Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!
-
Chương 60: Vẫn là Lý Tinh Hà
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sự tình phát sinh rất nhanh, tất cả mọi người đều thất kinh.
Tư Hạo Lam còn đang kinh ngạc với câu ‘tuân thủ theo nội dung kịch bản nguyên bản’, trong tíc tắc đã bị ấn vào trong xe. Vào lúc này, Lý Tinh Hà so với thường ngày chậm rì rì – nói dễ nghe chút là tao nhã, nói khó nghe chút là do dự thiếu quyết đoán – biểu hiện hoàn toàn khác biệt, động tác nhanh như chớp giật, hoàn toàn không chậm trễ, đồng thời y còn dùng tuyệt kỹ sư môn đối phó với Tư Hạo Lam.
Lý Tinh Hà giống như Tư Hạo Lam, mặc dù không còn bất kỳ pháp lực tu vi gì, nhưng chỉ vẻn vẹn dựa vào ngoại công vẫn có thể một chiêu chế phục người bình thường.
Tư Hạo Lam không phải người bình thường, tuy nhiên hắn không ngờ Lý Tinh Hà sẽ dùng võ công lợi hại như vậy đối phó với hắn. Từ khi đến thế giới này, hắn đuổi theo Lý Tinh Hà đánh nhiều lần, đều là công phu bề ngoài, ai cũng không sử dụng võ pháp thật.
Không ngờ khoảnh khắc thực sự dùng lại chính là ở nơi này.
Tay Lý Tinh Hà kiềm chế cánh tay Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam nằm trên ghế sau, tay phải hướng ra ngoài lật nghiêng, chế trụ ngược lại tay Lý Tinh Hà, chân dài co lại rồi đạp ra, tàn nhẫn mà đạp vào bụng y.
Lý Tinh Hà một tay cùng Tư Hạo Lam dây dưa, một tay khóa lấy chân của hắn, vội vàng đem hắn tiếp tục đẩy vào trong xe.
Trong chớp mắt, hai người đã so qua mấy chiêu, Lý Tinh Hà đánh không lại Tư Hạo Lam, chỉ là Tư Hạo Lam vừa nãy nhất thời không quan sát nên bị y đoạt mất tiên cơ, lúc này không gian bên trong xe nhỏ hẹp, Lý Tinh Hà đứng ở ngoài xe ưu thế rất lớn, Tư Hạo Lam tạm thời đá y không được.
“Hạo Lam quân, ngươi tại sao cứ phải đối nghịch với nội dung kịch bản?” Lý Tinh Hà nhanh chóng nói.
Thân thể Tư Hạo Lam khựng lại, Lý Tinh Hà nhân cơ hội nhét cả người hắn vào trong xe, ‘Ầm’ một tiếng đóng cửa xe, lập tức khóa lại.
Một loạt động tác như thế kỳ thực chỉ phát sinh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, từ khi Kha Lâm nhìn thấy Lý Tinh Hà kéo Tư Hạo Lam, đến lúc Lý Tinh Hà khóa hắn vào trong xe còn chưa tới mấy phút. Kha Lâm từ trong kinh ngạc tỉnh dậy, tức giận gầm lên: “Mày muốn làm gì?!”
Sau khi Lý Tinh Hà đóng cửa xe lại, Kha Lâm ra lệnh cho cấp dưới mặc âu phục đen tới ngăn cản y, nhưng mà đã để mất tiên cơ thì làm sao ngăn được. Lý Tinh Hà phi thân vài cái đá văng mấy người, lật người leo lên xe, ngồi vào ghế cạnh tài xế, lớn tiếng quát người tài xế nãy giờ vẫn ngồi trong Bentley: “Lái xe!”
Tài xế mặt ngốc lăng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng Lý Tinh Hà vừa ra lệnh ông ta liền lập tức nghe theo: “Được!”. Tài xế đột ngột khởi động xe, một cước giẫm ga, vọt ra ngoài.
Kha Lâm quả thực không thể tin nổi. Lý Tinh Hà bắt cóc Tư Hạo Lam ngay trước mặt y!
Y hận bản thân không thể tự mình đứng dậy chặn xe lại, lại hận chính mình không có cách nào từ xe lăn đứng lên.
“Mau đuổi theo a!” Cơn tức giận của Kha Lâm càng thêm điên cuồng, chiếc Audi màu đen ở phía sau cấp tốc chạy ra khỏi đoàn xe, thẳng tắp hướng phía sau chiếc Bentley kia đuổi theo.
Kha Lâm trơ mắt nhìn mấy chiếc xe từ cửa khách sạn chạy như bay ra ngoài, biến mất trong ánh đèn đường sáng choang của thành phố.
Y tay nắm chặt thành quyền, tàn nhẫn đập xuống tay vịn xe lăn.
Lý Chính Tường đứng ở cửa khách sạn, thấy cảnh tượng này cũng khiếp sợ y như vậy.
Con trai từ khi tiến vào giới diễn viên đến nay luôn không quản chuyện kinh doanh trong nhà, ai ngờ ngày hôm nay Lý Tinh Hà nghe nói ông đi dự hội nghị ở đây, hỏi thăm biết được Kha Lâm cũng tới, không nói hai lời bảo rằng sẽ tới khách sạn đón ông.
Lý Chính Tường cũng không nghĩ tới chuyện con trai sau khi đến sẽ kéo Tư Hạo Lam vào xe, nghênh ngang rời đi.
Xe Audi của cấp dưới Kha Lâm theo đuổi sát sao Bentley của Lý Tinh Hà, đường xá buổi tối của thành phố ít tắc nghẽn nhưng vẫn còn khá nhiều xe trên đường, trên đường vành đai lại không có phép xe chạy vào, tài xế Bentley khá bị gò bó.
“Đến căn hộ tôi mới mua.” Lý Tinh Hà ngồi ở vị trí cạnh tài xế nói. Y liếc mắt nhìn phía sau, Audi vẫn đuổi sát bọn họ không buông tha, như chém đinh chặt sắt mà dặn dò, “Cắt đuôi bọn họ.”
Tài xế chỉ nghe theo lệnh của ông chủ mình, tràn đầy phấn khởi mà nói: “Được rồi, ngài ngồi cho vững!”
Trong bóng đêm chiếc siêu xe từ đường chính chạy băng băng đột ngột rẽ vào đường nhỏ bên cạnh, cú rẽ bất ngờ khiến Audi đằng sau không ứng phó kịp. Tài xế lái xe trong mạng lưới giao thông đô thị phức tạp luồn tới luồn lui. Ông là tài xế chuyên dụng của ảnh đế, bình thường làm không ít loại chuyện này, đắc ý nói: “Mấy người đằng sau so với fan của ngài còn dễ đối phó hơn nhiều, yên tâm đi tiểu Lý tiên sinh, toàn bộ cứ để tôi lo, bất kể là fan cứng hay paparazzi, tất cả tôi đều có thể cắt đuôi!”
Tư Hạo Lam ngồi ở phía sau, nhìn tài xế như kẻ ngớ ngẩn. Hắn vẫn luôn không hé răng, cũng không phản kháng, chỉ là khóe miệng hạ xuống, khoanh tay âm trầm nhìn chằm chằm vào sau gáy Lý Tinh Hà.
Lý Tinh Hà giương mắt lên, từ trong gương chiếu hậu đối diện ánh mắt của Tư Hạo Lam, lập tức liền dời tầm mắt.
Tư Hạo Lam kiềm chế hỏa khí muốn lột da Lý Tinh Hà, ngược lại muốn xem xem tên này nhiều lần lặp đi lặp lại về nội dung kịch bản rốt cuộc là có chuyện gì.
Tài xế dù sao cũng là một tay già đời, lợi dụng tình hình giao thông và địa hình mà phóng như bay qua các khúc ngoặt, xuyên vào hẻm nhỏ. Đây dù gì cũng không phải đang quay phim đuổi bắt xe, không khoa trương như vậy, mấy chiếc Audi đằng sau lúc đầu còn có thể theo kịp, sau đó toàn bộ đều biến mất không còn hình bóng, hoàn toàn bị bỏ rơi.
Người trên xe Audi thấy đuổi theo vô vọng, lấy điện thoại di động ra báo cáo Kha Lâm: “Boss, chúng tôi mất dấu rồi.”
Kha Lâm cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
Y liền gọi vào di động Tư Hạo Lam, kết quả phát hiện tiếng chuông điện thoại vang lên cách đó không xa, người bên cạnh bước qua xem thử mới thấy điện thoại của Tư Hạo Lam rớt trong một góc tối.
Nhất định là lúc nãy giãy dụa làm rơi.
Vừa nãy Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà so chiêu trong khoảng thời gian rất ngắn, tất cả mọi người tưởng rằng hắn đang giãy dụa, lúc này nhìn thấy điện thoại bị thất lạc thì càng thêm hoảng sợ.
Sarah nghe thấy tiếng hỗn loạn ở cửa khách sạn, từ trên lầu đi xuống canh giữ bên người Kha Lâm, Kha Lâm quay đầu dặn dò cô: “Cô đi sắp xếp người, nhất định phải tìm ra Lý Tinh Hà, càng nhanh càng tốt.”
Sarah nhận trách nhiệm, lập tức đi an bài.
“Chuyện này… có hiểu lầm gì hay không?” Lý Chính Tường không rời đi, ông cũng đang nỗ lực liên hệ với Lý Tinh Hà, ông đồng dạng hoàn toàn không hiểu con trai mình làm gì.
Kha Lâm quay đầu nhìn Lý Chính Tường, ánh đèn màu sắc sặc sỡ của khách sạn chiếu rọi trên khuôn mặt tái nhợt của y, khiến vẻ mặt y hiện ra sự âm u khủng bố.
Thanh âm y khàn khàn, từng chữ từng câu nói với Lý Chính Tường: “Ông tốt nhất nên mong rằng Tư Hạo Lam không gặp bất cứ tổn hại nào, bằng không tôi cũng không thể bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra.”
Tư Hạo Lam bên này bị ép buộc đến căn hộ của Lý Tinh Hà, đến nơi rồi Tư Hạo Lam mới biết đó là một căn bất động sản cao cấp mới xây, tỷ lệ người ở chưa cao lắm, hơn nửa đêm trên con đường nhỏ của khu dân cư xanh không có bất kỳ ai.
Xe trực tiếp dừng lại tại ven đường, cửa xe gắt gao khóa chặt. Lý Tinh Hà trước tiên bước xuống xe, lúc này mới giúp Tư Hạo Lam mở cửa ra.
Tư Hạo Lam cũng bước xuống, đứng ven đường nhìn Lý Tinh Hà.
Lý Tinh Hà lúc này rất bình tĩnh, còn có thể đùa giỡn: “Ta còn tưởng rằng ngươi nửa đường sẽ cướp vô-lăng, làm một trận đại chiến trên đường.”
Tư Hạo Lam không chút nào cảm thấy buồn cười, nói không chút biểu cảm: “Ta là công dân ưu tú, tuân thủ luật giao thông.”
Lý Tinh Hà ngược lại bị chọc cười, khóe miệng cong lên, bảo: “Không ngờ Hạo Lam quân chưa bao giờ nghe theo quản giáo sau khi đến thế giới này liền bắt đầu trở nên tuân thủ luật pháp.” Y nhìn về phía Tư Hạo Lam, nụ cười trên khóe miệng ý nghĩa không rõ, “Vậy tại sao còn cố tình không muốn tuân theo nội dung kịch bản.”
Đây đã là lần thứ ba trong tối hôm nay Lý Tinh Hà nói mấy chữ ‘nội dung kịch bản’ này.
Lý Tinh Hà để tài xế lái xe rời đi, nói với Tư Hạo Lam: “Theo ta lên ngồi một chút đi.”
Tư Hạo Lam trầm mặc, cùng hắn lên căn hộ.
Căn hộ của ảnh đế ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, có vẻ là không ở đây nhiều nên trong phòng đồ vật không có bao nhiêu, khá trống trải, phong cách trang trí thời thượng mà cá tính, ngược lại rất phù hợp với thân phận ảnh đế.
Tư Hạo Lam vừa vào nhà đã thấy trong phòng khách trưng bày cúp ảnh đế ‘Tiểu kim nhân’.
*Người tí hon màu vàng
Giải thưởng có giá trị nhất trong ngành công nghiệp điện ảnh trong nước, tuổi còn trẻ đã lấy được giải ảnh đế, Tư Hạo Lam sau khi tiến vào giới diễn viên mới hiểu được không dễ dàng gì, hắn còn thật bội phục ảnh đế trong sách gốc.
Người hắn bội phục là ảnh đế, chứ không phải nam nhân trúng tà trước mắt này.
Lý Tinh Hà trúng tà nhàn nhã bước vào phòng khách, phi thường thưởng thức gian phòng nhỏ gọn mà xa hoa này, nói với Tư Hạo Lam: “Ta vẫn không hiểu, ngươi tại sao không đi theo nội dung kịch bản, rõ ràng là dựa theo nội dung kịch bản ngươi cái gì cũng có được.”
Y chỉ chỉ cái cúp kia, nói: “Trong sách gốc, cuối cùng ngươi cũng có thể lấy được vật kia, ở trong vòng giải trí được được cả danh lẫn lợi. Lúc trước ta cung cấp cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, cho ngươi đến công ty của ta, dẫn ngươi đi tham gia tiệc rượu danh giá, giúp ngươi tìm phim đóng, giúp ngươi tham gia gameshow.”
Ánh mắt Lý Tinh Hà nóng bỏng nhìn Tư Hạo Lam, ôn nhu nói: “Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, chỉ cần ngươi ở cùng ta, tất cả thứ ngươi muốn đều có thể đạt được.” Nói mãi, thần sắc của y trở nên quái lạ, “Nhưng mà bất kể ta làm gì, ngươi cuối cùng nhất định sẽ trở lại bên cạnh tên nhân vật phản diện kia. Ngươi tại sao không muốn đứng ở cùng phía với ta.”
Tư Hạo Lam lắng nghe bài phát biểu của y.
Vào giờ phút này Lý Tinh Hà khoa trương như đang thật sự diễn kịch, căn phòng này là sân khấu của y, trên mặt y lập lòe sự hưng phấn quỷ dị.
Cho tới nay Lý Tinh Hà vẫn luôn là nhân sĩ chính phái khờ khạo thích giảng đạo lý, tối nay y đột nhiên lắc mình biến hóa, đổi thành hình thức ảnh đế thành thục bá đạo, khiến Tư Hạo Lam ở trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt.
Tư Hạo Lam quan sát y, nói: “Chúng ta vì chuyện này đã nói qua vô số lần, đạo bất đồng tương vi mưu*, ngươi đến bây giờ vẫn chưa hiểu sao?”
*Không cùng chí hướng và quan niệm thì không thể hợp tác
Lý Tinh Hà kiên nhẫn nói: “Đi theo nội dung kịch bản mới là chính đạo, cuối cùng mọi người đều đến được kết cục nên có, như vậy không phải là đại hoan hỉ sao?”
Không thể là đại hoan hỉ. Nếu bỏ mặc nội dung kịch bản phát triển, người cuối cùng không được chết tử tế chỉ có mỗi Kha Lâm.
Tư Hạo Lam biết hắn không thể thuyết phục Lý Tinh Hà, lại hỏi: “Nếu như ta kiên trì không đáp ứng thì sao?”
Trong mắt Lý Tinh Hà có sự mù mịt thoảng qua, y nói: “Ngươi quá ngoan cố.”
Tư Hạo Lam khinh bỉ nhìn gian phòng này, bảo: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể bắt cóc ta? Nếu không phải ta tự nguyện theo tới, ngươi một bước cũng đừng hòng tiếp cận ta.”
Lý Tinh Hà suy nghĩ một chút, bày ra dáng vẻ khổ não: “Đúng vậy, Hạo Lam quân đệ nhất thiên hạ không thể dùng vũ lực chinh phục, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác.” Y cười cười, “Thế giới này, ngoại trừ có pháp luật cai trị, không phải còn có đạo lý đối nhân xử thế sao? Luôn luôn có rất nhiều cách.”
Tư Hạo Lam bị bộ dạng của y làm cho buồn nôn, ngược lại hắn triệt để xác định được một chuyện.
Lý Tinh Hà ung dung đi tới cạnh quầy bar trong phòng khách, vươn tay cầm lấy một ly rượu, nói: “Hạo Lam quân, có muốn uống một ly hay không, chúng ta chậm rãi tán gẫu.”
Tư Hạo Lam vừa mở miệng nói “Được a.” vừa nhẹ nhàng di chuyển tới trước tủ trưng bày.
“Như vậy mới đúng.” Lý Tinh Hà cầm ly, từ tốn rót rượu, “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hà tất phải chống lại vận mệnh.”
Tư Hạo Lam lúc này đã mở cửa tủ trưng bày, từ bên trong lấy ra cái cúp giải thưởng điện ảnh kia.
Đúng là hàng thật giá thật, đủ nặng.
Hắn cầm lấy cúp, từ phía sau lưng Lý Tinh Hà bước tới. Lý Tinh Hà đang rót rượu, mới vừa bưng ly xoay người, Tư Hạo Lam đã vung cái cúp màu vàng thẳng tắp đập về phía trán y.
Sức lực của Hạo Lam quân như một cây búa bằng kim cương, khỏe như Lý Quỳ*, hung mãnh như sấm chớp, sức mạnh vô địch, không gì ngăn cản nổi.
*Lý Quỳ: nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử, là một trong những người khỏe nhất của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Mẹ nó, cái tên đầu gỗ Lý Tinh Hà từ lúc nào nói chuyện ve vãn đến thế. Nếu mà y có thể tán tỉnh giỏi vậy, làm gì tới mức qua hai thế giới vẫn chưa kiếm được vợ? Khẳng định có quỷ.
Ngay tại khoảnh khắc cái cúp kim loại sắp sửa đập vào đầu Lý Tinh Hà, âm thanh điện tử của máy móc từ giữa không gian vang lên trong căn phòng.
“Nhắc nhở! Nhắc nhở!”
“Kí chủ gặp phải công kích trí mạng… Lập tức tiến hành tính toán…”
“Khởi động hình thức bảo vệ nhân vật chính.”
Tư Hạo Lam tại vị trí cách đầu Lý Tinh Hà 1 cm đột ngột dừng lại, sức lực như búa kim cương không đụng vào đầu Lý Tinh Hà, nhưng bí mật chôn giấu trong cơ thể của Lý Tinh Hà đã bị kích cho chạy ra.
Lý Tinh Hà hai mắt tan rã, thẳng tắp ngã xuống.
Tiếp đó, từ trên người y tỏa ra ánh sáng xanh, cái gì đó dần dần từ trạng thái gấp lại được mở ra, trước mặt Tư Hạo Lam xuất hiện màn hình điện tử quen thuộc.
Sự tình phát sinh rất nhanh, tất cả mọi người đều thất kinh.
Tư Hạo Lam còn đang kinh ngạc với câu ‘tuân thủ theo nội dung kịch bản nguyên bản’, trong tíc tắc đã bị ấn vào trong xe. Vào lúc này, Lý Tinh Hà so với thường ngày chậm rì rì – nói dễ nghe chút là tao nhã, nói khó nghe chút là do dự thiếu quyết đoán – biểu hiện hoàn toàn khác biệt, động tác nhanh như chớp giật, hoàn toàn không chậm trễ, đồng thời y còn dùng tuyệt kỹ sư môn đối phó với Tư Hạo Lam.
Lý Tinh Hà giống như Tư Hạo Lam, mặc dù không còn bất kỳ pháp lực tu vi gì, nhưng chỉ vẻn vẹn dựa vào ngoại công vẫn có thể một chiêu chế phục người bình thường.
Tư Hạo Lam không phải người bình thường, tuy nhiên hắn không ngờ Lý Tinh Hà sẽ dùng võ công lợi hại như vậy đối phó với hắn. Từ khi đến thế giới này, hắn đuổi theo Lý Tinh Hà đánh nhiều lần, đều là công phu bề ngoài, ai cũng không sử dụng võ pháp thật.
Không ngờ khoảnh khắc thực sự dùng lại chính là ở nơi này.
Tay Lý Tinh Hà kiềm chế cánh tay Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam nằm trên ghế sau, tay phải hướng ra ngoài lật nghiêng, chế trụ ngược lại tay Lý Tinh Hà, chân dài co lại rồi đạp ra, tàn nhẫn mà đạp vào bụng y.
Lý Tinh Hà một tay cùng Tư Hạo Lam dây dưa, một tay khóa lấy chân của hắn, vội vàng đem hắn tiếp tục đẩy vào trong xe.
Trong chớp mắt, hai người đã so qua mấy chiêu, Lý Tinh Hà đánh không lại Tư Hạo Lam, chỉ là Tư Hạo Lam vừa nãy nhất thời không quan sát nên bị y đoạt mất tiên cơ, lúc này không gian bên trong xe nhỏ hẹp, Lý Tinh Hà đứng ở ngoài xe ưu thế rất lớn, Tư Hạo Lam tạm thời đá y không được.
“Hạo Lam quân, ngươi tại sao cứ phải đối nghịch với nội dung kịch bản?” Lý Tinh Hà nhanh chóng nói.
Thân thể Tư Hạo Lam khựng lại, Lý Tinh Hà nhân cơ hội nhét cả người hắn vào trong xe, ‘Ầm’ một tiếng đóng cửa xe, lập tức khóa lại.
Một loạt động tác như thế kỳ thực chỉ phát sinh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, từ khi Kha Lâm nhìn thấy Lý Tinh Hà kéo Tư Hạo Lam, đến lúc Lý Tinh Hà khóa hắn vào trong xe còn chưa tới mấy phút. Kha Lâm từ trong kinh ngạc tỉnh dậy, tức giận gầm lên: “Mày muốn làm gì?!”
Sau khi Lý Tinh Hà đóng cửa xe lại, Kha Lâm ra lệnh cho cấp dưới mặc âu phục đen tới ngăn cản y, nhưng mà đã để mất tiên cơ thì làm sao ngăn được. Lý Tinh Hà phi thân vài cái đá văng mấy người, lật người leo lên xe, ngồi vào ghế cạnh tài xế, lớn tiếng quát người tài xế nãy giờ vẫn ngồi trong Bentley: “Lái xe!”
Tài xế mặt ngốc lăng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng Lý Tinh Hà vừa ra lệnh ông ta liền lập tức nghe theo: “Được!”. Tài xế đột ngột khởi động xe, một cước giẫm ga, vọt ra ngoài.
Kha Lâm quả thực không thể tin nổi. Lý Tinh Hà bắt cóc Tư Hạo Lam ngay trước mặt y!
Y hận bản thân không thể tự mình đứng dậy chặn xe lại, lại hận chính mình không có cách nào từ xe lăn đứng lên.
“Mau đuổi theo a!” Cơn tức giận của Kha Lâm càng thêm điên cuồng, chiếc Audi màu đen ở phía sau cấp tốc chạy ra khỏi đoàn xe, thẳng tắp hướng phía sau chiếc Bentley kia đuổi theo.
Kha Lâm trơ mắt nhìn mấy chiếc xe từ cửa khách sạn chạy như bay ra ngoài, biến mất trong ánh đèn đường sáng choang của thành phố.
Y tay nắm chặt thành quyền, tàn nhẫn đập xuống tay vịn xe lăn.
Lý Chính Tường đứng ở cửa khách sạn, thấy cảnh tượng này cũng khiếp sợ y như vậy.
Con trai từ khi tiến vào giới diễn viên đến nay luôn không quản chuyện kinh doanh trong nhà, ai ngờ ngày hôm nay Lý Tinh Hà nghe nói ông đi dự hội nghị ở đây, hỏi thăm biết được Kha Lâm cũng tới, không nói hai lời bảo rằng sẽ tới khách sạn đón ông.
Lý Chính Tường cũng không nghĩ tới chuyện con trai sau khi đến sẽ kéo Tư Hạo Lam vào xe, nghênh ngang rời đi.
Xe Audi của cấp dưới Kha Lâm theo đuổi sát sao Bentley của Lý Tinh Hà, đường xá buổi tối của thành phố ít tắc nghẽn nhưng vẫn còn khá nhiều xe trên đường, trên đường vành đai lại không có phép xe chạy vào, tài xế Bentley khá bị gò bó.
“Đến căn hộ tôi mới mua.” Lý Tinh Hà ngồi ở vị trí cạnh tài xế nói. Y liếc mắt nhìn phía sau, Audi vẫn đuổi sát bọn họ không buông tha, như chém đinh chặt sắt mà dặn dò, “Cắt đuôi bọn họ.”
Tài xế chỉ nghe theo lệnh của ông chủ mình, tràn đầy phấn khởi mà nói: “Được rồi, ngài ngồi cho vững!”
Trong bóng đêm chiếc siêu xe từ đường chính chạy băng băng đột ngột rẽ vào đường nhỏ bên cạnh, cú rẽ bất ngờ khiến Audi đằng sau không ứng phó kịp. Tài xế lái xe trong mạng lưới giao thông đô thị phức tạp luồn tới luồn lui. Ông là tài xế chuyên dụng của ảnh đế, bình thường làm không ít loại chuyện này, đắc ý nói: “Mấy người đằng sau so với fan của ngài còn dễ đối phó hơn nhiều, yên tâm đi tiểu Lý tiên sinh, toàn bộ cứ để tôi lo, bất kể là fan cứng hay paparazzi, tất cả tôi đều có thể cắt đuôi!”
Tư Hạo Lam ngồi ở phía sau, nhìn tài xế như kẻ ngớ ngẩn. Hắn vẫn luôn không hé răng, cũng không phản kháng, chỉ là khóe miệng hạ xuống, khoanh tay âm trầm nhìn chằm chằm vào sau gáy Lý Tinh Hà.
Lý Tinh Hà giương mắt lên, từ trong gương chiếu hậu đối diện ánh mắt của Tư Hạo Lam, lập tức liền dời tầm mắt.
Tư Hạo Lam kiềm chế hỏa khí muốn lột da Lý Tinh Hà, ngược lại muốn xem xem tên này nhiều lần lặp đi lặp lại về nội dung kịch bản rốt cuộc là có chuyện gì.
Tài xế dù sao cũng là một tay già đời, lợi dụng tình hình giao thông và địa hình mà phóng như bay qua các khúc ngoặt, xuyên vào hẻm nhỏ. Đây dù gì cũng không phải đang quay phim đuổi bắt xe, không khoa trương như vậy, mấy chiếc Audi đằng sau lúc đầu còn có thể theo kịp, sau đó toàn bộ đều biến mất không còn hình bóng, hoàn toàn bị bỏ rơi.
Người trên xe Audi thấy đuổi theo vô vọng, lấy điện thoại di động ra báo cáo Kha Lâm: “Boss, chúng tôi mất dấu rồi.”
Kha Lâm cúp điện thoại, sắc mặt tái nhợt.
Y liền gọi vào di động Tư Hạo Lam, kết quả phát hiện tiếng chuông điện thoại vang lên cách đó không xa, người bên cạnh bước qua xem thử mới thấy điện thoại của Tư Hạo Lam rớt trong một góc tối.
Nhất định là lúc nãy giãy dụa làm rơi.
Vừa nãy Tư Hạo Lam cùng Lý Tinh Hà so chiêu trong khoảng thời gian rất ngắn, tất cả mọi người tưởng rằng hắn đang giãy dụa, lúc này nhìn thấy điện thoại bị thất lạc thì càng thêm hoảng sợ.
Sarah nghe thấy tiếng hỗn loạn ở cửa khách sạn, từ trên lầu đi xuống canh giữ bên người Kha Lâm, Kha Lâm quay đầu dặn dò cô: “Cô đi sắp xếp người, nhất định phải tìm ra Lý Tinh Hà, càng nhanh càng tốt.”
Sarah nhận trách nhiệm, lập tức đi an bài.
“Chuyện này… có hiểu lầm gì hay không?” Lý Chính Tường không rời đi, ông cũng đang nỗ lực liên hệ với Lý Tinh Hà, ông đồng dạng hoàn toàn không hiểu con trai mình làm gì.
Kha Lâm quay đầu nhìn Lý Chính Tường, ánh đèn màu sắc sặc sỡ của khách sạn chiếu rọi trên khuôn mặt tái nhợt của y, khiến vẻ mặt y hiện ra sự âm u khủng bố.
Thanh âm y khàn khàn, từng chữ từng câu nói với Lý Chính Tường: “Ông tốt nhất nên mong rằng Tư Hạo Lam không gặp bất cứ tổn hại nào, bằng không tôi cũng không thể bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra.”
Tư Hạo Lam bên này bị ép buộc đến căn hộ của Lý Tinh Hà, đến nơi rồi Tư Hạo Lam mới biết đó là một căn bất động sản cao cấp mới xây, tỷ lệ người ở chưa cao lắm, hơn nửa đêm trên con đường nhỏ của khu dân cư xanh không có bất kỳ ai.
Xe trực tiếp dừng lại tại ven đường, cửa xe gắt gao khóa chặt. Lý Tinh Hà trước tiên bước xuống xe, lúc này mới giúp Tư Hạo Lam mở cửa ra.
Tư Hạo Lam cũng bước xuống, đứng ven đường nhìn Lý Tinh Hà.
Lý Tinh Hà lúc này rất bình tĩnh, còn có thể đùa giỡn: “Ta còn tưởng rằng ngươi nửa đường sẽ cướp vô-lăng, làm một trận đại chiến trên đường.”
Tư Hạo Lam không chút nào cảm thấy buồn cười, nói không chút biểu cảm: “Ta là công dân ưu tú, tuân thủ luật giao thông.”
Lý Tinh Hà ngược lại bị chọc cười, khóe miệng cong lên, bảo: “Không ngờ Hạo Lam quân chưa bao giờ nghe theo quản giáo sau khi đến thế giới này liền bắt đầu trở nên tuân thủ luật pháp.” Y nhìn về phía Tư Hạo Lam, nụ cười trên khóe miệng ý nghĩa không rõ, “Vậy tại sao còn cố tình không muốn tuân theo nội dung kịch bản.”
Đây đã là lần thứ ba trong tối hôm nay Lý Tinh Hà nói mấy chữ ‘nội dung kịch bản’ này.
Lý Tinh Hà để tài xế lái xe rời đi, nói với Tư Hạo Lam: “Theo ta lên ngồi một chút đi.”
Tư Hạo Lam trầm mặc, cùng hắn lên căn hộ.
Căn hộ của ảnh đế ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, có vẻ là không ở đây nhiều nên trong phòng đồ vật không có bao nhiêu, khá trống trải, phong cách trang trí thời thượng mà cá tính, ngược lại rất phù hợp với thân phận ảnh đế.
Tư Hạo Lam vừa vào nhà đã thấy trong phòng khách trưng bày cúp ảnh đế ‘Tiểu kim nhân’.
*Người tí hon màu vàng
Giải thưởng có giá trị nhất trong ngành công nghiệp điện ảnh trong nước, tuổi còn trẻ đã lấy được giải ảnh đế, Tư Hạo Lam sau khi tiến vào giới diễn viên mới hiểu được không dễ dàng gì, hắn còn thật bội phục ảnh đế trong sách gốc.
Người hắn bội phục là ảnh đế, chứ không phải nam nhân trúng tà trước mắt này.
Lý Tinh Hà trúng tà nhàn nhã bước vào phòng khách, phi thường thưởng thức gian phòng nhỏ gọn mà xa hoa này, nói với Tư Hạo Lam: “Ta vẫn không hiểu, ngươi tại sao không đi theo nội dung kịch bản, rõ ràng là dựa theo nội dung kịch bản ngươi cái gì cũng có được.”
Y chỉ chỉ cái cúp kia, nói: “Trong sách gốc, cuối cùng ngươi cũng có thể lấy được vật kia, ở trong vòng giải trí được được cả danh lẫn lợi. Lúc trước ta cung cấp cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, cho ngươi đến công ty của ta, dẫn ngươi đi tham gia tiệc rượu danh giá, giúp ngươi tìm phim đóng, giúp ngươi tham gia gameshow.”
Ánh mắt Lý Tinh Hà nóng bỏng nhìn Tư Hạo Lam, ôn nhu nói: “Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, chỉ cần ngươi ở cùng ta, tất cả thứ ngươi muốn đều có thể đạt được.” Nói mãi, thần sắc của y trở nên quái lạ, “Nhưng mà bất kể ta làm gì, ngươi cuối cùng nhất định sẽ trở lại bên cạnh tên nhân vật phản diện kia. Ngươi tại sao không muốn đứng ở cùng phía với ta.”
Tư Hạo Lam lắng nghe bài phát biểu của y.
Vào giờ phút này Lý Tinh Hà khoa trương như đang thật sự diễn kịch, căn phòng này là sân khấu của y, trên mặt y lập lòe sự hưng phấn quỷ dị.
Cho tới nay Lý Tinh Hà vẫn luôn là nhân sĩ chính phái khờ khạo thích giảng đạo lý, tối nay y đột nhiên lắc mình biến hóa, đổi thành hình thức ảnh đế thành thục bá đạo, khiến Tư Hạo Lam ở trong lòng điên cuồng trợn trắng mắt.
Tư Hạo Lam quan sát y, nói: “Chúng ta vì chuyện này đã nói qua vô số lần, đạo bất đồng tương vi mưu*, ngươi đến bây giờ vẫn chưa hiểu sao?”
*Không cùng chí hướng và quan niệm thì không thể hợp tác
Lý Tinh Hà kiên nhẫn nói: “Đi theo nội dung kịch bản mới là chính đạo, cuối cùng mọi người đều đến được kết cục nên có, như vậy không phải là đại hoan hỉ sao?”
Không thể là đại hoan hỉ. Nếu bỏ mặc nội dung kịch bản phát triển, người cuối cùng không được chết tử tế chỉ có mỗi Kha Lâm.
Tư Hạo Lam biết hắn không thể thuyết phục Lý Tinh Hà, lại hỏi: “Nếu như ta kiên trì không đáp ứng thì sao?”
Trong mắt Lý Tinh Hà có sự mù mịt thoảng qua, y nói: “Ngươi quá ngoan cố.”
Tư Hạo Lam khinh bỉ nhìn gian phòng này, bảo: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể bắt cóc ta? Nếu không phải ta tự nguyện theo tới, ngươi một bước cũng đừng hòng tiếp cận ta.”
Lý Tinh Hà suy nghĩ một chút, bày ra dáng vẻ khổ não: “Đúng vậy, Hạo Lam quân đệ nhất thiên hạ không thể dùng vũ lực chinh phục, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác.” Y cười cười, “Thế giới này, ngoại trừ có pháp luật cai trị, không phải còn có đạo lý đối nhân xử thế sao? Luôn luôn có rất nhiều cách.”
Tư Hạo Lam bị bộ dạng của y làm cho buồn nôn, ngược lại hắn triệt để xác định được một chuyện.
Lý Tinh Hà ung dung đi tới cạnh quầy bar trong phòng khách, vươn tay cầm lấy một ly rượu, nói: “Hạo Lam quân, có muốn uống một ly hay không, chúng ta chậm rãi tán gẫu.”
Tư Hạo Lam vừa mở miệng nói “Được a.” vừa nhẹ nhàng di chuyển tới trước tủ trưng bày.
“Như vậy mới đúng.” Lý Tinh Hà cầm ly, từ tốn rót rượu, “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hà tất phải chống lại vận mệnh.”
Tư Hạo Lam lúc này đã mở cửa tủ trưng bày, từ bên trong lấy ra cái cúp giải thưởng điện ảnh kia.
Đúng là hàng thật giá thật, đủ nặng.
Hắn cầm lấy cúp, từ phía sau lưng Lý Tinh Hà bước tới. Lý Tinh Hà đang rót rượu, mới vừa bưng ly xoay người, Tư Hạo Lam đã vung cái cúp màu vàng thẳng tắp đập về phía trán y.
Sức lực của Hạo Lam quân như một cây búa bằng kim cương, khỏe như Lý Quỳ*, hung mãnh như sấm chớp, sức mạnh vô địch, không gì ngăn cản nổi.
*Lý Quỳ: nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử, là một trong những người khỏe nhất của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Mẹ nó, cái tên đầu gỗ Lý Tinh Hà từ lúc nào nói chuyện ve vãn đến thế. Nếu mà y có thể tán tỉnh giỏi vậy, làm gì tới mức qua hai thế giới vẫn chưa kiếm được vợ? Khẳng định có quỷ.
Ngay tại khoảnh khắc cái cúp kim loại sắp sửa đập vào đầu Lý Tinh Hà, âm thanh điện tử của máy móc từ giữa không gian vang lên trong căn phòng.
“Nhắc nhở! Nhắc nhở!”
“Kí chủ gặp phải công kích trí mạng… Lập tức tiến hành tính toán…”
“Khởi động hình thức bảo vệ nhân vật chính.”
Tư Hạo Lam tại vị trí cách đầu Lý Tinh Hà 1 cm đột ngột dừng lại, sức lực như búa kim cương không đụng vào đầu Lý Tinh Hà, nhưng bí mật chôn giấu trong cơ thể của Lý Tinh Hà đã bị kích cho chạy ra.
Lý Tinh Hà hai mắt tan rã, thẳng tắp ngã xuống.
Tiếp đó, từ trên người y tỏa ra ánh sáng xanh, cái gì đó dần dần từ trạng thái gấp lại được mở ra, trước mặt Tư Hạo Lam xuất hiện màn hình điện tử quen thuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook