Từ khi hệ thống khai phá ra chức năng phòng ngự, Dạ Minh Quân liền có thói quen để hệ thống ở lại bên cạnh Kỷ Mạch, những ngày qua Kỷ Mạch cũng học được cách sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ như thế nào, vừa về tới Thần Điện liền bắt đầu bắt tay trọng tố Nhậm Thanh Nhai.
Dựa theo suy đoán lúc ban đầu của Dạ Minh Quân, Sơn Hà Xã Tắc Đồ sở dĩ trống không, là bởi vì thần lực tự thân đều bị Thiên Địa Qua cướp đi, mà những thần lực này hôm nay cũng phân tán cho thiên nhân. Như vậy, chỉ cần đem thiên nhân thu hồi vào trong bức họa, Sơn Hà Xã Tắc Đồ dĩ nhiên là có thể tu bổ.
Nhưng mà, hôm nay Diệp Quân Hầu, Lý Tiên Nhi cùng Nhậm Thanh Nhai đã hấp thu hơn phân nửa lực lượng thiên nhân đều đã quy về Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng hệ thống vẫn giống như lúc trước, cùng nó đối thoại cũng chỉ là chương trình vấn đáp đã được cài đặt, không thấy nửa phần linh trí nào.
Trong lúc Kỷ Mạch suy tính hạ bút như thế nào, Dạ Minh Quân cũng đã len lén trở lại, thấy tình huống như vậy cũng trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới đưa ra suy đoán của mình—— có lẽ khí linh của Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng không muốn tỉnh lại.
Phong ấn trước kia của Dạ Minh Quân thật ra thì chính là đem thần lực của hắn dời vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dùng cái này để cung ứng cho hệ thống vận hành, hôm nay hai người đã tiến vào giai đoạn tình yêu cực hạn, bảy thành tu vi cũng trở lại trong cơ thể của Dạ Minh Quân, hệ thống cũng dần dần suy yếu, đợi đến khi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính là lúc hoàn toàn biến mất.
Kỷ Mạch đã quen nghe những thanh âm ban bố nhiệm vụ của hệ quấy rầy chuyện tốt của mình, hôm nay đột nhiên phát hiện cái chướng ngại vật này sắp biến mất, cũng không khỏi có chút cảm giác mất mác khi vật đổi sao dời.
Bất quá, mỗi khi cậu hỏi hệ thống nhiệm vụ vĩnh kết đồng tâm để giải phong ấn rốt cuộc cần đạt thành điều kiện nào, nhưng chỉ lấy được câu trả lời đều là thời cơ chưa tới. Kỷ Mạch tuy thấy với trình độ dày vò của hệ thống thì nhiệm vụ này chắc không đơn giản chỉ là kết hôn như vậy, bây giờ tóm lại cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, đem chuyện trước mắt xử lý xong.
Thiên nhân thành hình chính là y theo văn tự mà bọn họ đã được thiết định, Dạ Minh Quân phục hồi Diệp Quân Hầu như cũ bởi vì vô tình sửa đổi liền tùy ý để cho Sơn Hà Xã Tắc Đồ đem cốt truyển đẩy tới chương mới nhất, mà hôm nay Kỷ Mạch lựa chọn chính là một kết cục do mình tự tay viết cho 《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》.
Lúc Kỷ Mạch được triệu hoán tới, tình tiết trong truyện còn ở giai đoạn tu sĩ đấu tranh gần kết thúc, hôm nay ở cái thế giới này qua ba năm, đã từng muốn viết rất nhiều chuyện nhưng lại không thể hạ bút, cuối cùng chỉ lợi dụng một trận đại chiến đã thiết định trước kia, đem tình tiết phía sau đổi thành Yêu vương trong lúc chiến đấu đột nhiên độ tâm kiếp, tu vi đại tăng nhưng mất đi toàn bộ trí nhớ.
Chuyện cũ trước kia tất cả đều quên, hắn cũng không dây dưa với cừu hận lúc nhỏ nữa, cũng từ trong các thế lực chinh chiến phân tranh mà rút thân ra, quét sạch trần sương (bụi bặm và sương giá)trở lại bộ dáng ban đầu, từ đây bạch lộc tự do hành tẩu giữa Thanh Nhai, tất cả quá khứ lại không ràng buộc nữa.
Đây là kết cục Kỷ Mạch suy nghĩ bảy ngày mới hạ bút, trong vô số ngày đêm đã qua, cậu đều suy nghĩ muốn đem câu chuyện này viết đến thoải mái với những tình tiết thăng trầm khiến người ta đập bàn tán dương, nhưng bây giờ lại buông tha với những chấp niệm thời kỳ thiếu niên kia, thành toàn yêu cầu cuối cùng của Nhậm Thanh Nhai——
Đem tất cả vết tích mà cậu lưu lại đều xóa hết khỏi ký ức của bạch lộc, liền trở thành một người xa lạ chân chính.
Đã từng lấy nó làm hãnh diện cả đời, khi về già cũng có thể hướng về phía bọn tử tôn cười đùa kể chuyện, thật sự đến thời điểm buông tha cũng không khó khăn như vậy. Khi một chữ cuối cùng được viết xong, Kỷ Mạch nhìn linh khí hóa thành băng sương đang đem thân thể bạch lộc ngưng kết thành hình một lần nữa, nhưng nội tâm lại cười khổ tự giễu: Thời điểm nhân vật chính sắp chinh phục thiên hạ cuối cùng lại mất trí nhớ mà thoái ẩn, cái trình độ lạn vĩ này ngược lại là có thể cùng 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 làm người cùng hội cùng thuyền rồi.
Tự tay viết xuống chung kết cho cố sự của mình, tâm tình Kỷ Mạch khó tránh khỏi hạ thấp, mà sau khi khói mù tản đi, lúc bạch lộc lại mở mắt ra lần nữa, thần sắc cậu cũng đã khôi phục thành vẻ lạnh nhạt như trước.
Cậu bây giờ không thể ngây thơ so với ba năm trước, cũng sẽ không mang theo tổn thương, thân tu vi kia nguyên bổn cũng là dưới sự hỗ trợ của Nhậm Thanh Nhai mà đạt được, ngay khi nó đã biến mất, cũng giống như câu nói trước kia giữa bọn họ, chữa lành đôi mắt này, giữa bọn họ liền không còn liên quan gì với nhau nữa.
Mà bây giờ, cậu sở dĩ phục sinh Nhậm Thanh Nhai, chẳng qua là vì chữa trị cho Sơn Hà Xã Tắc Đồ, mọi người công bằng giao dịch mà thôi.
Nghĩ như vậy, cảm xúc của Kỷ Mạch cuối cùng cũng bình phục lại, đem văn thư chuẩn bị xong đặt ở trước mặt bạch lộc, chỉ nhàn nhạt nói: “Yêu Vương, là ta cứu ngươi, việc nên làm chính là ký phần hiệp nghị này. Ngươi ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ cùng ta hợp tác một trăm năm, thời hạn vừa đến là được tự do rời đi.”
Kỷ Mạch không cho rằng thiên nhân nên bị tiêu diệt, nhưng cậu cũng sẽ không ngây thơ mà tin tưởng thiên nhân là vô hại. Bất luận Diệp Quân Hầu hay là Nhậm Thanh Nhai thì sát tính cũng quá nặng, nếu cậu muốn đảm bảo thiên nhân, liền phải gánh vác trách nhiệm ràng buộc bọn họ đừng ở nhân thế làm xằng làm bậy, hôm nay chỉ nguyện thời gian trăm năm có thể làm bọn họ tu thân dưỡng tính, sớm ngày có thực lực tương xứng cùng tâm cảnh.
Nhưng mà, đối mặt thần sắc trịnh trọng của cậu, bạch lộc chỉ là thần sắc mê mang mà quay đầu đi, trong đôi mắt tròn phản chiếu thân ảnh người đứng trước mặt nó, tựa như căn bản không biết người này đang nói cái gì. Tình huống như vậy ngược lại là làm Kỷ Mạch ngẩn người, cậu thử đưa tay đụng sừng bạch lộc một cái, lại thấy nó trong nháy mắt cảnh giác lui về phía sau, giống như hoàn toàn mất đi thần trí, không khỏi cau mày hỏi: “Ngươi có thể nói chuyện không?”
Tựa hồ là bị thanh âm loài người kinh động, bạch lộc lại lui về phía sau mấy bước, thấy Kỷ Mạch không đến gần, mới tò mò ngửi chậu bông trước cửa sổ, lặng lẽ đem bông hoa nguyệt quý nuốt xuống.
Hành vi này của nó thật là kỳ quái, giống như là hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình, mâu sắc Kỷ Mạch khẽ động một cái, đem khế ước đặt lên bàn, chỉ trấn an nói: “Ở chỗ này chờ, ta đi gọi Đại Tế Ti xem cho ngươi một chút.”
Cho đến khi Thần Tinh Tế Ti ra khỏi phòng, bạch lộc tựa như hoàn toàn không có trí khôn kia mới từ bên cạnh chậu bông rời đi, một đôi tròng mắt nghi ngờ đánh giá gian phòng bố trí theo phong cách xa lạ của nhân loại này, liền cảnh giác thò đầu qua kiểm tra văn thư đặt lên trên bàn.
Nó hôm nay chỉ nhớ mình là Yêu Vương Nhậm Thanh Nhai, chẳng biết tại sao mất đi ký ức trước kia, tỉnh lại liền xuất hiện ở nơi đây, nhìn thấy nhân loại này.
Người này tuy tự xưng cứu hắn, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại có chút kỳ quái, có lẽ người khiến cho hắn mất đi trí nhớ chính là người này, cũng không biết có mưu đồ gì, còn cần quan sát kỹ, không thể không đề phòng.
Ngay lúc phát hiện mình thân ở hoàn cảnh xa lạ, Nhậm Thanh Nhai quả quyết liền làm ra ngụy trang, lúc này cũng không thèm nhìn đến văn thư bán mình mà lại đem nó ngậm vào trong miệng, quyết định nuốt xuống hủy thi diệt tích.
Nhưng mà bạch lộc mới vừa nuốt một nửa đột nhiên thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên thanh niên nhân loại kia chính là một khuôn mặt lạnh lùng đứng ở ngoài cửa sổ. Thấy động tác này của nó, Kỷ Mạch chỉ bình thản nói: “Ngươi cái tật xấu ăn thiết định này là trọng sinh lại bao nhiêu lần cũng không chuẩn bị sửa lại sao?”
Sự thật chứng minh hiểu con trai nhất vẫn là cha ruột, Nhậm Thanh Nhai cho dù không có trí nhớ, vẫn là con bạch lộc cảnh giác đối với người, từ lúc hắn vừa mở mắt, Kỷ Mạch quen với việc vị hố cũng liền phác giác tâm tư bên ngoài của nó, hiện nay chính là ở ngoài cửa sổ bình tĩnh nhìn vào, nhìn một chút xem thử con lộc này còn có thể làm ra chuyện xấu gì.
Nói đùa, Kỷ Mạch, một Dạ Minh Quân khi nghịch lên cũng có thể chịu đựng được thì có cái gì ngạc nhiên mà chưa trải qua, chút thủ đoạn nhỏ này, so với kỳ tư diệu tưởng của Dạ Minh Quân căn bản không đủ gây sợ hãi.
Nhậm Thanh Nhai giả bộ ngu ngốc bị đánh mặt cũng rất lúng túng, yên lặng đem khế ước triệt để nuốt xuống, ánh mắt cũng không nhìn về phía Kỷ Mạch, tiếp tục kiên trì làm một con bạch lộc không nói chuyện, chỉ mờ mịt kêu một tiếng, “U.”
Đối với một điểm Nhậm Thanh Nhai không dễ dàng nghe lời như vậy, Kỷ Mạch ngược lại đã sớm có dự liệu, cậu cũng biết con lộc này liền là một bộ tính khí lừa dắt không đi lại còn thụt lùi lại, thấy hắn còn có khí lực dò xét mình hẳn là thân thể không sao, liền nói: “Thôi, ngươi mới vừa tỉnh, cũng cần thích ứng một đoạn thời gian rồi chúng ta lại nói điều kiện.”
Nhậm Thanh Nhai không nghĩ tới người này cứ như vậy muốn rời đi, nhất thời cũng không biết là lạt mềm buộc chặt hay thật sự là không muốn làm khó hắn, khí tức người này để cho hắn có chút quen thuộc, nhưng hắn không nhớ nổi đã gặp qua người nào như vậy, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói ra một câu, “Ngươi là người nào?”
Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ như vậy lại giống như lúc hai người lần đầu gặp nhau, nhưng lần này Kỷ Mạch sẽ không xung động nữa, chỉ duy trì thần sắc như thường nói với hắn: “Kỷ Mạch, tên của ta. Còn như xưng hô, ngươi có thể tùy ý.”
Nhậm Thanh Nhai có chút ngẩn ngơ, hắn dường như ở nơi nào nghe qua danh tự này, thế nhưng làm sao cũng không nhớ nổi, giống như hắn không hề muốn công kích cái nhân loại khả nghi này, nhưng lại không muốn đến gần, đây là một loại cảm giác rất quỷ dị.
Văn nghệ thanh niên Nhậm Thanh Nhai đang cố gắng làm ra một bài tiểu luận nhỏ để bày tỏ cảm xúc phức tạp trong nội tâm lúc này, nhưng mà, còn không đợi hắn rơi vào suy nghĩ, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Chỉ thấy Ma Chủ một thân hắc y xông thẳng vào, đang muốn than phiền một phen thảm trạng của mình cùng Thanh Đế vừa thấy mặt đã từ đầu đường đánh tới cuối đường, nhưng phát hiện Kỷ Mạch lại đứng ở ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ có một con lộc cảnh giác dùng sừng hướng về phía mình.
Không mò ra đây là tình hình gì, Diệp Quân Hầu lời đến miệng lại nuốt trở vào, quan sát bạch lộc mấy lần liền phát huy phong cách bá đạo trước sau như một của mình chỉ phất tay nói: “Đồ chơi này là ngươi làm ra? Vừa vặn để cho ta cầm đi hống con trai, tiểu tử kia thật không hổ là chủng của lão tử, trời sinh phản cốt ngay cả cha cũng chém, sau khi lớn lên nhất định là thiên ma kiệt xuất!”
Phương pháp đặc biệt dạy con trai này của Diệp Quân Hầu có lẽ trừ thiên ma bọn họ ra thì đại khái không người nào có thể hiểu được, nhưng cái này cũng không làm trở ngại Nhậm Thanh Nhai lĩnh ngộ hiện thực người này muốn bắt mình, bạch lộc cũng không phải là loài động vật ôn hòa gì, lúc này liền dùng sừng đụng tới.
Cũng là Diệp Quân Hầu tu vi đủ cao, tuy là bất ngờ không kịp đề phòng nhưng vẫn dùng tay không tiếp lấy sừng hươu, trong con ngươi hung quang chợt lóe liền cả giận nói: “Con lừa thối, ngươi lại húc lão tử một lần nữa thử xem?”
Nhậm Thanh Nhai này chính là một con bạch lộc phản nghịch không nghe lời, hắn lại không húc nữa, quả quyết cong chân đạp lên, lạnh lùng nói: “Cút!”
Lời này vừa nói ra, sát ý của Diệp Quân Hầu ngay lập tức xuất hiện, lưỡi hái máu đỏ trong nháy mắt xuất hiện ở trong lòng bàn tay, “Được lắm, Diệp Quân Hầu ta thích nhất là đối với người tự cho là có năng lực xuất chúng mà xuất thủ.”
Kỷ Mạch vừa nghĩ tới thiên nhân đều không phải là nhân vật dễ đối phó, kết quả hai cái tên làm người đau đầu này liền đụng vào nhau, hôm nay cũng chỉ có thể nhức đầu thở dài nói: “Hai vị, đánh nhau có thể, vì để tránh cho mọi người đều phải đầu đường xó chợ, xin đừng phá hủy tẩm điện của ta.”
Tính khí của Nhậm Thanh Nhai rất là quái dị, có người xúc phạm hắn nhất định phải bị oán hận, nhưng trong ngày thường lại không chủ động trêu chọc người khác, lúc này còn nghi ngờ nói: “Ngươi không ngăn cản ta?”
Kỷ Mạch ngược lại là không nghĩ tới hắn sau khi đổi mới lại có thể trưởng thành hơn nhiều so với trước kia, chỉ hỏi: “Ngươi sẽ nghe ta?”
“Không.”
Được rồi, trả lời tương đối quả quyết, quả nhiên phản nghịch là thuộc tính cả đời của Nhậm Thanh Nhai.
Vậy ngươi hỏi ta làm chi? Xem như không có trí nhớ, cự tuyệt yêu cầu của ta vẫn là việc yêu thích của ngươi sao?
Yên lặng nghiến răng một cái, Kỷ Mạch chỉ có thể diện không biểu tình mở ra bức họa, hướng về phía Lý Tiên Nhi người trước mắt duy nhất sẽ nghe lời mà trịnh trọng nói: “Tiên nhi cô nương, ngươi phải nhớ, sau khi lớn lên nghìn vạn lần không thể gả cho loại nam nhân này.”
Lý Tiên Nhi quả nhiên so với hai cái tên đại lão gia chỉ biết đánh đánh giết giết kia càng nhu thuận hơn nhiều, nghe vậy liền đối với Kỷ Mạch gật đầu một cái, ” Ân, Tiên nhi chỉ gả cho người có mèo.”
Không phải a, cái điều kiện này của ngươi dường như có chỗ nào không đúng, nếu như một con mèo là có thể đem ngươi lừa đi, Thần Nông Đỉnh sẽ đập chết chúng ta a.
Đột nhiên phát hiện điều kiện để Lý Tiên Nhi chọn bạn trăm cũng giống như không bình thường chút nào, Kỷ Mạch trong nháy mắt chỉ cảm thấy bản thân phải gánh vác một đống vấn đề của bảo mẫu, liền trầm mặt nói: “Ta lập tức mua cho ngươi một con mèo.”
“Tiểu Lộc đừng đánh, Tiên nhi phải có mèo, cùng đi chọn với ta đi a!”
Lý Tiên Nhi nguyên bản liền thích động vật nhỏ, lúc Nhậm Thanh Nhai ở linh sơn tiểu trúc cũng là nàng mỗi ngày đều phải trông nom đút tiên thảo, hôm nay vừa nghe tin tức này liền lập tức vui vẻ cắt đứt chiến cuộc giữa một ma một lộc.
Nhậm Thanh Nhai tuy không nhớ nàng là ai, nhưng đối với một tiểu cô nương cuối cùng cũng không xuất thủ, chỉ lành lạnh đất hỏi: “Ngươi là ai?”
Lý Tiên Nhi không nghĩ tới bạch lộc lúc trước còn thường nói chuyện với mình nhưng hiện tại lại không nhận biết nàng, liền thương tâm chỉ vào Diệp Quân Hầu cả giận nói: “Đại thúc, không cho phép ngươi khi dễ Tiểu Lộc! Ngươi còn đem nó đánh đến ngây người rồi!”
Nói riêng về tu vi, Nhậm Thanh Nhai lại có tu vi mạnh nhất ở đây, mặc dù bảo trì bản thể không cách nào sử dụng vũ khí, nhưng cũng không để cho Diệp Quân Hầu chiếm tiện nghi. Ma Chủ còn đang bực mình vì bản thân lại không thu thập được một con lộc, ai ngờ lại bay tới một cái nồi, lập tức cả giận nói: “Xú nha đầu, nếu ngươi không đi thì ngay cả ngươi ta cũng đánh!”
“Ngươi thật là quá đáng, Tiên nhi trưởng thành sẽ giáo huấn ngươi!”
“Nói lớn lên liền lớn lên, ngươi rốt cuộc là cái giống gì?”
“Hoàng hoa khuê nữ a!”
“Các ngươi đi ra, ta muốn ăn cỏ.”
Phía kia ba vị thiên nhân chiến thành một đoàn, Kỷ Mạch mắt thấy phòng của mình cũng sắp bay rồi, đang yên lặng suy tính làm sao để cho bọn họ bồi thường sửa chữa, thì Tống Kiều ngụ ở cách vách liền bị động tĩnh gọi tới, liếc nhìn pháp thuật bay loạn rầm rộ chính là thở dài nói: “Đại huynh đệ, ngươi nơi này đủ náo nhiệt a.”
Kỷ Mạch quan sát một phen, phát hiện bọn họ xuất thủ xem như có chừng mực liền không đi cản lại, lúc này thấy Tống Kiều tới chỉ khẽ cười nói: “Để bọn họ nháo đi, Tống tiên sinh, cùng uống ly trà như thế nào?”
Hoạt động đối ẩm trà nói chuyện phiếm như vậy Tống Kiều xưa nay sẽ không cự tuyệt, huống chi Kỷ Mạch từ Tiên Châu mang tới một đám bát quái chưa chia sẻ, một vị cha già nào đó cùng Đại Tế Ti thảo luận triết học đến cả người đều rất thành thật lập tức thật hưng phấn nói: “Được a, nhìn Tô Cách bên này an định lại, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm trở về. Ở nơi địa phương không có wifi này đợi mấy tháng, nhân sinh của ca người trừ vuốt ve chim bồ câu thật sự không có một chút vui thú nào.”
Nghe hắn nói một chút, Kỷ Mạch cũng nhớ tới hành trình trở về của mình cũng đang đến gần, đại khái cũng không còn thấy Thần Điện mà mình đã ở ba năm qua nữa, có chút không nỡ nhìn lướt qua những kiến trúc quen thuộc này, nhưng nét mặt cậu vẫn như thường chỉ nói: “Đi thôi, kể cho ta nghe một chút tâm đắc nuôi chim bồ câu của ngươi.”
Sau khi ánh mắt khôi phục, Kỷ Mạch rốt cuộc có thể cảm nhận được sự huy hoàng chói mắt của Thần Điện. Giờ khắc này, cậu cùng Tống Kiều cùng đi bộ ở trên hành lang phủ đầy điêu khắc, mà Nhậm Thanh Nhai tuy thần sắc nghi ngờ nhưng cũn cùng một nhóm thiên nhân đùa giỡn chung một chỗ, bọn họ tuy hướng về phương hướng bất đồng mà đi tới trước, nhưng rốt cuộc cũng trở lại cuộc sống mà mình nên có.
Ta sáng tạo nhân vật chính, chỉ mong lần này ngươi có thể kết bằng hữu, tìm thấy lý tưởng và niềm vui của riêng mình, mà ta, sẽ luôn ghi nhớ thân phận chỉ là khách của mình, sẽ không bap giờ bước vào trong sinh mệnh của ngươi nữa.
《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》 đã chung kết, ta cũng hoàn toàn buông tay, sau này, tương lai của Nhậm Thanh Nhai là vui hay buồn, hay sẽ gặp một người đi đường được đặt tên là Kỷ Mạch hay không, tất cả đều do ngươi tự quyết định.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Thanh Nhai: Vì giả vờ mình là một thẻ R thông thường, nhưng không khống chế được mà oán hận đội hữu thì có thể làm sao?
Dạ Minh Quân: Đừng hoảng sợ, ta đùa giỡn đồng đội so với ngươi còn thuần thục hơn!
Diệp Quân Hầu: Địch nhân ở đâu? Ta muốn chém người! Không thể đánh chiến trường, ta rất có khả năng liền chém đồng đội!
Lý Tiên Nhi: Đồng đội là cái gì? Có khả ái như mèo không?
Kỷ Mạch (lạnh lùng): Tạm biệt, ta lựa chọn thoát đội ngũ.
Dựa theo suy đoán lúc ban đầu của Dạ Minh Quân, Sơn Hà Xã Tắc Đồ sở dĩ trống không, là bởi vì thần lực tự thân đều bị Thiên Địa Qua cướp đi, mà những thần lực này hôm nay cũng phân tán cho thiên nhân. Như vậy, chỉ cần đem thiên nhân thu hồi vào trong bức họa, Sơn Hà Xã Tắc Đồ dĩ nhiên là có thể tu bổ.
Nhưng mà, hôm nay Diệp Quân Hầu, Lý Tiên Nhi cùng Nhậm Thanh Nhai đã hấp thu hơn phân nửa lực lượng thiên nhân đều đã quy về Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhưng hệ thống vẫn giống như lúc trước, cùng nó đối thoại cũng chỉ là chương trình vấn đáp đã được cài đặt, không thấy nửa phần linh trí nào.
Trong lúc Kỷ Mạch suy tính hạ bút như thế nào, Dạ Minh Quân cũng đã len lén trở lại, thấy tình huống như vậy cũng trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới đưa ra suy đoán của mình—— có lẽ khí linh của Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng không muốn tỉnh lại.
Phong ấn trước kia của Dạ Minh Quân thật ra thì chính là đem thần lực của hắn dời vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dùng cái này để cung ứng cho hệ thống vận hành, hôm nay hai người đã tiến vào giai đoạn tình yêu cực hạn, bảy thành tu vi cũng trở lại trong cơ thể của Dạ Minh Quân, hệ thống cũng dần dần suy yếu, đợi đến khi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính là lúc hoàn toàn biến mất.
Kỷ Mạch đã quen nghe những thanh âm ban bố nhiệm vụ của hệ quấy rầy chuyện tốt của mình, hôm nay đột nhiên phát hiện cái chướng ngại vật này sắp biến mất, cũng không khỏi có chút cảm giác mất mác khi vật đổi sao dời.
Bất quá, mỗi khi cậu hỏi hệ thống nhiệm vụ vĩnh kết đồng tâm để giải phong ấn rốt cuộc cần đạt thành điều kiện nào, nhưng chỉ lấy được câu trả lời đều là thời cơ chưa tới. Kỷ Mạch tuy thấy với trình độ dày vò của hệ thống thì nhiệm vụ này chắc không đơn giản chỉ là kết hôn như vậy, bây giờ tóm lại cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, đem chuyện trước mắt xử lý xong.
Thiên nhân thành hình chính là y theo văn tự mà bọn họ đã được thiết định, Dạ Minh Quân phục hồi Diệp Quân Hầu như cũ bởi vì vô tình sửa đổi liền tùy ý để cho Sơn Hà Xã Tắc Đồ đem cốt truyển đẩy tới chương mới nhất, mà hôm nay Kỷ Mạch lựa chọn chính là một kết cục do mình tự tay viết cho 《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》.
Lúc Kỷ Mạch được triệu hoán tới, tình tiết trong truyện còn ở giai đoạn tu sĩ đấu tranh gần kết thúc, hôm nay ở cái thế giới này qua ba năm, đã từng muốn viết rất nhiều chuyện nhưng lại không thể hạ bút, cuối cùng chỉ lợi dụng một trận đại chiến đã thiết định trước kia, đem tình tiết phía sau đổi thành Yêu vương trong lúc chiến đấu đột nhiên độ tâm kiếp, tu vi đại tăng nhưng mất đi toàn bộ trí nhớ.
Chuyện cũ trước kia tất cả đều quên, hắn cũng không dây dưa với cừu hận lúc nhỏ nữa, cũng từ trong các thế lực chinh chiến phân tranh mà rút thân ra, quét sạch trần sương (bụi bặm và sương giá)trở lại bộ dáng ban đầu, từ đây bạch lộc tự do hành tẩu giữa Thanh Nhai, tất cả quá khứ lại không ràng buộc nữa.
Đây là kết cục Kỷ Mạch suy nghĩ bảy ngày mới hạ bút, trong vô số ngày đêm đã qua, cậu đều suy nghĩ muốn đem câu chuyện này viết đến thoải mái với những tình tiết thăng trầm khiến người ta đập bàn tán dương, nhưng bây giờ lại buông tha với những chấp niệm thời kỳ thiếu niên kia, thành toàn yêu cầu cuối cùng của Nhậm Thanh Nhai——
Đem tất cả vết tích mà cậu lưu lại đều xóa hết khỏi ký ức của bạch lộc, liền trở thành một người xa lạ chân chính.
Đã từng lấy nó làm hãnh diện cả đời, khi về già cũng có thể hướng về phía bọn tử tôn cười đùa kể chuyện, thật sự đến thời điểm buông tha cũng không khó khăn như vậy. Khi một chữ cuối cùng được viết xong, Kỷ Mạch nhìn linh khí hóa thành băng sương đang đem thân thể bạch lộc ngưng kết thành hình một lần nữa, nhưng nội tâm lại cười khổ tự giễu: Thời điểm nhân vật chính sắp chinh phục thiên hạ cuối cùng lại mất trí nhớ mà thoái ẩn, cái trình độ lạn vĩ này ngược lại là có thể cùng 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 làm người cùng hội cùng thuyền rồi.
Tự tay viết xuống chung kết cho cố sự của mình, tâm tình Kỷ Mạch khó tránh khỏi hạ thấp, mà sau khi khói mù tản đi, lúc bạch lộc lại mở mắt ra lần nữa, thần sắc cậu cũng đã khôi phục thành vẻ lạnh nhạt như trước.
Cậu bây giờ không thể ngây thơ so với ba năm trước, cũng sẽ không mang theo tổn thương, thân tu vi kia nguyên bổn cũng là dưới sự hỗ trợ của Nhậm Thanh Nhai mà đạt được, ngay khi nó đã biến mất, cũng giống như câu nói trước kia giữa bọn họ, chữa lành đôi mắt này, giữa bọn họ liền không còn liên quan gì với nhau nữa.
Mà bây giờ, cậu sở dĩ phục sinh Nhậm Thanh Nhai, chẳng qua là vì chữa trị cho Sơn Hà Xã Tắc Đồ, mọi người công bằng giao dịch mà thôi.
Nghĩ như vậy, cảm xúc của Kỷ Mạch cuối cùng cũng bình phục lại, đem văn thư chuẩn bị xong đặt ở trước mặt bạch lộc, chỉ nhàn nhạt nói: “Yêu Vương, là ta cứu ngươi, việc nên làm chính là ký phần hiệp nghị này. Ngươi ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ cùng ta hợp tác một trăm năm, thời hạn vừa đến là được tự do rời đi.”
Kỷ Mạch không cho rằng thiên nhân nên bị tiêu diệt, nhưng cậu cũng sẽ không ngây thơ mà tin tưởng thiên nhân là vô hại. Bất luận Diệp Quân Hầu hay là Nhậm Thanh Nhai thì sát tính cũng quá nặng, nếu cậu muốn đảm bảo thiên nhân, liền phải gánh vác trách nhiệm ràng buộc bọn họ đừng ở nhân thế làm xằng làm bậy, hôm nay chỉ nguyện thời gian trăm năm có thể làm bọn họ tu thân dưỡng tính, sớm ngày có thực lực tương xứng cùng tâm cảnh.
Nhưng mà, đối mặt thần sắc trịnh trọng của cậu, bạch lộc chỉ là thần sắc mê mang mà quay đầu đi, trong đôi mắt tròn phản chiếu thân ảnh người đứng trước mặt nó, tựa như căn bản không biết người này đang nói cái gì. Tình huống như vậy ngược lại là làm Kỷ Mạch ngẩn người, cậu thử đưa tay đụng sừng bạch lộc một cái, lại thấy nó trong nháy mắt cảnh giác lui về phía sau, giống như hoàn toàn mất đi thần trí, không khỏi cau mày hỏi: “Ngươi có thể nói chuyện không?”
Tựa hồ là bị thanh âm loài người kinh động, bạch lộc lại lui về phía sau mấy bước, thấy Kỷ Mạch không đến gần, mới tò mò ngửi chậu bông trước cửa sổ, lặng lẽ đem bông hoa nguyệt quý nuốt xuống.
Hành vi này của nó thật là kỳ quái, giống như là hoàn toàn bị đánh trở về nguyên hình, mâu sắc Kỷ Mạch khẽ động một cái, đem khế ước đặt lên bàn, chỉ trấn an nói: “Ở chỗ này chờ, ta đi gọi Đại Tế Ti xem cho ngươi một chút.”
Cho đến khi Thần Tinh Tế Ti ra khỏi phòng, bạch lộc tựa như hoàn toàn không có trí khôn kia mới từ bên cạnh chậu bông rời đi, một đôi tròng mắt nghi ngờ đánh giá gian phòng bố trí theo phong cách xa lạ của nhân loại này, liền cảnh giác thò đầu qua kiểm tra văn thư đặt lên trên bàn.
Nó hôm nay chỉ nhớ mình là Yêu Vương Nhậm Thanh Nhai, chẳng biết tại sao mất đi ký ức trước kia, tỉnh lại liền xuất hiện ở nơi đây, nhìn thấy nhân loại này.
Người này tuy tự xưng cứu hắn, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại có chút kỳ quái, có lẽ người khiến cho hắn mất đi trí nhớ chính là người này, cũng không biết có mưu đồ gì, còn cần quan sát kỹ, không thể không đề phòng.
Ngay lúc phát hiện mình thân ở hoàn cảnh xa lạ, Nhậm Thanh Nhai quả quyết liền làm ra ngụy trang, lúc này cũng không thèm nhìn đến văn thư bán mình mà lại đem nó ngậm vào trong miệng, quyết định nuốt xuống hủy thi diệt tích.
Nhưng mà bạch lộc mới vừa nuốt một nửa đột nhiên thân thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên thanh niên nhân loại kia chính là một khuôn mặt lạnh lùng đứng ở ngoài cửa sổ. Thấy động tác này của nó, Kỷ Mạch chỉ bình thản nói: “Ngươi cái tật xấu ăn thiết định này là trọng sinh lại bao nhiêu lần cũng không chuẩn bị sửa lại sao?”
Sự thật chứng minh hiểu con trai nhất vẫn là cha ruột, Nhậm Thanh Nhai cho dù không có trí nhớ, vẫn là con bạch lộc cảnh giác đối với người, từ lúc hắn vừa mở mắt, Kỷ Mạch quen với việc vị hố cũng liền phác giác tâm tư bên ngoài của nó, hiện nay chính là ở ngoài cửa sổ bình tĩnh nhìn vào, nhìn một chút xem thử con lộc này còn có thể làm ra chuyện xấu gì.
Nói đùa, Kỷ Mạch, một Dạ Minh Quân khi nghịch lên cũng có thể chịu đựng được thì có cái gì ngạc nhiên mà chưa trải qua, chút thủ đoạn nhỏ này, so với kỳ tư diệu tưởng của Dạ Minh Quân căn bản không đủ gây sợ hãi.
Nhậm Thanh Nhai giả bộ ngu ngốc bị đánh mặt cũng rất lúng túng, yên lặng đem khế ước triệt để nuốt xuống, ánh mắt cũng không nhìn về phía Kỷ Mạch, tiếp tục kiên trì làm một con bạch lộc không nói chuyện, chỉ mờ mịt kêu một tiếng, “U.”
Đối với một điểm Nhậm Thanh Nhai không dễ dàng nghe lời như vậy, Kỷ Mạch ngược lại đã sớm có dự liệu, cậu cũng biết con lộc này liền là một bộ tính khí lừa dắt không đi lại còn thụt lùi lại, thấy hắn còn có khí lực dò xét mình hẳn là thân thể không sao, liền nói: “Thôi, ngươi mới vừa tỉnh, cũng cần thích ứng một đoạn thời gian rồi chúng ta lại nói điều kiện.”
Nhậm Thanh Nhai không nghĩ tới người này cứ như vậy muốn rời đi, nhất thời cũng không biết là lạt mềm buộc chặt hay thật sự là không muốn làm khó hắn, khí tức người này để cho hắn có chút quen thuộc, nhưng hắn không nhớ nổi đã gặp qua người nào như vậy, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói ra một câu, “Ngươi là người nào?”
Ánh mắt tràn đầy nghi ngờ như vậy lại giống như lúc hai người lần đầu gặp nhau, nhưng lần này Kỷ Mạch sẽ không xung động nữa, chỉ duy trì thần sắc như thường nói với hắn: “Kỷ Mạch, tên của ta. Còn như xưng hô, ngươi có thể tùy ý.”
Nhậm Thanh Nhai có chút ngẩn ngơ, hắn dường như ở nơi nào nghe qua danh tự này, thế nhưng làm sao cũng không nhớ nổi, giống như hắn không hề muốn công kích cái nhân loại khả nghi này, nhưng lại không muốn đến gần, đây là một loại cảm giác rất quỷ dị.
Văn nghệ thanh niên Nhậm Thanh Nhai đang cố gắng làm ra một bài tiểu luận nhỏ để bày tỏ cảm xúc phức tạp trong nội tâm lúc này, nhưng mà, còn không đợi hắn rơi vào suy nghĩ, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Chỉ thấy Ma Chủ một thân hắc y xông thẳng vào, đang muốn than phiền một phen thảm trạng của mình cùng Thanh Đế vừa thấy mặt đã từ đầu đường đánh tới cuối đường, nhưng phát hiện Kỷ Mạch lại đứng ở ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ có một con lộc cảnh giác dùng sừng hướng về phía mình.
Không mò ra đây là tình hình gì, Diệp Quân Hầu lời đến miệng lại nuốt trở vào, quan sát bạch lộc mấy lần liền phát huy phong cách bá đạo trước sau như một của mình chỉ phất tay nói: “Đồ chơi này là ngươi làm ra? Vừa vặn để cho ta cầm đi hống con trai, tiểu tử kia thật không hổ là chủng của lão tử, trời sinh phản cốt ngay cả cha cũng chém, sau khi lớn lên nhất định là thiên ma kiệt xuất!”
Phương pháp đặc biệt dạy con trai này của Diệp Quân Hầu có lẽ trừ thiên ma bọn họ ra thì đại khái không người nào có thể hiểu được, nhưng cái này cũng không làm trở ngại Nhậm Thanh Nhai lĩnh ngộ hiện thực người này muốn bắt mình, bạch lộc cũng không phải là loài động vật ôn hòa gì, lúc này liền dùng sừng đụng tới.
Cũng là Diệp Quân Hầu tu vi đủ cao, tuy là bất ngờ không kịp đề phòng nhưng vẫn dùng tay không tiếp lấy sừng hươu, trong con ngươi hung quang chợt lóe liền cả giận nói: “Con lừa thối, ngươi lại húc lão tử một lần nữa thử xem?”
Nhậm Thanh Nhai này chính là một con bạch lộc phản nghịch không nghe lời, hắn lại không húc nữa, quả quyết cong chân đạp lên, lạnh lùng nói: “Cút!”
Lời này vừa nói ra, sát ý của Diệp Quân Hầu ngay lập tức xuất hiện, lưỡi hái máu đỏ trong nháy mắt xuất hiện ở trong lòng bàn tay, “Được lắm, Diệp Quân Hầu ta thích nhất là đối với người tự cho là có năng lực xuất chúng mà xuất thủ.”
Kỷ Mạch vừa nghĩ tới thiên nhân đều không phải là nhân vật dễ đối phó, kết quả hai cái tên làm người đau đầu này liền đụng vào nhau, hôm nay cũng chỉ có thể nhức đầu thở dài nói: “Hai vị, đánh nhau có thể, vì để tránh cho mọi người đều phải đầu đường xó chợ, xin đừng phá hủy tẩm điện của ta.”
Tính khí của Nhậm Thanh Nhai rất là quái dị, có người xúc phạm hắn nhất định phải bị oán hận, nhưng trong ngày thường lại không chủ động trêu chọc người khác, lúc này còn nghi ngờ nói: “Ngươi không ngăn cản ta?”
Kỷ Mạch ngược lại là không nghĩ tới hắn sau khi đổi mới lại có thể trưởng thành hơn nhiều so với trước kia, chỉ hỏi: “Ngươi sẽ nghe ta?”
“Không.”
Được rồi, trả lời tương đối quả quyết, quả nhiên phản nghịch là thuộc tính cả đời của Nhậm Thanh Nhai.
Vậy ngươi hỏi ta làm chi? Xem như không có trí nhớ, cự tuyệt yêu cầu của ta vẫn là việc yêu thích của ngươi sao?
Yên lặng nghiến răng một cái, Kỷ Mạch chỉ có thể diện không biểu tình mở ra bức họa, hướng về phía Lý Tiên Nhi người trước mắt duy nhất sẽ nghe lời mà trịnh trọng nói: “Tiên nhi cô nương, ngươi phải nhớ, sau khi lớn lên nghìn vạn lần không thể gả cho loại nam nhân này.”
Lý Tiên Nhi quả nhiên so với hai cái tên đại lão gia chỉ biết đánh đánh giết giết kia càng nhu thuận hơn nhiều, nghe vậy liền đối với Kỷ Mạch gật đầu một cái, ” Ân, Tiên nhi chỉ gả cho người có mèo.”
Không phải a, cái điều kiện này của ngươi dường như có chỗ nào không đúng, nếu như một con mèo là có thể đem ngươi lừa đi, Thần Nông Đỉnh sẽ đập chết chúng ta a.
Đột nhiên phát hiện điều kiện để Lý Tiên Nhi chọn bạn trăm cũng giống như không bình thường chút nào, Kỷ Mạch trong nháy mắt chỉ cảm thấy bản thân phải gánh vác một đống vấn đề của bảo mẫu, liền trầm mặt nói: “Ta lập tức mua cho ngươi một con mèo.”
“Tiểu Lộc đừng đánh, Tiên nhi phải có mèo, cùng đi chọn với ta đi a!”
Lý Tiên Nhi nguyên bản liền thích động vật nhỏ, lúc Nhậm Thanh Nhai ở linh sơn tiểu trúc cũng là nàng mỗi ngày đều phải trông nom đút tiên thảo, hôm nay vừa nghe tin tức này liền lập tức vui vẻ cắt đứt chiến cuộc giữa một ma một lộc.
Nhậm Thanh Nhai tuy không nhớ nàng là ai, nhưng đối với một tiểu cô nương cuối cùng cũng không xuất thủ, chỉ lành lạnh đất hỏi: “Ngươi là ai?”
Lý Tiên Nhi không nghĩ tới bạch lộc lúc trước còn thường nói chuyện với mình nhưng hiện tại lại không nhận biết nàng, liền thương tâm chỉ vào Diệp Quân Hầu cả giận nói: “Đại thúc, không cho phép ngươi khi dễ Tiểu Lộc! Ngươi còn đem nó đánh đến ngây người rồi!”
Nói riêng về tu vi, Nhậm Thanh Nhai lại có tu vi mạnh nhất ở đây, mặc dù bảo trì bản thể không cách nào sử dụng vũ khí, nhưng cũng không để cho Diệp Quân Hầu chiếm tiện nghi. Ma Chủ còn đang bực mình vì bản thân lại không thu thập được một con lộc, ai ngờ lại bay tới một cái nồi, lập tức cả giận nói: “Xú nha đầu, nếu ngươi không đi thì ngay cả ngươi ta cũng đánh!”
“Ngươi thật là quá đáng, Tiên nhi trưởng thành sẽ giáo huấn ngươi!”
“Nói lớn lên liền lớn lên, ngươi rốt cuộc là cái giống gì?”
“Hoàng hoa khuê nữ a!”
“Các ngươi đi ra, ta muốn ăn cỏ.”
Phía kia ba vị thiên nhân chiến thành một đoàn, Kỷ Mạch mắt thấy phòng của mình cũng sắp bay rồi, đang yên lặng suy tính làm sao để cho bọn họ bồi thường sửa chữa, thì Tống Kiều ngụ ở cách vách liền bị động tĩnh gọi tới, liếc nhìn pháp thuật bay loạn rầm rộ chính là thở dài nói: “Đại huynh đệ, ngươi nơi này đủ náo nhiệt a.”
Kỷ Mạch quan sát một phen, phát hiện bọn họ xuất thủ xem như có chừng mực liền không đi cản lại, lúc này thấy Tống Kiều tới chỉ khẽ cười nói: “Để bọn họ nháo đi, Tống tiên sinh, cùng uống ly trà như thế nào?”
Hoạt động đối ẩm trà nói chuyện phiếm như vậy Tống Kiều xưa nay sẽ không cự tuyệt, huống chi Kỷ Mạch từ Tiên Châu mang tới một đám bát quái chưa chia sẻ, một vị cha già nào đó cùng Đại Tế Ti thảo luận triết học đến cả người đều rất thành thật lập tức thật hưng phấn nói: “Được a, nhìn Tô Cách bên này an định lại, ta cuối cùng cũng có thể yên tâm trở về. Ở nơi địa phương không có wifi này đợi mấy tháng, nhân sinh của ca người trừ vuốt ve chim bồ câu thật sự không có một chút vui thú nào.”
Nghe hắn nói một chút, Kỷ Mạch cũng nhớ tới hành trình trở về của mình cũng đang đến gần, đại khái cũng không còn thấy Thần Điện mà mình đã ở ba năm qua nữa, có chút không nỡ nhìn lướt qua những kiến trúc quen thuộc này, nhưng nét mặt cậu vẫn như thường chỉ nói: “Đi thôi, kể cho ta nghe một chút tâm đắc nuôi chim bồ câu của ngươi.”
Sau khi ánh mắt khôi phục, Kỷ Mạch rốt cuộc có thể cảm nhận được sự huy hoàng chói mắt của Thần Điện. Giờ khắc này, cậu cùng Tống Kiều cùng đi bộ ở trên hành lang phủ đầy điêu khắc, mà Nhậm Thanh Nhai tuy thần sắc nghi ngờ nhưng cũn cùng một nhóm thiên nhân đùa giỡn chung một chỗ, bọn họ tuy hướng về phương hướng bất đồng mà đi tới trước, nhưng rốt cuộc cũng trở lại cuộc sống mà mình nên có.
Ta sáng tạo nhân vật chính, chỉ mong lần này ngươi có thể kết bằng hữu, tìm thấy lý tưởng và niềm vui của riêng mình, mà ta, sẽ luôn ghi nhớ thân phận chỉ là khách của mình, sẽ không bap giờ bước vào trong sinh mệnh của ngươi nữa.
《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》 đã chung kết, ta cũng hoàn toàn buông tay, sau này, tương lai của Nhậm Thanh Nhai là vui hay buồn, hay sẽ gặp một người đi đường được đặt tên là Kỷ Mạch hay không, tất cả đều do ngươi tự quyết định.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Thanh Nhai: Vì giả vờ mình là một thẻ R thông thường, nhưng không khống chế được mà oán hận đội hữu thì có thể làm sao?
Dạ Minh Quân: Đừng hoảng sợ, ta đùa giỡn đồng đội so với ngươi còn thuần thục hơn!
Diệp Quân Hầu: Địch nhân ở đâu? Ta muốn chém người! Không thể đánh chiến trường, ta rất có khả năng liền chém đồng đội!
Lý Tiên Nhi: Đồng đội là cái gì? Có khả ái như mèo không?
Kỷ Mạch (lạnh lùng): Tạm biệt, ta lựa chọn thoát đội ngũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook