Kỷ Mạch đã sớm hiểu rõ làm việc phải nghĩ đến hậu quả, cho nên lúc cậu kéo Dạ Minh Quân đi vào Hoa Viên, đầu tiên là lợi dụng công năng của Vô Yếm để tránh thị vệ tuần tra, trong trong ngoài ngoài tra xét qua ba lần chắc chắn bốn bề vắng lặng, lúc này mới dừng bước chân lại chuẩn bị thảo luận chính sự.
Nhưng mà, mặc kệ cậu như thế nào cảnh giác địch nhân, cuối cùng vẫn đánh giá sai đồng đội của mình. Cho nên, khi cậu quay đầu, Dạ Minh Quân bị một loạt hành động không hiểu hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kỳ đã tiến vào hình thức tìm chỗ chết, cũng mong đợi hỏi: “Loài người dưới ánh trăng sẽ muốn đoạn tụ?”
Không, chúng ta cũng không có cái sinh lý tập quán này
Không nghĩ tới mình tùy tiện mượn cớ như vậy, thậm chí ngay cả Dạ Minh Quân cũng bị lừa gạt, Kỷ Mạch chỉ có bất đắc dĩ giải thích, “Ta chỉ là có chút chuyện trọng yếu muốn cùng tiên quân đơn độc nói một chút.”
Buổi tối đem mình mang tới một địa phương đêm khuya vắng người, còn có chuyện trọng yếu muốn đơn độc nói, chữ mấu chốt đoạn tụ, dựa theo quy luật phái nam loài người làm việc, mục đích làm như vậy giống như là…
Kết hợp mình nhiều năm quan sát cho ra kinh nghiệm, Dạ Minh Quân tuy không hiểu tại sao Kỷ Mạch một mực luôn lẩn tránh mình đột nhiên liền thay đổi tính tình, nhưng hắn một chút ý cự tuyệt cũng không có, vậy thì cười nói: ” Được a, ta đã sớm muốn thử một chút!”
Chờ đã, ngươi muốn thử cái gì? Thu hồi những ý tưởng to gan này a!
Nhìn biểu tình tiên nhân hưng phấn, trong lòng Kỷ Mạch nháy mắt liền dâng lên dự cảm xấu, lý trí nhanh chóng vận chuyển lập tức tìm được vấn đề ở chỗ nào, vội vàng hỏi: “Ngài biết đoạn tụ là cái gì không?”
“Biết a, là khi loài người động dục sẽ cùng với người cùng giới ở chung một chỗ tiến hành hoạt động sinh lý. Rõ ràng từ góc độ sinh tồn mà nói đối với sinh sôi đời sau không có bất kỳ tác dụng nhưng vẫn có thật nhiều người trầm mê nơi này, đây là hiện tượng rất khó hiểu, cho nên ta luôn muốn nghiên cứu nhìn một chút!”
Đây là cái gì tựa như thế giới động vật tự thuật lý giải? Ta sai rồi, trình độ nguy hiểm của Dạ Minh Quân cùng hùng hài tử căn bản không cùng một cấp bậc, ít nhất trong miệng hùng hài tử sẽ không xuất hiện thời kì động dục loại từ ngữ đáng sợ này!
Dạ Minh Quân trả lời trực tiếp để cho tâm Kỷ Mạch lạnh nửa phần, nhưng mà làm người ta khẩn trương nhất là động tác kế tiếp của tiên nhân. Hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào mà bị người này đè ở trên cây, đợi đến lòng bàn tay vội vàng tiếp xúc đến vỏ cây xù xì, Kỷ Mạch mới phản ứng được chuyện gì xảy ra.
Tiên nhân khí lực cực lớn, chẳng qua là bả vai bị đè lại Kỷ Mạch liền không có cách nào nhúc nhích, thân thể cơ hồ dính sát chung một chỗ, ngay cả tiếng hít thở nhẹ cũng có thể nghe rõ ràng, nhìn trong mắt Dạ Minh Quân toát ra hứng thú nồng hậy, lòng bàn tay truyền tới xúc cảm bị nhẹ nhàng vuốt ve nói cho Kỷ Mạch biết, lần này, tiên nhân giống như không nói đùa.
Khoan đã, người này chẳng lẽ thật sự chuẩn bị bắt mình làm thí nghiệm sao? Cái tình tiết này không đúng, chắc chắn không đi từng cái trình tự liền đi thẳng vào vấn đề? Hệ thống, không phải còn có quy chế tự chủ hay sao, ngươi còn không lên tiếng?
Dường như đọc lên tiếng lòng của cậu, Dạ Minh Quân bắt lấy bàn tay Kỷ Mạch đang muốn tránh, vẫn là không nhanh không chậm cười nói: “Là ngươi chủ động mời ta.”
Cái này chính là học được lời kịch trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài nào a, thật sự là dạy hư học sinh mà!
Khẩn trương nhìn thần sắc tiên nhân tựa hồ đang suy tư nên làm những gì, đầu óc Kỷ Mạch nhanh chóng vận chuyển, đầu tiên là đem tầm mắt Vô Yếm phóng đại đến bộ vị mấu chốt dưới người của đối phương, chắc chắn chỗ nguy hiểm nhất không có phân nửa biến hóa, ngay sau đó liền nghiêm túc quan sát thần sắc Dạ Minh Quân, quả thật trừ tò mò tạm thời cũng không có ý khác, thoáng yên tâm hơn tự an ủi chính mình,
Dạ Minh Quân không hiểu dục vọng như thế nào, nhưng phản ứng càng mới lạ càng dễ dàng kích thích lòng hiếu kỳ của hắn, giống như mèo chó sẽ nhào vào trên người ngửi mùi liếm láp gò má vậy, chẳng qua là hành động biểu đạt sự gần gủi nhau.
Tiên nhân cũng không phải muốn đối với Kỷ Mạch làm gì, mục đích duy nhất chính là mượn những cử chỉ thân mật này để cho cậu lộ ra phản ứng thẹn thùng, bởi vì, đó là hình dáng của Kỷ Mạch trong ngày thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Mà Dạ Minh Quân, thích nhất chính là cảm giác mới mẻ.
Thế nhưng, ngay cả khi không di chuyển, người này căn bản không biết những vị trí nào của đạo nhân là không thể đụng vào, nếu như mò tới vị trí gì không nên động vậy thì không phải là đùa! Phải lập tức ngăn lại loại hành động đốt lửa này!
Không sai, chẳng qua là Dạ Minh Quân lại bắt đầu nghịch ngợm mà thôi, chỉ cần thần cậu hung lên, người này nhất định sẽ kinh sợ.
Lý trí đoán được tình thế trước mặt, Kỷ Mạch cố gắng đè xuống cảm xúc bối rối, chỉ xụ mặt lạnh lùng nói: “Dạ Minh Quân, ta không thích như vậy, mời buông ta ra.”
Haiz, lại đổi trở về bộ dáng bình thường, rõ ràng mới vừa rồi trong nháy mắt bị tiếp cận phản ứng đờ đẫn đó còn rất thú vị a. Nếu như không nghe lời, tiến lên một bước tiếp xúc có thể hay không lộ ra biểu tình bất đồng nhiều hơn?
Nghĩ tới đây, Dạ Minh Quân có chút do dự giương mắt, nhìn thấy Kỷ Mạch vì kiềm chế cảm xúc mà tay phải gắt gao bấu vào vỏ cây, cuối cùng vẫn là buông ra áp chế, chỉ thầm nói,
Quên đi, hắn không hề muốn làm đau người này. Hơn nữa, vạn nhất hù được tiểu gia hỏa này, sau này cũng đừng nghĩ tùy tiện đụng tới hắn.
Thời điểm được buông ra nỗi lo lắng của Kỷ Mạch cuối cùng cũng để xuống, cậu biết mình ở trước mặt tiên nhân không có chút năng lực phản kháng nào, cho dù vẫn luôn nhận thức được điều này, nhưng ngay cả một chút lo âu cũng không có liền cùng Dạ Minh Quân đơn độc tới nơi này. Tín nhiệm như vậy sau này hồi tưởng lại cũng làm Kỷ Mạch kinh hãi, một khi bị phản bội, chỉ sợ sau này rất khó lại tin tưởng bất kỳ người nào khác.
Lưu luyến nhu tình đáng sợ nhất, có lẽ là tiên nhân biểu hiện quá mức vô hại, tựa như thời khắc cũng sẽ nghe theo ý nguyện của mình vậy, trong lúc vô tình, phòng bị của Kỷ Mạch đối với Dạ Minh Quân không ngờ bị tan rã đến bước này, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng mà, bất tri bất giác ngay tại khi Kỷ Mạch muốn tháo gỡ ” Dạ Minh Quân chuyên đụng vào tường lửa” để ổn định lại, vị tiên nhân này lại bắt đầu trước sau như một nói ra lời kinh người, “Nhưng, nhân loại nói lời phải giữ lấy lời, nói đoạn tụ liền nhất định phải đoạn tụ (*)!”
Ngươi một cái hùng tiên nhân còn chơi đến ghiền đúng không! Ta ——
Kỷ Mạch trong lòng tức giận mắng còn chưa phát ra xong, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, ống tay áo của Kỷ Mạch được thêu rất công phu liền rơi vào trong lòng bàn tay tiên nhân.
” Hảo a, đoạn rồi.”
断: [duàn] Hán Việt: ĐOẠN
đứt
đoạn tuyệt; cắt
袖 [xiù] Hán Việt: TỤ
tay áo
Quơ quơ ống tay áo tới tay, Dạ Minh Quân hài lòng nhìn Thần Tinh Tế Ti một lần nữa hóa đá ngay sau đó tâm tình quanh thân mình trong nháy mắt phong phú lên, trên mặt đều là nụ cười trong sáng vô tội.
Nếu không thể dùng thủ đoạn Kỷ Mạch ghét đạt tới mục đích, vậy thì đổi một phương thức đối phương không ghét, hắn chính là tiên nhân am hiểu biến thông như vậy.
Ha ha, quả nhiên là đoạn tụ thứ thiệt, lý lẽ lên.
Dạ Minh Quân vẫn là Dạ Minh Quân, dùng lẽ thông thường để ước tính tiên nhân là Kỷ Mạch tự nhận thua.
Yên lặng đỡ trán mình, Kỷ Mạch hoàn toàn không cách nào hiểu đây rốt cuộc là tư duy như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Tiên quân, ngài từ trong hành động này có thể thu hoạch được thú vui gì sao?”
Nhưng mà thú vui của Dạ Minh Quân rõ ràng người thường hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, lúc này chỉ thấy Dạ Minh Quân nhìn một bên ống tay áo còn lại của Kỷ Mạch nhao nhao muốn thử nói:
“Rất có ý tứ, ngày mai lại làm một lần nữa?”
Nói cho ta, ngươi mỗi ngày không nghịch ngợm một lần có phải sẽ chết hay không? Có phải hay không a!
Lúc này Kỷ Mạch mới phát hiện nguyên lai Dạ Minh Quân an phận ở trong yến hội cũng không phải là không có giá, tiên nhân này đè nén lâu rồi cuối cùng bướng bỉnh lên tuyệt đối là bùng nổ. Nếu như không đúng giờ bồi Dạ Minh Quân đi tản bộ một vòng để cho hắn yên lòng, nếu không hắn liền không phải leo lên nóc nhà lật ngói mà là trực tiếp tháo nhà!
Cánh tay lộ ra ngoài đã chứng minh Dạ Minh Quân một khi nhàm chán sẽ có lực sát thương đáng sợ dường nào, Kỷ Mạch suy nghĩ một chút, vẫn lạnh lùng cảnh cáo nói: “Tha lỗi cho ta chỉ mang theo hai bộ y phục tế ti, cũng không có thỏa mãn sở thích vật chất kỳ dị của tiên quân.”
“Vậy ta đoạn xong lại khâu lại?” Chỉ dùng một câu nói, Dạ Minh Quân lần nữa biểu hiện ra trí tưởng tượng vô hạn của mình.
Xé một lần cũng được đi còn phải lấy roi đánh thi thể, ngươi và tay áo ta rốt cuộc có thù oán gì? Bỏ qua cho nó được không, đó chỉ là một ống tay áo vô tội mà thôi!
Cố nén xung động vì tay áo mà báo thù, Kỷ Mạch chậm rãi thở ra một hơi, rốt cuộc đem mình từ trong tiết tấu quỷ dị của Dạ Minh Quân thoát ly, chủ động bỏ qua những đề tài kỳ quái kia, chỉ trịnh trọng hỏi:
“Tiên quân, ta nhớ ngài nói qua, là phát hiện cái thế giới này rất kỳ quái mới dừng lại nghiên cứu, có thể nói cho ta rốt cuộc là kỳ quái chỗ nào hay không?”
Cuối cùng vì đề phòng người nào đó tiếp tục quấy rối, mặt vô biểu tình quả quyết một câu, “Nếu như ngài nhắc lại tay áo, ta bảo đảm xoay người rời đi.”
Hừ, rõ ràng ỷ vào được thích đã dám giả bộ hung dữ hù doạ ta, chính là tại sao không chịu đáp lại chứ? Ngay cả ta đều biết, uy hiếp chỉ hữu dụng đối với người mình để ý.
Bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái, Dạ Minh Quân làm chúng tiên nhức đầu không thôi nhưng thật sự nghe lời một lần, chỉ thành thật trả lời: “Ở cái thế giới này ta không cách nào cảm ứng thiên đạo.”
Thiên đạo là quy tắc vận hành trụ cột của vạn vật, thế nhưng ở cái thế giới này hắn không nghe được thanh âm của thiên đạo, có lẽ đây chính là nguyên nhân thiên nhân tùy ý nhấc lên chiến tranh nhưng thủy chung không có người của địa phủ tới can thiệp, bởi vì tin tức phản hồi thiên đạo đã bị cưỡng ép cùng ngoại giới cách cắt đứt liên lạc.
Tình huống như vậy Dạ Minh Quân cũng lần đầu tiên gặp, khẽ cau mày liền nói ra một tin tức, “Thật ra thì cũng không chỉ là thiên đạo, tiên đế cho ta truyền lệnh phù, còn lão quân dặn dò ta nhất định phải mang theo phi thiên thạch, thiên thần tư pháp không biết lúc nào nhét thông thiên linh vào trong không gian của ta … Bao gồm địa phủ trang bị cho hệ thống điện thư liên lạc khẩn cấp cũng không thể dùng.”
Kết quả tất cả mọi người đều tin chắc ngươi không thể nào ngoan ngoãn lịch kiếp, tùy thời làm tốt chuẩn bị thu thập cục diện rối rắm a!
Nghe liên tiếp chuỗi phương tiện liên lạc bao gồm từ cổ chí kim đến nay, Kỷ Mạch phảng phất thấy được vô số lão phụ thân vì vị đại bảo bối này mà sầu bạc đầu, nhưng mà, cuối cùng Dạ Minh Quân vẫn là chơi quá trớn, hắn chạy tới một thế giới che giấu tín hiệu.
Trong lòng yên lặng đồng tình một phen với các vị tiên nhân đã vì thượng cổ thần khí mất liên lạc mà điên cuồng, Kỷ Mạch tiếp tục hỏi: “Tiên quân, nếu như là ngài, có thể sáng tạo ra Tô Cách bọn họ không?”
“Ta cũng không có chức năng này.”
Khẽ lắc đầu một cái, Dạ Minh Quân cảm thấy mình như vậy giống như rất vô dụng, lại bổ sung, “Sáng tạo sinh mệnh cũng không khó, khó chính là đem năng lực thiên hình vạn trạng của bọn họ biến thành sự thật. Mỗi một lực lượng vận dụng hệ thống đều cần nhiều năm nghiên cứu mới có thể tạo thành quy luật riêng. Ngươi nói trên đời còn có rất nhiều thiên nhân cũng vẫn không ngừng ra đời, nếu như muốn một mình thành lập nhiều lực lượng hệ thống như vậy, ta cho là ít nhất cũng phải là chúng thần thượng cổ biết được thế giới khởi nguyên tồn tại.”
Cái vấn đề này Kỷ Mạch không thể tu hành chưa bao giờ cân nhắc qua, thật là nhóm thiên nhân này cũng hiểu rõ Thần cũng không chỉ có một. Hôm nay nghe Dạ Minh Quân giải thích mới phát hiện nếu thật có hắc thủ sau màn, chỉ sợ không phải là tồn tại thiên nhân có thể đối kháng.
Nhưng mà, so với cái này cậu bây giờ để ý vấn đề là —— “Nói cách khác, ngài phát hiện một thế giới không chịu thiên đạo ràng buộc vô cùng có khả năng bị một tồn tại mạnh mẽ chiếm lĩnh, nhưng mặc cho hệ thống phong ấn tu vi mình, mỗi ngày không lo lắng mà làm nhiệm vụ?”
Mặc dù ngữ khí có chút kỳ quái, nhưng trên nguyên tắc giống như cũng không nói sai?
Nhìn Kỷ Mạch giống như có chút nghiêm túc, Dạ Minh Quân suy nghĩ một chút, vẫn là lấy nụ cười sáng lạng đáp lại, “Ngươi thật thông minh.”
Uy, 110 sao? Xin hỏi đánh thượng cổ thần khí xử mấy năm?
Cũng không bị nụ cười sáng lạng này lừa gạt qua, ngữ khí Kỷ Mạch vẫn nặng nề, “Tiên quân, ngài thật nên học hai chữ nguy hiểm viết như thế nào.”
Luôn là một người chạy loạn, đối với người khác lại không có tâm phòng bị, cũng khó trách các tiên nhân lo âu như thế, Dạ Minh Quân như vậy đúng là quá dễ dàng hư hại. Thế nhưng hắn, tựa hồ hoàn toàn không có ý thức tự bảo vệ mình, thậm chí, tựa như chính là đang đợi cái kết cục tan biến trên hành trình của mình.
Có lẽ, Dạ Minh Quân muốn tìm không phải yêu, mà là một lý do tiếp tục tồn tại. Nhưng, Kỷ Mạch được chọn trúng thật sự có thể hoàn thành nguyện vọng của tiên nhân sao? Một điểm này, ngay cả chính Kỷ Mạch cũng cho là hy vọng mong manh.
“Không cần ở trước mặt ta thương cảm a, bệnh này sẽ lây.”
Ngay tại lúc Kỷ Mạch vì sự phát hiện này có chút sa sút tinh thần, Vô Yếm đột nhiên liền bị nhẹ nhàng gõ một cái, tầm nhìn đung đưa làm Kỷ Mạch lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt Dạ Minh Quân vẫn là nét mặt tươi cười không đổi, nhưng thanh âm lại thêm mấy phần nghi hoặc. Chính là, tại sao ta một mực đối với ngươi tươi cười, nhưng ngươi cơ hồ chưa từng thật lòng cao hứng qua, có thể lây cảm xúc cho loài người chỉ có thương cảm hay sao?”
Không, phần lớn thời điểm để cho ta lo âu đến đau dạ dày đầu sỏ chính là ngươi!
Mặc dù, trước đó không gặp ngươi trước, ta ngay cả tâm tình như vậy cũng sắp hết. Hôm nay cũng vậy, mặc dù biết được thế giới có nhiều phiền toái, nhưng ngay cả cảm xúc thất vọng cũng không có, đại khái là bởi vì từ khi vừa mới bắt đầu cũng không có bao nhiêu hy vọng đi… Chỉ có Lý trí và lãnh đạm mới có thể làm người sống sót, nhưng còn sống cùng sống tốt không phải là một chuyện.
Nhìn thần sắc tiên nhân nghi ngờ, Kỷ Mạch cũng không lấy nụ cười giả tạo, cậu biết Dạ Minh Quân thật ra có thể cảm giác được cảm xúc chân chính của mình, chẳng qua là chưa bao giờ chọc thủng ra mà thôi. Nhưng cậu cũng thật sự không cười nổi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói: “Có thể là bởi vì trưởng thành đi… Luôn cảm thấy chân chính cao hứng rất khó.”
Đây cũng là tâm tình Kỷ Mạch trong ngày thường sẽ không xuất hiện, mặc dù hiếm hoi cũng rất mới mẻ, nhưng Dạ Minh Quân cũng không muốn thấy cậu như vậy, cho nên chẳng qua là bình thản mở miệng: “Dùng ta một lần ta đi.”
“Ngài nói gì?”
Đối mặt câu hỏi nghi ngờ của Kỷ Mạch, Dạ Minh Quân lặng lẽ nhích lại gần, tốc độ nhanh đến cơ hồ sợi tóc trắng như tuyết phất qua mặt nạ mà Thần Tinh Tế Ti không bao giờ tháo xuống, lần này thần sắc Dạ Minh Quan rốt cuộc nghiêm túc, “Loài người nhận được lễ vật tâm tình sẽ tốt lên, ta muốn thấy hình dáng ngươi cao hứng phát ra từ nội tâm, cho nên cho phép ngươi sử dụng Hi Hoàng Khải Minh Châu một lần.”
Thần khí sẽ tự lựa chọn người sử dụng, Dạ Minh Quân mặc dù hồ đồ, nhưng chưa bao giờ tùy ý vận dụng lực lượng của mình, nhưng, nếu như có thể đổi lấy nét mặt tươi cười của người trước mắt, hắn nguyện ý bị sử dụng lần nữa.
Thượng cổ thần khí được chúng tiên bảo vệ, chỉ giải 5% phong ấn đã có lực lượng tiên nhân bình thường, Kỷ Mạch rất rõ ràng tồn tại như vậy cường đại bao nhiêu. Cậu không xác định lực lượng của Dạ Minh Quân là cái gì, tuy tâm đã loạn như ma, lý trí còn lại vẫn trả lời, “Coi như ngài nói như vậy, ta cũng không có pháp lực —— “
“Phương pháp sử dụng rất đơn giản, đem ta cầm ở trong lòng bàn tay, sau đó thành kính cầu nguyện.”
Có phải hay không còn phải hát một bài 《 Cung Dưỡng Ái Tình 》? Ngươi dường như muốn chọc ta cười.
Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=viK0sY0nWYw
Cái phương pháp sử dụng không đáng tin cậy này vừa ra, tạp niệm của cậu ngược lại trong nháy mắt không có, chẳng qua là lành lạnh nói: “Tiên quân, ngài là đối với thể tích của mình có chút hiểu lầm đúng không?”
Cậu vừa nhắc cái này Dạ Minh Quân mới nhớ tới mình đang trong trạng thái phong ấn không về được nguyên hình, cúi đầu nhìn thân hình mình một chút, cái này rõ ràng không thể được dùng cho nghi thức tế thiên, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi lấy phương thức nào truyền đạt tâm ý liền đụng chạm ta đi, dù sao chẳng qua là thử một chút, coi như thất bại ta cũng sẽ không phản phệ ngươi.”
Làm thượng cổ thần khí ngươi có phải càng tùy tiện như vậy sao? Cả người cũng tản ra khí tức không đáng tin cậy a!
Nghe được hai chữ phản phệ khóe miệng Kỷ Mạch chính là vừa nhếch lên, nhưng mà vừa nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Dạ Minh Quân kia, rốt cục thua trận.
Quên đi, tạm thời tin ngươi một lần.
Thật có thể cảm nhận được sao? Cậu bây giờ muốn cái gì?
Phương thức tiếp xúc để loài người truyền đạt tâm ý có thật nhiều loại, do dự nhìn Dạ Minh Quân trước mặt mình một chút, Kỷ Mạch cuối cùng chậm rãi giơ tay phải lên, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đè ở vị trí trái tim của tiên nhân. Nhịp đập hữu lực của đối phương từ đầu ngón tay truyền tới, cậu cũng không nói gì, chỉ là an tĩnh như vậy đứng trước mặt Dạ Minh Quân, như là yên lặng chờ đợi đáp lại, lại tựa như chưa từng ôm bất kỳ mong đợi gì.
Động tác giống như trước kia Dạ Minh Quân cũng từng đối với Kỷ Mạch làm qua một lần, khi đó tiên nhân nói, muốn đi vào trong tâm Kỷ Mạch nhìn một chút. Kỷ Mạch không biết tại sao theo bản năng mình lựa chọn lại là phương thức như vậy, hoặc giả là đối thoại ngày đó cậu vẫn không quên, hoặc giả rất nhiều, cậu bây giờ rốt cuộc có can đảm hỏi ra một câu lúc ấy không dám nói ra miệng.
Vậy ngươi, có dám đem ta bỏ vào trong lòng của ngươi hay không ?
Nhưng, bọn họ bây giờ cùng khi đó có điểm không giống nhau? Một tiên nhân không hiểu tình cảm cùng một phàm nhân buông tha tình cảm, giữ quan hệ chủ khách như hôm nay đều vui vẻ không tốt hay sao? Chẳng lẽ còn phải đem cái gọi là tình đoạn tụ xem là thật?
Ngay cả chính cậu cũng không rõ tình cảm nội tâm phức tạp, Dạ Minh Quân không rõ nhân tâm lại có thể đọc lên mấy phần?
Kỷ Mạch muốn, thần khí lại linh cũng không khả năng đọc hiểu nhân tâm, nhưng mà, ngay tại lúc Dạ Minh Quân nhẹ nhàng cầm ngón tay Kỷ Mạch, đôi mắt tiên nhân vốn là sáng ngời như kỳ trân hiếm thế đột nhiên trở nên lưu quang tuyệt trần. Cùng hắn đối mặt trong một chớp mắt kia, sơn hà biến ảo, đấu chuyển tinh di (vật chuyển sao dời), thế giới trăm ngàn năm thương hải tang điền như đèn kéo quân nhanh chóng thoáng qua, cuối cùng chỉ quy về một tiếng xa xưa vọng về của Hi Hoàng Khải Minh Châu đích, “Thành như ngươi mong ước.”
Kèm theo thanh âm rơi xuống, ánh trăng như nước vẩy đầy đình viện, giờ khắc này, tất cả mây đen trên bầu trời cũng bị xua đi, sao trời cũng mất đi huy quang, tựa như tất cả huy quang trong thiên địa cũng tập trung vào một vòng minh nguyệt kia, rõ ràng không phải ánh mặt trời vì thiên địa mang đến quang minh, lại mạnh mẽ cưỡng ép giải trừ bóng đêm bao phủ, sinh sinh vì cảnh sơn hà hoàng tàn khắp nơi khoác lên một tầng áo khoác ngân sắc.
Nhìn bầu trời đêm không có phân nửa khói mù, thần sắc Dạ Minh Quân có chút nghi ngờ, “Tại sao có nguyện vọng này?”
Đối mặt nghi vấn của hắn, Kỷ Mạch không có trả lời thẳng, chẳng qua là nhẹ nhàng nói: “Như vậy là đủ rồi, ta nói qua, giao dịch nên đồng giá trao đổi.”
Vậy hãy để cho ta nhìn một chút, ánh trăng đẹp nhất
Đây chính là nguyện vọng đáy lòng mới vừa rồi của Kỷ Mạch, rõ ràng là mọi việc cũng dựa vào lý trí cân nhắc thiệt hơn ngay cả chính mình đều có thể thản nhiên bán đứng người khác, kết quả mong muốn một vầng trăng sáng đối với cuộc sống không có bất kỳ giúp ích gì.
Nhưng, Dạ Minh Quân a, cảm tình đối với con người mà nói chính là tồn tại như vậy, không có cảm tình người vẫn có thể sống thực hảo, nếu phí tâm truy đuổi ngược lại cần phải trả giá rất nhiều, cuối cùng còn chưa nhất định có thể đợi đến một ngày khi mây mù tản đi trăng sáng xuất hiện.
Mắt thường của loài người là có cực hạn, cho nên không dám đi đụng chạm sự vật mình nhìn không thấu. Muốn đi vào trong tâm một người, đầu tiên phải xem rõ tâm ý của mình, chuyện này, ngươi phải đến lúc nào mới có thể hiểu?
Nhưng, coi như không cách nào biết trước ngươi và ta cuối cùng sẽ là loại kết cục nào, ít nhất bây giờ, cám ơn ngươi dụng tâm như vậy vì ta thực hiện nguyện vọng. Đã rất lâu không có người nào để ý ta như vậy, bất luận ngươi từ loại cảm tình nào, bây giờ ta, thật cao hứng.
“Dạ Minh Quân, con người chỉ cần nhận được lễ vật thì sẽ cao hứng, nhưng chân chính có thể để cho con người phát ra mỉm cười từ nội tâm, cuối cùng vẫn là trong lễ vật ẩn chứa tâm ý.”
Ngẩng đầu nhìn trên bầu trời tựa như giơ tay là có thể đụng tới minh nguyệt, Kỷ Mạch đối với tiên nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, lần này không phải xuất thân từ lý trí khống chế cũng không phải lễ phép đối thoại, độ cung cong lên cũng không đủ hảo hữu, thậm chí mơ hồ mang theo giảo hoạt bất hảo, bất quá, nhưng là nụ cười chân chính đến từ nội tâm,
“Đối với loài người, ngài phải học còn nhiều nữa, ngốc tiên nhân.”
Hoa văn cát cánh trên Vô Yếm dưới ánh trăng lập lòe quang huy, nhưng mà, cho dù không cách nào nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Kỷ Mạch, nhưng Dạ Minh Quân từ trên người đối phương cảm nhận được cảm xúc hoàn toàn bất đồng so với lúc sống chung hôm trước.
Hắn không hiểu, chẳng qua là như trước đây thực hiện nguyện vọng của người sử dụng, tại sao mình lại có một loại mừng rỡ tựa như được tặng bảo vật? Nhưng cái này quá dị thường, trên đời này rõ ràng sẽ không còn vật phẩm nào quý trọng hơn có thể so sánh với thượng cổ thần khí nữa…
Hi Hoàng Khải Minh Châu có thể đọc được nhân tâm, chỉ dẫn mọi người hoàn thành mong muốn trong lòng. Nhưng bây giờ hắn còn không cách nào nhìn thấu ý nghĩ của Kỷ Mạch, giống như hắn mơ hồ phát giác phía sau ánh trăng đầy trời này tựa hồ cất giấu cái gì đó, cũng không biết nên đi tìm như thế nào.
Kỷ Mạch người này, thật là tiểu gia hỏa không thẳng thắn.
Mặc dù như vậy, nhưng cũng thật đáng yêu.
Nhưng mà, mặc kệ cậu như thế nào cảnh giác địch nhân, cuối cùng vẫn đánh giá sai đồng đội của mình. Cho nên, khi cậu quay đầu, Dạ Minh Quân bị một loạt hành động không hiểu hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kỳ đã tiến vào hình thức tìm chỗ chết, cũng mong đợi hỏi: “Loài người dưới ánh trăng sẽ muốn đoạn tụ?”
Không, chúng ta cũng không có cái sinh lý tập quán này
Không nghĩ tới mình tùy tiện mượn cớ như vậy, thậm chí ngay cả Dạ Minh Quân cũng bị lừa gạt, Kỷ Mạch chỉ có bất đắc dĩ giải thích, “Ta chỉ là có chút chuyện trọng yếu muốn cùng tiên quân đơn độc nói một chút.”
Buổi tối đem mình mang tới một địa phương đêm khuya vắng người, còn có chuyện trọng yếu muốn đơn độc nói, chữ mấu chốt đoạn tụ, dựa theo quy luật phái nam loài người làm việc, mục đích làm như vậy giống như là…
Kết hợp mình nhiều năm quan sát cho ra kinh nghiệm, Dạ Minh Quân tuy không hiểu tại sao Kỷ Mạch một mực luôn lẩn tránh mình đột nhiên liền thay đổi tính tình, nhưng hắn một chút ý cự tuyệt cũng không có, vậy thì cười nói: ” Được a, ta đã sớm muốn thử một chút!”
Chờ đã, ngươi muốn thử cái gì? Thu hồi những ý tưởng to gan này a!
Nhìn biểu tình tiên nhân hưng phấn, trong lòng Kỷ Mạch nháy mắt liền dâng lên dự cảm xấu, lý trí nhanh chóng vận chuyển lập tức tìm được vấn đề ở chỗ nào, vội vàng hỏi: “Ngài biết đoạn tụ là cái gì không?”
“Biết a, là khi loài người động dục sẽ cùng với người cùng giới ở chung một chỗ tiến hành hoạt động sinh lý. Rõ ràng từ góc độ sinh tồn mà nói đối với sinh sôi đời sau không có bất kỳ tác dụng nhưng vẫn có thật nhiều người trầm mê nơi này, đây là hiện tượng rất khó hiểu, cho nên ta luôn muốn nghiên cứu nhìn một chút!”
Đây là cái gì tựa như thế giới động vật tự thuật lý giải? Ta sai rồi, trình độ nguy hiểm của Dạ Minh Quân cùng hùng hài tử căn bản không cùng một cấp bậc, ít nhất trong miệng hùng hài tử sẽ không xuất hiện thời kì động dục loại từ ngữ đáng sợ này!
Dạ Minh Quân trả lời trực tiếp để cho tâm Kỷ Mạch lạnh nửa phần, nhưng mà làm người ta khẩn trương nhất là động tác kế tiếp của tiên nhân. Hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào mà bị người này đè ở trên cây, đợi đến lòng bàn tay vội vàng tiếp xúc đến vỏ cây xù xì, Kỷ Mạch mới phản ứng được chuyện gì xảy ra.
Tiên nhân khí lực cực lớn, chẳng qua là bả vai bị đè lại Kỷ Mạch liền không có cách nào nhúc nhích, thân thể cơ hồ dính sát chung một chỗ, ngay cả tiếng hít thở nhẹ cũng có thể nghe rõ ràng, nhìn trong mắt Dạ Minh Quân toát ra hứng thú nồng hậy, lòng bàn tay truyền tới xúc cảm bị nhẹ nhàng vuốt ve nói cho Kỷ Mạch biết, lần này, tiên nhân giống như không nói đùa.
Khoan đã, người này chẳng lẽ thật sự chuẩn bị bắt mình làm thí nghiệm sao? Cái tình tiết này không đúng, chắc chắn không đi từng cái trình tự liền đi thẳng vào vấn đề? Hệ thống, không phải còn có quy chế tự chủ hay sao, ngươi còn không lên tiếng?
Dường như đọc lên tiếng lòng của cậu, Dạ Minh Quân bắt lấy bàn tay Kỷ Mạch đang muốn tránh, vẫn là không nhanh không chậm cười nói: “Là ngươi chủ động mời ta.”
Cái này chính là học được lời kịch trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài nào a, thật sự là dạy hư học sinh mà!
Khẩn trương nhìn thần sắc tiên nhân tựa hồ đang suy tư nên làm những gì, đầu óc Kỷ Mạch nhanh chóng vận chuyển, đầu tiên là đem tầm mắt Vô Yếm phóng đại đến bộ vị mấu chốt dưới người của đối phương, chắc chắn chỗ nguy hiểm nhất không có phân nửa biến hóa, ngay sau đó liền nghiêm túc quan sát thần sắc Dạ Minh Quân, quả thật trừ tò mò tạm thời cũng không có ý khác, thoáng yên tâm hơn tự an ủi chính mình,
Dạ Minh Quân không hiểu dục vọng như thế nào, nhưng phản ứng càng mới lạ càng dễ dàng kích thích lòng hiếu kỳ của hắn, giống như mèo chó sẽ nhào vào trên người ngửi mùi liếm láp gò má vậy, chẳng qua là hành động biểu đạt sự gần gủi nhau.
Tiên nhân cũng không phải muốn đối với Kỷ Mạch làm gì, mục đích duy nhất chính là mượn những cử chỉ thân mật này để cho cậu lộ ra phản ứng thẹn thùng, bởi vì, đó là hình dáng của Kỷ Mạch trong ngày thường tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Mà Dạ Minh Quân, thích nhất chính là cảm giác mới mẻ.
Thế nhưng, ngay cả khi không di chuyển, người này căn bản không biết những vị trí nào của đạo nhân là không thể đụng vào, nếu như mò tới vị trí gì không nên động vậy thì không phải là đùa! Phải lập tức ngăn lại loại hành động đốt lửa này!
Không sai, chẳng qua là Dạ Minh Quân lại bắt đầu nghịch ngợm mà thôi, chỉ cần thần cậu hung lên, người này nhất định sẽ kinh sợ.
Lý trí đoán được tình thế trước mặt, Kỷ Mạch cố gắng đè xuống cảm xúc bối rối, chỉ xụ mặt lạnh lùng nói: “Dạ Minh Quân, ta không thích như vậy, mời buông ta ra.”
Haiz, lại đổi trở về bộ dáng bình thường, rõ ràng mới vừa rồi trong nháy mắt bị tiếp cận phản ứng đờ đẫn đó còn rất thú vị a. Nếu như không nghe lời, tiến lên một bước tiếp xúc có thể hay không lộ ra biểu tình bất đồng nhiều hơn?
Nghĩ tới đây, Dạ Minh Quân có chút do dự giương mắt, nhìn thấy Kỷ Mạch vì kiềm chế cảm xúc mà tay phải gắt gao bấu vào vỏ cây, cuối cùng vẫn là buông ra áp chế, chỉ thầm nói,
Quên đi, hắn không hề muốn làm đau người này. Hơn nữa, vạn nhất hù được tiểu gia hỏa này, sau này cũng đừng nghĩ tùy tiện đụng tới hắn.
Thời điểm được buông ra nỗi lo lắng của Kỷ Mạch cuối cùng cũng để xuống, cậu biết mình ở trước mặt tiên nhân không có chút năng lực phản kháng nào, cho dù vẫn luôn nhận thức được điều này, nhưng ngay cả một chút lo âu cũng không có liền cùng Dạ Minh Quân đơn độc tới nơi này. Tín nhiệm như vậy sau này hồi tưởng lại cũng làm Kỷ Mạch kinh hãi, một khi bị phản bội, chỉ sợ sau này rất khó lại tin tưởng bất kỳ người nào khác.
Lưu luyến nhu tình đáng sợ nhất, có lẽ là tiên nhân biểu hiện quá mức vô hại, tựa như thời khắc cũng sẽ nghe theo ý nguyện của mình vậy, trong lúc vô tình, phòng bị của Kỷ Mạch đối với Dạ Minh Quân không ngờ bị tan rã đến bước này, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Nhưng mà, bất tri bất giác ngay tại khi Kỷ Mạch muốn tháo gỡ ” Dạ Minh Quân chuyên đụng vào tường lửa” để ổn định lại, vị tiên nhân này lại bắt đầu trước sau như một nói ra lời kinh người, “Nhưng, nhân loại nói lời phải giữ lấy lời, nói đoạn tụ liền nhất định phải đoạn tụ (*)!”
Ngươi một cái hùng tiên nhân còn chơi đến ghiền đúng không! Ta ——
Kỷ Mạch trong lòng tức giận mắng còn chưa phát ra xong, chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, ống tay áo của Kỷ Mạch được thêu rất công phu liền rơi vào trong lòng bàn tay tiên nhân.
” Hảo a, đoạn rồi.”
断: [duàn] Hán Việt: ĐOẠN
đứt
đoạn tuyệt; cắt
袖 [xiù] Hán Việt: TỤ
tay áo
Quơ quơ ống tay áo tới tay, Dạ Minh Quân hài lòng nhìn Thần Tinh Tế Ti một lần nữa hóa đá ngay sau đó tâm tình quanh thân mình trong nháy mắt phong phú lên, trên mặt đều là nụ cười trong sáng vô tội.
Nếu không thể dùng thủ đoạn Kỷ Mạch ghét đạt tới mục đích, vậy thì đổi một phương thức đối phương không ghét, hắn chính là tiên nhân am hiểu biến thông như vậy.
Ha ha, quả nhiên là đoạn tụ thứ thiệt, lý lẽ lên.
Dạ Minh Quân vẫn là Dạ Minh Quân, dùng lẽ thông thường để ước tính tiên nhân là Kỷ Mạch tự nhận thua.
Yên lặng đỡ trán mình, Kỷ Mạch hoàn toàn không cách nào hiểu đây rốt cuộc là tư duy như thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: “Tiên quân, ngài từ trong hành động này có thể thu hoạch được thú vui gì sao?”
Nhưng mà thú vui của Dạ Minh Quân rõ ràng người thường hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, lúc này chỉ thấy Dạ Minh Quân nhìn một bên ống tay áo còn lại của Kỷ Mạch nhao nhao muốn thử nói:
“Rất có ý tứ, ngày mai lại làm một lần nữa?”
Nói cho ta, ngươi mỗi ngày không nghịch ngợm một lần có phải sẽ chết hay không? Có phải hay không a!
Lúc này Kỷ Mạch mới phát hiện nguyên lai Dạ Minh Quân an phận ở trong yến hội cũng không phải là không có giá, tiên nhân này đè nén lâu rồi cuối cùng bướng bỉnh lên tuyệt đối là bùng nổ. Nếu như không đúng giờ bồi Dạ Minh Quân đi tản bộ một vòng để cho hắn yên lòng, nếu không hắn liền không phải leo lên nóc nhà lật ngói mà là trực tiếp tháo nhà!
Cánh tay lộ ra ngoài đã chứng minh Dạ Minh Quân một khi nhàm chán sẽ có lực sát thương đáng sợ dường nào, Kỷ Mạch suy nghĩ một chút, vẫn lạnh lùng cảnh cáo nói: “Tha lỗi cho ta chỉ mang theo hai bộ y phục tế ti, cũng không có thỏa mãn sở thích vật chất kỳ dị của tiên quân.”
“Vậy ta đoạn xong lại khâu lại?” Chỉ dùng một câu nói, Dạ Minh Quân lần nữa biểu hiện ra trí tưởng tượng vô hạn của mình.
Xé một lần cũng được đi còn phải lấy roi đánh thi thể, ngươi và tay áo ta rốt cuộc có thù oán gì? Bỏ qua cho nó được không, đó chỉ là một ống tay áo vô tội mà thôi!
Cố nén xung động vì tay áo mà báo thù, Kỷ Mạch chậm rãi thở ra một hơi, rốt cuộc đem mình từ trong tiết tấu quỷ dị của Dạ Minh Quân thoát ly, chủ động bỏ qua những đề tài kỳ quái kia, chỉ trịnh trọng hỏi:
“Tiên quân, ta nhớ ngài nói qua, là phát hiện cái thế giới này rất kỳ quái mới dừng lại nghiên cứu, có thể nói cho ta rốt cuộc là kỳ quái chỗ nào hay không?”
Cuối cùng vì đề phòng người nào đó tiếp tục quấy rối, mặt vô biểu tình quả quyết một câu, “Nếu như ngài nhắc lại tay áo, ta bảo đảm xoay người rời đi.”
Hừ, rõ ràng ỷ vào được thích đã dám giả bộ hung dữ hù doạ ta, chính là tại sao không chịu đáp lại chứ? Ngay cả ta đều biết, uy hiếp chỉ hữu dụng đối với người mình để ý.
Bất đắc dĩ nháy mắt mấy cái, Dạ Minh Quân làm chúng tiên nhức đầu không thôi nhưng thật sự nghe lời một lần, chỉ thành thật trả lời: “Ở cái thế giới này ta không cách nào cảm ứng thiên đạo.”
Thiên đạo là quy tắc vận hành trụ cột của vạn vật, thế nhưng ở cái thế giới này hắn không nghe được thanh âm của thiên đạo, có lẽ đây chính là nguyên nhân thiên nhân tùy ý nhấc lên chiến tranh nhưng thủy chung không có người của địa phủ tới can thiệp, bởi vì tin tức phản hồi thiên đạo đã bị cưỡng ép cùng ngoại giới cách cắt đứt liên lạc.
Tình huống như vậy Dạ Minh Quân cũng lần đầu tiên gặp, khẽ cau mày liền nói ra một tin tức, “Thật ra thì cũng không chỉ là thiên đạo, tiên đế cho ta truyền lệnh phù, còn lão quân dặn dò ta nhất định phải mang theo phi thiên thạch, thiên thần tư pháp không biết lúc nào nhét thông thiên linh vào trong không gian của ta … Bao gồm địa phủ trang bị cho hệ thống điện thư liên lạc khẩn cấp cũng không thể dùng.”
Kết quả tất cả mọi người đều tin chắc ngươi không thể nào ngoan ngoãn lịch kiếp, tùy thời làm tốt chuẩn bị thu thập cục diện rối rắm a!
Nghe liên tiếp chuỗi phương tiện liên lạc bao gồm từ cổ chí kim đến nay, Kỷ Mạch phảng phất thấy được vô số lão phụ thân vì vị đại bảo bối này mà sầu bạc đầu, nhưng mà, cuối cùng Dạ Minh Quân vẫn là chơi quá trớn, hắn chạy tới một thế giới che giấu tín hiệu.
Trong lòng yên lặng đồng tình một phen với các vị tiên nhân đã vì thượng cổ thần khí mất liên lạc mà điên cuồng, Kỷ Mạch tiếp tục hỏi: “Tiên quân, nếu như là ngài, có thể sáng tạo ra Tô Cách bọn họ không?”
“Ta cũng không có chức năng này.”
Khẽ lắc đầu một cái, Dạ Minh Quân cảm thấy mình như vậy giống như rất vô dụng, lại bổ sung, “Sáng tạo sinh mệnh cũng không khó, khó chính là đem năng lực thiên hình vạn trạng của bọn họ biến thành sự thật. Mỗi một lực lượng vận dụng hệ thống đều cần nhiều năm nghiên cứu mới có thể tạo thành quy luật riêng. Ngươi nói trên đời còn có rất nhiều thiên nhân cũng vẫn không ngừng ra đời, nếu như muốn một mình thành lập nhiều lực lượng hệ thống như vậy, ta cho là ít nhất cũng phải là chúng thần thượng cổ biết được thế giới khởi nguyên tồn tại.”
Cái vấn đề này Kỷ Mạch không thể tu hành chưa bao giờ cân nhắc qua, thật là nhóm thiên nhân này cũng hiểu rõ Thần cũng không chỉ có một. Hôm nay nghe Dạ Minh Quân giải thích mới phát hiện nếu thật có hắc thủ sau màn, chỉ sợ không phải là tồn tại thiên nhân có thể đối kháng.
Nhưng mà, so với cái này cậu bây giờ để ý vấn đề là —— “Nói cách khác, ngài phát hiện một thế giới không chịu thiên đạo ràng buộc vô cùng có khả năng bị một tồn tại mạnh mẽ chiếm lĩnh, nhưng mặc cho hệ thống phong ấn tu vi mình, mỗi ngày không lo lắng mà làm nhiệm vụ?”
Mặc dù ngữ khí có chút kỳ quái, nhưng trên nguyên tắc giống như cũng không nói sai?
Nhìn Kỷ Mạch giống như có chút nghiêm túc, Dạ Minh Quân suy nghĩ một chút, vẫn là lấy nụ cười sáng lạng đáp lại, “Ngươi thật thông minh.”
Uy, 110 sao? Xin hỏi đánh thượng cổ thần khí xử mấy năm?
Cũng không bị nụ cười sáng lạng này lừa gạt qua, ngữ khí Kỷ Mạch vẫn nặng nề, “Tiên quân, ngài thật nên học hai chữ nguy hiểm viết như thế nào.”
Luôn là một người chạy loạn, đối với người khác lại không có tâm phòng bị, cũng khó trách các tiên nhân lo âu như thế, Dạ Minh Quân như vậy đúng là quá dễ dàng hư hại. Thế nhưng hắn, tựa hồ hoàn toàn không có ý thức tự bảo vệ mình, thậm chí, tựa như chính là đang đợi cái kết cục tan biến trên hành trình của mình.
Có lẽ, Dạ Minh Quân muốn tìm không phải yêu, mà là một lý do tiếp tục tồn tại. Nhưng, Kỷ Mạch được chọn trúng thật sự có thể hoàn thành nguyện vọng của tiên nhân sao? Một điểm này, ngay cả chính Kỷ Mạch cũng cho là hy vọng mong manh.
“Không cần ở trước mặt ta thương cảm a, bệnh này sẽ lây.”
Ngay tại lúc Kỷ Mạch vì sự phát hiện này có chút sa sút tinh thần, Vô Yếm đột nhiên liền bị nhẹ nhàng gõ một cái, tầm nhìn đung đưa làm Kỷ Mạch lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt Dạ Minh Quân vẫn là nét mặt tươi cười không đổi, nhưng thanh âm lại thêm mấy phần nghi hoặc. Chính là, tại sao ta một mực đối với ngươi tươi cười, nhưng ngươi cơ hồ chưa từng thật lòng cao hứng qua, có thể lây cảm xúc cho loài người chỉ có thương cảm hay sao?”
Không, phần lớn thời điểm để cho ta lo âu đến đau dạ dày đầu sỏ chính là ngươi!
Mặc dù, trước đó không gặp ngươi trước, ta ngay cả tâm tình như vậy cũng sắp hết. Hôm nay cũng vậy, mặc dù biết được thế giới có nhiều phiền toái, nhưng ngay cả cảm xúc thất vọng cũng không có, đại khái là bởi vì từ khi vừa mới bắt đầu cũng không có bao nhiêu hy vọng đi… Chỉ có Lý trí và lãnh đạm mới có thể làm người sống sót, nhưng còn sống cùng sống tốt không phải là một chuyện.
Nhìn thần sắc tiên nhân nghi ngờ, Kỷ Mạch cũng không lấy nụ cười giả tạo, cậu biết Dạ Minh Quân thật ra có thể cảm giác được cảm xúc chân chính của mình, chẳng qua là chưa bao giờ chọc thủng ra mà thôi. Nhưng cậu cũng thật sự không cười nổi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói: “Có thể là bởi vì trưởng thành đi… Luôn cảm thấy chân chính cao hứng rất khó.”
Đây cũng là tâm tình Kỷ Mạch trong ngày thường sẽ không xuất hiện, mặc dù hiếm hoi cũng rất mới mẻ, nhưng Dạ Minh Quân cũng không muốn thấy cậu như vậy, cho nên chẳng qua là bình thản mở miệng: “Dùng ta một lần ta đi.”
“Ngài nói gì?”
Đối mặt câu hỏi nghi ngờ của Kỷ Mạch, Dạ Minh Quân lặng lẽ nhích lại gần, tốc độ nhanh đến cơ hồ sợi tóc trắng như tuyết phất qua mặt nạ mà Thần Tinh Tế Ti không bao giờ tháo xuống, lần này thần sắc Dạ Minh Quan rốt cuộc nghiêm túc, “Loài người nhận được lễ vật tâm tình sẽ tốt lên, ta muốn thấy hình dáng ngươi cao hứng phát ra từ nội tâm, cho nên cho phép ngươi sử dụng Hi Hoàng Khải Minh Châu một lần.”
Thần khí sẽ tự lựa chọn người sử dụng, Dạ Minh Quân mặc dù hồ đồ, nhưng chưa bao giờ tùy ý vận dụng lực lượng của mình, nhưng, nếu như có thể đổi lấy nét mặt tươi cười của người trước mắt, hắn nguyện ý bị sử dụng lần nữa.
Thượng cổ thần khí được chúng tiên bảo vệ, chỉ giải 5% phong ấn đã có lực lượng tiên nhân bình thường, Kỷ Mạch rất rõ ràng tồn tại như vậy cường đại bao nhiêu. Cậu không xác định lực lượng của Dạ Minh Quân là cái gì, tuy tâm đã loạn như ma, lý trí còn lại vẫn trả lời, “Coi như ngài nói như vậy, ta cũng không có pháp lực —— “
“Phương pháp sử dụng rất đơn giản, đem ta cầm ở trong lòng bàn tay, sau đó thành kính cầu nguyện.”
Có phải hay không còn phải hát một bài 《 Cung Dưỡng Ái Tình 》? Ngươi dường như muốn chọc ta cười.
Link bài hát: https://www.youtube.com/watch?v=viK0sY0nWYw
Cái phương pháp sử dụng không đáng tin cậy này vừa ra, tạp niệm của cậu ngược lại trong nháy mắt không có, chẳng qua là lành lạnh nói: “Tiên quân, ngài là đối với thể tích của mình có chút hiểu lầm đúng không?”
Cậu vừa nhắc cái này Dạ Minh Quân mới nhớ tới mình đang trong trạng thái phong ấn không về được nguyên hình, cúi đầu nhìn thân hình mình một chút, cái này rõ ràng không thể được dùng cho nghi thức tế thiên, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi lấy phương thức nào truyền đạt tâm ý liền đụng chạm ta đi, dù sao chẳng qua là thử một chút, coi như thất bại ta cũng sẽ không phản phệ ngươi.”
Làm thượng cổ thần khí ngươi có phải càng tùy tiện như vậy sao? Cả người cũng tản ra khí tức không đáng tin cậy a!
Nghe được hai chữ phản phệ khóe miệng Kỷ Mạch chính là vừa nhếch lên, nhưng mà vừa nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Dạ Minh Quân kia, rốt cục thua trận.
Quên đi, tạm thời tin ngươi một lần.
Thật có thể cảm nhận được sao? Cậu bây giờ muốn cái gì?
Phương thức tiếp xúc để loài người truyền đạt tâm ý có thật nhiều loại, do dự nhìn Dạ Minh Quân trước mặt mình một chút, Kỷ Mạch cuối cùng chậm rãi giơ tay phải lên, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đè ở vị trí trái tim của tiên nhân. Nhịp đập hữu lực của đối phương từ đầu ngón tay truyền tới, cậu cũng không nói gì, chỉ là an tĩnh như vậy đứng trước mặt Dạ Minh Quân, như là yên lặng chờ đợi đáp lại, lại tựa như chưa từng ôm bất kỳ mong đợi gì.
Động tác giống như trước kia Dạ Minh Quân cũng từng đối với Kỷ Mạch làm qua một lần, khi đó tiên nhân nói, muốn đi vào trong tâm Kỷ Mạch nhìn một chút. Kỷ Mạch không biết tại sao theo bản năng mình lựa chọn lại là phương thức như vậy, hoặc giả là đối thoại ngày đó cậu vẫn không quên, hoặc giả rất nhiều, cậu bây giờ rốt cuộc có can đảm hỏi ra một câu lúc ấy không dám nói ra miệng.
Vậy ngươi, có dám đem ta bỏ vào trong lòng của ngươi hay không ?
Nhưng, bọn họ bây giờ cùng khi đó có điểm không giống nhau? Một tiên nhân không hiểu tình cảm cùng một phàm nhân buông tha tình cảm, giữ quan hệ chủ khách như hôm nay đều vui vẻ không tốt hay sao? Chẳng lẽ còn phải đem cái gọi là tình đoạn tụ xem là thật?
Ngay cả chính cậu cũng không rõ tình cảm nội tâm phức tạp, Dạ Minh Quân không rõ nhân tâm lại có thể đọc lên mấy phần?
Kỷ Mạch muốn, thần khí lại linh cũng không khả năng đọc hiểu nhân tâm, nhưng mà, ngay tại lúc Dạ Minh Quân nhẹ nhàng cầm ngón tay Kỷ Mạch, đôi mắt tiên nhân vốn là sáng ngời như kỳ trân hiếm thế đột nhiên trở nên lưu quang tuyệt trần. Cùng hắn đối mặt trong một chớp mắt kia, sơn hà biến ảo, đấu chuyển tinh di (vật chuyển sao dời), thế giới trăm ngàn năm thương hải tang điền như đèn kéo quân nhanh chóng thoáng qua, cuối cùng chỉ quy về một tiếng xa xưa vọng về của Hi Hoàng Khải Minh Châu đích, “Thành như ngươi mong ước.”
Kèm theo thanh âm rơi xuống, ánh trăng như nước vẩy đầy đình viện, giờ khắc này, tất cả mây đen trên bầu trời cũng bị xua đi, sao trời cũng mất đi huy quang, tựa như tất cả huy quang trong thiên địa cũng tập trung vào một vòng minh nguyệt kia, rõ ràng không phải ánh mặt trời vì thiên địa mang đến quang minh, lại mạnh mẽ cưỡng ép giải trừ bóng đêm bao phủ, sinh sinh vì cảnh sơn hà hoàng tàn khắp nơi khoác lên một tầng áo khoác ngân sắc.
Nhìn bầu trời đêm không có phân nửa khói mù, thần sắc Dạ Minh Quân có chút nghi ngờ, “Tại sao có nguyện vọng này?”
Đối mặt nghi vấn của hắn, Kỷ Mạch không có trả lời thẳng, chẳng qua là nhẹ nhàng nói: “Như vậy là đủ rồi, ta nói qua, giao dịch nên đồng giá trao đổi.”
Vậy hãy để cho ta nhìn một chút, ánh trăng đẹp nhất
Đây chính là nguyện vọng đáy lòng mới vừa rồi của Kỷ Mạch, rõ ràng là mọi việc cũng dựa vào lý trí cân nhắc thiệt hơn ngay cả chính mình đều có thể thản nhiên bán đứng người khác, kết quả mong muốn một vầng trăng sáng đối với cuộc sống không có bất kỳ giúp ích gì.
Nhưng, Dạ Minh Quân a, cảm tình đối với con người mà nói chính là tồn tại như vậy, không có cảm tình người vẫn có thể sống thực hảo, nếu phí tâm truy đuổi ngược lại cần phải trả giá rất nhiều, cuối cùng còn chưa nhất định có thể đợi đến một ngày khi mây mù tản đi trăng sáng xuất hiện.
Mắt thường của loài người là có cực hạn, cho nên không dám đi đụng chạm sự vật mình nhìn không thấu. Muốn đi vào trong tâm một người, đầu tiên phải xem rõ tâm ý của mình, chuyện này, ngươi phải đến lúc nào mới có thể hiểu?
Nhưng, coi như không cách nào biết trước ngươi và ta cuối cùng sẽ là loại kết cục nào, ít nhất bây giờ, cám ơn ngươi dụng tâm như vậy vì ta thực hiện nguyện vọng. Đã rất lâu không có người nào để ý ta như vậy, bất luận ngươi từ loại cảm tình nào, bây giờ ta, thật cao hứng.
“Dạ Minh Quân, con người chỉ cần nhận được lễ vật thì sẽ cao hứng, nhưng chân chính có thể để cho con người phát ra mỉm cười từ nội tâm, cuối cùng vẫn là trong lễ vật ẩn chứa tâm ý.”
Ngẩng đầu nhìn trên bầu trời tựa như giơ tay là có thể đụng tới minh nguyệt, Kỷ Mạch đối với tiên nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, lần này không phải xuất thân từ lý trí khống chế cũng không phải lễ phép đối thoại, độ cung cong lên cũng không đủ hảo hữu, thậm chí mơ hồ mang theo giảo hoạt bất hảo, bất quá, nhưng là nụ cười chân chính đến từ nội tâm,
“Đối với loài người, ngài phải học còn nhiều nữa, ngốc tiên nhân.”
Hoa văn cát cánh trên Vô Yếm dưới ánh trăng lập lòe quang huy, nhưng mà, cho dù không cách nào nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Kỷ Mạch, nhưng Dạ Minh Quân từ trên người đối phương cảm nhận được cảm xúc hoàn toàn bất đồng so với lúc sống chung hôm trước.
Hắn không hiểu, chẳng qua là như trước đây thực hiện nguyện vọng của người sử dụng, tại sao mình lại có một loại mừng rỡ tựa như được tặng bảo vật? Nhưng cái này quá dị thường, trên đời này rõ ràng sẽ không còn vật phẩm nào quý trọng hơn có thể so sánh với thượng cổ thần khí nữa…
Hi Hoàng Khải Minh Châu có thể đọc được nhân tâm, chỉ dẫn mọi người hoàn thành mong muốn trong lòng. Nhưng bây giờ hắn còn không cách nào nhìn thấu ý nghĩ của Kỷ Mạch, giống như hắn mơ hồ phát giác phía sau ánh trăng đầy trời này tựa hồ cất giấu cái gì đó, cũng không biết nên đi tìm như thế nào.
Kỷ Mạch người này, thật là tiểu gia hỏa không thẳng thắn.
Mặc dù như vậy, nhưng cũng thật đáng yêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook