Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực - Lộc Thập
C14: Chú Nhỏ Thật Sự Được Làm Từ Thủy Tinh

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

Khương Hoài nào dám nói mình không cảm động, hắn nhìn Tạ Hành Dữ đưa nhiệt kế, không nói gì cầm ống nghe làm kiểm tra đơn giản với Tạ Hà: "Có ho khan không?"

Tạ Hành Dữ: "Không nghe thấy."

"Cậu ấy dính cảm lạnh bình thường, cũng không có triệu chứng gì khác. Tôi sẽ giúp cậu ấy hạ sốt trước."

"Không cần xét nghiệm máu sao?"

"...Vậy sao cậu không trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện cấp cứu luôn đi?" Khương Hoài còn đang u oán vì bị người khác quấy rầy giấc ngủ giữa đêm hôm khuya khoắt "Cậu chờ lát, tôi ra xe lấy chút đồ."

Tạ Hành Dữ không nói nữa, năm phút sau Khương Hoài trở lại, trên tay cầm một hộp thuốc và hồ sơ bệnh án trước đó của Tạ Hà.

Bệnh án là do Tạ Cẩn cung cấp, hắn đã đọc qua trước đó, lúc này mới xem kỹ lại, không phát hiện ra tiền sử dị ứng, vì vậy hắn lấy một viên thuốc trong hộp thuốc ra và nói: "Cởi quần."

Tạ Hành Dữ hơi sửng sốt: "Cái gì?"

"Cởi quần cho cậu ấy để tiêm." Khương Hoài búng búng ống tiêm, từ trong kim tiêm chảy ra một giọt thuốc lỏng "Nhanh lên, đừng chần chừ, làm sớm hạ sốt sớm."

Tạ Hành Dữ nhìn qua Tạ Hà đang nằm bất động trên sô pha, không hiểu sao hơi chùn lại: "Chú ấy là bệnh nhân của chú, hay là... chú làm đi?"

"Hả?" Khương Hoài vô cùng ngạc nhiên "Cậu là người nhà của cậu ấy, đương nhiên là cậu làm chứ. Cậu đến bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt còn muốn bác sĩ giúp cậu cởi quần sao?"

Tạ Hành Dữ thầm nói cậu chưa đi bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt bao giờ, hơi do dự một chút nhưng vẫn tiến lên đỡ Tạ Hà: "Chú nhỏ, chú nhỏ dậy một chút."


Tạ Hà nửa tỉnh nửa mơ không để ý tới cậu, sau đó anh cảm giác được có bàn tay đang cởi quần của mình, thần kinh nóng bỏng lập tức bị kích thích có chút sức sống, cả người giật nảy mình, giữ lại tay đối phương: "Ai?"

"Là con." Tạ Hành Dữ nói khẽ "Tiêm thuốc hạ sốt cho chú nhỏ."

Tạ Hà nghe được giọng nói của cậu, trong đầu tự động hiện lên ý nghĩ "Người này có thể tin tưởng", chút sức lực trên người cũng tan mất, không còn vùng vẫy nữa.

Sau đó anh cảm thấy mông mình lạnh ngắt, tiếp theo là cảm giác đau đớn của kim tiêm và thuốc đâm vào da thịt, anh không kìm được rên lên một tiếng, mơ mơ màng màng nói: "Đau."

"Một lúc nữa sẽ không đau." Tạ Hành Dữ an ủi anh như đang xoa dịu một động vật nhỏ bị thương, nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào tăm bông "Khi cơn sốt hạ xuống, chú nhỏ có thể yên tâm đi ngủ rồi."

Khương Hoài tiêm xong, ngồi trên sô pha ngáp một cái, không biết đêm nay có về nhà được không.

Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói: "Mọi người đang làm gì vậy?"

Tiếng động bọn họ gây ra rốt cuộc cũng đánh thức Tạ Cẩn, Tạ Cẩn đi xuống cầu thang và nhìn mấy người trong phòng khách với ánh mắt kỳ lạ —— Tạ Hà đang nằm trên ghế sô pha, quần bị cởi ra, mà Tạ hành Dữ dán sát phía sau anh, ghé bên tai nói chuyện với anh.

Tư thế này thật sự đủ để làm người suy nghĩ miên man, Tạ Hành Dữ vừa nghe thấy giọng nói của cha mình, lập tức lùi lại một bước, ném tăm bông vào thùng rác rồi giúp Tạ Hà sửa sang lại quần áo: "Chú nhỏ lên cơn sốt, mới vừa tiêm thuốc hạ sốt."

"Lên cơn sốt?" Tạ Cẩn nhíu mày "Sao không gọi cha? Con gọi bác sĩ Khương đến à?"

Tạ Hành Dữ gật đầu: "Không phải hôm nay cha đã lái xe một ngày đường sao, cũng rất mệt. Con cảm thấy con có thể tự xử lý nên không gọi cha."

"Cha mệt hay không đâu quan trọng bằng sức khỏe chú nhỏ của con." Tạ Cẩn bước tới sờ trán em trai, vẫn còn rất nóng, không khỏi lo lắng hỏi Khương Hoài "Còn bao lâu nữa mới hạ sốt?"

"Khoảng nửa tiếng nữa." Khương Hoài nhìn người này, lại nhìn người kia "Hai người không cần phải nghiêm trọng vậy đâu, cảm lạnh lên cơn sốt mà thôi, thật sự không cần ra quân ồ ạt như thế này. Hai người mau trở về ngủ đi, tôi ở đây nhìn là được rồi."

Tạ Cẩn không nghe lời hắn, nhìn em trai ốm yếu có chút xót xa, không biết đã gợi lên ký ức xưa nào, y thở dài: "Khi còn nhỏ sức khỏe em ấy rất kém, ba ngày ốm thì phải nằm viện hai lần. Cha mẹ nhận nuôi em ấy nhưng lại không có nhiều thời gian chăm sóc, cả hai đều bận rộn với công việc. Còn tôi lúc đó cũng đang đi học nên chỉ có thể đến bệnh viện thăm sau giờ học. Thời gian còn lại đều là do bảo mẫu ở nhà chăm sóc."

Y ngồi bên cạnh Tạ Hà cúi đầu, không thấy rõ biểu tình trên mặt: "Bây giờ nghĩ lại, đưa một đứa trẻ ốm yếu vào bệnh viện không có cha mẹ, không có anh trai, chỉ có bảo mẫu, đứa nhỏ này sẽ nghĩ như thế nào? Cảm thấy mình chỉ là được nhận nuôi, không được cha mẹ coi trọng... Tâm trạng của em ấy đã như thế nào khi nằm một mình trên giường bệnh?"


"Vì vậy sau này, dù em ấy có ghét chúng tôi và xa cách chúng tôi đến mức không giống như người một nhà, chúng tôi cũng không trách mắng quá nhiều. Cha từng nói, ông ấy rất hối hận, ông nhận nuôi Tiểu Hà, cho em ấy một môi trường sống thuận lợi nhưng lại không thể cho điều mà em ấy cần. Sau khi mẹ tôi qua đời, em ấy càng trở nên thu mình và lạnh nhạt hơn, cả ngày không nói chuyện với chúng tôi một câu nào. Mà tính cách này của em ấy, hoàn toàn là do một tay chúng tôi tạo thành."

Khương Hoài nghe vậy, đột nhiên hối hận vì hôm nay đã hỏi Tạ Hà chuyện tính cách biến đổi lớn. Hắn chột dạ nhắm mắt, trong lòng thầm mắng sao miệng mình lại thiếu nợ như vậy, sao lòng hiếu kỳ lại trỗi dậy như vậy.

"Vậy nên tôi nghĩ, dù không thể bù đắp lại cho quá khứ được nữa, nhưng ít nhất còn có sau này. Khi em ấy bị bệnh tôi nhất định sẽ ở bên em ấy, bất kể tôi đang ở chỗ nào đều phải trở lại càng sớm càng tốt. Nếu em ấy đã nhường bước, bằng lòng hòa hợp với chúng tôi một lần nữa, thì tôi tuyệt đối sẽ không để em ấy phải thất vọng."

Tạ Hành Dữ có hơi khó khăn mở miệng: "Cha..."

Tạ Cẩn xua tay: "Con bế chú về phòng ngủ đi, nằm trên sô pha rất không thoải mái. Vừa lúc bác sĩ Khương ở đây, để cha nói chuyện với chú ấy."

"Vâng."

Tạ Hành Dữ bế chú nhỏ về phòng ngủ, đóng cửa lại. Tạ Hà đã ngủ rồi, bị cậu nhấc lên rồi đặt xuống cũng không cảm thấy gì, hơi thở anh gấp gáp, đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại khiến người ta khi nhìn thấy cũng không khỏi thương tâm.

Tạ Hành Dữ giúp anh gỡ mắt kính xuống, chuyển một chiếc ghế đến ngồi bên giường.

Thuốc dần dần phát huy tác dụng, Tạ Hà trong giấc ngủ cảm thấy nóng, bắt đầu duỗi tay duỗi chân ra khỏi chăn. Tạ Hành Dữ vội vàng giữ anh lại, không để anh lộn xộn.

Tạ Hà càng ngủ càng nóng, cuối cùng cũng bị nóng tỉnh. Trán anh đầy mồ hôi, toàn thân cũng toát ra mồ hôi, cảm giác như mình vừa được vớt từ trong nước lên, chật vật ngồi dậy: "Nước..."

Tạ Hành Dữ đưa nước cho anh, Tạ Hà vô cùng khát nên uống rất nhiều. Anh uống vội quá làm đổ ra một ít nước, giọt nước trượt dọc theo quai hàm xuống cổ làm ướt cổ áo.

Anh trả lại cốc nước cho đối phương, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Tạ Hành Dữ kinh sợ: "Chú nhỏ!"

Tạ Hà mặc kệ cậu ngăn cản, nhất quyết dùng nước lạnh rửa mặt, anh nóng đến mức hai má nóng bừng, vành tai cũng đỏ bừng.


Sau khi rửa mặt xong anh cuối cùng cũng cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, tim đập nhanh làm cho cả người yếu ớt, thở hổn hển hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ hơn."

Chừng nửa giờ nữa, trời sẽ rạng sáng.

Tạ Hà không đành lòng để người khác chịu tội cùng mình, nói: "Cậu đi ngủ đi, tôi không sao rồi."

Tạ Hành Dữ dứt khoát từ chối: "Con ở cùng chú nhỏ, bây giờ con đi ngủ cũng không ngủ được."

Tạ hà không nói được gì nữa, xoay người trở về, nhưng thân thể trở nên nhũn ra, bước chân cũng trở nên yếu ớt, vô tình va vào khung cửa suýt nữa thì té ngã.

Không hiểu sao Tạ Hành Dữ cảm thấy bộ dáng anh hiện tại rất giống "Cá ướp muối đang nhảy nhót", một tay bế anh lên đặt lại ở trên giường: "Chú nhỏ cũng đừng chạy lung tung nữa, yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, lát nữa là hết sốt rồi."

Cậu nói xong định trở về ghế ngồi, nhưng không ngờ lại bị đối phương nắm lấy cổ tay: "Đừng đi."

Tạ Hà bị bệnh không giống thường ngày, anh cũng không biết bản thân bị làm sao, "giữ lại" dường như là phản ứng bản năng. Sau khi hoàn hồn lại anh mới phát hiện mình đang nắm tay người ta, cuống quít buông ra rồi nhắm mắt lại.

Trong mắt Tạ Hành Dữ hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó cậu nhớ tới những gì cha vừa nói về thời thơ ấu của Tạ Hà, không khỏi có chút đau lòng. Anh nắm ngược lại tay đối phương, ngồi ở bên giường: "Con không đi, con ở bên cạnh chú."

Tạ Hà càng không được tự nhiên, anh ấp úng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói ra được nguyên cớ.

Nhiệt độ cơ thể sốt cao dần dần hạ xuống, cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn, trong lòng cũng bắt đầu dâng lên cảm giác mệt mỏi. Tạ Hành Dữ thấy anh không ra nhiều mồ hôi nữa nên muốn thay quần áo cho anh ngủ thoải mái hơn: "Chú nhỏ, lau người rồi ngủ tiếp được không?"

Tạ Hà hô hấp dần dần ổn định, cũng không đáp lại.

"Chú nhỏ?"

"..."

Người đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi, Tạ Hành Dữ không nỡ đánh thức, đành phải lặp lại bài cũ —— thay quần áo cho anh giống như buổi tối hôm người nào đó say.

Tục ngữ nói quen tay hay việc, cậu đã từng làm chuyện này một lần, làm lại lần nữa rất thành thạo lột sạch đối phương, chỉ còn sót lại chiếc quần lót.


Cậu vừa dùng khăn lông nóng lau người giúp đối phương, vừa lẩm ba lẩm bẩm: "Uống rượu sẽ đau dạ dày, dính mưa sẽ lên cơn sốt, chú nhỏ, chú đúng là làm từ thủy tinh."

Khăn lông trượt xuống xương quai xanh rõ ràng của Tạ Hà, lau ngực, sau lưng, đùi rồi đến mắt cá chân, từ đầu đến cuối lau cho anh sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Tà Hà trong cơn mơ cảm thấy người thoải mái, đôi mày nhăn lại cũng dần giãn ra. Anh dựa vào lòng ngực đối phương, vô thức cọ cọ đầu mình vào cổ cậu, như là để biệu lộ thiện ý.

Tạ Hành Dữ khựng lại, cúi đầu nhìn anh nhưng anh không còn cử động nữa.

Thật sự trông giống như một chú mèo.

Cậu đổi một bộ quần áo sạch cho Tạ Hà, ngồi cạnh giường không muốn đi, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên cằm của đối phương rồi lại cầm lấy một lọn đuôi tóc vân vê trong tay mình.

Không biết vì sao, luôn cảm thấy bộ dạng chần chừ dính người lúc chú nhỏ ốm còn hấp dẫn hơn so với bình thường.

Tạ Hành Dữ đưa lưng về phía cửa, không thấy cửa phòng ngủ khẽ bị một người đẩy ra, nhìn trộm qua khe cửa —— Tạ Cẩn đứng ở cửa, mày sắp nhíu lại thành một đường.

Y vốn dĩ chỉ muốn hỏi chút xem Tạ Hà đã hết sốt chưa, nhưng vừa đẩy cửa đã thấy Tạ Hành Dữ ngồi ở bên giường, nắm tay Tạ Hà, úp má vào mu bàn tay của người kia, từ động tác đến ánh mắt đều phảng phất hơi thở ái muội mơ hồ.

Một vạn dấu hỏi chấm đang lướt qua trong lòng Tạ Cẩn —— đứa con trai này của y, có phải có vấn đề gì hay không?

____________________

Hôm nay tác giả không nói gì nên lụm vài cmt bên TG cho mọi người, mọi người hài ẻ lắm =)))))))))))))))

Tạ Cẩn: Con trai thật sự đã dụ dỗ em trai sau lưng mình sao???

Vậy con trai trở thành em dâu mình hay em mình trở thành con dâu đây

Là em trai trở thành con dâu, Sâm nghĩ vậy vì em trai là em nuôi mà (─‿‿─)

Sốc! Con trai tôi có mưu đồ gây rối với em trai tôi!

Hết chương 13

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương