Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ
-
C2: Chương 2
Phong cảnh ở cư xá tháp Bạch Hạc thật sự rất đẹp. Ngoài cổng chính của cư xá, thấp hơn một chút có một cái hồ gọi là hồ Họa Hạc, nước hồ trong veo nhìn rõ đáy. Trên sườn dốc nhỏ cạnh hồ là cả một thảm thực vật xanh biếc và một cánh đồng hoa, vì bỏ bê chăm sóc một thời gian dài nên những hoa cỏ này tự do sinh trưởng, không còn cảm giác thiết kế theo quy tắc như lúc đầu, trái lại có thêm vài phần tự nhiên hoang dã, sức sống tràn trề.
Bởi vì có cái hồ này tồn tại nên toàn bộ cư xá mới mát mẻ hơn nội thành một chút, có điều là khi lời đồn quỷ phá nổi lên thì sự mát mẻ cũng trở thành âm trầm.
Nhân viên quản lý sản nghiệp cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ lúc này rồi mà vẫn có chủ sản nghiệp khác bằng lòng dọn vào đây ở. Bọn họ rất nhiệt tình với Hứa Mân, mấy người vây quanh xách hành lý giúp cô, giới thiệu công trình công cộng trong tiểu khu.
Hoàn cảnh trong cư xá cũng rất tốt, cây xanh râm mát, sạch sẽ gọn gàng có thể khiến người ta kinh ngạc hồi lâu.
Bởi vì có ít người ở nên càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
Căn nhà của Hứa Mân nằm ở vị trí Thiển Loan*, khu H, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh cũng chỉ có một căn nhà, ngoài cổng cỏ dại rậm rạp trông cũng không giống có người ở.
*Thiển Loan (vùng nước nông)
Nhân viên công tác nhìn theo tầm mắt của cô, bắt đầu giới thiệu: "Nhà này mới có người vào ở không lâu, cũng là một người trẻ tuổi. Trùng hợp thật đó, nói không chừng hai người còn có thể trở thành bạn bè đấy."
"Đúng đúng, mặc dù hơi ít người nhưng vừa có cảnh đẹp lại còn thanh tịnh, chọn ở biệt thự chẳng phải là vì muốn thanh tịnh sao? Cuộc sống bên ngoài đã quá ồn ào rồi."
Dường như bọn họ sợ dọa Hứa Mân chạy mất nên vừa cẩn thận vừa nhiệt tình.
Hứa Mân đã hiểu, cư xá bị quỷ phá, view phải càng thịnh càng tốt.
Cô không có chỗ để đi, dù nơi này thật sự có quỷ phá thì cũng chỉ có thể ở lại. Hoàn cảnh tốt như thế đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi.
1
Sau khi tới nơi, Hứa Mân nói tiếng cảm ơn, lưu lại thông tin liên lạc để phòng cho tình huống bất ngờ nào xảy ra.
Nhà này đã mấy năm không có ai ở, vừa mở cửa ra đã cảm nhận được mùi bụi bặm nồng nặc khiến Hứa Mân phải ho khan liên tục.
Cô muốn dọn cũng không biết phải dọn từ đâu, đành phải nhờ nhân viên quản lý sản nghiệp giúp đỡ, gọi vài nhân viên quét dọn tới.
Bên này có ít người vào ở, việc nội trợ đều là nhân viên công tác và nhân viên quản lý sản nghiệp làm giúp, cũng may giá cả hợp lý nên làm việc cũng nghiêm túc hẳn.
Dù vậy thì chờ bọn họ quét dọn xong cũng đã đến tối.
Lúc trả tiền, trong đầu Hứa Mân tự động hiện lên một dãy số, sau khi bấm thử thì đúng là mật khẩu của nguyên chủ, cô khẽ thở phào. Nhưng lúc cô nhìn thấy số dư còn lại trong thẻ thì lại bắt đầu nặng nề, nguyên chủ còn nghèo hơn cô tưởng rất nhiều.
Hứa Mân bỗng có chút hối hận, cô mà không chọc tức Hứa Trọng Á thì có lẽ còn dọn thêm được chút đồ, bán second-hand cũng được.
Cho dù sau này nhà này sẽ tăng giá nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm sau, mấy năm này cô vẫn phải sinh hoạt.
Chắc chắn bây giờ Hứa Trọng Á sẽ không cho cô tiền, có lẽ số tiền nguyên chủ giữ lại cũng chỉ đủ để đóng học phí một lần, tiền sinh hoạt vẫn là một vấn đề.
Tiếc là có hối hận cũng vô dụng, từ từ nghĩ cách khác vậy.
Hứa Mân mệt mỏi cả ngày, cô ăn chút thức ăn ngoài rồi lấy hành lý ra, bố trí lại căn phòng một cách qua loa.
Chờ làm xong lại nhìn thời gian, đã sắp 12 giờ đêm.
Hứa Mân nhớ ở cổng có thùng rác, cô định đi vứt rác xong sẽ ngủ. Không ngờ vừa mới mở cửa đã thấy một tia chớp xẹt qua chân trời, màn đêm đen nhánh bị đánh ra một vết nứt trông khá đáng sợ.
Mấy hạt mưa lẻ tẻ rơi trên bậc thang, Hứa Mân chẳng muốn đi nữa. Cô xách rác trở về, đang định đóng cửa thì cả người chợt cứng đờ.
Trên bậc thang có một cái đầu người!
12
"Ầm ầm"
Đúng lúc một tiếng sét vang rền, tay Hứa Mân mềm nhũn, rác trên tay lộp bộp rơi tán loạn trên mặt đất.
Chẳng lẽ chỗ này thật sự có quỷ?
Rõ ràng cô đã khóa cổng rồi.
Hứa Mân tê cả da đầu, tim như nổi trống, hô hấp khó khăn.
Trước kia cô tuyệt đối là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng bây giờ, ngay cả loại chuyện như xuyên sách cũng đã xảy ra thì ai dám nói chắc rằng trên thế giới này không có ma quỷ tồn tại chứ?
Hứa Mân luống cuống tay chân muốn đóng cửa lại nhưng đống rác tán loạn lại kẹt ở khung cửa, hoàn toàn không đóng được.
Cô đưa chân đá văng một cái bình nhựa ra, trong lúc bối rối không khống chế được sức lực, cái bình không nghiêng không lệch, đập trúng ngay cái đầu kia.
Cái đầu kia bỗng nhúc nhích, hơn nữa nó còn từ từ nâng lên.
2
Tay chân Hứa Mân lạnh buốt, đầu óc trống rỗng, cổ họng như bị nghẹn nên ngay cả la cũng không la nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đầu kia ngẩng lên ngày càng cao trong cơn bão và sấm chớp rền vang, càng ngày càng lên cao.. Nó đứng lên!
Còn chậm rãi chuyển động...
Không, đó là người.
Đó là một người con trai, ban nãy vì bóng cây che nên Hứa Mân không thấy được cơ thể của anh, chỉ thấy mỗi cái đầu, thật ra đó là một người dựa trước bậc thang.
"Ầm"
Hứa Mân thoát lực dựa vào cửa, sau lưng lạnh buốt.
Người dọa người, sợ hết hồn!
1
Người con trai kia bị tiếng động này thu hút, đi về phía bên đây. Đúng lúc này lại có một tia sét đánh xuống, Hứa Mân nhìn thấy rõ mặt anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook