Hội trường một mảnh lặng lẽ, tất cả mọi người nhìn người tại cửa.

Chỉ có người chủ trì không đúng lúc mà cười ha ha, nói: “Mọi người không ngờ tới sao, em gái chữ cái của chúng ta là vị soái ca đây.”

Nói đến thì cái tên ‘em gái chữ cái’ vẫn là Tư Hạo Lam gọi, mọi người thấy ID của cô là tiện tay đánh một chuỗi chữ cái, thấy Tư Hạo Lam kêu vậy nên những người khác cũng đồng thời gọi theo.

Sau khi người chủ trì nói lời này, mọi người mới có thể xác định nam nhân ở cửa đúng là em gái chữ cái.

… Chỉ không giống với trong tưởng tượng nha.

Nam nhân kia thậm chí không có cách nào gọi là ‘soái ca’, khí chất của người y không phải như vậy. Nói y trẻ tuổi y lại mang theo chút kiêu ngạo xa cách, nói y thành thục y thì y thoạt nhìn rất nhã nhặn trẻ trung. Y từ từ đi tới, đi đứng tựa hồ không tiện lắm, nhưng mà vẫn thong dong trấn định.

Ở đây chỉ có ông chủ là biết người này không chỉ là fan số một mà còn là kim chủ ba ba.

Tiệc sinh nhật lần này của Tư Hạo Lam, công ty chủ động hỏi thăm em gái chữ cái, theo lệ hỏi cô xem có muốn tới tham gia không. Vốn là không hy vọng gì, bởi vì mỗi lần em gái chữ cái đều từ chối, ai ngờ lần này cô lại đáp ứng.

Không chỉ đáp ứng mà còn chủ động liên hệ cùng với ông chủ. Ông chủ vì thế mới biết em gái chữ cái cùng kim chủ ba ba là cùng một người.

Ông chủ không khỏi một lần nữa cảm khái, kim chủ ba ba thật sự là sủng Lam Lam đến tận bầu trời, bề ngoài thân phận lớn vung tay quá trán* cho Tư Hạo Lam tiêu tiền, bên dưới còn ngầm nuôi một cái tài khoản riêng để tiếp tục sủng, rắm cầu vồng của em gái chữ cái kia quả thực thổi tới vũ trụ, nếu không có tình cảm chân thật sẽ thổi không ra đâu.

*phóng khoáng, chi tiêu lãng phí

Hơn nữa, trước mắt có vẻ là Tư Hạo Lam lại giận dỗi với kim chủ ba ba, vì vậy ông chủ cùng Kha Lâm cùng nhau sắp xếp, muốn tạo cho Tư Hạo Lam một niềm vui bất ngờ.

Kha Lâm đi tới hàng ghế phía trước, nhân viên công tác chỉ chỗ cho y ngồi xuống, y chậm rãi sử dụng gậy chống phụ trợ mình tới chỗ ngồi, động tác còn có chút trì độn cùng vất vả, giống như không hề quen thuộc. Nhân viên công tác ở bên cạnh giúp một tay, cuối cùng y vẫn thành công mà an ổn ngồi xuống ghế.

Sau đó y ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, nhìn Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam cũng nhìn Kha Lâm như vậy, từ khi y xuất hiện ở cửa hội trường, ánh mắt Tư hạo Lam vẫn dính trên người y, thậm chí có chút xuất thần.

Lúc này những người khác mới phản ứng được, dồn dập vỗ tay, người chủ trì cười hỏi Tư Hạo Lam: “Tư lão sư nhìn thấy fan số một của mình là một vị soái ca, cảm giác bây giờ như thế nào?”

Tư Hạo Lam dường như không nghe được lời của người chủ trì, chỉ chuyên chú nhìn Kha Lâm. Người chủ trì không thể không lặng lẽ nhắc nhở hắn một chút, hắn mới phục hồi lại tinh thần, mờ mịt nói: “Hạnh phúc, thật hạnh phúc.”

Người chủ trì cười nói thêm mấy câu hài hước, nhưng tất cả những thứ này Tư Hạo Lam đều không nghe thấy.

Người chủ trì thay đổi chủ đề qua Kha Lâm, hỏi y vẫn luôn toàn lực ủng hộ Tư lão sư, hiện tại rốt cuộc gặp mặt được thần tượng, có lời gì muốn nói với thần tượng hay không.

Kha Lâm cười, bảo: “Chúc Tư lão sư sinh nhật vui vẻ.”

Y tuy rằng cười nhưng vẫn một mực thanh lãnh, khiến âm thanh của y càng trầm thấp hơn. Các em gái bên cạnh quả thực muốn bùng nổ, fan nam còn sống nè! Còn là fan bự! Còn đẹp trai như thế nữa! Quá xúc động rồi!

Xúc động ở điểm nào thì fan ở hiện trường chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói ra sợ làm phiền đến Tư Hạo Lam.

Kha Lâm trước đó đã chào hỏi, người chủ trì cũng không dài dòng nhiều về y, tiếp đó lại vào một phần khác.

Nhưng mà bất kể là phần gì, hoạt động nào, Tư Hạo Lam cũng giống như hồn treo trên mây.

Người bên cạnh nói cái gì, hắn cũng như không nghe thấy; người bên cạnh làm gì, hắn cũng hoàn toàn không thấy được.

Tràn đầy đầu óc của Tư Hạo Lam chỉ có một chuyện.

Chân Kha Lâm đã khỏe rồi.

Y có thể bước đi, y thậm chí đã tự mình tới đây.

Nhưng thoạt nhìn vẫn là rất khổ cực, chân có đau hay không, có phải không có sức lực hay không?

Tư Hạo Lam một trận hối hận, thời khắc then chốt như thế, bản thân mình vậy mà lại không làm bạn bên cạnh y.

Y như thế bước được bước đi đầu tiên, có phải là đứng không vững hay không, có người ở bên cạnh đỡ lấy y hay không.

Tư Hạo Lam biết được Mai Khâm nhất định sẽ chăm sóc tốt Kha Lâm, tuy nhiên vẫn không ức chế được sự hối hận cùng vị chua trong lòng.

Hắn không thể chứng kiến kỳ tích của Kha Lâm.

Phần sau của bữa tiệc sinh nhật, vai chính Tư Hạo Lam này cứ ngơ ngơ ngác ngác, làm theo lời của vị chủ trì như một con rối, cụ thể đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết, mãi đến lúc chụp chung một tấm ảnh với người hâm mộ rồi kết thúc chia tay, ông chủ chu đáo sơ tán đám đông, hắn lúc này mới tỉnh lại.

Trong hội trường chỉ còn Kha Lâm đơn độc ngồi ở đó, nhìn Tư Hạo Lam.

Kha Lâm tự nhiên hướng Tư Hạo Lam ngoắc ngoắc tay, giống như thời điểm trước đây ngồi trên xe lăn, ra lệnh: “Lại đây.”

Tư Hạo Lam cũng giống như trong quá khứ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh y.

“Dìu anh một chút.” Kha Lâm nói.

Tư Hạo Lam thuận theo mà đỡ lấy bàn tay Kha Lâm vươn ra, vững vàng nắm chặt. Tay y vẫn lạnh lẽo như vậy, kích thích thần kinh của Tư Hạo Lam. Kha Lâm mượn lực, từ trên ghế đứng dậy.

Kha Lâm đứng lên rồi Tư Hạo Lam mới phát hiện, hắn cần phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào đôi mắt của Kha Lâm.

Trải nghiệm như vậy vừa mới mẻ lại vừa chấn động, bình thường hắn đều là cúi đầu nói chuyện với Kha Lâm, ngay cả lúc trên giường hắn cũng ở phía trên.

Lúc này chỉ đổi một cái góc độ, cư nhiên lại bất đồng như thế.

Bị Kha Lâm thâm tình từ trên nhìn xuống, đẫm mình trong ánh mắt của y, giống như một cây kim nhỏ đâm vào lòng, cũng giống như có cọng lông chim phớt qua trên đầu quả tim.

“Anh xuất hiện ở đây, em không ngạc nhiên sao?” Sau khi Kha Lâm đứng vững, y buông tay Tư Hạo Lam ra, tự nhiên thay hắn vuốt suôn máy tóc giả trên đầu.

Tư Hạo Lam kinh ngạc cúi đầu nhìn bàn tay của mình, lắc đầu một cái rồi gật gật.

Kha Lâm là em gái chữ cái cũng thật hợp lý. Kha Lâm vẫn luôn hiểu rất rõ hành động trên mạng của Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam còn tưởng rằng y thông qua công ty hỏi thăm, bây giờ nhìn lại căn bản không cần thiết, có tài khoản ảo của em gái chữ cái làm mấy chuyện này thực sự quá dễ dàng.

Về phần rắm cầu vồng này đó… cảm giác là Kha Lâm cũng làm được.

Trên mạng y còn nghiêm trang gọi hắn là ca ca của mình đây, miệng thật ngọt xớt.

Tư Hạo Lam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Kha Lâm không hề đỏ, tim y cũng đập không nhanh, ngược lại có loại cảm giác mình bị đùa bỡn.

Chắc hẳn lúc y làm em gái chữ cái luôn mừng thầm đi.

So với thân phận em gái chữ cái, điều chân chính khiến Tư Hạo Lam cảm thấy kinh ngạc chính là Kha Lâm xuất hiện trước mặt hắn mà không ngồi xe lăn.

Hắn theo bản năng nhìn chân của Kha Lâm, liền nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu bảo rằng: “Em ngày hôm đó ném lại một câu xong liền chạy trốn, anh còn tưởng rằng em đang nói đùa, tùy tiện kêu Triệu Kỳ dùng mấy loại cây cỏ kỳ quái đó làm nước uống, vốn không để trong lòng, kết quả qua mấy ngày chân thật sự có tri giác.”

Kha Lâm cứng nhắc mà tự thuật những điều đã phát sinh sau khi Tư Hạo Lam rời đi: “Sau đó, anh làm một số bài tập phục hồi chân, phối hợp với những thảo dược của em, chân thần tốc mà tốt lên, không lâu sao đã có thể đi lại.”

Giọng điệu của Kha Lâm qua quýt bình tĩnh, nhưng y càng bình tĩnh càng thể hiện lúc ấy đã khiếp sợ bao nhiêu.

Tại thời điểm Kha Lâm đứng lên, Mai Khâm kích động quay lưng lại lau nước mắt. Kha Lâm chưa từng nghĩ đến họ sẽ gặp được kỳ tích thế này, kinh ngạc mà mờ mịt, chỉ cảm thấy thế giới của y trời đất xoay vần, dựa người vào tường đứng một đêm mới bình tĩnh lại.

Đêm hôm ấy, y suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như cái gì cũng không nghĩ.

Kha Lâm vén sợi tóc một bên má Tư Hạo Lam lên, nói: “Vào lúc ấy, anh thật sự rất muốn gặp em.”

Có đầy ắp lời muốn nói với Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam ngước khuôn mặt tinh xảo lên, nhìn Kha Lâm.

Kha Lâm thấy hắn không có phản ứng, trong lòng thở dài, vẫn chưa hiểu rốt cuộc là sao vậy.

Tuy rằng y cũng không hy vọng Tư Hạo Lam vừa nhìn thấy y liền bay tới dâng tặng nụ hôn nồng nhiệt, nhưng hắn lãnh đạm như vậy vẫn khiến cho tâm của y nguội đi một chút.

Kha Lâm sờ da mặt trắng nõn của Tư Hạo Lam, nhìn vào đôi mắt trong trẻo như được nước rửa sạch của hắn, nói: “Đã bảo rồi, nếu chạy nữa liền phải phạt.”

Câu đòi phạt kia của Kha Lâm khiến Tư Hạo Lam giật cả mình. Hắn ngạc nhiên nhìn Kha Lâm, khàn khàn mà nói: “Không được phạt.”

Mỗi lần Tư Hạo Lam chạy mất, Kha Lâm sẽ trừng phạt hắn một chút. Nói là trừng phạt, nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, bất quá chỉ là một tí tình thú.

Bởi vì Tư Hạo Lam đụng tới Kha Lâm sẽ mềm thành một vũng nước, Kha Lâm sẽ lấy trừng phạt làm cớ để tiếp xúc thân mật với hắn, coi hắn là một con thỏ mềm mại để ôm ôm hôn hôn.

Đó là thời gian thân mật bí mật thuộc về hai người bọn họ.

Nhưng bây giờ… những điều đó không còn.

Kha Lâm không hiểu lời nói của Tư Hạo Lam, thấy vẻ mặt hắn có chút không đúng. Y dừng một chút, đột nhiên trong lòng nảy ra một kế.

Kha Lâm thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy liền về nhà đi.”

Y nói, đỡ gậy chống muốn đi ra ngoài, nhưng nguyên nhân có thể là do chân vẫn còn vô lực, y mới bước một bước thân hình đã có chút bất ổn, lay động một chút, mắt thấy sắp ngã xuống ghế tựa.

Tư Hạo Lam vội vã vươn tay đỡ lấy y, nâng cánh tay y lên. Hắn cách y rất gần, cơ hồ cả người đều được ôm vào trong lồng ngực Kha Lâm.

Vì vậy Kha Lâm hơi cúi đầu đã chạm vào mặt của Tư Hạo Lam.

Hai người kế sát nhau, chỉ cần Kha Lâm thấp hơn mấy phân, đôi môi của y đã có thể chạm tới chóp mũi của Tư Hạo Lam.

Hô hấp quen thuộc phảng qua da dẻ của Tư Hạo Lam, làm cho hắn nhớ lại nụ hôn trìu mến của Kha Lâm lúc buổi tối bọn họ quấn quýt bên nhau.

Kha Lâm vẫn luôn đau lòng hắn, sẽ thương yêu mà hôn lên chóp mũi cùng gò má của hắn.

Kha Lâm cúi đầu, đột nhiên nhận ra điểm khác thường.

Tư Hạo Lam đỡ lấy thân thể của y, phi thường vững vàng mạnh mẽ, lại nhìn gương mặt trước mặt cho kỹ, trắng nõn non mềm như trứng gà lột —

Kha Lâm bỗng nhiên tỉnh ngộ, bất khả tư nghị hỏi: “Em không phải tới gần anh sẽ chân run mặt đỏ ư?”

Ánh mắt Tư Hạo Lam lóe lên thần sắc mất mát, nói: “Tật xấu kia không còn nữa.”

Nhất định có liên quan đến chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm ấy, cũng có liên quan tới những thảo dược kia.

Kha Lâm nghĩ một lúc, đại khái có thể suy đoán sự quan hệ của mọi chuyện, không thèm giả bộ nữa, đứng lên quăng cây gậy qua một bên, một tay nâng mặt Tư Hạo Lam lên, nhìn hắn chằm chằm, nói: “Đây chính là nguyên nhân em rời nhà trốn đi?”

Thần sắc Tư Hạo Lam trắng bệch, gật gật đầu.

Thứ đã từng cắm rễ trong thân thể hắn không còn, cư nhiên lại ảnh hướng lớn đối với hắn như vậy, hắn không bao giờ là con thỏ mềm mại mà Kha Lâm yêu thích nữa.

Như bây giờ mới là dáng vẻ hắn vốn có, không biết Kha Lâm có thể chấp nhận hay không.

Cho nên hắn sợ hãi mà chạy trốn.

Kha Lâm quả thực dở khóc dở cười, Tư Hạo Lam lúc thường vô tư, không ngờ lại có một ngày lo được lo mất.

Nguyên lai một người xem bản thân ta là vô địch một khi rơi vào trong lưới tình cũng sẽ ngốc ngếch đến đáng yêu.

“Lam Lam ngốc.” Kha Lâm thẳng thắn cúi đầu, trực tiếp hôn hắn.

Y vừa hôn Tư Hạo Lam, vừa thấp giọng nói: “Em cho rằng thiếu đi thứ đó giữa chúng ta sẽ bất đồng sao? Không bao giờ.”

“Em xem, em hôn lên vẫn ngọt như vậy.”

“Không đúng, thậm chí so với trước đây càng ngọt hơn, đã bảo là phải quản cho kỹ cái miệng của em rồi mà, có phải là lén lút ăn đường không?”

“Em lần này chạy trốn nhất định phải phạt nặng, bởi vì em lấy trái tim của anh trộm đi mất rồi.”

“Em yên tâm, thủ đoạn trừng phạt của anh là phạt em ba ngày không xuống giường được.”

Tư Hạo Lam bị y ôm vào trong ngực hôn, từ trong ra ngoài bị ăn sạch, lắng nghe hơi thở cùng những lời nói táo bạo của y, dần dần khuôn mặt không chịu được, bắt đầu ửng hồng.

Mãi đến tận khi nghe được Kha Lâm nói một câu “Em nếu vẫn còn lo lắng, không biết làm thế nào để yêu anh, anh có thể dạy cho em a”, “Bất quá không cho phép em lại ngốc như vậy, ngốc đến mức chỉ có anh mới cần.”

Tư Hạo Lam triệt để mặt đỏ tới mang tai.

Oa, đừng nói nữa, cái tên nam nhân phóng đãng này, học từ đâu mấy câu ấy vậy, hắn xấu hổ tới nỗi chân run, sắp đứng không nổi luôn rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương