Nhân Vật Phản Diện Sao Lại Là Ta?
-
Chương 30
Tên nam nhân đó nghe cậu nói vậy thì phá lên cười đầy khinh bỉ. Hắn đưa ánh mắt đầy sự châm chọc nhìn cậu.
- Nếu như ngươi nói vậy thì ai là người đã nằm dưới thân ta mà rêи ɾỉ? Hay là ngươi đã tìm được nam nhân khác giúp ngươi thỏa mãn?
Tiếng nói của tên kia chắc như đinh đóng cột làm mọi người ngạc nhiên ái ngại nhìn cậu. Còn cậu thì khác vẫn thản nhiên, cậu gỡ mặt nạ trên mặt mình xuống, đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn.
- Lâm Thế Khải, ngươi còn cái gì khác để nói không? Ngươi cứ nhai đi nhai lại chuyện đó hoài không chán sao?
- Sao? Trạch Hàn Đông ngươi sợ họ biết sao? Hay ngươi sợ tên Mạc Vũ Thường ấy biết ngươi đã từng là đồ của ta.
Tiểu Tinh như không giữ được bình tĩnh, nhưng cô vẫn cố kiềm nén và chờ đợi cậu. Ngược lại cô, Nhất Thiên vẫn thản nhiên, cậu bỗng cười rất to, cười như một kẻ khờ rồi nhìn hắn mà quát.
- Ta và Mạc Vũ Thường không là cái gì hết vậy tại sao ta phải sợ. Việc ta thích nam nhân quả là đúng, ta đã từng tin tưởng ngươi cũng đúng. Nhưng việc lên giường với ngươi và nằm dưới thân ngươi rêи ɾỉ thì người đó không hề.
Lâm Thế Khải lần đầu còn đắt ý, nhưng sau đó nghe cậu nói người cùng hắn đêm đó không phải là cậu thì có chút ngạc nhiên, nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt đắc ý lúc nãy hỏi cậu.
- Ngươi đang tự bao biện cho mình sao?
Nhất Thiên lắt đầu, cậu đưa tay vuốt vuốt đầu sói lớn rồi mới nhìn thẳng vào mắt của hắn mà hỏi.
- Ngươi có biết gì là Huyền Nhiễm Đoạt Hồn hay không?
- Huyền Nhiễm Đoạt Hồn?
- Đúng.
Lâm Thế Khải nghĩ ngợi một lát rồi ngước lên nhìn cậu đầy tức giận.
- Chả lẽ hôm đó…
- Cũng may lúc đó ta tình cờ nghe được việc ngươi lợi dụng ta là đệ đệ của Uông Nhị nên mới tiếp cận. Một phần ngươi biết ta thích nam nhân lại muốn trêu đùa tình cảm của ta nên mới tìm cách hạ thuốc ta. Nhưng trong lúc các ngươi ăn uống ta đã đàn một khúc nhạc…ngươi nhớ chứ.
- Không lẽ ngươi chính là…
- Là gì thì ngươi cũng đã rõ, Huyền Nhiễm Đoạt Hồn nếu tâm đang loạn nghe nó thì sẽ sinh ra ảo mộng. Cho nên khi ngươi đang cùng tên kỹ nam kia làm chuyện đó thì cứ nghĩ đó là ta.
- Chết tiệt, tên khốn ngươi giám lừa ta.
Nhất Thiên im lặng, không nói chỉ đứng đó nhìn về hướng khác, ánh mắt cậu chăm chú đến lạ. Lần đầu cậu cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp, lần đầu cậu cảm thấy mình có chút lo lắng và bất an.
- Không thể nào.
Lời cậu vừa dứt thì trong góc khuất một lưỡi kiếm sắc lạnh lao nhanh đến chỗ Lâm Thế Khải. Hắn nhìn thấy thứ ánh sáng đó xoẹt qua mắt mình nên cũng phản ứng nhanh mà né kịp.
Hắn nhìn về phía thanh kiếm vừa lao đi thì phát hiện nơi đó có hai bóng người đang cố gắng thúc ngựa về phía thành. Hắn nhận ra được người trên lưng ngựa kia không ai khác chính là đại điện hạ Mạc Vũ Thường.
Lâm Thế Khải nhếch miệng, nhanh chóng nhận cung từ cận vệ, hắn nhanh tay dương cung mà mũi tên nhanh chóng nhắm hướng hướng anh mà lao đi.
Nhất Thiên trên thành nhìn thấy hết tất cả, cậu cũng nhanh chóng dương cung bắn mũi tên của mình ra với ý muốn ngăn chặn được thứ đang lao về phái anh.
Nhưng cậu lại không ngờ, Vũ Thường không chạy về phía cửa thành, mà anh lại cho ngựa chạy ngược lại, anh dùng tay không bắt lấy mũi tên của hắn rồi nhanh chóng dùng lực phóng nó trả ngược lại cho Thế Khải.
Nhất Thiên tay nắm thành quyền đấm mạnh xuống tường thành, cậu nhanh chóng lấy kiếm rồi một thân từ trên thành cao mà nhảy xuống.
A Tiêu thấy cậu tiếp đất an toàn liền đi đến định đưa ngựa mình cho cậu thì phát hiện sói lớn đã đứng bên cậu tự lúc nào.
Cậu nhanh chóng nhảy lên lưng sói lớn và chạy nhanh hết cỡ về phía anh. Tâm tình cậu bây giờ đang rất hoảng loạn, cậu không hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận đó của anh thì cậu lại có chút vui mừng nhưng lại có chút lo lắng.
- Vũ Thường…Vũ Thường…ngươi đang làm gì vậy hả?
- …
- Này…ngươi nghe ta nói gì không?
Vũ Thường bây giờ hoàn toàn không để lời cậu vào tai, anh rút kiếm càng thúc ngựa nhanh hơn lao về chỗ Lâm Thế Khải.
Lâm Thế Khải cũng không phải dạng vừa, hắn cũng rút kiếm và nhanh chóng lao về phía anh. Hai con hổ đói lao vào nhau mặc cho cậu cố gắng thế nào.
Mỗi đòn anh đánh ra đều mạnh và rất uy lực, gương mặt anh bây giờ rất khó đoán, ánh mắt luôn hướng về Thế Khải khiến hắn có chút chột dạ và thất thế.
Vũ Thường lợi dụng việc đó liền một đòn định kết thúc hắn thì đột nhiên anh khựng lại. Vì hiện tại cậu đang ôm lấy anh từ phía sau, nhưng không phải là để cản anh ra tay với tên đó mà là đang đỡ cho anh một đao từ tên tướng của hắn.
Vũ Thường còn điên tiết, anh gầm lên đầy tức giận, ôm cậu vào người rồi lập tức ra lệnh cho cung thủ bắn tên.
Mưa tên nhanh chóng bắn ra, anh vội xé vải trên áo mình rồi che mặt lại, rồi lấy trong người ra chiếc khăn tay mà tím nhạt che mặt cậu. Cốt là để cả hai không hít phải khỏi Dạ Liên Hiệp quá nhiều.
- Nhất Thiên…Nhất Thiên…cố lên.
- Ngươi không sao chứ…
- Ta không sao.
- Vậy thì tốt rồi…
Nhất Thiên mỉm cười rối ngất đi trong tay anh, Vũ Thường nhanh chóng bế cậu lên lưng sói lớn và vội chạy về phía thành nhanh nhất có thể.
…
Trên giường, gương mặt nhợt nhạt của cậu đang nằm đó, đại phu đac khám và băng bó vết thương cho cậu. Ông nói chỉ là vết thương ngoài da nên không sao, nghỉ ngơi chút là được. Nhưng anh lại luôn bên cậu, vẫn luôn tự trách bản thân mình.
Cậu đã hôn mê ba ngày rồi nhưng cậu vẫn không chịu tỉnh, ba ngày cậu hôn mê, cũng là ba ngày anh ở bên cậu không rời.
Trong lúc chắc vì quá mệt mỏi nên anh đã thϊếp đi, thì cũng thời gian đó cậu đã có dấu hiệu tỉnh dậy.
- Ưm…
Cậu cố cử động tay mình thì phát hiện tay mình đã bị anh nắm rất chặt. Cậu cứ ngồi đó nhìn ngắm gương mặt của anh, lúc anh ngủ nhìn anh rất buồn cười, nó giống một chú cún đang cố cuộn mình ngủ vậy.
Cậu định giơ tay sờ đường sống mũi cao cai của anh thì bất chợt anh tỉnh dậy. Vừa mới mở mắt anh phát hiện cậu đã tỉnh tự lúc nào liền đứng bật dậy ôm chầm lấy cậu.
- Ngươi tỉnh rồi…ngươi làm ta lo lắm biết không?
- Buông ra.
- Sao?
- Ta bảo ngươi buông ta ra.
- Ngươi…
Vũ Thường có chút ngạc nhiên vì sự lạnh lùng của cậu, cậu gạc tay anh ra khỏi người mình. Đứng dậy mặt lại y phục mặc anh vẫn đứng đó nhìn cậu có chút tức giận.
- Ngươi là vì cái gì?
- Ngươi nói gì ta không hiểu.
- Rốt cuộc ba năm qua ngươi đã làm gì? Tại sao lại dính dáng đến tên khốn đó.
- Ta có dính dáng đến ai thì có liên quan gì đến ngươi?
- Ngươi…
Nhất Thiên không hiểu vì sao mình lại làm vậy nên cậu đã nhanh chóng chỉnh lại y phục rồi định rời đi. Nhưng cậu chưa kịp bước thì cậu đã bị anh giữ chặt lại, đem cậu quăng lên giường.
Cậu có chút hoảng loạn nhưng lại bị anh khống chế đè trên người. Vũ Thường cố điều hòa lại nhịp thở của mình, anh đưa ánh mắt đỏ ngầu nhìn cậu.
- Rốt cuộc ta phải làm sao ngươi mới có thể tha thứ cho ta cơ chứ.
- Ngươi không có lỗi gì cả, còn bây giờ thì mau buông ta ra.
Nhất Thiên cố vùng vẫy chừng nào thì Vũ Thường sẽ siếc cậu mạnh chừng đó. Vũ Thường cứ nhìn cậu cố thoát khỏi mình thì còn thêm tức giận.
Anh cuối xuống cố hôn mạnh vào môi cậu mặt cậu tránh né, anh dùng lực một tay trói tay cậu lên trên đầu, codn một tay bóp mạnh miệng cậu ép cậu đáp trả cái hôn của mình.
Anh thô bạo xé đi lớp y phục của cậu, rồi nhanh chóng ngấu nghiến tất cả những gì cậu có. Nhất Thiên như không thể tin vào mắt mình, lần này lệ cậu lại có thể chảy nhưng không phải chảy vì hạnh phúc hay niềm vui mà chảy về sự nhục nhã, chảy vì sự căm hận.
Vũ Thường biết hành động của cậu đã sai trái nhưng anh lại không thể nào ngừng lại được. Anh có chút khựng lại, nhìn thấy những giọt lệ của cậu chảy ra. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu khóc, cậu nằm đó không động đậy chỉ im lặng nấc lên từng tiếng.
- Nhất Thiên…
‘‘Chát’’
- Ngươi là tên khốn, ngươi cũng giống như tên kia, lúc nào cũng chỉ muốn làm nhục ta.
Vũ Thường không hiểu sao, khi nghe cậu nhắc đến tên đó, anh lại một lần nữa không kiềm chế được. Anh thô bạo xé luôn phần còn lại trên người cậu, trực tiếp đem hạ thân của mình cho vào bên trong cậu.
- A…khốn nạn…mau lấy ra…ta không muốn…không muốn…
Cậu gào khóc đau đớn khi anh cứ đem phân thân to gấp đôi của cậu cho vào bên trong. Cơ thể cậu cảm nhận được sự đau đớn như muốn xé tan da thịt.
Những cú thúc mạnh cứ như vậy mà tiếp diễn, Vũ Thường hết lần này lần khác cứ rút ra vào lại cho vào. Còn cậu như một kẻ đã chết, đến khi cậu ngất đi, anh mới chịu dừng lại. Bên dưới dòng chất trắng đục kèm với màu đỏ tươi từ từ chảy ra.
Mạc Vũ Thường dùng khăn lau sạch tất cả cho cậu nhưng vết máu hay thứ đục nhầy kia vẫn còn lưu lại đó, mùi tanh hôi của nó vẫn còn đó.
Nhất Thiên cuộn tròn người mình lại, cậu cố gắng mở mắt sau một trận bị anh hành hạ Cố gắng ngồi dậy dù thân dưới của cậu như muốn gãy đôi.
- A…
- Ngươi tỉnh rồi sao?
- …
- Nhất Thiên, nói chuyện với ta một lúc.
- Cút. Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Đừng chạm vào ta.
- Nhất Thiên, ngươi bình tĩnh nghe ta nói đã.
‘‘Chát’’
Nhất Thiên vung tay tát mạnh anh một cái, sau đó lại mặc lại y phục, cậu để lại binh phù trên bàn cho anh còn mình và người của Điện Dạ Lang trong đêm đó đã được cậu rút ra khỏi thành.
Xuất đường từ thành Tư Lai về cậu hầu như không mở miệng lấy một lời, chiếc mặt nạ cũng được cậu mang lên từ lúc đó đến giờ.
Bên này Vũ Thường khi biết việc của mình làm là khốn nạn là không thể cứu vãn nhưng anh vẫn luôn mang hi vọng, hi vọng cậu sẽ hiểu cho anh, sẽ hiểu cho anh khi mất đi lý trí.
Cả đêm hôm ấy anh lại ngập trong men rượu, anh cứ uống, càng uống thì gương mặt của cậu đang khóc, đôi mắt oán hận nhìn anh cứ hiện hữu trước mắt anh.
- AAAAAAA…Đi chết đi Mạc Vũ Thường…ngươi đang làm trò gì vậy hả? Ngươi lại tiếp tục tổn thương người ấy vậy lấy cớ gì muốn người ấy bỏ qua cho ngươi…
- Điện hạ…
Nghe tiếng gọi bên ngoài, anh chỉ nghiêm giọng hỏi vọng ra ngoài.
- Chuyện gì?
- Quân Tây Vực đã rút, vậy chúng ta…
- Sáng sớm ngày mai, cử người ở lại canh phòng, chúng ta sẽ rút toàn quân về kinh.
- Nếu như ngươi nói vậy thì ai là người đã nằm dưới thân ta mà rêи ɾỉ? Hay là ngươi đã tìm được nam nhân khác giúp ngươi thỏa mãn?
Tiếng nói của tên kia chắc như đinh đóng cột làm mọi người ngạc nhiên ái ngại nhìn cậu. Còn cậu thì khác vẫn thản nhiên, cậu gỡ mặt nạ trên mặt mình xuống, đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn hắn.
- Lâm Thế Khải, ngươi còn cái gì khác để nói không? Ngươi cứ nhai đi nhai lại chuyện đó hoài không chán sao?
- Sao? Trạch Hàn Đông ngươi sợ họ biết sao? Hay ngươi sợ tên Mạc Vũ Thường ấy biết ngươi đã từng là đồ của ta.
Tiểu Tinh như không giữ được bình tĩnh, nhưng cô vẫn cố kiềm nén và chờ đợi cậu. Ngược lại cô, Nhất Thiên vẫn thản nhiên, cậu bỗng cười rất to, cười như một kẻ khờ rồi nhìn hắn mà quát.
- Ta và Mạc Vũ Thường không là cái gì hết vậy tại sao ta phải sợ. Việc ta thích nam nhân quả là đúng, ta đã từng tin tưởng ngươi cũng đúng. Nhưng việc lên giường với ngươi và nằm dưới thân ngươi rêи ɾỉ thì người đó không hề.
Lâm Thế Khải lần đầu còn đắt ý, nhưng sau đó nghe cậu nói người cùng hắn đêm đó không phải là cậu thì có chút ngạc nhiên, nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt đắc ý lúc nãy hỏi cậu.
- Ngươi đang tự bao biện cho mình sao?
Nhất Thiên lắt đầu, cậu đưa tay vuốt vuốt đầu sói lớn rồi mới nhìn thẳng vào mắt của hắn mà hỏi.
- Ngươi có biết gì là Huyền Nhiễm Đoạt Hồn hay không?
- Huyền Nhiễm Đoạt Hồn?
- Đúng.
Lâm Thế Khải nghĩ ngợi một lát rồi ngước lên nhìn cậu đầy tức giận.
- Chả lẽ hôm đó…
- Cũng may lúc đó ta tình cờ nghe được việc ngươi lợi dụng ta là đệ đệ của Uông Nhị nên mới tiếp cận. Một phần ngươi biết ta thích nam nhân lại muốn trêu đùa tình cảm của ta nên mới tìm cách hạ thuốc ta. Nhưng trong lúc các ngươi ăn uống ta đã đàn một khúc nhạc…ngươi nhớ chứ.
- Không lẽ ngươi chính là…
- Là gì thì ngươi cũng đã rõ, Huyền Nhiễm Đoạt Hồn nếu tâm đang loạn nghe nó thì sẽ sinh ra ảo mộng. Cho nên khi ngươi đang cùng tên kỹ nam kia làm chuyện đó thì cứ nghĩ đó là ta.
- Chết tiệt, tên khốn ngươi giám lừa ta.
Nhất Thiên im lặng, không nói chỉ đứng đó nhìn về hướng khác, ánh mắt cậu chăm chú đến lạ. Lần đầu cậu cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp, lần đầu cậu cảm thấy mình có chút lo lắng và bất an.
- Không thể nào.
Lời cậu vừa dứt thì trong góc khuất một lưỡi kiếm sắc lạnh lao nhanh đến chỗ Lâm Thế Khải. Hắn nhìn thấy thứ ánh sáng đó xoẹt qua mắt mình nên cũng phản ứng nhanh mà né kịp.
Hắn nhìn về phía thanh kiếm vừa lao đi thì phát hiện nơi đó có hai bóng người đang cố gắng thúc ngựa về phía thành. Hắn nhận ra được người trên lưng ngựa kia không ai khác chính là đại điện hạ Mạc Vũ Thường.
Lâm Thế Khải nhếch miệng, nhanh chóng nhận cung từ cận vệ, hắn nhanh tay dương cung mà mũi tên nhanh chóng nhắm hướng hướng anh mà lao đi.
Nhất Thiên trên thành nhìn thấy hết tất cả, cậu cũng nhanh chóng dương cung bắn mũi tên của mình ra với ý muốn ngăn chặn được thứ đang lao về phái anh.
Nhưng cậu lại không ngờ, Vũ Thường không chạy về phía cửa thành, mà anh lại cho ngựa chạy ngược lại, anh dùng tay không bắt lấy mũi tên của hắn rồi nhanh chóng dùng lực phóng nó trả ngược lại cho Thế Khải.
Nhất Thiên tay nắm thành quyền đấm mạnh xuống tường thành, cậu nhanh chóng lấy kiếm rồi một thân từ trên thành cao mà nhảy xuống.
A Tiêu thấy cậu tiếp đất an toàn liền đi đến định đưa ngựa mình cho cậu thì phát hiện sói lớn đã đứng bên cậu tự lúc nào.
Cậu nhanh chóng nhảy lên lưng sói lớn và chạy nhanh hết cỡ về phía anh. Tâm tình cậu bây giờ đang rất hoảng loạn, cậu không hiểu sao khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận đó của anh thì cậu lại có chút vui mừng nhưng lại có chút lo lắng.
- Vũ Thường…Vũ Thường…ngươi đang làm gì vậy hả?
- …
- Này…ngươi nghe ta nói gì không?
Vũ Thường bây giờ hoàn toàn không để lời cậu vào tai, anh rút kiếm càng thúc ngựa nhanh hơn lao về chỗ Lâm Thế Khải.
Lâm Thế Khải cũng không phải dạng vừa, hắn cũng rút kiếm và nhanh chóng lao về phía anh. Hai con hổ đói lao vào nhau mặc cho cậu cố gắng thế nào.
Mỗi đòn anh đánh ra đều mạnh và rất uy lực, gương mặt anh bây giờ rất khó đoán, ánh mắt luôn hướng về Thế Khải khiến hắn có chút chột dạ và thất thế.
Vũ Thường lợi dụng việc đó liền một đòn định kết thúc hắn thì đột nhiên anh khựng lại. Vì hiện tại cậu đang ôm lấy anh từ phía sau, nhưng không phải là để cản anh ra tay với tên đó mà là đang đỡ cho anh một đao từ tên tướng của hắn.
Vũ Thường còn điên tiết, anh gầm lên đầy tức giận, ôm cậu vào người rồi lập tức ra lệnh cho cung thủ bắn tên.
Mưa tên nhanh chóng bắn ra, anh vội xé vải trên áo mình rồi che mặt lại, rồi lấy trong người ra chiếc khăn tay mà tím nhạt che mặt cậu. Cốt là để cả hai không hít phải khỏi Dạ Liên Hiệp quá nhiều.
- Nhất Thiên…Nhất Thiên…cố lên.
- Ngươi không sao chứ…
- Ta không sao.
- Vậy thì tốt rồi…
Nhất Thiên mỉm cười rối ngất đi trong tay anh, Vũ Thường nhanh chóng bế cậu lên lưng sói lớn và vội chạy về phía thành nhanh nhất có thể.
…
Trên giường, gương mặt nhợt nhạt của cậu đang nằm đó, đại phu đac khám và băng bó vết thương cho cậu. Ông nói chỉ là vết thương ngoài da nên không sao, nghỉ ngơi chút là được. Nhưng anh lại luôn bên cậu, vẫn luôn tự trách bản thân mình.
Cậu đã hôn mê ba ngày rồi nhưng cậu vẫn không chịu tỉnh, ba ngày cậu hôn mê, cũng là ba ngày anh ở bên cậu không rời.
Trong lúc chắc vì quá mệt mỏi nên anh đã thϊếp đi, thì cũng thời gian đó cậu đã có dấu hiệu tỉnh dậy.
- Ưm…
Cậu cố cử động tay mình thì phát hiện tay mình đã bị anh nắm rất chặt. Cậu cứ ngồi đó nhìn ngắm gương mặt của anh, lúc anh ngủ nhìn anh rất buồn cười, nó giống một chú cún đang cố cuộn mình ngủ vậy.
Cậu định giơ tay sờ đường sống mũi cao cai của anh thì bất chợt anh tỉnh dậy. Vừa mới mở mắt anh phát hiện cậu đã tỉnh tự lúc nào liền đứng bật dậy ôm chầm lấy cậu.
- Ngươi tỉnh rồi…ngươi làm ta lo lắm biết không?
- Buông ra.
- Sao?
- Ta bảo ngươi buông ta ra.
- Ngươi…
Vũ Thường có chút ngạc nhiên vì sự lạnh lùng của cậu, cậu gạc tay anh ra khỏi người mình. Đứng dậy mặt lại y phục mặc anh vẫn đứng đó nhìn cậu có chút tức giận.
- Ngươi là vì cái gì?
- Ngươi nói gì ta không hiểu.
- Rốt cuộc ba năm qua ngươi đã làm gì? Tại sao lại dính dáng đến tên khốn đó.
- Ta có dính dáng đến ai thì có liên quan gì đến ngươi?
- Ngươi…
Nhất Thiên không hiểu vì sao mình lại làm vậy nên cậu đã nhanh chóng chỉnh lại y phục rồi định rời đi. Nhưng cậu chưa kịp bước thì cậu đã bị anh giữ chặt lại, đem cậu quăng lên giường.
Cậu có chút hoảng loạn nhưng lại bị anh khống chế đè trên người. Vũ Thường cố điều hòa lại nhịp thở của mình, anh đưa ánh mắt đỏ ngầu nhìn cậu.
- Rốt cuộc ta phải làm sao ngươi mới có thể tha thứ cho ta cơ chứ.
- Ngươi không có lỗi gì cả, còn bây giờ thì mau buông ta ra.
Nhất Thiên cố vùng vẫy chừng nào thì Vũ Thường sẽ siếc cậu mạnh chừng đó. Vũ Thường cứ nhìn cậu cố thoát khỏi mình thì còn thêm tức giận.
Anh cuối xuống cố hôn mạnh vào môi cậu mặt cậu tránh né, anh dùng lực một tay trói tay cậu lên trên đầu, codn một tay bóp mạnh miệng cậu ép cậu đáp trả cái hôn của mình.
Anh thô bạo xé đi lớp y phục của cậu, rồi nhanh chóng ngấu nghiến tất cả những gì cậu có. Nhất Thiên như không thể tin vào mắt mình, lần này lệ cậu lại có thể chảy nhưng không phải chảy vì hạnh phúc hay niềm vui mà chảy về sự nhục nhã, chảy vì sự căm hận.
Vũ Thường biết hành động của cậu đã sai trái nhưng anh lại không thể nào ngừng lại được. Anh có chút khựng lại, nhìn thấy những giọt lệ của cậu chảy ra. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu khóc, cậu nằm đó không động đậy chỉ im lặng nấc lên từng tiếng.
- Nhất Thiên…
‘‘Chát’’
- Ngươi là tên khốn, ngươi cũng giống như tên kia, lúc nào cũng chỉ muốn làm nhục ta.
Vũ Thường không hiểu sao, khi nghe cậu nhắc đến tên đó, anh lại một lần nữa không kiềm chế được. Anh thô bạo xé luôn phần còn lại trên người cậu, trực tiếp đem hạ thân của mình cho vào bên trong cậu.
- A…khốn nạn…mau lấy ra…ta không muốn…không muốn…
Cậu gào khóc đau đớn khi anh cứ đem phân thân to gấp đôi của cậu cho vào bên trong. Cơ thể cậu cảm nhận được sự đau đớn như muốn xé tan da thịt.
Những cú thúc mạnh cứ như vậy mà tiếp diễn, Vũ Thường hết lần này lần khác cứ rút ra vào lại cho vào. Còn cậu như một kẻ đã chết, đến khi cậu ngất đi, anh mới chịu dừng lại. Bên dưới dòng chất trắng đục kèm với màu đỏ tươi từ từ chảy ra.
Mạc Vũ Thường dùng khăn lau sạch tất cả cho cậu nhưng vết máu hay thứ đục nhầy kia vẫn còn lưu lại đó, mùi tanh hôi của nó vẫn còn đó.
Nhất Thiên cuộn tròn người mình lại, cậu cố gắng mở mắt sau một trận bị anh hành hạ Cố gắng ngồi dậy dù thân dưới của cậu như muốn gãy đôi.
- A…
- Ngươi tỉnh rồi sao?
- …
- Nhất Thiên, nói chuyện với ta một lúc.
- Cút. Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Đừng chạm vào ta.
- Nhất Thiên, ngươi bình tĩnh nghe ta nói đã.
‘‘Chát’’
Nhất Thiên vung tay tát mạnh anh một cái, sau đó lại mặc lại y phục, cậu để lại binh phù trên bàn cho anh còn mình và người của Điện Dạ Lang trong đêm đó đã được cậu rút ra khỏi thành.
Xuất đường từ thành Tư Lai về cậu hầu như không mở miệng lấy một lời, chiếc mặt nạ cũng được cậu mang lên từ lúc đó đến giờ.
Bên này Vũ Thường khi biết việc của mình làm là khốn nạn là không thể cứu vãn nhưng anh vẫn luôn mang hi vọng, hi vọng cậu sẽ hiểu cho anh, sẽ hiểu cho anh khi mất đi lý trí.
Cả đêm hôm ấy anh lại ngập trong men rượu, anh cứ uống, càng uống thì gương mặt của cậu đang khóc, đôi mắt oán hận nhìn anh cứ hiện hữu trước mắt anh.
- AAAAAAA…Đi chết đi Mạc Vũ Thường…ngươi đang làm trò gì vậy hả? Ngươi lại tiếp tục tổn thương người ấy vậy lấy cớ gì muốn người ấy bỏ qua cho ngươi…
- Điện hạ…
Nghe tiếng gọi bên ngoài, anh chỉ nghiêm giọng hỏi vọng ra ngoài.
- Chuyện gì?
- Quân Tây Vực đã rút, vậy chúng ta…
- Sáng sớm ngày mai, cử người ở lại canh phòng, chúng ta sẽ rút toàn quân về kinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook