Lúc trời tờ mờ sáng, Đỗ Yến và Thẩm Hành đã trở về Gia Viên Số 5 mới vừa rời đi không lâu. Cả đêm gấp rút lên đường, Đỗ Yến chợp mắt ở căn phòng sau xe, Thẩm Hành là Người Lây nên không cần phải ngủ quá nhiều.

Khi tiến vào địa phận thành phố, Thẩm Hành bẻ lái rẽ sang lối khác.

Đỗ Yến ngạc nhiên hỏi: “Chú định đi đâu vậy? Đường đến khu dân cư bên ngoài Gia Viên ở kia mà?”

Thẩm Hành đáp: “Chúng ta không đến điểm dừng chân của tôi nữa, bây giờ nơi đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.”

“Ồ.” Đỗ Yến ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì thêm.

Thẩm Hành lo lắng rất đúng chỗ. Hiện tại phía sở nghiên cứu đã biết hắn mang Đỗ Yến đi, đương nhiên phải cử người giám thị các điểm dừng chân của Thẩm Hành.

Tuy hắn không sợ bọn họ bắt được, cũng tự tin rằng mình có thể bảo vệ Đỗ Yến.

Thế nhưng lần này, mục đích trở về của hai người họ là điều tra rõ ràng chuyện người nhà họ Đỗ. Vì tránh phiền phức nên họ bèn đổi điểm dừng chân, che giấu hành tung, âm thầm tìm kiếm.

Thẩm Hành lang bạt một mình tại các khu dân cư gần Gia Viên nhiều năm, vô cùng có kinh nghiệm, am hiểu tường tận mọi thế lực phân bố ở từng địa phương.

Nơi mà bọn họ muốn đến chính là khu dân cư bên ngoài Gia Viên Số 5, tại đó có một bang phái, thủ lĩnh là một Người Lây có tính tình khá bộp chộp.

Phỏng chừng ngay cả tên của mình là gì cũng sắp quên mất nên chỉ có biệt hiệu Lão K.

Nguồn gốc của cái tên này rất đơn giản. Lão K rất thích chơi tú lơ khơ, trong trò chơi ấy vị trí quốc vương là quân K nên hắn ta tự đặt cho mình biệt hiệu như vậy.

Sau chiến tranh, có rất nhiều người vứt bỏ họ tên của bản thân, Lão K chỉ là một trong số đó.

Hắn ta là một kẻ điên coi thường Người Thuần Chủng, luôn cảm thấy họ là một đám người vô dụng yếu dớt. Nhưng gã lại không thể không giao dịch với Người Thuần Chủng để đổi lấy thuốc kháng phóng xạ.

Chấp nhận số phận, Lão K chọn cắm rễ tại phụ cận Gia Viên Số 5 do nơi đây đã từng là căn cứ quân sự, tốt xấu gì Người Thuần Chủng trong đó đều là quân nhân đời sau, biết lái cơ giáp, có năng lực chiến đấu với sinh vật biến dị, khác hoàn toàn với đám Người Thuần Chủng yếu đuối nọ.

Thẩm Hành đưa Đỗ Yến tới đây bởi vì Lão K coi thường Người Thuần Chủng, đặc biệt là những Người Thuần Chủng trong sở nghiên cứu tại Gia Viên Số 1.

Trại của Lão K đã chặn tần số radio của Gia Viên Số 1, đương nhiên cũng không nhận được lệnh truy nã. Ngoài ra cứ điểm đó nằm ở xa ngoài rìa Gia Viên Số 5 cho nên hai người bọn họ trốn ở đây là an toàn nhất.

Nguyên nhân khác khiến Thẩm Hành yên tâm ghé qua chỗ này là vì hắn từng cứu Lão K một mạng. Dưới góc nhìn của hắn, mặc dù Lão L hơi phóng đãng bất kham nhưng là người có ơn tất báo.

Bây giờ hắn dẫn Đỗ Yến tới ở tạm một hai ngày, nhờ Lão K hỗ trợ che giấu tung tích, tin tức hắn và Đỗ Yến trở về sẽ không truyền đến sở nghiên cứu quá nhanh.

Khi tiến vào địa phận của Lão K, Thẩm Hành dùng thiết bị truyền tin để liên lạc với đối phương, Lão K tỏ vẻ cực kỳ hoan nghênh hắn.

Gia Viên Số 5 tiền thân là căn cứ quân sự được xây trên sa mạc, bên ngoài ranh giới đương nhiên không xây bất cứ công trình gì. Trại của Lão K đều do Người Lây tự xây sau chiến tranh hạt nhân, lối kiến trúc vô cùng tùy tiện, khác biệt hoàn toàn so với Gia Viên Số 5 quy quy củ củ.

Thẩm Hành lái “Quái thú khổng lồ” tiến vào trang viên, khi qua cổng, phong cách kiến trúc lại thay đổi, tất cả đều là cái kiểu xa hoa, nguy nga lộng lẫy.

Đỗ Yến hơi kinh ngạc, nằm nhoài lên cửa sổ xe, nghiêm túc ngắm nhìn.

Thẩm Hành hỏi: “Em thích mấy ngôi nhà này à?”

Ngay khi Thẩm Hành đang âm thầm nghĩ xem các điểm dừng chân của mình có chỗ nào giống vậy không thì Đỗ Yến đáp.

“Tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi, kiến trúc bên trong với bên ngoài như hai thế giới khác nhau vậy.”

Thẩm Hành nói: “Người sống ở đây là Lão K và đàn em của hắn, Lão K thích thế cho nên mới thống nhất xây dựng cùng kiểu.”

Trong lúc hai người trò chuyện, “Quái thú khổng lồ” đã đỗ trước ngôi nhà to nhất trang viên. Người canh giữ thấy xe Thẩm Hành đến, trực tiếp quay lưng chạy vào thông báo.

Đỗ Yến xuống xe, bắt gặp một gã đàn ông vạm vỡ đang đi ra, khí lực cường tráng, để râu quai nón. Từ ngoại hình thì đúng là cái kẻ hào sảng, phóng đãng mà Thẩm Hành miêu tả.

Lão K bước tới, phát hiện ghế lái xe không có ai bèn sững sờ, tiếp theo thấy Thẩm Hành và một thiếu niên xuống từ phía khác.

Lão K nhìn Thẩm Hành dẫn người đến, mặt đầy mặt kinh ngạc, nói: “Thẩm đại ca, mặt trời mọc ở phía Tây hả? Cuối cùng ông cũng tìm được bạn đồng hành rồi sao?”

Sau khi hai người hàn huyên chốc lát thì không thể từ chối bữa tiệc. Địa điểm tổ chức nằm ở căn nhà nguy nga tráng lệ không hợp thời. 

Thức ăn trên bàn khiến Đỗ Yến dấy lên cảm giác đây chẳng còn là tận thế nữa, xa hoa đồi trụy, giống hệt lúc hòa bình trước chiến tranh hạt nhân.

Thẩm Hành nếm thử từng món, xác định thịt bên trong là của sinh vật biến dị nào, mức phóng xạ là bao nhiêu mới bắt đầu gắp thức ăn cho Đỗ Yến.

Thể chất của Đỗ Yến rất đặc biệt, có thể tự thanh lọc phóng xạ, nhưng Thẩm Hành vẫn lo chẳng may mức phóng xạ trong người cậu đột nhiên tăng quá cao lại bị sốt nên bình thường hay kiểm soát việc ăn uống của cậu. Món nào có mức độ phóng xạ cao sẽ không cho cậu đụng tới.

Đỗ Yến cũng quen cách ở chung này, món nào được Thẩm Hành xác nhận xong mới ăn.

Song điều đó lại khiến những người hiểu rõ Thẩm Hành trên bàn cơm suýt nữa đã chọc nhầm đũa vào lỗ mũi.

Họ chẳng dám mở miệng nói gì thêm, Lão K chẳng ngán một ai, nốc mấy chén rượu vào bụng là càng không biết giữ mồm.

Hắn ta vừa ôm người phụ nữ bên cạnh vừa cười bảo: “Thẩm đại ca, không ngờ ông thích kiểu này đấy. Lúc trước sau khi ông cứu tôi tôi đã nói để ông tùy tiện chọn rồi thế mà ông lại đi luôn. Nếu biết sớm thì tôi đã bày cả đống ra cho ông tha hồ lựa, tuy thiếu niên Người Lây vóc người mảnh khảnh không nhiều nhưng ở địa bàn của tôi…”

Tay gắp thức ăn của Thẩm Hành ngừng một chút, hắn không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn Lão K.

Lão K bị ánh mắt kia quét qua, lời đến đầu lưỡi đột nhiên lại nuốt ngược vào bụng. Hắn ta cười khẩy, nâng chén nói: “Tôi uống rượu vào là nói chuyện thiếu suy nghĩ đấy, tự phạt ba ly, tự phạt ba ly.”

Thẩm Hành gật đầu, không tranh luận với đối phương nữa. Hắn và Đỗ Yến chỉ ở nhờ chỗ này một hai ngày, chẳng chung đụng lâu dài với Lão K, không nhất thiết phải hơn thua.

Đỗ Yến vốn chẳng phải thiếu niên yếu đuối gì, không thèm để bụng đến mấy lời đó.

Cậu cúi đầu nghiêm túc gắp thức ăn trong bát, biểu hiện mình là một thiếu niên vừa tỉnh dậy khỏi khoang đông lạnh, sợ hãi với thế giới bên ngoài.

Lão K lặn ngụp trong giang hồ nhiều năm, quan sát sắc mặt người khác là kỹ năng cơ bản.

Từ những gì đang bày ra trước mắt, hắn ta thấy Thẩm Hành vô cùng coi trọng thiếu niên tên Đỗ Yến kia, không chỉ dừng lại ở mối quan hệ thể xác nữa. Do đó hắn ta cũng không tiếp tục chuyển hướng đề tài sang người thiếu niên mà bắt đầu bàn bạc chính sự.

Nghe thấy Thẩm Hành tới nơi này là để điều tra sự việc, Lão K chủ động phất tay, thoải mái gọi kẻ buôn tin tức tới.

Thẩm Hành sẽ không kể tất cả mọi chuyện cho Lão K, hắn chỉ nhắc đến lệnh truy nã, vừa vặn đang ở gần đây nên tới xem xét.

Gần như toàn bộ Người Lây đều biết Thẩm Hành kị nhất là người khác giết hại trẻ con, bây giờ hắn đưa ra yêu cầu này cũng không quá đáng. 

Lão K nghe vậy, thẳng thắn nói chuyện này dễ ẹc. Hắn ta gọi đàn em buôn bán tin tức tới bảo đối phương đi tìm hiểu sự việc.

Sau đó hai người ở lại chỗ Lão K, chờ tình báo về vụ án mạng nhà họ Đỗ.

Năng lực làm việc của đàn em Lão rất cao, sáng ngày hôm sau đã mang về thông tin cực kỳ hữu dụng.

Kẻ buôn tin và quen biết với một nhân viên trong trung tâm theo dõi từ lâu, tin tức mà gã có được cũng đến từ người kia.

Đối phương ra giá, đồng ý giao bản ghi hình gần nhà họ Đỗ cho Thẩm Hành.

Chỉ là người kia có một điều kiện khác, đồng thời bởi vì đối phương là Người Thuần Chủng nên yêu cầu thực hiện trao đổi ở trung tâm giao dịch.

Thẩm Hành hơi do dự, dẫn Đỗ Yến tới trung tâm giao dịch là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Song nếu như hắn không tới đó để lấy đoạn băng ghi hình thì sẽ chẳng thể điều tra được gì.

Kẻ buôn tin thấy Thẩm Hành tỏ vẻ không hài lòng bèn giải thích từng li từng tí một: “Thẩm đại ca à, em đã cố hết sức rồi. Dù sao việc tuồn băng ghi hình trong Gia Viên có thể khiến người ta mất việc, chọn điểm giao dịch an toàn cũng hợp lý mà…”

Thẩm Hành gật đầu, đáp: “Cậu ra ngoài chờ tôi chút.”

Kẻ buôn tin khép cửa rời đi, Thẩm Hành vẫn im lặng ngồi trên ghế sofa như cũ. Đỗ Yến ở bên cạnh nhìn thấu lo lắng trong lòng hắn, chủ động đứng dậy tiến về phía hắn.

Cậu lên tiếng: “Chú đi đi, tôi sẽ ở yên đây, hơn nữa tôi cũng có cách tự vệ mà.”

Thẩm Hành cho rằng Đỗ Yến đang nhắc đến khẩu súng kia bèn trả lời: “Loại súng hạng nhẹ đó chẳng có tác dụng với Người Lây đâu…”

Đỗ Yến khom người xuống, rút ngắn khoảng cách giữa họ. Cậu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hành, chậm rãi nói từng từ một: “Chú đi đi, tôi biết cách tự bảo vệ bản thân, thừa sức đối phó với Người Lây.”

Chẳng hiểu tại sao Thẩm Hành lại đột nhiên tin Đỗ Yến quả thật có năng lực tự vệ, cho dù Người Lây có xông tới cũng sẽ không làm cậu bị thương.

Đợi đến khi Thẩm Hành phục hồi tinh thần thì hắn đã đến trung tâm giao dịch, chờ đối tượng trao đổi xuất hiện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương