Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc
Chương 40-1: Một tiểu bánh chưng luôn luôn bên cạnh

Nơi này cách Bách Hoa cốc khá xa, theo như Tam cô nói, đã phái một tram lẻ tám người đi theo bảo vệ an toàn cho ta, ta nhìn trái nhìn phải, không có một bóng người. Vẻ mặt hiện lên đau khổ, nếu bây giờ đấu võ mồm với Thủy Đông Lưu, e rằng ta phải chịu thiệt thòi mất thôi.

Vào thu, trời hơi lạnh.

Gió thổi vào mặt, ta hắt xì thật to, vô tình kéo mạnh dây cương, ngựa cũng hí lên một tiếng. Thủy Đông Lưu nhấn mạnh từng chữ, “Cặn bã.”

Ta hừ lạnh một tiếng, dùng biểu tình khinh thường không thèm nhìn hắn nói, “Thủy Đông Lưu, có phải người thường xuyên gọi người khác là cặn bã không?”

“Không phải.” Hắn nhíu nhíu mày, dựa người vào cửa xe, “Ta chỉ muốn xưng hô như vậy với một mình ngươi.”

Ta nhe răng, Ngọc Hồ Ly ngồi bên trong giơ tay phát biểu, “Ta biết, ngươi thường gọi nàng là cặn bã.”

Thủy Đông Lưu cười lớn tiếng, “Hóa ra trước đây cũng là cặn bã, chưa bao giờ vượt qua được.”

Ta tức muốn bốc khói, Ngọc Hồ Ly lại nói, “Lê Tử, ngươi gọi hắn là Thủy Bánh Chưng.”

“Xì.” Ta cười ha ha nói, “Bánh Chưng, hắn không phải là cái bánh chưng tròn tròn sao.”

Ngọc Hồ Ly che hai lỗ tai, “Ta nói này, các ngươi dù có mất trí hay không cũng y nguyên một dạng.”

Tiếng cười của ta nhỏ dần, trước kia chúng ta cũng lấy chuyện châm chọc đối phương làm thú vui sao? Ta run rẩy kinh sợ, đây là cái thú vị quái lạ gì, “Hồ Ly, năm đó ngươi thực sự phụ lòng Hoa Vô Ưu sao?”

Sắc mặt Ngọc Hồ Ly chợt cứng lại, “Ta không có phụ nàng.”

“Vậy là nàng phụ ngươi sao?”

Ngọc Hồ Ly cười cười, “Nàng cũng không có phụ ta.”

Chỉ mới hỏi hai vấn đề não ta lập tức nghĩ sâu xa, cái này là tình tiết gì đây… Vẻ mặt Thủy Đông Lưu có chút suy tư hỏi, “Chuyện Hoa Vô Ưu đột nhiên thay đổi tính tình ta từng nghe qua, nhưng không biết là bởi vì ngươi. Vậy mà Thường Nguyên Thanh lại biết.”

Ngọc Hồ Ly yên lặng nhìn trời, “Ta cho rằng ta ẩn giấu rất kĩ, nhưng không ngờ lại bị ngươi phát hiện.” Hắn lè lưỡi nói, “Nếu ta thực sự đi đến cửa cốc, bọn họ vừa nhìn thấy ta nhất định sẽ dùng gậy đánh chết ta, cho nên cứ thả ta xuống đây đi.”

Thủy Đông Lưu liếc hắn một cái, đằng đằng sát khí, “Hử?”

Ngọc Hồ Ly nghiêm mặt, “Ta nhất định sẽ làm một mồi câu tốt.”

Năm ngày đi đường, an toàn tới được Bách Hoa cốc, xe ngựa chạy gần đến, thì thấy cửa cốc thay đổi, xe ngựa khó có thể đi vào. Chẳng trách nơi này dễ thủ khó công, địa thế hiểm trở không khác gì Ác Nhân cốc.

Hai bên đường trồng đầy hoa hồng, nhẹ nhàng hít thở, mùi hương hoa nồng đậm trong không khí. Đột nhiên Thủy Đông Lưu giơ tay che miệng với mũi của ta lại, thiếu chút nữa ghẹt thở chết, “Đừng ngửi, có độc.”

Ta không nói lên lời, “Cô cô nói cơ thể ta bách độc bất xâm.”

Hắn hiểu rõ, lúc này mới buông tay, “Quên mất, theo bản năng nên…”

Nói đến đây thì thấy bản thân đã lỡ lời, hắn không nói nữa, ta hí mắt nhìn hắn, “Theo bản năng anh hùng cứu mỹ nhân hả?”

Hắn nhíu mày nói, “Anh hùng cứu gấu chó thì đúng hơn.”

“…”

Giọng nữ thanh thúy vang vọng khắp trời, “Người tới là ai?”

Thủy Đông Lưu nhảy xuống xe, “Giáo chủ ma giáo, môn chủ Phi Vũ Môn có việc muốn nhờ Hoa cốc chủ, làm phiền cô nương dẫn đường.”

“Cốc chủ không tiếp khách, mời hai vị về cho.”

Thủy Đông Lưu dùng một tay xách Ngọc Hồ Ly từ trong xe ra, “Đây là lễ vật dâng cho cốc chủ.”

Tiếng nói bên kia bỗng nhiên trở nên kích động, “Ngọc công tử?!”

Ngọc Hồ Ly chợt mỉm cười, bề ngoài dịu dàng như ngọc, nếu so hắn với Phan An cũng không có gì quá mức. Quạt giấy trong tay khẽ lay động, “Tiểu Thúy, là ta.”

Ta nghi hoặc nhìn hắn, theo lý thuyết người trong Bách Hoa cốc nhìn thấy hắn, đáng lý nên ném trứng chim chứ? Dù sao cốc chủ của bọn họ cũng vì tên này mà bị tổn thương tình cảm. Nhưng nhìn thái độ của Ngọc Hồ Ly, vẻ mặt thoải mái thanh thản, hoàn toàn không có một chút điểm buồn phiền. Rõ ràng là hắn rất vui khi đến đây.

Thủy Đông Lưu cũng nhíu mày, rồi nhìn sang ta, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt về.

Rất nhanh liền có người đến dẫn đường, trợn mắt nhìn Ngọc Hồ Ly, mở miệng gọi “Ngọc công tử” hết sức niềm nở.

Ta vuốt cằm, mặc kệ thế nào, có thể đi vào bên trong là tốt rồi.

Bách Hoa cốc chỉ mời mấy người chúng ta vào, hơn một trăm người đều đứng bên ngoài đợi. Ta do dự không biết có nên bước vào hay không, Thủy Đông Lưu đã túm lấy ta kéo vào. Nhìn ánh mắt của toàn bộ môn nhân “Môn chủ của chúng ta giao cho ngươi đó”, nội tâm ta liền lạnh buốt, các ngươi thật sự tin tưởng Thủy Bánh Chưng này là người tốt sao.

Không hổ danh là Bách Hoa cốc, dưới chân không đường đi, đều là cỏ xanh hoa đẹp, mỗi một bước chân của ta dẫm chết biết bao nhiêu hoa, trong lòng cảm thấy thật tiếc. Hai bên trồng những đóa hoa lớn, ta gần như không biết tên chúng.

Đi tới Bách Hoa điện, phía trước cột đá khắc chiếc cốc hoa, giống như nở rộ giữa tảng đá. Mỗi tảng đá đều có hoa văn, tên là Bách Hoa cốc quả thật không sai.

Tiểu Thúy dẫn chúng ta đi vào điện, đã có người đi mời Hoa Vô Ưu. Ta nhìn Ngọc Hồ Ly, từ lúc mới bước vào nơi này, sắc mặt hắn cực kì không tốt. Đâu còn vẻ mặt con dâu dè dặt như ngày thường, “Hồ Ly, ngươi bị người ta đánh tráo rồi hả?”

Ngọc Hồ Ly cười cười, “Không có.”

Chưa nói xong, hắn đã ngẩng đầu. Ta theo tầm mắt hắn nhìn lại, thấy một cô nương váy hồng chừng hai mươi mốt tuổi đi ra. Hai hang long mày thon dài như hoa, con ngươi xinh đẹp, đoan trang tuyệt mỹ, tất cả ánh sáng trong đại điện cũng không thể che mất một chút hào quang của nàng.

Nghe thấy người ngoài gọi nàng ta là cốc chủ, vậy chắc là Hoa Vô Ưu rồi.

Hoa Vô Ưu nhìn thấy Ngọc Hồ Ly, sắc mặt lập tức biến đổi, nét mặt có vẻ là cố giả bộ. Ta nhìn hai người này, đầu óc thật mơ hồ. Nhấc chân xích lại gần Thủy Đông Lưu, thời điểm quan trọng hắn vẫn là người đáng tin nhất.

Ngọc Hồ Ly cười nhạt, “Lâu ngày không gặp nàng vẫn khỏe chứ? Vô Ưu.”

Hoa Vô Ưu ngồi ngay ngắn trên ghế ngọc, giọng nói trầm xuống, “Chàng còn tới đây làm gì nữa, không đi ôm mỹ kiểu nương của chàng sao? Không đi hái hoa bắt bướm của chàng đi?”lqd

Ngọc Hồ Ly cười nói, “Lạnh nhạt như thế, thật sự là khiến ta khổ sở mà. Dù gì ta cũng là người của Bách Hoa cốc, giờ mang hai người bằng hữu qua chơi, không xem là quá phận chứ?”

Đừng nói là ta, ngay cả Thủy Đông Lưu cũng thấy kinh ngạc. Hai người chúng ta quay sang nhìn nhau, chớp mắt một cái đã hiểu ý --- khẳng định là chúng ta đã bị người này gạt.

Ngọc Hồ Ly nói, “Hai người bọn họ bị thương, dẫn đến việc mất trí nhớ. Ta nghĩ, hoa đàm dưới nước có thể giúp bọn họ.”

Hoa Vô Ưu im lặng, “Cho bọn họ hoa đàm cũng không sao, nhưng… chàng phải ở lại đây.”

Ngọc Hồ Ly cười nói, “Giúp bằng hữu mà không tiếc mạng sống, chính là tác phong của ta.”

Ta phỉ nhổ a, Hồ Ly da mặt của ngươi còn có thể dày hơn được nữa không?

Sau đó tỳ nữ dẫn ta và Ngọc Hồ Ly đi lấy cái gọi là hoa đàm, nghe nói bốn phía đều trồng thảo dược trăm năm, cho nên chỗ đầm nước cũng tạo thành một loại thuốc, bất kể là bệnh gì ngâm nước mấy ngày sẽ khỏi hẳn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương