Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan
Chương 45: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (45)

Edit+Beta: soda chanh

Khi Ngụy Tử Trác đi ra, tài xế vẫn luôn canh giữ ở trước cửa ghế lô, đưa Phồn Tinh cho tài xế, còn hắn thì bế Vân Gia Duyệt lên, cùng nhau rời đi.
Chờ đến sau khi rời khỏi KTV, thật ra hắn cũng chưa vội đưa người về nhà, mà là đi đến khách sạn bên cạnh.
Thuê hai gian phòng, Vân Gia Duyệt một gian, Phồn Tinh một gian.
Tâm tư người này khá kín đáo, đem hết thảy mọi thứ đều nghĩ đến thỏa đáng. Chuẩn bị sau khi lặng yên không một tiếng động mà ngủ với Phồn Tinh xong, sẽ xử lý mọi thứ hết thảy thật tốt, ngụy trang thành bộ dáng không có chuyện gì xảy ra mà trở về phòng của Vân Gia Duyệt.
Việc hắn thích Vân Gia Duyệt, không phải giả.
Nhưng là hướng tới cái loại kích thích Tề nhân chi phúc*, cũng không phải giả.
(*) gốc là 齐人之福: Là một cụm từ tiếng trung, trong đó đề cấp đến sự hạnh phúc giữa chế độ một vợ một chồng và có vợ lẽ, còn bây giờ nó đề cập đến cuộc sống phong phú của chế độ một vợ một chồng. Có nguồn gốc từ Mạnh Tử《Ở Tề quốc có một người, trong nhà có một thê một thiếp》- theo Baike. Baidu
Văn Nhân Nho đang ôm một cô người mẫu nhỏ mới thông đồng được đi tới, trong lúc vô ý lại nhìn thấy một cảnh tượng khá thú vị ở phía cuối hành lang - Ngụy Tử Trác đưa người vào phòng.
Vân Gia Duyệt cùng với Vân Phồn Tinh?
Sau khi Ngụy Tử Trác đưa một trong hai người đó về phòng xong, thì lại quay người sang một gian phòng khác.
Sách!
Thật kích thích!
Không nghĩ tới Ngụy Tử Trác có gia thế bối cảnh không bằng hắn, nhưng lại so với hắn chơi còn lớn hơn!
Văn Nhân Nho phất phất tay với cô gái đang ở trong lòng của mình, ý bảo cô ta lui ra. Sau đó hơi hơi híp mắt, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về gian phòng mà Ngụy Tử Trác mới vào.
Hắn cũng không có ý tứ muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, không xuống tay với đứa ngốc kia đã là chút thiện ý cuối cùng mà hắn còn có thể bảo tồn rồi. Mấy cái chuyện xen vào việc của người khác gì gì đó, không có hứng thú.
Bất quá Ngụy Tử Trác, thật sự là một con người đáng ghê tởm.
Ỷ vào việc Vân Gia Duyệt lựa chọn hắn ta, nên thỉnh thoảng lại ở trước mặt người ngoài biểu hiện ra cái loại tư thái đáng ghê tởm 'Cho dù có là thiếu gia Văn Nhân gia cũng đều kém hơn so với ta'.
Trước kia là do hắn lười đếch thèm so đo, hiện tại sao..
Có nên thông tri một chút cho chúng phóng viên hay không ta?
Trong phòng.
Khi Ngụy Tử Trác vừa tiến đến gần, thì Phồn Tinh thật ra là đã tỉnh rồi.
Cô nói chỉ có buồn ngủ một chút thôi, thì thật sự chỉ có một chút xíu buồn ngủ mà thôi. Sau khi ngủ được một lát, lượng thuốc ngủ trong nước trái cây đã hoàn toàn bị tiêu hóa hết, ngủ đến no luôn rồi.
Sưu Thần Hào quả thực xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Này mẹ nó cũng có thể sao?
Chuyện này quả thực là không khoa học chút nào!
Đây là tiểu quái vật rớt từ hành tinh nào xuống đây vậy chứ?
Ngụy Tử Trác tới gần mép giường, thân thủ mà lật người Lão đại đang nằm nghiêng về phía mình, và rồi bất thình lình phải đối mặt với một đôi mắt to hắc bạch phân minh đang nhìn hắn chằm chằm, Ngụy Tử Trác lúc ấy phải nói là sợ tới mức thiếu chút nữa đã té ngã!
Đây giống như là khi bạn cho rằng nhân gia đã ngủ rồi, kết quả là khi quay lại thì lại thấy nhân gia người ta đang trừng một đôi mắt to tròn trong veo mà nhìn bạn.
Sáng ngời lại có thần!
Xem coi ai sợ ai nào!
Ngụy Tử Trác nuốt nuốt nước miếng, sự tình đều đã phát triển đến nước này rồi, cho dù Vân Phồn Tinh có tỉnh lại đi chăng nữa, hắn cũng không có khả năng từ bỏ.
Cùng lắm sau khi hắn cưỡng bức cô xong, lại nói là lúc đó do uống say quá, nhận nhầm người.
Cô giống như đúc Gia Duyệt, nếu có nhận sai, cũng hợp tình hợp lí.
Sau khi nghĩ đến thế, chính là ác hướng gan biên sinh*!
(*) gốc là恶向胆边生: Là một thành ngữ TQ, là phép ẩn dụ cho thấy sự tức giận cực đoan đến mức có thể dùng mọi cách để thực hiện một việc nào đó. Là nói đến cái ác tăng lên trong sự can đảm - theo Baike. Baidu
Ngụy Tử Trác đang có ý định đè Phồn Tinh xuống--
Lão đại lại nhẹ nhàng dùng một tay bóp chặt lấy cổ hắn.
Dễ như trở bàn tay mà đem người chế trụ lại.
Nếu Thích Hà ở chỗ này mà nói, liền có thể nhìn ra được cái thủ pháp bắt người nắm cổ này của Phồn Tinh, thật con mẹ nó quen mắt!
Đây không phải là cái thủ pháp mà cô hay dùng để nắm lấy đầu rắn mỗi khi muốn bắt rắn hay sao?
Đơn giản thô bạo lại dể sử dụng!
Phồn Tinh chính xác là rất mạnh, không nói hai lời liền đưa tay lấy cái gạt tàn thuốc lá trên đầu giường đập thẳng tay xuống đầu Ngụy Tử Trác.
May mắn là vào cái thời điểm mà cô đang đập xuống, Sưu Thần Hào còn ngăn lại một chút: 【 ngươi ra tay nhẹ một chút, đừng có mà đánh chết người ta luôn chứ! Đập chết một phát, thì sẽ phải xử lý rất phiền phức! 】
Mặc dù lão đại đã giảm nhẹ lực đạo đi không ít, nhưng cũng khiến đầu hắn bị đập lõm xuống tầm một miệng bao.
Nếu như không nhắc nhở mà nói, vậy thì phỏng chừng chính là đập thành một cái hố lớn.
Vỗ vỗ tay, đi ra ngoài.
Nhàm chán, không chút thú vị nào, với cái đầu óc của Phồn Tinh hiện tại, cũng không biết kế tiếp nên giải quyết Ngụy Tử Trác như thế nào.
Kết quả là khi vừa đi ra bên ngoài, lại gặp lại một người quen --
Văn Nhân Nho.
(tấu chương xong)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương