Thẩm Lưu Hưởng nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh như mực, nhưng lại nhiễm màu máu trong mưa đêm, chớp mắt tức khắc lộ ra một mạt đau thương, oán hận đến mức tận cùng.

Thẩm Lưu Hưởng kinh hãi ngồi dựng dậy, xung quanh tỏa ánh sáng nhu hòa, một bàn tay trắng như ngọc đặt trên trán y, xúc cảm lạnh lẽo làm người thanh tỉnh hơn vài phần.

Thẩm Lưu Hưởng ngẩn ra, nhìn về phía người như trích tiên phía trước, trên trán điểm một nốt chu sa, cảm giác thân thiết như thủy triều dâng lên trong lòng, đôi tay không tự chủ được ôm eo nam tử, hai chữ “sư tôn” buột miệng thốt ra, ngữ khí còn lộ ra một chút ủy khuất.

Phảng phất như thiếu niên trong trí nhớ, từ Đông Hoang trở về phát hiện sư tôn đã rời đi, thương tâm buồn khóc vài ngày.

Phương Chung Khanh hơi nhướn mày liễu: “Còn một bộ dáng vẻ tiểu hài tử.”

Hắn nhẹ lắc đầu, sờ sờ đỉnh đầu Thẩm Lưu Hưởng, nói: “Đây là hồn ấn năm đó ta lưu lại trong ngực ngươi, sắp tan rồi, tiếp theo nghe ta nói.”

Nơi hai người đang ở, sương trắng lượn vòng, không còn thứ đồ gì khác. Phương Chung Khanh khẽ nhúc nhích môi mỏng, khắp không gian lại vô thanh vô tức.

Thẩm Lưu Hưởng ôm người không buông tay, nghe nghe, mở to mắt phượng, trong lòng cuốn lên sóng gió động trời.

Cuối cùng, Phương Chung Khanh nói: “Ta hoài nghi ngươi ở Đông Hoang làm chuyện chọc giận Thiên Đạo, bởi vậy Thiên Đạo khiển trách ngươi. Nhưng Thiên Đạo thân là người định ra pháp tắc, là người thủ vệ, không thể tự mình vi phạm quy củ, động thủ giết một người vô tội. Cho nên mượn dùng ngoại lực, đoạt mệnh cách của ngươi làm trừng phạt.”

Môi Thẩm Lưu Hưởng khẽ run: “Sư tôn là nói, vốn dĩ con là người nơi này sao?”

Tuy rằng sau khi ký ức của nguyên thân khôi phục, càng ngày y càng có cảm giác như vậy, những ký ức này như vốn là của y. Nhưng nghe Phương Chung Khanh minh xác ngôn luận như vậy, trong đầu vẫn là nổ ầm rối loạn một chút.

Phương Chung Khanh: “Ngươi gọi ta là sư tôn, ta nhận ngươi là tiểu đồ đệ, ngươi nói đi.”

Tâm thần Thẩm Lưu Hưởng kịch liệt chấn động. Kỳ thật ký ức của y đã khôi phục gần như hết, nhưng đoạn ở địa phương cuối cùng...... lần thứ hai đi Đông Hoang.

Trong đầy trời hung thú, hình như y đã cứu một tiểu hài tử, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ.

“Theo lời sư tôn nói, con đã hồn phi phách tán, vì sao lại còn sống, cách mười năm lại về rồi?”

Phương Chung Khanh nói: “Thần hồn ngươi xác thật không còn, nhưng nguyên thần còn tại thế gian, hẳn là có ai đem nguyên thần vỡ nát của ngươi tụ tập về, lại đổi một nơi khác dưỡng thần hồn.”

Bỗng nhiên Thẩm Lưu Hưởng nghĩ đến Nguyên Anh Chu Huyền Lan. Tiểu gia hỏa tự xưng bổn tọa kia, từng dùng nguyên khí dưỡng tiểu Nguyên Anh của y.

Tự xưng bổn tọa, đó là Chu Huyền Lan trong nguyên tác, nhưng vì sao lại có hành động như vậy?


Cái gọi là nguyên tác, có phải chỉ là một bộ phận y nhìn thấy hay không? Hay bên trong thật thật giả giả, không khớp với tình huống thật? Rốt cuộc nguyên tác chỉ là sách, mà thế giới này, cho đu là Chu Huyền Lan hay là những người khác, đều tồn tại rõ ràng chính xác.

Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu, nhìn thấy chu sa trên mi tâm Phương Chung Khanh, đột nhiên thở dài: “Nhưng mà sư tôn, chắc là con lại phải đi rồi.”

Y không biết có phải Chu Huyền Lan trong nguyên tắc lao lực trăm cay ngàn đắng làm y trở về hay không. Nhưng trước mắt, thần hồn y quá yếu, sớm hay muộn cũng bị Cùng Kỳ cắn nuốt, chỉ sợ Chu Huyền Lan phí hết tâm huyết, cuối cùng công dã tràng giỏ tre múc nước.

Y không sợ chết, nhưng không bỏ được mà chết.

Phương Chung Khanh mặc mặc: “Hình như đã quên nói, ta giúp ngươi giải quyết Cùng Kỳ rồi.”

Thẩm Lưu Hưởng trừng lớn mắt: “Vậy thần hồn của đệ tử chẳng phải là đã?”

Y nhớ tới đôi mắt như nhìn thấy trong mơ kia, sắc mặt trắng nhợt, nhìn nhìn xung quanh, muốn nhìn một chút xem có chỗ nào rời đi hay không.

“Còn ở. Chỉ là so với không còn cũng không khác là mấy.”

Khi Phương Chung Khanh nói lời này, thân hình dần dần tan biến, “Ta đã đưa nguyên thần ngươi đến một nơi rất tốt, ngươi liền ở đó dưỡng tốt thần hồn, xong rồi lại trở ra.”

Thẩm Lưu Hưởng phát hiện hắn đang biến mất, sắc mặt hơi hốt hoảng, “Sư tôn phải đi sao?”

Phương Chung Khanh gật đầu, sờ sờ tóc y: “Thiên Đạo đột nhiên ra tay với ngươi, không ai biết được, cũng không có ai có thể ngăn cản. Hồn ấn của ta cũng không làm nên chuyện gì. Cũng may, lúc này có thể có chút tác dụng.”

Phương Chung Khanh rũ mắt, lại nói: “Trên người sư huynh ngươi có một sợi ý niệm Thiên Đạo, nhưng hắn sẽ không làm tổn thương ngươi, ngươi chớ có đem oán hận đặt lên người hắn.”

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu: “Đệ tử tuyệt đối sẽ không như thế.”

Y nói, muốn ôm người chặt chút, hai tay lại xẹt qua thân ảnh áo trắng.

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt, hồn ấn của sư tôn sắp biến mất....... Y bỗng chốc nhớ tới một chuyện, vội nói: “Kiếm Chân đạo nhân từng lục soát thần hồn đệ tử, muốn tìm hồn ấn gặp sư tôn!”

Hàng mi dài của Phương Chung Khanh run lên, biểu tình có chút biến hóa, không rõ là chán ghét hay phiền muộn, hay là cái gì khác.

“Chớ có để ý đến hắn...... Ta coi hắn là bạn tốt, lại bị cắn ngược một ngụm...... Chuyện hoang đường gì hắn cũng làm ra được...... Nhưng nhìn phân thượng của ta, ngươi để hắn tự sinh tự diệt đi.”

Thẩm Lưu Hưởng nói: “Con nghe sư tôn. Sư tôn, sư tôn là thành công phi thăng sao?”

Mặt mày thanh lãnh của Phương Chung Khanh đột nhiên lộ ra một mạt cười nhạt, ngón trỏ trong suốt điểm điểm lên trán y, “Siêng năng tu hành, là tiểu đồ đệ có thể biết rồi.”

Dứt lời, thân ảnh áo trắng biến mất không thấy.

Tầm mắt Thẩm Lưu Hưởng nhoáng lên. Lúc lại mở mặt ra lần nữa, thấy một khuôn mặt anh tuấn không nghĩ tới.

Sắc trời âm trầm, u trúc vờn quanh Tụ Hồn Đài phát ra tiếng vang rào rạt.

Mặt mày Nam Diệu Quyền buông xuống, nhìn vật nhỏ lớn bằng bàn tay khoanh chân ngồi ở trên đài, mắt phượng nhìn hắn chớp chớp, nhướn đuôi lông mày bên phải, cuối cùng nhấp môi, như là tiếp nhận sự thật rồi.

Há miệng thở dốc, tựa hồ muốn ngoan ngoãn gọi nghĩa huynh.

Nhưng sau khi phát hiện nói không nên lời, khuôn mặt nhỏ phát ngốc. Sau khi phát hiện những bộ phân khác trên thân thể cũng không thể động đậy, lại càng ngốc.

Nam Diệu Quyền nói: “Ngũ Uyên đạo nhân đưa ngươi tới, đợi ngươi dưỡng tốt thần hồn, khôi phục bình thường là có thể ra khỏi Tụ Hồn Đài.”

Này vốn là hắn chuẩn bị cho đệ đệ, muốn bắt Tố Bạch Triệt đến, dùng chân thân tới tìm thần hồn đệ đệ, có lẽ có thể sống lại. Nhưng Ngũ Uyên đạo nhân báo cho hắn, thần hồn đệ đệ đã sớm bước vào luân hồi, bây giờ đang rất khá.

Khăng khăng quấy rầy, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nam Diệu Quyền vẫn luôn áy náy bối rối, hận ngày đó không thể kịp thời đuổi tới, làm thân nhân duy nhất cũng không còn.

Hắn chuẩn bị Tụ Hồn Đài nhiều năm, chính là lo lắng thần hồn đệ đệ có tổn hại, chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ ở lại thế gian. Phương Chung Khanh là một trong số không nhiều lắm người hắn tín nhiệm, từ trong miệng đối phương biết được đệ đệ đang rất khá, lúc này mới yên tâm.

Kỳ thật muốn mượn Tụ Hồn Dài, cho dù không nói mấy lời này, hắn cũng sẽ để nguyên thần của Thẩm Lưu Hưởng vào ở

Đế Vân Vũ có ân tình lớn lao với hắn, hắn đến Yêu giới, không thể giúp được nghĩa phụ đã hổ thẹn không thôi, Thẩm Lưu Hưởng là huyết mạch của nghĩa phụ, hắn tất nhiên sẽ tận hết sức lực giữ gìn.

Nam Diệu Quyền cầm đũa ngọc, gắp một hạt cơm trong bát lên, đưa đến bên miệng Nguyên Anh.

“Há mồm.”

Thẩm Lưu Hưởng nhíu chặt mày, muốn mở miệng hỏi Nam Diệu Quyền tin tức của Chu Huyền Lan, hoặc nhờ Nam Diệu Quyền đem tin tức của y truyền ra. Nhưng lúc này cái gì cũng không làm được, đành phải mở cái miệng nhỏ, ngậm lấy hạt cơm mềm, cắn cắn nuốt vào.

Cái này hình như không phải gạo, nuốt vào toàn thân ấm dào dạt, đặc biệt thoải mái.


Thẩm Lưu Hưởng không khỏi lại hé miệng, Nam Diệu Quyền vươn ngón trỏ, nhấc cằm y lên, khép lại.

“Mỗi ngày một hạt.”

Ăn nhiều cơm nóng, Thẩm Lưu Hưởng dần dần năng động hơn, nhưng vẫn không ra khỏi Tụ Hồn Đài được. Y ở trên đài, dùng ngón tay tinh tế trắng nõn viết chữ, nhưng Nam Diệu Quyền làm bộ không nhìn thấy. Thẩm Lưu Hưởng phản kháng không ăn cơm, hắn liền nắm cái cằm nhỏ yếu ớt, cứng rắn đút một hạt cho y.

Trời đầy mây trời lại nắng. Trăng tròn rồi trăng khuyết, ngày qua ngày, Thẩm Lưu Hưởng cũng không nhớ rõ y đã ở Tụ Hồn Đài bao lâu, dường như muốn vĩnh viễn ở trên đài.

Cho đến một ngày, Nam Diệu Quyền không đút cơm cho y ăn nữa, thu hồi kết giới, xách y từ Tụ Hồn Đài ra.

Thẩm Lưu Hưởng ngồi trong lòng bàn tay hắn, ngửa đầu, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ có chút ngốc.

Nam Diệu Quyền niết quyết thi pháp.

Thời khắc chân dẫm xuống mặt đất đó, Thẩm Lưu Hưởng hơi mở lớn mắt, nhìn nhìn Nam Diệu Quyền trước mặt, sau đó bị gõ vào đầu, “Nói chuyện.”

Thẩm Lưu Hưởng che đầu lại, ho nhẹ một tiếng. Mười sáu năm chưa mở miệng, tiếng nói có chút khàn, “Uy...... Ai...... Chu......”

Nam Diệu Quyền ngắt lời nói: “Rồi, câm miệng.”

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt cười một cái, giật giật thân thể, cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng ra dáng ra hình mà bái sâu một bái, “Đa tạ nghĩa huynh chiếu cố, ta phải đi, ngày khác lại đến thăm ngươi.”

Nam Diệu Quyền: “Đi đâu?”

Thẩm Lưu Hưởng: “Yêu giới. Tìm tiểu yêu tinh.”

Nam Diệu Quyền: “Hiện giờ Yêu giới không có tiểu yêu tinh.”

Thẩm Lưu Hưởng cảm thấy hắn không hiểu tiểu yêu tinh là ai, giải thích nói: “Cửu Yêu Vương.”

Trên mặt Nam Diệu Quyền cười như không cười, “Cũng không có Yêu Vương.”

Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt.

“Mười mấy năm trước, tiểu yêu tinh kia của ngươi nói, ‘Yêu tộc chỉ cần một Vương là đủ rồi’, Cho nên hiện giờ Yêu giới không có Yêu Vương gì cả,”

Nam Diệu Quyền nhìn y, chậm rãi nói: “Chỉ có Yêu Đế.”

“?!!”

Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng dâng lên một đống lớn câu hỏi, nhưng Nam Diệu Quyền giơ tay, nói rõ không muốn tốn thêm miệng lưỡi.

Thẩm Lưu Hưởng ngậm miệng, càng sốt ruột rời đi,

Nam Diệu Quyền nhìn nhìn y, nói: “Ta không đồng ý ngươi đi, nhưng nếu ngươi khăng khăng, đừng khóc trở về là được.”

Thẩm Lưu Hưởng với lời này không rõ nguyên do, quét mắt nhìn rừng trúc, buông thần thức ra tìm đường.

Lúc này, rốt cuộc phát hiện ra chỗ không đúng.

Tu vi của y......

Thẩm Lưu Hưởng vận linh lực, đánh trúng cục đá ở đằng xa, “bang” một cái, cục đá đã không biến thành bột phấn, cũng không chia năm xẻ bảy, chỉ quơ quơ, bay ra chút bụi xám, không còn gì khác.

Thẩm Lưu Hưởng nhìn nhìn bàn tay, hút ngược một hơi khí lạnh.

“Cục đá này hơi chút cứng một chút, nếu đổi thành cục đá khác.”

Nam Diệu Quyền đè bả vai y lại, bàn tay vỗ vỗ như an ủi, “Lấy tu vi Trúc Cơ kỳ của ngươi, hẳn là có thể đánh nát.”

Ầm......

Thẩm Lưu Hưởng ngốc tại chỗ, như bị sét đánh.

Trúc Cơ kỳ?

Chỉ sợ vừa ra khỏi Ma cung, bất kỳ ai cũng có thể tiêu diệt y.

Nam Diệu Quyền nói: “Bắt đầu lại từ đầu tuy gian nan, nhưng ngươi thiên phú không tồi, cần cù một chút, vài thập niên sau là lại có thể là một Hóa Thần cảnh.”

Thẩm Lưu Hưởng: “......”


Y đã hiểu vì sao lúc trước Nam Diệu Quyền nói đừng khóc trở về. Thực lực như vậy của y, một mình đi ra ngoài, từ Ma giới đuổi tới Yêu giới, phỏng chừng còn chưa nhìn thấy Chu Huyền Lan, người đã không còn trước.

Thật vất vả mới nhặt về được một cái mạng. Suy nghĩ như vậy làm cả người Thẩm Lưu Hưởng run run.

Y nhìn về phía Nam Diệu Quyền, mắt phượng chớp chớp: “Nếu nghĩa huynh đi Yêu giới, nói vậy cũng không tốn bao lâu. Không bằng......”

“Gần đây không muốn đi Yêu giới,” Nam Diệu Quyền chắp tay phía sau, liếc mắt nhìn y, “Không phải muốn đi sao? Sao còn chưa đi?”

Thẩm Lưu Hưởng nghiến răng. Túi trữ vật không biết đi nơi nào, y toàn thân trên dưới đến một cái pháp khí phòng thân cũng không có, sạch sẽ, một nghèo hai trắng.

Y lại sờ sờ bụng, từng trận đói đang truyền đến, thân thể này đến tích cốc cũng không làm được.

Nhìn dáng vẻ Nam Diệu Quyền là không hy vọng y đi tìm Chu Huyền Lan, vô hình trói y.

Thẩm Lưu Hưởng do dự một lát, nói: “Một khi đã như vậy, nghĩa huynh bảo trọng, ta đi đây.”

Bên ngoài không biết đã qua bao lâu, y không thể vẫn luôn ờ lại đây. Cặp mắt đen nhiễm đỏ kia làm y chưa từng an tâm. Trúc Cơ kỳ thì sao, người tu đạo, ai mà không từ Trúc Cơ kỳ đi lên?!

Sắc mặt Nam Diệu Quyền trầm xuống, nhìn bóng người tìm đường khắp nơi trong rừng trúc, sau khi tìm được, quay đầu lại phất phất tay, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.

Nam Diệu Quyền hừ lạnh. Yêu giới ngàn dặm xa xôi, không có linh thạch, không có tu vi, xem y có thể chạy bao xa.

Nam Diệu Quyền phất tay áo bào, một mình đứng trước Tụ Hồn Đài. Chưa đến một lát, thủ hạ báo lại: “Tôn chủ, Tiểu Ma chủ chém một ít cành trúc."

Nam Diệu Quyền cười lạnh: “Để làm gì? Làm lương khô đi đường?”

Không lâu sau, thủ hạ lại tới báo: “Tôn chủ, Tiểu Ma chủ ra khỏi cung, bán nón trúc, roi trúc, chuồn chuồn trúc...... trên phố”

Nam Diệu Quyền nhướng mày, rất là ngoài ý muốn: “Bàn tính nhỏ đánh cũng không tồi, đáng tiếc bằng mấy thứ ấy có thể bán mấy khối linh thạch?”

Cuối cùng, thủ hạ kinh sợ nói: “Tôn chủ, Tiểu Ma chủ dùng Truyền Tống Trận đến Yêu giới rồi!”

Nam Diệu Quyền sửng sốt, mày nhăn lại: “Chuyện như thế nào?”

Thủ hạ run run rẩy rẩy nói: “Trúc Bích U chỉ trong cung mới có, Tiểu ma chủ nói ba thứ đồ vật này Ma Tôn ngài đều chơi mỗi ngày, hút ma khí của ngài, rất là dưỡng người. Vì thế một cái nón trúc, một cây roi trúc, một con chuồn chuồn trúc...... Đều bán ra với giá trên trời!”

Nam Diệu Quyền: “......”

Hắn hơi híp mắt, truyền âm triệu một người tới.

Một lát sau, một thân ảnh áo xám dừng trước mặt hắn, “Tôn chủ có gì phân phó?”

Nam Diệu Quyền chắp tay phía sau, hừ lạnh: “Đuổi theo, nhưng đừng dễ dàng hiện thân, nguy hiểm đến tính mạng hãy ra tay.”

Nam tử áo xám cúi đầu tuân lệnh, biến mất tại chỗ.

Một nơi khác, một chân Thẩm Lưu Hưởng bước ra khỏi Truyền Tống Trận, bước vào địa bàn Yêu giới, liền nghe bên cạnh có người hét lớn một tiếng.

“Thẩm Lưu Hưởng......”

Cả người Thẩm Lưu Hưởng run lên, cứng lại rồi.

Xét thấy đã từng có danh hiệu "đại ma thần" có thể ngăn trẻ con khóc nỉ non hàng đêm, y đã cố ý dùng Dịch Dung Thuật.

Thế này rồi mà còn có thể bị phát hiện hả?




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương