Nhân Vật FULL
10: Ngươi Là Ai


Buổi sớm tinh mơ, sương mờ vẫn còn chưa tan khiến nha môn Khai Phong trông trang nghiêm hơn bao giờ hết.
Công Tôn Sách đi qua đi lại ở cửa chính, chốc chốc lại ngước lên nhìn, vẻ mặt đầy mong ngóng và lo lắng.
“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh cứ về nghỉ đi, ở đây có tôi với Mã Hán rồi, khi nào Triển đại nhân về tôi sẽ báo với tiên sinh ngay.” Vương Triều ở bên cạnh nói.
Công Tôn Sách lắc đầu, cười gượng: “Sắp tới thời hạn Hoàng thượng đưa ra rồi, làm sao tôi yên tâm được đây?”
Mã Hán đứng ngoài cửa ngó nhìn xung quanh nói: “Mà hình như đại nhân chẳng lo lắng gì cả.

Chao ôi, Triển đại nhân đã đi mấy ngày rồi, sao vẫn không có một tí tin tức nào hết? Thực tình làm sốt ruột gần chết.” Đang nói thì xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại.

Ba người họ chăm chú nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy có mấy bóng người đang xuyên qua màn sương lao đến, nhìn kỹ thì dẫn đầu là một người mặc áo lam, lưng đeo một cái túi vải màu vàng.
“A, là Triển đại nhân kìa.” Mã Hán vỗ đùi.
“Đúng rồi, còn có Trương Long với Triệu Hổ nữa.” Vương Triều ngó ra ngoài, nói.
Công Tôn Sách thở phào một hơi, cả người tức khắc thả lỏng.
“Công Tôn tiên sinh…” Triển Chiêu nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới nói, “Đại nhân đâu ạ?”
“Trong thư phòng, vất vả cho cậu rồi.” Công Tôn Sách vừa nói vừa kéo Triển Chiêu đi vào.
Triển Chiêu ngoái đầu lại căn dặn Trương Long với Triệu Hổ ở phía sau: “Các huynh sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Bạch đại hiệp đi.”
“Bạch đại hiệp?” Vương Triều và Mã Hán nhìn về Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy người này áo trắng thanh thoát, tuấn tú phi phàm, trong mắt toát lên một vẻ kiêu ngạo.

“Người này là Bạch Ngọc Đường ư?” Nghĩ tới những chuyện trước đó, Vương Triều và những người khác hiển nhiên đều không mấy thiện cảm.
“Bạch đại hiệp, xin mời.” Trương Long nói.
Bạch Ngọc Đường nhận ra được điều ấy, nhưng hắn cũng chẳng để tâm, nghênh ngang bước vào theo Trương Long.
Lúc này, Triển Chiêu với Công Tôn Sách đang rảo nhanh bước chân, “Tiên sinh, Thánh thượng không làm gì đại nhân chứ?” Triển Chiêu nói.
“May mà có Bát Hiền Vương và Vương Thừa tướng, còn có cả Tương Dương Vương ra mặt nên Thánh thượng mới cho đại nhân thêm mấy ngày để tìm Thượng Phương bảo kiếm về.” Công Tôn Sách nói.
“Tương Dương Vương!” Triển Chiêu có hơi bất ngờ, không khỏi đưa tay sờ vào tấm lệnh bài Vương phủ trong ngực áo.
Công Tôn Sách thấy Triển Chiêu có hơi là lạ, bèn hỏi: “Sao vậy Triển hộ vệ?”
Triển Chiêu nói: “Đến chỗ đại nhân chúng ta sẽ nói rõ hơn.

Phải rồi tiên sinh, Hân Nhi bị bắt tới giờ có manh mối gì chưa?”
“Theo như Vương Triều với mấy nha dịch khác nói thì là do hai gã đàn ông trông giống Hắc Bạch Vô Thường bắt đi.”
Lòng Triển Chiêu khẽ động: “Phải chăng là Hắc Phong và Bạch Sát hôm đó? Lẽ nào chúng phát hiện được thứ gì rồi?” Tuy nhiên ngay sau đó nghĩ lại, từ lúc Hân Nhi đến Khai Phong, ngoại trừ mình, đại nhân với Công Tôn tiên sinh ra thì không một ai biết thân phận thật của Hân Nhi, mong sao bản thân lo nghĩ quá nhiều thôi.
Thư phòng phía Tây.
“Vất vả cho Triển hộ vệ.”
Triển Chiêu cởi Thượng Phương bảo kiếm xuống, hai tay dâng lên: “Đại nhân, thuộc hạ làm tròn sứ mệnh.”
Bao Chửng tiếp nhận, mỉm cười nói: “Bản phủ có niềm tin ở cậu.”
“Đại nhân, nghe Công Tôn tiên sinh nói lần này Tương Dương Vương cũng ra mặt ạ?” Triển Chiêu hỏi.
“Đúng thế.” Bao Chửng nói, “Tại sao Triển hộ vệ lại hỏi như vậy?”
Thế là Triển Chiêu kể lại chuyện xảy ra ở đảo Hãm Không, sau cùng lấy tấm lệnh bài kia ra.
Bao Chửng có vẻ đăm chiêu, ông vuốt râu một cái và nói: “Nếu như vậy, Tương Dương Vương lại là một nhân vật trong vụ án này.

Có điều hiện tại vẫn chưa thể kết luận được gì, trước đó là bình hai ngăn của Sở Vương phủ, bây giờ lại thêm lệnh bài của Tương Dương Vương phủ.”
Triển Chiêu tiếp lời: “Đại nhân, khi thuộc hạ còn ở trên giang hồ có nghe nói Tương Dương Vương rất thích kết giao bạn bè, không ít nhân sĩ giang hồ đã đầu quân cho ông ta, trong đó có cả kẻ tốt lẫn kẻ xấu.”
Công Tôn Sách ở bên cạnh nói: “Mấu chốt bây giờ chính là Đổng Khắc, đại tiêu đầu Di Hải tiêu cục.

Nếu có thể điều tra được thân phận của hắn, cũng xem như là một bước tiến mới.”
Bao Chửng cười nói: “Không ngờ lần này Bạch Ngọc Đường trộm kiếm lại tạo được thêm manh mối.”
“Đại nhân, thuộc hạ còn có một yêu cầu quá đáng.” Triển Chiêu trông có vẻ do dự.
“Là cho Bạch Ngọc Đường kia sao?” Bao Chửng nói.
Triển Chiêu gật đầu.

Bao Chửng với Công Tôn Sách nhìn nhau cười, vẻ mặt như thể đã đoán được từ trước.

Bao Chửng nhìn Triển Chiêu một cách thích thú, nói: “Bạch Ngọc Đường cố tình gây khó dễ với cậu, thế mà cậu còn muốn xin cho anh ta?”
“Đại nhân, Ngũ Thử xưa nay nghĩa hiệp, Bạch Ngọc Đường cũng là một hảo hán, chẳng qua là do có chút hiểu lầm với thuộc hạ.” Triển Chiêu nói, khúc cuối còn thêm vào một câu: “Lần này Bạch Ngọc Đường tự nguyện đi theo thuộc hạ đến đây, thế đã đủ thấy thành ý của anh ta.”
Bao Chửng gật đầu nói: “Nghĩ lại thì lúc Bạch Ngọc Đường trộm kiếm còn thản nhiên để lại danh tính, đủ thấy anh ta là người ngay thẳng và gan dạ, bản phủ cũng muốn gặp một lần.”
Triển Chiêu liền nói: “Bây giờ thuộc hạ đi mời Bạch Ngọc Đường qua đây ngay.”
Lúc ấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi một mình buồn chán, vừa ngước mắt nhìn lên là thấy Triển Chiêu đang đi tới, hắn nói ngay: “Ơ, ngươi quay lại rồi à.”
Triển Chiêu có chút áy náy nói: “Bạch huynh, ban nãy tại hạ có chút chuyện quan trọng mà tiếp đón không được chu đáo.”
Bạch Ngọc Đường ngoáy tai không hề bận tâm: “Không sao, ít ra vẫn còn nhớ có một người như ta đang ở đây.

Sao đây? Bây giờ định trói tay ta lại hay là thế nào?”
“Sao Bạch huynh lại nói vậy? Vừa nãy Bao đại nhân nhắc đến huynh đấy.” Triển Chiêu dừng một lúc.
“Ồ, âu chẳng phải lời hay ý đẹp gì rồi.” Bạch Ngọc Đường ngoảnh mặt đi.
“Bạch huynh nói sai rồi.” Triển Chiêu cười, vừa đưa tay quệt mũi vừa tiến lại gần Bạch Ngọc Đường, chậm rãi nói: “Bao đại nhân khen huynh trộm kiếm rất giỏi.”
Bạch Ngọc Đường sững sờ một lát, đoạn trừng hai mắt: “Hừ, Triển Tiểu Miêu, ngươi chơi Ngũ gia ta đấy hả!”
Nhưng lại thấy Triển Chiêu nghiêm mặt nói: “Bạch huynh, đại nhân cho mời huynh vào!”
“Gì?” Bạch Ngọc Đường thẫn thờ nhìn Triển Chiêu, thấy vẻ mặt Triển Chiêu cũng không phải đang đùa.

Đang suy nghĩ thì nghe Triển Chiêu nói: “Hình như Bạch huynh có chút do dự thì phải, mà cũng đúng, suy cho cùng thứ huynh trộm là Thượng Phương bảo kiếm, nếu mà là người khác thì cũng phải ngẫm nghĩ cân nhắc cẩn thận, nhỡ đâu điều đang đợi phía trước là bẫy chuột.” Triển Chiêu đặt tay lên cằm lẩm bà lẩm bẩm, nói xong cũng không thèm nhìn Bạch Ngọc Đường mà đã ngoảnh mặt xoay người rời đi.
“Triển Tiểu Miêu, Ngũ gia ta đã đến đây rồi thì việc gì phải sợ Khai Phong phủ nhà ngươi.” Bạch Ngọc Đường đứng bật dậy đi theo sau lưng Triển Chiêu.
“Thảo dân Bạch Ngọc Đường bái kiến đại nhân.” Bạch Ngọc Đường hành lễ, danh tiếng của Bao Thanh Thiên hắn cũng đã nghe qua, một người như Bạch Ngọc Đường mà cũng thi lễ theo quy củ.

Kể cũng lạ, từ lúc gặp Bao Chửng Bạch Ngọc Đường có ý thức đứng trang nghiêm, bao giờ cũng chú ý tới hành vi cũng như cử chỉ của mình.
“Bạch nghĩa sĩ xin hãy đứng lên.” Bao Chửng bước tới nâng Bạch Ngọc Đường dậy.

Bao Chửng nhìn lên nhìn xuống quan sát hắn một chút, chỉ thấy chàng trai trước mặt dáng vẻ đường bệ, mặt như quan ngọc, chẳng hề tầm thường, trong lòng ông lại thêm vài phần cảm tình.
“Bạch Ngọc Đường trộm kiếm, tự biết mình có tội, có điều việc này là do một mình tôi gây ra, không liên quan gì đến các huynh đệ tôi, đại nhân muốn xử tội Bạch Ngọc Đường, một mình Bạch Ngọc Đường xin nhận hết.” Bạch Ngọc Đường nói.
Bao Chửng ôn tồn nói: “Bạch nghĩa sĩ quả là người ngay thẳng, dám làm dám chịu.

Chuyện trộm kiếm kia chỉ là hiểu lầm, ta sẽ tự giải thích trước mặt Thánh thượng.

Bản phủ nghĩ Bạch nghĩa sĩ cũng là người thấu tình đạt lý, việc Bạch nghĩa sĩ bất mãn với cái tên “Ngự Miêu” của Triển hộ vệ bản phủ có biết, nhưng đây là do Thánh thượng ban, Triển hộ vệ cũng là bất đắc dĩ chứ không phải cố tình gây chuyện với năm vị, Bạch nghĩa sĩ đừng canh cánh trong lòng nữa.”
“Chuyện này…” Bạch Ngọc Đường có hơi sửng sốt, chuyện như thế mà chỉ nói dăm ba câu là đã xong rồi ư?
Triển Chiêu nói: “Đại nhân, thuộc hạ sẽ tới Di Hải tiêu cục một chuyến.” Nói rồi hắn nhìn sang Bạch Ngọc Đường: “Chắc hẳn Bạch huynh cũng đang rất muốn làm rõ chuyện ở hang Thông Thiên.”
“Đương nhiên, có người chết không rõ ràng ở đảo Hãm Không, lý nào Ngũ gia ta lại ngồi yên không tới đó.” Bạch Ngọc Đường hất hàm nói.
Triển Chiêu ôm quyền nói: “Thế xin đa tạ Bạch huynh trước.

Có điều, bây giờ tôi muốn tìm Hân Nhi trước đã, con bé ở bên ngoài lâu như vậy âu rất nguy hiểm.”
“Mọi chuyện trông cậy hết vào Triển hộ vệ và Bạch nghĩa sĩ.” Bao Chửng nói.
Khi rời khỏi thư phòng, Bạch Ngọc Đường khoác vai Triển Chiêu và nói: “Từ từ đã, ta bảo này Triển Tiểu Miêu, sao ta cứ cảm thấy ngươi cố tình để ta đi đến Khai Phong thế hả?”
Triển Chiêu nhún vai, nói: “Bạch huynh, Triển mỗ đâu có bắt trói huynh, là Bạch huynh tự nguyện đi theo Triển mỗ tới đây mà.”
Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi, nói: “Con Mèo xảo quyệt nhà ngươi hay nhỉ, nói một câu muốn ta giúp thì đã sao nào? Bạch Ngũ gia ta cũng là người ân oán rõ ràng.

Nếu như ngươi cầu xin ta, ta cũng sẽ cân nhắc lại.”
Triển Chiêu ngừng bước, xoay người lại và nói: “Bạch huynh, Hân Nhi với Đinh cô nương phải phiền đến huynh rồi.”
“Dào, Đinh đại tiểu thư kia ấy à, nó không đến gây chuyện với ta là may lắm rồi, cần gì ta trông nom.


Phải rồi, Hân Nhi là ai?” Bạch Ngọc Đường nói.

“Mà này, nhờ ta giúp đỡ thì cũng phải thành tâm tí đi chứ, bữa trưa này ngươi mời đi, ta thấy Trường Khánh lâu kia trông cũng được lắm.

Đừng có lườm ta! Ai mà chẳng biết quan chức các ngươi lắm tiền nhiều của.”
Bạch Ngọc Đường cười, nghĩ bụng: “Hừ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, món nợ trước kia cứ tạm thời để đó, hôm nay bắt ngươi bỏ ra một khoản tiền để làm ta thoải mái cái đã.”
Tại triều.
“Bao ái khanh, theo như những gì khanh tấu, trẫm thấy Bạch Ngọc Đường kia rất có bản lĩnh và gan dạ, nếu có thể làm việc cho triều đình thì rất tốt, hiện triều đình đang rất cần người, trẫm hy vọng sẽ có thêm nhiều hiền tài nghĩa sĩ.”
Bao Chửng vốn dĩ có hơi lo lắng, ngờ đâu Tống Nhân Tông chẳng những không trách tội Bạch Ngọc Đường mà còn tán thưởng, có lòng trọng dụng hắn ta.

Bao Chửng mừng thầm, liền nói ngay: “Ngô hoàng anh minh!”
Thái sư Bàng Cát ở bên cạnh lắc đầu, nói: “Hoàng thượng, lão thần lại không nghĩ như vậy, Thượng Phương bảo kiếm là vật khâm thưởng, nếu bỏ qua đơn giản như thế thì còn đâu thanh danh của Hoàng thượng? Huống chi đám giang hồ cỏ rác kia vô phép tắc, hành xử ngang ngược khó lòng mà dùng được.”
Bao Chửng nói: “Thái sư nói vậy là chưa đúng rồi, trong giang hồ không hề thiếu kỳ tài dị sĩ, Bạch Ngọc Đường và cả Ngũ Thử đều là người hiệp nghĩa, lại còn có tuyệt kỹ, hoàn toàn có thể giúp ích cho xã tắc, ta không thể so sánh như vậy được.”
“Bao đại nhân nói rất đúng.” Vương Diên Linh nói, “Triển hộ vệ cũng xuất thân giang hồ, nhưng thái độ của y nghiêm chỉnh, đã giúp Bao đại nhân phá được bao vụ án.

Thái sư nói khó dùng, quả thực có hơi bất công đấy.”
Tống Nhân Tông đưa tay về phía Bát Hiền Vương và Tương Dương Vương: “Nhị vị hoàng thúc thấy thế nào?”
Bát Hiền Vương nói: “Bản vương thấy cách nghĩ của Hoàng thượng rất đúng, vừa nói lên được Hoàng thượng khoan hòa, thấu tình đạt lý, vừa đủ chứng minh Hoàng thượng có lòng chiêu mộ hiền tài.

Người tài trên thiên hạ tất sẽ vì đấy mà tiến vào.”
Tương Dương Vương cũng nói: “Bản vương cũng nghĩ như thế.”
Tống Nhân Tông gật đầu nói: “Hoàng thúc nói đúng lắm, bảo kiếm đã tìm về được rồi, chuyện này cứ cho qua đi.

Bao khanh, nếu Bạch Ngọc Đường muốn làm quan thì quá tốt.

Còn nếu không muốn, trẫm cũng không ép, để bọn họ hiểu được trẫm có lòng mời cũng đủ rồi.”
Bao Chửng lập tức quỳ xuống nói: “Thần sẽ chuyển lại lời của Thánh thượng.”
Lúc đã bãi triều, Bàng Cát đi tới “Hừ” một tiếng rồi nói: “Bao đại nhân.

Khai Phong phủ của ngài có một con Mèo vẫn chưa đủ hay sao mà còn muốn nuôi thêm mấy con Chuột? Ngài không sợ Khai Phong phủ của ngài sẽ nát tan à?”
Bao Chửng lại bình thản đáp: “Hà hà, đến lúc đó không biết là nhà ai sẽ nát đây?”
Lại nói đến Tống Nhân Tông sau khi bãi triều liền triệu nội thị Tiểu Đức Tử tới, “Tiểu Đức Tử, sắp xếp xong hết chưa?” Tống Nhân Tông hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, mọi thứ đã xong, kia, có cần mang thêm vài thị vệ theo không ạ?”
“Để làm gì? Trẫm là đi thăm chú của mình!” Tống Nhân Tông hơi tức giận.
“Nhưng Sở Vương…”
“Đủ rồi.” Tống Nhân Tông có chút bực mình mà xua tay.

Tiểu Đức Tử biết điều bèn lui xuống.
Sở Vương phủ.
Tống Nhân Tông lặng lẽ nhìn người trước mặt, đầu tóc rối bời, mặt mày lấm lem, ánh mắt thẫn thờ, bây giờ đã là tháng Năm nhưng y lại quấn một chiếc chăn bông thật dày, ôm một cái lò sưởi thật to, và lúc này đang ăn ngấu nghiến món bánh mà Tống Nhân Tống mang tới, có lẽ là ăn quá vội mà y sặc một hơi.

Nhìn y bây giờ, đâu ai tin được y từng là người có năng lực kế vị ngôi Vua nhất, con trưởng của Tống Thái Tông, Sở Vương Nguyên Tá.

Chỉ thấy Tống Nhân Tông bước đến vỗ nhẹ sau lưng của người kia và nói: “Hoàng thúc ăn từ từ thôi, Ích Nhi đem cho người rất nhiều bánh.”
Người kia quẹt tay vội lau miệng, ngờ nghệch cười với Tống Nhân Tông, “Ngon, ưm, ngon.” Nói xong lại cầm lấy bánh bỏ vào đầy một họng rồi nhai.
Tống Nhân Tông nhìn mà lòng xót xa, ngồi xuống cạnh người kia rồi nói: “Hoàng thúc, đã lâu rồi Ích Nhi không tới thăm người, dạo gần đây không hiểu sao trong lòng Ích Nhi thấy rất buồn, tối nào cũng mơ thấy hồi nhỏ hoàng thúc dẫn Ích Nhi đi săn, chỉ Ích Nhi cưỡi ngựa bắn cung, dạy Ích Nhi võ nghệ.” Khóe mắt Tống Nhân Tông ươn ướt, “Nhưng bỗng một ngày, bọn họ nói người điên rồi, nói người tự dưng đốt hoàng cung, mọi người xung quanh ai cũng có ánh mắt kỳ dị mỗi khi nhắc tới người, bọn họ không cho trẫm gặp người nữa, hễ khi nào trẫm nhắc đến người với phụ hoàng thì câu trả lời luôn là một tiếng thở dài hoặc im lặng.

Hoàng thúc, người vẫn luôn là anh hùng trong lòng trẫm, điều đó trước sau không thay đổi.

Người yêu thương trẫm như phụ hoàng vậy, những lời dạy bảo của người trẫm vẫn luôn ghi nhớ!” Tống Nhân Tông hít sâu một hơi, “Hoàng thúc, trẫm luôn muốn làm một Hoàng đế tốt, cũng đang cố gắng làm một Hoàng đế tốt.

Thế nhưng vẫn có rất nhiều lúc lực bất tòng tâm, may mà có Bao Chửng, Vương Diên Linh và những quần thần khác phò tá, có bọn họ ở đây, trẫm yên lòng rất nhiều.

Hoàng thúc, cũng không biết tại sao khi ngồi đây trò chuyện với người một lúc trẫm thấy thoải mái nhiều lắm.

Ở trước mặt người, trẫm mãi mãi là Thụ Ích, không phải Hoàng đế Triệu Trinh.” Tống Nhân Tông xúc động nói, Sở Vương vừa cười vừa ăn.
Tiểu Đắc Tử ở cạnh nhìn sắc trời rồi nói: “Bẩm Hoàng thượng, giờ không còn sớm nữa, chúng ta phải về ạ.”
Tống Nhân Tông gật đầu.

Sở Vương ngờ nghệch cười, mắt nhìn theo nhóm người Tống Nhân Tông khuất xa dần, đột nhiên, đôi mắt của y trở nên trong veo, y không còn ăn nhồm nhoàm như vừa nãy nữa, mà lại chuyển sang khoan thai thưởng một ngụm trà.
Khai Phong phủ, một tên nha dịch cát bụi dặm trường suýt nữa va vào Mã Hán.
“Ô, Tần Đại Hà về rồi.” Mã Hán đấm vào ngực người mới tới, “Chuyến Diệu Châu này huynh đi hơi lâu đấy.”
Tần Đại Hà lau mồ hôi và nói: “Ừ, tôi chạy nhanh lắm rồi, huynh xem hôm nay, mà thôi, khoan hãy nói chuyện này, tôi phải tìm đại nhân báo cáo ngay mới được.”
“Bẩm đại nhân, trước đó đại nhân có nói chiếc bình ấy phải được làm từ các cửa hàng lớn, tiểu nhân bèn dựa vào đó mà cầm nó đi hỏi khắp các cửa hàng hạng nhất nhì ở Diệu Châu suốt mấy ngày qua.

Quả đúng như lời đại nhân nói, tiểu nhân đã tra ra được chiếc bình hai ngăn ấy là của Nghi Hòa các ạ.

Theo như ông chủ ở đó nói thì nó được đặt làm theo yêu cầu và thiết kế riêng của người mua.” Rồi Tần Đại Hà lấy cái tráp gỗ với cái bình rượu sứ men xanh hoa văn chim hạc trong túi vải ở sau lưng ra đưa cho Bao Chửng, nói tiếp: “Ông chủ Nghi Hòa các còn nói, khi đó người đặt hàng còn đặc biệt căn dặn rằng nếu có người hỏi lai lịch của chiếc bình thì giao tráp gỗ này cho họ.

Ông chủ đó thực sự vẫn giữ nó tới tận bây giờ.”
Bao Chửng cầm lấy tráp gỗ và mở ra, bên trong là một tờ giấy, trên giấy viết bài thơ Thất bộ thành thi của Tào Thực: “Cành đậu đun hạt đậu, hạt đậu khóc trong nồi, vốn sinh cùng một cội, sao nỡ vội giết nhau(1)”.

Bao Chửng biến sắc, quay sang nói với Tần Đại Hà: “Tần hiệu úy vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Tần Đại Hà đáp rồi lui ra.

Công Tôn Sách thấy vẻ mặt Bao Chửng khác thường, ông cầm lấy tờ giấy Bao Chửng đưa cho, xem xong cũng sửng sốt.

Lại thấy Bao Chửng trầm ngâm một lát rồi nói: “Xem ra trước đó đối phương làm đủ thứ chuyện lắt léo như thế chỉ vì bài thơ Thất bộ thành thi này.

Mà bài thơ này…”
“Bài thơ này rõ ràng có hàm ý khác, nếu học trò đoán không sai thì nó đang ám chỉ trong triều có người đang gây bất lợi cho Thánh thượng, cho Đại Tống.” Công Tôn Sách tiếp lời.

Nhìn vào mắt Bao Chửng, ông thấy được trong mắt của Bao Chửng cũng có sự bất an giống như mình.
“Nếu như thực sự là Sở Vương, thì hôm yến tiệc mừng đại thọ của Thái hậu, ông ấy phái người ngụy trang ám sát ta trên đường đến dự tiệc, trong bữa tiệc lại sai người bỏ độc vào rượu, liên tục xảy ra những chuyện như thế sẽ dễ dàng làm người khác lầm tưởng rằng có người đang muốn đe dọa bản phủ, tự nhiên bản phủ sẽ đi điều tra kỹ càng, sau đó Sở Vương cố tình cho người để lại chiếc bình rượu hai ngăn kia, còn bản thân ông ấy thì mượn cớ vắng mặt trong buổi yến tiệc, tất cả những thứ đó đều là đang cố ý khiến chúng ta lưu tâm.” Bao Chửng phân tích.
Công Tôn Sách nói thêm: “Thế thì Sở Vương cũng cho rằng với tính cách và lối hành xử của đại nhân, đại nhân sẽ không tùy tiện đưa ra nhận định, thể nào cũng sẽ tra xét tường tận.”
Bao Chửng gật đầu: “Đúng thế.

Mà cũng nhờ Công Tôn tiên sinh cẩn thận, phát hiện ra tất cả con hạc bay ở trên bình đều gãy cánh.

Chuyện này cực kỳ không hợp lý, hạc bay mà gãy cánh chắc chắn là làm lỗi, nhưng lý nào Vương phủ lại lọt vào một vật phẩm lỗi như vậy được.”
“Vậy nên đại nhân lấy làm lạ và cho rằng chiếc bình hai ngăn ấy có nguồn gốc sâu xa, bèn sai người đến Diệu Châu điều tra.”
Bao Chửng đưa tay vuốt râu, vẻ mặt tư lự, ông nghĩ bụng: “Sở Vương đoán được mình ắt sẽ làm thế này, cho nên trước đó đã kêu người để lại tráp gỗ.


Mỗi một bước đi ấy đều được tính toán kỹ lưỡng, một người có thần trí không bình thường há có thể nghĩ ra được? Có lẽ Sở Vương sớm đã phát hiện ra được chuyện gì đó nên mới cất công như vậy.”
Bao Chửng không khỏi thở dài, ông nói: “Chuyện này cũng khó trách, ai ai cũng nói Sở Vương là kẻ điên, những lời mà ông ấy nói sẽ bị người ta coi là vô nghĩa.

Nhưng e rằng mọi người đều say, duy một mình ông ấy là tỉnh.” Khi này, vẻ mặt Bao Chửng hết sức nặng nề, “Cành đậu… cành đậu!” Bao Chửng nhìn sang ngoài cửa sổ, một bóng người màu đỏ lướt ngang qua, mắt Bao Chửng khẽ giật: “Có lẽ Triển hộ vệ có thể chứng thực được một chút gì đó từ Đổng Khắc kia.”
– – – – –
“Ta bảo này Triển Tiểu Miêu, chẳng phải ngươi muốn tìm người à, sao giờ còn nhàn hạ thong thả ngồi đây uống trà?” Bạch Ngọc Đường ngồi gõ hạt lạc, thấy rất buồn chán.
Trước đó hắn đã bảo Triển Chiêu tới Trường Khánh lâu đãi hắn một bữa, kết quả lại bị Triển Chiêu dẫn tới quán trà Thanh Hòa.

Nhàn nhã quá trời nhàn nhã, nghe nhạc, thưởng trà, phía bên kia thì còn đang “đấu trà” rất là sôi nổi.

Tuy nhiên, Bạch Ngọc Đường để ý thấy Triển Chiêu cứ nhìn mãi về phía cây cầu cầu vồng ở ngoài quán.

Chỉ thấy kế bên cây cầu kia khá náo nhiệt, có rất nhiều quầy hàng nhỏ bày bán ở đấy.

Mà cây cầu cầu vồng kia cũng rất độc đáo, nó là cây cầu gỗ hình vòm, không có cột trụ, cả cây cầu được sơn màu đỏ, thoạt nhìn thì nó giống như một chiếc cầu vồng.

Chắc hẳn đấy cũng là nguồn gốc tên gọi của cây cầu này.
“Bạch huynh, được mấy khi huynh tới Biện Lương, ngồi đây cảm thụ một chút phong thổ dân tình ở nơi này không tốt sao?” Triển Chiêu hạ mắt xuống nhấp một ngụm trà.
Nhìn cái dáng vẻ đó của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường chợt cảm thấy Triển Chiêu giống như một con mèo đang nghỉ ngơi dưỡng sức chờ con mồi xuất hiện.

Đúng, hắn vốn là một con “Mèo” mà.

Bạch Ngọc Đường ném một cái nhìn khinh rẻ, đi tới bên cửa sổ ưỡn người và nói: “Ta thấy tâm tư của ngươi đâu đặt ở chỗ này, nó phải là ở kia…” Bạch Ngọc Đường chỉ tay ra bên ngoài, hắn ngoảnh lại nói: “Ngươi để mắt tới quầy bán kẹo hồ lô đó lâu như vậy, sao hả? Từ khi nào mèo chuyển sang thích ăn kẹo hồ lô rồi?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Cũng như nhau thôi, xem ra Bạch huynh cũng thích kẹo hồ lô, nếu không sao lại đi để ý tới quầy hàng đó được.

Mà kẹo hồ lô ở đó thực sự rất ngon.

Tiểu nhị tính tiền.” Triển Chiêu nói to.
“Đi đâu đấy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Khóe miệng Triển Chiêu cong lên: “Đi mua kẹo hồ lô.” Nói đoạn bước nhanh ra ngoài.
“Hả!?” Bạch Ngọc Đường lấy làm khó hiểu, “Rốt cuộc trong bụng con Mèo này đang nghĩ cái gì vậy?”
“Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô…” Người bán hàng rao to, thoáng nhìn thấy phía trước trông như là người quen, y tươi cười chào đón người đàn ông trung niên: “Ồ, Thường tiên sinh tới rồi.”
“Ừ, như cũ.” Người đàn ông trung niên nói, móc tiền ra rồi cầm lấy xiên hồ lô trong tay người bán hàng.
“Thường thái y.” Triển Chiêu tươi cười gọi người đó, quả đúng là Thường Nhạc.
“Triển hộ vệ.” Thường Nhạc xoay lại chào, không quên nhìn sang bên cạnh Triển Chiêu, ngay sau đó có chút thất vọng.
Triển Chiêu hỏi: “Tôi nghe Mã Hán nói Thường thái y hay mua đồ ăn cho Hân Nhi lắm đúng không?”
“Ờ đúng vậy, nhân tiện nên mua thôi.” Thường Nhạc đáp.

“Triển hộ vệ tới đúng lúc lắm, không biết cậu có thể mang nó về cho Hân Nhi không?”
Triển Chiêu nói: “Thường thái y tốt với Hân Nhi thật, có điều bây giờ con bé không thể ăn được rồi.” Vẻ mặt của hắn thoáng gợn chút buồn.
“Tại sao? Con bé xảy ra chuyện rồi ư?” Thường Nhạc trở nên lo lắng, hắn bắt lấy cổ tay của Triển Chiêu và nói: “Cậu phải bảo vệ con bé chứ, con bé đã xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Thường Nhạc: “Triển mỗ chưa hề nói Hân Nhi gặp chuyện kia mà.”
Thường Nhạc khựng lại, lập tức buông tay Triển Chiêu ra: “À, ban nãy thấy nét mặt của Triển hộ vệ như vậy, tôi cứ tưởng con bé xảy ra chuyện gì rồi, xin thứ lỗi cho hành động thất lễ kia của tôi.”
“Đây gọi là quan tâm quá hóa quýnh.” Triển Chiêu nhìn Thường Nhạc đầy ẩn ý.
“Đúng rồi, tôi và con bé rất hợp nhau, nhìn con bé tôi cảm thấy đặc biệt thân thiết.” Thường Nhạc nói.
“Giống như cha con.” Tự nhiên Triển Chiêu thêm vào một câu.
Thường Nhạc giật nẩy người, theo bản năng đưa mắt nhìn lại Triển Chiêu.
Người bán hàng bên cạnh cười nói: “Nói hay! Thường tiên sinh xem ra cũng cảm thấy như vậy rồi, he he, nếu hai người trông giống nhau một tí, người ngoài chắc chắn sẽ bảo hai người là cha con cho mà xem.”
“Cha của Hân Nhi mất rồi, nhưng Triển mỗ nghĩ, nếu cha con bé nhìn thấy Thường thái y tốt với Hân Nhi thế này, ông ấy sẽ thấy vui lắm.

Thường thái y nói mình hợp với Hân Nhi, chắc đây là duyên phận rồi.” Triển Chiêu nói.
Thường Nhạc cười nói rất mất tự nhiên: “Đúng đúng, duyên phận, duyên phận.”
“Thường thái y, đúng như ngài đang lo lắng, Hân Nhi xảy ra chuyện rồi.” Triển Chiêu nói một cách nghiêm túc.
Mặt Thường Nhạc tái mét: “Con bé thực sự đã xảy ra chuyện!”
“Tôi chắc chắn sẽ tìm được con bé về!” Triển Chiêu nói chắc như đinh đóng cột.
“Có thể sao? Con bé có thể về sao…” Ánh mắt Thường Nhạc ảm đạm đi, vừa tự lẩm bẩm với chính mình vừa bỏ đi.
Từ nãy tới giờ Bạch Ngọc Đường vẫn luôn đứng bên cạnh theo dõi, hắn nhìn lướt xuống cổ tay có hơi đỏ của Triển Chiêu rồi nói: “Thật không ngờ đấy, lực của tên thái y này chẳng yếu chút nào.” Bạch Ngọc Đường dừng một lát, “Hắn là con cá lớn mà ngươi chờ đấy à?”
Triển Chiêu nhún vai, cười ranh mãnh nói: “Bạch huynh, tôi thấy huynh có thể cân nhắc về lời đề nghị của Bao đại nhân được rồi.”
“Bớt hộ.” Bạch Ngọc Đường hất mặt đi chỗ khác và nói: “Ngũ gia ta ở đảo Hãm Không rất là tự do, ta chẳng muốn làm hộ vệ hoàng gia như ngươi.” Nói xong tiện tay rút một xiên hồ lô xuống, “Chẳng phải ngươi nói mời ta ăn rồi ư?” Hình như hắn nhớ tới cái gì, nói tiếp: “Nhắc mới nhớ cô nhóc họ Đinh kia lúc nhỏ rất thích ăn mấy cái kẹo hồ lô này, Đinh bá mẫu sợ nó ăn nhiều quá không tốt nên không mua cho nó, khà khà, thế là cô nhóc đó kéo ta đi bắt cá rồi đem ra chợ bán lấy tiền mua kẹo hồ lô ăn.”
“Hai người quen thân nhau từ nhỏ sao?” Triển Chiêu nói, nghe thấy mấy tiếng cô nhóc họ Đinh, tim Triển Chiêu lại đập rộn lên, dáng vẻ vui tươi của Đinh Nguyệt Hoa đứng trên mũi thuyền ngày ấy kể về những kỷ niệm tuổi thơ lại thoáng hiện ra trong tâm trí.

Giờ này cô đang ở đâu?
Bạch Ngọc Đường ngoảnh mặt lại nhìn Triển Chiêu, cố tình nói chậm lại: “Tất nhiên, cực kỳ thân nữa là đằng khác.

Nói sao đây? Bảo là thanh mai trúc mã cũng không khác mấy.”
“Bạch huynh vẫn nhớ được những chuyện thuở bé của mình à?” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường đi vòng qua phía bên kia của Triển Chiêu: “Đúng thế, đúng thế, thậm chí là còn nhớ cực kỳ rõ ràng.” Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại, khịt mũi nói: “Mèo này, ngươi có ngửi thấy mùi chua không?”
Triển Chiêu nhướng mày: “E là mùi cá, đi thôi, cá lớn đang chờ.”
Màn đêm buông xuống, một đêm vắng sao trăng mờ.

Ánh đèn đuốc dập dờn hắt bóng người lên bức tường, bóng người ấy khi này dài và to lên khiến Hân Nhi thấy rất sợ, cô bé nhắm ngay hai mắt, nhích lại gần Đinh Nguyệt Hoa.
“Hân Nhi, đừng sợ.” Đinh Nguyệt Hoa dịu dàng nói, đoạn ngẩng cổ lên: “Hắc Phong, Bạch Sát, rốt cuộc các ngươi muốn thế nào?”
“Lần trước ngươi với tên kia làm bọn ta mất hết thể diện, bây giờ ngươi phải trả gấp đôi!” Hắc Phong tức tối nói.

Y bóp lấy hai má Đinh Nguyệt Hoa, cười he he và nói: “Nhưng mà ta thực sự không nghĩ tới ngươi là một thiếu nữ, chẳng trách sao trông tuấn tú thế kia.

Bạch Sát, ngươi thấy sao nếu chúng ta bắt nó về làm vợ trang chủ?”
Bạch Sát vỗ tay, nói: “Được đấy, trang chủ cô độc bao năm nay, ta thấy chắc trang chủ thanh cao nên nhìn phụ nữ nào cũng chướng mắt.

Con bé này xinh đẹp lại võ nghệ cao cường như vậy hẳn là vừa mắt trang chủ đấy.

Nếu mà hợp ý trang chủ thật, hai ta sẽ lập công lớn rồi.”
“Ta khinh, bớt nói linh tinh vớ vẩn đi!” Một giọng nói hằn học, đây là Lâm Thụy.
Hắc Phong giơ tay tát: “Cái thằng không biết tốt xấu này, khi nào mới đến lượt ngươi lên tiếng hả!?” Sau cái tát là một tràng cười khành khạch, “Cũng xui cho ngươi gặp phải con bé này.”
“Hừ, các ngươi dùng nhuyễn cân tán có đáng mặt hảo hán không!” Lâm Thụy trừng hai mắt, chỉ trách mình quá lơ là đối phương, để bây giờ như cá nằm trên thớt.
“Lâm công tử, liên lụy huynh rồi.” Đinh Nguyệt Hoa áy náy nói.
Lâm Thụy lắc đầu: “Có lẽ… đây là ý trời, cũng là duyên phận, Nguyệt Hoa cô nương đừng để tâm.”
Đinh Nguyệt Hoa khẽ thở dài.
“Tiểu tử, đã thế này mà còn có tâm trạng nói chuyện yêu đương, phái Minh Thần đúng là càng về đời sau càng kém, lớp đệ tử sau này toàn là lũ vô dụng.” Bạch Sát nói.

Lâm Thụy nghe vậy giãy giụa ngồi dậy, nói: “Ngươi có thể sỉ nhục ta, nhưng không được sỉ nhục sư môn của ta.

Phái Minh Thần có biết bao tiền bối cầm kiếm khắp giang hồ, cái loại chỉ giỏi dùng thủ đoạn hèn hạ như các ngươi được quyền lên giọng sao? Nếu một chọi một, Lâm Thụy ta chắc gì đã thua ngươi!”
“Bạch Sát à, ngươi đấu võ mồm với nó làm gì.” Hắc Phong nói, “Đợi ngày mai chúng ta bắt được Triển Chiêu mới là chuyện chính.” Y đi tới trước mặt Hân Nhi, “Oắt con, lần trước ngươi nói hắn đánh cho bọn ta thua thảm hại, lần này nhớ mở to con mắt của ngươi ra mà nhìn cho rõ rốt cuộc ai thảm hơn ai, ha ha ha.” Khi ấy, chiếc mặt nạ của Hắc Phong và Bạch Sát rơi xuống, để lộ ra khuôn mặt thật, cả hai đều là mặt rỗ, mắt tam giác, tràng cười kia lại càng thêm đáng sợ.
“Triển ca ca sẽ không thua các ngươi!” Giọng của Hân Nhi run run, rõ ràng cô bé đang rất sợ, thế nhưng vẫn ngẩng mặt lên thét lớn.
“Hừ, một kẻ mua danh cầu lợi.” Lâm Thụy có vẻ không đồng tình, hắn thấy Hắc Phong Bạch Sát hình như rất đề cao Triển Chiêu, nghĩ lại Triển Chiêu hôm đó mình gặp, chẳng thấy có gì để coi trọng.
Hắc Phong nhìn Lâm Thụy một cách thích thú, nói: “Hắn không phải là bằng hữu của ngươi sao?”
Lâm Thụy hừ lạnh một tiếng, nói: “Lâm Thụy ta không cần cái loại trèo cao ấy làm bằng hữu.”
Bạch Sát thấy thế thì nhìn sang Đinh Nguyệt Hoa, cười ha hả và nói: “Lẽ nào tên Triển Chiêu đó muốn giành vợ với ngươi, nên ngươi không vui?”
Hai má Đinh Nguyệt Hoa đỏ ửng, cô cúi đầu xuống.

Bạch Sát thấy Đinh Nguyệt Hoa như thế, trong lòng càng thêm chắc chắn, y nói: “Không được, không được rồi.

Đại ca, chúng ta càng phải trừ khử tên Triển Chiêu đó đi, nếu không trong lòng cô ta cứ ngày đêm nhớ thương hắn thế này trang chủ sẽ không vui đâu.”
Hắc Phong đồng tình: “Nói chí phải, lần này không có màn song kiếm hợp bích của hai đứa nó, để xem Triển Chiêu làm được gì.”
Giờ đây, Hắc Phong và Bạch Sát đã coi Đinh Nguyệt Hoa như là trang chủ phu nhân, Đinh Nguyệt Hoa thầm than khổ, có chút khóc dở mếu dở nhìn bọn chúng, cô thầm nói trong lòng: “Triển đại ca, huynh phải cẩn thận!”
Lâm Thụy thấy Đinh Nguyệt Hoa im lặng không nói gì, lại còn bộc lộ vẻ ngượng ngùng của người con gái, “Cô nương thực sự từ chối tôi là vì hắn.” Lâm Thụy nói: “Rốt cuộc hắn có cái gì tốt chứ?”
“Hắn… hắn rất tốt.” Đinh Nguyệt Hoa nói.
“Rất tốt, rất tốt.” Nét mặt Lâm Thụy có phần thất vọng xen lẫn khó hiểu.

Hắn không hiểu tại sao cô lại đem lòng thích Triển Chiêu, người xứng với một người phụ nữ như Đinh Nguyệt Hoa đáng lẽ nên là một thiếu hiệp như mình mới phải, là vì những danh lợi của Triển Chiêu… Không, Đinh Nguyệt Hoa không phải người phụ nữ như vậy.

Trong đầu hắn lại hiện lên bộ dạng yếu ớt sặc mùi rượu của Triển Chiêu vào cái hôm gặp mặt lần đầu ấy.
“Vù vù”, bên ngoài bỗng dưng có một tiếng xé gió.
“Ai!” Hắc Phong và Bạch Sát đưa tay thủ loan đao, thấy một bóng đen lướt qua, “Đại ca, để ta ra xem thử.” Nói rồi Bạch Sát nhảy ra khỏi cửa sổ.
Hắc Phong khom lưng lắng nghe một lúc lâu chẳng thấy động tĩnh gì, thầm nghĩ rằng chắc là con thú nào đó.

Đang định xoay người, bỗng một luồng gió lạnh lao thẳng tới, y giật mình, vội thụt đầu xuống, luồng gió lạnh sượt qua đầu.

Hắc Phong kinh hãi lộn một vòng, nâng đao lên ngang ngực, vừa đưa mắt nhìn lên, trước mặt đã xuất hiện một người cao gầy mặc đồ đen, mặt che kín, cầm bảo kiếm đứng chắn trước đám người Đinh Nguyệt Hoa.

Hắn bế Hân Nhi lên, lạnh lùng nhìn Hắc Phong.
“Ngươi là ai?” Hắc Phong thầm hoảng sợ, đối phương có thể tiến vào đây chỉ trong nháy mắt và chẳng phát ra một âm thanh nào chứng tỏ công lực của người này không hề tầm thường.
“Ta chỉ muốn mang đứa bé này đi.” Người áo đen nói.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Đôi mắt người áo đen lóe lên một tia sát khí, “Thì ngươi cứ thử xem.” Ngay sau đó vẫy kiếm đưa lên trước ngực, Hắc Phong giơ đao lên, hai người lao vào đánh nhau.

Lại thấy kiếm của người áo đen chuyển động như mây trôi, Hắc Phong cứ cảm thấy đánh không có lực, mà người áo đen kia xem ra không có ý định đánh, hắn kiễng chân ôm theo Hân Nhi bay đi.
“Hân Nhi!” Đinh Nguyệt Hoa hốt hoảng thét lên.
Hắc Phong đang phân vân thì thấy Bạch Sát chửi bới quay về: “Ta còn tưởng là cái gì, chạy một hồi thì thấy là một con thỏ đang kéo hình nhân, chắc nó bị gánh hát bỏ lại dọc đường, ơ, Đại ca, huynh sao vậy? Mà đứa trẻ đâu mất rồi?”
Hắc Phong dẩu môi nói: “Ngươi từng thấy hình nhân nào to bằng người thật chưa?”
“Đại ca, ý huynh là…”
“Vừa nãy ta có đánh vài chiêu với người đó, võ công của đối phương không thể nào lường được.” Hắc Phong nói, “Người đó đem đứa trẻ đi để làm gì?” Y rảo bước tới trước mặt Đinh Nguyệt Hoa và Lâm Thụy, đoạn nói: “Các ngươi biết người vừa rồi không?”
Đinh Nguyệt Hoa và Lâm Thụy lắc đầu.

Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa lo lắng, khó khăn lắm mới tới được chỗ của Hân Nhi, bây giờ con bé lại bị người khác bắt đi, cũng chẳng biết đối phương là bạn hay địch.
“Đại ca, chúng ta vẫn đi tìm Triển Chiêu chứ?” Bạch Sát hỏi.
“Không cần, Triển mỗ đã tới rồi.” Gió rít lạnh buốt, ánh kiếm lóe lên.
“Triển Chiêu!” Hắc Phong và Bạch Sát đồng thanh hô, hai thanh loan đao tức khắc giơ lên đón.

Triển Chiêu chống mũi kiếm nhảy đến bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa, đặt kiếm nằm ngang trước ngực, nói: “Hóa ra nhị vị tiền bối đang muốn báo thù trận đấu kiếm ngày hôm đó, chiếu cố quá mức thế này khiến tại hạ vui đến phát sợ rồi.”
“Đinh cô nương đi được không?” Triển Chiêu hạ giọng hỏi.
“Không, chân không còn sức.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Sao huynh tìm được nơi này?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Lần theo mùi cá đến thôi.”
“Triển Chiêu, ngày đó ngươi với nó song kiếm hợp bích mới may mắn thắng hơn một chiêu, hôm nay để xem với năng lực của ngươi có thể thoát khỏi đây hay không.” Hắc Phong lật loan đao.
“Hai đấu một, các ngươi đúng là không biết xấu hổ.” Bóng trắng vụt hiện lên, một bóng người bay tới.
“Bạch Ngũ ca.” Đinh Nguyệt Hoa mừng rỡ, trước đó cô cứ ngỡ Triển Chiêu một mình đến đây nên rất lo lắng, “Huynh cũng đến ư!?”
Bạch Ngọc Đường sờ tay lên mũi và nói: “Nghe thấy mùi cá nên đến.

He he.”
“Thì ra có tiếp ứng, còn là một tên bạch diện thư sinh, xem ra không giúp ích được gì rồi.” Bạch Sát khịt mũi cười.
“Ngươi…” Bạch Ngọc Đường đang định động thủ thì Triển Chiêu đưa tay cản lại.
Triển Chiêu chỉ tay về phía Đinh Nguyệt Hoa với Lâm Thụy: “Huynh dẫn bọn họ đi.” Đương khi nói, tứ phía bên ngoài bỗng vẳng lại một hồi còi.
Hắc Phong lạnh lùng nói: “Đi? Chỉ sợ bây giờ các ngươi không một ai đi ra khỏi đây được nữa rồi.” Hai thanh loan đao cùng bổ về phía Triển Chiêu.

Cự Khuyết lập tức chuyển động, bừng bừng khí kiếm.
Bạch Ngọc Đường rút kiếm, vừa đẩy lùi mấy tên mặt quỷ đang lao tới vừa kéo Đinh Nguyệt Hoa và Lâm Thụy ra ngoài.

Chỉ thấy bóng trắng vụt đi như chim ưng vào núi rừng, bóng kiếm ngang dọc giữa vòng vây của đám mặt quỷ, không lâu sau đám mặt quỷ đã thét lên ngã hết ra đất.
“Thân thủ khá lắm.” Một cây roi cửu khúc chợt lao tới.

Bạch Ngọc Đường lập tức xoay người, một luồng kình phong sạt qua, nhìn kỹ lại, người tới là một người đàn ông râu quai nón, mặt đỏ như Quan Công, “Ngươi né cũng rất nhanh.” Người nọ cất giọng ồm ồm nói, y quay sang Hắc Phong Bạch Sát, giọng mỉa mai: “Mấy ngày nay chẳng thấy hai ngươi đâu, ta còn tưởng là cái gì, té ra là đang chơi đùa với mấy tên tiểu bối này à?”
Hắc Phong và Bạch Sát nghe ra ý chế giễu trong lời nói của người nọ, mặt mày sớm đã biến sắc, thế nhưng lúc này đang chiến đấu kịch liệt với Triển Chiêu nên cũng không rảnh đi đôi co.

Bạch Sát chỉ nói một câu: “Ông anh, chớ nói lời châm chọc, mấy đứa bé này rất lợi hại đấy.”
Người nọ thấy Hắc Phong Bạch Sát đang hợp lực đánh đối phương nhưng hình như chẳng có lợi thế gì mấy, trong lòng thầm nhủ: “Hắc Phong Bạch Sát cũng là cao thủ, huống chi còn đang liên thủ, xem ra mấy kẻ trước mặt này không thể xem thường.”
Y nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường: “Chàng trai trẻ, xưng tên ra đi, Kế mỗ ta không thích đánh với những kẻ vô danh.”
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, nói: “Bạch Ngũ gia đảo Hãm Không.”
“Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường?” Kế Quan Công gật gù nói: “Không ngờ cũng có chút danh tiếng.

Mấy ngày nay ta cũng không hoạt động gân cốt rồi, nào, tới đây làm mấy chiêu coi như giúp ta tập luyện.”
“Ai giúp ai luyện còn chưa biết đâu!” Bạch Ngọc Đường tung kiếm đâm thẳng tới Kế Quan Công.
“Khá lắm!” Kế Quan Công vụt qua bên phải, thét một tiếng vung tay phải lên, roi cửu khúc quất vù tới mặt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ngửa người nghiêng sang một bên tránh đòn rồi lao vụt tới, đồng thời đổi tay cầm kiếm, thuận thế chém về phía nửa thân dưới của Kế Quan Công.

Kế Quan Công nhảy lên, cổ tay khuỷu tay vung roi cửu khúc đi.

Bạch Ngọc Đường đổi sang cầm kiếm tay phải, trường kiếm chém chếch lên rồi bỗng dưng chuyển sang đâm thẳng mũi kiếm tới bụng Kế Quan Công.

Kế Quan Công vội vàng hóp bụng, dịch người ra sau, roi cửu khúc vòng qua người quét tới Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lật nghiêng người lại bổ một kiếm tới bên hông Kế Quan Công.

Hai người họ cứ thế kẻ tiến người lùi.

Roi cửu khúc trong tay Kế Quan Công lúc thì như bánh xe quay tít, lúc thì quất tới như phi long, nhịp nhàng linh hoạt, biến hóa uyển chuyển, hết quét, lại vung, vòng, quất, tạt vào tay, lưng, đùi, mông, chân, và những bộ phận khác.

Trong khi ấy Bạch Ngọc Đường giữ vững thế, bổ, chém, đâm, vót, hất, chỉ thấy bóng kiếm nhập nhòa, vệt kiếm như hoa rơi khắp trời, khí kiếm trùng trùng, thế kiếm có phần phóng túng.
Lâm Thụy và Đinh Nguyệt Hoa chỉ nhìn thấy trước mắt là hai bóng người quần nhau làm người ta hoa mắt suýt nôn mửa.

Lâm Thụy thầm khâm phục, ngẫm lại mình mặc dù thuộc lớp nổi trội của phái Minh Thần, nhưng rõ ràng vẫn còn kém Bạch Ngọc Đường một khoảng xa, xem ra bản thân vẫn phải khổ luyện nhiều hơn.

Lé mắt trông sang phía Triển Chiêu, Lâm Thụy cũng phải thầm kinh hãi.

Chỉ thấy Triển Chiêu vận kiếm phóng khoáng vững vàng, Hắc Phong Bạch Sát thì phối hợp ăn ý cùng cực, tay chân nhịp nhàng, hai thanh loan đao có thể ví là quần anh tụ hội như bão táp mưa sa, trong khi đó Triển Chiêu đưa kiếm không nhanh không chậm, nhưng kỳ lạ thay mỗi một chiêu lại hóa giải được hết thế tấn công của hai người họ, nào có chút mảy may cái bộ dạng tiều tụy của ngày đầu mình gặp hắn.
Đinh Nguyệt Hoa thì lại thấy không giống với lần trước mình và Triển Chiêu hợp lực chiến đấu, lần này hình như Triển Chiêu chỉ đang lấy tĩnh chế động, hơn nữa hai bên cũng đang là đấu nội lực.
Lúc này Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy mình đã hồi phục lại được hơn phân nửa, cô chống kiếm loạng choạng đứng dậy.


Lâm Thụy bước tới đỡ và nói: “Nguyệt Hoa cô nương, đừng gượng sức, hiện hai ta vẫn chưa khôi phục hết công lực, không thể làm bừa.”
Ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa vẫn dán chặt vào Triển Chiêu, lồng ngực phập phồng.
“Cô nương…” Lâm Thụy thấy vậy chỉ đành buông tay.

Hóa ra trong mắt cô nương chỉ có mỗi hắn thôi ư? Chẳng biết lúc này Lâm Thụy lấy được sức lực ở đâu, hắn thét to một tiếng, cầm bảo kiếm lên xông thẳng đến Bạch Sát.
“Lâm công tử!” Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt kêu lên, cùng lúc ấy Triển Chiêu ngoái đầu nhìn lại, hai ánh mắt chạm nhau, tỏ vẻ quan tâm.
Tuy có thêm Lâm Thụy trợ giúp, kiếm thuật của hắn cũng khá cao siêu, nhưng hiển nhiên hắn vẫn chưa khôi phục, động tác cũng có chút chậm, hơn nữa lúc này vẫn đang nghĩ tới Đinh Nguyệt Hoa với bản thân nên tâm trạng rất loạn, đây là điều tối kỵ trong chiến đấu, đã dẫn đến tiếu tấu ban đầu trở nên hỗn loạn, Triển Chiêu thỉnh thoảng lại giải vây cho Lâm Thụy.

Nhưng càng làm như vậy, trong lòng Lâm Thụy càng khó chịu, còn Hắc Phong với Bạch Sát lại vui mừng khôn xiết, chúng tận dụng Lâm Thụy là điểm yếu của Triển Chiêu mà công kích dồn dập tới.

Đinh Nguyệt Hoa ở bên đây thấy vậy rất sốt ruột, nhưng cô biết với tình trạng của mình hiện tại tham dự vào chỉ gây thêm vướng víu.

Cô đang lo lắng, chợt nhìn thấy Hắc Phong bất ngờ kìm chặt cổ tay Lâm Thụy, vừa kịp giáng một nhát đao xuống, Triển Chiêu đã đâm kiếm thẳng tới cổ họng Hắc Phong, Hắc Phong liền hất Lâm Thụy văng ra ngoài, giơ đao chếch ra xa.

Bạch Sát nhân cơ hội ấy bổ đao về phía lưng của Triển Chiêu.

Lại thấy một bóng người vụt đến, “Keng” một tiếng, Đinh Nguyệt Hoa áp sát vào lưng Triển Chiêu, đỡ lấy một nhát đao kia của Bạch Sát.

Bạch Sát không ngờ sẽ có người khác xuất hiện giữa chừng, đao vẫn theo đà mà lao tới, Đinh Nguyệt Hoa hự một tiếng rồi cả người đổ xuống.

Bấy giờ Bạch Sát mới nhận ra là Đinh Nguyệt Hoa, y thở dài tiếc thương: “Chao ôi, ngươi đúng thực là, thôi, trang chủ phu nhân xong đời rồi”, Triển Chiêu một kiếm hất văng Hắc Phong, vung tay phóng ám tiễn đi, tức thì vươn tay ôm lấy Đinh Nguyệt Hoa, xoay ngược người lại một kiếm chặn Bạch Sát, luôn tiện mượn lực lùi về sau mấy bước.
“Nguyệt Hoa…” Giọng Triển Chiêu vô cùng trầm, một tay hắn ôm Đinh Nguyệt hoa, một tay hắn chống Cự Khuyết, chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa thở rất yếu, khóe miệng rỉ một dòng máu.
“Nguyệt Hoa…” Triển Chiêu lại gọi, lúc này chỉ cảm thấy rất ngột ngạt, lại có hơi chút thẫn thờ.
Hai mắt đang khép hờ của Đinh Nguyệt Hoa chầm chậm mở ra, đập vào mắt là gương mặt tái mét của Triển Chiêu, cô mở miệng nhưng lại nói không được, chỉ đăm đăm nhìn thật sâu vào hắn.
“Nguyệt Hoa, cô sẽ không sao đâu.” Triển Chiêu nói.

Chợt hơi thở của hắn bắt đầu dồn dập, chỉ cảm thấy trong cơ thể dường như có một nguồn sức mạnh tự nhiên bộc phát, nó đang chạy loạn xạ trong người như muốn đâm thủng xông ra ngoài.

Hắn dốc hết sức điều chỉnh lại hơi thở hòng kìm nén nguồn sức mạnh kỳ lạ ấy.
Bạch Ngọc Đường cũng rất lo khi thấy Đinh Nguyệt Hoa bị thương, nhưng hiện tại hắn đang đánh với Kế Quan Công không thể dứt ra được.
Cùng lúc ấy Lâm Thụy như bừng tỉnh, hô một tiếng “Nguyệt Hoa cô nương”, rồi định bước tới nhưng lại bị Triển Chiêu vung tay hất một cái ra thật xa.
“Ngươi…”
Lâm Thụy vừa mới kịp nói ra một từ ngươi thì đã phải sững lại.

Triển Chiêu ở phía trước đằng đằng sát khí, hắn nhẹ nhàng đặt Đinh Nguyệt Hoa nằm xuống, đoạn quay lại cầm kiếm đi thẳng về phía Hắc Phong Bạch Sát từng bước từng bước một, trong mắt đâu cũng mịt mù, lại có phần vô hồn, chỉ nghe thấy hắn ta ngày càng thở dốc giống như đang bị ngợp, chẳng khác gì một con sói vướng phải bẫy.

Lâm Thụy không khỏi rùng mình một cái.
Hắc Phong và Bạch Sát thấy vậy, trong lòng cũng lo sợ một chút.

Chúng chợt cảm thấy Triển Chiêu như biến thành một người hoàn toàn khác, ở giữa trán hắn ta toát ra một luồng khí hung ác khiến người ta ớn lạnh.
Lại thấy Triển Chiêu từ từ nâng kiếm lên ngang vai, động tác hết sức chậm chạp, như thể thanh kiếm trong tay phải nặng nghìn cân, hơi thở của hắn càng dồn dập hơn, dường như đang dốc tận lực kiềm chế thứ gì đó.
“Đại ca, cái tên này trông hơi lạ đấy.” Bạch Sát nói.
Hắc Phong trừng mắt nói: “Việc gì phải nói lắm lời thừa thãi như vậy, ta bảo rồi, lần này mà còn bại dưới tay hắn nữa, hai huynh đệ chúng ta về sau đừng hòng ngóc đầu lên được.” Chưa dứt câu ánh đao đã lóe lên lao đi.

Một tiếng “Choang” đanh lên, đao kiếm va vào nhau, Hắc Phong chỉ cảm thấy có một lực đánh bật cánh tay phải của mình, nó mạnh đến mức làm cánh tay tê dại.

Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Triển Chiêu đang cười với mình, nụ cười rất quái dị.
“Ngươi…” Hắc Phong chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên trước mắt kiếm quang bốn bề, giăng phủ khắp trời.

Lúc này, Bạch Sát cũng đã phi người tới bên cạnh, hai người tức khắc chia làm hai hướng tiến lên, bước chân thoăn thoắt, bóng đao lập lòe.

Mà ở giữa lớp đao ấy, bóng người Triển Chiêu qua lại như con thoi, tung ra những đường kiếm rất thất thường.

Khởi đầu luôn là mềm mại như sợi bông nhưng nháy mắt lại ập tới như mưa bão, khác hẳn với sự trầm tĩnh ban nãy.

Hắc Phong và Bạch Sát chỉ cảm thấy đối phương biến hóa như mây trôi khó lòng nắm bắt được.

Nhọc nhằn lắm mới khiến cho Triển Chiêu giang tay ra chừng như sắp lộ sơ hở, ấy vậy mà kiếm của hắn thoắt cái đã lao tới, Hắc Phong lấy làm khó hiểu, kiếm pháp của Triển Chiêu với kiếm pháp của người áo đen khá là tương tự nhau, tuy nhiên có một sự khác biệt rất lớn, đường kiếm của Triển Chiêu vô định, nhẹ nhàng hơn, và mang vẻ tàn bạo.

Chỉ một thoáng sau, Hắc Phong và Bạch Sát đã biến sắc.

Kế Quan Công ở bên kia trông thấy Hắc Phong Bạch Sát bị Triển Chiêu bức lùi về sau không ngừng, trong lòng cũng kinh ngạc.
“Lạc Vân kiếm pháp!?” Kế Quan Công thốt lên.

Y giật tay thu roi cửu khúc về, bỏ qua Bạch Ngọc Đường, nhảy khỏi vòng đánh.
Bạch Ngọc Đường thấy Kế Quan Công bỗng dưng thu tay về mà lấy làm lạ, lại thấy y đang nhìn về phía Triển Chiêu với vẻ mặt rất phức tạp, nó là nghi hoặc hay là kinh ngạc? Lúc thì y gật đầu, lúc thì y lắc đầu.

Mà hiện tại Bạch Ngọc Đường cũng chẳng buồn đi để ý tới y, hắn vội vàng quay lại xem tình hình của Đinh Nguyệt Hoa.

Thấy Lâm Thụy cau chặt mày, Bạch Ngọc Đường hỏi ngay: “Nguyệt Hoa thế nào rồi?”
“Nguyệt Hoa cô nương bị nội thương rất nặng, nội lực của tôi chưa khôi phục, chỉ đành cho cô ấy uống thuốc trị thương của bản môn trước, nhưng mà vẫn không thấy tốt lên.”
Bạch Ngọc Đường thấy Đinh Nguyệt Hoa đang thở rất gấp, trong lòng lo lắng, vội vàng nâng Đinh Nguyệt Hoa ngồi dậy vận công trị thương cho cô.

Một lúc lâu sau, cơ thể Đinh Nguyệt Hoa khẽ nhúc nhích, “Nguyệt Hoa, muội thấy thế nào?” Bạch Ngọc Đường nói.
“Triển…” Đinh Nguyệt Hoa thều thào.
“Mèo con không sao.” Bạch Ngọc Đường nói trấn an, “Muội đừng nói thêm nữa.”
Lúc này, bên tai chợt nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, Bạch Ngọc Đường ngoảnh sang, thì ra là loan đao trong tay Hắc Phong và Bạch Sát bị Cự Khuyết của Triển Chiêu chém gãy, bả vai của cả hai đều bị kiếm đâm xuyên qua thủng một lỗ lớn, máu tuôn lênh láng, giọt máu theo Cự Khuyết trượt xuống tay Triển Chiêu vẫn chưa chịu ngừng, kiếm lại vẫy lên đâm tới hai người họ.

“Soạt”, một cây roi cửu khúc chặn Triển Chiêu lại.
“Chàng trai trẻ, ngươi tên gì? Làm sao biết được Lạc Vân kiếm pháp?” Kế Quan Công hỏi, trong ánh mắt của y có phần kỳ vọng, dường như đang mong ngóng câu trả lời của Triển Chiêu.
Triển Chiêu chẳng hề trả lời, hắn quay sang chĩa kiếm vào Kế Quan Công.
“Hắn chính là Triển Chiêu.” Bạch Sát hét lên.
Nghe vậy Kế Quan Công chăm chú quan sát Triển Chiêu: “Hóa ra ngươi là Triển Chiêu mà đường chủ nhắc tới mấy ngày nay, thảo nào thân thủ lại tốt như vậy.

Tiểu tử, Lạc Vân kiếm pháp này ai dạy ngươi?”
Hắc Phong và Bạch Sát đồng thanh “Hả” một tiếng.
“Kế Quan Công, ngươi nói hắn đang dùng “Lạc Vân kiếm pháp”? Đây là tuyệt học của Đại trang chủ, sao hắn lại biết được?” Hắc Phong tỏ vẻ nghi hoặc.
Triển Chiêu vẫn im lặng, chỉ thấy hắn tiếp tục đâm kiếm tới, Kế Quan Công xoay cổ tay, roi cửu khúc tức khắc bay vút lên cao, hai người bắt đầu giao chiến, luồng gió rít phát ra khiến các cành cây xung quanh ngả nghiêng kêu rào rào.
Bạch Ngọc Đường thoáng bất an, hắn nhìn thấy trong đôi mắt Triển Chiêu hừng hực bốc lên một ngọn lửa đáng sợ, khóe miệng hắn ta nhếch lên hé một nụ cười tàn độc.
Mà thực ra Triển Chiêu hiện tại đang vô cùng khó chịu, có chút vẩn vơ và điên cuồng, một luồng khí chèn ép trong người khiến lồng ngực như muốn nổ tung, nhưng kỳ lạ là mỗi khi thanh kiếm trong tay chém đi sẽ thoải mái hơn một chút, và mùi máu tanh khiến bản thân càng hưng phấn, hễ Triển Chiêu kìm nén lại một phần là khó chịu tăng lên một phần.

Để mặc vậy, đám người trước mặt là kẻ ác, huống chi chúng khiến Nguyệt Hoa bị thương, Nguyệt Hoa… Tim Triển Chiêu thắt lại, hắn hét một tiếng “A” thật dài, quần áo bay bay, như thể đang phát điên.

Lâm Thụy chỉ cảm thấy hai bên tai đau nhói, khí huyết hỗn loạn.

Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy hơi khó chịu, hắn lập tức vận công bảo vệ tim mạch Đinh Nguyệt Hoa, hét lớn: “Triển Chiêu, ngươi muốn giết chết Nguyệt Hoa sao hả!”
Kế Quan Công biến sắc, “Lẽ nào trong người ngươi…” Bỗng trái phải kéo Hắc Phong Bạch Sát đứng dậy, sợ hãi bỏ đi.
“Bốp”, một viên đá bay tới đánh vào huyệt sau tai của Triển Chiêu, Cự Khuyết tuột tay.
“Ai?” Bạch Ngọc Đường nhìn lại, thấy một người áo đen đứng trong góc khuất.

Bạch Ngọc Đường trở nên cảnh giác.

Hiện kẻ thì bị thương, kẻ thì bất tỉnh, xem ra chỉ có mình là còn khả năng chiến đấu, lúc này lại xuất hiện thêm một người chẳng biết mạnh yếu thế nào, Bạch Ngọc Đường thấy áp lực.
Người áo đen đi đến chỗ Triển Chiêu, trong mắt hiện lên vẻ thương xót và ngạc nhiên, hắn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là ngươi? Chính là ngươi? Thực sự là ngươi?”
(Hết chương 10)
━━━━━━━━
(1)Dị bản của “Thất bộ thi” – Tào Thực..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương