Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang
-
Chương 155
Eddie trợn mắt há mồm nhìn dáng vẻ như đang giải quyết việc chung của chú. Hóa ra là do chú không chịu được viện nguyên lão ngày ngày khuyên bảo nên mới tới cho có nhằm xoa dịu trái tim mấy vị trưởng lão kia.
Đối với người Sakoru mà nói chỉ khi tìm được bạn đời phù hợp mới có thể lưu lại chuỗi gen hoàn mỹ mạnh mẽ nhất, bồi dưỡng đời sau ưu tú.
Gen của chú y vô cùng hoàn hảo, khiến người Sakoru luôn chiếm được vị trí quan trọng nhất trong hội nghị ngân hà. Do đó viện nguyên lão đương nhiên rất cố chấp với việc truyền thừa.
Eddie gãi đầu, hỏi: “Chú Seus, chú mang theo toàn bộ đoàn tham mưu tới để thu thập tài liệu cho chú à? Như vậy quá khoa trương rồi đó.”
Seus đáp: “Đây là biện pháp có hiệu suất cao. Trong ghi chép của người Sakoru chúng ta không có Trái Đất, gen vẫn chưa thích ứng với môi trường nơi đây. Tùy tiện tới gần sẽ rất nguy hiểm.”
Eddie nói: “Thật ra chú có thể tiếp cận từ từ mà. Dựa vào chuỗi gen mạnh mẽ của chú, thích ứng với hoàn cảnh ở Trái Đất trong vòng ba mươi ngày là điều hoàn toàn khả thi.”
Seus lắc đầu, trả lời: “Ta không có nhiều thời gian, chi bằng để đoàn tham mưu lên kế hoạch khiến đối phương đồng ý từ khoảng cách xa thì hơn.”
Tuy Eddie vừa mới thành niên nhưng trước khi bắt đầu hành trình tìm kiếm bạn đời trăm năm, y đã từng trò chuyện với vài người Sakoru có gia đình. Y cảm thấy bản thân cần phải nhồi nhét vào đầu chú mình những khái niệm có liên quan.
Y lên tiếng: “Chú Seus, chú không thể trình tự hóa như vậy được. Chú nên để ý đến suy nghĩ của đối phương, dụng tâm theo đuổi ấy.”
Seus nhìn y, khẽ nhíu mày.
Eddie thấy thè bèn không ngừng cố gắng: “Bạn đời của Billy – người anh em thân thiết nhất của cháu thuộc tộc người có cánh với truyền thống ca hát và nhảy múa tìm phối ngẫu. Nhưng để Billy múa may quay cuồng thì thà ném cậu ta đến tinh cầu lạc hậu rèn luyện mấy năm còn hơn.”
Biểu cảm của y vô cùng khoa trương, xòe tay ra: “Cuối cùng vì theo đuổi bạn đời, cậu ta phải mất ba năm để học xong bài nhảy tìm phối ngẫu của tộc người ta, bấy giờ mới thành công. Cho nên việc theo đuổi bạn đời không thể chỉ cân nhắc tới vấn đề hiệu suất đâu chú.”
Seus nhíu mày, đáp: “Nếu như tốn quá nhiều thời gian, ta không cần bạn đời cũng chẳng sao. Bảy ngày là kì hạn tối đa mà ta có thể đưa ra.”
Eddie còn định khuyên nhủ, đúng lúc đó máy truyền tin trên bàn kêu lên.
Seus ấn nút, giữa căn phòng xuất hiện màn hình trong suốt. Người bên trên là tham mưu trưởng.
Tham mưu trưởng giơ tay cúi chào, sau đó nói: “Bệ hạ, điện hạ Eddie. Việc thu thập tài liệu nghiên cứu về người Trái Đất đã hoàn thành.”
Seus khẽ gật đầu, đáp: “Trình bày đi.”
Tham mưu trưởng bèn báo cáo thành quả nghiên cứu trong khoảng thời gian qua. Toàn bộ đoàn tham mưu đều tham gia quá trình điều tra, hiệu suất cực kỳ cao.
Sóng điện não của người Sakoru có thể thực thể hóa, nhờ vào đó để chế tạo đủ loại khoa học kỹ thuật.
Ví như tinh hạm khổng lồ mà bọn họ đang ngồi được Seus điều khiển bằng sóng điện não.
Sóng điện não được thực thể hóa tương đương với trung tâm kiểm soát không lưu của tinh hạm, không cần Seus truyền đạt mệnh lệnh cũng tự hoạt động.
Khi cần thiết, Seus có khả năng kết nối trực tiếp với sóng điện não thực thể hóa, cảm nhận được từng thay đổi nhỏ nhất trên tinh hạm, điều khiển camera giám sát, trang thiết bị vũ khí,…vân vân.
Người Sakoru càng mạnh thì sóng điện não càng lớn, có thể tách thành nhiều phần nhằm thực hiện vô số thao tác tự động hóa khác nhau.
Vì chưa thích ứng với hoàn cảnh tại Trái Đất, người Sakoru sẽ không dám đến gần, cho nên đoàn tham mưu chỉ có thể thu thập thông tin bằng sóng điện não được thực thể hóa.
May mà khoa học kỹ thuật của Trái Đất vẫn tương đối phát triển, các loại sóng điện từ tản ra rất nhiều từ hành tinh màu xanh kia. Đoàn tham mưu bèn thu hết tất cả để phân tích mổ xẻ, tổng hợp dữ liệu liên quan tới Trái Đất.
Bọn họ dựa trên cơ sở dữ liệu mà đoàn tham mưu cung cấp, nhanh chóng tổng hợp một báo cáo phù hợp với yêu cầu được giao.
Tham mưu trưởng đi theo Seus đã nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách của hoàng đế bệ hạ.
Anh ta vào thẳng vấn đề: “Thứ bệ hạ cần chính là phương thức khiến người Trái Đất rung động nhanh nhất. Theo báo cáo nghiên cứu của chúng tôi, ở một quốc gia tên là Trung Quốc, bạn đời thường gọi nhau là chồng và vợ. Nếu chưa chính thức cử hành nghi thức trọn đời thì còn được xưng là bạn trai, bạn gái.”
Tham mưu trưởng giải thích, đồng thời trên màn hình lập tức hiện các thông tin và hình ảnh.
“Đây là đối tượng được đông đảo người dân Trung Quốc gọi là chồng, bạn trai, thậm chí không ít người khi nhìn thấy y đều kêu to: Em đồng ý, em có thể.”
Một tấm hình hiện lên, phàm là người Trung Quốc đều sẽ nhận ra đó là ai. Mấy năm qua y là tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng khắp từ Nam ra Bắc, được coi là chồng của hàng trăm triệu thiếu nữ.
Seus khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc không khác gì lúc xử lý công việc. Hắn nhìn kỹ người Trái Đất nọ, chưa phát hiện đối phương có điểm gì đặc biệt. Vì vậy bèn mở miệng hỏi.
“Chưa bàn đến khái niệm bạn đời của họ, đối tượng này đã dùng cách gì để khiến trái tim người khác rung động?”
Tham mưu trưởng giơ tay lên đáp: “Người Trái Đất này là minh tinh, phạm trù mà người Sakoru không thể hiểu được.”
Nội dung trên màn hình dần thay đổi, là các buổi biểu diễn và đoạn phim ngắn của tiểu sinh lưu lượng kia. Ngoài ra còn có vô số cảnh tượng các fan hô to “Em yêu anh, em đồng ý”.
Lông mày Seus càng nhíu chặt hơn, thời điểm trông thấy cảnh hôn môi trong bộ phim rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: “Tại sao lần nào bạn đời của y cũng là một người khác? Chẳng nhẽ quan hệ phối ngẫu giữa người Trái Đất không phải là 1×1 à?”
Ở vũ trụ, người Sakoru nổi tiếng với sự trung trinh. Một là bọn họ sẽ chung sống với bạn đời phù hợp vĩnh viễn hoặc là cô độc mãi mãi, chưa bao giờ xảy ra tình huống phải đổi bạn đời.
Tham mưu trưởng đáp: “Đó không phải là bạn đời thực sự của y.”
Eddie chen ngang: “Người Trái Đất tùy tâm sở dục vậy? Phát sinh quan hệ thân mật với người không phải bạn đời của mình.”
Trên mặt Seus sáng lên hoa văn màu vàng đậm, điều này chứng tỏ hắn đang mải suy nghĩ, đồng thời đang rất khó chịu.
Tham mưu trưởng thấy thế bèn nhanh chóng giải thích: “Người Trái Đất thường gọi đây là phim. Khi ấy bọn họ thường có bạn đời giả, chỉ là sắm vai nhằm mục đích giải trí mà thôi.”
Seus thôi không suy nghĩ đến chuyện tại sao người Trái Đất lại có phương thức giải trí khó hiểu như thế, hắn nói:”Cách đó không phù hợp. Ta sẽ không vì theo đuổi mà giả làm bạn đời của người khác.”
Tham mưu trưởng đương nhiên cũng biết bệ hạ nhà mình là điển hình cho người Sakoru, bất luận có để tâm đến việc tìm bạn đời hay không thì tấm lòng trung trinh của bệ hạ sẽ không bao giờ thay đổi.
Tuy phương pháp này không dùng được nhưng anh ta còn có phương án thứ hai.
Hình ảnh đổi từ người Trái Đất kia thành vật thể mỏng hình chữ nhật, bên cạnh là vài thông tin liên quan.
Tham mưu trưởng lên tiếng: “Đây là điện thoại di động, hiện là công cụ truyền tin tại Trái Đất tương tự với máy truyền tin của chúng ta. Thế nhưng điện thoại di động còn tích hợp rất nhiều chức năng giải trí.”
Tham mưu trưởng cười: “Đại đa số người Trái Đất đều sử dụng điện thoại. Dựa trên nghiên cứu vừa rồi của chúng ta, gần đây trên di động của người Trung Quốc có một phần mềm vô cùng phổ biến tên là Luyến Dữ x x Nhân(*)”
(* Cả cụm chắc là 恋与制作人 Luyến Dữ Chế Tác Nhân (Tình Yêu và Nhà Sản Xuất), dạng game đấu thẻ (có trai đẹp) của Trung Quốc)
Seus không hiểu tham mưu trưởng chuyển trọng tâm sang vấn đề này làm gì nhưng hắn biết đoàn tham mưu rất đáng tin cậy nên không hỏi nhiều.
Eddie còn trẻ, không kìm được tức giận, y mở miệng nói: “Phương thức giải trí của người Trái Đất thì liên quan gì?”
Tham mưu trưởng đáp: “Có liên quan đến bệ hạ đấy ạ. Chúng ta cần phải dựa vào phần mềm để khiến người Trái Đất động lòng trong một khoảng thời gian ngắn và nói ra chữ đồng ý.”
Màn hình hiển thị vô số tài khoản của người Trung Quốc trên mạng xã hội, kêu gào tên những người trong Luyến Dữ ×× Nhân, họ cũng tự xưng là các phu nhân.
Tham mưu trưởng: “Từ phân tích cho thấy, sau khi người Trái Đất dùng phần mềm này, ít nhất là một ngày nhiều nhất là bảy ngày đều sẽ trở thành bạn đời của một trong những nhân vật đó, lớn tiếng thổ lộ với họ, nói ra vài lời hẹn thề.”
“Cho nên phương pháp tốt nhất mà chúng tôi nghiên cứu ra chính là bệ hạ hãy dùng sóng điện não thực thể hóa phần mềm, cài vào di động của bạn đời phù hợp. Giao lưu với cậu ấy bằng cách này, nhất định có thể khiến đối phương động lòng trong vòng bảy ngày.”
Seus suy nghĩ chốc lát, tiếp thu tất cả các loại tài liệu, gật đầu nói: “Được, cứ làm như vậy đi.”
Tham mưu trưởng hành lễ: “Nếu bệ hạ đồng ý vậy thì chúng tôi sẽ bắt đầu sửa đổi từng chi tiết nhỏ. Dựa theo số liệu, phần mềm phải được lập trình các câu chuyện tình yêu mà người Trung Quốc yêu thích mới đả động được trái tim bạn đời của bệ hạ.”
Eddie hoảng hốt hỏi: “Các người tìm thấy tài liệu liên quan đến phương thức yêu đương của người Trái Đất rồi ư?”
Tham mưu trưởng: “Vâng, người Trung Quốc có cách giải trí khác là tiểu thuyết ngôn tình, phần mềm của chúng ta có thể tham khảo dữ liệu từ đó.”
***
Tinh hạm lơ lửng trên bầu trời đang bừng bừng khí thế tiến hành kế hoạch theo đuổi người Trái Đất, mà Đỗ Yến thân làm mục tiêu của kế hoạch ấy lại đang rầu rĩ vì cô em gái La Nhược Tình.
Sau khi đổi phòng ký túc xá, rời khỏi đám Triệu Hải Lượng, Đỗ Yến không cần phải lo đến chuyện mình sẽ bị bạn cùng phòng sai bảo nữa.
Nhưng ngoại trừ Triệu Hải Lượng vẫn có không ít người đến gây phiền phức, ví như bây giờ chẳng hạn. Điện thoại của cậu biến mất, trò đùa dai nho nhỏ này không tạo thành tổn thương gì nhưng khiến cậu vô cùng phiền lòng.
Đỗ Yến siết chặt cổ áo một người, vẻ mặt âm trầm, tâm trạng thực sự rất tệ. Kẻ bị tóm lấy tên Phạm Kiến, là “chúa hề” trong lớp. Nói dễ nghe thì là người khuấy động bầu không khí nhưng khó nghe thì chính là cái đứa chọc gậy bánh xe, ném đá giấu tay.
Phạm Kiến thuộc kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy, thấy nhiều người bắt nạt Đỗ Yến bèn lén lút làm vài chuyện với cậu để những người khác cùng vui.
Song khi Đỗ Yến kéo Phạm Kiến đi, chưa kịp mở miệng đối phương đã luôn mồm xin tha, còn kêu sẽ giúp cậu tìm lại điện thoại.
Hai người bước thẳng đến vườn hoa nhỏ trong trường. Đỗ Yến thả cổ áo Phạm Kiến ra, hất cằm.
“Điện thoại di động của tao đâu? Mau tìm đi.”
Phạm Kiến gật đầu liên tục, đáp: “Được, được, tao đi ngay đây.”
Thấy Đỗ Yến ra hiệu, Phạm Kiến gần như vắt giò lên cổ chạy ù té vào vườn hoa.
Nó căn bản không nghĩ đến tình huống này. Trước đây rõ ràng Đỗ Yến toàn cam chịu, cũng không phải lần đầu tiên bị giấu điện thoại.
Mỗi lần Phạm Kiến làm thế, đối phương đều sẽ mua đồ ăn ngon đến cầu xin nó cho cậu biết chỗ để điện thoại, sau đó sẽ tự mình tìm.
Không ngờ hôm nay Đỗ Yến lại lôi nó tới nhà vệ sinh đánh nó để uy hiếp. Phạm Kiến sờ xuống xương sườn, chẳng biết có phải Đỗ Yến vừa đả thông hai huyệt nhâm đốc của nó hay không, ra tay vô cùng tàn ác.
Lúc đó Phạm Kiến đau đến mức suýt chảy cả nước mắt nhưng trên người không có bất kì vết thương nào cả.
Cho nên kể cả khi nó đi mách giáo viên cũng vô dụng. Không có chứng cứ thì ở trong mắt giáo viên, Đỗ Yến vẫn là học sinh ưu tú, hiền lành, đương nhiên sẽ chẳng ai tin lời Phạm Kiến.
Vì vậy Phạm Kiến đành ngoan ngoãn đi tìm điện thoại cho Đỗ Yến, đồng thời quyết định mai này phải cách xa con người quái gở kia một chút.
Đỗ Yến đứng đó chờ, rồi trông thấy Phạm Kiến cầm di động bước tới.
Cậu nhận lấy và bật nguồn, phát hiện máy không hỏng nên gật đầu bảo: “Mày cút đi, lần sau đừng có làm phiền tao nữa.”
Đỗ Yến ngồi trên băng ghế dài, nhìn Phạm Kiến hốt hoảng chạy mất.
Cậu biết Phạm Kiến chỉ là một thằng nhóc trẻ trâu, đầu sỏ vẫn là La Nhược Tình và Đường Lượng. Nếu như La Nhược Tình cứ mãi căm thù cậu như thế thì luôn có người mắt mù tới gây sự với cậu.
Cách đơn giản nhất để La Nhược Tình không chọc phải cậu chính là chuyển trường. Thế nhưng đó cũng không phải là phương pháp mà kiểu người như Đỗ Yến sẽ chọn.
Chỉ cần vả mặt cô ta thật đau, khiến cô ta chịu dạy bảo tử tế thì mới ngoan ngoãn được.
Mà hiện tại Đỗ Yến chưa có tư cách gì để hành động. Cậu dựa lưng ra đằng sau, day day mi tâm, cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Đang là giờ nghỉ trưa, Đỗ Yến không muốn trở về phòng ngủ bèn dứt khoát ngồi đây nghỉ ngơi, sắp xếp lại tất sự việc đã diễn ra kể từ khi nhập học đến nay.
Nghĩ tới đó, cậu quyết định lật xem lịch sử trò chuyện trên Wechat giữa mình và người được coi là cha kia.
Cậu vừa mới mở màn hình lên đã phát hiện trong điện thoại bỗng xuất hiện biểu tượng màu hồng lạ lẫm.
Tên của cái APP còn rất kỳ cục:《Người Sakoru bá đạo yêu tôi》
“…Phần mềm rác gì thế này.”
Điện thoại của Đỗ Yến cài mật khẩu, Phạm Kiến đương nhiên không rảnh rỗi đến mức tải về cho cậu. Cho nên phần mềm bỗng dưng xuất hiện này chắc chắn là app chứa virus.
Cậu cau mày, không hề mở ra.
Đối với người Sakoru mà nói chỉ khi tìm được bạn đời phù hợp mới có thể lưu lại chuỗi gen hoàn mỹ mạnh mẽ nhất, bồi dưỡng đời sau ưu tú.
Gen của chú y vô cùng hoàn hảo, khiến người Sakoru luôn chiếm được vị trí quan trọng nhất trong hội nghị ngân hà. Do đó viện nguyên lão đương nhiên rất cố chấp với việc truyền thừa.
Eddie gãi đầu, hỏi: “Chú Seus, chú mang theo toàn bộ đoàn tham mưu tới để thu thập tài liệu cho chú à? Như vậy quá khoa trương rồi đó.”
Seus đáp: “Đây là biện pháp có hiệu suất cao. Trong ghi chép của người Sakoru chúng ta không có Trái Đất, gen vẫn chưa thích ứng với môi trường nơi đây. Tùy tiện tới gần sẽ rất nguy hiểm.”
Eddie nói: “Thật ra chú có thể tiếp cận từ từ mà. Dựa vào chuỗi gen mạnh mẽ của chú, thích ứng với hoàn cảnh ở Trái Đất trong vòng ba mươi ngày là điều hoàn toàn khả thi.”
Seus lắc đầu, trả lời: “Ta không có nhiều thời gian, chi bằng để đoàn tham mưu lên kế hoạch khiến đối phương đồng ý từ khoảng cách xa thì hơn.”
Tuy Eddie vừa mới thành niên nhưng trước khi bắt đầu hành trình tìm kiếm bạn đời trăm năm, y đã từng trò chuyện với vài người Sakoru có gia đình. Y cảm thấy bản thân cần phải nhồi nhét vào đầu chú mình những khái niệm có liên quan.
Y lên tiếng: “Chú Seus, chú không thể trình tự hóa như vậy được. Chú nên để ý đến suy nghĩ của đối phương, dụng tâm theo đuổi ấy.”
Seus nhìn y, khẽ nhíu mày.
Eddie thấy thè bèn không ngừng cố gắng: “Bạn đời của Billy – người anh em thân thiết nhất của cháu thuộc tộc người có cánh với truyền thống ca hát và nhảy múa tìm phối ngẫu. Nhưng để Billy múa may quay cuồng thì thà ném cậu ta đến tinh cầu lạc hậu rèn luyện mấy năm còn hơn.”
Biểu cảm của y vô cùng khoa trương, xòe tay ra: “Cuối cùng vì theo đuổi bạn đời, cậu ta phải mất ba năm để học xong bài nhảy tìm phối ngẫu của tộc người ta, bấy giờ mới thành công. Cho nên việc theo đuổi bạn đời không thể chỉ cân nhắc tới vấn đề hiệu suất đâu chú.”
Seus nhíu mày, đáp: “Nếu như tốn quá nhiều thời gian, ta không cần bạn đời cũng chẳng sao. Bảy ngày là kì hạn tối đa mà ta có thể đưa ra.”
Eddie còn định khuyên nhủ, đúng lúc đó máy truyền tin trên bàn kêu lên.
Seus ấn nút, giữa căn phòng xuất hiện màn hình trong suốt. Người bên trên là tham mưu trưởng.
Tham mưu trưởng giơ tay cúi chào, sau đó nói: “Bệ hạ, điện hạ Eddie. Việc thu thập tài liệu nghiên cứu về người Trái Đất đã hoàn thành.”
Seus khẽ gật đầu, đáp: “Trình bày đi.”
Tham mưu trưởng bèn báo cáo thành quả nghiên cứu trong khoảng thời gian qua. Toàn bộ đoàn tham mưu đều tham gia quá trình điều tra, hiệu suất cực kỳ cao.
Sóng điện não của người Sakoru có thể thực thể hóa, nhờ vào đó để chế tạo đủ loại khoa học kỹ thuật.
Ví như tinh hạm khổng lồ mà bọn họ đang ngồi được Seus điều khiển bằng sóng điện não.
Sóng điện não được thực thể hóa tương đương với trung tâm kiểm soát không lưu của tinh hạm, không cần Seus truyền đạt mệnh lệnh cũng tự hoạt động.
Khi cần thiết, Seus có khả năng kết nối trực tiếp với sóng điện não thực thể hóa, cảm nhận được từng thay đổi nhỏ nhất trên tinh hạm, điều khiển camera giám sát, trang thiết bị vũ khí,…vân vân.
Người Sakoru càng mạnh thì sóng điện não càng lớn, có thể tách thành nhiều phần nhằm thực hiện vô số thao tác tự động hóa khác nhau.
Vì chưa thích ứng với hoàn cảnh tại Trái Đất, người Sakoru sẽ không dám đến gần, cho nên đoàn tham mưu chỉ có thể thu thập thông tin bằng sóng điện não được thực thể hóa.
May mà khoa học kỹ thuật của Trái Đất vẫn tương đối phát triển, các loại sóng điện từ tản ra rất nhiều từ hành tinh màu xanh kia. Đoàn tham mưu bèn thu hết tất cả để phân tích mổ xẻ, tổng hợp dữ liệu liên quan tới Trái Đất.
Bọn họ dựa trên cơ sở dữ liệu mà đoàn tham mưu cung cấp, nhanh chóng tổng hợp một báo cáo phù hợp với yêu cầu được giao.
Tham mưu trưởng đi theo Seus đã nhiều năm, hiểu rất rõ tính cách của hoàng đế bệ hạ.
Anh ta vào thẳng vấn đề: “Thứ bệ hạ cần chính là phương thức khiến người Trái Đất rung động nhanh nhất. Theo báo cáo nghiên cứu của chúng tôi, ở một quốc gia tên là Trung Quốc, bạn đời thường gọi nhau là chồng và vợ. Nếu chưa chính thức cử hành nghi thức trọn đời thì còn được xưng là bạn trai, bạn gái.”
Tham mưu trưởng giải thích, đồng thời trên màn hình lập tức hiện các thông tin và hình ảnh.
“Đây là đối tượng được đông đảo người dân Trung Quốc gọi là chồng, bạn trai, thậm chí không ít người khi nhìn thấy y đều kêu to: Em đồng ý, em có thể.”
Một tấm hình hiện lên, phàm là người Trung Quốc đều sẽ nhận ra đó là ai. Mấy năm qua y là tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng khắp từ Nam ra Bắc, được coi là chồng của hàng trăm triệu thiếu nữ.
Seus khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc không khác gì lúc xử lý công việc. Hắn nhìn kỹ người Trái Đất nọ, chưa phát hiện đối phương có điểm gì đặc biệt. Vì vậy bèn mở miệng hỏi.
“Chưa bàn đến khái niệm bạn đời của họ, đối tượng này đã dùng cách gì để khiến trái tim người khác rung động?”
Tham mưu trưởng giơ tay lên đáp: “Người Trái Đất này là minh tinh, phạm trù mà người Sakoru không thể hiểu được.”
Nội dung trên màn hình dần thay đổi, là các buổi biểu diễn và đoạn phim ngắn của tiểu sinh lưu lượng kia. Ngoài ra còn có vô số cảnh tượng các fan hô to “Em yêu anh, em đồng ý”.
Lông mày Seus càng nhíu chặt hơn, thời điểm trông thấy cảnh hôn môi trong bộ phim rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi: “Tại sao lần nào bạn đời của y cũng là một người khác? Chẳng nhẽ quan hệ phối ngẫu giữa người Trái Đất không phải là 1×1 à?”
Ở vũ trụ, người Sakoru nổi tiếng với sự trung trinh. Một là bọn họ sẽ chung sống với bạn đời phù hợp vĩnh viễn hoặc là cô độc mãi mãi, chưa bao giờ xảy ra tình huống phải đổi bạn đời.
Tham mưu trưởng đáp: “Đó không phải là bạn đời thực sự của y.”
Eddie chen ngang: “Người Trái Đất tùy tâm sở dục vậy? Phát sinh quan hệ thân mật với người không phải bạn đời của mình.”
Trên mặt Seus sáng lên hoa văn màu vàng đậm, điều này chứng tỏ hắn đang mải suy nghĩ, đồng thời đang rất khó chịu.
Tham mưu trưởng thấy thế bèn nhanh chóng giải thích: “Người Trái Đất thường gọi đây là phim. Khi ấy bọn họ thường có bạn đời giả, chỉ là sắm vai nhằm mục đích giải trí mà thôi.”
Seus thôi không suy nghĩ đến chuyện tại sao người Trái Đất lại có phương thức giải trí khó hiểu như thế, hắn nói:”Cách đó không phù hợp. Ta sẽ không vì theo đuổi mà giả làm bạn đời của người khác.”
Tham mưu trưởng đương nhiên cũng biết bệ hạ nhà mình là điển hình cho người Sakoru, bất luận có để tâm đến việc tìm bạn đời hay không thì tấm lòng trung trinh của bệ hạ sẽ không bao giờ thay đổi.
Tuy phương pháp này không dùng được nhưng anh ta còn có phương án thứ hai.
Hình ảnh đổi từ người Trái Đất kia thành vật thể mỏng hình chữ nhật, bên cạnh là vài thông tin liên quan.
Tham mưu trưởng lên tiếng: “Đây là điện thoại di động, hiện là công cụ truyền tin tại Trái Đất tương tự với máy truyền tin của chúng ta. Thế nhưng điện thoại di động còn tích hợp rất nhiều chức năng giải trí.”
Tham mưu trưởng cười: “Đại đa số người Trái Đất đều sử dụng điện thoại. Dựa trên nghiên cứu vừa rồi của chúng ta, gần đây trên di động của người Trung Quốc có một phần mềm vô cùng phổ biến tên là Luyến Dữ x x Nhân(*)”
(* Cả cụm chắc là 恋与制作人 Luyến Dữ Chế Tác Nhân (Tình Yêu và Nhà Sản Xuất), dạng game đấu thẻ (có trai đẹp) của Trung Quốc)
Seus không hiểu tham mưu trưởng chuyển trọng tâm sang vấn đề này làm gì nhưng hắn biết đoàn tham mưu rất đáng tin cậy nên không hỏi nhiều.
Eddie còn trẻ, không kìm được tức giận, y mở miệng nói: “Phương thức giải trí của người Trái Đất thì liên quan gì?”
Tham mưu trưởng đáp: “Có liên quan đến bệ hạ đấy ạ. Chúng ta cần phải dựa vào phần mềm để khiến người Trái Đất động lòng trong một khoảng thời gian ngắn và nói ra chữ đồng ý.”
Màn hình hiển thị vô số tài khoản của người Trung Quốc trên mạng xã hội, kêu gào tên những người trong Luyến Dữ ×× Nhân, họ cũng tự xưng là các phu nhân.
Tham mưu trưởng: “Từ phân tích cho thấy, sau khi người Trái Đất dùng phần mềm này, ít nhất là một ngày nhiều nhất là bảy ngày đều sẽ trở thành bạn đời của một trong những nhân vật đó, lớn tiếng thổ lộ với họ, nói ra vài lời hẹn thề.”
“Cho nên phương pháp tốt nhất mà chúng tôi nghiên cứu ra chính là bệ hạ hãy dùng sóng điện não thực thể hóa phần mềm, cài vào di động của bạn đời phù hợp. Giao lưu với cậu ấy bằng cách này, nhất định có thể khiến đối phương động lòng trong vòng bảy ngày.”
Seus suy nghĩ chốc lát, tiếp thu tất cả các loại tài liệu, gật đầu nói: “Được, cứ làm như vậy đi.”
Tham mưu trưởng hành lễ: “Nếu bệ hạ đồng ý vậy thì chúng tôi sẽ bắt đầu sửa đổi từng chi tiết nhỏ. Dựa theo số liệu, phần mềm phải được lập trình các câu chuyện tình yêu mà người Trung Quốc yêu thích mới đả động được trái tim bạn đời của bệ hạ.”
Eddie hoảng hốt hỏi: “Các người tìm thấy tài liệu liên quan đến phương thức yêu đương của người Trái Đất rồi ư?”
Tham mưu trưởng: “Vâng, người Trung Quốc có cách giải trí khác là tiểu thuyết ngôn tình, phần mềm của chúng ta có thể tham khảo dữ liệu từ đó.”
***
Tinh hạm lơ lửng trên bầu trời đang bừng bừng khí thế tiến hành kế hoạch theo đuổi người Trái Đất, mà Đỗ Yến thân làm mục tiêu của kế hoạch ấy lại đang rầu rĩ vì cô em gái La Nhược Tình.
Sau khi đổi phòng ký túc xá, rời khỏi đám Triệu Hải Lượng, Đỗ Yến không cần phải lo đến chuyện mình sẽ bị bạn cùng phòng sai bảo nữa.
Nhưng ngoại trừ Triệu Hải Lượng vẫn có không ít người đến gây phiền phức, ví như bây giờ chẳng hạn. Điện thoại của cậu biến mất, trò đùa dai nho nhỏ này không tạo thành tổn thương gì nhưng khiến cậu vô cùng phiền lòng.
Đỗ Yến siết chặt cổ áo một người, vẻ mặt âm trầm, tâm trạng thực sự rất tệ. Kẻ bị tóm lấy tên Phạm Kiến, là “chúa hề” trong lớp. Nói dễ nghe thì là người khuấy động bầu không khí nhưng khó nghe thì chính là cái đứa chọc gậy bánh xe, ném đá giấu tay.
Phạm Kiến thuộc kiểu người gió chiều nào theo chiều ấy, thấy nhiều người bắt nạt Đỗ Yến bèn lén lút làm vài chuyện với cậu để những người khác cùng vui.
Song khi Đỗ Yến kéo Phạm Kiến đi, chưa kịp mở miệng đối phương đã luôn mồm xin tha, còn kêu sẽ giúp cậu tìm lại điện thoại.
Hai người bước thẳng đến vườn hoa nhỏ trong trường. Đỗ Yến thả cổ áo Phạm Kiến ra, hất cằm.
“Điện thoại di động của tao đâu? Mau tìm đi.”
Phạm Kiến gật đầu liên tục, đáp: “Được, được, tao đi ngay đây.”
Thấy Đỗ Yến ra hiệu, Phạm Kiến gần như vắt giò lên cổ chạy ù té vào vườn hoa.
Nó căn bản không nghĩ đến tình huống này. Trước đây rõ ràng Đỗ Yến toàn cam chịu, cũng không phải lần đầu tiên bị giấu điện thoại.
Mỗi lần Phạm Kiến làm thế, đối phương đều sẽ mua đồ ăn ngon đến cầu xin nó cho cậu biết chỗ để điện thoại, sau đó sẽ tự mình tìm.
Không ngờ hôm nay Đỗ Yến lại lôi nó tới nhà vệ sinh đánh nó để uy hiếp. Phạm Kiến sờ xuống xương sườn, chẳng biết có phải Đỗ Yến vừa đả thông hai huyệt nhâm đốc của nó hay không, ra tay vô cùng tàn ác.
Lúc đó Phạm Kiến đau đến mức suýt chảy cả nước mắt nhưng trên người không có bất kì vết thương nào cả.
Cho nên kể cả khi nó đi mách giáo viên cũng vô dụng. Không có chứng cứ thì ở trong mắt giáo viên, Đỗ Yến vẫn là học sinh ưu tú, hiền lành, đương nhiên sẽ chẳng ai tin lời Phạm Kiến.
Vì vậy Phạm Kiến đành ngoan ngoãn đi tìm điện thoại cho Đỗ Yến, đồng thời quyết định mai này phải cách xa con người quái gở kia một chút.
Đỗ Yến đứng đó chờ, rồi trông thấy Phạm Kiến cầm di động bước tới.
Cậu nhận lấy và bật nguồn, phát hiện máy không hỏng nên gật đầu bảo: “Mày cút đi, lần sau đừng có làm phiền tao nữa.”
Đỗ Yến ngồi trên băng ghế dài, nhìn Phạm Kiến hốt hoảng chạy mất.
Cậu biết Phạm Kiến chỉ là một thằng nhóc trẻ trâu, đầu sỏ vẫn là La Nhược Tình và Đường Lượng. Nếu như La Nhược Tình cứ mãi căm thù cậu như thế thì luôn có người mắt mù tới gây sự với cậu.
Cách đơn giản nhất để La Nhược Tình không chọc phải cậu chính là chuyển trường. Thế nhưng đó cũng không phải là phương pháp mà kiểu người như Đỗ Yến sẽ chọn.
Chỉ cần vả mặt cô ta thật đau, khiến cô ta chịu dạy bảo tử tế thì mới ngoan ngoãn được.
Mà hiện tại Đỗ Yến chưa có tư cách gì để hành động. Cậu dựa lưng ra đằng sau, day day mi tâm, cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Đang là giờ nghỉ trưa, Đỗ Yến không muốn trở về phòng ngủ bèn dứt khoát ngồi đây nghỉ ngơi, sắp xếp lại tất sự việc đã diễn ra kể từ khi nhập học đến nay.
Nghĩ tới đó, cậu quyết định lật xem lịch sử trò chuyện trên Wechat giữa mình và người được coi là cha kia.
Cậu vừa mới mở màn hình lên đã phát hiện trong điện thoại bỗng xuất hiện biểu tượng màu hồng lạ lẫm.
Tên của cái APP còn rất kỳ cục:《Người Sakoru bá đạo yêu tôi》
“…Phần mềm rác gì thế này.”
Điện thoại của Đỗ Yến cài mật khẩu, Phạm Kiến đương nhiên không rảnh rỗi đến mức tải về cho cậu. Cho nên phần mềm bỗng dưng xuất hiện này chắc chắn là app chứa virus.
Cậu cau mày, không hề mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook