Đỗ Yến có một ưu điểm vô cùng lớn, bất luận gặp phải chuyện gì đột ngột xảy ra cậu đều có thể bình tĩnh lại trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Lúc trước khi bỗng nhiên phát hiện mình không thể ăn no. Thêm chuyện Tiểu Bát xuất hiện đã tạo thành đả kích rất lớn đối với chủ nghĩa duy vật và thế giới quan của cậu thì Đỗ Yến cũng chỉ sửng sốt rồi rất nhanh đã chấp nhận sự thật, mau chóng lên kế hoạch cho cuộc đời sau này của mình.

Hiện tại cũng giống như vậy, bị việc không thể cưỡng chế thoát ly dọa sợ nhưng đầu óc Đỗ Yến cũng chỉ chưa nghĩ được gì trong chốc lát, ngắn ngủi có vài giây.

Cậu mau chóng cân nhắc tính nặng nhẹ của sự việc, bây giờ không phải lúc bàn bạc với Tiểu Bát về thời cơ rời đi.

Chủ nhân giấc mộng đang ở ngay cạnh, nếu đối phương phát hiện sự bất thường sẽ dẫn đến chuyện mộng cảnh sụp đổ.

Khi đối phương phải chịu tổn thương thì Đỗ Yến sẽ bị cấm sử dụng phương thức tiến vào giấc mơ để ăn ác mộng; hoặc cậu có thể bị vây trong giấc mộng trống rỗng vô tận, không tìm được lối ra.

Mặc kệ hậu quả ra sao thì Đỗ Yến cũng không muốn nhìn thấy, cũng không thể chịu đựng nổi.

Lý trí của cậu lại login, nghiêng đầu, biểu đạt ý từ chối.

Hạ Cẩn lúc này lại vô cùng thân sĩ, thấy Đỗ Yến cự tuyệt liền lập tức tránh ra: “Xin lỗi, cháu hơi mất khống chế.”

Vách ngăn trên xe đã được nâng lên, Trần Nghiệp Châu và Phương Tưởng Tưởng ngồi ghế trước không nghe không thấy được người phía sau, cho nên Đỗ Yến cũng chẳng nói thêm nữa.

Chỉ cần không bị người khác bắt gặp thì Đỗ Yến sẽ không vì một nụ hôn mà tức giận. Hơi thở của Hạ Cẩn đối với cậu mà nói cũng đã rất quen thuộc, chưa đến mức quá phản cảm.

Hạ Cẩn nhận ra Đỗ Yến chẳng hề nổi nóng, bèn nói: “Cậu không bài xích cháu như thế có nghĩa là cậu cũng không ghét cháu à?”

Đỗ Yến bình tĩnh đáp: “Nếu như cậu có thể hôn lên mặt thì tôi sẽ càng quen hơn.”

Hạ Cẩn rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong lời nói của Đỗ Yến, hắn cười cười: “Cậu luôn coi cháu là vãn bối nên đó là nụ hôn mang tính lịch sự. Nhưng đáng tiếc, cháu chưa bao giờ muốn làm vãn bối của cậu cả.”

Đỗ Yến đột nhiên nhớ tới những gì hôm đó Tiểu Bát đã nói, hiện tại chắc chắn không thể cưỡng chế thoát ly, chi bằng tuyệt địa cầu sinh thử một chút xem có thể thuyết phục chủ nhân giấc mộng hay không.

“Hạ Cẩn, đến tột cùng là cậu muốn gì?”

Hạ Cẩn thấy Đỗ Yến đã hơi thả lỏng, ý cười trong mắt càng sâu: “Muốn cậu ở bên cháu.”

“Như hồi cậu học cấp III thì không phải là không thể.” Đỗ Yến cố gắng nhượng bộ hết sức.

Hạ Cẩn lắc đầu: “Cháu không thích hai ta xa cách như lúc đó. Dù sao ban đầu cháu chỉ cần nhìn thấy cậu đã thỏa mãn rồi nhưng bây giờ không giống như vậy nữa.”

Đỗ Yến hỏi: “Không giống?”

Hạ Cẩn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thấp giọng nói: “Hiện tại, cháu chỉ muốn hôn cậu, muốn nhìn thấy toàn bộ cơ thể cậu, muốn chúng ta gần nhau đến mức không có bất kì kẽ hở nào hết…”

“…” Đỗ Yến thật muốn để thiếu niên Hạ Cẩn ngày trước mắng cậu là người lớn ghê tởm nhìn bản thân hắn bây giờ một chút.

Cuối cùng, cậu vẫn là từ bỏ phương án thuyết phục chủ nhân giấc mơ có tính tình vặn vẹo và mạch não kỳ quái này.

Xe rất nhanh đã dừng trước cửa Tạ thị.

Đỗ Yến và Hạ Cẩn hình thành một loại ăn ý quỷ dị nào đó trong vòng một ngày. Hai người cùng tiến vào phòng làm việc của Đỗ Yến, sau khi Hạ Cẩn ngồi trên ghế sofa uống hết một tách cafe mới ra ngoài xử lý công việc.

Đỗ Yến ở trong phòng, chờ Hạ Cẩn hết bận.

Thấy Hạ Cẩn khép cửa rời đi, độ tồn tại mạnh mẽ dần dần biến mất, lúc này Đỗ Yến mới rảnh rỗi nói chuyện với Tiểu Bát.

“Tiểu Bát, mày vừa mới nói chúng ta không thể thoát ly là sao?”

Tiểu Bát trả lời rất nhanh: “Tôi vừa mới liên lạc với bản thể, cũng thảo luận với các phân thân đang làm việc tại những thế giới khác. Bọn họ nói tình huống này có thể giải thích bằng rất nhiều cách.”

Tiểu Bát cũng không nói quá nhiều, trực tiếp sửa sang tư liệu rồi chiếu cho Đỗ Yến xem.

Bên trên đống quy định cứng nhắc đã ghi rất rõ, trường hợp không thể cưỡng chế thoát ly cũng không phải là chưa từng xảy ra. Tuy ít nhưng vẫn tìm thấy trong cơ sở dữ liệu bồ công anh.

Sau khi phân loại đã chỉ ra ba nguyên nhân chủ yếu: Một là ở trong mộng cảnh quá lâu, không đủ năng lượng để cưỡng chế thoát ly. Hai là trận pháp quyết định, nếu cưỡng chế thoát ly trong khoảng thời gian này sẽ gây ra ảnh hưởng xấu tới chủ nhân giấc mộng.

Cuối cùng là vì linh hồn của chủ nhân mộng cảnh quá mạnh, mô phỏng ra một thế giới không khác gì thế giới thật, thậm chí tiềm thức của chủ nhân giấc mộng còn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ quy tắc vận hành của thế giới này.

Tính khả thi của điều thứ nhất trực tiếp bị Đỗ Yến loại bỏ, tuy cậu đã ở trong giấc mộng này mười mấy năm nhưng trên thực tế, điều này cũng rất bình thường, trường hợp của cậu chưa được tính là quá lâu.

Mấy thế giới cao cấp như tu chân, rồng, loáng một cái đã trôi qua trăm ngàn năm không phải là chưa từng xảy ra.

Đỗ Yến tương đối thiên về điều thứ hai hơn, bởi vì trường hợp thứ ba quả thực rất hiếm khi xuất hiện.

Chỉ có ở thế giới cấp cao thì chủ nhân giấc mộng mới mạnh như vậy. Thiệu Lăng Hằng là người bình thường trong một thế giới cấp thấp, thần hồn làm sao lại mạnh đến mức xây dựng thế giới mộng cảnh chân thực như thật được.

Song bất kể là khả năng nào thì biện pháp giải quyết cũng chỉ có một, muốn rời khỏi phải đợi chủ nhân giấc mộng tự tỉnh lại.

Đã là mơ thì ắt sẽ phải có kết thúc.

Đỗ Yến nhìn biện pháp giải quyết cuối cùng mà không biết phải nói gì. Đây đúng là cách quá tiêu cực, tình hình hiện tại của cậu rất nguy hiểm, sao có thể ở nguyên một chỗ chờ đợi được.

Tuy Hạ Cẩn thoạt nhìn rất ôn hòa, như thể chuyện tám năm trước chưa từng xảy ra, nhưng Đỗ Yến đã đưa chứng cứ xác đáng nhất đến tay Hạ Cẩn.

Đỗ Yến cảm thấy Hạ Cẩn không thể dễ dàng buông tha kẻ thù giết cha mẹ, có lẽ đợi đến đến lúc Tạ gia đổi chủ, Hạ Cẩn sẽ muốn tính sổ với cậu.

Sau khi trở thành gia chủ nhà họ Tạ, Hạ Cẩn có thể tra được càng nhiều chuyện liên quan tới Đỗ Yến hơn. Nghĩ tới những thứ mình đã làm giả trước đó, Đỗ Yến biết nếu Hạ Cẩn truy cứu, cậu sẽ không tránh được viễn cảnh ngồi sau song sắt.

Vạn nhất tới thời điểm đó Hạ Cẩn lại nhớ đến mối huyết hải thâm cừu này, kiên trì muốn tống kẻ chủ mưu vào tù thì sao.

Đỗ Yến bỗng không rét mà run. Cậu không thể cưỡng chế thoát ly mà chỉ có thể chờ chủ nhân giấc mộng tỉnh lại, đến khi ấy quả thật rất khó chấp nhận được

Đỗ Yến âm thầm quyết định, sau khi cậu đánh mất Tạ gia vào trong tay Hạ Cẩn, cậu phải mau chóng rời khỏi đây, đến nước Y dưỡng già.

Cậu đã sớm tạo ra thân phận giả cho mình ở nước Y, bên đó không thuộc phạm vi thế lực của nhà họ Tạ. Chỉ cần cậu đến đó, Hạ Cẩn có cao tay đến đâu cũng chẳng làm gì được cậu.

Mấy ngày tiếp theo, Đỗ Yến rất phối hợp với những sắp xếp của Hạ Cẩn, mỗi ngày chăm chỉ theo hắn đi làm.

Nguyên nhân Đỗ Yến không nhanh chóng trở về Bắc Thành là vì nhược điểm của Tạ Bá Thuận trong tay cậu đã được đưa đến chỗ Hạ Cẩn.

Nhưng Hạ Cẩn vẫn chẳng có động tĩnh gì. Điều này làm cho Đỗ Yến có chút hoài nghi Tạ Bá Thuận có phải vẫn chưa nói chuyện này cho Hạ Cẩn không.

Lúc Đỗ Yến có chút mất kiên nhẫn, đang định nghĩ cách thúc giục Tạ Bá Thuận một chút thì rốt cục Hạ Cẩn cũng hành động.

Đỗ Yến nhìn thấy ngăn bí mật trong két sắt của mình có dấu vết bị người khác mở ra, tâm trạng căng thẳng suốt mấy ngày nay cuối cùng cũng được thả lỏng.

Không bao lâu sau khi Hạ Cẩn lấy đồ đi, mọi việc ở tập đoàn Tạ thị đã giải quyết xong. Trọng tâm sự nghiệp của hắn dù sao cũng không ở Nam Thành, mục đích của hắn là Tạ gia mà không chỉ đơn giản là tập đoàn Tạ thị, cho nên hai người ngầm hiểu ý nhau mà cùng trở về Bắc Thành.

Khi tới Bắc Thành, Đỗ Yến tách khỏi Hạ Cẩn, mỗi người đi một ngả, mấy tháng cũng không gặp.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Đỗ Yến dựa theo kế hoạch đã vạch ra từ lâu, đưa Tạ gia và cả tập đoàn Tạ thị đến tay Hạ Cẩn.

Cậu ở trong mộng cảnh diễn mười mấy năm, tuy nội dung vở kịch đã chệch đường ray nhưng những gì liên quan tới nhà họ Tạ vẫn thuận lợi đi đến kết thúc.

Trước cảnh diễn cuối cùng, Đỗ Yến bỗng nhận được một phong thư.

Phong thư không có kí tên nhưng đột nhiên lại xuất hiện trên mặt bàn của Đỗ Yến. Sau khi mở ra, đập vào mắt là nét chữ như muốn xuyên thấu trang giấy, giữa từng câu chữ hàm chứa ý lạnh thấu xương.

Đỗ Yến liếc mắt một cái đã biết đây là chữ viết của Hạ Cẩn.

Lúc trước đón giáo bá Hạ Cẩn từ nhà họ Chu đi, Đỗ Yến rất ngứa mắt đống chữ như gà bới kia của hắn, ép buộc Hạ Cẩn đến thư phòng. Bắt đầu viết theo bảng chữ mẫu, dạy dỗ suốt một năm chữ Hạ Cẩn mới trở nên ngay ngắn hơn.

Có thể nói, nét chữ của Hạ Cẩn là do một tay Đỗ Yến kèm cặp mà thành, cậu nhận ra là chuyện đương nhiên.

Có lẽ là do tất cả đã sắp sửa kết thúc, cho nên gần đây cậu hở một chút là lại nhớ tới chuyện từ quá khứ. Đỗ Yến âm thầm tự sỉ vả chính mình, tập trung đọc bức thư.

Hạ Cẩn viết kín hết mặt giấy, đoạn đầu toàn nói lên nỗi nhớ nhung của hắn khiến Đỗ Yến ê hết cả răng. Cậu lướt nhanh như gió, rốt cục tới gần cuối mới tìm thấy điểm mấu chốt.

Cả phong thư chỉ có một câu quan trọng nhất: “Cậu à, vở kịch mà cậu luôn mong đợi đã bắt đầu trình diễn rồi.”

Hiện tại trong ấn tượng của Đỗ Yến, mặc dù Hạ Cẩn có chút thần kinh và biến thái nhưng khi làm việc đều sấm rền gió cuốn, nói một không hai.

Vừa nhận được thư thì ngày hôm sau, Đỗ Yến lại được mấy trưởng bối đưa ra yêu cầu mở cuộc họp gia tộc.

Nhà họ Tạ là một gia tộc lớn, vẫn duy trì cách thức quản lý truyền thống. Ví dụ như bây giờ chẳng hạn, có chuyện quan trọng cần thảo luận thì các trưởng bối đã về hưu đều sẽ xuất hiện.

Cảnh diễn cuối cùng của Đỗ Yến đã tới..

Tại nhà tổ Tạ gia.

Đỗ Yến ngồi ở vị trí gia chủ, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt lạnh nhạt. Sự tức giận của tất cả mọi người không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì đến cậu cả.

Trước mặt từng vị trưởng bối đều được đặt báo cáo kiểm tra sức khoẻ và kết quả giám định cha con.

Tạ Bá Thuận bị chèn ép đã lâu, oán khí tích tụ rốt cục cũng có chỗ để giải tỏa.

Mỗi một nếp nhăn trên mặt ông ta như thể đang giãn ra, cảm giác vô cùng thỏa mãn: “Cho nên Tạ Yến vốn không phải là huyết mạch của chú ba, thậm chí còn chẳng phải là người nhà họ Tạ chúng ta, đứa con hoa…”

Đỗ Yến nghe Tạ Bá Thuận chửi rủa mình mà ngay cả lông mày cũng không động. Ánh mắt của cậu rơi lên người Hạ Cẩn đang ngồi đằng xa.

Hạ Cẩn không mang họ Tạ, không có tư cách xuất hiện trong cuộc họp gia tộc kiểu này.

Song, lúc Tạ Bá Thuận lên tiếng luôn nhìn về phía Hạ Cẩn, câu “đứa con hoang” kia ông ta còn chưa kịp nói xong đã thấy Hạ Cẩn lạnh nhạt liếc mắt sang chỗ ông ta.

Tạ Bá Thuận hoảng sợ, nuốt xuống những gì định nói.

Ông ta âm thầm mắng, rõ ràng chỉ là tên tiểu bối lại dám đối xử với ông ta như vậy. Nếu không phải hắn còn giá trị lợi dụng thì ông ta tuyệt đối sẽ không dung túng hắn. Đợi đến khi ông ta trở thành gia chủ nhà họ Tạ, chắc chắn phải nghĩ cách xử lý thằng oắt con Hạ Cẩn này mới được.

Cuối cùng, vì không phải huyết mạch Tạ gia nên đỗ Yến bị tước mọi quyền hành, thậm chí do cậu lừa gạt trưởng bối, nhà họ Tạ sẽ không bao giờ thừa nhận cậu nữa.

Nhận được kết quả mà mình mong muốn, hành động kế tiếp của Đỗ Yến vô cùng quyết đoán. Sau khi đi khỏi nhà tổ Tạ gia, cậu xách theo vali đặt ở cốp xe, tiến thẳng tới sân bay.

Lúc này sắc trời đã tối, sự tao nhã buổi sáng của Bắc Thành đã biến mất để lộ một mặt xa hoa đồi trụy.

Đỗ Yến đặt tay lên vô lăng, nhìn chăm chú con đường trước mắt, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem mình có để xót chuyện gì ở Bắc Thành chưa xử lý hay không.

Tạ Bá Thuận không đáng phải e ngại, thế lực trên tay cậu cũng là do cậu mở một mắt nhắm một mắt, ngấm ngầm giao cho Hạ Cẩn.

Đồng thời Đỗ Yến suy đoán răng, Hạ Cẩn hoàn toàn nằm ở thế thượng phong trong mối quan hệ hợp tác giữa hắn và Tạ Bá Thuận.

Vừa nãy khi ở tổ trạch, Hạ Cẩn chưa lấy ra chứng cứ chứng minh cậu là chủ mưu gây tai nạn cho cha mẹ mình ra, Tạ Bá Thuận cũng chẳng hề hay biết.

Đỗ Yến không hiểu lắm mục đích của Hạ Cẩn. Tạ Bá Thuận lại không mượn cơ hội này tống cậu vào ngục giam, vậy thì chứng tỏ Hạ Cẩn hoàn toàn có thể lấn át ông ta.

Tạ Bá Thuận ỷ vào mình họ Tạ mới tin tưởng rằng Tạ gia cuối cùng cũng sẽ lọt vào tay ông ta. Nếu đã như thế, con đường Hạ Cẩn trở thành gia chủ nhà họ Tạ sẽ không xuất hiện sự cố gì hết.

Đỗ Yến cảm thấy bản thân chẳng cần tiếp tục ở lại Bắc Thành, miễn cho đến lúc mọi việc phát triển đến mức không thể cứu vãn lại phải vào ăn cơm tù.

Nhưng hễ chuyện gì có dính dáng đến Hạ Cẩn thì đều xuất hiện các loại biến số không thể lường trước được.

“Xin lỗi Tạ tiên sinh, visa của ngài xảy ra chút vấn đề, tạm thời không thể lên máy bay được ạ.” Nhân viên hải quan lễ phép mời Đỗ Yến vào phòng làm việc, nói cần phải xin ý kiến cấp trên.

Một tiếng sau, cửa văn phòng rốt cuộc cũng mở ra.

Đi tới cũng không phải là nhân viên hải quan mà là người Đỗ Yến rất quen thuộc.

Hạ Cẩn im lặng đứng trước mặt Đỗ Yến. Cậu có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn có hơi gấp gáp, chỉ không biết là do hắn vội vàng chạy tới hay phát hiện cậu bỏ trốn nhất nên tức giận.

Chốc lát sau, Hạ Cẩn mới bình tĩnh lại. Lúc hắn mở miệng, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Cậu muốn đi đâu? Hay là cháu nên gọi cậu một tiếng Đỗ Ngôn tiên sinh nhỉ?”

Biểu cảm Đỗ Yến trở nên cứng đờ trong nháy mắt.

Thân phận giả mà cậu chuẩn bị cho mình tên là Đỗ Ngôn. Hạ Cẩn có thể nói ra cái tên này chứng tỏ đối phương đã điều tra được hết thảy mọi chuyện.

Sự đã rồi, Đỗ Yến cũng không thẹn quá hóa giận. Hạ Cẩn trưởng thành vượt xa dự đoán của cậu, nếu đã như vậy, cậu cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận mọi kết cục mà mình sắp phải đối mặt. 

Dẫu sao đây cũng chỉ là một nước cờ sai mà thôi.

Tình huống có tệ đến đâu thì một ngày nào đó, Hạ Cẩn hoặc phải nói là Thiệu Lăng Hằng vẫn sẽ tỉnh dậy.

Hạ Cẩn thấy Đỗ Yến không đáp, cũng chẳng thèm để ý: “Cháu biết cậu thích nước Y, cũng rất thích thị trấn dưới chân núi tuyết đó. Chờ cháu xử lý xong chuyện Tạ gia, chúng ta cùng nhau đi nghỉ phép có được không? Khi ấy cậu và cháu có thể cùng nhau trượt tuyết, có thể…”

Đỗ Yến không thể theo kịp mạch suy nghĩ trong đầu Hạ Cẩn, đành phải cắt ngang lời hắn: “Cậu muốn gì?”

Hạ Cẩn cười cười: “Cậu ác thật đấy. Nhà họ Tạ có quá nhiều chuyện rắc rối, cậu lại nhẫn tâm để cháu xử lý một mình sao?”

Đỗ Yến lạnh nhạt trả lời: “Tôi không phải là người nhà họ Tạ, rời đi là con đường duy nhất mà tôi có thể lựa chọn.”

Nếu Hạ Cẩn đã chặn đứng đường lui tại nước Y thì hẳn là đối phương đã điều tra được toàn bộ thế lực của cậu ở đó. Bây giờ Đỗ Yến hoàn toàn trở nên yếu thế, chỉ có điều cậu vẫn rất bình tĩnh, sóng to gió lớn như việc Hạ Cẩn bày tỏ với cậu, Phương Tưởng Tưởng kết hôn với người khác hay không thể cưỡng chế thoát ly cũng chẳng khiến lông mày cậu nhúc nhích lấy một phân.

Bất ngờ nho nhỏ này đương nhiên cũng không đáng nói.

Hạ Cẩn hiểu được ý tứ của Đỗ Yến, cũng biết từ trước đến giờ cậu rất thẳng thắn, rất ít quanh co lòng vòng.

Hắn bèn chuyển đề tài: “Hiện tại đã trễ thế này rồi. Nơi đây cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, chi bằng chúng ta về nhà trước nhé?”

“Về nhà?”

“Bây giờ cháu vẫn đang ở căn nhà nằm gần đại học Bắc Kinh.”

Đỗ Yến cũng không tiếp tục phản kháng vô ích nữa, đi cùng Hạ Cẩn tới căn nhà quen thuộc kia.

Cậu vốn tưởng hành động trực tiếp xuất ngoại của mình sẽ làm Hạ Cẩn tức giận. Không ngờ rằng sau khi bước vào phòng khách, Hạ Cẩn chỉ kéo cậu ngồi xuống ghế sofa.

Tiếp theo hắn rót một tách trà hảo hạng đưa cho Đỗ Yến: “Cậu biết mình đến mùa đông là tay chân sẽ lạnh, sao còn muốn tới nước Y làm gì. Bây giờ bên đó đang có tuyết rơi, lạnh lắm đấy.”

Thái độ của Hạ Cẩn như đang giả ngu, muốn cứ thế bỏ qua chuyện này.

Đỗ Yến lại không nghĩ vậy: “Hạ Cẩn, cậu biết thừa là tôi đến nước Y rồi sẽ không bao giờ quay trở về nữa mà.”

Đỗ Yến nói mà không chừa đường lui. Cậu chỉ muốn thử chọc giận Hạ Cẩn để xem đối phương có vì tức giận mà nói ra những gì đang che giấu trong lòng hay không.

Lúc trước Hạ Cẩn thường nổi đóa lên, không biết lựa lời khi Đỗ Yến lạnh nhạt mỉa mai vài câu, cực kì dễ đối phó.

Nhưng Hạ Cẩn trước mặt cậu rốt cục cũng đã lớn, hắn chỉ hơi sững sờ: “Tại sao muốn bỏ trốn đến nước Y chứ, cậu thật sự không muốn nhìn thấy cháu nữa à?”

Sau đó, hắn liền oan oan ức ức nói tiếp: “Quả đúng là cậu không hài lòng với cháu vì chuyện của Tạ gia mà. Rõ ràng chính cậu muốn cháu tiếp nhận mọi việc, tại sao bây giờ lại lấy đó làm lý do để cách xa cháu chứ.”

Đỗ Yến day day ấn đường, nhận ra nếu cậu không vạch trần mọi chuyện thì Hạ Cẩn vẫn sẽ tiếp tục giả ngu đến cùng. Cậu có thể thấy, Hạ Cẩn cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ bề ngoài trông rất yên ổn này.

Đỗ Yến cho rằng, cứ trốn tránh sự thật mãi cũng không phải là cách hay, ngược lại, nếu như cừu hận được ấp ủ quá sâu, một khi bắt đầu lên men thì chỉ có thể tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng, hủy hoại tất cả.

Biến cơn ác mộng này thành bóng ma không thể xóa nhòa cũng chẳng phải là mục đích của Đỗ Yến.

Cậu cong ngón tay gõ lên thành ghế sofa: “Tôi lựa chọn đến nước Y là bởi vì không muốn trải qua quãng đời còn lại sau cánh cửa nhà tù.”

Hạ Cẩn ngạc nhiên đáp: “Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?”

Đỗ Yến trầm mặc nhìn Hạ Cẩn, trong mắt hàm chứa ý nghĩ hai người đều hiểu rõ.

Hạ Cẩn im lặng, nhấc tay tháo kính xuống, lúc này mới lên tiếng: “Đến bây giờ mà cậu vẫn kiên trì cho rằng chuyện của cha mẹ cháu là do cậu gây ra sao?”

“Cậu đã lấy được chứng cớ rồi đấy.”

Hạ Cẩn thấy Đỗ Yến thừa nhận: “Cậu hẳn là biết cháu đã tốn rất nhiều sức mới có thể phát hiện được bất động sản và thân phận giả của cậu ở nước Y.”

Đó là điều đương nhiên. Cậu đã sắp xếp lâu như thế, Hạ Cẩn nhất định phải mạnh hơn cậu mới phát hiện được.

“Tuy cháu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện nhưng đã biết được rất nhiều thứ hay ho.” Hạ Cẩn nói, “Cho nên cậu à, mục đích của cậu rốt cuộc là gì vậy?”

Đỗ Yến đáp: “Vấn đề này tám năm trước tôi đã trả lời cậu rồi, đó là nhà họ Tạ.”

“Cậu!” Hạ Cẩn nhíu mày, ngữ khí trở nên cương quyết.

Đỗ Yến không hề bị lay động, cậu đứng lên: “Nếu cậu đã có năng lực đến vậy thì chi bằng tự điều tra mọi chuyện đi?”

Nói xong, cậu liền xoay lưng bước đến căn nhà mà trước đây mình vẫn hay ở.

Đỗ Yến vừa mới đóng cửa lại, Tiểu Bát đã không thể chờ đợi được nữa: “Tôi phục cậu thật đấy, cục diện vừa rồi đã thành như vậy mà cậu vẫn quyết đội cái nồi này không buông.”

Đỗ Yến âm thầm thở dài: “Đó cũng chỉ là kế sách tạm thời thôi, đối phó qua loa với Hạ Cẩn, chờ đến lúc pháp trận kia cho phép chúng ta thuận lợi rời khỏi đây.”

Tiểu Bát lên tiếng: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ tiêu cực của cậu.”

“Xuất sư bất lợi ấy mà.” Đỗ Yến đáp “Thiệu Lăng Hằng này quá kỳ quái. Tao quyết định rồi, sau khi tỉnh lại tao sẽ lập tức từ chức. Chẳng phải chỉ là một bữa ăn thôi sao, không có gì ghê gớm hết.”

Nhưng kế sách tạm thời của Đỗ Yến phải dùng đến tận hai năm.

Không còn nắm giữ tập đoàn Tạ thị và Tạ gia trong tay nữa, Đỗ Yến quả thật đang trải qua cuộc sống dưỡng lão về hưu sớm, chỉ là địa điểm đổi từ nước Y thành Bắc Thành.

Hạ Cẩn cũng không hạn chế tự do của Đỗ Yến. Nếu Đỗ Yến không bước chân ra khỏi biên giới thì cậu muốn đi chỗ nào trong nước đối phương cũng sẽ không ngăn cản.

Đỗ Yến biết, sở dĩ cậu có thể sống thoải mái như vậy là bởi vì Hạ Cẩn gần như đã thâu tóm toàn bộ quyền lực của nhà họ Tạ. Bất luận Đỗ Yến đi đâu, hắn cũng sẽ chẳng mất quá nhiều công sức để tìm ra cậu.

Buồn cười chính là, con rối Tạ Bá Thuận vẫn còn mơ đẹp rằng mình đã trở thành gia chủ Tạ gia.

Vào một hôm nào đó, khoảng thời gian yên ổn này cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Đỗ Yến nhìn Hạ Cẩn trước mắt, từ thần sắc tức giận của hắn, cậu lờ mờ thấy được dáng vẻ thiếu niên ngỗ ngược khi ấy.

Cậu bắt đầu suy nghĩ, đã bao lâu rồi cậu chưa bắt gặp Hạ Cẩn thể hiện cảm xúc ra mặt như thế này.

Có lẽ là do Đỗ Yến vẫn không biểu hiện gì đã chọc giận Hạ Cẩn. Hắn quăng mạnh tập tài liệu lên bàn, tiếp tục đứng đối diện với cậu.

“Những chuyện này rõ ràng không phải do cậu làm, tại sao cậu lại giả tạo những chứng cứ đó?”

Đỗ Yến cầm túi tài liệu, mở ra, biểu hiện trên mặt rốt cục cũng có chút biến hóa rất nhỏ.

Cậu rũ mắt xem, trong đầu khẩn trương gọi Tiểu Bát: “Tiểu Bát, chuyện gì thế này! Nguyên nhân xảy ra tai nạn xe cộ năm đó cũng chỉ là ngoài ý muốn. Tao cũng chỉ men theo đó để đội cái nồi này, nhưng Hạ Cẩn lại lấy đâu ra chứng cứ Chu Đức Phong mới là kẻ chủ mưu hả!”

“Đừng nóng vội, tôi đi tìm trường hợp tương tự trong kho xem sao. Trước tiên cậu cứ cố chống đỡ nhé, tôi sẽ mau chóng trở về.”

“Cậu, cậu còn gì để nói nữa không?”

Đỗ Yến ngẩng đầu, trả lời: “Sao cậu biết những thứ này là thật chứ không phải giả?”

Hạ Cẩn lạnh giọng đáp: “Chu Đức Phong thừa nhận rồi. Cháu cũng lấy được di vật của cha Phương Tưởng Tưởng, Phương Kiến Quốc đã để lại một đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa ông ấy và Chu Đức Phong, cậu có muốn nghe thử không?”

Đỗ Yến mở to mắt, cậu hoàn toàn không hiểu tại sao mọi việc lại biến thành cái dạng này nữa.

Cũng may Tiểu Bát đã quay lại: “Tìm thấy rồi. Chuyện là thế này, chủ nhân mộng cảnh sở hữu linh hồn mạnh mẽ có thể thay đổi tình tiết trong giấc mơ nếu nó không ảnh hưởng tới quy tắc tiên quyết.”

“Ý của mày là Hạ Cẩn tin rằng cái chết của cha mẹ cậu ta không liên quan đến tao, cho nên suy nghĩ này của cậu ta đã tác động lên mộng cảnh, vì thế Chu Đức Phong đã trở thành kẻ chủ mưu đứng sau tất cả ư?”

“Đúng thế, cậu thực sự rất thông minh.” Tiểu Bát khen ngợi.

“…”

Hiện tại cũng chưa phải lúc nên xoắn xuýt việc đó. Tâm tình chập chờn, không ổn định của Hạ Cẩn đối với mục đích thật sự của Đỗ Yến đã khiến cho không gian xung quanh bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Đây là dấu hiệu cho việc mộng cảnh sắp sửa sụp đổ. Việc cấp bách trước mắt chính là cậu phải đưa ra một lời giải hợp lý, làm cho chủ nhân giấc mộng tỉnh lại.

Đỗ Yến im lặng một lúc, rất nhanh đã thông suốt.

Cậu chỉ vào ghế sofa đối diện, ra hiệu Hạ Cẩn ngồi xuống: “Nếu cậu đã phát hiện những chuyện này thì tôi cũng không thể che giấu được nữa.”

“Tôi luôn cảm thấy thế giới này quá vô vị. Những thứ người khác khó mà có được thì chỉ cần tôi muốn, đều có thể dễ dàng nắm chắc trong tay.”

Đỗ Yến nhìn Hạ Cẩn, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Bất kể là tiền tài, quyền thế hay danh lợi đều quá mức đơn giản. Cho nên tôi nghĩ nếu mình tự tay nuôi dưỡng và dạy dỗ một đối thủ càng cường đại hơn mình thì sẽ có cảm giác thế nào.”

Hạ Cẩn luôn luôn hiểu được ý tứ của Đỗ Yến trong thời gian ngắn: “Vậy tôi chính là người mà anh chọn. Anh biến một Hạ Cẩn mười mấy tuổi, ngỗ ngược ngu dốt, không có bất kỳ ưu điểm nào thành dáng vẻ như bây giờ sẽ càng có cảm giác thành tựu đúng không?”

Đỗ Yến gật đầu: “Đúng thế.”

Biểu tình trên mặt Hạ Cẩn trở nên hơi vặn vẹo. Hắn nhìn chằm chằm cậu, giống như muốn thấy được nơi sâu nhất trong trái tim Đỗ Yến.

Đỗ Yến không hề tránh né, bình tĩnh đương đầu.

Hai người không nói gì, xung quanh chìm trong im lặng.

Hồi lâu sau, Hạ Cẩn mới lên tiếng: “Tạ Yến, có lúc nào anh thích tôi dù chỉ một chút không? Thích tôi, coi tôi như một người đàn ông trưởng thành ấy.”

Đỗ Yến nhìn ánh mắt mong đợi của Hạ Cẩn, lắc đầu: “Không, cậu là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi.”

Cậu cho là khi Hạ Cẩn nghe thấy câu này sẽ trở nên tức giận và tuyệt vọng hoặc sẽ có hành động cực đoạn nào khác.

Không ngờ rằng Hạ Cẩn lại cười, cười vừa thỏa mãn vừa méo mó: “Nói cách khác, ở trong lòng cậu, cháu vẫn luôn là quan trọng nhất. Dù sao, trên thế giới này cháu là người duy nhất có thể lọt vào mắt cậu. Cậu tốn nhiều công sức lên người cháu như vậy so với Tạ thị hay Tạ gia đều dụng tâm hơn hẳn.”

Hắn tháo kính xuống, đứng dậy: “Cậu chỉ nhìn mỗi mình cháu, vẫn luôn ở bên cạnh cháu, cháu rất vui và cũng thỏa mãn lắm rồi. Cứ như vậy là đủ, bất luận cậu làm cái gì cháu đều không giận cậu, ngoại trừ rời đi…”

Hạ Cẩn đi tới chỗ Đỗ Yến, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu. Trước ánh mắt lạnh lùng của cậu mà cúi xuống hôn.

Khi hai bờ môi tiếp xúc với nhau, những hình ảnh xung quanh bỗng dừng lại. Sau đó giống như vết mực loang, dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến thành màu trắng xóa.

Chủ nhân giấc mộng đã tỉnh.

Kết thúc thế giới 1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương