Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ
-
C13: Chương 13
Đây là chuyện cũ mà Hứa Trọng Á không muốn nhắc tới nhất.
Ông ta không muốn mất mặt. Trong lòng, ông ta biết chắc chắn mình sẽ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ Hứa Mân nhưng ông ta sẽ không thừa nhận.
Hứa Trọng Á sầm mặt, nói: "Trách tôi à? Vậy tại sao cảnh sát không bắt tôi? Là tôi cầm dao đâm bà ta hay tôi bắt bà ta tới quán cà phê? Tự bà ta không ra khỏi cửa thì sẽ không đụng phải tên bệnh thần kinh kia, oán trách ai chứ?"
Logic này thật sự có thể khiến người ta bùng nổ.
Hứa Mân giận đến đau đầu, Sở Diệp Nhiên cả giận nói: "Cặn bã! Những lời như thế mà cũng có thể nói ra được à?"
Vẫn chỉ có Phó Thư Dạng giữ được bình tĩnh: "Được, không trách ông. Vậy con gái lớn bảo bối của ông dù sao cũng được bà ấy cứu, không sai chứ? Có muốn để cho con gái của ông trả lại cho bà ấy..."
"Đủ rồi!"
Hứa Lang không hổ là nữ chính trong sách. Một khi đụng tới cô ta, ngay cả cặn bã như Hứa Trọng Á cũng hóa thành cha hiền, so với lúc mình bị xúc phạm còn tức giận hơn bội phần: "Tiểu Lang chỉ là một cô gái nhỏ, con bé có lỗi gì chứ? Sao cậu có thể nhẫn tâm nói con bé như vậy được?"
3
Sở Diệp Nhiên không thể nhịn được nữa: "Vậy Hứa Mân đã làm sai cái gì? Cô ấy còn là em gái đấy, cũng không phải là một cô gái nhỏ à? Ông đối xử với cô ấy thế nào?"
Hứa Trọng Á cười lạnh một tiếng: "Nó đã làm cái gì, các cậu không biết, tôi cũng lười nói. Nó chỉ cần có một phần mười nhu thuận như Tiểu Lang thì làm sao đến nỗi này? Bây giờ các cậu giúp nó như thế, một ngày nào đó có hối hận thì cũng đừng khóc lóc."
31
Dù sao ông ta cũng đã không biết xấu hổ, dứt khoát thẳng thắn nói: "Đừng tranh cãi những thứ này nữa, vô dụng thôi! Coi như năm đó có ba mươi vạn của hồi môn đi. Tao cũng không tính kỹ với bọn bây, phí nuôi dưỡng gì đó cũng không cần mày trả, biệt thự ở tiểu khu Bạch Hạc Tháp tao mua hơn hai trăm vạn, tao cho mày, lại cho mày ba mươi vạn của hồi môn. Sau đó mày ký cái hiệp nghị này, thế nào?"
Hứa Trọng Á còn chưa ý thức được ban đầu ông ta muốn dùng một căn nhà để đổi lấy việc Hứa Mân từ bỏ tài sản, trong khi bây giờ vừa mới bắt đầu đã đánh thẻ bạc.
Hiện tại ông ta chỉ cảm thấy Hứa Mân hoàn toàn đang giở trò, nghĩ trăm phương ngàn kế mưu tính tài sản của ông ta nên vội vàng muốn thoát khỏi đứa con gái này.
Hứa Mân vốn chỉ muốn một bộ phòng ở, không ngờ còn có thể có thêm ba mươi vạn. Mặc dù cô ghê tởm Hứa Trọng Á nhưng câu nói này của ông cũng hơi ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nhưng cô cũng không dám đồng ý lung tung, chỉ ngước nhìn Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng không thèm nhấc mí mắt, hoàn toàn không đặt ba mươi vạn vào mắt: "Được, vậy theo lời ông nói, toàn bộ tài sản của công ty hiện tại đều nhờ ông kinh doanh. Chúng ta đổi một phép tính khác, hai mươi năm trước là một trăm vạn, đến bây giờ giá trị bao nhiêu tiền? Nói đơn giản hơn thì hai mươi năm trước thịt heo năm đồng một cân, hiện tại thịt heo ba mươi đồng một cân. Tính như thế, hai mươi năm trước là một trăm vạn, hiện tại hẳn trị giá sáu trăm vạn. Ông bỏ ra hai trăm vạn để mua bộ phòng ở tiểu khu Bạch Hạc Tháp nhưng thật không may, hiện tại nó đã mất giá, tính cho ông một trăm vạn. Như vậy ông còn thiếu Hứa Mân năm trăm vạn, không thành vấn đề chứ?"
7
Hứa Trọng Á không muốn thừa nhận nhưng đáy lòng ông ta thật sự sợ hãi Phó Thư Dạng.
Nên ông ta đã nghĩ kỹ, nếu không quá mức quá đáng thì ông ta sẽ đáp ứng, nhanh chóng ném tên phiền toái Hứa Mân này đi.
Nhưng ông ta không ngờ, qua tính toán của Phó Thư Dạng, ba mươi vạn đã biến thành năm trăm vạn.
Ba mươi vạn thì ông ta có thể cho nhưng năm trăm vạn đối với ông ta thật sự không phải là một con số nhỏ.
Tuy nói tài sản của ông ta có mấy ngàn vạn nhưng thật ra bên trong có một phần nhỏ là vốn lưu động.
Hơn nữa, ông ta còn muốn làm ăn lớn, đang chuẩn bị cầm tiền chuyển sang ngành bất động sản, không thể bị Hứa Mân lừa gạt như thế được.
"Cậu bớt lừa gạt tôi đi! Làm gì có kiểu tính toán như thế?" Hứa Trọng Á bất chấp thể diện, bắt đầu nói dóc, tính với Phó Thư Dạng: "Đầu tiên, của hồi môn là ba mươi vạn, bộ phòng năm đó cũng không đáng hai mươi vạn. Thứ hai, biệt thự là hơn 280 vạn, không chỉ hai trăm vạn. Thứ ba, hiện tại thịt heo... thật sự là ba mươi đồng một cân à? Tôi nhớ rõ..."
2
"Hứa tổng." Phó Thư Dạng cười nhạo, nhẹ nhàng nói: "Dáng vẻ tính toán chi li của ông thật khó coi. Nếu để người cùng ngành biết, không biết Hứa tổng còn lăn lộn thế nào? Đường tổng có còn muốn để ông lấy mảnh đất Thiên Loan kia không?"
1
Anh lập tức đâm trúng tử huyệt của Hứa Trọng Á.
Hứa Trọng Á nhịn đám ác khí ngai ngái xuống, hỏi: "Rốt cuộc tại sao cậu lại biết những thứ này?"
"Mặc dù ông rất ghê tởm nhưng Hứa Mân không muốn chấp nhặt với ông." Phó Thư Dạng đã sớm tính ra thực lực của ông ta, cũng không phải thực sự muốn cầm năm trăm vạn, từng bước một dẫn ông ta vào bẫy: "Như thế này đi. Giá phòng những năm nay tăng lên tuyệt đối, không chỉ gấp mười. Giá cả thị trường của tiểu khu Bạch Hạc Tháp hiện tại thế nào, ông cũng biết rõ. Để ông được lợi, lấy bộ phòng này đổi với bộ phòng năm đó. Mặt khác, ba mươi vạn đồ cưới, cộng thêm các loại tài sản khác và đồ trang sức, ông cho thêm hai trăm vạn, từ đây hai bên thanh toán xong. Thế nào?"
"Đồ trang sức của bà ta chỉ có..."
"Dừng được rồi." Sắc mặt trầm xuống, Phó Thư Dạng lạnh lùng nói: "Hứa tiểu thư còn chưa tính toán tiền lãi với ông, không tính phí tổn thất tinh thần, không tính phí bồi thường bạo lực gia đình. Ông nên cảm thấy thỏa mãn đi."
Hứa Trọng Á thở gấp: "Phí tổn thất tinh thần cái gì? Tôi bạo lực gia đình bao giờ?"
"Ông chắc chắn không làm?" Ở bên cạnh, Hứa Mân nói: "Ông đã quên chuyện đuổi tôi ra ngoài hôm đó rồi à? Có muốn tôi cho ông xem báo cáo nghiệm thương không?"
Hứa Trọng Á nhìn các vết xanh tím trên cánh tay cô, không chắn chắn có phải là do ngày đó té xuống hay không. Ngày đó, ông ta hoàn toàn không hề để ý xem Hứa Mân có bị thương hay không nhưng vẫn nhớ rõ khối u trên đầu cô.
Bây giờ, ông ta cũng không có ý quan tâm vì sao Hứa Mân lại bị thương, chỉ nghĩ con nhỏ này rõ ràng có chuẩn bị, chẳng lẽ thật sự có báo cáo nghiệm thương?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook