Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang
-
Chương 34
Thành Du bước ra khỏi học cung, nhớ tới việc ngày trước, trong lòng bỗng hoảng hốt.
Hiện tại mặt ngoài hắn luôn tỏ ra cung kính với trưởng công chúa, chưa bao giờ làm trái ý cậu. Nhưng sâu trong nội tâm lại có cùng suy nghĩ với đám con cháu quý tộc kia, thậm chí ẩn giấu mấy phần oán hận.
Thành Du mới chỉ mười tuổi, cũng đã kinh qua rất nhiều khổ sở, những trải nghiệm này đã rèn luyện tính kiên nhẫn cho hắn.
Ngoại trừ có hận thù đối với vương phi đã hại chết mẫu thân thì đám người còn lại không đáng để nhắc tới. Cho dù là Nguyên Giác, người lúc trước bắt nạt hắn thậm tệ cũng chẳng khơi dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Trưởng công chúa có thể khiến hắn nảy sinh oán hận là do sự kiện quỳ dưới tuyết kia.
Lần đầu gặp gỡ, Thành Du đã nghĩ cậu là tiên nữ tới đón mình, giống như một tia sáng chói mắt xông vào sinh mệnh tăm tối của hắn. Nhưng, phần ảo tưởng này đã hoàn toàn tan vỡ trong chưa đầy một ngày.
Trưởng công chúa mà hắn từng biết ơn, cứu hắn về chỉ vì để khiêu khích Nguyên Giác, khi đạt được mục đích liền coi như không có chuyện gì xảy ra. Sợ hắn làm bẩn cung điện của mình, nhẫn tâm để thị nữ dùng nước tuyết lau người cho hắn.
Cảm giác từ trên trời rơi xuống đất này quả thực quá khác biệt, ngay cả Thành Du cũng hơi không chịu nổi.
Hắn vẫn cho là mình sẽ bị hành hạ đến chết đi sống lại, nếu may mắn thì có thể kéo dài hơi tàn.
Nhưng những gì hôm nay phu tử nói đã phá vỡ sự thật mà Thành Du đã từng tin.
Tưởng rằng hành động đó chỉ để dằn vặt, hoá ra là vì cứu mạng hắn. Thậm chí lúc được thị nữ cõng vào trong, âm thanh ngập tràn ác ý và giễu cợt của trưởng công chúa đều nhằm mục đích khiến hắn không ngất xỉu.
Vừa rồi ở trong lớp, phu tử đã dùng chính kinh nghiệm của bản thân, tỉ mỉ phân tích phương pháp cứu người bị đông lạnh. Trong đó có một điều là phải cố gắng duy trì sự tỉnh táo của người bệnh, nếu hôn mê sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Thì ra những gì hắn nhìn thấy, nghe thấy đều không chân thực, nội tâm của trưởng công chúa ngang ngược kia cũng chẳng giống như vẻ bề ngoài.
Thành Du bước thật nhanh về hoàng cung. Đây là lần đầu tiên hắn vui vẻ trở lại cái lồng giam đó.
Thời điểm Thành Du đi vào trong cung điện của trưởng công chúa, cậu vẫn đang bầu bạn với nhị công chúa, chưa quay về.
Thị nữ Cốc Vũ thấy Thành Du vào cửa, tiến lên hành lễ: “Công tử, tối nay công chúa có lẽ sẽ ngủ ở chỗ nhị công chúa, cho nên người không cần phải chờ ạ.”
Thành Du sững sờ, cảm thấy có chút thất vọng. Hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Bài giảng buổi sáng hơi khó hiểu, ta có thể đến thư phòng để sửa lại bài vở không?”
Cốc Vũ cười đáp: “Xin người cứ tự nhiên.”
Trong cung điện này ngoại trừ tẩm cung của công chúa thì Thành Du có thể đi tới bất cứ đâu, không bị hạn chế. Hắn gật đầu với Cốc Vũ rồi xoay lưng đi tới thư phòng.
Thành Du trời sinh đã rất cẩn thận, ban đầu vì không thích tính tình hống hách của trưởng công chúa nên chỉ có mặt ngoài là thuận theo đối phương, tránh khỏi việc phải chịu sự tra tấn.
Hiện tại hắn đã biết trưởng công chúa không hề xấu tính như vậy, cho nên hắn liền nổi lên tâm tư muốn tìm hiểu sự thật.
Thành Du bước vào thư phòng, không để ý đến giá sách bên cạnh mà bước tới một rương gỗ lớn để ở trong góc.
Tuy công chúa rất ngang bướng nhưng vô cùng yêu thích các loại tạp thư. Đối với sách vở cũng vẫn là có mới nới cũ, quyển nào đã đọc xong đều vứt vào cái rương này, chỉ có quyển nào đang đọc hoặc chưa đọc mới có thể đặt trên kệ sách.
Trước khi vào học cung trưởng công chúa đã từng nói, để phòng ngừa Thành Du làm mình mất mặt, cho phép hắn tự do tiến vào thư phòng cậu xem sách.
Thành Du tìm trong rương gỗ chốc lát, vẫn chưa phát hiện được sách gì liên quan đến y dược, nhưng lại thấy được một quyển quy định học cung.
Ở chung với trưởng công chúa suốt mấy tháng nay, Thành Du biết rõ sở thích của đối phương, loại thư tịch này cậu chắc chắn sẽ không bao giờ đụng vào. Thế nhưng, quyển sách này lại có dấu vết đã từng xem qua.
Hắn tiện tay lật ra, liền bắt gặp nét chữ quen thuộc: Là con cháu quý tộc nhưng không nói rõ là quý tộc bổn quốc, có thể coi đây là thứ để thuyết phục phu tử nhận Thành Du vào học.
Bàn tay Thành Du cứng đờ, trước khi trưởng công chúa dẫn hắn đến học cung cũng từng nói.
“Thành Du, ngày mai ta sẽ tới học cung học. Bên trong học cung không cho phép mang nộ bộc theo, ngươi sử dụng danh nghĩa học sinh tới đó thay ta làm chút việc vặt vãnh.”
“Học cung sẽ không chấp nhận thân phận này của ta.”
Trưởng công chúa chỉ hất cằm, đáp: “Tại Nguyên Quốc này ngoại trừ bệ hạ và mẫu thân, không ai dám cãi lại những gì ta nói cả.”
Lúc đó Thành Du đã nghĩ, cho dù đối mặt với phu tử đức cao vọng trọng thì trưởng công chúa cũng dùng quyền thế ép người, quả nhiên không khác gì so với lời đồn.
Nhưng những gì viết trong cuốn quy định học cung đã hoàn toàn lật đổ mọi hiểu biết của Thành Du về trưởng công chúa.
Thành Du ngồi im trước rương gỗ chốc lát, cất toàn bộ thư tịch vào đúng vị trí cũ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mới bước đến cửa đã có ai đó tiến đến, vừa vặn là người mà hắn đang muốn gặp.
“Thành Du, quả nhiên là ngươi vẫn còn ở đây.” Đỗ Yến trở về đã nghe Cốc Vũ nói, Thành Du hiện ở trong thư phòng, cho nên mới đi tới.
“Công chúa, sao người lại quay về?”
Đỗ Yến lườm hắn: “Đây là chỗ của ta, ta về thì đã làm sao?”
Thành Du đáp: “Ta không có ý đó. Ban nãy ta mới sửa soạn xong những gì phu tử giảng, có thể thuật lại cho người.”
Dứt lời, hắn đón lấy án thư từ thị nữ bên ngoài đưa đến, đặt trên giường cạnh cửa sổ. Chuẩn bị xong xuôi, hắn liền xoay người chìa tay: “Công chúa, mời ngồi. Hôm nay phu tử kể rất nhiều chuyện truyền miệng thú vị.”
Đỗ Yến nghe vậy, ánh mắt sáng lên, bước nhanh tới, cầm một miếng điểm tâm: “Rất tốt, ngươi mau nói từ đầu tới cuối cho ta nghe. Nếu sai một cái, ta sẽ quất ngươi một roi.”
Cậu vẫn là bộ dạng ngông cuồng, ngang ngược kia nhưng cảm xúc của Thành Du đã hoàn toàn khác trước.
Bây giờ xem ra, nàng chỉ là một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn cực kì hung ác nhưng trên thực tế lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì quá đáng.
Lúc này Thành Du bỗng nhớ ra, trong suốt mấy tháng qua, mình đều được ăn thức ăn ngon nhất, mặc xiêm y đẹp nhất, thậm chí còn có thể vào học cung học tập với con cháu quý tộc Nguyên Quốc.
Mà những gì hắn phải bỏ ra chỉ là cùng chơi với công chúa, thỉnh thoảng bị cậu răn dạy vài câu.
“Thành Du!” Đỗ Yến lớn tiếng quát, khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao đối phương lại im lặng như thế.
Thành Du hoàn hồn, nhìn Đỗ Yến đang trừng mắt nhìn hắn, khóe môi vô tình nhếch lên, sau đó mới bắt đầu thuật lại bài giảng hôm nay.
Thành Du sẽ không nói tới chuyện người thợ săn kia, thay vào đó, hắn chọn một điển tích mà mình đã từng đọc để bù vào.
Đỗ Yến nghe rất nghiêm túc, chưa hề phát hiện bất kỳ điểm khác thường gì.
***
Ngày hôm đó học cung cho nghỉ, Đỗ Yến ở trong hoa viên chơi đùa cùng Nguyên Ninh.
Đỗ Yến ngắm nghía chiếc cung tên trong tay. Cây cung này tuy rất tinh xảo, nhưng cũng không giống các loại trang sức nạm bảo thạch các cô nương thường hay thích mà giống với kiểu cung các binh sĩ sử dụng hơn.
Trước đó vài ngày, Đỗ Yến đã bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, đây cũng là thứ mà cữu cữu Ngô Trung Úy tặng cho cậu.
Ngô gia đương nhiên là biết thân phận thực sự của Đỗ Yến, bằng không chỉ dựa vào mỗi năng lực của hoàng hậu, e rằng cũng không thể lừa dối được bao lâu.
Do đó, cách nuôi dạy của Ngô gia đối với Đỗ Yến và Nguyên Ninh cũng khác biệt. Từ nhỏ trừ việc ở học cung học tập, ở nhà học nói, nghe hoàng hậu dạy cách bàn mưu tính kế, mà còn phải học tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung tại Ngô gia.
Nguyên Ninh cảm thấy Đỗ Yến cầm đao mua kiếm chẳng có gì bất ổn hết, dù sao từ nhỏ thân thể nàng đã yếu hơn tỷ tỷ, không có hứng thú với chuyện này.
Song, nàng lại vô cùng tò mò đối với bản lĩnh của tỷ tỷ: “A tỷ, bây giờ tài bắt cung của tỷ đã đạt đến mức nào rồi. Ta nghe nói, nếu luyện tập tới mức tối đa thì có thể bắn thiện xạ như thần, không chệch một phân.”
Đỗ Yến cười đáp: “Thiện xạ như thần thì tạm thời ta vẫn chưa làm được nhưng bách phát bách trúng thì có thể.”
Nguyên Ninh mở to hai mắt: “Thật không? Nhưng tỷ mới học bắn cung có hơn tháng thôi mà…”
Cậu nhăn mày, vẫy tay với Thành Du đang đứng đằng xa: “Thành Du, ngươi lại đây.”
Đến khi Thành Du đi tới trước mặt cậu, Đỗ Yến bèn cầm tách trà trên tay đưa cho hắn, nói: “Qua đó, đứng chỗ cái cây kia.”
Mặc dù Thành Du không biết cậu có ý định gì nhưng vẫn không mở miệng hỏi, ngoan ngoãn bước tới tàng cây.
Đỗ Yến thấy khoảng cách này là vừa đủ, bèn lên tiếng: “Đặt tách trà lên trên đầu, không được nhúc nhích.”
Dứt lời, liền giương cung, tư thế ngắm bắn vô cùng chính xác.
Nguyên Ninh kinh hãi, nhảy dựng lên: “A tỷ, đừng như vậy mà. Ta biết tỷ bắn cung rất giỏi rồi, không muốn xem nữa.”
Đỗ Yến liếc nhìn nàng: “Sao lại thế, nếu không cho Ninh nhi tận mắt chứng kiến thì chẳng phải ta chỉ biết nói suông thôi à.”
Dứt lời, cậu cầm lấy mũi tên thị nữ đưa tới, đặt lên dây cung.
Nguyên Ninh muốn tiến tới ngăn cản, lại nghe Đỗ Yến bảo: “Muội cũng đừng cử động, khiến ta mất tập trung thì cái mạng nhỏ này của Thành Du cũng khó mà giữ được.”
Nguyên Ninh vội vã dừng động tác, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi. Nàng không dám tới gần Đỗ Yến, đành phải cất giọng nói: “Thành Du, ngươi mau đi đi!”
Thành Du vẫn không nhúc nhích, biểu tình chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
Đỗ Yến ngắm bắn trong chốc lát, thấy Thành Du đứng đó, lông mày cũng chẳng nhíu, cặp mắt đen kịt kia chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu.
Đỗ Yến bị hắn nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái. Cuối cùng cậu buông lỏng tay, quăng cái cung lên trên bàn: “Nhàm chán! Thành Du, ngươi trở về đây cho ta.”
Lúc Thành Du bước tới, hắn cúi đầu, ở góc độ mà Đỗ Yến không thể phát hiện, thấp giọng cười: “Quả nhiên là thế.”
============
Haizz, thời buổi này đóng vai ác thôi cũng khó khăn!
Hiện tại mặt ngoài hắn luôn tỏ ra cung kính với trưởng công chúa, chưa bao giờ làm trái ý cậu. Nhưng sâu trong nội tâm lại có cùng suy nghĩ với đám con cháu quý tộc kia, thậm chí ẩn giấu mấy phần oán hận.
Thành Du mới chỉ mười tuổi, cũng đã kinh qua rất nhiều khổ sở, những trải nghiệm này đã rèn luyện tính kiên nhẫn cho hắn.
Ngoại trừ có hận thù đối với vương phi đã hại chết mẫu thân thì đám người còn lại không đáng để nhắc tới. Cho dù là Nguyên Giác, người lúc trước bắt nạt hắn thậm tệ cũng chẳng khơi dậy nổi nửa phần gợn sóng.
Trưởng công chúa có thể khiến hắn nảy sinh oán hận là do sự kiện quỳ dưới tuyết kia.
Lần đầu gặp gỡ, Thành Du đã nghĩ cậu là tiên nữ tới đón mình, giống như một tia sáng chói mắt xông vào sinh mệnh tăm tối của hắn. Nhưng, phần ảo tưởng này đã hoàn toàn tan vỡ trong chưa đầy một ngày.
Trưởng công chúa mà hắn từng biết ơn, cứu hắn về chỉ vì để khiêu khích Nguyên Giác, khi đạt được mục đích liền coi như không có chuyện gì xảy ra. Sợ hắn làm bẩn cung điện của mình, nhẫn tâm để thị nữ dùng nước tuyết lau người cho hắn.
Cảm giác từ trên trời rơi xuống đất này quả thực quá khác biệt, ngay cả Thành Du cũng hơi không chịu nổi.
Hắn vẫn cho là mình sẽ bị hành hạ đến chết đi sống lại, nếu may mắn thì có thể kéo dài hơi tàn.
Nhưng những gì hôm nay phu tử nói đã phá vỡ sự thật mà Thành Du đã từng tin.
Tưởng rằng hành động đó chỉ để dằn vặt, hoá ra là vì cứu mạng hắn. Thậm chí lúc được thị nữ cõng vào trong, âm thanh ngập tràn ác ý và giễu cợt của trưởng công chúa đều nhằm mục đích khiến hắn không ngất xỉu.
Vừa rồi ở trong lớp, phu tử đã dùng chính kinh nghiệm của bản thân, tỉ mỉ phân tích phương pháp cứu người bị đông lạnh. Trong đó có một điều là phải cố gắng duy trì sự tỉnh táo của người bệnh, nếu hôn mê sẽ không thể tỉnh lại nữa.
Thì ra những gì hắn nhìn thấy, nghe thấy đều không chân thực, nội tâm của trưởng công chúa ngang ngược kia cũng chẳng giống như vẻ bề ngoài.
Thành Du bước thật nhanh về hoàng cung. Đây là lần đầu tiên hắn vui vẻ trở lại cái lồng giam đó.
Thời điểm Thành Du đi vào trong cung điện của trưởng công chúa, cậu vẫn đang bầu bạn với nhị công chúa, chưa quay về.
Thị nữ Cốc Vũ thấy Thành Du vào cửa, tiến lên hành lễ: “Công tử, tối nay công chúa có lẽ sẽ ngủ ở chỗ nhị công chúa, cho nên người không cần phải chờ ạ.”
Thành Du sững sờ, cảm thấy có chút thất vọng. Hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Bài giảng buổi sáng hơi khó hiểu, ta có thể đến thư phòng để sửa lại bài vở không?”
Cốc Vũ cười đáp: “Xin người cứ tự nhiên.”
Trong cung điện này ngoại trừ tẩm cung của công chúa thì Thành Du có thể đi tới bất cứ đâu, không bị hạn chế. Hắn gật đầu với Cốc Vũ rồi xoay lưng đi tới thư phòng.
Thành Du trời sinh đã rất cẩn thận, ban đầu vì không thích tính tình hống hách của trưởng công chúa nên chỉ có mặt ngoài là thuận theo đối phương, tránh khỏi việc phải chịu sự tra tấn.
Hiện tại hắn đã biết trưởng công chúa không hề xấu tính như vậy, cho nên hắn liền nổi lên tâm tư muốn tìm hiểu sự thật.
Thành Du bước vào thư phòng, không để ý đến giá sách bên cạnh mà bước tới một rương gỗ lớn để ở trong góc.
Tuy công chúa rất ngang bướng nhưng vô cùng yêu thích các loại tạp thư. Đối với sách vở cũng vẫn là có mới nới cũ, quyển nào đã đọc xong đều vứt vào cái rương này, chỉ có quyển nào đang đọc hoặc chưa đọc mới có thể đặt trên kệ sách.
Trước khi vào học cung trưởng công chúa đã từng nói, để phòng ngừa Thành Du làm mình mất mặt, cho phép hắn tự do tiến vào thư phòng cậu xem sách.
Thành Du tìm trong rương gỗ chốc lát, vẫn chưa phát hiện được sách gì liên quan đến y dược, nhưng lại thấy được một quyển quy định học cung.
Ở chung với trưởng công chúa suốt mấy tháng nay, Thành Du biết rõ sở thích của đối phương, loại thư tịch này cậu chắc chắn sẽ không bao giờ đụng vào. Thế nhưng, quyển sách này lại có dấu vết đã từng xem qua.
Hắn tiện tay lật ra, liền bắt gặp nét chữ quen thuộc: Là con cháu quý tộc nhưng không nói rõ là quý tộc bổn quốc, có thể coi đây là thứ để thuyết phục phu tử nhận Thành Du vào học.
Bàn tay Thành Du cứng đờ, trước khi trưởng công chúa dẫn hắn đến học cung cũng từng nói.
“Thành Du, ngày mai ta sẽ tới học cung học. Bên trong học cung không cho phép mang nộ bộc theo, ngươi sử dụng danh nghĩa học sinh tới đó thay ta làm chút việc vặt vãnh.”
“Học cung sẽ không chấp nhận thân phận này của ta.”
Trưởng công chúa chỉ hất cằm, đáp: “Tại Nguyên Quốc này ngoại trừ bệ hạ và mẫu thân, không ai dám cãi lại những gì ta nói cả.”
Lúc đó Thành Du đã nghĩ, cho dù đối mặt với phu tử đức cao vọng trọng thì trưởng công chúa cũng dùng quyền thế ép người, quả nhiên không khác gì so với lời đồn.
Nhưng những gì viết trong cuốn quy định học cung đã hoàn toàn lật đổ mọi hiểu biết của Thành Du về trưởng công chúa.
Thành Du ngồi im trước rương gỗ chốc lát, cất toàn bộ thư tịch vào đúng vị trí cũ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mới bước đến cửa đã có ai đó tiến đến, vừa vặn là người mà hắn đang muốn gặp.
“Thành Du, quả nhiên là ngươi vẫn còn ở đây.” Đỗ Yến trở về đã nghe Cốc Vũ nói, Thành Du hiện ở trong thư phòng, cho nên mới đi tới.
“Công chúa, sao người lại quay về?”
Đỗ Yến lườm hắn: “Đây là chỗ của ta, ta về thì đã làm sao?”
Thành Du đáp: “Ta không có ý đó. Ban nãy ta mới sửa soạn xong những gì phu tử giảng, có thể thuật lại cho người.”
Dứt lời, hắn đón lấy án thư từ thị nữ bên ngoài đưa đến, đặt trên giường cạnh cửa sổ. Chuẩn bị xong xuôi, hắn liền xoay người chìa tay: “Công chúa, mời ngồi. Hôm nay phu tử kể rất nhiều chuyện truyền miệng thú vị.”
Đỗ Yến nghe vậy, ánh mắt sáng lên, bước nhanh tới, cầm một miếng điểm tâm: “Rất tốt, ngươi mau nói từ đầu tới cuối cho ta nghe. Nếu sai một cái, ta sẽ quất ngươi một roi.”
Cậu vẫn là bộ dạng ngông cuồng, ngang ngược kia nhưng cảm xúc của Thành Du đã hoàn toàn khác trước.
Bây giờ xem ra, nàng chỉ là một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt, thoạt nhìn cực kì hung ác nhưng trên thực tế lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì quá đáng.
Lúc này Thành Du bỗng nhớ ra, trong suốt mấy tháng qua, mình đều được ăn thức ăn ngon nhất, mặc xiêm y đẹp nhất, thậm chí còn có thể vào học cung học tập với con cháu quý tộc Nguyên Quốc.
Mà những gì hắn phải bỏ ra chỉ là cùng chơi với công chúa, thỉnh thoảng bị cậu răn dạy vài câu.
“Thành Du!” Đỗ Yến lớn tiếng quát, khẽ nhíu mày, không hiểu tại sao đối phương lại im lặng như thế.
Thành Du hoàn hồn, nhìn Đỗ Yến đang trừng mắt nhìn hắn, khóe môi vô tình nhếch lên, sau đó mới bắt đầu thuật lại bài giảng hôm nay.
Thành Du sẽ không nói tới chuyện người thợ săn kia, thay vào đó, hắn chọn một điển tích mà mình đã từng đọc để bù vào.
Đỗ Yến nghe rất nghiêm túc, chưa hề phát hiện bất kỳ điểm khác thường gì.
***
Ngày hôm đó học cung cho nghỉ, Đỗ Yến ở trong hoa viên chơi đùa cùng Nguyên Ninh.
Đỗ Yến ngắm nghía chiếc cung tên trong tay. Cây cung này tuy rất tinh xảo, nhưng cũng không giống các loại trang sức nạm bảo thạch các cô nương thường hay thích mà giống với kiểu cung các binh sĩ sử dụng hơn.
Trước đó vài ngày, Đỗ Yến đã bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, đây cũng là thứ mà cữu cữu Ngô Trung Úy tặng cho cậu.
Ngô gia đương nhiên là biết thân phận thực sự của Đỗ Yến, bằng không chỉ dựa vào mỗi năng lực của hoàng hậu, e rằng cũng không thể lừa dối được bao lâu.
Do đó, cách nuôi dạy của Ngô gia đối với Đỗ Yến và Nguyên Ninh cũng khác biệt. Từ nhỏ trừ việc ở học cung học tập, ở nhà học nói, nghe hoàng hậu dạy cách bàn mưu tính kế, mà còn phải học tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung tại Ngô gia.
Nguyên Ninh cảm thấy Đỗ Yến cầm đao mua kiếm chẳng có gì bất ổn hết, dù sao từ nhỏ thân thể nàng đã yếu hơn tỷ tỷ, không có hứng thú với chuyện này.
Song, nàng lại vô cùng tò mò đối với bản lĩnh của tỷ tỷ: “A tỷ, bây giờ tài bắt cung của tỷ đã đạt đến mức nào rồi. Ta nghe nói, nếu luyện tập tới mức tối đa thì có thể bắn thiện xạ như thần, không chệch một phân.”
Đỗ Yến cười đáp: “Thiện xạ như thần thì tạm thời ta vẫn chưa làm được nhưng bách phát bách trúng thì có thể.”
Nguyên Ninh mở to hai mắt: “Thật không? Nhưng tỷ mới học bắn cung có hơn tháng thôi mà…”
Cậu nhăn mày, vẫy tay với Thành Du đang đứng đằng xa: “Thành Du, ngươi lại đây.”
Đến khi Thành Du đi tới trước mặt cậu, Đỗ Yến bèn cầm tách trà trên tay đưa cho hắn, nói: “Qua đó, đứng chỗ cái cây kia.”
Mặc dù Thành Du không biết cậu có ý định gì nhưng vẫn không mở miệng hỏi, ngoan ngoãn bước tới tàng cây.
Đỗ Yến thấy khoảng cách này là vừa đủ, bèn lên tiếng: “Đặt tách trà lên trên đầu, không được nhúc nhích.”
Dứt lời, liền giương cung, tư thế ngắm bắn vô cùng chính xác.
Nguyên Ninh kinh hãi, nhảy dựng lên: “A tỷ, đừng như vậy mà. Ta biết tỷ bắn cung rất giỏi rồi, không muốn xem nữa.”
Đỗ Yến liếc nhìn nàng: “Sao lại thế, nếu không cho Ninh nhi tận mắt chứng kiến thì chẳng phải ta chỉ biết nói suông thôi à.”
Dứt lời, cậu cầm lấy mũi tên thị nữ đưa tới, đặt lên dây cung.
Nguyên Ninh muốn tiến tới ngăn cản, lại nghe Đỗ Yến bảo: “Muội cũng đừng cử động, khiến ta mất tập trung thì cái mạng nhỏ này của Thành Du cũng khó mà giữ được.”
Nguyên Ninh vội vã dừng động tác, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi. Nàng không dám tới gần Đỗ Yến, đành phải cất giọng nói: “Thành Du, ngươi mau đi đi!”
Thành Du vẫn không nhúc nhích, biểu tình chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
Đỗ Yến ngắm bắn trong chốc lát, thấy Thành Du đứng đó, lông mày cũng chẳng nhíu, cặp mắt đen kịt kia chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu.
Đỗ Yến bị hắn nhìn đến mức cảm thấy không thoải mái. Cuối cùng cậu buông lỏng tay, quăng cái cung lên trên bàn: “Nhàm chán! Thành Du, ngươi trở về đây cho ta.”
Lúc Thành Du bước tới, hắn cúi đầu, ở góc độ mà Đỗ Yến không thể phát hiện, thấp giọng cười: “Quả nhiên là thế.”
============
Haizz, thời buổi này đóng vai ác thôi cũng khó khăn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook