Mùng một đầu năm, Hứa Mân dậy rất sớm, dưới mắt có một chút màu xanh nhàn nhạt.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, à không, tối hôm qua cô gần như không hề ngủ.

Sau khi Phó Thư Dạng đi, Hứa Mân hưng phấn đến mức lăn lộn trên giường. Cô gửi tin nhắn cho Phùng Hiểu Chi nhưng đối phương không trả lời lại, có lẽ là đang bận.

Hứa Mân bấm vào tất cả các app trên điện thoại một lần, kết quả là tìm được một tin tức mới, có người chụp được những pháo hoa hoa hồng kia.

Dân mạng kêu gào suy đoán xem vị đại lão nào đã chuẩn bị ngạc nhiên cho người ta, vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Hứa Mân vừa cười ngây ngô vừa lưu hình ảnh lại.

Cô đang hối hận vì lúc trên đu quay chỉ lo ngạc nhiên mà quên cả chụp hình.

Kỹ thuật chụp ảnh của đám dân mạng cũng không tồi, Hứa Mân chọn một tấm vừa ý nhất đổi thành ảnh đại diện Wechat.

Sau đó, cô không nhịn được đăng lên vòng bạn bè: Chúc mừng năm mới.

Đăng xong vẫn chưa thấy thỏa mãn, lại đăng thêm một bài khác: "Pháo hoa thật đẹp."


Vừa đăng bài này lên, cô mới ý thức được là không tốt cho lắm. Nếu ai từng xem tin tức kia là có thể nhận ra ngay. Hơn nữa, Phó Thư Dạng cũng có thể nhìn thấy, rất giống như đang thổ lộ.

Hứa Mân muốn xóa đi, lại phát hiện đã có người nhanh tay nhấn thích.

Hứa Mân: "..."

Cô thấy người nhấn like là "Báu vật của côi", trong lòng có một dự cảm xấu.
7

Hứa Mân bấm vào Wechat của Phó Thư Dạng, anh đã thay đổi ảnh đại diện và nick name rồi. Ảnh đại diện là một tấm ảnh chụp đu quay, còn nick name chính là "Báu vật của côi".
2

Hứa Mân: "..."

Gương mặt cô lại bắt đầu nóng lên.

Đây không phải là tên tình nhân à?

Trong lòng cô ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng không nhịn được gửi Wechat cho Phó Thư Dạng.

【 Hoa hồng của Mân: Nick name này có hàm ý gì sao? 】

【 Báu vật của côi: Em là báu vật của anh. 】
1

Hứa Mân hoàn toàn mất ngủ.
2

Lúc cô đánh răng cũng nở nụ cười ngây ngô với tấm gương, rửa mặt xong, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt, cô không nhịn được lấy mỹ phẩm dưỡng da mà Phùng Hiểu Chi tặng ra, bắt đầu lần lượt bôi lên mặt.

Lúc Hứa Mân còn đang suy nghĩ có nên trang điểm hay không, chợt nghe có người gõ cửa.

Cô vội vàng cất đồ đạc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Phó Thư Dạng mặc áo khoác tối hôm qua cô tặng, tay cầm bữa sáng, đang mỉm cười đứng ở cửa.
1

Trong lòng Hứa Mân như được rót mật, vừa ngọt vừa mềm.

"Chào buổi sáng." Phó Thư Dạng nghiêng người tới, ôm Hứa Mân một cái.


Hứa Mân nắm chặt tay nắm cửa: "Chào, chào buổi sáng."

"Ăn sáng trước đã." Phó Thư Dạng buông cô ra: "Chờ một lát anh đi chúc tết với em."

Hứa Mân đi sau lưng anh, nụ cười trên khóe môi không thể nào khống chế được.
1

Sau khi ăn xong, hai người đến nhà Kham lão trước.

Kham Lý không có người nhà nào khác, dì đã nghỉ ăn tết, Hà Khôn còn phải bồi người nhà của mình nên ông chỉ ở nhà một mình.

Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, ông còn tưởng là mình xuất hiện ảo giác.

Hồi lâu, cửa mở ra, ông nhìn thấy Phó Thư Dạng và Hứa Mân, hơi sửng sốt một lát rồi mới nói: "Sao sang năm mới rồi mà hai đứa vẫn ở cùng nhau thế?"

Phó Thư Dạng mỉm cười nói: "Cháu tự giới thiệu một chút, cháu là bạn trai của Hứa Mân, đi theo cô ấy đến đây."

Kham lão lớn tuổi đáng thương, có người đến chút tết, một câu "chúc mừng năm mới" còn chưa được nghe thì đã bị lắp cẩu lương đầy miệng rồi, tức khắc ông có chút muốn đuổi người.
8

"Kham lão, chúc mừng năm mới." May là Hứa Mân nhanh nhạy, lập tức đưa quà ra.

Kham lão hừ một tiếng rồi mới cho hai người vào cửa.

Dì đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, hai người Hứa Mân cũng không cần phải làm gì, chỉ ngồi tâm sự với Kham Lý.

Hứa Mân vốn định ở chỗ Kham Lý cả ngày, kết quả là chưa được bao lâu, Trang Điệp gọi điện thoại tới hỏi cô có rảnh không, đi cứu trận.


Đêm giao thừa, Bát sư tỷ quá high, đã cảm lạnh còn ăn bậy, bị viêm dạ dày cấp tính, buổi diễn đã bàn giao xong cũng không đi được.

Đương nhiên đoàn vũ đạo vẫn còn người khác, nhưng Trang Điệp có tư lợi, vẫn muốn để Hứa Mân lên.

Bởi vì cơ hội này gần như là cơ hội biểu diễn được quan tâm nhất trong nước, chỉ cần biểu hiện tốt, Hứa Mân có thể có tên tuổi trong vòng.

Đương nhiên mạo hiểm cũng rất lớn.

Diễn xuất vào tám giờ tối cùng ngày, mà lúc trước Hứa Mân hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với tiết mục này.

Vũ đạo là Bát sư tỷ tự mình biên, động tác vô cùng phức tạp. Chưa nói tới những thứ khác, thời gian rất gấp, thậm chí Hứa Mân còn không thể nhớ rõ tất cả vũ đạo.

Cho dù cố gắng nhớ thì lên sân khấu cũng dễ phạm sai lầm, hiệu quả tuyệt đối không đẹp.

"Sư phụ, nếu như còn ai đó hiểu rõ tiết mục này thì vẫn nên đảm bảo hiệu quả diễn xuất trước đi." Hứa Mân hiểu nỗi khổ tâm của Trang Điệp, nhưng buổi diễn này là chuyện trọng đại.

Một khi xảy ra chuyện bất trắc nào đó, quan trọng nhất không phải là ảnh hưởng tới cô, mà là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của đoàn vũ đạo, sẽ làm xấu thanh danh của Trang Điệp.

Hứa Mân vô cùng kính trọng người sư phụ này, nếu chỉ vì cô mà khiến sư phụ bị người khác chỉ trích thì cô sẽ sụp đổ.

"Hiểu rõ là một chuyện." Trang Điệp cũng rất xoắn xuýt: "Quan trọng là không nhảy ra được ý vị của tiểu Bát..."

"Cô Trang." Phó Thư Dạng yên lặng lắng nghe nửa ngày, chợt nói: "Cháu có một đề nghị, không biết có nên nói hay không."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương