Ma Bắc Mạn ơi Ma Bắc Mạn, cả đời mi, rốt cuộc là sống vì cái gì?


Hắn thở dài, yên lặng quay người đi đến một tảng đá có bóng râm ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, âm thầm tính toán xem bước tiếp theo nên làm gì.


Năm đó vì chỉ học được căn bản của đại trận Càn Khôn, cuối cùng sai sót bố trận mà thất bại trong phút chốc, duy trì không bao lâu liền sụp đổ. Lần này Ma Bắc Mạn đã không phải là Ma Bắc Mạn nữa, trận pháp hắn bày là sát trận trong hộ trận, chỉ cần hộ trận bị phá vỡ, sát trận sẽ vận hành tiêu diệt tất cả.


Kiếp trước nguyên nhân dẫn đến việc hắn thất lạc trong đám nhân loại, cũng vì tuổi nhỏ hiếu động, không nghe theo lời của người thân mà vượt qua hộ trận của tộc Thụy Thú, cuối cùng thất lạc không tìm được đường về, phải hóa thành hình người trà trộn trong thành trấn nhân loại, một mực chờ đợi hy vọng có thể nhận thức được đồng tộc.


Nhưng rốt cuộc trốn tránh chờ đợi hơn hai năm vẫn không có được tin tức gì, cuối cùng năm đó trong trấn nhỏ ở một góc khuất gần biển của Danh Sùng Biên Cảnh, người của Dụ Diêu Môn tới.


Nghe nói là mở khảo tràng, chiêu nạp môn đồ, khi đó Ma Bắc Mạn cùng lắm chỉ mới trăm năm tuổi, so với nhân loại đã xem như tổ tông, nhưng với tộc Thụy Thú mà nói cũng chỉ là một đứa nhóc hai ba tuổi chưa hiểu chuyện đời.


Gia nhập Dụ Diêu Môn hắn chỉ suy nghĩ rất đơn giản, môn phái lớn đông người nhất định sẽ càng có cơ hội gặp được đồng tộc.


Thần thú vốn đã là thiên chi kiêu tử được trời ưu ái, huống chi trong người lại mang huyết mạch của Thần thú tối thượng. Chuyện Ma Bắc Mạn vào được Dụ Diêu Môn đã không phải chỉ là chuyện của người si nói mộng, sau đó dựa vào tư chất kinh người, cũng một đường thuận tiện làm đệ tử dưới trướng Thanh Bào Đại Thái thượng.


Một mạch thuận lợi không bị nhân loại phát hiện ra thân phận, Ma Bắc Mạn cũng dần lơi lỏng cảnh giác, cộng thêm tư chất tốt được người người cung phụng, tiểu Thụy Thú lúc ấy cũng nghĩ nhân loại thật sự rất không tồi, cũng như người trong tộc mà chăm sóc cưng chiều mình, cuối cùng quên béng đi cảnh cáo của đồng tộc.


Kết quả của việc mất cảnh giác chính là tràng cảnh hai tháng trước bị người phát hiện ra thân phận, sau đó tổ chức truy lùng săn giết khắp đại lục.


Nếu trong hoàn cảnh có được thuật tiên tri của Thụy Thú, Ma Bắc Mạn ắt hẳn sẽ không rơi vào bước đường cùng này. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, thuật tiên tri của Thụy Thú chỉ được ban tặng trong lễ trưởng thành, thoát khỏi lứa tuổi ấu thú, một lần tiến hành ngủ say trong một năm ở hàn đàm mới có thể kích phát ra năng lực tiên tri được.


Năm đó Ma Bắc Mạn chỉ là một ấu thú, còn hơn mấy trăm năm nữa mới thành niên, vì thế không hề biết trước được sự việc trong tương lai. Về sau khi bị cưỡng ép khế ước với Khốc Tu, đến khi vừa thức tỉnh từ hàn đàm, liền bị người khế ước cưỡng ép lấy đi mắt trái, phải tịnh dưỡng hơn trăm năm mới dần hồi phục.


Trong nhận thức của Ma Bắc Mạn, một đời đó của hắn không khác gì một con gia súc được người ta nuôi lấy thịt dần dần. Sở dĩ Khốc Tu không thừa dịp lấy luôn mắt phải của hắn, chính là sợ giảm đi công dụng, vì cơ thể suy yếu mà cưỡng ép lấy ra, nhất định khả năng trường sinh sẽ sói mòn, chỉ có thể kéo dài tuổi thọ.


Về sau khi tịnh dưỡng cơ thể, hắn cũng bắt đầu phát điên tu luyện Ma Quyết. Đây là tà đạo của tộc Thụy Thú, khi đôi mắt tiên tri bị cưỡng ép lấy đi, sẽ được truyền thừa lại thứ tà đạo này.


Nói là tà đạo, cũng chẳng phải tu luyện xong sẽ biến thành ác nhân lạm sát bừa bãi điên cuồng, chỉ là một loại pháp quyết cường thế bổ khuyết lại cho bản thân Thụy Thú. Nói nó là tà đạo, chẳng qua là cách tu luyện ban đầu có phần huyết tinh kinh người mà thôi.


Về sau cũng vì tu luyện Ma Quyết, Khốc Tu mới không có năng lực lấy đi mắt phải của hắn. Cũng từ đó Ma Bắc Mạn trở nên điên cuồng, cuối cùng tạo thành nhược điểm chí mạng, bị Khốc Tu tính kế gieo vào trong người Cổ độc, cả đời bị lão khống chế không thể phản kháng.


Ký ức dừng ở đó, mọi việc cũng đã hóa thành sương khói. Chỉ còn lại oán hận tận trời.


Ma Bắc Mạn mở choàng mắt, nhìn thẳng lên trời cao, chính ngọ vừa tới, ánh nắng gắt gao buông xuống từ tầng trời như muốn thiêu rụi tất cả.


Chính ngọ cũng là lúc thiên địa linh khí yếu ớt nhất.


Năm đó cũng vào lúc này, chính ngọ giữa hạ chí, hộ trận bị phá, dẫn đến cả đời hắn vạn kiếp bất phục.


Nhưng đó cũng đã là chuyện kiếp trước. Kiếp này Ma Bắc Mạn vẫn là Ma Bắc Mạn, nhưng không phải là Ma Bắc Mạn tuổi nhỏ ngây thơ, năng lực yếu kém.


Lần này sống lại, chỉ để chờ đợi ngày này, đồ sát tất thảy để giải trừ tâm ma trong lòng, oán hận trong lòng. Sau đó, có thể thoái mái hồn phi yên diệt.


Bên ngoài đại trận, bát đại tông chủ cùng ngồi trên đỉnh cao của bảo tháp, nhàn nhã châm trà nheo mắt dõi xuống hộ trận của Ma Bắc Mạn, trong mắt lóe lên quang mang hứng khởi, vừa ẩn chứa tham lam cùng mưu đồ tính toán.


Con người vốn chính là thế, dù cho đứng ở tầng địa vị nào, cũng luôn không biết đủ.


Chính trên đỉnh đầu, hàng vạn tu giả chỉnh đốn đội ngũ, khí thế bừng bừng nhắm thẳng hướng hộ trận trong sâu thung lũng dưới dãy Vạn Lý Sơn, dưới tiếng hiệu lệnh vang vọng tận mây của môn chủ Dụ Diêu Môn, đồng loạt đổ tới, từ trên cao nhìn lại, tựa như một bầy ong vỡ tổ, chi chít đổ dồn về chiếc bánh mật. Pháp khí đủ mọi màu sắc phóng lên, như cầu vồng nở rộ chân trời.


Một trận này, đánh đến sẩm tối vẫn chưa dứt.


...


Bên này Ma Bắc Mạn một mực điềm tĩnh như không, yên lặng đả tọa nhắm mắt mặc kệ đám người đổ đến như kiến xung quanh hộ trận, bên kia Diện Sân cũng là tràng cảnh nhàn nhã dạo chơi như thế.


Vốn dĩ ban đầu định trước sẽ một mực đông tiến, bất quá đi giữa chừng, phát hiện ra thiên địa dị tượng có chút thay đổi, Diện Sân liền thay đổi chủ ý đổi hướng đuổi theo.


Một đường đi như vậy, cưỡi mây đạp gió ngắm nhìn khắp nơi, chỉ thấy chân trời tận cùng không một điểm cuối, Diện Sân cũng không vội không chậm thưởng thức.


Nhìn chung, ban nãy vị trí xuất phát của y nằm trong một mảnh sâm lâm, có thể xem diện tích còn rộng hơn Amazon ở Địa Cầu, bất quá đem so với vị diện của y, cũng chỉ được một góc của sâm lâm cỡ nhỏ.


Ngự vân phi hành như vậy, ra khỏi tiểu sâm lâm cũng chỉ là việc trong phút chốc.


Trên đường đi cũng gặp không ít dị thú, theo phân chia trong «Tà Ngạo Thánh Tôn», cũng chỉ xem như là dị thú cấp thấp còn chưa mở linh trí, bất quá hình thù kỳ quặc, Diện Sân cũng sẽ tốn chút thời gian đi nghiên cứu.


Nhìn bộ dáng không vội không nóng của y, hệ thống một bên chỉ có thể âm thầm than thở trong lòng, tuyệt không dám hó hé ra nửa câu thúc giục, đặc biệt cũng không dám nhắc tới cái thứ "dị vật" màu hường phấn dính trên đầu y kia.


Lỡ mà tốt bụng nhắc nhở, biết đâu chọc y quê, y lại không hành hạ cho một trận nên thân mới là lạ. Hệ thống trong lòng âm thầm bi thương cho số phận của mình. Uy phong của hệ thống xuyên thứ gì đó, mi đang ở đâu??? QAQ


Chấm chấm lệ vốn dĩ không hề tồn tại xong, hệ thống mới phát giác, té ra ưu thương nãy giờ thế mà mất cả một ngày luôn à??? O.O


Hệ thống: "Ký chủ!!!"


Diện Sân đang khoanh chân lơlửng giữa không trung, nghiên cứu con yêu xà đang xụi lơ giả chết trên tay, bị hệ thống thần kinh phát bệnh gào lên dọa cho giật nảy mình, không tự giác buông tay, nhướn mày hỏi lại trong thức hải: "Mô?"


Hệ thống: =_=


"Ngài có thể thôi dùng tiếng địa phương đi không?"


Diện Sân nhún vai tỏ vẻ không hề gì, lần nữa ngự vân phi hành, tiếp tục đi theo hướng dị tượng đổ tới nơi chân trời.


"Gọi bản tôn có chuyện gì?"


Hệ thống hết thuốc chữa: " Ngài cần phải tốc hành lên, phải xâm nhập vào nhân loại tìm hiểu xem chúng ta đang ở khoảng thời gian nào chứ."


Y nhún vai, "Chậm rãi đi. Tiếp xúc với nhân loại rất phiền phức, đặc biệt là đám không có não được thiết lập đâu đâu cũng có trong truyện để tạo việc làm cho nhân vật chính. Tạm thời bản tôn rất lười ứng phó, để một lát đi."


Hệ thống: " Một lát của ngài là khi nào nha!!! Cả ngày nay ngài đã nói từ đó hơn chục lần rồi đấy!"


Diện Sân biểu tình khinh bỉ: "Là mi không kiên nhẫn hỏi, ta mới phải trả lời nhiều như vậy nga~" 0^_^0


"Hệ thống muốn tắt máy nghỉ việc!!!!" ÒwÓ


"Ha ha ha ha~"


Diện Sân cười rộ lên, âm thanh trong trẻo trôi đi rất xa trong không trung, khiến cho dị thú ẩn nấp dưới táng rừng rậm cảm nhận được khí thế của y sợ run mình, lại co rút nhỏ thêm một vòng, hận không thể biến mất luôn ngay lập tức.


Còn về xà yêu bị y cầm cho xụi lơ, bị không thương tình thả xuống rơi giữa khách trung...


Xà yêu: QAQ, hết sức luôn rồi, ai cứu tuôi vớiiiiiiiiii!!!!!!!!!


________


Tác giả: Mỗ đã vượt qua nổi đau tinh thần rớt đại học, cho ra chương mới. Mong m.n thông cảm. Số lượng vẫn ngắn như trước. Một chương này đọc xong, anh em có phát biểu gì về công thụ mời tự do ngôn luận :3


Mỗ chỉ có thể nói: Lão tổ càng ngày càng không có hạn cuối. Vào một ngày không xa chắc chắn tiết tháo cũng rớt hết không còn gì. A hahaha~ =))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương