Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!
-
Chương 73: Quyết chiến (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu phân đội của vai chính mang theo người hầu gái mở cửa Cayenne, trước tiên đuổi đến cửa hàng đá quý.
Tư Hạo Lam đậu xe xong, để Mã Toa ở lại trong xe, dựa theo biện pháp cũ dùng dây an toàn trói gô nó lại ở ghế sau.
Lần trước Tư Hạo Lam đã từng để nó lại bãi đậu xe cả ngày, Mã Toa hiển nhiên có bóng ma trong lòng, hỏi hắn: “Chủ nhân, cậu không cần mình nữa sao?”
Tư Hạo Lam sờ sờ đầu của nó, nói: “Sao lại không cần, ngoan ngoãn ở đây chờ.”
Mã Toa lúc này mới yên tâm, yên tĩnh lại, tiến vào hình thức chờ đợi.
Giờ đã trễ, cửa hàng đá quý đã sớm đóng cửa, Tư Hạo Lam còn lâu mới quan tâm giờ đóng cửa của người ta, trực tiếp tiến tới trước cửa gọi nhân viên bảo an.
Người ta tưởng là hắn muốn ăn trộm, phi thường cảnh giác, cầm gậy chặn người* đối diện Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam cầm điện thoại di động lên, mở đèn pin ra chiếu lên mặt của mình, nói: “Các ngươi có xem phim trên TV không? Có nhận ra ta không?”
Các nhân viên an ninh mê man mà nhìn Tư Hạo Lam, một người trong đó nói: “Có chút quen mắt.”
Đcm, còn chưa đủ nổi tiếng. Tư Hạo Lam vươn tay kéo Lý Tinh Hà ở một bên, xách y tới, chỉ vào y nói với các nhân viên: “Còn người này, nhất định phải nhận ra đi?”
“Ồ, nhìn thật giống một minh tinh nào đó.”
Lý Tinh Hà cong môi nở nụ cười, nói: “Xin chào mọi người, tôi là Lý Tinh Hà.”
Các nhân viên an ninh lập tức lâm vào nghi hoặc có phải bọn họ đang giả mạo minh tinh hay không.
Tư Hạo Lam xua tan nghi ngờ của bảo an, hỏi thăm bọn họ ban ngày có một người ngồi xe lăn tới mua đồ không.
Một người trong đó nói: “Đúng, lúc tôi tới thay ca người đó vừa mới rời đi.”
Tư Hạo Lam vội vàng hỏi: “Ngươi biết anh ấy đi đâu không?”
Bảo an nói: “Thời điểm tôi từ bãi đậu xe đi lên gặp phải anh ta, trong bãi đậu xe có mấy người khác ngăn đoàn người bọn họ, sau đó nghe bọn họ nói chuyện, hình như muốn đi đến club bên cạnh ngồi xuống tâm sự.”
Tư Hạo Lam một phát chụp được anh ta, người bảo an sợ rằng hắn muốn công kích, cầm lấy gậy đâm hắn, bị Tư Hạo Lam nhẹ nhàng mà tránh thoát. Hắn cầm lấy vai bảo an lắc lắc: “Cám ơn ngươi, đại huynh đệ!”
Lúc hai người rời đi, Lý Tinh Hà để lại hình có chữ ký cho các nhân viên an ninh, nói: “Giá trị chắc cũng phải mấy trăm đồng đó…”
Bọn họ từ trong cửa hàng đi ra, Tư Hạo Lam nói với Lý Tinh Hà: “Ngươi thật là ghê tởm, còn mang theo hình của mình bên người.”
Ảnh đế cây ngay không sợ chết đứng nói: “Thủ đoạn quan hệ xã hội thôi mà.”
Hai người đi qua club ngay cạnh bên.
Club không thể so sánh với cửa hàng đá quý, buổi tối là thời gian kinh doanh, nhưng xung quanh lại lạnh tanh không có chút nhân khí, đây đối với một club náo nhiệt mà nói thì quá kỳ quái.
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà muốn vào từ cửa chính, lại bị ngăn cản.
Nhân viên công tác nói rằng đêm nay không kinh doanh, thái độ của bọn họ so với những người ở cửa hàng đá quý vừa nãy còn cường ngạnh hơn.
Tư Hạo Lam kiên nhẫn nói: “Ngày hôm nay có ai ngồi xe lăn vào chỗ mấy người không?”
Nhân viên công tác dừng một chút, nói: “Không có, không có ai ngồi xe lăn.”
Tư Hạo Lam liếc mắt nhìn Lý Tinh Hà một cái, lôi kéo y đi khỏi cửa chính.
“Cái người kia rõ ràng đang nói dối.” Lý Tinh Hà nói, “Nghe đến hai chữ xe lăn liền rất hồi hộp, vẻ mặt né tránh, khẳng định có giấu diếm.”
Tư Hạo Lam gật gật đầu, “Vậy nên chúng ta xông vào thôi.”
Lý Tinh Hà vừa nghe liền nảy lên hứng thú, hỏi: “Làm sao xông vào được?” Từ khi y đi đến thế giới này, ngoại trừ cùng Tư Hạo Lam đánh nhau cũng chưa có cơ hội động tay động chân khởi động gân cốt, ngày hôm nay rốt cuộc có dịp, đương nhiên y hết sức phấn khởi.
Hai người lặng lẽ đi vòng quanh club ra bên hông, phong cách kiến trúc của club này tương đối hào nhoáng, có rất nhiều cửa sổ hình vuông, bên trong trồng nhiều cây cảnh, chủ yếu là cây tiêu huyền cùng cây dương, từng cây cành lá cao to, thân cây tráng kiện, rất thích hợp để đặt chân.
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà bám theo cành cây mà leo lên.
Nếu mà cơ thể họ vẫn còn khả năng khinh công thì đề khí nhảy một cái là xong rồi, nhưng đáng tiếc không được, leo cây nhìn không được đẹp đẽ tiêu sái như vậy.
Thân thủ của hai người đều là cao cấp nhất, trèo mấy lần đã đến tán cây. Tư Hạo Lam ngồi xổm xuống trên một cành cây khô, quan sát vị trí ban công của club, thả người nhảy một cái, cành cây gãy, một giây sau hắn đã lộn vòng vào ban công.
Sau đó Lý Tinh Hà theo hắn, dùng mũi chân đạp lên cây, phi thân lên ban công.
Cửa ban công mở ra rất dễ dàng, dù sao đây cũng không phải đóng phim đặc công, phòng hộ của club cũng không chuyên nghiệp.
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà một trước một sau vào phòng, nép người vào bức tường lặng lẽ vô trong.
“Hạo Lam quân, đây là lần đầu tiên ta làm loại chuyện này.” Lý Tinh Hà nhỏ giọng hưng phấn nói, “Nhân sĩ chính phái xưa nay đều đi cửa chính.”
Tư Hạo Lam mắt trợn trắng: “Ngươi cho rằng ta sẽ đi cửa hông sao? Lão tử xưa nay đều trực tiếp xông vào từ cửa chính.” Nếu không phải sợ kinh động quá nhiều người sẽ làm lãng phí thời gian, hắn lúc nãy đã đánh hết đám nhân viên công tác ngay tại cửa.
Hai người chưa bao giờ làm việc lén lút, bây giờ đặc biệt hăng hái, mãi đến khi bọn họ tìm được phòng nghỉ của quản lý trực ban mới lặng yên không một tiếng động xông vào.
“Các người là ai?” Người bên trong nhìn thấy Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà, giật nảy cả mình, ông ta mới vừa đứng lên đã bị Tư Hạo Lam che miệng, ghìm cổ lại, kéo một cái đè xuống đất.
Tư Hạo Lam giương mắt nhìn Lý Tinh Hà, hướng y ra hiệu.
Lý Tinh Hà hồn nhiên mà nhìn lại Tư Hạo Lam, không hiểu.
Tư Hạo Lam sắp bị y chọc tới tức chết rồi: “Ngươi không động thủ à.”
Lý Tinh Hà gãi gãi đầu, nói: “Động thủ làm sao, ta không biết.”
Tư Hạo Lam bất đắc dĩ tự mình ra tay để ăn no mặc ấm, một tay bóp lấy cổ vị quản lý trực ban, một tay đấm một quyền vào bụng ông ta, tàn bạo nói: “Khỏi kêu, gọi rách cổ họng cũng sẽ không có người.”
Lý Tinh Hà thiếu chút nữa là đứng một bên vỗ tay cho hắn. Không hổ là Hạo Lam quân, thiệt hung hãn, thiệt tà ác.
Bất quá tính tình hiền lành của y chui ra, không nhịn được dặn Tư Hạo Lam: “Ngươi nhẹ chút, chớ làm người vô tội bị thương.”
Quản lý bị đau, hô hấp cũng bị Tư Hạo Lam kiềm chế, mở miệng: “Các người là ai?”
“Ta có điều hỏi ngươi, ngươi đàng hoàng trả lời.” Tư Hạo Lam bảo, “Ngày hôm nay có một người ngồi xe lăn tới đây không?”
Quản lý rõ ràng chần chờ, tay Tư Hạo Lam dùng thêm sức, ông ta nghẹn tới ho khan, liền vội vàng nói: “Có, có.”
“Anh ấy ở đâu?” Tư Hạo Lam ép hỏi.
“Đi, đi…”
Tư Hạo Lam hiển nhiên bị cách trả lời lề mề ngắt quãng như bóp kem đánh răng này làm phiền, liền đấm một quyền, nói, “Đem tất cả mọi chuyện từ đầu tới đuôi nói rõ ràng đàng hoàng.”
Mặc dù là quản lý club nhưng ông ta chưa từng trải qua tư thế này, bị đánh hai lần cũng sợ, lúc này mới chủ động khai thật.
“Ngày hôm nay người ngồi xe lăn cùng một người đàn ông trung niên vào trong phòng riêng nói chuyện, giữa lúc đó tôi nhận được thông báo, có người bao toàn bộ chỗ này, bảo tôi mời hết những người khách khác ra ngoài, chỉ chờ phòng riêng kia. Sau khi dọn dẹp xong, lại có một đám người nữa đến canh gác trong hành lang. Đợi khi người ngồi xe lăn từ trong phòng đi ra, bọn họ liền tiến lên đưa người đi.”
Quản lý kém chút nữa đã giơ hai tay lên đầu hàng: “Tôi chỉ là nghe mệnh lệnh của ông chủ, tôi cái gì cũng không biết.”
“Ông biết bọn họ đi đâu không?” Lý Tinh Hà thay thế Tư Hạo Lam, hiền lành hỏi.
Quản lý thống khổ nói: “Tôi thật sự không biết.”
Tư Hạo Lam hỏi: “Ngoại trừ nam nhân ngồi xe lăn, bên cạnh anh ấy cũng có không ít người, những người khác có bị mang đi theo không?”
Quản lý nói: “Không có, chỉ có một người nhìn như thư ký đi theo, những bảo tiêu khác đều bị đám người kia chế phục, hiện tại đang bị nhốt trong một căn phòng của chúng tôi.”
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà liếc mắt nhìn nhau, rồi cúi đầu uy hiếp quản lý: “Mang bọn ta đi xem xem.”
Tư Hạo Lam xé một miếng vải từ quần áo trên người quản lý, nhét vào trong miệng ông ta, điều khiển ông ta ra ngoài.
Đoàn người đi tới gian phòng bên cạnh, đẩy cửa ra, chỉ thấy trên đất nằm năm, sáu người, tất cả đều bị dây thừng trói chặt, trên miệng dán băng keo.
Bọn họ nhìn thấy Tư Hạo Lam, trong nháy mắt ánh mắt bắn ra tinh quang, quả thực như cá gặp nước.
Những người này là bọn bảo tiêu của Kha Lâm.
Tư Hạo Lam đẩy quản lý qua một bên cho Lý Tinh Hà trông coi, sau đó ngồi xổm xuống giải cứu cho từng người.
Tư Hạo Lam vừa hành động vừa mắng: “Sao các ngươi yếu dữ vậy a, toàn quân bị diệt.”
Nhóm tây trang đen lột miếng dán bên miệng xuống, ủy khuất nói: “Đối phương có quá nhiều người, còn mang theo vũ khí.” Bọn họ vội vã nói với Tư Hạo Lam, “Ông chủ bị bắt cóc, đã qua mấy tiếng.”
Tư Hạo Lam hỏi: “Các ngươi biết là ai làm không?”
Bọn họ đều lắc đầu: “Không biết, bất quá khi đó Lý Chính Tường cùng Tư Ích Niên đều ở đây, cũng đi theo cùng.”
Tư Hạo Lam liền quay đầu đá người quản lý một cước, hỏi: “Ngươi biết ai làm không?”
Quản lý đã sắp khóc: “Tôi nào có biết a, tôi chỉ là người làm công thôi.”
Lần này không xong rồi, biết đuổi theo tới nơi nào.
Tư Hạo Lam lộ ra vẻ ngưng trọng, nhưng nhóm tây trang đen lúc này lại không ủ rũ như hắn, một người trong đó nói: “Có thể để cho Mã Toa lần theo, Mã Toa có chức năng định vị, trên xe lăn của ông chủ có bộ phát tín hiệu, có thể dựa theo đó.”
Lý Tinh Hà ở bên cạnh chen vào: “Nếu những người kia lên kế hoạch chu toàn, nhất định sẽ đề phòng chiêu thức ấy, tất cả những gì có thể phát tín hiệu đều sẽ bị tịch thu.”
Tây trang đen nói: “Lúc chúng tôi ở cạnh thang máy bị chúng tập kích, lúc đó tôi nhìn thấy Mai quản gia đứng trong thang máy hành động thật nhanh, gắn bộ phát tín hiệu lên vũ khí của bọn chúng.”
Bảo tiêu suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là một thanh xà beng bằng sắt.”
Vì vậy mọi người không trì hoãn nữa, một nhóm trực tiếp dùng điện thoại báo cảnh sát, một nhóm khác xông ra đàm phán với đám người trong club, Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà nhanh chóng trở lại Cayenne.
Mã Toa vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ ở phía sau, thành thật đợi chủ nhân.
Tư Hạo Lam mở cửa xe ra, vươn tay sờ sờ cái đầu tròn vo to bự của nó, nói: “Ngươi vẫn có chút hữu dụng, tiếp theo liền trông cậy vào ngươi.”
Mã Toa: “?”
Thời điểm bịt mắt trên đầu Kha Lâm bị tháo xuống, y quan sát bốn phía, phát hiện mình có thể đang ở trong một kho hàng bỏ hoang.
Bắt đầu từ lúc rời khỏi club, y đã bị bịt mắt, những người kia lấy mất xe lăn của y, đẩy y lên xe, đưa y vào trong nhà kho này.
Những người kia rất cẩn thận, dùng máy dò kim loại rà soát người y, bắt y ngồi trên ghế, Mai Khâm không biết đã bị mang tới nơi nào.
Y quan sát nhà kho này, bốn phía trống rỗng, chỉ có một ít kệ hàng cũ kĩ dựa vào tường, bên trên cũng không có đồ vật gì.
Kho khá lớn, trần nhà rất cao, từng thanh từng thanh xà ngang cốt thép tạo thành một giàn giáo treo trên đỉnh đầu Kha Lâm, từ trên đó treo xuống các chùm đèn.
Kha Lâm nhìn những người kia, hỏi: “Các người là ai, mang tôi tới đây làm gì?”
Những người kia cũng không trả lời y, chỉ như người trông giữ phạm nhân giám sát y.
Một lát sau, cửa kho hàng bị mở ra, Kha Lâm mơ hồ nhìn thấy bên ngoài là màn đêm đen kịt, tiếp đó Lý Chính Tường cùng Tư Ích Niên bị mang vào.
Bọn họ tự do hơn nhiều so với Kha Lâm, là chính mình tự đi tới.
Lý Chính Tường nhìn thấy Kha Lâm, mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Tư Ích Niên bên cạnh cũng một mặt mê man: “Làm gì vậy?”
Nhìn có vẻ mọi người cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, và sắp sửa sẽ phát sinh cái gì.
Ngay lúc này, có một người tiến vào.
Tất cả mọi người trong kho hàng nhìn người kia, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Đặc biệt Tư Ích Niên mở to hai mắt, không dám tin hỏi: “Tại sao bà lại ở chỗ này?”
Tiểu phân đội của vai chính mang theo người hầu gái mở cửa Cayenne, trước tiên đuổi đến cửa hàng đá quý.
Tư Hạo Lam đậu xe xong, để Mã Toa ở lại trong xe, dựa theo biện pháp cũ dùng dây an toàn trói gô nó lại ở ghế sau.
Lần trước Tư Hạo Lam đã từng để nó lại bãi đậu xe cả ngày, Mã Toa hiển nhiên có bóng ma trong lòng, hỏi hắn: “Chủ nhân, cậu không cần mình nữa sao?”
Tư Hạo Lam sờ sờ đầu của nó, nói: “Sao lại không cần, ngoan ngoãn ở đây chờ.”
Mã Toa lúc này mới yên tâm, yên tĩnh lại, tiến vào hình thức chờ đợi.
Giờ đã trễ, cửa hàng đá quý đã sớm đóng cửa, Tư Hạo Lam còn lâu mới quan tâm giờ đóng cửa của người ta, trực tiếp tiến tới trước cửa gọi nhân viên bảo an.
Người ta tưởng là hắn muốn ăn trộm, phi thường cảnh giác, cầm gậy chặn người* đối diện Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam cầm điện thoại di động lên, mở đèn pin ra chiếu lên mặt của mình, nói: “Các ngươi có xem phim trên TV không? Có nhận ra ta không?”
Các nhân viên an ninh mê man mà nhìn Tư Hạo Lam, một người trong đó nói: “Có chút quen mắt.”
Đcm, còn chưa đủ nổi tiếng. Tư Hạo Lam vươn tay kéo Lý Tinh Hà ở một bên, xách y tới, chỉ vào y nói với các nhân viên: “Còn người này, nhất định phải nhận ra đi?”
“Ồ, nhìn thật giống một minh tinh nào đó.”
Lý Tinh Hà cong môi nở nụ cười, nói: “Xin chào mọi người, tôi là Lý Tinh Hà.”
Các nhân viên an ninh lập tức lâm vào nghi hoặc có phải bọn họ đang giả mạo minh tinh hay không.
Tư Hạo Lam xua tan nghi ngờ của bảo an, hỏi thăm bọn họ ban ngày có một người ngồi xe lăn tới mua đồ không.
Một người trong đó nói: “Đúng, lúc tôi tới thay ca người đó vừa mới rời đi.”
Tư Hạo Lam vội vàng hỏi: “Ngươi biết anh ấy đi đâu không?”
Bảo an nói: “Thời điểm tôi từ bãi đậu xe đi lên gặp phải anh ta, trong bãi đậu xe có mấy người khác ngăn đoàn người bọn họ, sau đó nghe bọn họ nói chuyện, hình như muốn đi đến club bên cạnh ngồi xuống tâm sự.”
Tư Hạo Lam một phát chụp được anh ta, người bảo an sợ rằng hắn muốn công kích, cầm lấy gậy đâm hắn, bị Tư Hạo Lam nhẹ nhàng mà tránh thoát. Hắn cầm lấy vai bảo an lắc lắc: “Cám ơn ngươi, đại huynh đệ!”
Lúc hai người rời đi, Lý Tinh Hà để lại hình có chữ ký cho các nhân viên an ninh, nói: “Giá trị chắc cũng phải mấy trăm đồng đó…”
Bọn họ từ trong cửa hàng đi ra, Tư Hạo Lam nói với Lý Tinh Hà: “Ngươi thật là ghê tởm, còn mang theo hình của mình bên người.”
Ảnh đế cây ngay không sợ chết đứng nói: “Thủ đoạn quan hệ xã hội thôi mà.”
Hai người đi qua club ngay cạnh bên.
Club không thể so sánh với cửa hàng đá quý, buổi tối là thời gian kinh doanh, nhưng xung quanh lại lạnh tanh không có chút nhân khí, đây đối với một club náo nhiệt mà nói thì quá kỳ quái.
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà muốn vào từ cửa chính, lại bị ngăn cản.
Nhân viên công tác nói rằng đêm nay không kinh doanh, thái độ của bọn họ so với những người ở cửa hàng đá quý vừa nãy còn cường ngạnh hơn.
Tư Hạo Lam kiên nhẫn nói: “Ngày hôm nay có ai ngồi xe lăn vào chỗ mấy người không?”
Nhân viên công tác dừng một chút, nói: “Không có, không có ai ngồi xe lăn.”
Tư Hạo Lam liếc mắt nhìn Lý Tinh Hà một cái, lôi kéo y đi khỏi cửa chính.
“Cái người kia rõ ràng đang nói dối.” Lý Tinh Hà nói, “Nghe đến hai chữ xe lăn liền rất hồi hộp, vẻ mặt né tránh, khẳng định có giấu diếm.”
Tư Hạo Lam gật gật đầu, “Vậy nên chúng ta xông vào thôi.”
Lý Tinh Hà vừa nghe liền nảy lên hứng thú, hỏi: “Làm sao xông vào được?” Từ khi y đi đến thế giới này, ngoại trừ cùng Tư Hạo Lam đánh nhau cũng chưa có cơ hội động tay động chân khởi động gân cốt, ngày hôm nay rốt cuộc có dịp, đương nhiên y hết sức phấn khởi.
Hai người lặng lẽ đi vòng quanh club ra bên hông, phong cách kiến trúc của club này tương đối hào nhoáng, có rất nhiều cửa sổ hình vuông, bên trong trồng nhiều cây cảnh, chủ yếu là cây tiêu huyền cùng cây dương, từng cây cành lá cao to, thân cây tráng kiện, rất thích hợp để đặt chân.
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà bám theo cành cây mà leo lên.
Nếu mà cơ thể họ vẫn còn khả năng khinh công thì đề khí nhảy một cái là xong rồi, nhưng đáng tiếc không được, leo cây nhìn không được đẹp đẽ tiêu sái như vậy.
Thân thủ của hai người đều là cao cấp nhất, trèo mấy lần đã đến tán cây. Tư Hạo Lam ngồi xổm xuống trên một cành cây khô, quan sát vị trí ban công của club, thả người nhảy một cái, cành cây gãy, một giây sau hắn đã lộn vòng vào ban công.
Sau đó Lý Tinh Hà theo hắn, dùng mũi chân đạp lên cây, phi thân lên ban công.
Cửa ban công mở ra rất dễ dàng, dù sao đây cũng không phải đóng phim đặc công, phòng hộ của club cũng không chuyên nghiệp.
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà một trước một sau vào phòng, nép người vào bức tường lặng lẽ vô trong.
“Hạo Lam quân, đây là lần đầu tiên ta làm loại chuyện này.” Lý Tinh Hà nhỏ giọng hưng phấn nói, “Nhân sĩ chính phái xưa nay đều đi cửa chính.”
Tư Hạo Lam mắt trợn trắng: “Ngươi cho rằng ta sẽ đi cửa hông sao? Lão tử xưa nay đều trực tiếp xông vào từ cửa chính.” Nếu không phải sợ kinh động quá nhiều người sẽ làm lãng phí thời gian, hắn lúc nãy đã đánh hết đám nhân viên công tác ngay tại cửa.
Hai người chưa bao giờ làm việc lén lút, bây giờ đặc biệt hăng hái, mãi đến khi bọn họ tìm được phòng nghỉ của quản lý trực ban mới lặng yên không một tiếng động xông vào.
“Các người là ai?” Người bên trong nhìn thấy Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà, giật nảy cả mình, ông ta mới vừa đứng lên đã bị Tư Hạo Lam che miệng, ghìm cổ lại, kéo một cái đè xuống đất.
Tư Hạo Lam giương mắt nhìn Lý Tinh Hà, hướng y ra hiệu.
Lý Tinh Hà hồn nhiên mà nhìn lại Tư Hạo Lam, không hiểu.
Tư Hạo Lam sắp bị y chọc tới tức chết rồi: “Ngươi không động thủ à.”
Lý Tinh Hà gãi gãi đầu, nói: “Động thủ làm sao, ta không biết.”
Tư Hạo Lam bất đắc dĩ tự mình ra tay để ăn no mặc ấm, một tay bóp lấy cổ vị quản lý trực ban, một tay đấm một quyền vào bụng ông ta, tàn bạo nói: “Khỏi kêu, gọi rách cổ họng cũng sẽ không có người.”
Lý Tinh Hà thiếu chút nữa là đứng một bên vỗ tay cho hắn. Không hổ là Hạo Lam quân, thiệt hung hãn, thiệt tà ác.
Bất quá tính tình hiền lành của y chui ra, không nhịn được dặn Tư Hạo Lam: “Ngươi nhẹ chút, chớ làm người vô tội bị thương.”
Quản lý bị đau, hô hấp cũng bị Tư Hạo Lam kiềm chế, mở miệng: “Các người là ai?”
“Ta có điều hỏi ngươi, ngươi đàng hoàng trả lời.” Tư Hạo Lam bảo, “Ngày hôm nay có một người ngồi xe lăn tới đây không?”
Quản lý rõ ràng chần chờ, tay Tư Hạo Lam dùng thêm sức, ông ta nghẹn tới ho khan, liền vội vàng nói: “Có, có.”
“Anh ấy ở đâu?” Tư Hạo Lam ép hỏi.
“Đi, đi…”
Tư Hạo Lam hiển nhiên bị cách trả lời lề mề ngắt quãng như bóp kem đánh răng này làm phiền, liền đấm một quyền, nói, “Đem tất cả mọi chuyện từ đầu tới đuôi nói rõ ràng đàng hoàng.”
Mặc dù là quản lý club nhưng ông ta chưa từng trải qua tư thế này, bị đánh hai lần cũng sợ, lúc này mới chủ động khai thật.
“Ngày hôm nay người ngồi xe lăn cùng một người đàn ông trung niên vào trong phòng riêng nói chuyện, giữa lúc đó tôi nhận được thông báo, có người bao toàn bộ chỗ này, bảo tôi mời hết những người khách khác ra ngoài, chỉ chờ phòng riêng kia. Sau khi dọn dẹp xong, lại có một đám người nữa đến canh gác trong hành lang. Đợi khi người ngồi xe lăn từ trong phòng đi ra, bọn họ liền tiến lên đưa người đi.”
Quản lý kém chút nữa đã giơ hai tay lên đầu hàng: “Tôi chỉ là nghe mệnh lệnh của ông chủ, tôi cái gì cũng không biết.”
“Ông biết bọn họ đi đâu không?” Lý Tinh Hà thay thế Tư Hạo Lam, hiền lành hỏi.
Quản lý thống khổ nói: “Tôi thật sự không biết.”
Tư Hạo Lam hỏi: “Ngoại trừ nam nhân ngồi xe lăn, bên cạnh anh ấy cũng có không ít người, những người khác có bị mang đi theo không?”
Quản lý nói: “Không có, chỉ có một người nhìn như thư ký đi theo, những bảo tiêu khác đều bị đám người kia chế phục, hiện tại đang bị nhốt trong một căn phòng của chúng tôi.”
Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà liếc mắt nhìn nhau, rồi cúi đầu uy hiếp quản lý: “Mang bọn ta đi xem xem.”
Tư Hạo Lam xé một miếng vải từ quần áo trên người quản lý, nhét vào trong miệng ông ta, điều khiển ông ta ra ngoài.
Đoàn người đi tới gian phòng bên cạnh, đẩy cửa ra, chỉ thấy trên đất nằm năm, sáu người, tất cả đều bị dây thừng trói chặt, trên miệng dán băng keo.
Bọn họ nhìn thấy Tư Hạo Lam, trong nháy mắt ánh mắt bắn ra tinh quang, quả thực như cá gặp nước.
Những người này là bọn bảo tiêu của Kha Lâm.
Tư Hạo Lam đẩy quản lý qua một bên cho Lý Tinh Hà trông coi, sau đó ngồi xổm xuống giải cứu cho từng người.
Tư Hạo Lam vừa hành động vừa mắng: “Sao các ngươi yếu dữ vậy a, toàn quân bị diệt.”
Nhóm tây trang đen lột miếng dán bên miệng xuống, ủy khuất nói: “Đối phương có quá nhiều người, còn mang theo vũ khí.” Bọn họ vội vã nói với Tư Hạo Lam, “Ông chủ bị bắt cóc, đã qua mấy tiếng.”
Tư Hạo Lam hỏi: “Các ngươi biết là ai làm không?”
Bọn họ đều lắc đầu: “Không biết, bất quá khi đó Lý Chính Tường cùng Tư Ích Niên đều ở đây, cũng đi theo cùng.”
Tư Hạo Lam liền quay đầu đá người quản lý một cước, hỏi: “Ngươi biết ai làm không?”
Quản lý đã sắp khóc: “Tôi nào có biết a, tôi chỉ là người làm công thôi.”
Lần này không xong rồi, biết đuổi theo tới nơi nào.
Tư Hạo Lam lộ ra vẻ ngưng trọng, nhưng nhóm tây trang đen lúc này lại không ủ rũ như hắn, một người trong đó nói: “Có thể để cho Mã Toa lần theo, Mã Toa có chức năng định vị, trên xe lăn của ông chủ có bộ phát tín hiệu, có thể dựa theo đó.”
Lý Tinh Hà ở bên cạnh chen vào: “Nếu những người kia lên kế hoạch chu toàn, nhất định sẽ đề phòng chiêu thức ấy, tất cả những gì có thể phát tín hiệu đều sẽ bị tịch thu.”
Tây trang đen nói: “Lúc chúng tôi ở cạnh thang máy bị chúng tập kích, lúc đó tôi nhìn thấy Mai quản gia đứng trong thang máy hành động thật nhanh, gắn bộ phát tín hiệu lên vũ khí của bọn chúng.”
Bảo tiêu suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là một thanh xà beng bằng sắt.”
Vì vậy mọi người không trì hoãn nữa, một nhóm trực tiếp dùng điện thoại báo cảnh sát, một nhóm khác xông ra đàm phán với đám người trong club, Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà nhanh chóng trở lại Cayenne.
Mã Toa vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ ở phía sau, thành thật đợi chủ nhân.
Tư Hạo Lam mở cửa xe ra, vươn tay sờ sờ cái đầu tròn vo to bự của nó, nói: “Ngươi vẫn có chút hữu dụng, tiếp theo liền trông cậy vào ngươi.”
Mã Toa: “?”
Thời điểm bịt mắt trên đầu Kha Lâm bị tháo xuống, y quan sát bốn phía, phát hiện mình có thể đang ở trong một kho hàng bỏ hoang.
Bắt đầu từ lúc rời khỏi club, y đã bị bịt mắt, những người kia lấy mất xe lăn của y, đẩy y lên xe, đưa y vào trong nhà kho này.
Những người kia rất cẩn thận, dùng máy dò kim loại rà soát người y, bắt y ngồi trên ghế, Mai Khâm không biết đã bị mang tới nơi nào.
Y quan sát nhà kho này, bốn phía trống rỗng, chỉ có một ít kệ hàng cũ kĩ dựa vào tường, bên trên cũng không có đồ vật gì.
Kho khá lớn, trần nhà rất cao, từng thanh từng thanh xà ngang cốt thép tạo thành một giàn giáo treo trên đỉnh đầu Kha Lâm, từ trên đó treo xuống các chùm đèn.
Kha Lâm nhìn những người kia, hỏi: “Các người là ai, mang tôi tới đây làm gì?”
Những người kia cũng không trả lời y, chỉ như người trông giữ phạm nhân giám sát y.
Một lát sau, cửa kho hàng bị mở ra, Kha Lâm mơ hồ nhìn thấy bên ngoài là màn đêm đen kịt, tiếp đó Lý Chính Tường cùng Tư Ích Niên bị mang vào.
Bọn họ tự do hơn nhiều so với Kha Lâm, là chính mình tự đi tới.
Lý Chính Tường nhìn thấy Kha Lâm, mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Tư Ích Niên bên cạnh cũng một mặt mê man: “Làm gì vậy?”
Nhìn có vẻ mọi người cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, và sắp sửa sẽ phát sinh cái gì.
Ngay lúc này, có một người tiến vào.
Tất cả mọi người trong kho hàng nhìn người kia, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Đặc biệt Tư Ích Niên mở to hai mắt, không dám tin hỏi: “Tại sao bà lại ở chỗ này?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook