Edit by Link



Hứa Mân ngồi ở ghế lái phụ, cảm giác mình đang chảy mồ hôi, thật nóng.

Cô quay đầu lại muốn kêu Phó Thư Dạng đóng điều hòa, nhưng đúng lúc nhìn thấy đôi môi hồng hào của Phó Thư Dạng, cô vẫn nhớ rõ môi anh rất mềm...

Hứa Mân vội quay đầu về phía cửa sổ, đồng thời tiện tay nhấn xuống để cửa sổ mở ra.

"Nóng à?" Phó Thư Dạng hỏi.

Hứa Mân ra vẻ bình tĩnh: "Hơi nóng, hôm nay nhảy quá lâu."

Phó Thư Dạng đóng điều hòa lại.

Hứa Mân khẽ thở ra.

Hai người không nói chuyện, bầu không khí có phần xấu hổ.

Phó Thư Dạng mở đài, chọn một bài âm nhạc thuần khiết.

Bài hát trầm bổng du dương, như khóc như kể, hôm nay Hứa Mân thật sự quá mệt, nghe một hồi cũng ngủ quên luôn.

Phó Thư Dạng xác định cô đã ngủ mới đóng cửa sổ, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa lần nữa.

Xe nhanh chóng lái về tiểu khu, Phó Thư Dạng không vội vào cửa, mà là tìm một chỗ dừng xe, cứ thế ngắm Hứa Mân.

Lúc Hứa Mân mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện mình đã nằm trên giường.

Nghĩ một chút là biết tối hôm qua cô đã ngủ quên trong xe, sau đó Phó Thư Dạng bế cô về.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi, Hứa Mân dứt khoát lười thẹn thùng.

Chờ cô rửa mặt xong, đúng lúc chuông cửa vang lên, là Phó Thư Dạng mua đồ ăn sáng về.

Dường như anh có thể tính rõ được giờ giấc Hứa Mân thức dậy.

Hứa Mân gặp anh vẫn hơi thẹn thùng, Phó Thư Dạng chọn một ít đề tài liên quan đến vũ đạo, dần dần làm bầu không khí trở nên sinh động.

Sắp xếp ban đầu vốn là hôm nay sẽ đi chúc tết Trang Điệp.

Nhưng hôm qua đã gặp rồi, hơn nữa Trang Điệp cũng bận nhiều việc, hôm nay bọn họ không có ý định đi nữa.

Hôm qua Hứa Mân quá mệt, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên không muốn động cho lắm: "Anh muốn đi à?"

"Anh không muốn." Phó Thư Dạng hiểu rõ ý của cô: "Vậy thì chúng ta ở nhà."

Ăn sáng xong, Phó Thư Dạng thu dọn bàn ăn, nhìn thấy ánh nắng bên ngoài rất tốt nên nói: "Anh có thể ra ban công phơi ánh nắng mặt trời một lát không?"

Đương nhiên Hứa Mân không thể nói không.

Hai người dời ghế nằm thoải mái qua, mỗi người chọn một quyển sách, yên lặng ngồi đọc sách đối diện nhau.

Ánh sáng mùa đông chiếu trên người cũng không quá mạnh, vô cùng ấm áp dễ chịu khiến người ta cứ muốn nằm như thế thiên hoang địa lão*.

*thời gian dài đăng đẳng

Hứa Mân xem một lát, không biết vì sao anh mắt lại dừng trên người Phó Thư Dạng.

Anh chỉ mặc một cái áo len màu trắng, ống tay áo hơi xắn lên trên một chút, lộ ra nửa đường cong cánh tay lưu loát và xương cổ tay đẹp đẽ, ngón tay thon dài đang đặt trên trang sách, chạm ngọc hoàn mỹ.

"Nhìn gì vậy?" Phó Thư Dạng lật một trang, chợt lên tiếng hỏi.

Rõ ràng anh không hề nhấc mí mắt, sao lại phát hiện ra được?

Hứa Mân lập tức ngồi xuống, giả ngu: "Gì cơ?"

Phó Thư Dạng để sách sang một bên, nghiêng người về phía trước, cố ý nhỏ giọng nói: "Ánh mắt của em vẫn chưa đến mức anh không phân biệt được."

Hứa Mân: "..."

"Nhìn lâu vậy rồi, em có hài lòng về bạn trai của em không?" Phó Thư Dạng dựa gần hơn một chút.

Tiếng Hứa Mân nhỏ như muỗi kêu: "Hài, hài lòng..."

Phó Thư Dạng chợt đứng dậy, chống lên tay vịn ghế nằm của Hứa Mân, sau đó cúi đầu.

Khoảng cách giữa hai người không tới mười centimet.

Hứa Mân hoàn toàn không có chỗ trốn.

Phó Thư Dạng hỏi: "Đêm qua... không thích anh hôn em sao?"

Nhịp tim Hứa Mân đập loạn thình thịch, sắc mặt ngày càng đỏ: "Không..."

"Vậy là thích?" Trong giọng Phó Thư Dạng như trộn lẫn cổ độc khiến người ta mê loạn.

Hứa Mân không tự chủ nuốt xuống một chút.

Tiếng "ừng ực" nho nhỏ vào lúc này lại vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Phó Thư Dạng trầm xuống, hôn lên đôi môi đỏ nếm qua một lần là nhớ mãi không quên kia.

Không biết qua bao lâu, hai người mới lưu luyến tách ra.

Mặt Hứa Mân đã muốn bốc cháy.

Phó Thư Dạng khẽ chạm vào gương mặt cô, lại không nhịn được hôn một cái

Hứa Mân luống cuống cầm sách bên cạnh che mặt lại.

Phó Thư Dạng chuyển ghế của mình đến đây, đặt sách trên đầu gối, một tay lật sách, một tay nắm tay Hứa Mân, mười ngón đan chặt.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ của mùa Đông, không gian ấm áp và yên tĩnh.

Trong toàn bộ ngày tết, trừ ngày đầu đi chúc tết ra, còn lại thì Hứa Mân và Phó Thư Dạng đều không ra ngoài, cả ngày đều ở trong nhà.

Mùng sáu tết, Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao đến sớm hơn.

Mạnh Thao xách theo một túi đặc sản địa phương lớn, vừa ra khỏi thang máy đã hô to: "Lão đại, cậu có nhớ mình không?"

Phó Thư Dạng đeo tạp dề ra mở cửa cho cậu ta: "Không có."

"Thay lòng đổi dạ..." Mạnh Thao mở miệng kêu gào hai tiếng, sau đó sự chú ý cũng bị dời đến bột mì dính trên mặt anh: "Lão đại, cậu đang nấu cơm à? Cậu hạ phàm rồi hả?"

Phó Thư Dạng không muốn để ý tới cậu ta cho lắm, xoay người lại.

Mạnh Thao xách đồ đạc lách vào phòng thì thấy Hứa Mân đang làm sủi cảo. Cô thấy bọn họ nên lên tiếng chào: "Các anh tới rồi à."

Mạnh Thao thấy Phó Thư Dạng vô cùng tự giác đứng cán bột bên cạnh Hứa Mân, ra sức dụi mắt, nói với Sở Diệp Nhiên: "Mình không nhìn nhầm chứ? Sao mình có cảm giác mình hơi dư thừa nhỉ?"

"Cậu vốn dư thừa." Sở Diệp Nhiên đá cậu ta một cái, đi qua đặt đồ xuống, có ý riêng hỏi: "Hai người cùng đón tết à?"

Phó Thư Dạng vừa cán bột vừa nói: "Hai cậu tới đây."

Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao vội đứng lên đi qua: "Sao vậy?"

"Gọi chị dâu." Phó Thư Dạng nói.

Hứa Mân run tay một cái, sủi cảo rớt "bẹp" trên đất.

Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao liếc nhìn nhau, lớn tiếng gọi: "Chào chị dâu."

Lần này Hứa Mân suýt chút làm đổ cả nhân bánh.

Phó Thư Dạng nói: "Được rồi, các cậu có thể đi."

Sở Diệp Nhiên: "..."

Mạnh Thao: "..."

Hứa Mân đỏ mặt bưng sủi cảo đã gói xong vào phòng bếp: "Em đi nấu sủi cảo."

Mạnh Thao và Sở Diệp Nhiên lập tức đi tới bên cạnh Phó Thư Dạng, tranh nhau kêu anh kể xem trong tết đã xảy ra chuyện gì.

Hứa Mân nấu sủi cảo xong thì nghe hai người kia đang gào: "Chị dâu, bọn em chua lắm rồi, không cần dấm."

Hứa Mân: "..."

Nhưng trải qua một hồi quậy phá rầm rộ sôi nổi của bọn họ như vậy, Hứa Mân đã cảm thấy tự nhiên hơn nhiều về chuyện yêu đương với Phó Thư Dạng, cũng không có quá nhiều cấm kỵ trước mặt người khác.

Công ty bắt đầu đi làm lại, thời gian của Phó Thư Dạng không nhiều như trước.

Anh đã nhậm chức ở công ty game, lại phải quản lý công ty phần mềm, còn đang chuẩn bị mở công ty bất động sản, đúng là bận đến mức chân không chạm đất.

Vừa mới bắt đầu hai ngày, Hứa Mân không tiện đi làm phiền anh, mỗi ngày chỉ làm vài bữa cơm, chờ lúc anh nghỉ ngơi thì đem qua.

Hôm nay, lúc cô đi đưa cơm trưa thì vừa hay đụng phải Sở Diệp Nhiên đang bị phê bình.

Đó là một bảng báo cáo của công ty bất động sản, nhưng Sở Diệp Nhiên chưa từng tiếp xúc với mảng này cho nên vẫn chưa hiểu nhiều thứ, không làm tốt.

Bây giờ tết nguyên tiêu vẫn chưa qua, không tiện tuyển người, chỉ có thể đẩy lên đầu Sở Diệp Nhiên trước.

"Để em làm thử một chút." Hứa Mân nhìn bảng báo cáo kia, chủ động nói.

Trước kia cô làm kiêm chức, cũng từng làm ở công ty bất động sản, từng làm rất nhiều việc, không tính là tinh thông nhưng vẫn tốt hơn Sở Diệp Nhiên một chút.

Sở Diệp Nhiên như là gặp được Bồ Tát sống: "Chị dâu, đại ân đại đức của chị, cả đời này em sẽ không bao giờ quên."

Hứa Mân lười lắm mồm với anh ta, cầm bảng báo cáo chuẩn bị về nhà.

"Đừng đi." Phó Thư Dạng kéo cô lại: "Làm ngay ở đây đi."

Hứa Mân do dự nói: "Vậy có ổn không?"

"Rất ổn!" Sở Diệp Nhiên ló đầu vào cửa: "Toàn thể nhân viên của công ty đều sẽ cảm kích chị."

Hứa Mân: "..."

Lúc trước cô đã nghe nói, yêu cầu làm việc của Phó Thư Dạng rất nghiêm ngặt, chỉ khi cô tới, thái độ của anh mới có thể tốt lên một chút.

"Nếu em làm sai, anh có mắng em không?" Hứa Mân run sợ trong lòng, hỏi.

Phó Thư Dạng: "Em đoán xem."

Hứa Mân: "..."

"Được rồi, tới đây ngồi." Phó Thư Dạng tự chia hơn nửa bàn làm việc của mình cho Hứa Mân: "Em ngồi ở đây, trong lòng anh sẽ an tâm, hiệu quả làm việc cũng cao."

Hứa Mân giả vờ cúi đầu chỉnh sửa tài liệu, nhằm che giấu ý cười khó nén của mình.

Có lẽ cách nói "nam nữ phối hợp, làm việc không mệt" này vẫn rất có lý. Sau khi Hứa Mân vào văn phòng của Phó Thư Dạng, không chỉ có sự giúp đỡ của anh mà còn hoàn toàn giải quyết vấn đề làm Sở Diệp Nhiên bối rối trong mấy ngày nay, còn làm cho hiệu quả làm việc của công ty tăng cao. Bởi vì tâm trạng của Dạng tổng tốt, tâm trạng của nhân viện cũng tốt theo, tâm trạng mọi người đều tốt thì hiệu quá làm việc cũng tăng.

Thế là Hứa Mân bị toàn thể nhân viên công ty "bắt cóc" làm trợ lý đặc biệt của Phó Thư Dạng.

Trước kia Hứa Mân có các kinh nghiệm làm việc, cộng thêm hiện tại có Phó Thư Dạng cầm tay chỉ bảo, bắt đầu vô cùng nhanh.

Đến lúc khai giảng, Hứa Mân trở về trường đi học, trợ lý của Phó Thư Dạng còn lén gửi Wechat xin cô chỉ bảo vài vấn đề.

Cứ thế, ngay cả Hứa Mân cũng ngày càng bận.

Ở công ty cũng như đang nghỉ phép, bởi vì mặc dù bận rộn công việc nhưng ít ra còn có Phó Thư Dạng ở cùng.

Chỉ chớp mắt đã đến đầu tháng năm, cuối cùng công ty bất động sản của Phó Thư Dạng đã chuẩn bị xong, muốn đầu tư một hạng mục đầu tiên.

Hứa Mân theo gót toàn bộ hành trình của hạng mục này, đến ngày đấu thầu, cô cố tình xin nghỉ để đi cùng đoàn đội.

Lần đấu thầu này không giống lần trước, lần trước là cố ý muốn thua, lần này là nhất định phải thắng.

Hơn nữa, hạng mục lần này là thứ mà đời trước Phó Thư Dạng từng tiếp xúc, bọn họ còn là một công ty mới, độ khó thực sự không nhỏ.

"Chị dâu, chị nói xem lần này Hàn Thù có tới gây rối không?" Sở Diệp Nhiên căng thẳng đến mức giật cà vạt mấy lần, thật sự không nhịn được, kéo Hứa Mân tán gẫu.

Thật ra Hứa Mân cũng đang lo về chuyện này.

Khoảng thời gian trước đến nay, bọn họ thật sự chưa hề chạm trán lần nào.

Nhưng dựa vào sự hiểu biết của Hứa Mân đối với Hàn Thù, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như thế này.

"Không quan trọng." Hứa Mân bất an trong lòng nhưng ở chung với Phó Thư Dạng lâu, cô cũng đã học được lúc nào nên bình tĩnh, ung dung: "Dù sao đi nữa chúng ta chắc chắn phải lấy được hạng mục này, cho dù là ai, đấu không lại thì cũng chỉ là một đối thủ cạnh tranh bình thường mà thôi. Không cần nhìn bọn họ nhiều, càng không được phân tâm."

Sở Diệp Nhiên: "..."

Anh ta chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái với Hứa Mân.

Đáng tiếc, mấy phút sau, Hứa Mân đã bị vả mặt.

Điểm đấu thầu lần này được thiết lập trong một khu công nghiệp, xe của bọn họ vừa mới tới cổng, Hứa Mân đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc — là Hứa Lang.

Ấn đường của Hứa Mân giật một cái, trực giác mách bảo sẽ có phiền phức.

Quả nhiên, chờ lúc bọn họ vào bàn thì nhìn thấy trong đoàn đội đấu thầu có một công ty tên Khải Dương, người lãnh đạo đoàn chính là Hứa Trọng Á.

Đã lâu không gặp, Hứa Mân phát hiện trông Hứa Trọng Á già đi không ít, xem ra mấy ngày này ông ta sống không hề tốt.

Nhưng gặp ông ta ở đây, thật sự khiến người ta khó chịu.

"Cút về sớm chút đi." Hứa Trọng Á vừa mở miệng đã khiến Hứa Mân rất tức giận: "Đừng làm chuyện vô ích, hạng mục này chắc chắn là của tao."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương