Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo
Chương 53: Thập niên đăng 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba Tám im thin thít.

Diệp Trần cười gằn: “Mẹ kiếp, anh đừng có nói với tôi là tôi vẫn chưa được đánh ả nhé!”

“Chờ thêm một canh giờ! Chỉ một canh giờ nữa thôi!”

“Gì?” Diệp Trần ngơ ngác, Ba Tám nghiêm túc nói: “Chờ thêm một canh giờ, sẽ có người tới đánh giúp cô!”

Diệp Trần nổi cáu: “Người khác đánh sao có thể sảng khoái bằng tự mình đánh chứ?!”

“Kí chủ,” Ba Tám quỳ xuống, đổi mặt thành cái biểu cảm “cười khóc”, “Cô đừng làm khó tôi mà! Giờ trong hệ thống, tôi đã là một thanh niên lớn tuổi rồi, thế mà đến hệ thống đăng ký tìm bạn trăm năm cũng không thể đăng ký được, cô biết vì sao không?”

“Đủ rồi đấy, có thể đừng lần nào cũng nhắc chuyện này không?!”

Cứ nhắc chuyện này là Diệp Trần lại thấy nản.

Ba Tám lúc nào cũng canh cánh trong lòng chuyện mình không thể đăng ký tìm bạn trăm năm, cho rằng đây chính là nguyên nhân anh ta bị độc thân. Diệp Trần rất muốn nói với anh ta rằng, với cái bộ dạng này của anh, dù có đăng ký tìm bạn trăm năm cũng không có ai chịu xem mắt đâu!

Tuy vậy, nghĩ đến chuyện Ba Tám đến nay vẫn không thể thăng cấp, Diệp Trần cũng có chút chột dạ bất an. Cô thở dài, tử tế nói: “Anh đừng có mà gạt tôi đấy, một lát nữa, không có ai đánh, tôi đánh.”

Nói xong, cô ngoan ngoãn bám theo Ba Tám trong đầu đi mua hàng trên mạng. Ba Tám tính mua online mấy thứ để lần nghỉ ngơi giữa hai thế giới tiếp theo Diệp Trần dùng, một người một hệ thống nghiêm túc thảo luận với nhau xem dịp nghĩ giữa quãng tới sẽ làm gì, chưa được bao lâu, bỗng nghe bên ngoài có tiếng ồn huyên náo, có ai đó nói: “Thánh nữ, Thẩm Cảnh Phùng đang đánh từ dưới núi lên đây!”

“Hắn còn dám tới?” Nguyệt Sênh cười gằn, “Lần trước ta còn chưa tính sổ với hắn, hắn lại còn dám tự tới nạp mạng. Cho người đi ngăn lại, để ta xem xem, Thẩm Cảnh Phùng có bản lĩnh lớn cỡ nào!”

Nghe Nguyệt Sênh nói vậy, Diệp Trần ngẩn ra: “Người đến đánh mà anh nói chính là chàng ta hả?”

“Cô cứ ngồi im, chờ đó mà xem. Này, game Contra, mua không?”

Trong lòng Diệp Trần suy nghĩ nhiều bao nhiêu, ngoài mặt lại càng bình tĩnh bấy nhiêu, vừa nói chuyện với Ba Tám, vừa chú ý động tĩnh bên ngoài.

Người đứng ngoài đều đi nghênh chiến hết, Nguyệt Sênh ngồi trên đài, vuốt ve chỗ ngồi, cười khẩy: “Tên Thẩm Cảnh Phùng này, cô quen chứ nhỉ?”

Diệp Trần không trả lời, tuy đã sử dụng chắn cảm giác đau nhưng vẫn làm bộ bị đánh cho gần chết. Nguyệt Sênh chống cằm nhìn điệu bộ hấp hối của cô, kiêu ngạo bảo: “Sao có thể không quen cho được? Hắn chính là chồng trước của cô cơ mà. Trước khi gả cho hắn, cô kiêu ngạo lắm nhỉ? Con trai độc nhất của chưởng môn phái Nhạc Sơn, nhân vật ưu tú trong lớp trẻ của võ lâm. Hừ…”

Nguyệt Sênh mỉa mai: “Nhưng có ai biết, thân thế thực sự của hắn ghê tởm thế nào?”

Nói xong, Nguyệt Sênh bước từng bước từ trên đài xuống, mắt nhìn dưới chân đài, giọng điệu đầy miệt thị: “Mẫu thân của hắn đang ngay dưới chân ta, còn phụ thân của hắn, căn bản chẳng biết là ai. Có thể là giáo chủ đời trước, có thể là một tên hộ pháp, ai mà biết được? Có mẫu thân là cái loại sống làm vợ khắp người ta, ai mà nói được hắn là con ai?”

Nghe đến đây, Diệp Trần ngạc nhiên đờ cả người. Nguyệt Sênh đã bước tới trước mặt Diệp Trần, cầm roi kề vào cằm cô, đôi mắt tràn ngập đố kỵ.

“Nói ra thì, cô với bà ta cũng thật giống nhau đến lạ. Đệ nhất mỹ nhân Thẩm Thu Sương năm nào, muội muội ruột của chưởng môn phái Nhạc Sơn, bị đại giáo chủ của chúng ta vừa ý. Giáo chủ bày mưu lợi dụng lúc võ lâm mở Thất tông đại hội, bao vây hết đám chóp bu của bảy tông phái, ép bọn chúng dùng Thẩm Thu Sương đổi mạng. Nói ra thì, cựu giáo chủ vốn cũng không hề thực sự muốn lấy mạng đám nhân sĩ võ lâm này, lúc đó chỉ là kế dương đông kích tây, mục đích chính là tiêu diệt Hằng Sơn phái. Yêu sách đó cũng chỉ là thuận miệng nói đại, ai ngờ đám người võ lâm này lại đồng ý thật.”

“Vì mạng mình, bọn chúng đã cống nộp Thẩm Thu Sương lên Thánh giáo, làm thị thiếp của Giáo chủ Thánh giáo. Biết thị thiếp là gì không?” Nguyệt Sênh vuốt mặt Diệp Trần, giọng điệu ngoan độc, “Thị thiếp chính là, lúc giáo chủ còn thích cô, cô là một con chó, lúc giáo chủ không còn thích cô nữa, thì đến chó cũng chẳng bằng. Thẩm Thu Sương cũng chỉ được cái mặt mà thôi, chẳng bao lâu đã bị cựu giáo chủ chơi chán, thưởng cho người trong giáo. Lúc mang thai Thẩm Cảnh Phùng, Thẩm Thu Sương đã chẳng khác gì một kỹ nữ. Để che chở cho đứa con trai, bà ta âm thầm nhẫn nhịn năm năm, sau đấy đem con bỏ trốn, cuối cùng vẫn bị bắt trở lại. Chỉ mình Thẩm Cảnh Phùng chạy được. Cựu giáo chủ giận vì bà ta không biết tốt xấu, giết chết rồi để xác dưới đài tế thần này. Còn Thẩm Cảnh Phùng thì một bước lên mây, bỗng chốc trở thành con của chưởng môn phái Nhạc Sơn, ha ha…”

Nguyệt Sênh mỉa mai: “Thẩm Thu Hà không làm chuyện ấy được, việc này người trong võ lâm các người còn không biết chắc? Năm xưa, vì đi cứu muội muội, lão đã bị giáo chủ tiền nhiệm của chúng ta phế rồi.”

“Sao thế?” Nhìn vẻ mặt khiếp đảm của Diệp Trần, Nguyệt Sênh nhướn mày, “Cô thật sự không biết chút gì hết hả? Giờ đã biết sợ chưa?”

Nói rồi, Nguyệt Sênh đưa tay sờ mặt Diệp Trần, nhẹ nhàng hỏi: “Cô cảm thấy, với khuôn mặt này thì Tinh Thần sẽ thích cô bao lâu đây? Bị kẻ luôn mồm nói yêu mình đẩy vào địa ngục, thứ cảm giác này, đau khổ, tuyệt vọng biết bao nhỉ?”

“Nguyệt Sênh…” Diệp Trần cuối cùng cũng lên tiếng, “Những gì cô nói, đều là thật ư?”

“Lừa cô làm gì?” Nguyệt Sênh bật cười, “Cô nghĩ là ta dọa cô à?”

Diệp Trần không trả lời.

Cô đang nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua.

Hôm lễ Vu Lan, người đó ngồi bên bờ sông, thả hà đăng xuôi dòng, bóng dáng cô đơn, lẻ loi.

Hôm quyết định ra đi, chàng nhìn xa xăm, nói với cô rằng, trên đài cao trong đại điện của Ma giáo có một thi thể nằm ở đấy, vĩnh viễn không được siêu thoát.

Ánh mắt chàng lúc nào cũng trông như vừa muốn tới gần hơn lại vừa sợ tới gần hơn, chàng cầm tay cô run rẩy, độ thiện cảm lúc 15 lúc lại 92.

Diệp Trần bỗng thấy nhói đau, chưa bao giờ thấy đau lòng cho một người đến vậy.

Cố Gia Nam có thân thế thê thảm, nhưng cậu ta còn biết khóc, biết dùng những ngôn ngữ không lời để nói ra, để khi cậu ta khóc nức nở, Diệp Trần còn có thể ôm cậu ta.

Còn Thẩm Cảnh Phùng thì vẫn luôn trầm như vậy, tĩnh lặng, bình thản, nuốt mọi nỗi buồn, biến nó thành một nụ cười thoáng qua, thành gió xuân tháng Ba ấm áp, không mảy may làm phiền bất kỳ ai.

Chàng hành tẩu khắp giang hồ, dù cho xung quanh rộn ràng, náo nức thì từ trước tới nay chàng vẫn luôn chỉ một mình.

Thù mẹ chưa báo, mẹ chàng vẫn còn đang nằm kia nhục nhã, vĩnh viễn không được siêu thoát.

Lúc này, chàng làm sao có thể cho phép mình yêu ai? Con đường chàng đi là con đường không có lối về, là con đường tuyệt lộ, cho dù yêu người con gái ấy khắc cốt ghi tâm, chàng cũng chỉ có thể lạnh nhạt, lãng quên nhưng hễ có kẻ nào định làm nhục nàng, chàng nhất định sẽ rút kiếm đứng lên.

Diệp Trần không biết có phải mình tưởng tượng quá nhiều hay không, đến lúc ý thức được thì viền mắt đã rưng rưng.

Ba Tám dè dặt hỏi: “Kí chủ, cô đang nghĩ gì thế?”

“À,” Diệp Trần trả lời, “tôi, thấy hơi đau.”

“Sao có thể?” Ba Tám ngạc nhiên, “Tôi đã mở tính năng chắn cảm giác đau rồi cơ mà? Chẳng lẽ tôi lại hỏng nữa rồi?”

Diệp Trần khịt khịt mũi: “Ba Tám, mau đi tìm người sửa đi.”

Đến lượt Ba Tám im lặng, một hồi sau mới chậm rì rì nói: “Thôi, cô không biết chứ, bọn họ chuyên gia sửa bò lành thành bò què đấy.”

Diệp Trần cúi đầu trầm ngâm. Ba Tám bắt đầu kiểm tra xem có phải tính năng chắn cảm giác đau của mình có vấn đề hay không. Nguyệt Sênh thấy Diệp Trần ôm người cuộn mình nằm trên mặt đất, từ từ nhắm mắt lại thì cho là Diệp Trần sợ hãi, tuyệt vọng, ả đứng dậy, cười khẩy một tiếng: “Làm thiếp thất của giáo chủ hả? Nếu nó thực sự là chuyện tốt lành, cô tưởng là còn đó đến lượt cô hay sao? Tinh Thần của bọn ta, đâu phải loại người nào cũng có thể chạm vào!”

Diệp Trần chẳng buồn nói lại.

Lúc này, bên ngoài bỗng cực kỳ ồn ào.

Thẩm Cảnh Phùng xách kiếm xông vào Thánh điện, thương tích đầy mình, bộ đồ trắng nhuộm máu màu, nhưng chàng vẫn kiên quyết đi tiếp, tàn nhẫn như một sát thần.

Nhạc Sơn kiếm pháp trong tay chàng được phát huy tới đỉnh cao, kiếm bay như rồng múa, kiếm chém nhẹ liễu đưa.

Mỗi bước đi đều phải xuyên qua lớp lớp người, cực kỳ gian nan nhưng chàng vẫn kiên quyết không đổi hướng.

Chàng nhìn thẳng cánh cửa lớn trước mặt, trong đầu trở đi trở lại hình bóng của Diệp Trần.

Thực ra, chàng chưa nhìn thấy nàng được mấy lần, trong thế giới của chàng, giọng nói của nàng, hơi ấm của nàng, mùi hương của nàng còn rõ ràng hơn thế.

Thế nhưng, giờ khắc này, trong đầu chàng lại có rất nhiều dáng vẻ của nàng. Thậm chí có phải nàng hay không, chàng chỉ liếc một cái là có thể nhận ra.

Chàng cúi đầu thở dốc, không ngừng gọi đi gọi lại một cái tên, Diệp Trần, Diệp Trần, như một sự cố chấp, chàng không cách nào từ bỏ được, không cách nào thay đổi được. Sự cố chấp ấy dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy, chảy trong máu, ngấm vào mỗi một tấc da tấc thịt, toàn bộ thế giới của chàng, đều bị cô nướng ấy chiếm cứ.

“Diệp Trần… Diệp Trần…”

Cuối cùng chàng cũng đến được trước cánh cửa lớn, đặt bàn tay dính máu lên nó, đẩy mạnh một cái, rồi bước vào.

Chàng ngẩng đầu nhìn, một cô nương nằm trong vũng máu, trên người vẽ đầy những đường ngoằn ngoèo bằng máu tươi, cơ thể trần trụi nằm cuộn người trên mặt đất, ôm xiết lấy tấm thân.

Đầu chàng trống rỗng, cảnh tượng trước mặt và ký ức năm bốn tuổi, mẫu thân bị mũi tên bắn trúng, đan xen vào nhau.

Sự sợ hãi khủng khiếp choán hết đầu óc chàng, chàng cầm kiếm, mấp máy môi, không thốt ra được một chữ nào.

Dưới gốc hoa lê, đôi môi chàng đã từng chạm đến đôi gò má của nàng; trong lễ Vu Lan, nàng dịu dàng nói “mẫu thân huynh nhất định là một người rất tốt”; cùng với nụ cười mỹ lệ của nàng khi nói “ta chờ huynh”.

Có thứ gì đó trong tim chàng vừa đứt xích thoát ra.

Nước mắt chàng bỗng rơi. Chàng lật đật bước tới, ôm cô nương trần trụi vào lòng, cả người chàng run lên.

Chàng rất rất muốn gọi tên nàng.

Nhưng chàng lại càng sợ người ấy sẽ không trả lời.

Môi chàng run run muốn nói nhưng răng va lập cập khiến chàng không sao nói được.

Nước mắt rơi từng giọt từng giọt, chàng cố ôm nàng thật chặt, vùi đầu vào gáy nàng.

Diệp Trần đứng ngoài quan sát tất cả xong mới cố hết sức tàn, đưa tay, ôm lại chàng.

Thẩm Cảnh Phùng ngẩn người, nghe thấy giọng nói rất mỏng của đối phương: “Huynh… quay về rồi… Ta vẫn luôn… chờ huynh…”

Lời này hệt như một con dao sắc đâm vỡ lớp băng vây kín trái tim chàng, trong tiếng băng ầm ầm nứt vỡ, Thẩm Cảnh Phùng hốt hoảng đáp lời: “Đúng vậy, cô nương, ta đã quay về rồi.”

“Quay về rồi,” Diệp Trần nở nụ cười mong manh, “còn đi nữa không?”

“Đã về rồi, ” Thẩm Cảnh Phùng cũng cười, lệ long lanh trên hàng mi, “ta sẽ không đi nữa.”

Nói xong, Thẩm Cảnh Phùng cởi áo choàng, phủ lên người Diệp Trần, bế nàng dậy, giọng khàn khàn: “Cô nương, ta đưa nàng đi.”

“Nói đến là đến, nói đi là đi,” Nguyệt Sênh ngồi trên đài, gảy gảy móng tay, “Thẩm công tử cảm thấy Thánh giáo bọn ta rất dễ bắt nạt có phải không? Lần trước lừa ta nói yêu ta, đi theo ta về Thánh giáo, cuối cùng hóa ra là muốn ăn trộm hài cốt của mẫu thân. Giờ hài cốt vẫn đang còn ở đây này!” Nguyệt Sênh giẫm chân xuống đài, cao giọng, “Thẩm công tử, tới lấy đi chứ?!”

Thẩm Cảnh Phùng không trả lời, chàng nhẹ nhàng đặt Diệp Trần xuống, ôn tồn dặn dò: “Cô nương, ta có chút việc phải xử lý, nàng ngủ tạm một lúc nhé.”

Nói xong, Thẩm Cảnh Phùng cầm kiếm bước tới. Nguyệt Sênh nhìn chàng đầy lạnh lùng.

Một người con gái cao ngạo khi đối mặt với kẻ phản bội, ánh mắt có lẽ đều sẽ không mấy dễ chịu.

Diệp Trần nhìn Thẩm Cảnh Phùng bước đi, sốt ruột hỏi: “Ba Tám, Thẩm Cảnh Phùng đánh không lại phải không?”

“30 điểm tích lũy, cho cô có máu độc đầy người.”

Diệp Trần: “…”

“Có thể cho chút thuốc khác không…?” Diệp Trần lúng túng hỏi, “Máu độc đầy người hình như hơi bị phong cách quá thì phải.”

“Không được đâu.” Ba Tám nói đầy chí lý, “Người cô đang trần trụi không có gì, bỗng dưng biến ra một lọ độc dược, điều này rất vô lý. Một người có y thuật cao siêu có thể biến đổi máu trong cơ thể sao cho trong tình huống cấp bách, có thể trở thành máu độc hạ độc đối thủ, cái này thì còn có thể có.”

“Thế… cũng được.” Diệp Trần tưởng tượng nếu người mình có độc, chạm phải phát là chết ngay, nghe ra cũng… không tồi.

Tiếng âm báo trừ điểm tích lũy vang lên trong đầu Diệp Trần, liền đó, cô lập tức có cảm giác như vừa được sống dậy, máu cũng nóng lên.

Có được sức mạnh, Diệp Trần liền xông tới chỗ Nguyêt Sênh và đám người của Ma giáo đang đánh nhau với Thẩm Cảnh Phùng! Nhè lúc Nguyệt Sênh bị Thẩm Cảnh Phùng khống chế, vung tay tát một tát thẳng mặt Nguyệt Sênh!

Tay Diệp Trần nhơm nhớp máu tươi đập vào mặt Nguyệt Sênh khiến da mặt ả như bị ăn mòn, chớp mắt liền lở loét. Nguyệt Sênh hét lên khiếp đảm. Diệp Trần cúi đầu thở hổn hển, đứng che đằng trước Thẩm Cảnh Phùng, nói với tất cả: “Đừng có tới đây! Kẻ nào dám tới, ta giết kẻ đó!”

“Giải dược trong miệng cô.” Ba Tám nhắc Diệp Trần: “Chỉ có một viên thôi.”

Diệp Trần quát xong, quay đầu, không chút do dự, hôn lên môi Thẩm Cảnh Phùng. Thẩm Cảnh Phùng tròn mắt nhìn, một viên đan dược được đối phương dùng đầu lưỡi đẩy sang. Đầu lưỡi của nàng có vị ngòn ngọt, cả người chàng như dính sét, da đầu run lên. Cũng may, chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, đối phương nhanh chóng lùi lại, một tay giữ y phục, một tay vịn vào người Thẩm Cảnh Phùng, cơ thể kiệt sức run rẩy, nàng nhọc nhằn nói: “Kẻ nào đụng tới ta liền chết, Nguyệt Sênh chính là minh chứng nhãn tiền!”

“Con khốn…” Nguyệt Sênh đau lăn qua lăn lại dưới đất, “Mau giao thuốc giải ra đây, khốn kiếp!”

“Thả bọn ta đi.” Diệp Trần lạnh lùng nhìn Nguyệt Sênh, tay cầm tay đứng bên Thẩm Cảnh Phùng. Thẩm Cảnh Phùng cảm thấy cô nương lúc này thật giống một chú báo con, trái tim chàng đong đầy dịu dàng. Nguyệt Sênh đau nghiến răng chằng lợi, da khắp người bắt đầu chảy mủ. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng thông báo: “Giáo chủ quay về rồi!”

Diệp Trần và Thẩm Cảnh Phùng đanh mặt quay đầu.

Mạc Tinh Thần, giáo chủ Ma giáo, chính là đệ nhất cao thủ đương thời.

Trong lời đồn đại, giáo chủ Ma giáo Mạc Tinh Thần là một kẻ còn trẻ mà đã vô cùng ác độc.

Nhưng, thực tế, khi giáo chủ Ma giáo Mạc Tinh Thần khoác chiếc áo choàng đen bước vào đại điện, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Diệp Trần ngơ ngác nhìn Mạc Minh, hoặc nói là, Mạc Tinh Thần.

Một lát sau, cô gượng cười một tiếng: “Hóa ra, là huynh à.”

Chú thích:

*Contra: game điện tử băng 2D của Nhật Bản hồi những năm 2000, hiện tại đã có bản dùng cho smartphone nhưng nói chung nó vẫn là đồ cổ, 

*chú báo nhỏ (小豹子 – tiểu báo tử)

575baf640e15499e869a502abeb40623

8552ca0358d44a05a093ee5e6b420472

13431Mb3-0

6355359_160324387033_2

20151202015630215

Little-Cheetahs-l

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương