Nhân Vật Phản Diện Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa
-
Chương 104
Trên bầu trời Thanh Lăng Tông, mấy trăm con dị thú mở to một con mắt màu đỏ tươi, cánh lớn quát lên gió đêm lạnh thấu xương, kèm tiếng gào rống kinh thiên, hung thần chi khí phá tan vòm trời.
Mấy dị thú này chưa mở linh trí, dựa vào bản năng kiếm ăn nguyên thủy mà hành động, hàng năm cắm rễ ở Yêu giới, thân thể cường hãn cao lớn, cho dù tu sĩ Hóa Thần cảnh đối đầu với chúng, cũng khó tạo được thương tổn gì.
Lúc này gặp cảnh Cùng Kỳ triệu hoán mà đến, một mảnh đen nghìn nghịt xoay quanh bầu trời Thanh Lăng, mọi người Thanh Lăng Tông phía dưới thấy màn này, tựa như nhìn thấy cảnh tận thế.
Đặc biệt là tông chủ trọng thương rơi xuống đất, bọn họ không biết còn ai có thể ngăn cản.
Không khí làm người hít thở không thông bao phủ Thanh Lăng, thời khắc đại trận bảo vệ núi vỡ vụn, tuyệt vọng cùng sợ hãi của mọi người đạt tới đỉnh điểm, tiếng thét gào chói tai nổi lên bốn phía.
Lúc này, dị thú hung ác đang đánh tới lại cứng đờ ngừng lại, đôi cánh lớn vỗ giữa không trung, nửa là sợ hãi nửa là mê mang nhìn chằm chằm thân ảnh huyền bào vừa tới.
Bọn nó không có linh trí, bản năng của Yêu tộc tuần hoàn cá lớn nuốt cá bé, Cùng Kỳ lợi hại, liền nghe lệnh hắn, người này lợi hại, liền nghe lệnh không động.
Tập thể dị thú ngừng giữa không trung, tựa hồ đang rối rắm nên nghe lệnh người nào, đến lúc Chu Huyền Lan quát lạnh “Cút......” xong, liền có lựa chọn, động tác nhất trí bay đi.
Dị thú che trời lấp đất rút đi như thủy triều. Ánh trăng không bị che khuất, sáng sáng một lần nữa chiếu xuống Thanh Lăng Tông suýt nữa biến thành phế tích.
Chúng đệ tử phục hồi tinh thần lại, sống sót sau tai nạn vui sướng tràn ngập trên mặt.
“Chạy chạy! Dị thú chạy rồi!!””
“Người kia là ai? Sao lại cứu chúng ta? Sao ta chưa bao giờ gặp?”
“Hắn là...... Cửu Yêu Vương Yêu giới, nghe nói trước kia là đệ tử Thanh Lăng Tông chúng ta.”
“Cái gì?! Là Yêu Vương?”
“Yêu Vương xảy ra chuyện gì? Hắn vừa mới cứu chúng ta, hắn cũng từng là đệ tử Thanh Lăng a!”
“Vậy mà dễ dàng đuổi dị thú đi, còn có thể ngăn Thẩm tiên...... Phi, đại ma thần luyện hóa Cùng Kỳ lại! Thực lực bậc này, sợ là vô địch tam giới đi!”
Chu Huyền Lan đem Lăng Dạ ném cho Lăng Mạc Sơn và Lăng Kim Diệp vừa đuổi tới.
Ba người tuổi thiếu niên từng là bạn tốt, cùng nhau tu luyện ở Thanh Lăng Tông, luận bàn tỷ thí với nhau, không nghĩ tới lúc gặp lại lại là quang cảnh như thế này, không còn như trước nữa.
Lăng Kim Diệp dừng bước chân, hồ lô bên hông nhẹ lay động, sửng sốt, nhất thời không nói ra lời.
Lăng Mạc Sơn cõng Lăng Dạ lên, nói: “Đa tạ.”
Chu Huyền Lan lạnh nhạt: “Không cần. Ta không phải vì Thanh Lăng Tông.”
Hắn chỉ không muốn sau khi sư tôn tỉnh lại, phát hiện tự tay giết Lăng Dạ huỷ hoại tông môn, mới ra tay mà thôi.
Chỉ là không muốn sư tôn khổ sở.
Hắn không lấy ơn báo oán như vậy, không nhân nghĩa như vậy.
Chu Huyền Lan cũng không quay đầu lại mà rời đi, đuổi theo hướng Cùng Kỳ biến mất.
Cùng Kỳ nhìn thấy Chu Huyền Lan, vốn muốn nói chuyện với nhau một phen, nhưng hắn chỉ tạm thời áp chế thần hồn Thẩm Lưu Hưởng, thời gian lâu một chút cũng không áp chế được nữa, bị Thẩm Lưu Hưởng nửa khống chế mang đi.
“Phanh......!”
Một thân ảnh chợt rơi xuống, đánh vỡ sơn cốc yên lặng.
Yêu văn đỏ đậm trên mi tâm Thẩm Lưu Hưởng tan đi, khoảnh khắc vừa tỉnh lại, ý thức vọt tới trước tâm lao.
Y nhìn chằm chằm Cùng Kỳ tùy ý cười to bên trong, đôi tay bắt lấy cửa lao do phù văn hóa thành, mười ngón dùng sức đến trắng bệch, một đôi mắt phượng màu đỏ tươi lộ ra sát ý xưa nay chưa từng có.
Cùng Kỳ nói: “Biểu tình của ngươi là sao? Muốn giết ta? Nhưng ngươi không làm được.”
Muốn giết hắn, trừ phi diệt được thần hồn hắn.
Nhưng thần hồn hắn đã trải qua thiên chuy bách luyện từ thời Hồng Hoang, lại trải qua trăm ngàn năm năm tháng, khó tử nạn diệt, thế gian ai có thể làm được?
Cho dù có người làm được, hắn trốn trong cơ thể Thẩm Lưu Hưởng, dám dùng Diệt Hồn Thuật với hắn, hắn còn chưa chết, chỉ sợ thần hồn còn yếu hơn người thường này của Thẩm Lưu Hưởng, sẽ không chống được mà hồn phi phách tán trước!
Cùng Kỳ không sợ hãi đi đến trước cửa phù, nhếch miệng nói: “Việc hôm nay chỉ là bắt đầu, thần hồn của ngươi quá yếu, hoàn toàn không phải đối thủ của ta. Nhưng, nếu ngươi không muốn chịu ta bài bố, không muốn thần hồn bị ta cắn nuốt sạch sẽ, liền khuyên tiểu bối Long tộc kia dùng Thời Không Thuật, đưa ta về nhà.”
Cùng Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, đoạt xá một lần, Thẩm Lưu Hưởng cảm giác được tư vị tuyệt vọng và bất lực này, hẳn là không còn lý do cự tuyệt hắn. Ai ngờ Thẩm Lưu Hưởng chỉ phun ra hai chữ cho hắn.
“Nằm mơ.”
Cùng Kỳ lạnh mặt, nhìn thấy khóe môi Thẩm Lưu Hưởng kéo lên độ cong lạnh băng, “Ngươi đang nói dối,”
Đôi mắt đỏ của Cùng Kỳ híp lại.
Thẩm Lưu Hưởng vốn tin lời Cùng Kỳ nói, cho rằng hắn muốn về nhà. Đến tận vừa rồi. Y mới nhớ tới, đại yêu ở cuối thời kỳ Hồng Hoang đối mặt với thiên kiếp chỉ có một con đường chết. Cùng Kỳ trăm phương nghìn kế chạy thoát, làm sao lại nguyện ý trở về?
“Ngươi muốn hắn thi triển Thời Không Thuật, không phải muốn trở về, mà là muốn tộc Cùng Kỳ bị giết dưới thiên kiếp đi đến nơi này! Nơi này không có thiên kiếp, các ngươi lại là vô địch, quả thực như một cõi yên vui, có thể tùy ý làm bậy. Đây mới là mục đích của ngươi!”
Ánh mắt Cùng Kỳ khẽ biến, sau một lúc lâu mới cong cong khóe miệng: “Ngược lại cũng không ngu ngốc.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng sinh hàn ý. Một Cùng Kỳ đã không đối phó được, lại tới thêm vài con, phiến đại lục này chẳng phải cũng trở thành nơi bọn chúng thống trị? “Ngươi không có khả năng như nguyện.”
“Đáng tiếc ngươi nói không tính,” Cùng Kỳ cười lạnh, “Ta nói, phải xem tiểu bối Long tộc kia có biết Thời Không Thuật hay không, có nguyện ý thi pháp hay không.”
Thẩm Lưu Hưởng: “Ta sẽ không để hắn như thế.”
Nếu thật để Cùng Kỳ thực hiện được, đến lúc đó trăm họ lầm than, như vậy Chu Huyền Lan thi triển Thời Không Thuật, mang ma thú đi vào đại lục hiện tại, chắc chắn bị nghìn người chỉ trích, tất cả tội nghiệt sẽ đổ vào thân, vĩnh viễn đều không rửa sạch.
Thẩm Lưu Hưởng đã thấy Đế Vân Vũ phi thăng, biết được công đức thật sự tồn tại.
Người có công đức lớn, có thể đắc đạo phi thăng, người tội nghiệt nặng, sẽ không được chết tử tế, hạ địa ngục Vô Gian.
Vào thời kỳ Hồng Hoang, thiên kiếp giáng thế, chính là vì yêu thú thượng cổ quá mức ngang ngược hung tàn, coi sinh linh khác như cỏ rác, nhất tộc độc đại, mới chọc Thiên Đạo ra tay, giáng xuống đại kiếp nạn diệt thế, tất cả đại yêu đều mất mạng, không một ai chạy thoát.
Lúc trước Thẩm Lưu Hưởng không hiểu vì sao Lăng Dạ phải trí Chu Huyền Lan vào chỗ chết, nghe lời Cùng Kỳ, mới biết trên người hắn có một sợi Thiên Đạo.
Nói như thế, Chu Huyền Lan đã bị Thiên Đạo theo dõi, nếu hắn lại làm ra hành động trái thiên đạo, chỉ cần còn đang ở phiến đại lục này, Thiên Đạo sẽ không bỏ qua cho hắn.
Là địch với Thiên Đạo, chính là tổ tông của hắn, những yêu thú xưng bá Hồng Hoang đó đều không làm được, hắn làm sao ngăn cản được?!
“Đừng đánh chủ ý lên hắn.” Mặt Thẩm Lưu Hưởng như sương lạnh, “Ngươi có thể tiếp tục làm đại mộng xuân thu, nhưng sớm hay muộn ta cũng sẽ làm ngươi tỉnh mộng!”
Cùng Kỳ không nhanh không chậm cười một cái, yêu văn bò lên trên mặt, thành hình dạng quỷ dị.
“Một khi đã như vậy, ta rửa mắt mong chờ, rốt cuộc là ngươi giải quyết ta, hay là ta đoạt xá ngươi. Nhưng hiện tại ta không bỏ được đem thần hồn ngươi nuốt rớt. Hậu bối Long tộc kia hình như rất để ý ngươi, ta bắt ngươi làm áp chế, hiệu quả nhất định rất tốt.”
Thẩm Lưu Hưởng nhìn phù văn, lui ra ngoài.
Mở mắt liền đối với thượng một đôi mắt đen nhánh, Thẩm Lưu Hưởng run sợ, nói tiếp: “Sư huynh sao rồi?”
Chu Huyền Lan: “Còn sống, nhưng cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt lấy tay áo Chu Huyền Lan hơi chặt, “Cùng Kỳ ở trong thân thể ta, ngươi......”
“Sư tôn muốn nói gì?” Không để y nói xong, Chu Huyền Lan đánh gãy, mặt mày lộ ra tối tăm, “Sư tôn muốn nói ma thú ở trong cơ thể, muốn ta cách xa ngươi chút sao? Hay lại muốn đem ta đẩy ra?!”
Thẩm Lưu Hưởng khẽ run hàng mi, chợt duỗi tay câu lấy cổ Chu Huyền Lan, bốn phía tiếng lá rụng rào rạt, khẽ nâng cằm, hôn lấy đôi môi lạnh lùng đang mím chặt.
Chu Huyền Lan sửng sốt, hơi hơi mở to mắt.
Lệ khí trên mi tâm hắn tan đi, lạnh băng giữa môi cũng dần dần hòa tan.
“Không phải,” Thẩm Lưu Hưởng hôn xong, cúi đầu chôn vào cổ Chu Huyền Lan, tiếng nói phiếm run, “Ta muốn nói Cùng Kỳ ở trong thân thể ta, nhưng ngươi không phải sợ ta, đừng rời xa ta. Bây giờ ta khống chế được hắn, lúc nào không khống chế được, ta sẽ tự mình đi.”
Trong lòng Chu Huyền Lan tê rần, siết chặt tay, đem người chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Ở phương diện làm hắn đau lòng này, hình như Thẩm Lưu Hưởng phá lệ có thiên phú, không thầy dạy cũng hiểu, bách phát bách trúng, cũng không thất thủ.
“Đừng sợ, đều giao cho ta,” Chu Huyền Lan đè lại cái ót y, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen bóng, trấn an xoa xoa, “Ta tới giải quyết Cùng Kỳ.”
Dứt lời, Chu Huyền Lan tham nhập linh lực, muốn xem xét tâm lao.
Sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng biến đổi, đè tay hắn lại, linh lực trong cơ thể vừa chuyển, đem linh lực bên ngoài muốn xâm nhập đuổi đi, ngăn trở tra xét.
Mặt Chu Huyền Lan lộ vẻ khó hiểu, Thẩm Lưu Hưởng chui khỏi lòng ngực hắn, kéo đề tài nói: “Ta có chuyện quan trọng công đạo với ngươi.”
Chu Huyền Lan nhíu nhíu mày, cũng không mắc mưu, “Sao sư tôn không cho ta xem Cùng Kỳ?”
Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng hơi siết chặt, khi hắn một lần nữa duỗi tay tới, lại lần nữa ngăn lại, “Nhìn cũng vô dụng, có phương pháp giải quyết Cùng Kỳ, nhưng không ai có thể làm được.”
Nghe nói có phương pháp giải quyết Cùng Kỳ, biểu tình Chu Huyền Lan nháy mắt biến đổi: “Cái phương pháp gì?”
“Luyện Yêu Thuật,” Thẩm Lưu Hưởng cắn cắn môi, “Kỳ thật Luyện Yêu Thuật không chỉ có thể vây khốn yêu thú, còn có thể đem thần hồn nó tru sát. Như thế mới là luyện hóa triệt triệt để để. Nhưng tu vi của ta không đủ, nhốt nó trong tâm lao đã là cực hạn.”
Chu Huyền Lan chậm rãi thu tay: “Ý của sư ôn là, trong quá trình tự Luyện yêu Thuật có thể luyện hóa thần hồn yêu thú, hoàn toàn lấy được sức mạnh của hắn?”
Thẩm Lưu Hưởng gật đầu: “Nhưng luyện hóa thần hồn Cùng Kỳ khó như lên trời, không thần hồn của ai cường đại hơn hắn, có thể so sánh với hắn.”
Chu Huyền Lan liền nói ngay: “Có lẽ ta có thể.”
Trong lòng Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên run lên, há miệng thở dốc, trong cổ họng lại không nói ra lời.
Chu Huyền Lan thấy sắc mặt y khẽ biến, nhạy bén ngửi ra được một tia không thích hợp, “Xảy ra chuyện gì? Sư tôn không tin ta, hay luyện hóa thần hồn Cùng Kỳ, sẽ có chỗ hỏng khác?”
“Không có chỗ hỏng,” Thẩm Lưu Hưởng tàn nhẫn cắn đầu lưỡi, biểu tình khôi phục bình thường, “Ta chỉ lo lắng ngươi không luyện hóa được, uổng phí công phu.”
Chu Huyền Lan cau mày, mặt lộ vẻ nghi ngờ, không nói tiếp nữa.
Về Luyện Yêu Thuật hắn thực sự không biết nhiều lắm, không phán đoán ra lời Thẩm Lưu Hưởng là thật hay giả. Lúc này, lại nghe thấy Thẩm Lưu Hưởng nói tiếp: “Tố Bạch Triệt từng luyện hóa Chu Yếm, ta hủy diệt Chu Yếm trong thân thể hắn, chính là thông qua giúp hắn luyện hóa thần hồn.”
Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn bán tín bán nghi, đem Luyện Yêu Thuật truyền đi, “Ngươi thong thả nghiên cứu, nghiên cứu thấu sẽ minh bạch, đây là biện pháp duy nhất giải quyết Cùng Kỳ.”
Chu Huyền Lan thu Luyện Yêu Thuật, sau đó phát hiện sắc mặt Thẩm Lưu Hưởng trắng nhợt.
Hắn duỗi tay muốn đỡ, Thẩm Lưu Hưởng lại như tránh rắn, lui lui ra sau, ôm ngực nói: “Đừng tới đây, ngươi tới gần ta sẽ phân thần, như thế dễ dàng bị Cùng Kỳ khống chế.”
Bàn tay thon dài của Chu Huyền Lan cứng đờ giữa không trung: “Ta sẽ đứng bất động, chờ sư tôn khống chế tốt ma thú, lại tới gần chút nữa.”
Thẩm Lưu Hưởng rũ mắt, nhấp môi không nói.
Cùng Kỳ hình như phát hiện ý đồ của y, phát cuồng trong tâm lao, gầm lên từng tiếng gào rống, ý đồ phá tan phù văn. Nhưng Cùng Kỳ mới vừa đoạt xá y một lần, giờ phút này có làm ầm ĩ như thế nào, cũng không có khả năng thành công.
Thẩm Lưu Hưởng không cho Chu Huyền Lan tới gần, chỉ là lo lắng hắn tham nhập linh lực vào tâm lao, gặp Cùng Kỳ, đối phương chắc chắn muốn nói việc Thời Không Thuật với hắn.
Thẩm Lưu Hưởng không chút nghi ngờ, Chu Huyền Lan sẽ không chút nghĩ ngợi đáp ứng điều kiện của Cùng Kỳ, cho dù không biết Thời Không Thuật, cũng sẽ trăm phương nghìn kế đi tìm.
Đấy không phải điều y muốn nhìn thấy.
Trầm mặc thật lâu sau, ngón tay Thẩm Lưu Hưởng nắm vạt áo siết thật chặt, “Có một chuyện muốn nhờ ngươi. Nếu ta bị Cùng Kỳ khống chế, thế gian không ai có thể kháng cự, chỉ có ngươi, còn có thể ngăn cản một chút.”
Chu Huyền Lan sửng sốt: “Sư tôn là muốn ta......”
“Đúng vậy, muốn ngươi ngăn cản ta!” Thẩm Lưu Hưởng ngẩng đầu, mắt phượng không chớp nhìn chằm chằm hắn, “Nếu ta làm chuyện ác, chỉ có ngươi có thể ngăn cản ta. Chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi.”
Chu Huyền Lan run rẩy đôi môi.
Là địch với sư tôn, đứng đối lập với sư tôn, loại sự tình này, hắn......
"Coi như ta xin ngươi,” Thẩm Lưu Hưởng nhìn hắn, gằn từng chữ một nói.
Chu Huyền Lan biểu tình cứng đờ, gió xuyên qua rừng, tiếng vang liên tiếp không ngừng, không biết qua bao lâu, hắn mới từ giữa răng nhả ra một chữ, “Được.”
Thẩm Lưu Hưởng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn câu môi cười cười, nhìn thấy Chu Huyền Lan kéo vạt áo, lộ ra hơn phân nửa bả vai.
Đầu óc Thẩm Lưu Hưởng rối loạn một chút.
Vào thời khắc này, chẳng lẽ Chu Huyền Lan, Chu Huyền Lan muốn sắc dụ y?!
Thẩm Lưu Hưởng nhẹ gãi gãi chóp mũi, trong lòng loạn loạn, đang muốn nâng ống tay áo lên, làm tượng trưng mà che khuất ánh mắt, chợt ánh mắt hơi đổi, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Chỗ hõm vai Chu Huyền Lan, có một mảnh vảy đen lóe ánh sáng nhu thuận trong bóng đêm.
Thẩm Lưu Hưởng biết, đây là vảy ngược của Chu Huyền Lan, là nhược điểm Chu Huyền Lan không thể để người ngoài biết được, phải che chở, cất giấu thật cẩn thận.
Chính là nháy mắt tiếp theo, dưới ánh nhìn chăm chú của y, phiến vảy ngược này bị ngón tay khớp xương rõ ràng ấn xuống, bỗng chốc xé ra.
Thẩm Lưu Hưởng ngơ ngẩn, tầm mắt tức khắc bị màu máu nhiễm đỏ.
Chu Huyền Lan tới gần y.
Vảy ngược chảy máu đầm đìa được đặt trong tay Thẩm Lưu Hưởng.
“Trên người Yêu tộc đều có mạch máu, phiến vảy ngược này, chính là mạch máu của ta, ta đem nó giao cho sư tôn. Sư tôn nhất định phải che chở nó, tựa như che chở tính mạng của mình, cái nào cũng đừng vứt bỏ không thèm nhìn lại.”
Tiếng Chu Huyền Lan khàn khàn, “Sư tôn ném đi cái nào, đệ tử cũng đều không sống được.”
Trên mặt Thẩm Lưu Hưởng không còn chút máu nào, hồi lâu, đem vảy ngược thật cẩn thận cất đi, “...... Ta biết rồi.”
Y móc linh dược từ túi trữ vật ra, bôi lên miệng vết thương chảy máu đầm đìa của Chu Huyền Lan, bôi thuốc xong, đem vạt áo một lần nữa khép lại, sau đó lại như cho hả giận, cách quần áo, chui đầu vào đó khẽ cắn cắn.
Ánh mắt Chu Huyền Lan hơi tối, nâng cằm y lên, cúi đầu hôn lấy cánh môi hồng nhuận.
Thanh niên áo đỏ bị ấn lên thân cây, lúc cảm giác muốn hít thở không thông, y túm túm huyền bào to rộng, lại bị bắt lấy cổ tay trắng nõn, hôn đến càng sâu.
Mặt đất loang lổ bóng hình cành lá, tức khắc lắc nhẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook