Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?
-
Chương 35
Những ngày sau đó, chỗ nào cậu đi qua đều sẽ có đổ máu, hối lộ, tham ô, bán nước cầu vinh, cậu không để xót một ai. Tiếng tăm của cậu mỗi lúc một vang xa, chỉ cần nghe quân của Nhất Sát Dạ Tướng đến thì y rằng nơi đó sẽ có người đầu rơi máu đổ.
Chỉ trong vòng một tháng, cậu cùng người của mình vào nam ra bắc không biết gϊếŧ bao nhiêu mạng người. Sự độc đoán của cậu cùng với sự tàn bạo, lạnh lùng khiến người nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Chỉ cần cậu đi tới đâu họ sẽ nếp sát hai bên đường cuối đầu hành lễ trước cậu.
Nhưng có điều, trong sự sợ hãi của người dân lại có phần kính nể cậu, vì cậu công tư văn mình, xử đúng người đúng tội. Duy nhất chỉ có mấy tên được cho là nội gián gì đó thì bị bắt áp giải về kinh thành.
- Nhất Sát Dạ Tướng, bên kia đã có động tĩnh.
-’’ Gió lại nổi lên, bàn thờ đã dọn, mời ngươi lên chơi’’. Đi thôi, chúng ta phải về thành trước khi trời tối.
- Tuân lệnh.
Ngày cậu cầm lệnh ra đi đến giờ cũng đã một tháng, cũng một tháng đó tay cậu nhuộm không biết bao nhiêu là máu. Cậu cười nhạt quay đầu nhìn lại đám người đang bị xiềng xích xích đi.
- Tập trung tất cả người trong thành lại đài tế, ta muốn họ nhìn thấy cảnh này.
- Vâng.
Khoảng một canh giờ sau, tất cả dân trong kinh thành nghe tin Nhất Sát Dạ Tướng trở về ai cũng kinh ngạc, họ nhanh chóng tập trung theo lệnh của đại tướng.
- Tướng quân, người dân trong thành đã tập trung đông đủ.
Nhất Thiên đang ngồi trong phòng, cậu đang từ từ thưởng thức món trà mà đã lâu rồi cậu chưa được uống.
Uống cạn chén trà, cậu nhếch miệng rồi lại rút kiếm mình ra lau đi lau lại cho sạch. Dù không nhìn tên lính đó nhưng cậu biết, y đang suy nghĩ gì.
- Ngươi có chuyện gì muốn nói sao?
- Vâng. Đúng như người dự đoán, Thẩm Nguyệt cô ta đã lén trà trộm vào đám thường dân để đến xem.
- Hửm? Đã tự động đem người đến dâng cho ta sao? Cỏ dại vẫn là cỏ dại.
Nhất Thiên cười nhạt, y cất kiếm vào trong rồi chỉnh lại y phục trên người rồi nhanh chóng đi ra.
- Đi. Ta muốn xem một tháng qua con mồi của ta có béo tốt chút nào không?
Mọi người bên ngoài vẫn đang ồn ào bàn tán về đám người đang chờ hành quyết trên kia thì bất giác im lặng. Vì cái không khí xung quanh họ bỗng nhiên lạnh đến lạ.
- Nhất Sát Dạ Tướng đại nhân đến.
Tiếng hô của một tên lính càng làm cho họ muốn nín thở hơn, cậu kiêu ngạo, lạnh lùng lướt qua họ. Đi đến chiếc ghế lớn đặt ở giữa, cậu ngồi đó nhìn xuống đám thường dân kia như đang tìm kiếm điều gì đó.
- Giờ lành là khi nào?
- Sắp đến rồi thưa đại tướng.
- Vậy sao? Vậy ta đi tâm sự với mọi người một chút vậy.
Đám người kia còn chưa biết cậu định làm gì cậu đã nhanh chóng đứng dậy, đi về phía đám người đang quỳ kia cười nhạt.
- Các người đang thắc mắc đám người này đã phạm tội đúng không?
- Đúng…đúng…đúng…
- Họ là người của Tây Vực, cài vào Bàn Tư chúng ta để thăm dò tin tức. Vụ việc đại điện hạ mất tích cũng do họ gây ra, ta đã phải mất một tháng mới nhổ hết đám cỏ dại này đấy.
- …
- Nhưng…
- Tướng quân, đã đến giờ.
Nhất Thiên định nói gì đó thì một tên lính đi đến nói nhỏ với cậu, chỉ thấy cậu cười rồi rút kiếm. Ánh sáng kia vừa lóe lên thì ngay lập tức một cái đầu rơi xuống.
- Nhưng ta lại chưa bắt được cọng cỏ dại lớn nhất kia.
‘‘Bịch’’
Cậu đá cái đầu của tên đầu tiên qua một bên vài cứ như vậy cho đến tên cuối cùng. Mỗi nhát chém của cậu tương ứng với một cái đầu rơi xuống. Cậu ra tay rất nhanh, nhanh đến nỗi mọi người bên dưới không kịp nghe tiếng gì cả. Chỉ nghe được tiếng ‘‘bịch’’ và máu phun ra.
Nhất Thiên đưa tay lên miệng liếm thử, rồi lại vội phun nó ra. Cậu nhăn mặt, hất cái đầu dưới chân sang một bên rồi nhìn xuống đám người bên dưới.
- Đây chính là cái hậu quả của việc muốn chống đối ta hay là muốn chống đối hoàng thượng. Và khi nãy ta nói vẫn chưa bắt được cọng cỏ dại cuối cùng…và…
Cậu bỏ lỡ câu nói, ngay lập tức binh lính tứ phía quay quanh đám người ở đó. Mọi người được một phen hoảng sợ, một tên tướng từ từ đi đến chỗ một cô nương đang đứng có mang màng che. Hắn nhếch miệng rồi nhanh chóng nắm tay người đó dẫn lên trên đài tế.
- Buông ta ra…ngươi làm gì vậy hả?
- Ing lặng, ngươi la cái gì chứ?
- Quỳ xuống.
Tên tướng đó đá vào phía sau chân của vị cô nương kia bắt cô quỳ xuống trước mặt cậu. Cậu không thèm nhìn chỉ thẳng tay vào mặt của cô rồi nói lớn.
- Cọng cỏ cuối cùng cũng chính là người Bàn Tư, người này bảy năm trước đã trốn đi theo tên hoàng tử Tây Vực. Bảy năm sau lại quay về làm kẻ bị hại, vu khống cho Nhất Sát Dạ Lang ta, còn hành hạ con trai ta. Đã vậy y còn báo tin cho người Tây Vực để ám sát đại điện hạ Mạc Vũ Thường.
- …
- Ta không phải…khônng phải…
Nhất Thiên đi đến hất tung cái màng che của cô, mọi người bên dưới nhìn thấy gương mặt kia thì không khỏi ngạc nhiên.
Nhất Thiên nhìn cô đầy khinh bỉ, cậu đi đến bóp mạnh lấy miệng của cô rồi thì thầm vào tai cô.
- Muốn đấu với ta? Ngươi không bao giờ có cửa.
- Ngươi…
- Người mà ta vừa mới kể không ai hết chính là chính thê của đại điện hạ Thẩm Nguyệt cô nương đây.
Thẩm Nguyệt quỳ dưới đất hoảng sợ tột cùng, cô cố sức vùng vẫy nước mắt hai hàng thi nhau rơi.
- Cố Nhất Thiên…chính ngươi đã hại ta, hại phu quân ta…bây giờ đến cả ta ngươi cũng muốn hại, ngươi đúng là không bằng cầm thú.
‘‘Chát’’
- Đau không? Nếu biết đau thì ngậm mồm lại đi.
- Ngươi…mau thả ta ra…
- Cho dù ngươi có có kêu gào đến mức nào cũng không có ai cứu ngươi được đâu. Ngươi muốn ta đưa ra bằng chứng thuyết phục rằng ngươi chính là người đã đưa thông tin cho họ không?
‘‘Xoạt’’
- A…
Một phần vai của cô đã bị cậu xé rách, bên trên bả vai kia là một hình xăm rất lớn. Nó chính là hoa sen biểu tượng trên cờ của nước Tây Vực. Ai nhìn vào kẻ ngu cũng có thể nhìn ra.
Mọi người bên dưới bắt đầu phẫn nộ, họ không ngừng buôn những lời chỉ trích chửi rủa cô. Trong một góc khuất, có hai người đang đứng nhìn về phía cậu.
Nhất Thiên cảm nhận được cái nhìn đó, cậu cũng biết rõ người đang nhìn mình là ai. Cậu chỉ im lặng, rút thanh kiếm của mình ra đưa lên cao.
- Dừng tay.
‘‘Phập…Bịch’’
Chỉ là tiếng người nói quá trễ, lưỡi kiếm của cậu đã nhanh hơn một bước, đoạt lấy mạng của cô, đầu đã rơi máu đã đỗ.
Người kia nhìn thấy cảnh tượng đấy không khỏi bàn hoàn, người đó cũng không phải ai khác chính là đại điện hạ đã mất tích một tháng nay.
Anh nhìn xác của Thẩm Nguyệt nằm dưới đất, đưa ánh mắt đầy tức giận nhìn cậu.
- Ngươi không nghe ta nói gì sao?
- Là đại điện hạ đã mất tích thời gian qua, người vẫn bìn an chứ?
- Ngươi…vì sao lại tàn độc đến vậy?
- Cỏ rác vẫn là cỏ rác, nó chỉ ngán đường ta thôi.
- Ngươi…không thể tha cho họ đường sống sao?
- Nực cười. Một Mạc Vũ Thường cao cao thượng thượng lúc nào cũng xem kỹ cương là nhất bây giờ lại chất vấn ta không cho họ mạng sống?
- Cố Nhất Thiên.
Vũ Thường tức giận, nắm lấy cổ áo cậu, một đấm được vung ra, cậu không tránh né cũng không phản kháng cứ đứng vậy mà nhận nó. Vũ Thường nhìn cậu ngã xuống đất liền khó chịu hỏi cậu.
- Sao ngươi không tránh?
- Lại chảy máu rồi, không ngờ màng tương phùng của chúng ta lại trong hoàn cảnh trớ treo này.
Nhất Thiên đứng dậy, cậu đưa lưỡi liếm đi vết máu nơi khóe miệng mình rồi quay sang nói với một tên tướng đứng gần đó.
- Cho người dọn dẹp chỗ này đi. Đem tất cả chỗ này hỏa thiêu hết cho ta.
- Rõ.
Nhất Thiên bước ngang qua người anh liền bị anh nắm tay ngăn lại. Anh cười nhạt nhìn cậu rồi lại nhìn cái xác không đầu của Thẩm Nguyệt.
- Ngươi hoàn toàn đã thay đổi? Rốt cuộc trong một tháng qua ngươi đã gặp chuyện gì mà thay đổi nhiều đến vậy?
- Ta chưa bao giờ thay đổi, đây vốn dĩ mới chính là bản chất con người thật của ta. Ngạo kiều, lạnh lùng, tàn bạo, đó mới chính là Cố Nhất Thiên ta.
- …
- Người thay đổi vốn dĩ không phải là ta mà chính là Mạc Vũ Thường ngươi. Còn thay đổi thế nào ta nghĩ ngươi là người rõ nhất.
Nhất Thiên hất tay anh ra rồi rời đi, cậu nhanh chóng lên ngựa và lập tức xuất chinh ra thành Tư Lai. Cậu vẫn còn một trận đánh quan trọng nữa nên không thể để tâm trạng làm ảnh hưởng đến kế hoạch.
Còn anh sau khi cậu đi thì vẫn đứng đấy, anh vẫn đang thần người nhìn về bóng lưng cô độc của cậu thầm gọi tên cậu.
- Điện hạ. Chúng ta phải hồi cung thôi, hoàng thượng đang chờ người.
- Được.
Lần xuất cung này là anh đã tự ý trốn đi, vì không muốn kế hoạch bị thất bại. Một tháng qua anh đã ở trong hoàng cung dưỡng thương.
Nghe ngươi trong cung nói cậu đang xử lý đám người nội gián của Tây Vực cũng là đám đã hại anh nên muốn xem thử.
Nhưng khi thấy cậu ra tay tàn độc như vậy chắc có lẽ là lần đầu tiên. Nhưng cái mà anh ngạc nhiên hơn chính là người đứng sau tất cả lại là người anh đã từng yêu thương nhất.
Chỉ trong vòng một tháng, cậu cùng người của mình vào nam ra bắc không biết gϊếŧ bao nhiêu mạng người. Sự độc đoán của cậu cùng với sự tàn bạo, lạnh lùng khiến người nhìn thấy cũng phải sợ hãi. Chỉ cần cậu đi tới đâu họ sẽ nếp sát hai bên đường cuối đầu hành lễ trước cậu.
Nhưng có điều, trong sự sợ hãi của người dân lại có phần kính nể cậu, vì cậu công tư văn mình, xử đúng người đúng tội. Duy nhất chỉ có mấy tên được cho là nội gián gì đó thì bị bắt áp giải về kinh thành.
- Nhất Sát Dạ Tướng, bên kia đã có động tĩnh.
-’’ Gió lại nổi lên, bàn thờ đã dọn, mời ngươi lên chơi’’. Đi thôi, chúng ta phải về thành trước khi trời tối.
- Tuân lệnh.
Ngày cậu cầm lệnh ra đi đến giờ cũng đã một tháng, cũng một tháng đó tay cậu nhuộm không biết bao nhiêu là máu. Cậu cười nhạt quay đầu nhìn lại đám người đang bị xiềng xích xích đi.
- Tập trung tất cả người trong thành lại đài tế, ta muốn họ nhìn thấy cảnh này.
- Vâng.
Khoảng một canh giờ sau, tất cả dân trong kinh thành nghe tin Nhất Sát Dạ Tướng trở về ai cũng kinh ngạc, họ nhanh chóng tập trung theo lệnh của đại tướng.
- Tướng quân, người dân trong thành đã tập trung đông đủ.
Nhất Thiên đang ngồi trong phòng, cậu đang từ từ thưởng thức món trà mà đã lâu rồi cậu chưa được uống.
Uống cạn chén trà, cậu nhếch miệng rồi lại rút kiếm mình ra lau đi lau lại cho sạch. Dù không nhìn tên lính đó nhưng cậu biết, y đang suy nghĩ gì.
- Ngươi có chuyện gì muốn nói sao?
- Vâng. Đúng như người dự đoán, Thẩm Nguyệt cô ta đã lén trà trộm vào đám thường dân để đến xem.
- Hửm? Đã tự động đem người đến dâng cho ta sao? Cỏ dại vẫn là cỏ dại.
Nhất Thiên cười nhạt, y cất kiếm vào trong rồi chỉnh lại y phục trên người rồi nhanh chóng đi ra.
- Đi. Ta muốn xem một tháng qua con mồi của ta có béo tốt chút nào không?
Mọi người bên ngoài vẫn đang ồn ào bàn tán về đám người đang chờ hành quyết trên kia thì bất giác im lặng. Vì cái không khí xung quanh họ bỗng nhiên lạnh đến lạ.
- Nhất Sát Dạ Tướng đại nhân đến.
Tiếng hô của một tên lính càng làm cho họ muốn nín thở hơn, cậu kiêu ngạo, lạnh lùng lướt qua họ. Đi đến chiếc ghế lớn đặt ở giữa, cậu ngồi đó nhìn xuống đám thường dân kia như đang tìm kiếm điều gì đó.
- Giờ lành là khi nào?
- Sắp đến rồi thưa đại tướng.
- Vậy sao? Vậy ta đi tâm sự với mọi người một chút vậy.
Đám người kia còn chưa biết cậu định làm gì cậu đã nhanh chóng đứng dậy, đi về phía đám người đang quỳ kia cười nhạt.
- Các người đang thắc mắc đám người này đã phạm tội đúng không?
- Đúng…đúng…đúng…
- Họ là người của Tây Vực, cài vào Bàn Tư chúng ta để thăm dò tin tức. Vụ việc đại điện hạ mất tích cũng do họ gây ra, ta đã phải mất một tháng mới nhổ hết đám cỏ dại này đấy.
- …
- Nhưng…
- Tướng quân, đã đến giờ.
Nhất Thiên định nói gì đó thì một tên lính đi đến nói nhỏ với cậu, chỉ thấy cậu cười rồi rút kiếm. Ánh sáng kia vừa lóe lên thì ngay lập tức một cái đầu rơi xuống.
- Nhưng ta lại chưa bắt được cọng cỏ dại lớn nhất kia.
‘‘Bịch’’
Cậu đá cái đầu của tên đầu tiên qua một bên vài cứ như vậy cho đến tên cuối cùng. Mỗi nhát chém của cậu tương ứng với một cái đầu rơi xuống. Cậu ra tay rất nhanh, nhanh đến nỗi mọi người bên dưới không kịp nghe tiếng gì cả. Chỉ nghe được tiếng ‘‘bịch’’ và máu phun ra.
Nhất Thiên đưa tay lên miệng liếm thử, rồi lại vội phun nó ra. Cậu nhăn mặt, hất cái đầu dưới chân sang một bên rồi nhìn xuống đám người bên dưới.
- Đây chính là cái hậu quả của việc muốn chống đối ta hay là muốn chống đối hoàng thượng. Và khi nãy ta nói vẫn chưa bắt được cọng cỏ dại cuối cùng…và…
Cậu bỏ lỡ câu nói, ngay lập tức binh lính tứ phía quay quanh đám người ở đó. Mọi người được một phen hoảng sợ, một tên tướng từ từ đi đến chỗ một cô nương đang đứng có mang màng che. Hắn nhếch miệng rồi nhanh chóng nắm tay người đó dẫn lên trên đài tế.
- Buông ta ra…ngươi làm gì vậy hả?
- Ing lặng, ngươi la cái gì chứ?
- Quỳ xuống.
Tên tướng đó đá vào phía sau chân của vị cô nương kia bắt cô quỳ xuống trước mặt cậu. Cậu không thèm nhìn chỉ thẳng tay vào mặt của cô rồi nói lớn.
- Cọng cỏ cuối cùng cũng chính là người Bàn Tư, người này bảy năm trước đã trốn đi theo tên hoàng tử Tây Vực. Bảy năm sau lại quay về làm kẻ bị hại, vu khống cho Nhất Sát Dạ Lang ta, còn hành hạ con trai ta. Đã vậy y còn báo tin cho người Tây Vực để ám sát đại điện hạ Mạc Vũ Thường.
- …
- Ta không phải…khônng phải…
Nhất Thiên đi đến hất tung cái màng che của cô, mọi người bên dưới nhìn thấy gương mặt kia thì không khỏi ngạc nhiên.
Nhất Thiên nhìn cô đầy khinh bỉ, cậu đi đến bóp mạnh lấy miệng của cô rồi thì thầm vào tai cô.
- Muốn đấu với ta? Ngươi không bao giờ có cửa.
- Ngươi…
- Người mà ta vừa mới kể không ai hết chính là chính thê của đại điện hạ Thẩm Nguyệt cô nương đây.
Thẩm Nguyệt quỳ dưới đất hoảng sợ tột cùng, cô cố sức vùng vẫy nước mắt hai hàng thi nhau rơi.
- Cố Nhất Thiên…chính ngươi đã hại ta, hại phu quân ta…bây giờ đến cả ta ngươi cũng muốn hại, ngươi đúng là không bằng cầm thú.
‘‘Chát’’
- Đau không? Nếu biết đau thì ngậm mồm lại đi.
- Ngươi…mau thả ta ra…
- Cho dù ngươi có có kêu gào đến mức nào cũng không có ai cứu ngươi được đâu. Ngươi muốn ta đưa ra bằng chứng thuyết phục rằng ngươi chính là người đã đưa thông tin cho họ không?
‘‘Xoạt’’
- A…
Một phần vai của cô đã bị cậu xé rách, bên trên bả vai kia là một hình xăm rất lớn. Nó chính là hoa sen biểu tượng trên cờ của nước Tây Vực. Ai nhìn vào kẻ ngu cũng có thể nhìn ra.
Mọi người bên dưới bắt đầu phẫn nộ, họ không ngừng buôn những lời chỉ trích chửi rủa cô. Trong một góc khuất, có hai người đang đứng nhìn về phía cậu.
Nhất Thiên cảm nhận được cái nhìn đó, cậu cũng biết rõ người đang nhìn mình là ai. Cậu chỉ im lặng, rút thanh kiếm của mình ra đưa lên cao.
- Dừng tay.
‘‘Phập…Bịch’’
Chỉ là tiếng người nói quá trễ, lưỡi kiếm của cậu đã nhanh hơn một bước, đoạt lấy mạng của cô, đầu đã rơi máu đã đỗ.
Người kia nhìn thấy cảnh tượng đấy không khỏi bàn hoàn, người đó cũng không phải ai khác chính là đại điện hạ đã mất tích một tháng nay.
Anh nhìn xác của Thẩm Nguyệt nằm dưới đất, đưa ánh mắt đầy tức giận nhìn cậu.
- Ngươi không nghe ta nói gì sao?
- Là đại điện hạ đã mất tích thời gian qua, người vẫn bìn an chứ?
- Ngươi…vì sao lại tàn độc đến vậy?
- Cỏ rác vẫn là cỏ rác, nó chỉ ngán đường ta thôi.
- Ngươi…không thể tha cho họ đường sống sao?
- Nực cười. Một Mạc Vũ Thường cao cao thượng thượng lúc nào cũng xem kỹ cương là nhất bây giờ lại chất vấn ta không cho họ mạng sống?
- Cố Nhất Thiên.
Vũ Thường tức giận, nắm lấy cổ áo cậu, một đấm được vung ra, cậu không tránh né cũng không phản kháng cứ đứng vậy mà nhận nó. Vũ Thường nhìn cậu ngã xuống đất liền khó chịu hỏi cậu.
- Sao ngươi không tránh?
- Lại chảy máu rồi, không ngờ màng tương phùng của chúng ta lại trong hoàn cảnh trớ treo này.
Nhất Thiên đứng dậy, cậu đưa lưỡi liếm đi vết máu nơi khóe miệng mình rồi quay sang nói với một tên tướng đứng gần đó.
- Cho người dọn dẹp chỗ này đi. Đem tất cả chỗ này hỏa thiêu hết cho ta.
- Rõ.
Nhất Thiên bước ngang qua người anh liền bị anh nắm tay ngăn lại. Anh cười nhạt nhìn cậu rồi lại nhìn cái xác không đầu của Thẩm Nguyệt.
- Ngươi hoàn toàn đã thay đổi? Rốt cuộc trong một tháng qua ngươi đã gặp chuyện gì mà thay đổi nhiều đến vậy?
- Ta chưa bao giờ thay đổi, đây vốn dĩ mới chính là bản chất con người thật của ta. Ngạo kiều, lạnh lùng, tàn bạo, đó mới chính là Cố Nhất Thiên ta.
- …
- Người thay đổi vốn dĩ không phải là ta mà chính là Mạc Vũ Thường ngươi. Còn thay đổi thế nào ta nghĩ ngươi là người rõ nhất.
Nhất Thiên hất tay anh ra rồi rời đi, cậu nhanh chóng lên ngựa và lập tức xuất chinh ra thành Tư Lai. Cậu vẫn còn một trận đánh quan trọng nữa nên không thể để tâm trạng làm ảnh hưởng đến kế hoạch.
Còn anh sau khi cậu đi thì vẫn đứng đấy, anh vẫn đang thần người nhìn về bóng lưng cô độc của cậu thầm gọi tên cậu.
- Điện hạ. Chúng ta phải hồi cung thôi, hoàng thượng đang chờ người.
- Được.
Lần xuất cung này là anh đã tự ý trốn đi, vì không muốn kế hoạch bị thất bại. Một tháng qua anh đã ở trong hoàng cung dưỡng thương.
Nghe ngươi trong cung nói cậu đang xử lý đám người nội gián của Tây Vực cũng là đám đã hại anh nên muốn xem thử.
Nhưng khi thấy cậu ra tay tàn độc như vậy chắc có lẽ là lần đầu tiên. Nhưng cái mà anh ngạc nhiên hơn chính là người đứng sau tất cả lại là người anh đã từng yêu thương nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook