Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
-
Chương 109
Tiếng kêu của Ngao Nguyệt bị chặn trong cổ họng, không thể tin tưởng mà nhìn một màn trên không trung.
Chu Huyền Lan vậy mà để người treo trên người hắn, trước công chúng khanh khanh ta ta, Tiên quân ác quỷ còn ở đây đấy!
Trong lòng Ngao Nguyệt hoảng sợ, đừng nói là không kịp phòng để áo tím này đánh lén. Người này chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, tuy tốc độ ngự nhánh cây chợt lóe mà qua, nhưng đừng nói lấy tu vi của Chu Huyền Lan, chính là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng phản ứng kịp, hoàn toàn trốn thoát!
Chu Huyền Lan không né không tránh, cũng không ra tay đánh lui người, xem như ngầm đồng ý thanh niên áo tím làm như thế.
Ngao Nguyệt nắm chặt ngón tay, nhìn chằm chằm thân ảnh mảnh khảnh trên không trung, hận không thể dùng con mắt hình viên đạn chọc mấy cái lỗ thủng trên người kẻ này.
Mấy năm nay, tuy Chu Huyền Lan tính tình đại biến, nhưng vẫn giống hồi còn ở Bát Hoang, tuy người muốn bò lên giường Yêu Đế có thể vòng quanh Viêm Minh Thành vài vòng, nhưng không một ai có thể leo lên.
Ngao Nguyệt cảm thấy hắn không bỏ Thẩm Lưu Hưởng xuống được. Bây giờ thật vất vả người mới sống lại, tìm được Tiên quân ác quỷ, người nửa đường nhảy ra này lại là ai?
Ngao Nguyệt nghĩ nghĩ, hàm răng có chút ngứa.
Mọi người phía dưới cảm giác được thời khắc thanh niên nhào lên, uy áp vô hình trên đỉnh đầu chợt tan đi, tất cả thở hắt một hơi, lại thấy Yêu Đế bị hôn, tập thể hô hấp cứng lại, suýt nữa kinh sợ mà quỳ gối.
Một đám người tầm mắt đan xen, không nhịn được thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Người này ăn gan hùm mật gấu sao? Không sợ chết như vậy!"
"Lấy tu vi của Yêu Đế bệ hạ, đâu có thể để một tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại gần, mặc kệ y như thế? Chỉ có thể chứng minh quan hệ hai người không nhạt a!"
"Chẳng lẽ mọi người đều đã đoán sai, người này mới là Yêu Hậu?!"
"Từ từ! Thẩm Lưu Hưởng còn đứng ở kia đấy! Không phải nói hắn với Yêu Đế......"
Lời nói chưa hết ý thành công truyền đạt vào trong lòng mỗi người, mọi người cùng nhìn về thân ảnh áo đỏ phía trước, biểu tình khác nhau.
Kẻ giả mạo chịu vạn người chú ý, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên ôm chặt Yêu Đế trên không trung, lại nhút nhát sợ sệt mà nhìn Chu Huyền Lan, sắc mặt trắng bệch, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.
Trong lòng vừa tức giận vừa hoảng sợ.
Không giống trong kế hoạch, người đột nhiên nhảy ra này là ai? Vừa ôm vừa hôn Yêu Đế, Yêu Đế cũng phóng túng y như vậy, quả thực đáng giận!
Hắn đứng ở nơi rõ ràng như thế, chẳng lẽ Yêu Đế không nhìn thấy?
Hắn không giống những hàng giả dịch dung kia, dung mạo hắn trời sinh như thế, hơn nữa có người chỉ điểm, cố tình học thói quen của Thẩm Lưu Hưởng. Mười sáu năm qua đi, ký ức luôn có chút lệch lạc, đến Ngao Nguyệt cũng tin hắn chính là Thẩm Lưu Hưởng, vậy mà Yêu Đế nhìn cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái sao?!
Kẻ giả mạo tức giận đến mức cả người phát run, Ngao Nguyệt phát hiện sắc mặt hắn khó coi, vội an ủi vài câu, trên mặt cũng phẫn nộ.
Mà Thẩm Lưu Hưởng ôm người không buông tay, cũng không phải là cố tình như thế.
Tu vi của y mới Trúc Cơ kỳ, không thể đứng giữa không trung, cành cây khô dẫm dưới chân mới vừa "lạch cạch" rơi xuống đất rồi. Nếu y không ôm chặt Chu Huyền Lan, sẽ tức khắc ngã xuống, không chết cũng phải trọng thương.
Y là một người toàn vẹn, một bên câu chặt cổ Chu Huyền Lan, một bên ánh mắt tham lam nhìn người ta.
Chu Huyền Lan buông hàng mi dài, bên mặt tẩm trong ánh chiều tà, ánh sáng nhu hòa phác họa ra hình dáng gần như hoàn mỹ, tuấn mi đen dày, môi mỏng nhạt màu, lúc này đường cong mọc lan tràn khí lạnh.
Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng ngưng lại, ngước mắt nhìn vào mắt người gần trong gang tấc.
Trong lòng nhảy một cái.
Đôi mắt đen chăm chú nhìn y thay đổi, lộ ra khí lạnh với tức giận không nói thành lời, dường như hành động vừa rồi của y đã chọc giận đối phương.
Chu Huyền Lan lạnh mắt liếc người treo trên người hắn, bàn tay thon dài của hắn dừng bên hông Thẩm Lưu Hưởng, sau khi phát hiện không đẩy được người ra, mặt mày dần dần hiện lên tối tăm.
Vảy ngược quả nhiên ở trên người Thẩm Lưu Hưởng......
Không gây thương tổn, không động được đến y, nếu không ở thời điểm đối phương ngự cành khô bay tới, đã đánh bay người đi rồi!
Nhận thấy Chu Huyền Lan có một chút biến hóa, Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, chưa suy nghĩ ra nguyên cớ, bên hông căng thẳng, bị mang xuống mặt đất.
Thẩm Lưu Hưởng đạp lên mặt đất, ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mặt, tay còn không tự giác treo ở cổ hắn. Đến tận khi Chu Huyền Lan hơi nghiêng đầu, môi mỏng bám vào bên tai y, lãnh trầm nói: "Buông ra......"
Thẩm Lưu Hưởng như bừng tỉnh, buông tay ra, lui bước ra sau.
Lúc này, Ngao Nguyệt đẩy nam tử áo đỏ lên phía trước, mang theo ngữ khí hận sắt không thành thép nói: "Tiên quân ác quỷ ở đây đấy! Ngươi nhìn y a!"
Chu Huyền Lan hướng mắt lại, ánh mắt lại hờ hững.
Khá giống sư tôn hắn. Nhưng thì làm sao? Sư tôn kia thường thường hại hắn, cuối cùng vì cứu Diệp Băng Nhiên thân vẫn, coi như rơi vào kết cục chết có ý nghĩa.
Người này nhìn hắn vẻ mặt chờ đợi làm gì? Chẳng lẽ cho rằng giống Thẩm Lưu Hưởng, thì có thể lấy được cái gì tốt từ chỗ hắn sao?
"Tiên quân ác quỷ gì?"
Ngao Nguyệt cả kinh nói: "Đương nhiên là Thẩm Lưu Hưởng, sư tôn ngươi a!"
Chu Huyền Lan liếc mắt nhìn thanh niên áo tím như suy tư gì, ngữ khí nhạt nhẽo: "Vậy sao? Thì ra là sư tôn ta."
Ngao Nguyệt nóng nảy: "Sao ngươi lạnh nhạt như thế?! Y chính là người ngươi đặt ở đầu quả tim!"
"Người đặt ở đầu quả tim?" Chu Huyền Lan cười như không cười, tầm mắt dừng trên thân ảnh áo đỏ, hỏi, "Ngươi là sư tôn ta?"
Trên trán kẻ giả mạo thấm ra mồ hôi mỏng. Chỉ khi trực diện Yêu Đế, mới có thể cảm nhận được cảm giác áp bách làm người hít thở không thông này. Hắn nắm chặt tay, làm cho chính mình bình tĩnh lại.
Theo như lời người mang mặt nạ nọ, Yêu Đế cực kỳ yêu sư tôn hắn.
Hắn chờ đợi nhiều ngày, chỉ vì giờ phút một bước lên trời này. Chỉ cần làm Yêu Đế tin tưởng hắn là thật, hắn liền cái gì cũng có!
Kẻ giả mạo căng da đầu, chớp chớp mắt phượng, khóe môi hơi câu nói: "Chu Huyền Lan, đến sư tôn cũng không nhận ra sao? Ta chưa chết, mấy năm nay ta rất nhớ ngươi."
Ngao Nguyệt chỉ cảm thấy thần thái khi kẻ giả mạo chớp mắt, vừa quen thuộc vừa xa lạ, liền sinh ra chút cảm động, nhìn thanh niên áo tím đứng ở một bên không nói một lời.
Tầm mắt đối phương dừng trên người Chu Huyền Lan, muốn nhìn kỹ một phen.
Ngao Nguyệt hừ một tiếng, chó mèo gì cũng tới cướp người với Tiên quân ác quỷ?
Kẻ giả mạo thấy Chu Huyền Lan tuy không tỏ ý kiến, nhưng đối với việc hắn gọi thẳng tên cũng không quát lớn, trong lòng hiện lên một mạt hi vọng. Nhớ tới động tác lúc trước của Thẩm Lưu Hưởng, muốn thử mà tiến lên một bước.
Hắn chớp chớp mắt phượng cười cười, đang muốn duỗi tay, lập tức bị một cổ sức lực hất ra ngoài mấy trượng.
"Phanh --!"
Thân ảnh áo đỏ hung hăng ngã xuống đất. Tu vi của hắn chỉ là Luyện Khí kỳ, một đòn này đã làm hắn bị trọng thương, đau đến mức không dậy nổi, trong miệng không chịu được phun ra ngụm máu.
Nhìn màn phát sinh đột nhiên không kịp phòng ngừa này, mọi người đều kinh hãi, ai cũng không dự đoán được thái độ của Chu Huyền Lan đối với "Thẩm Lưu Hưởng" sẽ là như thế, xuống tay sẽ tàn nhẫn như thế.
Ngao Nguyệt đại kinh thất sắc: "Chu Huyền Lan! Ngươi điên rồi! Y chính là sư tôn ngươi!"
Chu Huyền Lan thần thái tản mạn, giơ tay lại là phong vân biến sắc, nói với thân ảnh ngã xuống đất khó dậy nổi: "Nếu hy vọng làm sư tôn của ta như thế, liền thành toàn ngươi."
Nam tử áo đỏ phát hiện sát khí ập vào trước mặt, sợ tới mức cả người run rẩy, liều mạng muốn chạy trốn, "Yêu Đế xin......"
Tiếng sấm vang vọng trên bầu trời Viêm Minh Thành.
Một đạo sét đen đánh xuống, thân ảnh giãy giụa trên mặt đất không nói xong lời xin tha, đã hóa thành một đám khói đen.
"Làm sư tôn của bổn tọa, chính là kết cục này." Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích môi mỏng. Khi nói lời này, ánh mắt ý vị không rõ nhìn chăm chú vào Thẩm Lưu Hưởng.
Mà Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên mở to mắt, cảm giác không khỏe vừa rồi đã tìm được đáp án.
Đây là...... Chu Huyền Lan trong nguyên tác!
Thẩm Lưu Hưởng sững sờ tại chỗ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Đến lúc lấy lại tinh thần, Chu Huyền Lan đã đứng trước mắt, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được: "Trả vảy ngược lại cho bổn tọa, sẽ tha cho ngươi không chết."
Thẩm Lưu Hưởng nhìn thân ảnh huyền bào có chút xa lạ, máu toàn thân chảy ngược, lạnh đến tận xương, nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào.
Nghe nói hắn muốn vảy ngược, lại không chút do dự nói: "Không có khả năng!"
Đó là Chu Huyền Lan...... cho, đồ đệ...... cho, hiện giờ lại như sắp trở thành thứ còn sót lại của hắn.
Mặt Thẩm Lưu Hưởng không còn một chút máu, nhìn về phía Ngao Nguyệt kêu rên trước chỗ vừa bị sét đánh, bước nhanh qua, túm cổ áo Ngao Nguyệt, môi phát run.
"Chuyện như thế nào? Ngao Nguyệt, Chu Huyền Lan đâu? Chu Huyền Lan đâu? Đồ đệ ta đâu rồi? Không phải hắn! Không phải hắn!!"
Ngao Nguyệt vốn đang đắm chìm trong bi thống Tiên quân ác quỷ bị đánh chết, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc, lại nhìn lên gương mặt hoàn toàn xa lạ, giật mình, theo bản năng thi pháp lên đó.
Tức khắc, khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ hiện ra.
Thanh niên dùng lụa đỏ buộc tóc đen, bàn tay trắng như ngọc nắm lấy cổ áo Ngao Nguyệt, hàng mi dài khẽ run, một đôi mắt phượng tinh xảo hơi đỏ lên, biểu tình lộ ra hoảng hốt thất thố.
Đám người sôi nổi nghị luận dưới Thưởng Vân Đài bỗng ngừng bặt, tập thể lâm vào trầm tĩnh. Một lát sau, đến lúc Ngao Nguyệt hóa thành nguyên hình đem người rời đi rồi mới nổ tung.
"Áo đỏ là giả! Áo tím mới là thật!"
"Khó trách Yêu Đế dung túng y như thế, thật là Thẩm Lưu Hưởng!"
"A a a, ta sai rồi, dáng vẻ bản tôn còn đẹp hơn một trăm lần!!!"
Trong một mảnh tiếng ồn ào, Cố Đào Đào ở tửu lầu thấy toàn bộ quá trình, như suy tư gì mà xoa xoa miệng, nhìn nơi sét từng đánh, từ cửa sổ nhảy xuống, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Thân ảnh thật lớn xuyên qua mây mù, Ngao Nguyệt phe phẩy cánh xám. Nếu không phải đang ở nguyên hình, gương mặt đã trướng đến đỏ ửng.
Làm trò trước mặt Tiên quân ác quỷ, nhận nhầm y......
Ngao Nguyệt xấu hổ không nói lên lời, Thẩm Lưu Hưởng ngồi trên lưng hắn, mái tóc đen mềm mượt bay loạn, bị gió thổi đến mức không mở được mắt ra.
Y không có linh lực bày kết giới, chịu cuồng phong nghênh diện mà đến, chỉ có đôi tay nắm chặt phần lông trên cổ Ngao Nguyệt, mới có thể miễn cưỡng không bị gió thổi bay đi.
Chu Huyền Lan ngồi một bên, đạm nhiên nhìn, không hề có ý ra tay tương trợ.
Thẩm Lưu Hưởng nhìn nhìn hắn. Theo như lời Ngao Nguyệt, sau khi Chu Huyền Lan tỉnh lại như thay đổi thành người khác, ký ức cũng thiếu hụt chút.
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng hơi phát lạnh, Chu Huyền Lan trước mắt này, hẳn là Huyền chủ trong nguyên tác.
Không có ký ức ở thế giới này, chỉ có ký ức trong nguyên tác, như vậy đối với sư tôn là y cũng nói được thông. Chỉ là...... Thẩm Lưu Hưởng nghĩ đến Nguyên Anh tự xưng "Bổn tọa", từng dùng nguyên khí dưỡng nguyên thần y, theo lý cũng là Chu Huyền Lan trong nguyên tác mới đúng.
Nhưng vì sao, người trước mắt này dường như hồn nhiên không biết?
Suy nghĩ của Thẩm Lưu Hưởng có chút loạn. Theo lời Phương Chung Khanh nói, y vỗn dĩ là người của thế giới này, cái gọi là nguyên tác, coi như là thế giới sau khi thần hồn y tiêu tán.
Chẳng qua, có người cứu y về rồi, khiến tương lai trong nguyên tác miêu tả bị thay đổi.
Một khi đã như vậy, Chu Huyền Lan trong nguyên tác, là sao đây?
Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt ngón tay nhỏ dài trắng nõn.
Thần hồn của đồ đệ y với Huyền chủ là hoàn toàn khác nhau, là hai người...... Hay là giống như y, chỉ là ở một nơi khác trong trí nhớ?
Tựa như lúc chưa khôi phục ký ức, y kiên định cho rằng mình là ảnh đế Thẩm Lưu Hưởng ở thời hiện đại. Sau khi khôi phục ký ức, mới phát hiện Thẩm Lưu Hưởng ở thế giới này cũng là y.
Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng lập loè không ngừng, đến tột cùng là hoàn toàn đoạt xá, hay Chu Huyền Lan là thuộc về "Huyền chủ" kia? Ký ức giấu trong nguyên thần khôi phục, chỉ là không biết vì lý do nào, hắn đa quên đi ký ức quá khứ của bọn họ, mới tạo thành cục diện như thế này.
Trong lúc Thẩm Lưu Hưởng suy tư, nhớ tới đôi mắt đen đỏ bừng kia, trong đó chứa một mạt oán ghét.
Đầu ngón tay y run lên.
Ký ức sẽ không vô cớ biến mất. Có phải vì...... Y chọc Chu Huyền Lan thương tâm, Chu Huyền Lan muốn quên y, mới cố tình chôn ký ức quá khứ xuống hay không......?
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng tê rần, cả người run rẩy lên, bàn tay bắt lấy lông Ngao Nguyệt bất tri bất giác buông lỏng.
Ngao Nguyệt chớp mắt có thể bay đến ngàn dặm, tốc độ kinh người, ngồi trên này không có kết giới che đậy, Thẩm Lưu Hưởng lại buông lỏng tay, sức gió lớn đến mức nháy mắt thổi y ngã khỏi lưng chó xám nhung nhung, nửa thân thể rơi vào không trung, sắp ngã xuống từ tầng mây cao vạn trượng.
Lúc này, một bàn tay thon dài hữu lực bắt lấy Thẩm Lưu Hưởng, bỗng chốc túm người về.
Trời đất đang quay cuồng, sau lưng Thẩm Lưu Hưởng chợt đụng vào một lồng ngực dày rộng, vòng eo bị gắt gao ôm lấy, ngã vào một lồng ngực quen thuộc, hơi thở ấm áp thuận thế bao lấy y.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, cảm nhận được trái tim dán sau lưng y đang nhanh chóng nhảy lên.
Đang khẩn trương...... Là vì hắn đang khẩn trương......
Thẩm Lưu Hưởng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy mặt Chu Huyền Lan lộ vẻ kinh ngạc, dường như hắn vốn dĩ không tính toán ra tay cứu giúp, nhưng không biết vì sao, vẫn là đem người kéo vào trong lòng ngực che chở.
Thân thể như không chịu khống chế, không tự chủ được.
Mặt Chu Huyền Lan trầm xuống, buông người trong lòng ngực, không lưu tình chút nào mà đẩy ra.
Thanh niên áo tím bị hắn đẩy ra, lại ý thức được cái gì, ánh mắt chậm rãi giãn ra, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ra ý cười...... là Chu Huyền Lan!
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt phượng, trong cuồng phong đang đánh tới, y quay người lại, tránh sau lưng Chu Huyền Lan, mười ngón tay thon dài bắt lấy vạt áo màu đen hoa văn mạ vàng.
Chu Huyền Lan lạnh lùng nói: "Buông ra."
Nghe tiếng, Thẩm Lưu Hưởng nắm càng chặt, Chu Huyền Lan rũ mắt nhìn bàn tay bên eo, trong mắt ẩn ẩn lộ ra vẻ giận, muốn bỏ thứ này ra khỏi áo. Nhưng đối phương nắm rất chặt, nếu cố tình làm thế, ngón tay Thẩm Lưu Hưởng bị thương là không thể tránh được.
Vì vảy ngược, Chu Huyền Lan không gây thương tổn được người ta, bởi vậy lực dừng trên tay Thẩm Lưu Hưởng chỉ như lướt qua.
Thanh niên tránh gió phía sau nhận ra, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Sờ tay ta thích không?"
Chu Huyền Lan: "......"
Hắn bày ra kết giới.
Cuồng phong bị ngăn cách bên ngoài kết giới, Thẩm Lưu Hưởng tiếc nuối thở dài, buông tay ra. Ngay sau đó bị bóp chặt cằm, cưỡng ép nâng mặt lên, đối thượng một đôi mắt sâu thẳm như mực.
Chu Huyền Lan khẽ nhúc nhích môi mỏng, phun ra lời nói lạnh lùng: "Trả lại vảy ngược cho ta, nếu không tới Huyền Yêu Cung rồi, sẽ cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong."
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt. Lấy tính tình Huyền chủ trong nguyên tác, làm sao phí miệng lưỡi muốn một thứ gì như vậy? Thường trực tiếp giết người đoạt vật.
Hiện giờ không nhớ y, hơn phân nửa coi y là sư tôn vai ác trong nguyên tác. Một khi đã như vậy, càng không thể uy hiếp nhẹ nhàng như thế. Chẳng lẽ......
Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt phượng: "Có phải ngươi không làm bị thương ta được?"
Sắc mặt Chu Huyền Lan âm trầm: "Ta có thể để người khác làm ngươi bị thương." Không tự mình động thủ, cũng có rất nhiều thủ đoạn để Thẩm Lưu Hưởng giao vảy ngược ra.
Nhưng hắn dứt lời, liền thấy Thẩm Lưu Hưởng vươn ngón trỏ thon dài, chọc chọc vào má, giới thiệu bản thân với hắn: "Nhưng ta mới Trúc Cơ kỳ, thân thể giòn như giấy, không chịu nổi bất kỳ tổn thương lăn lộn gì. Nếu không hơi vô ý một chút đi đời nhà ma, ngươi sẽ không tìm thấy vảy ngược nữa."
Chu Huyền Lan không nhanh không chậm nói: "Yên tâm, không chết được, muốn sống không được muốn chết không xong thôi."
Thẩm Lưu Hưởng sợ tới mức há miệng thở dốc: "Là nhốt trong phòng tối sao?"
Chu Huyền Lan nhìn y, không nói gì.
Thẩm Lưu Hưởng tiếp tục đoán: "Hay là dùng xiên tre xuyên móng tay ta?"
Chu Huyền Lan vẫn không để ý đến y.
Vì thế Thẩm Lưu Hưởng nói bóng nói gió, muốn biết kết quả xấu nhất, "Đến lúc đó có được cho nước uống không? Có cơm ăn không? Bị thương có thể bôi thuốc? Mệt có thể ngủ không?"
Y có chút tuyệt vọng hỏi: "Còn có thể đọc thoại bản, ăn đồ chơi bằng đường không?"
Chu Huyền Lan giơ tay, ánh mắt hờ hững nhìn Thẩm Lưu Hưởng, dùng Cấm Ngôn Thuật không cho y lải nhải.
Xung quanh an tĩnh một chút, Thẩm Lưu Hưởng bị Chu Huyền Lan dùng một tầng kết giới ngăn cách, bất đắc dĩ thở dài, nằm trên lưng Ngao Nguyệt, như có như không khảy mấy cái lông xám.
Không lâu sau, hàng mi dài buông xuống, lâm vào mộng đẹp.
Chu Huyền Lan nhìn nhan sắc khi ngủ điềm tĩnh bình yên, ánh mắt đen tối không rõ.
Thế giới này với trong trí nhớ của hắn có rất nhiều lệch lạc, thay đổi lớn nhất chính là người trước mặt này, hoàn toàn khác với sư tôn ngu xuẩn kia của hắn. Cả đám người Lăng Dạ, Diệp Băng Nhiên, Từ Tinh Thần vậy mà cũng không si mê Tố Bạch Triệt, lại theo dõi Thẩm Lưu Hưởng......
Khóe mắt Chu Huyền Lan hơi nhíu, Thẩm Lưu Hưởng biến thành dạng gì, hắn không có hứng thú. Chỉ là vảy ngược là quan trọng nhất với hắn, phải đoạt lại hoàn hảo không tổn hao gì.
Đương nhiên, đoạt lại xong, người này...... Không giữ được!
Khi Thẩm Lưu Hưởng tỉnh lại, tầm mắt xuyên thấu qua mây mù, ẩn ẩn nhìn thấy Huyền Yêu Cung cao lớn nguy nga.
Y kinh hoàng ngồi dựng lên: "Không xong, đến Huyền Yêu Cung, chẳng phải tùy ngươi xâu xé?!"
Nam tử huyền bào nghiêng mắt liếc y: "Ngươi còn lựa chọn khác sao?"
Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu nhìn hắn, ghé sát vào một chút, chớp chớp mắt hỏi: "Xin tha hữu dụng không?"
"Giao vảy ngược ra đây, tha cho ngươi không chết,"
Chu Huyền Lan lộ ra ánh mắt nguy hiểm, "Nhưng chậm chạp không giao, bổn tọa hết kiên nhẫn rồi, cũng sẽ không tha cho ngươi."
Hắn nói cho hết lời, thấy thanh niên trước mắt kinh hoàng thất sắc, "Dù sao cũng là chết!"
Chu Huyền Lan nhăn mi: "Bổn tọa nói, chỉ cần ngươi......"
Nói đến một nửa, môi mỏng bị phong bế khẽ nhếch, Thẩm Lưu Hưởng rướn người lên trước, cánh môi mềm mại nhẹ giật giật, để lại một hơi thở ấm áp lên giữa môi hắn.
Sau khi bất ngờ đánh lén không kịp phòng ngừa, thanh niên cười như con mèo trộm được cá, bổ sung nói: "Dù sao đều là chết, vẫn là chết sung sướng thì tốt hơn!"
Y nói, phát hiện Chu Huyền Lan như còn chưa lấy lại thần, cả người cứng đờ, mắt đen hơi hơi trợn to, biểu tình căng thẳng.
Thẩm Lưu Hưởng ngẩn người, nhớ lại mới vừa rồi, môi mỏng của Chu Huyền Lan vẫn không nhúc nhích, đồng tử hơi co lại, còn ngừng hô hấp theo bản năng.
Y trầm mặc một cái chớp mắt, phảng phất đã biết một đại bí mật kinh thiên.
"Không phải ngươi...... Chưa từng hôn ai chứ?"
Chu Huyền Lan hoàn hồn, sắc mặt nháy mắt trầm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook