Nhân Vật Phản Diện Bị Đứa Con Nít Xé Nát Kịch Bản
Chapter 5 "Hệ Thống Của Tôi Rất Tốt Bụng (2)"

Đó là cái kho bí mật của cô ấy. Cô không thể ăn hết đống kẹo cô đổi với Hệ Thống, nên cô để dành đề phòng trường hợp bà không cho cô kẹo. Cô thật sự nghĩ rằng cô rất thông minh, và bây giờ kho kẹo của cô ấy trở nên đầy ụ.

 

Giọng nói của Giang Hiểu Mẫn cực kỳ chân thành. Hệ Thống im lặng một lúc, sau đó lạnh lùng từ chối. “Ta không muốn những thứ đó.”

 

“Tại sao?” Giang Hiểu Mẫn lại hỏi.

 

“Hệ Thống không cần ăn, nên đống kẹo đó vô dụng với ta. Và từ đầu cháu dùng điểm để đổi lấy kẹo, thì sao mà cháu có thể lại dùng kẹo đổi lại chứ?”

 

Giang Hiểu Mẫn lần nữa thấy khó hiểu. “Vì cháu có thể đổi điểm để lấy kẹo của ông, thì sao ông lại không thể lấy kẹo để đổi điểm cho cháu?”

 

Bình thường, nếu bà không có đủ gạo ở nhà, bà sẽ đi tới nhà của một bà hàng xóm bên cạnh và đổi bột bắp để lấy ngũ cốc. Hoặc nếu bà muốn ăn bánh bắp và bà có gạo dư ở nhà, bà sẽ đổi gạo để lấy bột bắp. Không phải cũng như nhau sao? Thì sao lại không được chứ?

 

Hệ Thống đau đầu. Nó cảm thấy như AI muốn nổ tung, nhưng nó vẫn khẳng định từ chối cô. “Không.”

 

Nó cảm thấy cho dù chương trình bị đảo lộn hết lên, nó vẫn sẽ ngoan cố từ chối cô. “Không.”

 

Giang Hiểu Mẫn chớp chớp mắt và bắt đầu khóc lại. 

 

Hệ Thống tiếp tục im lặng một lúc nữa, sau đó từ đống hiểu biết cơ bản của nó thì cuối cùng cũng tìm ra một cách thích hợp để giải thích. “Một giao dịch thành công yêu cầu cả hai bên xem trọng vật trao đổi của mỗi bên. Khi cháu đổi điểm lấy keo, ta xem trọng điểm của cháu và cháu cũng xem trọng kẹo của ta, như vậy giao dịch có thể hoàn tất. Bây giờ cháu muốn điểm của ta, nhưng ta không xem trọng kẹo của cháu. Không có gì đáng giá với thứ chủ nhân đề nghị với ta, nên ta từ tối giao dịch với chủ nhân.”

 

Giang Hiểu Mẫn là một đứa trẻ thông minh. Cô hiểu rõ sau khi Hệ Thống giải thích cho cô, và có thể suy luận những thứ khác dựa vào đó. 

 

“Cháu hiểu rồi.” Giang Hiểu Mẫn gật đầu thông suốt.

 

Hệ Thống đã nói nhiều lần là nó không cần ngủ, ăn hay mặc quần áo. Bây giừo Giang Hiểu Mẫn đã nhớ hết rồi.

 

Hình như Hệ Thống không thích những đứa trẻ thích ăn kẹo.

 

Hệ Thống cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Trông một đứa trẻ thật sự là rất khó.

 

Nhưng sau đó, nó hiểu rằng nó vui vẻ quá sớm rồi.

 

Bởi vì Giang Hiểu Mẫn thật sự đi tới kho của mình lần nữa và lấy ra một cái mặt dây chuyền hình bán nguyệt bằng ngọc từ trong góc!

 

“Cháu sẽ dùng nó để đổi điểm.” Giang Hiểu Mẫn ngây thơ, đôi bàn tay mũm mĩm giữ mặt dây chuyền ngọc trong tay.

 

Đó là một viên ngọc rất có giá trị, nó phát ra một ánh sáng đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.

 

Hệ Thống la lớn. “Ta không thể lấy nó!”

 

Giang Hiểu Mẫn có chút tức giận. “Cái này không đáng giá sao? Ông là người kêu cháu giấu nó đi mà!”

 

“Nó giá trị.” Hệ Thống lo lắng nói. “Nhưng đó là một vật phẩm cần thiết cho câu chuyện sau này. Không thể đem đổi được.”

 

Đó là dấu hiệu của cô và gia đình giàu có của cô, sao lại không quan trọng chứ? Vào ngày đầu tiên ông gắn kết với Giang Hiểu Mẫn, Hệ Thống có nhiệm vụ nói cô biết phải giữ nó thật cẩn thận, và nó rất có ích cho sau này. 

 

“Nó không thể đổi được.” Hệ Thống nhấn mạnh,”Ta từ chối thực hiện cuộc giao dịch với chủ nhân.” 

 

“Tại sao?” Giang Hiểu Mẫn lo lắng và lại khóc. Nhưng lần này, Hệ Thống không trả lời cô bởi vì nó không thể nào kiếm được câu trả lời nào phù hợp. 

 

[Đối phương từ chối nói chuyện với bạn.]

[Đối phương từ chối nói chuyện với bạn.]

[Đối phương từ chối nói chuyện với bạn.]

 

Giọng nói lạnh tanh của cái máy chạy trong đầu cô. Lời của Giang Hiểu Mẫn không bao giờ nhận lại phản hồi khi Hệ Thống quyết định ngắt máy.

 

Giang Hiểu Mẫn cuối cùng dừng khóc. Lau đi nước mắt bằng đôi tay nhỏ, cô bước ra một mình cầm lấy mặt dây chuyền ngọc. Cô nhỏ bé và đôi chân ngắn, cô không thể đi quá nhanh. Cô nhanh chóng đổ mồ hôi, những cô vẫn không dừng đi.

 

Hệ Thống hỏi. “Chủ nhân, cháu đang làm gì vậy?”



 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương