Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh
-
Chương 48: Người ơi, cõi đời bi thãm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sức sáng tạo của con người là vô cùng vô tận, lúc muốn chơi thì một bộ bài cũng có thể chơi ra mười mấy loại cách chơi.
Hoa Sấn Sam*là người đàn ông tự giác, chơi cái gì đều được, nhìn về phía Hạ Nguyên, "Chị dâu quyết định đi." Lời này tuyệt đối là thực tình.
(Yue: Là người đàn ông mặc áo sơmi hoa đó ạ. Ở 2 bản convert của ttv và wiki 1 cái nhắc là áo sơmi hoa, 1 cái lại để thành tên riêng HHS, mình thấy cứ kêu áo sơmi hoa mãi cũng k hay, nên để thành tên riêng nha. Hay ai hiểu ý cái tên này thì cmt mình sửa nhé. Tks )
Hạ Nguyên suy nghĩ một chút, liền nói một loại, hai người còn lại đều không có điều gì dị nghị, ba người bắt đầu xào bài.
Lúc ba người bọn họ chơi có thể so sánh với ba người vừa mới chơi xong lợi hại hơn nhiều lắm, ba người vừa rồi kia, Mộ Cảnh Hành đều ở trạng thái áp chế đầu óc đối với Trương Phi Phàm, loại mà tùy tiện tính toán liền có thể thắng kia, không có gì đáng xem.
Bên này Hoa Sấn Sam mặc dù đầu óc không được như anh, lại là một người vui chơi ăn uống trong nghề, quen tay hay việc, mấy loại bài này thật đúng là không làm khó được anh chàng. Mà bác sĩ ở trong nhóm người bọn họ này là cái người che dấu bụng dạ đen tối của mình, ngoại trừ Tứ ca ai cũng không sợ. Hạ Nguyên Nguyên hai thứ này đều không có, nhưng trực giác của cô đặc biệt tốt, thời điểm chơi trò chơi cũng giống vậy, đi theo trực giác đi liền biết mình có đáng đánh hay không, có nên cản hay không, né qua một chút cạm bẫy, vậy mà vận khí lại giống như tốt đến lạ thường.
Trong lúc nhất thời ba người vậy mà năng lực chơi ngang nhau.
Trương Phi Phàm cũng là người xem náo nhiệt không chê sự tình lớn, liền dứt khoát ngồi ở phía sau trợ uy cho bọn họ, một hồi chỉ điểm cái này một hồi chỉ điểm cái kia.
Hoa Sấn Sam quẳng xuống một đôi già k, ghét bỏ nhìn cậu một cái, "Cậu thôi đi, cái tài nghệ này của cậu tôi chẳng cần chỉ điểm đâu."
Anh chàng siêu cấp ghét bỏ, trực tiếp đem bài cũng che lại, "Nếu tôi mà nghe lời cậu, hiện tại ông đây đều đã xong rồi."
"Hớ" Trương Phi Phàm tức chết rồi, cậu là đang nhìn bài của bác sĩ.
Mọi người hình như biết ý tứ cậu che dấu, Hoa Sấn Sam không dao động, sắc bén nói, "Coi như cho cậu nhìn bài của bác sĩ, vậy cậu biết bác sĩ sẽ đánh cái gì không?"
Trương Phi Phàm: "..."
Lời này cậu không thể cãi lại.
Hoa Sấn Sam thấy cậu không lời nào để nói, người liền chuyển hướng tới chỗ mọi người, "Tôi nói Tứ ca này, xem bài mà không nói nhé!"
Mộ Cảnh Hành đang bưng một ly nước trái cây để Hạ Nguyên uống, nghe vậy nhìn anh chàng một cái, ".. Lời nói riêng tư giữa vợ chồng cậu cũng muốn quản?"
Không quản được không quản được. Hoa Sấn Sam chẹn họng một chút, hầu kết trượt trượt.
Mấy người cười cười nói nói đến trưa, giữa trưa cơm trưa là ăn cá nướng, chẳng qua không phải do mấy người câu lên, mà là được chuẩn bị ở trên thuyền.
Mấy tên thiếu gia còn lấy ra cái lò nướng, nói là chính mình nướng so với để người khác nướng ra để ăn càng vui, ngày nắng to ngồi ở bên cạnh lò nướng quậy phá nướng BBQ, lại sợ nóng, để cho người ta ấp úng ấp úng đem điều hòa không khí mang ra, hướng bếp lò thổi tới.
Hạ Nguyên cũng không có cảm thấy kỳ ba gì, tự mình cầm một con cá hứng thú bừng bừng nướng. Tay nghề nấu cơm xào rau của cô không được, nhưng nướng thịt vẫn được phết.
"Cảnh Hành, anh đừng nhúc nhích, cái này quá nóng, em giúp anh nướng." Cô cầm hai đầu thịt cá nhanh như bay cắt vài vết.
Chính là nóng anh mới muốn đến đó, Mộ Cảnh Hành duỗi tay tiếp, "Anh tới đi, em lùi ra sau, cái lò này quá nóng."
Hạ Nguyên Nguyên trốn xuống dưới, "Đừng đừng đừng, em nghĩ muốn nướng cho anh ăn."
".. Vậy em đừng dựa vào gần như vậy." Mộ Cảnh Hành tay dừng một chút, thấy cô kiên quyết, nắm tay thu hồi lại, chẳng qua cũng không có ngồi vào đằng sau, mà là đứng lên, đi đến chỗ đặt điều hòa không khí, xắn tay áo lên, đem hướng của điều hòa không khí xoay chuyển một chút.
Thế nên Trương Phi Phàm đang nướng cá đột nhiên liền cảm thấy gió mát trên người không còn, nhiệt độ bếp lò đập vào mặt..
"..."
Cậu chịu không nổi tránh né, sợ ngây người, "Anh làm cái gì vậy Tứ ca?"
Mộ Cảnh Hành đem điều hòa không khí đẩy đến sau lưng Hạ Nguyên, bình tĩnh nói, "Quá nóng, tôi chuyển vị trí."
Không phải, Trương Phi Phàm toàn bộ đều mộng bức, "Anh xoay rồi chúng em thì sao?" Còn có phải là anh em hay không! Dĩ nhiên một chút gió cũng không lưu lại cho cậu! Vừa nãy không phải vẫn khỏe mạnh sao?
Mộ Cảnh Hành nở nụ cười, quay đầu lại điều chỉnh một chút.. Ý tứ rất rõ ràng, chuyện đó có liên quan gì tới anh đâu.
"..."
*!
Vô nhân tính!
Cậu đang muốn kéo các anh em khác cùng nhau khiển trách, liền thấy Giang Trạch ở bên cạnh đã nhận mệnh đứng lên, vẻ mặt không thay đổi để cho người ta lại đẩy ra hai máy điều hòa không khí.
Sớm đã thành thói quen, mỉm cười.
Trương Phi Phàm: "..."
Ngày nắng to, trên boong thuyền, một đám người đang vây quanh một cái lò nướng, có thể là nóng, vây quanh đằng sau còn có ba máy điều hòa không khí thổi phần phật..
Thời điểm Tưởng đại thiếu đang ở đầu thuyền ôm hotgirl trên mạng ăn mặc mát mẻ, trông thấy chính là cảnh tượng như vậy, mắt kính dùng để trang trí trên cái mũi mém xíu bị dọa rớt xuống. Đặc biệt là khi hai chiếc du thuyền tới gần nhau, thấy rõ trong đám người còn có người anh em họ của hắn cùng với Mộ gia – Cảnh Hành.
"Người anh em, làm cái gì vậy?" Hắn hỏi.
"Ô, Tưởng ca." Hoa Sấn Sam mở miệng, "Đúng dịp ghê, đang nướng cá, có muốn tới cùng một chỗ không?"
Cái người Tưởng đại thiếu này cùng Hoa Sấn Sam còn rất hợp tính, mặc dù quan hệ không có thân thiết như cùng Giang Trạch - Mộ Cảnh Hành mấy người bọn họ, nhưng bởi vì hắn là anh em họ của bác sĩ Tưởng, tăng thêm hợp tính, quan hệ cũng không tệ lắm.
Hắn là nhân vật phi thường nổi danh ở trên mạng, đúng vậy, nguyên nhân chủ yếu chính các cô từng là bạn gái của hắn, cách mỗi hai tuần liền phải đổi một cô, còn chuyên tình với cái Hotgirl nổi danh trên mạng, mỗi lần đều ở trên mạng huyên náo oanh oanh liệt liệt, đám dân mạng đều gọi hắn là Đại thiếu.
Tưởng đại thiếu ôm bạn gái mình đi tới, chẳng qua rất rõ ràng, hoàn toàn không có đem cô nàng Hotgirl trên mạng kia giới thiệu cùng với bọn họ, cũng không có ý tứ giới thiệu mấy người Mộ Cảnh Hành bọn họ cho cô Hotgirl này.
"Đây chính là Tứ tẩu trong truyền thuyết đi." Tưởng đại thiếu tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn về phía Mộ Cảnh Hành, ánh mắt đảo qua cánh tay của anh đang đặt ở sau ghế của Hạ Nguyên, đây là tư thế hoàn toàn mang đối phương bao phủ trong phạm vi của chính mình, cực kỳ có lòng ham muốn chiếm hữu, là tay tình trường già đời, Tưởng đại thiếu hiểu rõ vô cùng, "Một đám người đều muốn nhìn vị hôn thê của Cảnh Hành một chút xem là thần thánh phương nào, không nghĩ tới lại để cho tôi được thấy trước."
Mấy ngày hôm trước, nghe nói Mộ Cảnh Hành có vị hôn thê, nhóm Lão gia tử đau lòng không thôi, mỗi ngày cùng bọn hắn lải nhải, một đám người đều biết Mộ Cảnh Hành có vị hôn thê, thế nhưng cũng không tránh khỏi tò mò.
Mộ Cảnh Hành không có ý định bắt tay, chỉ cười. Thay Hạ Nguyên giới thiệu một chút về đối phương. Hạ Nguyên lên tiếng chào hỏi.
"Hai ngày trước không phải còn ở nước ngoài sao, tại sao trở lại rồi?" Bác sĩ Tưởng hỏi.
Tưởng đại thiếu giả vờ giả vịt, "Phong thủy của Tổ quốc tương đối tốt, đương nhiên phải trở về."
Xùy. Bác sĩ Tưởng liếc mắt, ai còn không biết ai chứ,
"Tốt thôi." Tưởng đại thiếu lau mặt, lùi ra sau dựa vào, nhìn về phía Mộ Cảnh Hành, "Còn không phải đến trách Tứ ca của anh sao, nghe nói đến vị hôn thê cậu ấy cũng mang về nhà rồi, sao mẹ tôi lại không gấp cho được."
Hắn so với Mộ Cảnh Hành còn lớn thêm không ít không phải sao, trước kia cũng không rõ ràng, hiện tại có Mộ Cảnh Hành để so sánh.. Quả thực, trong vòng một ngày gọi liền 13 cuộc điện thoại, còn lấy đóng băng thẻ mà uy hiếp..
Hắn đành mặt mũi xám xịt trở về.
Giang Trạch đối với phương diện này phi thường có tiếng nói chung, "Đúng thế, anh nói xem vì cái gì người ta nhất định phải kết hôn chứ? Một mình một người không phải cũng trôi qua rất tốt sao? Anh nói kết hôn có phiền phức không chứ."
Tưởng đại thiếu liên tục gật đầu, "Nói không sai, vẫn là một mình một người tương đối vui vẻ."
"..."
Mộ Cảnh Hành cong cong môi, thản nhiên nói, "Hai cẩu độc thân, còn ở chỗ này đàm luận kết hôn không hạnh phúc.." Các người từng trải nghiệm qua chưa?
Anh không có đem cái dòng chữ kia nói ra, nhưng trên mặt biểu lộ đã đủ nói rõ.
Giang Trạch và Tưởng đại thiếu: "..."
Lời này không thể phản bác, yêu đương kia của bọn hắn nói ra thật đúng là không tính là yêu đương.
Mộ Cảnh Hành buông nắm tay ra, dắt tay Hạ Nguyên, chuẩn bị đả kích lần hai, "Nguyên Nguyên tốt bao nhiêu, có Nguyên Nguyên hạnh phúc nhiều thế nào tôi sẽ nói với các người sao?"
Hạ Nguyên bị bạn trai của mình khen đỏ mặt, không tự chủ, tự cho là bất động thanh sắc đến gần bên anh thêm một chút, dựa gần anh, "Anh mới là tốt nhất."
Mộ Cảnh Hành cùng cô liếc nhau, nắm tay càng nắm chặt hơn chút, trong mắt đều là ý cười mềm mại.
Giang Trạch và Tưởng đại thiếu: "..."
Đi nướng cá, đừng nói nữa.
Một đám người trầm mặc bắt đầu cá nướng, Hạ Nguyên Nguyên hoàn toàn không có ý thức được cô là đang ngược cẩu, chỉ cho là tất cả mọi người đang bắt đầu chuyên tâm nướng cá, vì thế cũng chuyển hướng sang lò nướng.
Thịt cá cắt tương đối mỏng, nướng không bao lâu, hương thơm của thịt cá liền bay ra, Hạ Nguyên đem mặt thịt cá lật ra, ngửi ngửi, "Chín rồi."
Rắc thêm lên thịt cá thì là cùng những gia vị khác, cô tự nhiên đem khối thịt cá kia kẹp lên, đút cho Mộ Cảnh Hành, "Mau nếm thử một chút!"
Mộ Cảnh Hành không có buông cô ra, mà hơi hơi cúi đầu, trực tiếp cắn một cái.
"Thế nào?" Hạ Nguyên nâng cằm lên, cô nướng không tồi đi.
"Ừm, ăn thật ngon," Mộ Cảnh Hành tự nhiên biết ý tứ của cô, trong mắt đều là ý cười, thật tâm thật tình ca ngợi.
Hạ Nguyên Nguyên có chút cao hứng, đem thịt cá đặt ở trong mâm cho anh, "Con cá này còn rất tươi, anh ăn đi, em nướng thêm."
Hai người bọn họ vừa nói lời này, mới phá vỡ một loại bầu không khí nào đó ở hiện tại, mấy người một lần nữa lại náo nhiệt lên.
Nhìn hai người ngọt ngọt ngào cùng một chỗ ăn cá bên kia, Trương Phi Phàm lật mặt thịt mình nướng ra, nhìn thoáng qua, "Có thể ăn đúng không? Cảm giác không khác biệt lắm.."
"Khả năng là vậy." Giang Trạch cũng liếc nhìn, không nhìn ra được cái gì, dù sao thấy không khác biệt lắm cũng có chút lấm tấm đen, "Đều nhanh đen, đoán chừng là chín rồi."
Hắn vừa nói vừa rắc thêm đồ vật như Hạ Nguyên.
"..."
Giang Trạch đem miếng thịt cứng ngắt phun ra, hai mắt nhìn nhiều thêm chút miếng thịt trên tay, rõ ràng cảm giác trình tự không khác biệt mà.
Một đám người lăn lộn tới lăn lộn lui, bác sĩ lấy điện thoại di động ra tra cách nướng cá, từng chút từng chút ra tay, nên nướng thịt có mùi vị không tệ, Hoa Sấn Sam trực tiếp từ bỏ, nhìn thành phẩm bác sĩ lăn lộn nướng ra, dứt khoát với tay đoạt lấy.
Sau đó chính là gà bay chó sủa, cuối cùng vẫn là để người chuyên nghiệp tới nướng, mấy người dời cái vị trí, ngồi xuống chờ ở trên bàn..
Tưởng đại thiếu hắt hơi một cái, cảm thấy vị thịt còn rất nồng, lăn lộn hơn một giờ, bụng không ăn được thịt bắt đầu cồn cào, "Rượu đâu, vẫn là lấy rượu ra đi, trước uống một hồi."
Người tự giác ném bỏ mặt mũi - Trương Phi Phàm xách ra mấy bình rượu đỏ, "Đến, uống."
Da mặt rất dày – Hoa Sấn Sam duỗi chân ra, tham gia một chân, "Mời các người một chén nhé?"
Tưởng đại thiếu lưu loát đem cái ly quay ngược lại đây, sau đó nhìn về phía người bên trong góc từng làm tổn thương đến tâm hồn hắn, vẫn như cũ ngọt ngọt ngào - Mộ Cảnh Hành, "Nào, Cảnh Hành, chúng ta cũng uống chứ? Cậu đây chính là người đầu tiên trong đám người lưu manh ở đây lập gia đình, dù thế nào cũng phải uống một ly đi."
Mộ Cảnh Hành ngược lại không thèm để ý, cũng không có buông tay Hạ Nguyên ra, giơ ly rượu lên.
Lúc du thuyền trở về trời đã là buổi tối, ánh sao lấp lánh, trên bờ cát ít người đi rất nhiều, đèn đuốc khách sạn phát sáng lên.
Mấy người uống đến mặt đỏ rần, Tưởng đại thiếu ánh mắt có chút mê ly, Mộ Cảnh Hành ngược lại còn tốt, mặc dù Tưởng đại thiếu cùng mấy người về sau đều là cố ý muốn rót rượu anh, nhưng kỳ thật anh không có uống bao nhiêu, hơn nữa lại có Hạ Nguyên có chút đau lòng anh, không phải nói vợ chồng vốn là một thể hai người bọn họ ai uống đều như nhau đúng không, vì thế thay anh chia sẻ, cho nên không có nhiều men say.
Chỉ là..
Mộ Cảnh Hành đem cả người đều đặt ở trên thân Hạ Nguyên, bờ môi cắn một sợi tóc của cô, cúi đầu hôn một chút đỉnh đầu của cô, miệng ngửi khí, -- có thể uống say, tại sao lại muốn tỉnh chứ?
Gió mát thổi qua khiến người rất dễ chịu, Tưởng đại thiếu được Giang Trạch đỡ như vậy nên cũng thanh tỉnh một chút, nhìn về phía Mộ Cảnh Hành đang dựa ở trên người bạn gái, đột nhiên cười ha ha, lớn miệng gây chuyện, "Không, không được đi, có cần, có cần Tưởng đại ca dìu cậu đi hay không?"
Mộ Cảnh Hành tùy ý nhìn hắn một cái, cọ xát, tiếng nói mang theo đặc thù tản mạn cùng khàn khàn sau khi uống rượu.. Chậc, giống như là đang nũng nịu, khiến bên trong lòng người nghe được như nhũn ra, "Tôi có Nguyên Nguyên đủ rồi."
".. Chỉ để cho Nguyên Nguyên chạm vào thôi."
"..."
Tâm của Hạ Nguyên Nguyên đều bị tiếng nói này làm cho biến đổi, nhìn hai bên một chút, chộp đúng thời cơ liền ôm eo của anh hôn anh một cái.
Má ơi, sao mà Cảnh Hành sau khi uống say lại đáng yêu như vậy chứ.. Cô nhịn không được, tay nắm thật chặt bên hông anh, lại hôn một lần.
Mộ Cảnh Hành hai bên gò má đều bị đánh lén nhẹ nhàng bật cười, xoay chuyển mặt, hô hấp phun ở bên tai Hạ Nguyên, chu chu môi, "Còn có ở giữa nữa.."
Hạ Nguyên: "..."
Hạ Nguyên Nguyên che ngực, cuối đầu trước thế lực của sắc đẹp.
Hai người tựa như hai đầu cá hôn nhau. Lúc đi qua một hố cát, Mộ Cảnh Hành thiếu chút nữa ngã, cô một phen ôm người đẹp trở về, tiếp tục thân mật.
Tưởng đại thiếu sau khi bị cự tuyệt còn thấy bọn họ thân mật.. Dưới cảm giác say, không hiểu được liền hừ một tiếng, "Cậu khoe khoang cái gì? Tôi cũng có bạn gái!"
Hắn liền đẩy Giang Trạch ra, lớn miệng nói, "Đậu Đậu đâu? Đậu Đậu!"
Hotgirl mạng nhỏ bé bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy tới đỡ lấy hắn, nhưng bản thân cô sức lực cũng nhỏ, dưới chân còn mang một đôi cao gót thon dài, gót giày kia mảnh..
Lúc Tưởng đại thiếu cả người áp lại đây, cô nàng liền lảo đảo một cái, dưới chân kém chút khụy xuống.
Hai người chỉ đứng đấy cũng liền lung la lung lay, có vẻ lòng người bên trong đang sốt ruột.
Tưởng đại thiếu cũng hôn cô nàng một cái, ăn đầy miệng vết son môi, lớn miệng nói, "Thấy không! Bạn gái lão tử! Hiểu biết nghe lời đúng không? Lão tử để cho ẻm làm gì ẻm làm nấy, mềm mại như vậy, bình thường mở cái nắp bình nước cũng đều nũng nịu.."
Tưởng đại thiếu lời nói còn chưa khoe khoang xong, cũng bởi vì không có chú ý dưới chân, đạp hụt một bước, "*!" Dưới chân hắn nghiêng một cái --
"..."
Hotgirl nhỏ bé kia cũng bị lực đạo của hắn mà đứng không có đứng vững, hướng một bên khác té đi, dưới chân có chút kinh hoảng thất thố, hướng bên kia bước một bước, đang muốn ổn định lại chính mình..
"Ngao!" Tưởng đại thiếu * còn chưa mắng xong, một khắc sau đột nhiên liền khàn cả giọng kêu một tiếng, thanh âm sự thê thảm, để cho người ta nghe thấy cũng sinh ra sợ hãi.
Mọi người ở đây nhìn sang, tức khắc vẻ mặt thãm không nỡ nhìn -- Một chân Hotgirl nhỏ bé vượt ngang qua người Tưởng đại thiếu, một cái khác.. Rơi vào giữa hai chân của Tưởng đại thiếu..
Mấy người đàn ông ở đây chỉ cảm thấy giật mình một cái, đều bị làm cho tỉnh rượu lại mấy phần.
Người ơi, cõi đời bi thãm.
Hai chân Mộ Cảnh Hành không làm ra tiếng động khép khép lại, ho một tiếng.. Vẫn là bạn gái mình có sức lực tốt.
(Yue: Chỉ có thể mượn hình ảnh thánh Gintama để mô tả cảm xúc của "poor man" này =] ])
Sức sáng tạo của con người là vô cùng vô tận, lúc muốn chơi thì một bộ bài cũng có thể chơi ra mười mấy loại cách chơi.
Hoa Sấn Sam*là người đàn ông tự giác, chơi cái gì đều được, nhìn về phía Hạ Nguyên, "Chị dâu quyết định đi." Lời này tuyệt đối là thực tình.
(Yue: Là người đàn ông mặc áo sơmi hoa đó ạ. Ở 2 bản convert của ttv và wiki 1 cái nhắc là áo sơmi hoa, 1 cái lại để thành tên riêng HHS, mình thấy cứ kêu áo sơmi hoa mãi cũng k hay, nên để thành tên riêng nha. Hay ai hiểu ý cái tên này thì cmt mình sửa nhé. Tks )
Hạ Nguyên suy nghĩ một chút, liền nói một loại, hai người còn lại đều không có điều gì dị nghị, ba người bắt đầu xào bài.
Lúc ba người bọn họ chơi có thể so sánh với ba người vừa mới chơi xong lợi hại hơn nhiều lắm, ba người vừa rồi kia, Mộ Cảnh Hành đều ở trạng thái áp chế đầu óc đối với Trương Phi Phàm, loại mà tùy tiện tính toán liền có thể thắng kia, không có gì đáng xem.
Bên này Hoa Sấn Sam mặc dù đầu óc không được như anh, lại là một người vui chơi ăn uống trong nghề, quen tay hay việc, mấy loại bài này thật đúng là không làm khó được anh chàng. Mà bác sĩ ở trong nhóm người bọn họ này là cái người che dấu bụng dạ đen tối của mình, ngoại trừ Tứ ca ai cũng không sợ. Hạ Nguyên Nguyên hai thứ này đều không có, nhưng trực giác của cô đặc biệt tốt, thời điểm chơi trò chơi cũng giống vậy, đi theo trực giác đi liền biết mình có đáng đánh hay không, có nên cản hay không, né qua một chút cạm bẫy, vậy mà vận khí lại giống như tốt đến lạ thường.
Trong lúc nhất thời ba người vậy mà năng lực chơi ngang nhau.
Trương Phi Phàm cũng là người xem náo nhiệt không chê sự tình lớn, liền dứt khoát ngồi ở phía sau trợ uy cho bọn họ, một hồi chỉ điểm cái này một hồi chỉ điểm cái kia.
Hoa Sấn Sam quẳng xuống một đôi già k, ghét bỏ nhìn cậu một cái, "Cậu thôi đi, cái tài nghệ này của cậu tôi chẳng cần chỉ điểm đâu."
Anh chàng siêu cấp ghét bỏ, trực tiếp đem bài cũng che lại, "Nếu tôi mà nghe lời cậu, hiện tại ông đây đều đã xong rồi."
"Hớ" Trương Phi Phàm tức chết rồi, cậu là đang nhìn bài của bác sĩ.
Mọi người hình như biết ý tứ cậu che dấu, Hoa Sấn Sam không dao động, sắc bén nói, "Coi như cho cậu nhìn bài của bác sĩ, vậy cậu biết bác sĩ sẽ đánh cái gì không?"
Trương Phi Phàm: "..."
Lời này cậu không thể cãi lại.
Hoa Sấn Sam thấy cậu không lời nào để nói, người liền chuyển hướng tới chỗ mọi người, "Tôi nói Tứ ca này, xem bài mà không nói nhé!"
Mộ Cảnh Hành đang bưng một ly nước trái cây để Hạ Nguyên uống, nghe vậy nhìn anh chàng một cái, ".. Lời nói riêng tư giữa vợ chồng cậu cũng muốn quản?"
Không quản được không quản được. Hoa Sấn Sam chẹn họng một chút, hầu kết trượt trượt.
Mấy người cười cười nói nói đến trưa, giữa trưa cơm trưa là ăn cá nướng, chẳng qua không phải do mấy người câu lên, mà là được chuẩn bị ở trên thuyền.
Mấy tên thiếu gia còn lấy ra cái lò nướng, nói là chính mình nướng so với để người khác nướng ra để ăn càng vui, ngày nắng to ngồi ở bên cạnh lò nướng quậy phá nướng BBQ, lại sợ nóng, để cho người ta ấp úng ấp úng đem điều hòa không khí mang ra, hướng bếp lò thổi tới.
Hạ Nguyên cũng không có cảm thấy kỳ ba gì, tự mình cầm một con cá hứng thú bừng bừng nướng. Tay nghề nấu cơm xào rau của cô không được, nhưng nướng thịt vẫn được phết.
"Cảnh Hành, anh đừng nhúc nhích, cái này quá nóng, em giúp anh nướng." Cô cầm hai đầu thịt cá nhanh như bay cắt vài vết.
Chính là nóng anh mới muốn đến đó, Mộ Cảnh Hành duỗi tay tiếp, "Anh tới đi, em lùi ra sau, cái lò này quá nóng."
Hạ Nguyên Nguyên trốn xuống dưới, "Đừng đừng đừng, em nghĩ muốn nướng cho anh ăn."
".. Vậy em đừng dựa vào gần như vậy." Mộ Cảnh Hành tay dừng một chút, thấy cô kiên quyết, nắm tay thu hồi lại, chẳng qua cũng không có ngồi vào đằng sau, mà là đứng lên, đi đến chỗ đặt điều hòa không khí, xắn tay áo lên, đem hướng của điều hòa không khí xoay chuyển một chút.
Thế nên Trương Phi Phàm đang nướng cá đột nhiên liền cảm thấy gió mát trên người không còn, nhiệt độ bếp lò đập vào mặt..
"..."
Cậu chịu không nổi tránh né, sợ ngây người, "Anh làm cái gì vậy Tứ ca?"
Mộ Cảnh Hành đem điều hòa không khí đẩy đến sau lưng Hạ Nguyên, bình tĩnh nói, "Quá nóng, tôi chuyển vị trí."
Không phải, Trương Phi Phàm toàn bộ đều mộng bức, "Anh xoay rồi chúng em thì sao?" Còn có phải là anh em hay không! Dĩ nhiên một chút gió cũng không lưu lại cho cậu! Vừa nãy không phải vẫn khỏe mạnh sao?
Mộ Cảnh Hành nở nụ cười, quay đầu lại điều chỉnh một chút.. Ý tứ rất rõ ràng, chuyện đó có liên quan gì tới anh đâu.
"..."
*!
Vô nhân tính!
Cậu đang muốn kéo các anh em khác cùng nhau khiển trách, liền thấy Giang Trạch ở bên cạnh đã nhận mệnh đứng lên, vẻ mặt không thay đổi để cho người ta lại đẩy ra hai máy điều hòa không khí.
Sớm đã thành thói quen, mỉm cười.
Trương Phi Phàm: "..."
Ngày nắng to, trên boong thuyền, một đám người đang vây quanh một cái lò nướng, có thể là nóng, vây quanh đằng sau còn có ba máy điều hòa không khí thổi phần phật..
Thời điểm Tưởng đại thiếu đang ở đầu thuyền ôm hotgirl trên mạng ăn mặc mát mẻ, trông thấy chính là cảnh tượng như vậy, mắt kính dùng để trang trí trên cái mũi mém xíu bị dọa rớt xuống. Đặc biệt là khi hai chiếc du thuyền tới gần nhau, thấy rõ trong đám người còn có người anh em họ của hắn cùng với Mộ gia – Cảnh Hành.
"Người anh em, làm cái gì vậy?" Hắn hỏi.
"Ô, Tưởng ca." Hoa Sấn Sam mở miệng, "Đúng dịp ghê, đang nướng cá, có muốn tới cùng một chỗ không?"
Cái người Tưởng đại thiếu này cùng Hoa Sấn Sam còn rất hợp tính, mặc dù quan hệ không có thân thiết như cùng Giang Trạch - Mộ Cảnh Hành mấy người bọn họ, nhưng bởi vì hắn là anh em họ của bác sĩ Tưởng, tăng thêm hợp tính, quan hệ cũng không tệ lắm.
Hắn là nhân vật phi thường nổi danh ở trên mạng, đúng vậy, nguyên nhân chủ yếu chính các cô từng là bạn gái của hắn, cách mỗi hai tuần liền phải đổi một cô, còn chuyên tình với cái Hotgirl nổi danh trên mạng, mỗi lần đều ở trên mạng huyên náo oanh oanh liệt liệt, đám dân mạng đều gọi hắn là Đại thiếu.
Tưởng đại thiếu ôm bạn gái mình đi tới, chẳng qua rất rõ ràng, hoàn toàn không có đem cô nàng Hotgirl trên mạng kia giới thiệu cùng với bọn họ, cũng không có ý tứ giới thiệu mấy người Mộ Cảnh Hành bọn họ cho cô Hotgirl này.
"Đây chính là Tứ tẩu trong truyền thuyết đi." Tưởng đại thiếu tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn về phía Mộ Cảnh Hành, ánh mắt đảo qua cánh tay của anh đang đặt ở sau ghế của Hạ Nguyên, đây là tư thế hoàn toàn mang đối phương bao phủ trong phạm vi của chính mình, cực kỳ có lòng ham muốn chiếm hữu, là tay tình trường già đời, Tưởng đại thiếu hiểu rõ vô cùng, "Một đám người đều muốn nhìn vị hôn thê của Cảnh Hành một chút xem là thần thánh phương nào, không nghĩ tới lại để cho tôi được thấy trước."
Mấy ngày hôm trước, nghe nói Mộ Cảnh Hành có vị hôn thê, nhóm Lão gia tử đau lòng không thôi, mỗi ngày cùng bọn hắn lải nhải, một đám người đều biết Mộ Cảnh Hành có vị hôn thê, thế nhưng cũng không tránh khỏi tò mò.
Mộ Cảnh Hành không có ý định bắt tay, chỉ cười. Thay Hạ Nguyên giới thiệu một chút về đối phương. Hạ Nguyên lên tiếng chào hỏi.
"Hai ngày trước không phải còn ở nước ngoài sao, tại sao trở lại rồi?" Bác sĩ Tưởng hỏi.
Tưởng đại thiếu giả vờ giả vịt, "Phong thủy của Tổ quốc tương đối tốt, đương nhiên phải trở về."
Xùy. Bác sĩ Tưởng liếc mắt, ai còn không biết ai chứ,
"Tốt thôi." Tưởng đại thiếu lau mặt, lùi ra sau dựa vào, nhìn về phía Mộ Cảnh Hành, "Còn không phải đến trách Tứ ca của anh sao, nghe nói đến vị hôn thê cậu ấy cũng mang về nhà rồi, sao mẹ tôi lại không gấp cho được."
Hắn so với Mộ Cảnh Hành còn lớn thêm không ít không phải sao, trước kia cũng không rõ ràng, hiện tại có Mộ Cảnh Hành để so sánh.. Quả thực, trong vòng một ngày gọi liền 13 cuộc điện thoại, còn lấy đóng băng thẻ mà uy hiếp..
Hắn đành mặt mũi xám xịt trở về.
Giang Trạch đối với phương diện này phi thường có tiếng nói chung, "Đúng thế, anh nói xem vì cái gì người ta nhất định phải kết hôn chứ? Một mình một người không phải cũng trôi qua rất tốt sao? Anh nói kết hôn có phiền phức không chứ."
Tưởng đại thiếu liên tục gật đầu, "Nói không sai, vẫn là một mình một người tương đối vui vẻ."
"..."
Mộ Cảnh Hành cong cong môi, thản nhiên nói, "Hai cẩu độc thân, còn ở chỗ này đàm luận kết hôn không hạnh phúc.." Các người từng trải nghiệm qua chưa?
Anh không có đem cái dòng chữ kia nói ra, nhưng trên mặt biểu lộ đã đủ nói rõ.
Giang Trạch và Tưởng đại thiếu: "..."
Lời này không thể phản bác, yêu đương kia của bọn hắn nói ra thật đúng là không tính là yêu đương.
Mộ Cảnh Hành buông nắm tay ra, dắt tay Hạ Nguyên, chuẩn bị đả kích lần hai, "Nguyên Nguyên tốt bao nhiêu, có Nguyên Nguyên hạnh phúc nhiều thế nào tôi sẽ nói với các người sao?"
Hạ Nguyên bị bạn trai của mình khen đỏ mặt, không tự chủ, tự cho là bất động thanh sắc đến gần bên anh thêm một chút, dựa gần anh, "Anh mới là tốt nhất."
Mộ Cảnh Hành cùng cô liếc nhau, nắm tay càng nắm chặt hơn chút, trong mắt đều là ý cười mềm mại.
Giang Trạch và Tưởng đại thiếu: "..."
Đi nướng cá, đừng nói nữa.
Một đám người trầm mặc bắt đầu cá nướng, Hạ Nguyên Nguyên hoàn toàn không có ý thức được cô là đang ngược cẩu, chỉ cho là tất cả mọi người đang bắt đầu chuyên tâm nướng cá, vì thế cũng chuyển hướng sang lò nướng.
Thịt cá cắt tương đối mỏng, nướng không bao lâu, hương thơm của thịt cá liền bay ra, Hạ Nguyên đem mặt thịt cá lật ra, ngửi ngửi, "Chín rồi."
Rắc thêm lên thịt cá thì là cùng những gia vị khác, cô tự nhiên đem khối thịt cá kia kẹp lên, đút cho Mộ Cảnh Hành, "Mau nếm thử một chút!"
Mộ Cảnh Hành không có buông cô ra, mà hơi hơi cúi đầu, trực tiếp cắn một cái.
"Thế nào?" Hạ Nguyên nâng cằm lên, cô nướng không tồi đi.
"Ừm, ăn thật ngon," Mộ Cảnh Hành tự nhiên biết ý tứ của cô, trong mắt đều là ý cười, thật tâm thật tình ca ngợi.
Hạ Nguyên Nguyên có chút cao hứng, đem thịt cá đặt ở trong mâm cho anh, "Con cá này còn rất tươi, anh ăn đi, em nướng thêm."
Hai người bọn họ vừa nói lời này, mới phá vỡ một loại bầu không khí nào đó ở hiện tại, mấy người một lần nữa lại náo nhiệt lên.
Nhìn hai người ngọt ngọt ngào cùng một chỗ ăn cá bên kia, Trương Phi Phàm lật mặt thịt mình nướng ra, nhìn thoáng qua, "Có thể ăn đúng không? Cảm giác không khác biệt lắm.."
"Khả năng là vậy." Giang Trạch cũng liếc nhìn, không nhìn ra được cái gì, dù sao thấy không khác biệt lắm cũng có chút lấm tấm đen, "Đều nhanh đen, đoán chừng là chín rồi."
Hắn vừa nói vừa rắc thêm đồ vật như Hạ Nguyên.
"..."
Giang Trạch đem miếng thịt cứng ngắt phun ra, hai mắt nhìn nhiều thêm chút miếng thịt trên tay, rõ ràng cảm giác trình tự không khác biệt mà.
Một đám người lăn lộn tới lăn lộn lui, bác sĩ lấy điện thoại di động ra tra cách nướng cá, từng chút từng chút ra tay, nên nướng thịt có mùi vị không tệ, Hoa Sấn Sam trực tiếp từ bỏ, nhìn thành phẩm bác sĩ lăn lộn nướng ra, dứt khoát với tay đoạt lấy.
Sau đó chính là gà bay chó sủa, cuối cùng vẫn là để người chuyên nghiệp tới nướng, mấy người dời cái vị trí, ngồi xuống chờ ở trên bàn..
Tưởng đại thiếu hắt hơi một cái, cảm thấy vị thịt còn rất nồng, lăn lộn hơn một giờ, bụng không ăn được thịt bắt đầu cồn cào, "Rượu đâu, vẫn là lấy rượu ra đi, trước uống một hồi."
Người tự giác ném bỏ mặt mũi - Trương Phi Phàm xách ra mấy bình rượu đỏ, "Đến, uống."
Da mặt rất dày – Hoa Sấn Sam duỗi chân ra, tham gia một chân, "Mời các người một chén nhé?"
Tưởng đại thiếu lưu loát đem cái ly quay ngược lại đây, sau đó nhìn về phía người bên trong góc từng làm tổn thương đến tâm hồn hắn, vẫn như cũ ngọt ngọt ngào - Mộ Cảnh Hành, "Nào, Cảnh Hành, chúng ta cũng uống chứ? Cậu đây chính là người đầu tiên trong đám người lưu manh ở đây lập gia đình, dù thế nào cũng phải uống một ly đi."
Mộ Cảnh Hành ngược lại không thèm để ý, cũng không có buông tay Hạ Nguyên ra, giơ ly rượu lên.
Lúc du thuyền trở về trời đã là buổi tối, ánh sao lấp lánh, trên bờ cát ít người đi rất nhiều, đèn đuốc khách sạn phát sáng lên.
Mấy người uống đến mặt đỏ rần, Tưởng đại thiếu ánh mắt có chút mê ly, Mộ Cảnh Hành ngược lại còn tốt, mặc dù Tưởng đại thiếu cùng mấy người về sau đều là cố ý muốn rót rượu anh, nhưng kỳ thật anh không có uống bao nhiêu, hơn nữa lại có Hạ Nguyên có chút đau lòng anh, không phải nói vợ chồng vốn là một thể hai người bọn họ ai uống đều như nhau đúng không, vì thế thay anh chia sẻ, cho nên không có nhiều men say.
Chỉ là..
Mộ Cảnh Hành đem cả người đều đặt ở trên thân Hạ Nguyên, bờ môi cắn một sợi tóc của cô, cúi đầu hôn một chút đỉnh đầu của cô, miệng ngửi khí, -- có thể uống say, tại sao lại muốn tỉnh chứ?
Gió mát thổi qua khiến người rất dễ chịu, Tưởng đại thiếu được Giang Trạch đỡ như vậy nên cũng thanh tỉnh một chút, nhìn về phía Mộ Cảnh Hành đang dựa ở trên người bạn gái, đột nhiên cười ha ha, lớn miệng gây chuyện, "Không, không được đi, có cần, có cần Tưởng đại ca dìu cậu đi hay không?"
Mộ Cảnh Hành tùy ý nhìn hắn một cái, cọ xát, tiếng nói mang theo đặc thù tản mạn cùng khàn khàn sau khi uống rượu.. Chậc, giống như là đang nũng nịu, khiến bên trong lòng người nghe được như nhũn ra, "Tôi có Nguyên Nguyên đủ rồi."
".. Chỉ để cho Nguyên Nguyên chạm vào thôi."
"..."
Tâm của Hạ Nguyên Nguyên đều bị tiếng nói này làm cho biến đổi, nhìn hai bên một chút, chộp đúng thời cơ liền ôm eo của anh hôn anh một cái.
Má ơi, sao mà Cảnh Hành sau khi uống say lại đáng yêu như vậy chứ.. Cô nhịn không được, tay nắm thật chặt bên hông anh, lại hôn một lần.
Mộ Cảnh Hành hai bên gò má đều bị đánh lén nhẹ nhàng bật cười, xoay chuyển mặt, hô hấp phun ở bên tai Hạ Nguyên, chu chu môi, "Còn có ở giữa nữa.."
Hạ Nguyên: "..."
Hạ Nguyên Nguyên che ngực, cuối đầu trước thế lực của sắc đẹp.
Hai người tựa như hai đầu cá hôn nhau. Lúc đi qua một hố cát, Mộ Cảnh Hành thiếu chút nữa ngã, cô một phen ôm người đẹp trở về, tiếp tục thân mật.
Tưởng đại thiếu sau khi bị cự tuyệt còn thấy bọn họ thân mật.. Dưới cảm giác say, không hiểu được liền hừ một tiếng, "Cậu khoe khoang cái gì? Tôi cũng có bạn gái!"
Hắn liền đẩy Giang Trạch ra, lớn miệng nói, "Đậu Đậu đâu? Đậu Đậu!"
Hotgirl mạng nhỏ bé bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy tới đỡ lấy hắn, nhưng bản thân cô sức lực cũng nhỏ, dưới chân còn mang một đôi cao gót thon dài, gót giày kia mảnh..
Lúc Tưởng đại thiếu cả người áp lại đây, cô nàng liền lảo đảo một cái, dưới chân kém chút khụy xuống.
Hai người chỉ đứng đấy cũng liền lung la lung lay, có vẻ lòng người bên trong đang sốt ruột.
Tưởng đại thiếu cũng hôn cô nàng một cái, ăn đầy miệng vết son môi, lớn miệng nói, "Thấy không! Bạn gái lão tử! Hiểu biết nghe lời đúng không? Lão tử để cho ẻm làm gì ẻm làm nấy, mềm mại như vậy, bình thường mở cái nắp bình nước cũng đều nũng nịu.."
Tưởng đại thiếu lời nói còn chưa khoe khoang xong, cũng bởi vì không có chú ý dưới chân, đạp hụt một bước, "*!" Dưới chân hắn nghiêng một cái --
"..."
Hotgirl nhỏ bé kia cũng bị lực đạo của hắn mà đứng không có đứng vững, hướng một bên khác té đi, dưới chân có chút kinh hoảng thất thố, hướng bên kia bước một bước, đang muốn ổn định lại chính mình..
"Ngao!" Tưởng đại thiếu * còn chưa mắng xong, một khắc sau đột nhiên liền khàn cả giọng kêu một tiếng, thanh âm sự thê thảm, để cho người ta nghe thấy cũng sinh ra sợ hãi.
Mọi người ở đây nhìn sang, tức khắc vẻ mặt thãm không nỡ nhìn -- Một chân Hotgirl nhỏ bé vượt ngang qua người Tưởng đại thiếu, một cái khác.. Rơi vào giữa hai chân của Tưởng đại thiếu..
Mấy người đàn ông ở đây chỉ cảm thấy giật mình một cái, đều bị làm cho tỉnh rượu lại mấy phần.
Người ơi, cõi đời bi thãm.
Hai chân Mộ Cảnh Hành không làm ra tiếng động khép khép lại, ho một tiếng.. Vẫn là bạn gái mình có sức lực tốt.
(Yue: Chỉ có thể mượn hình ảnh thánh Gintama để mô tả cảm xúc của "poor man" này =] ])
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook