vẫn còn vương mùi cà phê đen tỏa ra tan nhè nhẹ vào không khí, trên tay La Nhậm Thiên là tờ báo buổi sáng Sơ Ảnh lấy giúp hắn.
Trên người La Nhậm Thiên là quần kaki trắng, áo thun màu xám không họa tiết cổ tim đơn giản, thoạt nhìn La Nhậm Thiên trông hết sức khỏe mạnh, không ai nghĩ lúc này hắn vẫn ở trong trạng thái yếu ớt của cơ thể.
Căn bản là La Nhậm Thiên quá ung dung quá tự tại, nào có bộ dáng của người đang trốn? Đó là nói khó nghe một chút, dễ nghe hơn thì là đang tránh tai mắt.
La Nhậm Thiên dùng đuôi mắt liếc mắt nhìn Sơ Ảnh, hắn đặt tờ báo xuống, cởi áo thun ra. Sơ Ảnh cũng thừa nhận mình là người không thích thân cận lắm, có vẻ tính cách hơi lạnh nhạt, cô không rõ có phải là do bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ không? Nhưng tóm lại Sơ Ảnh không thích nói chuyện nên chỉ im lặng giúp hắn.
Sơ Ảnh gỡ lớp băng cũ, nhìn vết thương đã không còn dọa người như ban đầu nữa thì mới hài lòng dùng ngón tay quệt một lớp thuốc khác rồi bôi lên vết thương đang kết vảy của La Nhậm Thiên.
“Thật sự không trở về?’ La Nhậm Thiên vẫn dùng ánh mắt khiến người khác cảm thấy khó hiểu nhìn Sơ Ảnh.
“Không, tôi cũng có tuổi rồi” Sơ Ảnh chán nản tìm bừa một lí do, người này rõ ràng là nói tai này đi tai đó mà. Mỗi ngày So7 Ảnh chắc phải dùng một lí do khác nhau để thoái thác.
Phải biết rằng nữ nhân lăn lộn trong giới giang hồ này muốn được yêu đương là quá xa xỉ nên suy ra đây cũng là một lí do hợp tình hợp lý.
“Không lẽ cô chê tôi?” La Nhậm Thiên dường như không muốn buông tha vấn đề này chút nào.
“Tôi không có chê” La Nhậm Thiên nhướn mày. Không chê, nhưng không thích.
Sơ Ảnh nhìn biểu cảm in mấy chữ tôi không có chê mà sao cô cứ thích dùng lý do này hoài vậy?
Sơ Ảnh giật khóe môi, đến cả khóe mắt cũng giật nốt. Hình như cô đang cảm thấy cúc hoa co rút thì phải.
“Không dám” Sơ Ảnh phát hỏa gắt giọng. “Tôi nghĩ ngài vẫn chọn đàn em khác thì hơn, người giỏi không thiếu, nhất là với người có thế lực như ngài”
La Nhậm Thiên giờ phút này mới không nói nữa, hắn mặc lại áo, lúc Sơ Ảnh quay người không để ý thì La Nhậm Thiên kéo cô.
Mặc dù Sơ Ảnh có phòng bị nhưng vẫn bị động tác của La Nhậm Thiên làm cho giật mình, vừa muốn mở miệng nói thì cảm nhận trên lưỡi có gì đó vừa tan ra, cả người dường như mất sức, hai chân mềm nhũn bị La Nhậm Thiên kéo vào trong ngực.
Chết tiệt! Là thuốc mê dạng viên nhanh tan, La Nhậm Thiên lấy lúc nào?
Trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, Sơ Ảnh vừa bực vừa chỉ biết cảm thán gậy ông đập lưng ông.
La Nhậm Thiên nhếch môi nhìn nữ nhân ngã vào trong vòng tay mình, bình thường lạnh nhạt và gắt gỏng, giờ phút này mới dễ nhìn hơn một chút.
Trong mắt La Nhậm Thiên như ẩn chứa giông bão đang chờ phát động, hắn đã sớm hết kiên nhẫn, một tuần là quá dài để cho cô lựa chọn.
“Lão đại” Một người cung kính gõ cửa rồi mới lên tiếng.
La Nhậm Thiên ôm Sơ Ảnh vào trong ngực, mở cửa gật đầu người mặc đồ đen, lạnh giọng mở miệng.
“Trở về được rồi, đã bắt được đầu lĩnh hai bên chưa?”
“Đã bắt được rồi, vẫn chờ lão đại trở về quyết định” Người áo đen đáp, anh ta ấn một nút trong túi quần, không lâu sau đã có một chiếc Bently chạy tới, rõ ràng nơi này thuộc sở hữu của La Nhậm Thiên.
Sơ Ảnh kì thật cũng biết nơi này thuộc sở hữu của La Nhậm Thiên, chỉ là người này lòng nghi ngờ rất mạnh. Nếu Sơ Ảnh đem hắn đi chỗ khác, chỉ sợ càng khiến mọi thứ phức tạp lên rất nhiều, chẳng bằng để cho La Nhậm Thiên đến một nơi an toàn với hắn còn hơn.
Sơ Ảnh rất ngốc, nên cô cũng sẽ biết loại người như La Nhậm Thiên ghét nhất là mọi thứ vượt quá tầm tay của mình, cũng không thích ai đó biết quá nhiều mà còn nhởn nhơ, vậy nên cô hợp tác với Bạch Tô Dung cũng chỉ tranh thủ cho mình chút thời gian thôi, chứ trừ phi hắn muốn thả cô, không thì cô không có cách nào chạy thoát được cả. Mặc dù một tuần nay Sơ Ảnh liên tục tỏ thái độ với La Nhậm Thiên thì cũng chỉ để khẳng định bản thân đã sớm không còn muốn dính dáng quá sâu tới La Nhậm Thiên và công việc cũ nữa, nhưng cô cũng không chắc La Nhậm Thiên có đồng ý buông tha mình không, vậy nên mọi thứ chỉ trong giới hạn bao dung của hắn mà thôi.
Có lẽ cũng có điểm may mắn bởi cô vẫn không khống chế được cơ thể, nên khi đối phó với La Nhậm Thiên đều theo bản năng, cũng bởi vì Sơ Ảnh chỉ tựa như dứa trẻ mới sinh, không có kinh nghiêm đối phó với đủ loại người. Điều đó lại giúp Sơ Ảnh giữ được một mạng trong nhiệm vụ.
“Liên lạc với bác sĩ chuyên khoa thần kinh” La Nhậm Thiên an ổn ngồi ghế sau, tùy tiện để lại một câu mệnh lệnh.
Tài xe đáp vâng rồi tập trung lái xe, La Nhậm Thiên kéo cả người Sơ Ảnh ngồi lên đùi mình, sửa tư thế cho cô, cảm xúc mềm mại trong lòng cũng không tệ lắm.
La Nhậm Thiên vuốt ve gò má Sơ Ảnh, ánh mắt thâm thúy nhìn đỉnh đầu cô, lại đưa tay vén mấy lọn tóc xỏa trước mặt Sơ Ảnh, động tác ôn nhu tựa như đã làm rất nhiều lần. Nhưng không hề có chút tình cảm nào lắng đọng trong con ngươi màu xám bạc lạnh lẽo ấy.
“Ninh Ninh, em sao rồi? Có không ổn chỗ nào không?” Bạch Tô Dung vui mừng nhìn chằm chằm Diệp Ái Ninh vừa tỉnh dậy, giọng nói anh mềm nhẹ mang theo trìu mến.
Bạch Tô Dung đầu quấn một lớp băng gạc, trên gò má cũng dán một miếng băng, từ khuỷu tay trở lên cũng quấn nốt, bộ dáng thê thảm nhưng vẫn không che được khí chất ôn hòa nhã nhặn, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng hơi trắng cũng không hề mang theo nét nhu nhược chút nào.
Diệp Ái Ninh vừa tỉnh dậy chưa kịp định thần lại thì phát giác đầu mình như muốn nổ tung ra, cô đau đớn ôm đầu, không nhịn được mà rên rỉ thét lớn, cả người lăn qua lăn lại, Bạch Tô Dung hoảng hốt tiến lại sát hơn nhìn không chớp mắt như sợ cô lăn xuống giường bệnh.
Hàng loạt thứ như một pháo đài bị hỏng, đổ ập xuống tâm trí của Diệp Ái Ninh, trí nhớ như thủy triều từng đợt từng đợt đánh lại, Diệp Ái Ninh cắn môi, khổ sở nhớ lại từng chút một.
“Anh Bạch…” Diệp Ái Ninh đau đớn ngã vào lồng ngực Bạch Tô Dung, cô tựa như đã tìm được cành cây nắm lấy giữa vực thẳm, gắt gao bám chặt.
“Anh đây, anh đây, em sao rồi? Có gì không ổn” Trong lúc Diệp Ái Ninh lăn lộn thì Bạch Tô Dung đã kêu bác sĩ, vừa vặn bác sĩ cũng vừa tới.
Diệp Ái Ninh mệt mỏi đến muốn ngất đi, không chịu được lâu đã bất tỉnh nhân sự.
--------------------------------------
"Có đôi khi bạn chỉ có bất lực trước mọi thứ, bởi vì rõ ràng bạn biết rất nhiều nhưng lại vô thức phản kháng. Cũng bởi vì bạn biết quá rõ nên lựa chọn bảo tồn cho mình sức lực cuối cùng. Cái thứ gọi là cứ cố gắng sẽ có được thứ mình muốn không đáng tin chút nào."
Sự thật là Sơ Hoàng chẳng hề kén ăn chút nào, chín hay sống đều ăn, cũng đỡ nhọc công tập nó ăn thịt chín. Chỉ là hiện tại không được tiện để làm thịt chín, đành ủy khuất nó ăn thịt sống vậy.
Một tuần này Sơ Ảnh chạy đôn chạy đáo chăm lo vết thương cho La Nhậm Thiên, lại còn phải cố gắng che giấu hành tung của hắn. Mẹ kiếp! Thế quái nào Diệp Ái Ninh giấu được vị hung thần này hay đến vậy?
Hào quang sáng chói của nhân vật chính à?
Không khoa học!
Cảm giác yêu thương chết tiệt! Nghiêm túc mà nói tư duy suy nghĩ một việc mà hành vi lại suy nghĩ việc khác nó rất khiến người khác cảm thấy phiền não. Cái này gọi là gì? Tiền ý thức và ý thức xung đột à?
Sơ Ảnh rất có cảm giác mình không thể điều khiển được toàn bộ cơ thể, rõ ràng trong những giây phút gỡ nút đều dựa trên cảm xúc nguyên chủ mà làm việc, nó mài mòn lý trí của Sơ Ảnh đến cực độ.
Bỗng Sơ Hoàng vô cùng hiểu chuyện cọ đầu vào người cô, dường như muốn thu hút sự chú ý của Sơ Ảnh. Chắc nó phát giác tâm tình của Sơ Ảnh không ổn định.
“Cảm ơn em” Sơ Ảnh thở dài sờ lỗ tai Sơ Hoàng, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay như chạm nhẹ qua suy nghĩ tự phức tạp hóa của mình, cô có cảm giác bản thân đã khá hơn rất nhiều.
Chuông báo thức Sơ Ảnh cài để gọi cô đúng giờ thay băng cho La Nhậm Thiên vang lên, Sơ Ảnh nhìn vào khoảng không ngẩn người tầm năm phút rồi mới đặt Sơ Hoàng sang một bên, nó có vẻ bất mãn nhưng không ồn ào, gầm gừ trong cổ họng vài tiếng rồi vùi mặt tiếp tục ăn thịt.
Sơ Ảnh phủi lông hổ dính trên quần áo, bởi vì hôm nay cô mặc áo len trắng tay dài nên lông hổ dính đầy trên người, nếu La Nhậm Thiên mà thấy thì lại bắt đổi quần áo mới rồi cho đụng vào người hắn. Sơ Ảnh cũng bất lực, một tuần chăm sóc La Nhậm Thiên khiến cô bắt đầu có thói quen chăm sóc người khác và để ý đến tâm tình của họ hơn trong vô thức.
Sơ Ảnh không nói tiếng nào gõ cửa phòng La Nhậm Thiên vài cái rồi vặn nắm cửa đi vào thẳng trong phòng luôn, cô tự nhiên đi tới góc phòng lấy hộp cứu thương rồi mới tới chỗ La Nhậm Thiên đang ngồi, hắn ngồi gần kề ban công, trên bàn vẫn còn vương mùi cà phê đen tỏa ra tan nhè nhẹ vào không khí, trên tay La Nhậm Thiên là tờ báo buổi sáng Sơ Ảnh lấy giúp hắn.
Trên người La Nhậm Thiên là quần kaki trắng, áo thun màu xám không họa tiết cổ tim đơn giản, thoạt nhìn La Nhậm Thiên trông hết sức khỏe mạnh, không ai nghĩ lúc này hắn vẫn ở trong trạng thái yếu ớt của cơ thể.
Căn bản là La Nhậm Thiên quá ung dung quá tự tại, nào có bộ dáng của người đang trốn? Đó là nói khó nghe một chút, dễ nghe hơn thì là đang tránh tai mắt.
La Nhậm Thiên dùng đuôi mắt liếc mắt nhìn Sơ Ảnh, hắn đặt tờ báo xuống, cởi áo thun ra. Sơ Ảnh cũng thừa nhận mình là người không thích thân cận lắm, có vẻ tính cách hơi lạnh nhạt, cô không rõ có phải là do bị ảnh hưởng bởi nguyên chủ không? Nhưng tóm lại Sơ Ảnh không thích nói chuyện nên chỉ im lặng giúp hắn.
Sơ Ảnh gỡ lớp băng cũ, nhìn vết thương đã không còn dọa người như ban đầu nữa thì mới hài lòng dùng ngón tay quệt một lớp thuốc khác rồi bôi lên vết thương đang kết vảy của La Nhậm Thiên.
“Thật sự không trở về?’ La Nhậm Thiên vẫn dùng ánh mắt khiến người khác cảm thấy khó hiểu nhìn Sơ Ảnh.
“Không, tôi cũng có tuổi rồi” Sơ Ảnh chán nản tìm bừa một lí do, người này rõ ràng là nói tai này đi tai đó mà. Mỗi ngày So7 Ảnh chắc phải dùng một lí do khác nhau để thoái thác.
Phải biết rằng nữ nhân lăn lộn trong giới giang hồ này muốn được yêu đương là quá xa xỉ nên suy ra đây cũng là một lí do hợp tình hợp lý.
“Không lẽ cô chê tôi?” La Nhậm Thiên dường như không muốn buông tha vấn đề này chút nào.
“Tôi không có chê” La Nhậm Thiên nhướn mày. Không chê, nhưng không thích.
Sơ Ảnh nhìn biểu cảm in mấy chữ tôi không có chê mà sao cô cứ thích dùng lý do này hoài vậy?
Sơ Ảnh giật khóe môi, đến cả khóe mắt cũng giật nốt. Hình như cô đang cảm thấy cúc hoa co rút thì phải.
“Không dám” Sơ Ảnh phát hỏa gắt giọng. “Tôi nghĩ ngài vẫn chọn đàn em khác thì hơn, người giỏi không thiếu, nhất là với người có thế lực như ngài”
La Nhậm Thiên giờ phút này mới không nói nữa, hắn mặc lại áo, lúc Sơ Ảnh quay người không để ý thì La Nhậm Thiên kéo cô.
Mặc dù Sơ Ảnh có phòng bị nhưng vẫn bị động tác của La Nhậm Thiên làm cho giật mình, vừa muốn mở miệng nói thì cảm nhận trên lưỡi có gì đó vừa tan ra, cả người dường như mất sức, hai chân mềm nhũn bị La Nhậm Thiên kéo vào trong ngực.
Chết tiệt! Là thuốc mê dạng viên nhanh tan, La Nhậm Thiên lấy lúc nào?
Trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, Sơ Ảnh vừa bực vừa chỉ biết cảm thán gậy ông đập lưng ông.
La Nhậm Thiên nhếch môi nhìn nữ nhân ngã vào trong vòng tay mình, bình thường lạnh nhạt và gắt gỏng, giờ phút này mới dễ nhìn hơn một chút.
Trong mắt La Nhậm Thiên như ẩn chứa giông bão đang chờ phát động, hắn đã sớm hết kiên nhẫn, một tuần là quá dài để cho cô lựa chọn.
“Lão đại” Một người cung kính gõ cửa rồi mới lên tiếng.
La Nhậm Thiên ôm Sơ Ảnh vào trong ngực, mở cửa gật đầu người mặc đồ đen, lạnh giọng mở miệng.
“Trở về được rồi, đã bắt được đầu lĩnh hai bên chưa?”
“Đã bắt được rồi, vẫn chờ lão đại trở về quyết định” Người áo đen đáp, anh ta ấn một nút trong túi quần, không lâu sau đã có một chiếc Bently chạy tới, rõ ràng nơi này thuộc sở hữu của La Nhậm Thiên.
Sơ Ảnh kì thật cũng biết nơi này thuộc sở hữu của La Nhậm Thiên, chỉ là người này lòng nghi ngờ rất mạnh. Nếu Sơ Ảnh đem hắn đi chỗ khác, chỉ sợ càng khiến mọi thứ phức tạp lên rất nhiều, chẳng bằng để cho La Nhậm Thiên đến một nơi an toàn với hắn còn hơn.
Sơ Ảnh rất ngốc, nên cô cũng sẽ biết loại người như La Nhậm Thiên ghét nhất là mọi thứ vượt quá tầm tay của mình, cũng không thích ai đó biết quá nhiều mà còn nhởn nhơ, vậy nên cô hợp tác với Bạch Tô Dung cũng chỉ tranh thủ cho mình chút thời gian thôi, chứ trừ phi hắn muốn thả cô, không thì cô không có cách nào chạy thoát được cả. Mặc dù một tuần nay Sơ Ảnh liên tục tỏ thái độ với La Nhậm Thiên thì cũng chỉ để khẳng định bản thân đã sớm không còn muốn dính dáng quá sâu tới La Nhậm Thiên và công việc cũ nữa, nhưng cô cũng không chắc La Nhậm Thiên có đồng ý buông tha mình không, vậy nên mọi thứ chỉ trong giới hạn bao dung của hắn mà thôi.
Có lẽ cũng có điểm may mắn bởi cô vẫn không khống chế được cơ thể, nên khi đối phó với La Nhậm Thiên đều theo bản năng, cũng bởi vì Sơ Ảnh chỉ tựa như dứa trẻ mới sinh, không có kinh nghiêm đối phó với đủ loại người. Điều đó lại giúp Sơ Ảnh giữ được một mạng trong nhiệm vụ.
“Liên lạc với bác sĩ chuyên khoa thần kinh” La Nhậm Thiên an ổn ngồi ghế sau, tùy tiện để lại một câu mệnh lệnh.
Tài xe đáp vâng rồi tập trung lái xe, La Nhậm Thiên kéo cả người Sơ Ảnh ngồi lên đùi mình, sửa tư thế cho cô, cảm xúc mềm mại trong lòng cũng không tệ lắm.
La Nhậm Thiên vuốt ve gò má Sơ Ảnh, ánh mắt thâm thúy nhìn đỉnh đầu cô, lại đưa tay vén mấy lọn tóc xỏa trước mặt Sơ Ảnh, động tác ôn nhu tựa như đã làm rất nhiều lần. Nhưng không hề có chút tình cảm nào lắng đọng trong con ngươi màu xám bạc lạnh lẽo ấy.
“Ninh Ninh, em sao rồi? Có không ổn chỗ nào không?” Bạch Tô Dung vui mừng nhìn chằm chằm Diệp Ái Ninh vừa tỉnh dậy, giọng nói anh mềm nhẹ mang theo trìu mến.
Bạch Tô Dung đầu quấn một lớp băng gạc, trên gò má cũng dán một miếng băng, từ khuỷu tay trở lên cũng quấn nốt, bộ dáng thê thảm nhưng vẫn không che được khí chất ôn hòa nhã nhặn, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng hơi trắng cũng không hề mang theo nét nhu nhược chút nào.
Diệp Ái Ninh vừa tỉnh dậy chưa kịp định thần lại thì phát giác đầu mình như muốn nổ tung ra, cô đau đớn ôm đầu, không nhịn được mà rên rỉ thét lớn, cả người lăn qua lăn lại, Bạch Tô Dung hoảng hốt tiến lại sát hơn nhìn không chớp mắt như sợ cô lăn xuống giường bệnh.
Hàng loạt thứ như một pháo đài bị hỏng, đổ ập xuống tâm trí của Diệp Ái Ninh, trí nhớ như thủy triều từng đợt từng đợt đánh lại, Diệp Ái Ninh cắn môi, khổ sở nhớ lại từng chút một.
“Anh Bạch…” Diệp Ái Ninh đau đớn ngã vào lồng ngực Bạch Tô Dung, cô tựa như đã tìm được cành cây nắm lấy giữa vực thẳm, gắt gao bám chặt.
“Anh đây, anh đây, em sao rồi? Có gì không ổn” Trong lúc Diệp Ái Ninh lăn lộn thì Bạch Tô Dung đã kêu bác sĩ, vừa vặn bác sĩ cũng vừa tới.
Diệp Ái Ninh mệt mỏi đến muốn ngất đi, không chịu được lâu đã bất tỉnh nhân sự.
--------------------------------------
"Có đôi khi bạn chỉ có bất lực trước mọi thứ, bởi vì rõ ràng bạn biết rất nhiều nhưng lại vô thức phản kháng. Cũng bởi vì bạn biết quá rõ nên lựa chọn bảo tồn cho mình sức lực cuối cùng. Cái thứ gọi là cứ cố gắng sẽ có được thứ mình muốn không đáng tin chút nào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook