Không ngoài dự đoán của Phó Thư Dạng, sự kiện gian lận lần này đều hết sức chú trọng trên mọi mặt, không bao lâu đã có kết quả.

Tập đoàn Khải Dương là chủ mưu, số người của các ngành liên quan lên tới hai chữ số, một giám đốc điều hành dưới trướng Hàn thị cũng bị liên lụy trong đó, nhưng từ đầu đến cuối, tên của Hàn Thù đều không hề xuất hiện.

Chủ tịch tập đoàn Hàn thị - Hàn Nguyên Tề cũng công khai lên án mạnh mẽ hành vi này, đồng thời kêu gọi tất cả mọi người đứng ra đả kích tội phạm, trả cho ngành nghề bất động sản một môi trường cạnh tranh công bằng. Phát biểu của ông ấy giành được sự ủng hộ của công chúng, trong thời gian ngắn, cổ phiếu của Hàn thị tăng lên không ít.

Trái lại, Hứa Trọng Á thì thảm rồi.

Chứng cứ của chuyện gian lận vô cùng xác thực, ngay sau đó còn bị tra ra dính đến hối lộ nhiều lần, trốn thuế lậu thuế, làm giả vật liệu và nhiều mục phạm pháp khác.

Ông ta vốn làm về vật liệu xây dựng, nếu thật sự vật liệu lúc trước bán đi có vấn đề, dính đến nhiều hạng mục đã hoặc đang xây, tổn thất này không thể đo lường, bán Khải Dương đi thì cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Hứa Trọng Á đã bị cảnh sát khống chế lại, Hứa Mân nhìn thấy hình ảnh và video qua tin tức, phát hiện chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Hứa Trọng Á đã già đi rất nhiều. Tóc ông ta bạc đi, vẻ mặt lụn bại, hai mắt vô thần đờ đẫn nhìn qua ống kính, lưng gù gập xuống, người hơn bốn mươi tuổi mà trông như đã sáu mươi.


Đúng là ông ta không chịu nổi giày vò nhưng ít ra thì ông ta vẫn sống, còn sinh mạng của Hứa Mộc đã dừng lại nhiều năm.
5

Hứa Mân chợt nghĩ đến cái ngày cô mới xuyên qua, Hứa Trọng Á hăng hái, cao cao tại thượng, ra tay với con gái ruột cũng chẳng có chút lưu tình nào. Có lẽ lúc đó ông ta cũng không ngờ, một năm sau mình sẽ rơi xuống cảnh ngộ thê lương như vậy.

"Ông ta còn ra ngoài được không?" Hứa Mân hỏi Phó Thư Dạng đang xem tivi.

"Có lẽ là không đâu." Phó Thư Dạng nhẹ nhàng ôm Hứa Mân: "Anh nghe nói, mấy ngày trước đúng lúc có một hạng mục bên Khải Dương hợp tác xảy ra sự cố an toàn, nếu cuối cùng tra ra vật liệu kia có vấn đề, Hứa Trọng Á cũng chỉ có thể ở trong tù cả đời."

Hứa Mân nhíu mày: "Đúng lúc xảy ra sự cố an toàn? Trùng hợp vậy sao?"

"Ai biết được có phải là trùng hợp hay không?" Phó Thư Dạng bày tỏ cảm xúc: "Nếu như mình không có vấn đề, đương nhiên không sợ tra. Nếu thật sự tra được có vấn đề, vậy cũng là đáng tội. Một người làm sai thì phải trả giá lớn."

Giống như anh ở đời trước.

Phó Thư Dạng ôm Hứa Mân chặt hơn. Đời này nhất định phải sống tốt, mỗi bước đi đều phải cẩn thận.

"Nhưng nhà họ Hàn..." Lời Hứa Mân còn chưa dứt, điện thoại đã vang lên.

Là Hứa Trạc gọi tới, nói muốn mời bọn họ ăn cơm.

Hai người vội thu dọn đồ đạc đến chỗ đã hẹn.

Hứa Trạc đã đặt xong vị trí, là một phòng bao trong quán cơm Tàu, vừa nhìn là biết hắn muốn kê gối nói chuyện lâu rồi.

"Cậu!" Hứa Mân vừa vào cửa đã cười tươi.

Hứa Trạc nhìn thấy hai người nắm tay nhau, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu: "Ở nơi công cộng, có thể chú ý đến sự ảnh hưởng một chút không?"


Sau khi ăn tết với Phó Thư Dạng, Hứa Mân lập tức báo cáo với cậu.

Hứa Trạc đau xót không thôi, nhưng hắn biết chuyện này không cản được, hơn nữa trải qua một thời gian dài quan sát Phó Thư Dạng, ấn tượng của hắn về anh cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng hắn mang lòng của một vị cha già, từ đầu đến cuối đều không có chỗ sắp đặt, cho nên mỗi lần nhìn thấy Phó Thư Dạng là luôn thấy khó chịu.
8

Hứa Mân buông Phó Thư Dạng ra, ngồi vào bên cạnh Hứa Trạc, cười nói: "Đây sao gọi là nơi công cộng được? Đóng cửa lại đều là người một nhà."

Hứa Trạc liếc cô một cái, không còn lời nào để nói.

"Cậu, sao hôm nay cậu có thời gian tới đây vậy? Không phải hôm nay là ngày làm việc sao?" Hứa Mân vẫn luôn bận rộn nhiều việc, đã lâu rồi không gặp Hứa Trạc, vẫn luôn nhớ đến hắn.

"Đúng lúc làm một chút chuyện gần đây." Hứa Trạc nói: "Thuận tiện."

Phó Thư Dạng biết vì sao hắn đến đây, anh rót cho hắn một ly nước, chủ động gợi đề tài: "Cậu biết chuyện của Khải Dương không?"

"Mới nghe nói." Hứa Trạc lập tức nối liền câu chuyện: "Cậu vừa nghe người ta nói, chuyện này có liên quan tới hai đứa à?"

"Có thể nói là có đi. Bọn cháu và Khải Dương cùng đấu thấu mảnh đất phía Tây kia, nhưng nếu nói bọn cháu có thể làm gì Khải Dương thì cũng quá coi trọng bọn cháu rồi. Là do bọn họ tự mình phạm pháp loạn kỷ cương thôi." Phó Thư Dạng bình tĩnh nói.

Cũng không phải Hứa Trạc không tin, nhưng hắn lo lắng: "Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, hai đứa từ từ kể cho cậu nghe một chút."


Đời trước, cảnh sát Hứa đã từng hỏi Phó Thư Dạng những câu tương tự vô số lần, nhưng anh đều đùa cợt cho qua.

Lần này, Phó Thư Dạng không hề giấu diếm chút nào, kể hết những chuyện bọn họ gặp Khải Dương thế nào, nghi ngờ rồi chứng thực ra sao, cuối cùng còn để Mạnh Thao nặc danh báo cáo chuyện này cho Hàn Nguyên Tề.

Hứa Trạc chau mày: "Vậy Hàn Thù kia là thế nào? Vì sao luôn gây khó dễ cho hai đứa?"

Hứa Mân và Phó Thư Dạng liếc nhìn nhau, nói: "Có lẽ thật sự là kẻ địch, nếu hỏi mâu thuẫn lớn thế nào thì thật ra là không có. Nhưng từ nhỏ, công tử Hàn đã được nuôi lớn trong lòng bàn tay, bị một chút thiệt thòi cũng sẽ cảm thấy sỉ nhục vô cùng, cho nên muốn trả thù lại. Mâu thuẫn này càng làm càng lớn, sau chuyện này, cháu đoán là cậu ta vẫn sẽ không thu tay lại."

"Cậu ta thực sự cho là nhà họ Hàn muốn làm gì thì làm sao?" Vừa rồi Hứa Trạc đã rất bất mãn với nhà họ Hàn khi nghe Phó Thư Dạng kể.

Hắn có thể nghe ra Phó Thư Dạng không nói dối. Đây chẳng khác nào nói Hàn Nguyên Tề và tập đoàn Hàn thị có vấn đề, chỉ là tạm thời chưa có chứng cứ.

Cảnh sát Hứa thẳng thắn cương nghị, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát.

Miệng hắn không nói nhưng sau việc này, hắn sẽ tự động nhìn chằm chằm vào Hàn thị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương