Lúc Hứa Mân trở về ký túc xá, nhịp tim vẫn còn đập hơi nhanh.

Vừa rồi cô gần như là chạy trối chết, vội đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.

Không biết vì sao những lời mà Phó Thư Dạng nói khiến cô cảm thấy hơi... lạ.

Cảm giác nói không ra lời, tim còn loạn nhịp.

Hứa Mân chưa từng yêu đương, ở khía cạnh này, cô hoàn toàn phản ứng chậm.

Nhưng cô cũng không ngốc, Phó Thư Dạng nói dối với người đàn ông mập mạp kia cũng không sao, giải thích cũng không thành vấn đề. Nhưng vì sao anh không chịu giải thích ngay trước mặt đám người Sở Diệp Nhiên mà lại muốn giải thích với riêng một mình cô chứ?

Chỉ có điều Hứa Mân không dám nghĩ quá sâu, cho dù anh có là trùm phản diện trong sách hay là Phó Thư Dạng của hiện tại thì anh cũng đều có hào quang của đại lão, ở trong lòng Hứa Mân, anh chính là loại người không dính khỏi lửa trần gian.

Hứa Mân muốn hỏi Phó Thư Dạng có ý gì nhưng cô cũng không dám hỏi, ý nghĩ này vừa bốc lên đã bị cô ép xuống.


Có lẽ chỉ đơn giản là không muốn thừa nhận mình không có bạn gái trước mặt Sở Diệp Nhiên thôi... nhỉ?

Cửa ký túc xá khép hờ, đám bạn cùng phòng đang bàn luận gì đó, giọng điệu có hơi kích động. Hứa Mân không yên lòng đẩy cửa ra, âm thanh bên trong như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên an tĩnh lại.

"Sao vậy?" Hứa Mân vô thức hỏi một câu.

"Bọn mình... Ôi má ơi!" Mai Thanh ngoảnh lại nhìn thấy cách ăn mặc của Hứa Mân, khoa trương hô lên một tiếng: "Mân Mân, cậu mặc như vậy trông đẹp quá đi!"

Từ sau chuyện hôm khai giảng, Mai Thanh và Bối Khởi Yên vẫn luôn có chút sợ Hứa Mân. Hai tháng này bọn họ chưa hề... Ít nhất thì Hứa Mân chưa phát hiện ra bọn họ lại làm chuyện đặc sắc gì khác, trong lúc đó, quan hệ của mọi người cũng chậm rãi hòa hoãn không ít.

Dù sao cũng ở cùng một ký túc xá, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ngày trường khó tránh khỏi sẽ có giao lưu với nhau, dần dần cũng khôi phục lại trạng thái bạn học bình thường.

"Làm gì có khoa trương như thế?" Hứa Mân sờ mặt mình một cái, chợt nhận ra mình vẫn chưa tẩy trang.

Ngày thường cô đều cột tóc đuôi ngựa, trông rất giản dị. Hôm nay sửa lại tóc để diễn nên phong cách hoàn toàn khác biệt, hình thành hai so sánh rõ ràng.

"Rất rất xinh đẹp." Bối Khởi Yên cũng tới gần xem: "Mân Mân, hóa ra kỹ thuật trang điểm của cậu lại tốt như vậy."

"Tiên nữ giáng trần." Phùng Hiểu Chi đã lên giường, cô ấy nghe thấy tiếng động cũng ló đầu ra trêu ghẹo.

"Các cậu đừng nghịch." Hứa Mân bất đắc dĩ, lại nói với Bối Khởi Yên: "Không phải mình tự trang điểm, hôm nay mình đi làm kiêm chức, người ta trang điểm cho mình."

Cô không cho bọn họ hỏi lại, vội đổi chủ đề: "Đúng rồi, vừa rồi các cậu đang nói chuyện gì vậy? Hình như mình nghe thấy tên Hứa Lang."

"Có kết quả tuyển chọn hoa khôi rồi." Mai Thanh nói tới đây còn có chút tức giận bất bình: "Không phải mình khoác lác nhưng thật sự nếu Mân Mân như bây giờ đi tham gia tuyển chọn thì hoa khôi chắc chắn sẽ là cậu."

Hứa Mân vội xua tay: "Thôi thôi, mình không muốn tranh với Hứa Lang."

"Hứa Lang gì chứ?" Bối Khởi cười khinh một tiếng: "Cô ta không phải hoa khôi."


Hứa Mân vốn đang đi tới phòng rửa mặt muốn tẩy trang, nghe vậy giật mình, chợt quay đầu lại: "Cậu nói cái gì?"

Bối Khởi Yên cũng bị cô hù cho giật mình: "Sao thế?"

"Cậu nói Hứa Lang không phải hoa khôi?" Hứa Mân hỏi lại lần nữa.

"Không phải." Những người còn lại trăm miệng một lời.

Hứa Lang lại không phải là hoa khôi...

Trong đầu Hứa Mân hơi loạn: "Vậy thì là ai?"

"Lương Thu Hàn." Dường như Phùng Hiểu Chi phát hiện ra thái độ của Hứa Mân không đúng cho lắm, cúi đầu nhìn cô.

Hứa Mân có ấn tượng với cái tên Lương Thu Hàn này.

Người này cũng là vật hi sinh trong sách, vì tranh hoa khôi với Hứa Lang nên bị Hàn Thù tung chuyện mua phiếu bầu ra, mặt cũng bị vả sưng lên, sau này không chịu nổi áp lực nên nghỉ học.

"Có lẽ Mân Mân vẫn chưa biết Lương Thu Hàn nhỉ?" Mai Thanh cầm điện thoại chạy tới, nhiệt tình nói: "Cho cậu xem hình này."

Cô gái trong hình trang điểm đẹp đẽ, mắt to, mặt trái xoan, có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt.


Đây đúng là Lương Thu Hàn, trong sách từng đặc biệt nhắc tới nốt ruồi lệ kia, sau đó còn nói nốt ruồi kia của cô ấy làm cho gương mặt xấu đi, khiến cả gương mặt lộ ra vẻ tầm thường.

"Ban đầu số phiếu của Hứa Lang và Lương Thu Hàn không chênh lệch nhiều lắm, sau đó có người nói Hứa Lang lớn lên đẹp thì đẹp nhưng lại không đủ đặc biệt, mà nốt ruồi kia của Lương Thu Hàn mới là một điểm đặc biệt. Sau khi bình luận kia được đăng lên, số phiếu của Lương Thu Hàn cũng tăng vọt." Mai Thanh giải thích: "Mình nghe mấy người bên chuyên ngành thanh nhạc nói, ban đầu Hứa Lang tràn đầy tự tin, kết quả cuối cùng số phiếu bị lật ngược, cô ta cũng sắp tức chết rồi."

Hứa Mân: "..."

Rốt cuộc thế giới này như thế nào đây?

Vì sao hướng đi không giống trong sách?

Vậy ưu thế biết trước kịch bản của cô còn có tác dụng không?

"Vì sao cậu lại cảm thấy Hứa Lang sẽ là hoa khôi?" Phùng Hiểu Chi thấy vẻ mặt Hứa Mân không đúng, khó hiểu hỏi: "Cho dù gương mặt cô ta rất đẹp nhưng nói thật là cũng không có ưu việt như thế đâu."

Hứa Mân: "... Bởi vì người xung quanh mình đều nói tướng mạo của cô ta xinh đẹp cho nên mình quen rồi."

Sau chuyện của Chu Nhị, quan hệ của Hứa Mân và Hứa Lang đã không phải là bí mật gì nữa, ít nhất thì những người quen biết cô đều đã biết hết, tuy là không có ai tới hỏi thẳng cô cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương