Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp
-
C4: Dò hỏi thông tin
Từ Hành Chi cõng một người chạy ba mươi dặm cũng rất mệt mỏi, y bèn cuộn dây xích vào tay, chỉnh sửa lại rồi lật người lên giường đi ngủ.
Dựa vào bàn tay tàn tạ của bản thân, y cầm đũa cầm bát còn mất sức, công việc tỉ mỉ như ám sát xem ra cần tìm thời cơ khác.
Sau khi Từ Hành Chi ngủ, cánh cửa trúc lại lặng lẽ mở ra từ bên ngoài.
Mạnh Trọng Quang chậm rãi thong thả đi vào từ bên ngoài, hắn đã thay bộ quần áo khác.
Áo đơn bằng vải đay, trắng như tuyết, viền tà áo có hoa văn rồng mây, đằng sau được phủ một bức vẽ thủy mặc, mũ đội đẹp đẽ, trên mũ có dây lụa dài màu xanh lam nhạt, nổi bật lên mái tóc đen nhánh của hắn.
Nhưng áo khoác ngoài của hắn vẫn là chiếc áo dính vết than cháy đen và vết máu.
Hắn im ắng quỳ sát bên cạnh giường, kéo tay phải Từ Hành Chi qua, gối lên đó, nghiêng mặt nhìn Từ Hành Chi ngủ say.
Ánh mắt Mạnh Trọng Quang dè dặt mà lưu luyến nhìn đôi môi mím chặt, yết hầu rõ ràng, lồng ngực phập phồng của y, hắn bỗng căng thẳng, thấp thỏm, hoảng sợ như đang ngắm nhìn một lọ hoa có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Không biết nhìn như vậy bao lâu, hắn như không thể tin Từ Hành Chi còn sống, ngón tay chậm rãi dời lên cơ thể Từ Hành Chi, mở vạt áo mỏng trên người y ra, đầu ngón tay ấn vào vị trí trái tim, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới làn da.
Thình thịch, thình thịch.
Mạnh Trọng Quang nở một nụ cười thỏa mãn và cảm động, thấp giọng nỉ non: “Sư huynh, huynh về rồi, về thật rồi...”
Theo tiếng nói nhỏ dần, hô hấp của Mạnh Trọng Quang dần không ổn định.
Khóe mắt dần hiện tơ máu, đồng tử vốn trong veo lại dần dần nhuốm màu đỏ tươi, đuôi mắt và nốt chu sa giữa trán đều lóe lên ánh đỏ đáng sợ lờ mờ.
Ngón tay hắn cũng run rẩy dữ dội, móng tay từ từ dài ra. Khi sắp không khống chế nổi cào rách lồng ngực Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang vẫn cố kiềm chế, nhanh chóng rụt tay lại, bóp chặt cổ tay mình.
Năm vết thương sâu tới tận xương xuất hiện trên cổ tay hắn, sau khi chảy máu, màu máu trong mắt hắn mới thoáng nhạt đi.
Mí mắt Từ Hành Chi hơi nhúc nhích, hình như y cảm nhận được gì đó.
Mạnh Trọng Quang không ở lại nữa, miễn cưỡng phong bế khí khổng của mình, gắng gượng dùng chút lý trí cuối cùng cởi áo khoác ngoài xuống, đắp lên người Từ Hành Chi rồi quay người đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cánh cửa trúc, Mạnh Trọng Quang suýt va vào một người.
Chu Vọng nhíu mày, vươn tay định đỡ: “Mạnh đại ca?”
Mạnh Trọng Quang từ chối cái đỡ cô nhóc, sau khi hết thở dốc, hắn lạnh giọng nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Chu Vọng thường thấy Mạnh Trọng Quang phát bệnh, biết rằng nếu cảm xúc hắn thay đổi thất thường chắc chắn sẽ nổi điên mất kiểm soát, không uống máu thì không hết được.
Cũng may Mạnh Trọng Quang trong lúc cuồng dại cực điểm vẫn giữ đúng giới hạn, chưa từng xuống tay với họ, vì thế Chu Vọng không sợ hắn, lưu loát đáp: “Đây là lần đầu tiên ta gặp Từ sư huynh, muốn trò chuyện với hắn.”
Mạnh Trọng Quang ấn chặt trái tim đang đập điên cuồng, nói: “Sư huynh vẫn đang ngủ, ngươi trông ở bên ngoài, chờ hắn tỉnh rồi nói.”
Chu Vọng ôm quyền: “Vâng.”
Nhìn theo Mạnh Trọng Quang lảo đảo bước vào cánh cửa lớn bằng đồng của tháp cao, Chu Vọng quay mặt qua, huýt sáo, tiện tay đẩy một cái, trực tiếp đi vào.
Từ Hành Chi bị tiếng đẩy cửa đánh thức, lúc vươn mình ngồi dậy, áo khoác ngoài đắp trên người cũng trượt xuống theo.
Y trời sinh thể hàn, trước khi ngủ quên đắp kín chăn, vạt áo trước ngực không biết tại sao lại phanh mở, mới ngủ một giấc mà tay chân đã lạnh ngắt.
Y rùng mình vì lạnh, không kịp nghĩ ai đắp áo khoác này lên cho mình, ôm áo ngoài vẫn còn hơi ấm vào lòng để làm ấm người trước.
Chu Vọng hỏi: “Lạnh hả?”
“Một chút.” Từ Hành Chi vừa chà lòng bàn tay vừa nhìn Chu Vọng đi đến.
Cô nhóc đã tháo hai cái đao to đùng xuống, mặc bộ đồ đỏ thô ráp, có đôi môi đỏ thẫm và làn da trắng như tuyết, đúng là có nhếch nhác mà không mất phần xinh đẹp.
Chu Vọng để ý thấy ánh mắt của Từ Hành Chi, cười một tiếng: “Cữu cữu ta nói không sai.”
Từ Hành Chi: “???”
Chu Vọng ôm cánh tay cười híp mắt nói: “Tên họ Từ thô lỗ phóng túng, không có chút xíu liêm sỉ nào để nói, vừa nhìn thấy con gái là không dời nổi bước chân.”
Từ Hành Chi: “Hắn còn nói gì nữa?”
Chu Vọng: “Hắn nói nếu ngươi dám cả gan mang ý đồ xấu với ta, ta có thể móc hai tròng mắt ngươi xuống.”
Từ Hành Chi rất oan uổng.
Từ Hành Chi thích cái đẹp, không phân biệt cô nương cao, thấp, mập, gầy, ai cũng nhìn thêm mấy lần nhưng gần như chưa từng có ý nghĩ dâm loạn, chứ đừng nói là đứa trẻ con nhỏ như Chu Vọng.
Từ Hành Chi nhún vai, thẳng thắn nói: “Người đẹp sinh ra trên thế gian chính là vật báu, nhìn nhiều thêm một lần là bớt mất một lần, vẻ đẹp hôm nay và vẻ đẹp ngày mai lại khác biệt, ta nhìn thêm mấy lần là công đức việc thiện, sao có thể gọi là thô lỗ?”
Chu Vọng: “...”
Không còn gì để nói, cô nhóc nhìn thấy tay trái Từ Hành Chi bị trói ở đầu giường, cảm xúc cân bằng hơn một chút, để lộ niềm vui cười trên nỗi đau của người khác “Đáng đời ngươi bị trói”.
Từ Hành Chi không giận, tay trái nắm quạt, gõ nhẹ lên trán cô nhóc một cái như rất quen thân: “Đúng rồi, thế này mới giống một đứa trẻ chứ, mặt cứ xị ra, làm như bà cụ non, chẳng ra làm sao.”
Chu Vọng bị y gõ thì ngẩn người, ôm trán nhìn y.
Cô nhóc nghe theo lời của Chu Bắc Nam muốn nói bóng gió moi được gì đó từ miệng Từ Hành Chi, thế mà lại bị Từ Hành Chi lấn lướt.
Từ Hành Chi hỏi cô nhóc: “Ngươi tên Chu Vọng? Chu Bắc Nam là cữu cữu ngươi?”
Chu Vọng chỉ cảm thấy người này rất thú vị, cũng có chút tò mò. Cô nhóc học tư thế ngồi của nam tử, một chân đặt lên giường, tựa đầu vào thành giường chạm trổ hoa văn ở đầu giường: “Ừ.”
Từ Hành Chi ước lượng tuổi của cô nhóc: “Cùng vào đây với cữu cữu ngươi?”
Chu Vọng: “Gần như thế. Giờ đã được mười ba năm rồi.”
Nếu ở trước mặt người khác, Từ Hành Chi phải để ý lời nói, cử chỉ một chút, nhưng ở cạnh cô bé này, y không cần cố ý gò bó.
Dù sao trước kia cô nhóc chưa từng gặp mình, dù có nghe Chu Bắc Nam nói chuyện liên quan tới mình thì chắc cũng chỉ biết được nửa vời thôi.
Nếu có khả năng, có khi Từ Hành Chi còn hỏi được một vài chuyện liên quan tới Man Hoang từ cô nhóc.
Y hỏi: “Tại sao lại phải nhốt các ngươi vào Man Hoang?”
Chu Vọng nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, hơi nhướng mày: “Cữu cữu ta chê ta tuổi còn nhỏ, không chịu nói kỹ với ta... Hơn nữa, chẳng lẽ Từ sư huynh không biết rốt cuộc bọn ta vào đây thế nào?”
Từ Hành Chi: Ồ hố.
Một cô nương rất thông minh, không dễ lừa.
Nói chuyện với người thông minh đương nhiên phải đổi cách khác, Từ Hành Chi mở quạt ra, quạt cho mình mấy cái: “Ta chỉ không hiểu tại sao ngay cả một đứa trẻ mà bọn họ cũng không buông tha.”
Chu Vọng nhếch khóe miệng, xòe lòng bàn tay ra thưởng thức vết chai trong lòng bàn tay: “Lúc vào Man Hoang, ta vẫn chưa ra đời. Mẹ ta và cữu cữu bị đày vào Man Hoang, cữu cữu ta che chở cho mẹ ta mà mất mạng, nếu không gặp được Lục thúc thúc cố định hồn hạch của cữu cữu ta vào lá bùa của y rồi chia tinh nguyên cho cữu cữu thì e là nguyên hồn của cữu cữu ta sớm tan rồi.”
Từ Hành Chi hơi nhíu mày: “Chu Bắc Nam chết thế nào?”
Chu Vọng đáp: “Hắn quên rồi.”
Từ Hành Chi không hề thấy kỳ quái về việc này.
Quỷ tu lấy khống chế thi thể và quỷ hồn làm phương thức công kích chủ yếu, là một trong những quỷ tu, dễ thấy Lục Ngự Cửu thuộc người ở vế sau, mà quỷ hồn về cơ bản được chia làm minh quỷ và ám quỷ.
Quỷ có thể nhớ lại chuyện trước kia gọi là “minh quỷ”, chúng nó có tinh thần tỉnh táo, sức mạnh không khác gì lúc còn sống, sống mạnh thế nào thì chết vẫn mạnh như thế.
Đám quỷ chỉ có ký ức mơ hồ thì được gọi chúng là “ám quỷ”, lúc chúng nó chết, một phần hồn phách bị tổn hại, thất lạc hoặc là bám vào thân thể tàn phế khi còn sống không thoát ra được, vì thế đần độn, rời xa thế gian, sức mạnh suy giảm rất nhiều so với lúc còn sống.
Mà nguyên nhân duy nhất khiến quỷ hồn biến thành “ám quỷ” là do nguyên nhân cái chết của hắn cực kỳ thê thảm, đến nỗi thần hồn tán loạn, năm phách phân tách, thậm chí đau đớn đến mức không muốn nhớ lại cái chết của mình.
Từ Hành Chi rất khó tưởng tượng ra năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Dựa theo ký ức vụn vặt lộn xộn của nguyên chủ, chính đạo tổng cộng chia làm bốn môn phái, mỗi nơi trông giữ một thần khí sáng lập thế giới.
Thanh Lương Cốc giữ “cung Thái Hư”, Ứng Thiên Xuyên giữ “kính Ly Hận”, Đan Dương Phong giữ “kiếm Trừng Minh”, mà Phong Lăng Sơn của nguyên chủ canh giữ “sách Thế Giới”.
Mạnh Trọng Quang là thiên yêu, cướp đoạt thần khí, bị lưu đày là chuyện hợp lẽ thường, nhưng Chu Bắc Nam là con trai của của đảo chủ Ứng Thiên Xuyên, vì sao hắn và muội muội lại trộm thần khí của môn phái mình?
Cần gì phải thế chứ?
Trong lúc Từ Hành Chi suy nghĩ miên man, Chu Vọng đột nhiên hỏi ngược lại: “Từ sư huynh, tay phải của ngươi là sao?”
Từ Hành Chi liếc nhìn tay phải gỗ hương mình bị khoét mất một cái lỗ, khá tiếc nuối nói: “Ngươi nói cái lỗ này ấy hả? Vừa nãy bị đâm thủng.”
Chu Vọng không nhịn được cười: “Ai hỏi cái lỗ ấy của ngươi? Ta hỏi vì sao tay ngươi lại bị đứt?”
Đúng ha, vì sao kia chứ?
Nói thật thì Từ Hành Chi không nhớ rõ lắm.
Hình như là lúc y năm tuổi quá nghịch ngợm, lúc đi chơi không cẩn thận bị đao bổ thẳng xuống bàn tay, máu tuôn như suối, bệnh nặng một trận, sốt cao ba ngày, một tháng không tỉnh, sau khi tỉnh lại thì trở thành kẻ tàn phế.
May mà ông trời vẫn để lại cho y một tay, nghĩ lại cũng không tính là xấu lắm.
Nhưng mà nhắc tới tay phải của mình, Từ Hành Chi không khỏi nghĩ lại lúc mình bị thương, phụ thân vất vả cực nhọc suốt ngày đêm chăm sóc mình.
Bây giờ mình ở Man Hoang, không biết bên ngoài thời gian trôi thế nào, hiện giờ phụ thân và muội muội sống thế nào.
Nghĩ đến đây, Từ Hành Chi hơi thất thần, không muốn nói rõ bèn đáp lại một câu tóm gọn: “Một lời khó nói hết.”
Chu Vọng đưa ra câu hỏi thứ hai: “Ngươi ở bên ngoài bao nhiêu năm, có từng đi tìm huynh trưởng Từ Bình Sinh của ngươi không?”
Hả?
Câu hỏi này vừa vang lên, Từ Hành Chi gần như có thể xác định rằng tiểu cô nương này bị Chu Bắc Nam cử tới moi lời mình.
Hóc búa nhất là y lật tung hết ký ức cũng không tìm ra ký ức nguyên chủ có ca ca.
Rốt cuộc có tồn tại người này không là cả một vấn đề, y nên trả lời thế nào?
Nếu y nói hùa theo cô nhóc, liệu có rơi vào tròng của cô nhóc không?
Trong chớp mắt ấy, Từ Hành Chi đã có cách ứng đối.
Từ Hành Chi nhìn thẳng vào mắt Chu Vọng, gằn từng chữ: “Ta không có huynh trưởng.”
Câu trả lời này khiến Chu Vọng nhướng mày: “Nhưng mà...”
Từ Hành Chi cương quyết ngắt lời Chu Vọng, sau đó y nằm xuống, một tay ôm đầu, tỏ vẻ hững hờ: “Ta không có huynh trưởng gì hết.”
Chu Bắc Nam đứng ngoài tháp dùng linh thức nghe cuộc đối thoại của hai người bên trong, nghe vậy thì trào phúng cong khóe môi lên: “Trước kia Từ Hành Chi có gì tốt đều nhớ tới ca ca đó của hắn. Bây giờ cuối cùng hắn cũng biết ca ca hắn không phải hạng gì tốt rồi.”
Thanh niên mặt quỷ Lục Ngự Cửu trả lời càng đơn giản cọc cằn hơn: “Từ Bình Sinh là một tên khốn kiếp. Đáng đời bị Từ sư huynh vứt bỏ.”
Chu Bắc Nam đè một bên tai, ra lệnh với bên kia: “A Vọng, hỏi hắn tại sao tới Man Hoang? Ai đưa hắn tới?”
Nhưng Chu Vọng chưa hỏi, Chu Bắc Nam đã nghe Từ Hành Chi ở bên kia lười biếng nói: “Chu Bắc Nam bảo ngươi tới hỏi ta đúng không?”
Nếu đã bị vạch trần, Chu Vọng không che giấu nữa, hỏi thẳng luôn: “Cữu cữu ta nghi ngờ cũng rất có lý. Mười ba năm, không có bất cứ người nào từng nhìn thấy bóng dáng ngươi, cũng không tìm được tin tức của ngươi, thời gian trôi qua nhiều năm, vì sao ngươi đột nhiên vào Man Hoang?”
Từ Hành Chi ngoắc ngón tay với Chu Vọng: “Ngươi tới đây, ta nói nhỏ cho ngươi biết.”
Chu Vọng tự nhiên ghé tai qua.
Từ Hành Chi đảo mắt, phát hiện ánh sáng nhàn nhạt trong khuyên tai đá bên tai phải của Chu Vọng.
Y nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cái khuyên tai đó, đầu ngón tay dùng sức, đột nhiên bấm chặt.
Khuyên tai này do linh thức của Chu Bắc Nam biến thành, kết nối thẳng với tai hắn ta, đâu thể chống cự nổi hành vi bóp nặn như thế, hắn ta như con mèo bị giẫm phải đuôi, vươn mình nhảy lên, ôm tai đau đớn mắng to: “Tên họ Từ kia, ta đệt ông nội ngươi!”
Từ Hành Chi: “Ha ha ha ha ha.”
Chu Bắc Nam ở bên ngoài xanh cả mặt, bấm tay: “Ngươi đợi đó cho ta!”
Trong nháy mắt, khuyên tai trong lòng bàn tay Từ Hành Chi biến thành một con nhện to bằng la bàn.
Nụ cười của Từ Hành Chi dần dại ra.
Mãi đến khi chân con nhện đầy lông tơ bắt đầu nhúc nhích trên ngón tay y, y mới đột nhiên thả tay ra, cất lên tiếng hét cực kỳ bi thảm.
Lần này đến lượt Chu Bắc Nam vỗ đùi cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha.”
Cả người Từ Hành Chi nổi da gà, kéo dây xích vàng lùi vào cuối chân giường, bị dọa run rẩy toàn thân, xương cốt từ trong ra ngoài đều tê dại, giữa các khớp xương như có đầy sâu bọ nhỏ bò lít nha lít nhít, khó chịu muốn chết.
Đúng lúc đó, cánh cửa trúc bị người nào đó mở ra.
Mạnh Trọng Quang hoảng hốt xông vào: “Sư huynh? Làm sao vậy?”
Từ Hành Chi không đáp lời, chỉ thấy con nhện kia cử động hết tất cả chân, bò theo chân giường lên trên giường.
Đầu y phựt một tiếng, nhảy vội xuống giường, nhào thẳng vào lòng Mạnh Trọng Quang, hai chân cách xa mặt đất, ôm lấy cổ hắn, nước mắt tuôn trào: “Côn trùng!!! Chỗ đó có côn trùng!!!”
Dựa vào bàn tay tàn tạ của bản thân, y cầm đũa cầm bát còn mất sức, công việc tỉ mỉ như ám sát xem ra cần tìm thời cơ khác.
Sau khi Từ Hành Chi ngủ, cánh cửa trúc lại lặng lẽ mở ra từ bên ngoài.
Mạnh Trọng Quang chậm rãi thong thả đi vào từ bên ngoài, hắn đã thay bộ quần áo khác.
Áo đơn bằng vải đay, trắng như tuyết, viền tà áo có hoa văn rồng mây, đằng sau được phủ một bức vẽ thủy mặc, mũ đội đẹp đẽ, trên mũ có dây lụa dài màu xanh lam nhạt, nổi bật lên mái tóc đen nhánh của hắn.
Nhưng áo khoác ngoài của hắn vẫn là chiếc áo dính vết than cháy đen và vết máu.
Hắn im ắng quỳ sát bên cạnh giường, kéo tay phải Từ Hành Chi qua, gối lên đó, nghiêng mặt nhìn Từ Hành Chi ngủ say.
Ánh mắt Mạnh Trọng Quang dè dặt mà lưu luyến nhìn đôi môi mím chặt, yết hầu rõ ràng, lồng ngực phập phồng của y, hắn bỗng căng thẳng, thấp thỏm, hoảng sợ như đang ngắm nhìn một lọ hoa có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Không biết nhìn như vậy bao lâu, hắn như không thể tin Từ Hành Chi còn sống, ngón tay chậm rãi dời lên cơ thể Từ Hành Chi, mở vạt áo mỏng trên người y ra, đầu ngón tay ấn vào vị trí trái tim, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ dưới làn da.
Thình thịch, thình thịch.
Mạnh Trọng Quang nở một nụ cười thỏa mãn và cảm động, thấp giọng nỉ non: “Sư huynh, huynh về rồi, về thật rồi...”
Theo tiếng nói nhỏ dần, hô hấp của Mạnh Trọng Quang dần không ổn định.
Khóe mắt dần hiện tơ máu, đồng tử vốn trong veo lại dần dần nhuốm màu đỏ tươi, đuôi mắt và nốt chu sa giữa trán đều lóe lên ánh đỏ đáng sợ lờ mờ.
Ngón tay hắn cũng run rẩy dữ dội, móng tay từ từ dài ra. Khi sắp không khống chế nổi cào rách lồng ngực Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang vẫn cố kiềm chế, nhanh chóng rụt tay lại, bóp chặt cổ tay mình.
Năm vết thương sâu tới tận xương xuất hiện trên cổ tay hắn, sau khi chảy máu, màu máu trong mắt hắn mới thoáng nhạt đi.
Mí mắt Từ Hành Chi hơi nhúc nhích, hình như y cảm nhận được gì đó.
Mạnh Trọng Quang không ở lại nữa, miễn cưỡng phong bế khí khổng của mình, gắng gượng dùng chút lý trí cuối cùng cởi áo khoác ngoài xuống, đắp lên người Từ Hành Chi rồi quay người đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cánh cửa trúc, Mạnh Trọng Quang suýt va vào một người.
Chu Vọng nhíu mày, vươn tay định đỡ: “Mạnh đại ca?”
Mạnh Trọng Quang từ chối cái đỡ cô nhóc, sau khi hết thở dốc, hắn lạnh giọng nói: “Ngươi có chuyện gì?”
Chu Vọng thường thấy Mạnh Trọng Quang phát bệnh, biết rằng nếu cảm xúc hắn thay đổi thất thường chắc chắn sẽ nổi điên mất kiểm soát, không uống máu thì không hết được.
Cũng may Mạnh Trọng Quang trong lúc cuồng dại cực điểm vẫn giữ đúng giới hạn, chưa từng xuống tay với họ, vì thế Chu Vọng không sợ hắn, lưu loát đáp: “Đây là lần đầu tiên ta gặp Từ sư huynh, muốn trò chuyện với hắn.”
Mạnh Trọng Quang ấn chặt trái tim đang đập điên cuồng, nói: “Sư huynh vẫn đang ngủ, ngươi trông ở bên ngoài, chờ hắn tỉnh rồi nói.”
Chu Vọng ôm quyền: “Vâng.”
Nhìn theo Mạnh Trọng Quang lảo đảo bước vào cánh cửa lớn bằng đồng của tháp cao, Chu Vọng quay mặt qua, huýt sáo, tiện tay đẩy một cái, trực tiếp đi vào.
Từ Hành Chi bị tiếng đẩy cửa đánh thức, lúc vươn mình ngồi dậy, áo khoác ngoài đắp trên người cũng trượt xuống theo.
Y trời sinh thể hàn, trước khi ngủ quên đắp kín chăn, vạt áo trước ngực không biết tại sao lại phanh mở, mới ngủ một giấc mà tay chân đã lạnh ngắt.
Y rùng mình vì lạnh, không kịp nghĩ ai đắp áo khoác này lên cho mình, ôm áo ngoài vẫn còn hơi ấm vào lòng để làm ấm người trước.
Chu Vọng hỏi: “Lạnh hả?”
“Một chút.” Từ Hành Chi vừa chà lòng bàn tay vừa nhìn Chu Vọng đi đến.
Cô nhóc đã tháo hai cái đao to đùng xuống, mặc bộ đồ đỏ thô ráp, có đôi môi đỏ thẫm và làn da trắng như tuyết, đúng là có nhếch nhác mà không mất phần xinh đẹp.
Chu Vọng để ý thấy ánh mắt của Từ Hành Chi, cười một tiếng: “Cữu cữu ta nói không sai.”
Từ Hành Chi: “???”
Chu Vọng ôm cánh tay cười híp mắt nói: “Tên họ Từ thô lỗ phóng túng, không có chút xíu liêm sỉ nào để nói, vừa nhìn thấy con gái là không dời nổi bước chân.”
Từ Hành Chi: “Hắn còn nói gì nữa?”
Chu Vọng: “Hắn nói nếu ngươi dám cả gan mang ý đồ xấu với ta, ta có thể móc hai tròng mắt ngươi xuống.”
Từ Hành Chi rất oan uổng.
Từ Hành Chi thích cái đẹp, không phân biệt cô nương cao, thấp, mập, gầy, ai cũng nhìn thêm mấy lần nhưng gần như chưa từng có ý nghĩ dâm loạn, chứ đừng nói là đứa trẻ con nhỏ như Chu Vọng.
Từ Hành Chi nhún vai, thẳng thắn nói: “Người đẹp sinh ra trên thế gian chính là vật báu, nhìn nhiều thêm một lần là bớt mất một lần, vẻ đẹp hôm nay và vẻ đẹp ngày mai lại khác biệt, ta nhìn thêm mấy lần là công đức việc thiện, sao có thể gọi là thô lỗ?”
Chu Vọng: “...”
Không còn gì để nói, cô nhóc nhìn thấy tay trái Từ Hành Chi bị trói ở đầu giường, cảm xúc cân bằng hơn một chút, để lộ niềm vui cười trên nỗi đau của người khác “Đáng đời ngươi bị trói”.
Từ Hành Chi không giận, tay trái nắm quạt, gõ nhẹ lên trán cô nhóc một cái như rất quen thân: “Đúng rồi, thế này mới giống một đứa trẻ chứ, mặt cứ xị ra, làm như bà cụ non, chẳng ra làm sao.”
Chu Vọng bị y gõ thì ngẩn người, ôm trán nhìn y.
Cô nhóc nghe theo lời của Chu Bắc Nam muốn nói bóng gió moi được gì đó từ miệng Từ Hành Chi, thế mà lại bị Từ Hành Chi lấn lướt.
Từ Hành Chi hỏi cô nhóc: “Ngươi tên Chu Vọng? Chu Bắc Nam là cữu cữu ngươi?”
Chu Vọng chỉ cảm thấy người này rất thú vị, cũng có chút tò mò. Cô nhóc học tư thế ngồi của nam tử, một chân đặt lên giường, tựa đầu vào thành giường chạm trổ hoa văn ở đầu giường: “Ừ.”
Từ Hành Chi ước lượng tuổi của cô nhóc: “Cùng vào đây với cữu cữu ngươi?”
Chu Vọng: “Gần như thế. Giờ đã được mười ba năm rồi.”
Nếu ở trước mặt người khác, Từ Hành Chi phải để ý lời nói, cử chỉ một chút, nhưng ở cạnh cô bé này, y không cần cố ý gò bó.
Dù sao trước kia cô nhóc chưa từng gặp mình, dù có nghe Chu Bắc Nam nói chuyện liên quan tới mình thì chắc cũng chỉ biết được nửa vời thôi.
Nếu có khả năng, có khi Từ Hành Chi còn hỏi được một vài chuyện liên quan tới Man Hoang từ cô nhóc.
Y hỏi: “Tại sao lại phải nhốt các ngươi vào Man Hoang?”
Chu Vọng nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, hơi nhướng mày: “Cữu cữu ta chê ta tuổi còn nhỏ, không chịu nói kỹ với ta... Hơn nữa, chẳng lẽ Từ sư huynh không biết rốt cuộc bọn ta vào đây thế nào?”
Từ Hành Chi: Ồ hố.
Một cô nương rất thông minh, không dễ lừa.
Nói chuyện với người thông minh đương nhiên phải đổi cách khác, Từ Hành Chi mở quạt ra, quạt cho mình mấy cái: “Ta chỉ không hiểu tại sao ngay cả một đứa trẻ mà bọn họ cũng không buông tha.”
Chu Vọng nhếch khóe miệng, xòe lòng bàn tay ra thưởng thức vết chai trong lòng bàn tay: “Lúc vào Man Hoang, ta vẫn chưa ra đời. Mẹ ta và cữu cữu bị đày vào Man Hoang, cữu cữu ta che chở cho mẹ ta mà mất mạng, nếu không gặp được Lục thúc thúc cố định hồn hạch của cữu cữu ta vào lá bùa của y rồi chia tinh nguyên cho cữu cữu thì e là nguyên hồn của cữu cữu ta sớm tan rồi.”
Từ Hành Chi hơi nhíu mày: “Chu Bắc Nam chết thế nào?”
Chu Vọng đáp: “Hắn quên rồi.”
Từ Hành Chi không hề thấy kỳ quái về việc này.
Quỷ tu lấy khống chế thi thể và quỷ hồn làm phương thức công kích chủ yếu, là một trong những quỷ tu, dễ thấy Lục Ngự Cửu thuộc người ở vế sau, mà quỷ hồn về cơ bản được chia làm minh quỷ và ám quỷ.
Quỷ có thể nhớ lại chuyện trước kia gọi là “minh quỷ”, chúng nó có tinh thần tỉnh táo, sức mạnh không khác gì lúc còn sống, sống mạnh thế nào thì chết vẫn mạnh như thế.
Đám quỷ chỉ có ký ức mơ hồ thì được gọi chúng là “ám quỷ”, lúc chúng nó chết, một phần hồn phách bị tổn hại, thất lạc hoặc là bám vào thân thể tàn phế khi còn sống không thoát ra được, vì thế đần độn, rời xa thế gian, sức mạnh suy giảm rất nhiều so với lúc còn sống.
Mà nguyên nhân duy nhất khiến quỷ hồn biến thành “ám quỷ” là do nguyên nhân cái chết của hắn cực kỳ thê thảm, đến nỗi thần hồn tán loạn, năm phách phân tách, thậm chí đau đớn đến mức không muốn nhớ lại cái chết của mình.
Từ Hành Chi rất khó tưởng tượng ra năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Dựa theo ký ức vụn vặt lộn xộn của nguyên chủ, chính đạo tổng cộng chia làm bốn môn phái, mỗi nơi trông giữ một thần khí sáng lập thế giới.
Thanh Lương Cốc giữ “cung Thái Hư”, Ứng Thiên Xuyên giữ “kính Ly Hận”, Đan Dương Phong giữ “kiếm Trừng Minh”, mà Phong Lăng Sơn của nguyên chủ canh giữ “sách Thế Giới”.
Mạnh Trọng Quang là thiên yêu, cướp đoạt thần khí, bị lưu đày là chuyện hợp lẽ thường, nhưng Chu Bắc Nam là con trai của của đảo chủ Ứng Thiên Xuyên, vì sao hắn và muội muội lại trộm thần khí của môn phái mình?
Cần gì phải thế chứ?
Trong lúc Từ Hành Chi suy nghĩ miên man, Chu Vọng đột nhiên hỏi ngược lại: “Từ sư huynh, tay phải của ngươi là sao?”
Từ Hành Chi liếc nhìn tay phải gỗ hương mình bị khoét mất một cái lỗ, khá tiếc nuối nói: “Ngươi nói cái lỗ này ấy hả? Vừa nãy bị đâm thủng.”
Chu Vọng không nhịn được cười: “Ai hỏi cái lỗ ấy của ngươi? Ta hỏi vì sao tay ngươi lại bị đứt?”
Đúng ha, vì sao kia chứ?
Nói thật thì Từ Hành Chi không nhớ rõ lắm.
Hình như là lúc y năm tuổi quá nghịch ngợm, lúc đi chơi không cẩn thận bị đao bổ thẳng xuống bàn tay, máu tuôn như suối, bệnh nặng một trận, sốt cao ba ngày, một tháng không tỉnh, sau khi tỉnh lại thì trở thành kẻ tàn phế.
May mà ông trời vẫn để lại cho y một tay, nghĩ lại cũng không tính là xấu lắm.
Nhưng mà nhắc tới tay phải của mình, Từ Hành Chi không khỏi nghĩ lại lúc mình bị thương, phụ thân vất vả cực nhọc suốt ngày đêm chăm sóc mình.
Bây giờ mình ở Man Hoang, không biết bên ngoài thời gian trôi thế nào, hiện giờ phụ thân và muội muội sống thế nào.
Nghĩ đến đây, Từ Hành Chi hơi thất thần, không muốn nói rõ bèn đáp lại một câu tóm gọn: “Một lời khó nói hết.”
Chu Vọng đưa ra câu hỏi thứ hai: “Ngươi ở bên ngoài bao nhiêu năm, có từng đi tìm huynh trưởng Từ Bình Sinh của ngươi không?”
Hả?
Câu hỏi này vừa vang lên, Từ Hành Chi gần như có thể xác định rằng tiểu cô nương này bị Chu Bắc Nam cử tới moi lời mình.
Hóc búa nhất là y lật tung hết ký ức cũng không tìm ra ký ức nguyên chủ có ca ca.
Rốt cuộc có tồn tại người này không là cả một vấn đề, y nên trả lời thế nào?
Nếu y nói hùa theo cô nhóc, liệu có rơi vào tròng của cô nhóc không?
Trong chớp mắt ấy, Từ Hành Chi đã có cách ứng đối.
Từ Hành Chi nhìn thẳng vào mắt Chu Vọng, gằn từng chữ: “Ta không có huynh trưởng.”
Câu trả lời này khiến Chu Vọng nhướng mày: “Nhưng mà...”
Từ Hành Chi cương quyết ngắt lời Chu Vọng, sau đó y nằm xuống, một tay ôm đầu, tỏ vẻ hững hờ: “Ta không có huynh trưởng gì hết.”
Chu Bắc Nam đứng ngoài tháp dùng linh thức nghe cuộc đối thoại của hai người bên trong, nghe vậy thì trào phúng cong khóe môi lên: “Trước kia Từ Hành Chi có gì tốt đều nhớ tới ca ca đó của hắn. Bây giờ cuối cùng hắn cũng biết ca ca hắn không phải hạng gì tốt rồi.”
Thanh niên mặt quỷ Lục Ngự Cửu trả lời càng đơn giản cọc cằn hơn: “Từ Bình Sinh là một tên khốn kiếp. Đáng đời bị Từ sư huynh vứt bỏ.”
Chu Bắc Nam đè một bên tai, ra lệnh với bên kia: “A Vọng, hỏi hắn tại sao tới Man Hoang? Ai đưa hắn tới?”
Nhưng Chu Vọng chưa hỏi, Chu Bắc Nam đã nghe Từ Hành Chi ở bên kia lười biếng nói: “Chu Bắc Nam bảo ngươi tới hỏi ta đúng không?”
Nếu đã bị vạch trần, Chu Vọng không che giấu nữa, hỏi thẳng luôn: “Cữu cữu ta nghi ngờ cũng rất có lý. Mười ba năm, không có bất cứ người nào từng nhìn thấy bóng dáng ngươi, cũng không tìm được tin tức của ngươi, thời gian trôi qua nhiều năm, vì sao ngươi đột nhiên vào Man Hoang?”
Từ Hành Chi ngoắc ngón tay với Chu Vọng: “Ngươi tới đây, ta nói nhỏ cho ngươi biết.”
Chu Vọng tự nhiên ghé tai qua.
Từ Hành Chi đảo mắt, phát hiện ánh sáng nhàn nhạt trong khuyên tai đá bên tai phải của Chu Vọng.
Y nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cái khuyên tai đó, đầu ngón tay dùng sức, đột nhiên bấm chặt.
Khuyên tai này do linh thức của Chu Bắc Nam biến thành, kết nối thẳng với tai hắn ta, đâu thể chống cự nổi hành vi bóp nặn như thế, hắn ta như con mèo bị giẫm phải đuôi, vươn mình nhảy lên, ôm tai đau đớn mắng to: “Tên họ Từ kia, ta đệt ông nội ngươi!”
Từ Hành Chi: “Ha ha ha ha ha.”
Chu Bắc Nam ở bên ngoài xanh cả mặt, bấm tay: “Ngươi đợi đó cho ta!”
Trong nháy mắt, khuyên tai trong lòng bàn tay Từ Hành Chi biến thành một con nhện to bằng la bàn.
Nụ cười của Từ Hành Chi dần dại ra.
Mãi đến khi chân con nhện đầy lông tơ bắt đầu nhúc nhích trên ngón tay y, y mới đột nhiên thả tay ra, cất lên tiếng hét cực kỳ bi thảm.
Lần này đến lượt Chu Bắc Nam vỗ đùi cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha.”
Cả người Từ Hành Chi nổi da gà, kéo dây xích vàng lùi vào cuối chân giường, bị dọa run rẩy toàn thân, xương cốt từ trong ra ngoài đều tê dại, giữa các khớp xương như có đầy sâu bọ nhỏ bò lít nha lít nhít, khó chịu muốn chết.
Đúng lúc đó, cánh cửa trúc bị người nào đó mở ra.
Mạnh Trọng Quang hoảng hốt xông vào: “Sư huynh? Làm sao vậy?”
Từ Hành Chi không đáp lời, chỉ thấy con nhện kia cử động hết tất cả chân, bò theo chân giường lên trên giường.
Đầu y phựt một tiếng, nhảy vội xuống giường, nhào thẳng vào lòng Mạnh Trọng Quang, hai chân cách xa mặt đất, ôm lấy cổ hắn, nước mắt tuôn trào: “Côn trùng!!! Chỗ đó có côn trùng!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook