Tiếng đỗ vỡ cứ vậy mà phát ra từ thư phòng anh, hết cái này rồi lại cái khác, anh điên cuồng đập phá dù không biết mình đập phá vì cái gì.

A Tiêu và A Diệp nãy giờ vẫn đứng bên ngoài, dù rất muốn vào nhưng họ không thể, nếu không có sự cho phép của anh thì không ai được vào bên trong.

Anh cứ như vậy cho đến khi không còn sức, rượu ngấm sâu vào người anh mới chịu dừng lại và gục xuống cạnh bàn mà ngủ.

Tại Nguyệt tử lầu, mới sáng sớm đã rộ ràng hơn hẳn, Ngự tỷ hết làm món này đến món khác để cho Nại Nại thưởng thức. Còn Bình tỷ và Nghi tỷ thì lại mua cho bé con rất nhiều y phục đẹp.

Nhất Thiên nhìn thấy một cảnh đó thì chỉ biết ủy khuất ngồi một góc nhìn họ. Đã vậy Tiểu Tinh bên ngoài còn đem về cho nó rất nhiều đồ ăn ngon.

Đến lúc này cậu như không chịu được nữa, chỗ đứng trước giờ của cậu đã bị bé con này cướp mất, nghĩ là làm, cậu đập bàn đứng lên ủy khuất nhìn họ.

- Sao không ai quan tâm đến đệ hết vậy?

- Nếu như đệ bằng tuổi Nại Nại thì chúng ta có lẽ sẽ suy nghĩ lại, miễn cưỡng mà mua đồ hay làm đồ ăn ngon cho đệ.

- Ngự tỷ…tỷ hết thương đệ đệ này rồi sao?

- Trước thì có nhưng giờ thì…

Ngự tỷ bỏ dỡ câu nói rồi tiếp tục công việc cho Nại Nại ăn, Nhất Thiên không phục định đem Nại Nại ra ngoài bỏ. Mọi người thấy thế thì nhanh chóng cản cậu lại, một trận giằng co cứ như vậy mà nổ ra.

Trận chiến đang đến lúc cao trào thì bên ngoài A Tiêu và A Diệp bước vào. Nhìn thấy một màng đó của tử lầu hai người có chút e sợ.

- Các người đang làm gì Nại Nại vậy hả?

- Hả?

Tất cả mọi người đều đứng hình khi nghe A Tiêu hỏi, cậu như nhớ lại cái gì đó liền bỏ Nại Nại xuống rồi chỉnh lại y phục ngồi xuống ghế gần đó nhìn hai người.

- Hai người là người của đại điện hạ?

- Không sai.

- Ngươi là A Tiêu, tên bên cạnh ngươi là A Diệp?

- Đúng.

- Vậy hai ngươi mới sáng sớm đến tử lầu làm gì? Muốn phát tiết buổi sáng thì qua mấy tử lầu bên cạnh, chúng ta bán nghệ không bán thân.

A Diệp nghe cậu nói mình như vậy thì hơi tức giận, nhưng bây giờ không phải là lúc đôi co với cậu nên y đành cố nhẫn nhịn.

- Hừ. Ta không đến đây vì chuyện đó, ta đến đây vì Nại Nại.

- Nại Nại? Hai người quen với cục nợ này?

- Cục nợ?

- Đúng. Nó cứ bám theo ta không chịu rời, ta hỏi cha mẹ tên gì cũng không nói. Nếu hai người đã đến rồi thì nhanh đem nó đi đi, nơi này không tốt cho nó chút nào.

- Đa tạ công tử đây đã cứu mạng Nại Nại, ơn này chúng ta nhất định sẽ trả.

- A Tiêu, nếu ngươi muốn trả thì nhanh đem nó đi đi, nó ở đây có ngày tử lầu ta sẽ phá sản mất.

Nại Nại dù nhỏ nhưng những gì cậu nói nó đều nghe và hiểu, nó bỗng òa khóc to lên và chạy đến ôm chặt lấy chân cậu không chịu buông.

- Mẫu thân, người nói dối…hức…người nói sẽ không rời xa Nại Nại…người nói sẽ luôn làm cho Nại Nại cười, sẽ đánh những kẻ bắt nạt Nại Nại. Người còn nói gặp được con là hạnh phúc lớn nhất của người…vậy sao bây giờ người là đuổi con đi…con không muốn…

Mọi người nhìn thấy bé con như vậy thì cầm lòng không được. Nhất Thiên biết lúc nãy mình đã lỡ lời làm cho bé con hoảng sợ. Nên cậu đã bế bé con vào lòng, lựa lời mà khuyên nhủ nó.

- Nại Nại ngoan, ta không rời xa con, con xem đây là một cây tiêu nhỏ do chính tay ta làm. Dù nó không được đẹp cho lắm nhưng con cứ đeo nó trên người, nếu con gặp nguy hiểm ta sẽ đến bên con ngay.

- Vậy người sẽ đi sao? Người không về với con sao?

- Hả? Về á…chuyện này…

Nại Nại nhìn cậu ngập ngừng không nói đến vấn đề mà mình mong muốn, nó liền tiếp tục gào khóc. Bình tỷ bên cạnh nhìn bé con như vậy chịu không được nên đã ra lệnh cho cậu phải đưa bé con về đến nhà an toàn.

Nhất Thiên miệng cười nhưng lòng đã khóc bảy bảy bốn mươi chín dòng sông nhìn Tiểu Tinh cầu cứu, nhưng cũng đáp lại là cái bĩu môi của cô. Cậu đành ấm ức bế cục nợ này về lại phủ đại điện hạ.

Trên đường đi hai người nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nếu ai nhìn vào nói hai người chỉ mới quen hôm qua chắc không ai tin.

Đến cổng phủ đại điện hạ, cậu đặt bé con xuống định quay lưng đi thì vạt áo phía sau đã bị kéo lại. Cậu chán nản quay lại, xoa đầu bé con của mình rồi mỉm cười hỏi.

- Nại Nại, sao con không vào trong?

- Không muốn.

- Phụ thân con đang lo cho con lắm đó, con mau vào với hắn đi.

- Không muốn, bên trong đáng sợ lắm, không vui, không ai chơi với Nại Nại…hức…

- Nín. Sao ta lại vướng vào cục nợ như con cơ chứ?

Nhất Thiên bế bé con lên, không thèm nhìn hai người kia trực tiếp đi vào bên trong. Người làm ở phủ nhìn thấy cậu thì hơi ngạc nhiên, vì từ rất lâu rồi trong phủ này chưa từng có người lạ bước vào.

Cậu cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt của đám người xung quanh, trực tiếp bế bé con đi đến thư phòng, nơi có một con sâu rượu đang nằm.

- Là phòng này đúng không?

- Vâng.

Cậu không nói nhiều một cước đá bay cánh cửa đó ra, cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt cậu mà một bãi chiến trường toàn mảnh vỡ và hủ rượu nằm lăng lóc, mùi rượu thì nồng đến chịu không nổi.

Cậu ra dấu cho Nại Nại bịt mũi lại, phần mình thì cũng chỉ ráng nhịn mà tiến vào bên trong.

- Chỗ này là chỗ cho người ở sao? Sao ta thấy nó còn thua chuồng sói ở điện Dạ Lang vậy?

- Mẫu thân…người phải nhỏ tiếng một chút, nếu phụ thân nghe thấy sẽ không vui đâu.

- Yên tâm, con cứ để đó cho ta lo. Được không?

- Vâng. Con tin người.

Nhất Thiên đi đến gần chỗ anh đang nằm, cậu ngồi xuống, dùng tay tát mạnh vào mặt anh một cái rõ mạnh.

‘‘Chát’’

Tiếng tát phát ra rất to và rõ, đến nỗi đám người A Diệp và A Tiêu đứng bên ngoài nghe mà thấy đau giùm cho anh vậy.

Anh vì bị một lực mạnh tác động vào mặt mình nên đã nhanh chóng tỉnh dậy. Anh lờ mờ nhận ra người trước mặt thì rất ngạc nhiên.

- Cố Nhất Thiên?

- Thiên gì mà Thiên. Ngươi thì hay rồi, ở đây ăn uống no say không có chuyện gì làm lại còn bày ra đập phá này nữa. Trong khi đó ta phải một mình ôm con của ngươi là lo cho nó ăn nó ngủ. Ngươi…đúng là cái tên chết bầm, biếи ŧɦái…

Vũ Thường nghe cậu nhắc đến con mình thì giật mình, anh ngồi thẳng dậy mắt mở to nhìn cậu như chờ đợi.

- Nại Nại…ý ngươi là Nại Nại cũng đang ở đây?

- Phụ thân…

Nại Nại nghe anh hỏi đến mình thì rụt rè từ sau lưng cậu từ từ bước ra. Vũ Thường vội gạt cậu qua một bên để ôm lấy nó nhưng không may vì quá tay nên đã là cậu té tay chống xuống đống vỡ bên dưới.

- Nại Nại…con không sao chứ, con có bị thương ở đâu không?

- Con không sao…nhưng mẫu thân thì có đó…người làm mẫu thân bị đau rồi.

Nại Nại đẩy anh ra trực tiếp chạy lại chỗ cậu, bé con đưa hai tay mình cầm lấy bàn tay chảy máu của cậu lên mà thổi.

- Ta không sao, không đau đâu, được Nại Nại thổi như vậy không đau chút nào.

Vũ Thường nhìn hai người thân thiết như vậy thì trong lòng anh có chút chạnh lòng. Anh đi lại gần cậu, quỳ xuống bên cậu, nắm tay cậu mà xem xét.

- Ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da.

Vũ Thường không nói gì trực tiếp xé một góc áo của mình rồi cẩn thận băng bó lại cho cậu. Cậu nhìn anh làm chúng một cách rất nhanh gọn liền bật cười.

- Hình như ngươi so với mấy việc này còn giỏi hơn ta đấy.

- Đa tạ.

- Hả?

- Đa tạ ngươi đã chăm sóc Nại Nại giúp ta, cảm ơn ngươi đã không bạc đãi nó.

- Người ngươi nên cảm ơn là các tỷ muội bên Nguyệt tử lầu, chính họ mới là người đã chăm sóc nó, ta chỉ đem nó về thôi.

- Vậy sao?

- Đúng vậy, nếu không có gì thì ta về đây, sau này hãy chăm sóc nó cho cẩn thận, nếu đã không làn tròn được trách nhiệm của người làm cha làm mẹ thì đừng làm tổn thương nó.

- Ý ngươi là gì?

- Là gì thì chính ngươi là người biết rõ mới phải.

Nhất Thiên quay lưng đi, cậu đi ngang qua chỗ giá sách thì bất chợt Nại Nại chạy theo níu áo cậu lại. Cậu cuối xuống định hôn chào tạm biệt nó lần cuối thì bất ngờ giá sách kia lại ngã xuống.

- Cẩn thận…

Vũ Thường nhìn thấy tất cả, nhanh chóng cảnh báo cậu và cũng đồng thời lao đến ôm trọn hay người vào trong người mà bảo hộ. Anh quay lưng về giá sách, nhắm mắt ôm cứng hai người không buông.

‘‘Rầm’’

Bên ngoài mọi người nghe được tiếng động khá lớn liền nhanh chóng chạy vào. A Tiêu Và A Diệp nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền hô hoán cho mọi người vào giúp đỡ.

Bên trong mọi thứ đều ngỗn ngang, hai người chạy nhanh đến giá sách thì phát hiện hai lớn một nhỏ đang bất tỉnh nhân sự dưới đống sách và giá sách làm bằng loại gỗ quý hiếm mà anh yêu thích kia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương