Thần Kỳ Sơn, Đế Cung.

Dạ minh châu đem căn phòng chiếu sáng như ban ngày, bóng người tay cầm Ngọc Giản đứng trước án thư, thân hình thon dài, bạch y kim quan.

Phát hiện đầu kia chậm chạp không có động tĩnh, lâm vào trạng thái giả chết, Đế Vân Vũ nhăn mày, nhìn chằm chằm Ngọc Giản trong chốc lát, phất tay áo rời khỏi phòng.

Hắn muốn đi Yêu giới một chuyến.

Ngoài cửa, một bóng người mặt đầy rối rắm, đi tới đi lui, nóng nảy một khắc cũng không dừng lại được.

“Ngươi ở đây làm gì?”

“Dạ?!” Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm, Từ Tinh Thần quay đầu một cái, nhìn về phía cửa, trên mặt lộ ra kinh hách, “Đế, Đế phụ còn chưa nghỉ ngơi?”

Đế Vân Vũ: “Tìm ta có chuyện gì?”

Từ Tinh Thần đã đợi ở ngoài cửa non nửa canh giờ, vài lần muốn gõ cửa, lại nghĩ lúc này hắn đang nghỉ ngơi, không dám quấy rầy, lại hậm hực buông tay xuống.

Từ Tinh Thần nhìn vào mắt hắn, nói: “Nghe nói Kỳ Lân Thành xảy ra chuyện, con muốn hỏi người Đế Cung ở đó, Trương Miểu Miểu, Kim Tiểu Cưu...... Có mạnh khỏe không?”

Hắn về Đế Cung, tin tức có chút tắc nghẽn, vừa mới biết được Kỳ Lân Thành phát sinh rung chuyển.

Từ Tinh Thần triệu tới một đám người đặt câu hỏi, đều nói Thẩm Thiếu Quân cũng không lo ngại. Nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm. Sau đó lại nghe nói một sợi thần hồn của Đế phụ đến Yêu giới, hẳn là biết rõ ràng nhất, vì thế tới tẩm cung do dự hồi lâu.

Lời nói của Đế phụ, Từ Tinh Thần tin tưởng nhất.

Nhưng hắn hỏi xong, vốn tưởng rằng đối phương sẽ đạm nhiên nói không sao. Chưa từng nghĩ lại thấy sắc mặt Đế Vân Vũ trở nên cổ quái.

Trong lòng Từ Tinh Thần nhảy một cái, vội vàng mở miệng: “Huynh trưởng xảy ra chuyện?!”

Đế Vân Vũ không đáp, tầm mắt dừng trên người hắn, đôi mắt nhạt màu chăm chú nhìn một lát, đột nhiên mở miệng: “Ngươi có muốn làm Đế Quân không?”

Sắc mặt Từ Tinh Thần biến đổi, trái tim nhảy lên kịch liệt.


Vấn đề này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Trước kia thân là Thiếu Quân duy nhất của Đế Cung, chúng tinh phủng nguyệt. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn đương nhiên là người kế nhiệm Đế Quân. Từ Tinh Thần cũng cho rằng như thế.

Còn có muốn làm Đế Quân không, Từ Tinh Thần chưa bao giờ suy nghĩ, chỉ cảm thấy hẳn là hắn. Nhưng sau này, Thẩm Lưu Hưởng xuất hiện như đánh một đòn cảnh cáo, thứ vốn nên thuộc về hắn, giờ cũng không phải không có hắn thì không thể.

Từ Tinh Thần nhất thời trầm mặc.

Đế Vân Vũ chắp tay sau lưng, ngữ khí nghe không ra cảm xúc: “Ngươi cảm thấy ngươi với Thẩm Lưu Hưởng, ai thích hợp làm Đế Quân hơn?”

Từ Tinh Thần ngẩn người hồi lâu, ậm ừ nói: “...... Thẩm Lưu Hưởng.”

Đế phụ từng nói hắn hướng Thẩm Lưu Hưởng học tập, nhất định là hắn chưa đủ rất nhiều chỗ. Từ Tinh Thần ủ rũ cụp đuôi, biểu tình không cam lòng, đáy mắt lộ ra một mạt cô đơn.

Đế Vân Vũ thu hết cảm xúc của hắn vào đáy mắt, không đánh giá, chỉ nói: “Bất kể là ai làm Đế Quân, đều phải đối xử bình đẳng với tam giới, không nghiêng không lệch. Muốn làm được điểm này, trước hết phải khống chế tốt hai chữ ‘khoảng cách’. Cho dù đối với bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì, đều phải như thế.”

“Một khi mất chừng mực, hậu họa vô cùng.”

Dứt lời, Đế Vân Vũ để lại Từ Tinh Thần đang hoang mang, đi thẳng tới một căn phòng yên tĩnh.

Giữa nhà bày một cây đèn, đầu ngón tay Đế Vân Vũ dừng ở bên trên, bấc đèn tức khắc bùng lên một ngọn lửa lớn, một chiếc lông phượng hiện ra, ấn văn trên đó nhảy nhót trong ánh lửa.

Đế Vân Vũ duỗi tay nắm lấy, chớp mắt biến mất tại chỗ.

***

Ngao Nguyệt ăn no uống đủ, nằm trên hành lang rộng rãi, nhắm mắt ngủ rõ an tường. Đến tận khi một trận gió lạnh thổi qua, hắn mới mở mắt ra, nhìn thấy cửa phòng không biết đã mở từ khi nào, ánh đèn bên trong chiếu sáng mặt đất ngoài hành lang.

Đám người Lạc Ngư chậm một nhịp, lúc đuổi đến nơi, đã không thấy thân ảnh Chu Huyền Lan đâu nữa.

Mấy người nhìn Thiên Cẩu trên sàn nhà, sửng sốt mấy phần: “Ngao Nguyệt đại nhân.”

Ngao Nguyệt: “Hắn đi đâu rồi? Sao lại gấp thế?”

Lạc Ngư: “Hình như là Yêu Hậu...... Khụ khụ, sư tôn đại nhân có việc.”

Thân ảnh Chu Huyền Lan xuất hiện ở ngoài phòng tắm, nhìn cửa phòng đóng chặt liền giơ tay đẩy ra.

Một đám hơi nước tràn ra.

Gió lạnh ban đêm thổi vào phòng, thổi tan một chút thanh hương nhàn nhạt trong phòng bay ra.

Chu Huyền Lan cầm Ngọc Giản trong tay, thần sắc hơi khẩn trương. Lúc trước Ngọc Giản truyền ra thanh âm trộn lẫn tiếng than nhẹ, hẳn là Tình Hoa Cổ lại phát tác. Nhưng không biết vì sao sư tôn lại nói đến mức “nhặt xác”?

Chu Huyền Lan nhíu nhíu mày, cất bước đi vào.

Gian ngoài là một hồ nước lạnh, đầu rồng nạm ngọc phun ra nước lạnh trong vắt. Hắn quét mắt, không thấy bóng người, liền đi thẳng vào gian trong.

Màn lụa trước cửa phất phơ trong gió nhẹ.

Chu Huyền Lan nhấc một tay xốc lên, thu hết cảnh tượng trong phòng tắm vào đáy mắt.

Không trung trên hồ nước ấm hiện lên đám sương mỏng. Trong nước không có một bóng người, nhưng mặt hồ vẫn còn một chút gợn sóng, hiển nhiên người làm nước động vừa rời đi không lâu.

Mặt đất trên bờ hồ có dấu nước nhỏ giọt, một đường kéo dài đến bình phong tinh mỹ to rộng.

Một thân ảnh mảnh khảnh ngồi dưới đất, lưng dựa vào bình phong, áo trong trắng tuyết ướt dầm dề dán trên người.

Đôi tay Thẩm Lưu Hưởng ôm đầu gối, áo trong mặc vội hỗn độn lỏng lẻo, một nửa cẳng chân trắng nõn như ngọc lộ ra bên ngoài, chân trần đạp trên sàn nhà lạnh lẽo, ngón chân mượt mà nổi lên chút hồng nhạt.

Tóc đen hỗn độn rối tung sau người, vì đang ngồi nên tóc dài ướt đẫm quét trên mặt đất, in ra vệt nước tí tách xung quanh người.

Chu Huyền Lan sửng sốt một khắc, “Sư tôn......”

Thẩm Lưu Hưởng vẫn chưa đáp lại, bàn tay thon dài nắm chặt Ngọc Giản, khuôn mặt chôn giữa đầu gối.

Nhìn kỹ thấy thân ảnh đang phát run.

Chu Huyền Lan lấy lại tinh thần, bước nhanh đi đến trước mặt y, cúi người, nắm lấy bàn tay còn dính bọt nước, phát hiện nhiệt độ không bình thường liền nhíu mày.


Hắn gạt mái tóc Thẩm Lưu Hưởng ra, tầm mắt dừng ở sau cổ, nhìn thấy trên da nổi lên màu đỏ ửng.

Tình hoa hình thái yêu dị như vật sống, cánh hoa xoáy tròn duỗi thân mở ra, nở rộ trên da thịt như ngọc.

Đẹp rung động lòng người.

Chu Huyền Lan buông mi mắt xuống, ngón tay dừng ở sau cổ ướt nước, đang muốn cắt qua da thịt, đem máu rồng nhập vào trong đó.

Lúc này, Thẩm Lưu Hưởng mới ngẩng đầu lên.

Một gương mặt tinh xảo vô song hiện lên, ánh vào đáy mắt Chu Huyền Lan. Dưới ánh đèn, bọt nước trong suốt lóe ánh sáng nhỏ vụn, nhỏ giọt theo sườn mặt trắng nõn.

Phảng phất mới vừa khóc xong, mắt phượng ướt hồng, đuôi mắt lộ ra chút bọt nước.

Chu Huyền Lan giật mình, chậm rãi nói: “Sư tôn, chỗ nào không khoẻ?”

Hắn đã hỏi qua An Tần, đối phương nói, tử cổ mất đi sự khống chế của mẫu cổ sẽ làm hành vi thay đổi thất thường, phản ứng của người trúng cổ sẽ không thể lường trước được.

Tình huống lúc này của Thẩm Lưu Hưởng, hoàn toàn bất đồng với lần trước.

Chu Huyền Lan không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn cúi người, ngón tay nổi rõ khớp xương câu lấy mấy sợi tóc ướt dán trên mặt y, vén ra sau tai. Hắn nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp, như trấn an mà gọi một tiếng: “Sư tôn.”

Thẩm Lưu Hưởng chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, hàng mi mảnh dài giật giật, phảng phất tỉnh lại.

Y vươn tay, câu lấy thân ảnh gần trong gang tấc, cả người dịch lại gần, hai tay vòng qua cổ Chu Huyền Lan, hơi cúi đầu, chôn mặt vào cổ hắn.

Tư thế thuận theo, như cầu được an ủi mà ôm lấy hắn.

Thân hình Chu Huyền Lan cứng đờ, giơ tay đỡ lấy vòng eo mềm dẻo, xúc cảm tinh tế cách tầng quần áo ướt át truyền đến.

Hậu tri hậu giác, sư tôn đã chủ động chui vào lòng ngực hắn.

Ngón tay Chu Huyền Lan hơi cuộn chặt, trái tim nhảy kích liệt trước nay chưa từng có. Quần áo Thẩm Lưu Hưởng mặc ướt đẫm, cả người có chút lạnh, nhưng trên người lại tỏa ra nhiệt độ nóng rực.

Vô thanh vô tức, không lưu đường lui quấn lấy hắn.

“Sư tôn......” Ánh mắt Chu Huyền Lan hơi ám, đem người trong lòng ngực ôm sát hơn chút nữa.

Này không phải là ý thức của sư tôn, chỉ là bị tử cổ mê hoặc thôi.

Chu Huyền Lan nắm chặt tay, ngửi thấy u hương như có như không trên người Thẩm Lưu Hưởng, ánh mắt càng thêm thâm u.

Hắn hô hấp hơi nặng nề, cảm thấy người cần thanh tỉnh lại là hắn, lập tức kéo Thẩm Lưu Hưởng vào trong lòng ngực, khom lưng bế người lên, đi thẳng ra khỏi phòng trong.

Màn lụa xốc lên, một lát sau, nước lạnh trong hồ nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Chu Huyền Lan giơ tay, dùng linh lực xoay hướng của vòi phun nước, nước lạnh tỏa băng sương thoáng chốc phun ra.

Một dòng nước lạnh tự đáy ao phun lên, từ dưới lên trên, lạnh đến tận xương.

Chu Huyền Lan ngâm trong hồ lạnh một lát, sắc mặt khôi phục bình tĩnh. Một tay hắn đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh, để tránh người ngã xuống đáy nước. Bàn tay kia nắm lấy áo trên vai Thẩm Lưu Hưởng, linh lực xẹt qua, một vòi máu tươi tràn ra.

Da thịt vốn đã đỏ ửng, giờ nhiễm máu đến càng mỹ lệ hơn.

Chu Huyền Lan hạ tay, chậm rãi nói: “Có chút lạnh, sư tôn chịu đựng một chút.”

Nhưng bất kể nói gì, Thẩm Lưu Hưởng đều không để ý tới, chỉ nhích tới nhích lui trong lòng ngực hắn.

Chu Huyền Lan đành phải một tay ôm eo y, để người lên bờ hồ, ngăn lại một vài động tác không an phận.

Máu rồng thong thả thấm vào da thịt đang chảy máu đầm đìa.

Thẩm Lưu Hưởng ngoảnh mặt làm ngơ động tĩnh sau cổ, có chút ngại lạnh, bắt lấy quần áo Chu Huyền Lan, hận không thể dán cả người lên người hắn. Nửa khuôn mặt chôn bên gáy hắn, không biết cố ý hay vô tình, y khẽ nhếch miệng, phả hơi vào cần cổ thon dài của Chu Huyền Lan.

Hầu kết của hắn một chút, tiếng nói khàn khàn: “Sư tôn, đừng nhúc nhích.”

Thẩm Lưu Hưởng nghiêng nghiêng đầu, khẽ nâng mi. Nháy mắt tiếp theo, liền hôn xuống cần cổ Chu Huyền Lan.

Xúc cảm cánh môi mềm mại, dọc theo đường cổ sạch sẽ lưu loát, kéo dài một đường đến sau tai, thong thả ung dung mà khiêu khích


Chu Huyền Lan phản ứng lại, tức khắc cảm thấy có chút muốn mạng.

Sư tôn đang câu dẫn hắn......

Trên trán Chu Huyền Lan thấm ra mồ hôi mỏng, một tay kiên định ấn ở sau cổ, tay kia ấn đầu y lên gáy mình, không cho y lộn xộn nữa.

Nhưng một cái ấn này, làm Thẩm Lưu Hưởng đang dựa trên người hắn hơi rũ mi mắt, tựa hồ ý thức được cái gì, đột nhiên há mồm, dùng răng kéo vạt áo Chu Huyền Lan lỏng ra một chút.

Trong nháy mắt, Thẩm Lưu Hưởng nhìn chằm chằm nơi nào đó, cúi đầu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Cả người Chu Huyền Lan chợt cứng đờ, biểu tình tức khắc thay đổi.

...... Vảy rồng.

Bàn tay Chu Huyền Lan đang đỡ eo y chợt nắm chặt, bàn tay ấn ở sau cổ, chuyển qua cái gáy Thẩm Lưu Hưởng, đem người ấn lên vách hồ, không thể nhịn được nữa mà cúi đầu bắt lấy cánh môi làm hắn tức giận.

Sau lưng Thẩm Lưu Hưởng đụng phải vách hồ lạnh băng, mới vừa run run, liền bị bóp chặt cằm hôn lên môi.

Một lát sau, cảm giác hít thở không thông truyền đến, y liền theo bản năng giãy giụa lên.

Thẩm Lưu Hưởng duỗi tay đẩy đẩy lồng ngực gần trong gang tấc, đối phương không chút sứt mẻ. Long tộc vốn trọng dục. Cho dù ý chí của Chu Huyền Lan có mạnh đến đâu, gặp được tình huống như thế, ý thức tỉnh táo cũng bị rớt hơn phân nửa.

Hắn cúi đầu, hơi thở phả lên da thịt phiếm hồng sau cổ, một tay cởi bỏ đai lưng Thẩm Lưu Hưởng, bàn tay thon dài tay thâm nhập, chạm vào da thịt trắng nõn tinh tế.

Người trong lòng ngực cũng không phản kháng, chỉ cả người phát run, trong cổ họng mang theo tiếng nức nở như có như không.

Ánh mắt Chu Huyền Lan càng ám. Lúc đang muốn tiến thêm một bước nữa, chợt nhìn thấy Tình Hoa đỏ thắm, như bát nước lạnh dội xuống đỉnh đầu hắn.

Chu Huyền Lan cứng đờ, bỗng chốc tỉnh táo lại, trầm mặc một lát, chui đầu vào sau cổ Thẩm Lưu Hưởng, môi mỏng khẽ nhếch, răng cắt qua da thịt vô cùng mịn màng.

Một giọt máu từ đầu lưỡi tràn ra.

Sắc mặt Chu Huyền Lan tức khắc trắng nhợt, cái trán tràn ra mồ hôi như hạt đậu.

Thẩm Lưu Hưởng đau phát run, dùng sức giãy giụa, không nhịn được muốn thoát ra. Đến tận khi dòng máu rồng nóng bỏng kia hoàn toàn tẩm vào trong đó, mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Hàng mi mảnh dài khẽ nhúc nhích, ánh mắt dần dần khôi phục thanh minh. Được một khắc lại khép mắt, ngã vào lòng ngực Chu Huyền Lan.

Sắc mặt Chu Huyền Lan tái nhợt như tờ giấy, đứng im tại chỗ nghỉ ngơi một hồi lâu mới lấy lại hơi.

Nhận thấy trong hồ lạnh đến tận xương, Chu Huyền Lan cởi áo ngoài, bọc Thẩm Lưu Hưởng cả người ướt đẫm lại, đem người bế lên, ra khỏi hồ lạnh.

Vừa mới đi ra khỏi cửa, linh khí giữa không trung chợt căng thẳng.

Người tới mặc bạch y, kim quan sáng quắc, trong bóng đêm tỏa ra thần uy vô thượng.

Chu Huyền Lan mới vừa mất máu đầu tim, không chịu nổi cỗ uy áp này, sắc mặt trắng nhợt, trong cổ họng tràn ra một mạt tanh ngọt.

Đế Vân Vũ nhìn nhìn hắn, thu thần uy, tầm mắt lại dừng ở người trong lòng ngực hắn.

Hành lang yên tĩnh hồi lâu, Đế Vân Vũ nâng tay lên, xoa xoa mi tâm.

Đế Quân lợi hại vô thượng, đột nhiên bất đắc dĩ thở dài.

“Aiz......”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương