Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ
-
C46: Chương 46
Rạng sáng, từ ký túc xá cho tới toàn bộ trường học đều đang trong trạng thái ngủ say, cô nằm im lặng trên giường cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Hứa Mân cẩn thận trở mình, trầm ngâm nghe tiếng ngáy nhỏ không dứt của Mai Thanh, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lấy điện thoại di động ra, giảm độ sáng màn hình, nhìn thấy hiện tại đã sắp hai giờ sáng nhưng cô vẫn không thể nào ngủ được.
Hứa Mân tiện tay nhấn vào app trên điện thoại một lần, sau đó thoát ra từng cái một, cuối cùng cô bị một cái hot search trên Microblogging thu hút sự chút ý.
2
#Dáng vẻ thầm mến#
"Mỗi ngày đều tạo cơ hội để giả vờ như vô tình gặp được, nhưng lúc gặp được rồi thì lại chả dám nói câu nào."
"Lúc không gặp sẽ nhớ, gặp rồi lại muốn trốn đi."
"Lần đầu biết cái gì gọi là tự ti."
"Nhìn lén, cho dù đối phương làm gì cũng vô cùng hấp dẫn."
...
Hứa Mân không có cảm giác quá nhiều nhưng cô vẫn không nhịn được xem tiếp, cho đến khi cô thấy một cái bình luận, cả người cô đều cứng đờ.
"Lúc này vẫn chưa ngủ, còn tìm kiếm chủ đề này thì chắc là đang thầm mến ai đó rồi chứ gì?"
23
Đầu ngón tay cô quẹt một cái, không cẩn thận thoát ra khỏi Weibo.
Hứa Mân nhìn 02:22 trên màn hình, cảm thấy mình cũng rất 2*. Cô tắt màn hình điện thoại, kéo chăn trùm đầu lại.
*2 cũng có thể hiểu là ngốc.
Được rồi, cô thừa nhận, cho dù Phó Thư Dạng có tình cảm gì với cô thì cô cũng hơi thích Phó Thư Dạng.
5
Nếu không thì cô sẽ không khẩn trương khi có người thổ lộ với Phó Thư Dạng.
Thật sự là tính toán không chu đáo mà, không ngờ cô lại thích trùm phản diện hung tàn, ngang ngược. Rõ ràng ngay từ đầu cô chỉ muốn ngăn cả Phó Thư Dạng hắc hóa, sau đó cách xa anh, ai mà ngờ càng tới gần càng bị hấp dẫn.
Lần đầu tiên Hứa Mân xoắn xuýt vì mình biết hướng đi của kịch bản.
Nếu không phải cô biết sau này Phó Thư Dạng sẽ hắc hóa, thì sao cô dám liễu lĩnh muốn tiếp cận anh làm gì chứ?
Một người con trai ưu tú như vậy, một khi tiếp cận rồi, sao có thể không thích được?
Thật là chết người.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Mân gần như cả đêm không ngủ, mới sáng sớm đã bò dậy khỏi giường.
"Mân Mân, sao cậu dậy sớm vậy?" Động tác rời giường của Hứa Mân quấy rầy Bối Khởi Yên bên cạnh, cô ấy ngáp một cái, mơ màng hỏi: "Có chuyện gì hả?"
Hứa Mân sửng sốt một chút: "Sắp tới giờ đi học rồi, các cậu vẫn chưa dậy nổi sao?"
"Bảo bối, hôm nay là thứ bảy." Phùng Hiểu Chi đau khổ lẩm bẩm một tiếng: "Cậu sao thế?"
Hứa Mân: "..."
Có lẽ đầu cô bị hư mất rồi.
Sau khi rón rén đi rửa mặt, một mình Hứa Mân chuồn ra khỏi ký túc xá.
Ngoài cửa, gió lạnh thổi qua mới khiến Hứa Mân tỉnh táo lại một chút.
Thứ bảy, sân trường vô cùng vắng vẻ, không thấy được mấy bóng người. Cô đến căn tin ăn cơm, ngay cả dì căn tin cũng tốt bụng tặng cô một phần đồ ăn nhỏ.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Mân không biết phải đi đâu, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là Phó Thư Dạng. Cái tên này vừa xuất hiện đã bị cô chặt đứt.
Mặc dù đã xác định là mình thích Phó Thư Dạng, nhưng Hứa Mân còn chưa nghĩ được sau này phải làm thế nào.
Việc yêu đương này không nằm trong kế hoạch của cô, huống chi cô cũng không thể xác định được, rốt cuộc Phó Thư Dạng nghĩ thế nào.
Tóm lại, cô cần phải thích ứng một chút đã rồi nói sau.
Bây giờ cô không biết phải đối mặt với Phó Thư Dạng thế nào.
Hiếm khi không có tiết, cũng không có chuyện gì khác cần làm, Hứa Mân vắt hết óc nghĩ xem mình còn có chỗ nào đi được.
Từ Phó Thư Dạng nghĩ tới Kim Mẫu, từ Kim Mẫu nghĩ tới Kham Lý, Hứa Mân chợt nhớ mình đã đồng ý với Kham Lý là cuối tuần sẽ đến nhà ông, ông nói có chuyện cần cô giúp.
Hứa Mân hừng hực lao ra, chọn một chiếc xe đạp rồi đạp tới nhà Kham Lý.
Kham Lý vừa mới dậy, ông thấy Hứa Mân cũng hơi sửng sốt: "Không phải hôm nay là cuối tuần sao? Cháu còn trẻ tuổi, sao không ngủ nướng đi?"
Hứa Mân: "... Chất lượng giấc ngủ của cháu tốt, xưa nay không cần ngủ nướng."
"Ta tin cháu." Kham Lý đẩy Hứa Mân tới trước gương: "Tự cháu xem đi."
1
Hứa Mân nhìn người trong gương, dưới mắt có hai quầng thâm rõ ràng, đáy mắt còn có cả tơ máu: "..."
"Gặp phải chuyện gì rồi sao?"
Hứa Mân không thể nào nói với ông, ậm ờ nói: "Không phải là ngài gọi cháu tới sao?"
Kham Lý thấy cô không muốn nói, ông cũng không truy hỏi, chỉ nói: "Ta nghĩ là buổi chiều cháu mới đến, cũng hẹn cháu buổi chiều."
"Không sao." Hứa Mân không tìm được cách giết thời gian, nghe vậy lập tức nói: "Nếu ngài không chê cháu ầm ĩ, cháu có thể làm giúp việc cho ngài."
Kham Lý còn chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy một giọng trong trẻo: "Sư công, ngài..."
Hứa Mân vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy Kim Tịch đang buồn ngủ, lờ mờ bước xuống lầu.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai sửng sốt một chút.
Kim Mẫu có chuyện, bị thông báo toàn trường, công chúa nhỏ Kim Tịch từng được rất nhiều học trưởng, học tỷ cưng chiều cũng trở thành đối tượng châm biếm của mọi người chỉ sau một đêm. Ngay cả người lúc trước ghen ghét, bất mãn với cô ấy cũng nhân cơ hội trả đũa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook