Nhân Vật Phản Diện Là Một Gã Cố Chấp Cuồng Em Gái
-
Chương 60: Chương 60
Nụ hôn vừa kết thúc, Hạ Văn Xuyên đã nhanh chóng đặt cô ngồi bên cửa sổ pha lê sát đất, phía sau lưng Hạ Miên Miên chính là mặt hồ mênh mang, gợn sóng, và bầu trời rực rỡ muôn vàn đóa hoa lấp lánh đang thi nhau nở rộ, cơn mưa hôn triền miên trút xuống, manh áo mỏng hờ hững nửa kín nửa hở, chất giọng trầm ấm rủ rỉ, tình tự bên tai:
“Anh yêu em, Miên Miên.
Chúc mừng năm mới.”
Hạ Miên Miên đê mê trong cơn sóng tình, ánh mắt mơ màng, thở dốc, yếu ớt đáp:
“Chúc mừng năm mới.”
Cách đón năm mới năm nay thực sự quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Bởi vì đêm qua lăn lộn với người nào đó đến tận khuya, lần đầu tiên Hạ Miên Miên nằm trong lòng Hạ Văn Xuyên ngủ thẳng một giấc đến tận lúc đói quá phải tỉnh lại.
Hạ Văn Xuyên ngủ rất say, Hạ Miên Miên không nỡ đánh thức anh, nhẹ tay nhẹ chân đi đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm đồ ăn.
Vừa xuống dưới lầu, đã nhìn thấy Chu Khả Nhi ngồi cùng dì Liên ngoài phòng khách, xem lại chương trình Xuân Vãn tối qua.
Hạ Miên Miên vô cùng kinh ngạc không ngờ Chu Khả Nhi đến sớm như thế:
“Em cứ nghĩ trưa chị mới ghé.”
Hạ Miên Miên đi qua, ngồi xuống bên cạnh Chu Khả Nhi.
Chu Khả Nhi vừa cắn hạt dưa vừa nhìn ti vi và nói:
“Chị cũng định trưa mới qua, nhưng trong nhà chị mấy hôm nay quả thực quá ồn.
Họ hàng thân thích kéo đến hết đợt này đến đợt khác, hò hét ầm ĩ, sáng nay lại có thêm nhóm nữa đến chúc tết, chị thực sự kiệt sức rồi, không còn muốn ứng phó nữa, vẫn là nhà em thanh tịnh.
Ôi cha mùi vị của sự tĩnh lặng.
Thật là thoải mái quá đi.”
Dì Liên thấy Hạ Miên Miên xuống, liền hỏi cô muốn ăn gì,
“Tối qua nhà mình quên không ăn sủi cảo, dì đã để sẵn trong ngăn đá, dì nấu cho con một bát nhé?”
Hạ Miên Miên gật gật đầu, lại hỏi Chu Khả Nhi:
“Chị ăn không?”
Chu Khả nhi cũng không khách khí đáp:
“Có.
Ăn chứ.
Trong nhà mấy hôm nay nhiều người quá, buổi sáng chị mới ăn chưa được bao nhiêu.”
Thế là dì Liên đi nấu hai phần sủi cảo cho hai cô gái.
Chờ dì Liên đi rồi, Chu Kha Nhi mới rút điện thoại di động ra, khả ố cười một tiếng, nói:
“Cho em chị xem chiếc video vô cùng gay cấn này.”
Hạ Miên Miên lùi cả người về phía sau, vẻ né tránh: “Không không, em không có hứng thú với mấy thứ thịt thà, gắn mác 18+ nha.”
Chu Khả Nhi trợn trừng mắt:
“Đoán mà không à, em nhìn chị em giống người không đứng đắn thế ư?”
Nói xong lời này, cô ấy cong mắt cười, nhìn vô cùng khốn nạn:
“Được rồi, được rồi, thật ra chị cũng không đứng đắn cho lắm.”
Cô ấy nhanh chóng tìm trong album một đoạn video, ấn mở, đưa cho Hạ Miên Miên.
Hạ Miên Miên nhận điện thoại, nhìn màn hình, là khung cảnh một tòa biệt thự 3 tầng xa hoa.
Camera vẫn án ngữ chiếu trực diện vào cửa biệt thự, một lát sau, một chiếc xe thể thao màu đen dừng ở ngoài cửa viện, cửa xe vừa mở, một người đàn ông dáng vóc rất đẹp bước xuống, nhìn bóng lưng có thể đoán ra là một người trẻ trung, anh tuấn.
Hạ Miên Miên híp mắt, xích lại gần màn hình hơn, nghiên cứu một nửa sườn mặt thoáng ẩn, thoáng hiện của anh ta, sau đó nghi ngờ hỏi Chu Khả Nhi:
“Đây là… Sở Tuấn An?”
Chu Khả Nhi đang bận bịu cắn hạt dưa, nghe cô hỏi vậy liền cười gật đầu:
“Còn ai trồng khoai đất này.”
Hạ Miên Miên get ngay được trọng điểm, cái biệt thự này đoán chừng chính là căn biệt thự Bạch Mộng Lam sau khi bỏ đi khỏi Sở gia đã đến ở tạm.
Cô bật cười nhìn Chu Khả Nhi, nói:
“Chị Khả Nhi, người đứng đắn sẽ không đi quay lén người khác thế này đâu?”
Chu Khả Nhi vỗ vỗ tay, bưng tách hồng trà bên cạnh uống một ngụm, sảng khoái đáp:
“Cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
Hạ Miên Miên không muốn đôi co với cô ấy, tiếp tục chuyên tâm xem video.
Sau khi xuống xe, Sở Tuấn An có chút do dự, đứng tựa cửa xe hút một điếu thuốc, hút xong tâm tình anh ta có vẻ bình tĩnh hơn, anh đi đến nhấn chuông cửa, rõ ràng là biệt thự nhà mình nhưng vẫn kiên nhẫn nhấn chuông, chỉ hành động này cũng đủ cho thấy phong độ của một người đàn ông có học thức, giáo dưỡng.
Anh ta ấn hồi lâu, nhưng không thấy người ra mở cửa, hình như anh ta đang vô cùng sốt ruột, bèn nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhắn một loạt tin, chờ đợi thêm một hồi lâu, một cô gái váy trắng thướt tha đi tới, quả nhiên là Bạch Mông Lam.
Hai người đứng ngay tại cửa nói chuyện, Sở Tuấn An liên tục khuyên bảo, Bạch Mông Lam mới chịu mở cửa cho anh ta.
Hai người cũng không đi vào trong nhà, mà đứng trực tiếp ngoài sân nói chuyện.
Bởi vì camera có chút xa, cho nên không thu được cả âm thanh, nên không biết hai người nói gì.
Tóm lại Bạch Mộng Lảm dường như vô cùng kích động, nói lời nào cũng chỉ vào mặt Sở Tuấn An, giận dữ nhảy dựng lên.
Thái độ của Sở Tuấn An nhã nhặn hơn nhiều, chỉ bình tĩnh dỗ dành cô ta.
Nhưng Bạch Mộng Lam dường như nghe không lọt tai, càng nói càng giận dữ khua tay múa chân, cuối cùng dứt khoát đẩy anh ta ra.
Sở Tuấn An không phòng bị, suýt chút nữa ngã xuống.
Anh ta có vẻ khá bối rối, tiến lên hai bước nhưng lần này Bạch Mộng Lam trực tiếp vung tay, mạnh mẽ tát Sở Tuấn An một cái.
Hạ Miên Miên khẽ nhíu mày, nói với Chu Khả Nhi:
“Chị nói xem có phải Bạch liên hoa có khuynh hướng bạo lực không? Sao cô ta cứ không chịu nói lý mà gặp ai cũng nhào vào tát nấy tát để vậy?”
Chu Khả Nhi bĩu môi:
“Trời mới biết, bộ dạng này của cô ta, không phải do Sở Tuấn An chiều quá sinh hư hay sao? Trách ai được? Cả ngày coi cô ta như tiên nữ giáng trần, cung phụng, rồi đến chính chủ cũng bị hoang tưởng, nghĩ mình là tiên nữ giáng trần luôn.
Chiều vong hết mình, vong hành hết hồn.”
“Ghét anh ta như thế, chị còn để anh ta trong lòng làm chi.
Hơn nữa Sở Tuấn An đã bao giờ đối xử tốt với chị đâu?”
Hạ Miên Miên tủi thân thay cho Chu Khả Nhi,
“Bỏ tên đó đi.
Không đáng.
Chị ưu tú như vậy, chắc chắn không thiếu người si mê, cần gì phải làm một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”
Chu Khả Nhi bật cười, nhào đến ôm Hạ Miên Miên:
“Ôi Miên Miên, thiên thần nhỏ nhà chúng ta, em cứ dễ thương thế này sao chị yêu nỡ xa em chứ.
Nhưng làm sao đây?”
Hạ Miên Miên nghiêng đầu nhìn cô ấy, hỏi:
“Là sao? Chị định đi đâu?”
Chu Khả Nhi khoát tay, nói: “Không nói trước được.
Sau này chị tính đi xa nơi này, nhưng nếu có đi cũng nhất định báo cho em đầu tiên.
Nào có định xem video nữa không đây?”
Hạ Miên Miên nhíu mày, lại nhìn về phía màn hình.
Bạch Mộng Lam còn đang tức giận, không để ý đến Sở Tuấn An, nóng nảy quay vào nhà, Sở Tuấn An đứng tại chỗ, cũng không đuổi theo, thần sắc nhìn có vẻ không tốt cho lắm, rất tức giận, cũng không biết đang tức giận với ai.
Video đến đây là hết.
“Cho nên lần này, hai người đó cãi nhau to rồi?”
Hạ Miên Miên đưa điện thoại lại cho Chu Khả Nhi.
“Chuẩn.
Có vẻ như không vỡ đầu, chảy máu thì không yên nha.
Bạch Mông Lam nghĩ là Sở Tuấn An đã ngủ với chị, lập tức ghen lồng lộn.
Mấy tay chị thuê báo lại thời điểm cô ta cuốn gói đồ bỏ đến biệt thự kia, Sở Tuấn An còn ngày ngày đến tìm cô ta.
Nhưng cô ta đương nhiên không cho anh ta vào nhà, hai người cứ đứng ngoài cửa giằng co suốt, sau đó Bạch Mộng Lam tức giận, liền bổ nhào vào đánh đấm Sở Tuấn An trút giận.
Sở Tuấn An cảm thấy có lỗi với cô ta cho nên mặc kệ cô ta đánh mắng.
Nhưng mà gần đây, anh ta không còn đến đó hằng ngày nữa, cách 2 ngày mới đến một lần.
Đoán chừng cũng mệt mỏi với bà nội thiên hạ này rồi.”
Hạ Miên Miên tặc lưỡi nói:
“Đúng hai kẻ thần kinh.”
Chu Khả Nhi phụ họa: “Còn không phải sao, hai người đó như bị lâm phim Quỳnh Dao vậy?”
Dì Liên đã nấu xong sủi cảo, gọi 2 cô gái vào ăn.
Hai chị em liền kết thúc chủ đề buôn dưa, đi vào phòng bếp.
Ăn được một nửa, Hạ Văn Xuyên xuống lầu, không thấy cô nhóc nằm bên cạnh, tâm tình anh có chút khó chịu, xuống dưới nhà còn cố tỏ vẻ mặt lạnh, vừa nhìn thấy Chu Khả Nhi ngồi cạnh Hạ Miên Miên phấn khởi ăn sủi cảo, sắc mặt càng khó coi hơn.
Giọng điệu anh vô cùng ghét bỏ nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Tới chúc tết Miên Miên và dì Liên.”
Chu Khả Nhi đáp.
“Chúc tết? Vậy quà tết đâu? Quà vớ vẩn nhà chúng tôi không nhận đâu!”
Hạ Văn Xuyên nói, đi qua, đứng giữa hai người, nhìn Chu Khả Nhi lạnh lùng nói: “Biến.
Đây là chỗ tôi.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi: …
Chu Khả Nhi tức giận nói:
“Hạ Văn Xuyên anh bớt trẻ con đi được không? Cái bàn lớn thế, bao nhiêu chỗ, sao cứ phải tranh với bà đây? Cái ghế này ghi tên anh chắc?”
Hạ Văn Xuyên: “Đổi hay không?” “Tôi không đổi đấy thì sao? Anh đuổi được tôi chắc?”
Chu Khả Nhi bắt đầu chơi bài Chí Phèo.
Hạ Miên Miên nhìn tình hình chuẩn bị biến thành trận chọi gà, nhanh chóng đứng lên, ngồi sang một ghế khác, nói với Hạ Văn Xuyên:
“Anh ngồi chỗ của em đi.”
Mục đích của Hạ Văn Xuyên vốn là ngăn cách hai người, thấy Miên Miên nhà mình chủ động đổi chỗ, không nói hai lời đường hoàng ngồi xuống, như một ông lớn đích thực khí phách hiên ngang, chặn ngang Hạ Miên Miên và Chu Khả Nhi.
Chu Khả Nhi bĩu môi, nói với Hạ Miên Miên:
“Em còn nuông chiều anh ta nữa, anh ta không sớm thì muộn sẽ biến thành một Bạch Mông Lam thứ hai cho xem.”
Hạ Miên Miên: …
Hạ Văn Xuyên: …
“Quà mừng năm mới đâu? Tôi chống mắt lên xem nè.”
Hạ Văn Xuyên bắt đầu làm khó dễ Chu Khả Nhi.
Dì Liên vừa ra khỏi phòng bếp nghe thấy thế, nhanh chóng đi tới nói:
“Chu tiểu thư mang tặng mấy cân trà hảo hạng, hải sản, hoa quả sấy khô và một vài món quà nhỏ.”
Hạ Văn Xuyên híp mắt, ghét bỏ nói:
“Chỉ có thể?”
Chu Khả Nhi nguýt anh ta một cái, đứng dậy đi lấy túi xách của mình, túi xách của cô khá lớn bên trong đựng không ít đồ, cô đồng thời lấy bốn cái hộp ra, nói với Miên Miên:
“Đây là mấy mẫu đồng hồ mới nhất hai người trước chị lựa được, em thích cái nào lấy cái đó, còn lại chị đeo.”
Hạ Miên Miên không khách khí, tựa đầu vào vai Hạ Văn Xuyên đưa tay mở hộp bốn chiếc hộp ra, sau đó lập tức bị mấy chiếc đồng hồ đeo tay thiết kế tinh xảo, xinh xắn bên trong mê hoặc, cảm thán:
“Oa tất cả đều thật là yêu, cái nào rẻ nhất?”
Cô thuận miệng hỏi.
Chu Khả Nhi chỉ vào một trong số 4 chiếc nói: “Cái này, hơn 30 vạn thì phải.”
Hạ Văn Xuyên gật đầu, nhìn mấy chiếc hộp trên bàn tương đối hài lòng, nhàn nhạt nói:
“Được rồi, bé con nhà chúng tôi thích hết, mấy cái này để lại hết đi.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi: …
“Anh là thổ phỉ hả?”
Chu Khả Nhi ghét bỏ nói:
“Ở đây có hai chiếc dù có tiền cũng không mua được đâu.”
Hạ Văn Xuyên vươn tay, đẩy toàn bộ hộp đồng hồ về phía Hạ Miên Miên nói:
“Miên Miên, nhận hết đi.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi giận quá bật cười:
“Được lắm.
Được!! Tranh thủ thời gian lấy hết đi.”
Ăn cơm trưa xong, tiện thời tiết ấm áp, dễ chịu, Hạ Miên Miên và Chu Khả Nhi mỗi người một chiếc xe đạp dạo quanh hồ.
“Cuộc sống nhàn nhã thế này, đã rất lâu rồi chị chưa được tận hưởng.
Cả ngày âm mưu, dương mưu, suy tính bận đến nứt cả não.
Miên Miên, chị hâm mộ em lắm đó.”
Chu Khả Nhi híp mắt nhìn lên trời, phóng khoáng cảm thán.
“Vậy chị sắp xếp thời gian, cho mình một kỳ nghỉ.
Đừng quá khắt khe với bản thân.”
Hạ Miên Miên đề nghị.
Chu Khả Nhi lắc đầu, khẽ mỉm cười nói:
“Chị cũng muốn lắm chứ.
Nhưng Miên Miên hoàn cảnh hai chúng ta không giống nhau.
Em hãy trân trọng cuộc sống hiện tại đi.
Giám sát chặt chẽ ông anh em vào, đừng để tên ác ma đó đi gây họa cho nhân gian là chị cảm ơn lắm rồi.
Ha ha.”
Hạ Miên Miên kỳ quái nhìn cô, đang muốn hỏi lời này có ý gì thì di động trong giỏ xe Chu Khả Nhi vang lên tiếng chuông.
Hai người cùng dừng lại.
Chu Khả Nhi cầm di động lên xem xét, cau mày nói:
“Sở Tuấn An gọi.”
Hạ Miên Miên ra hiệu cô ấy nghe máy.
Chu Khả Nhi không nhanh không chậm bắt máy, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe đầu dây bên kia nói, sau đó nhàn nhạt đáp:
“Được, bao giờ?”
Cúp điện thoại, Chu Kha Nhi nói với Hạ Miên Miên: “Sở Tuấn An hẹn chị ăn cơm tối.”
Hạ Miên Miên nhíu mày: “Chị đồng ý?”
Chu Khả Nhi bật cười: “Đương nhiên phải đi, bữa cơm này chị đã chờ lâu lắm rồi.”
1.
nguyên văn là 仙女棒..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook