Nhân Tình Bí Mật
-
Chương 11
Tinh Đông rũ mi mắt, ngón tay nắm lấy chăn co lại. Giọng nói của Đường Chính Dật mang theo rất nhiều kìm nén làm y dường như không còn tâm tình để trả lời. Phòng bệnh càng lúc càng trở nên lạnh lẽo khó tả. Ngột ngạt như thể sắp ép người khác vào con đường không thể quay đầu. Rõ ràng chỉ là một quan hệ bạn bè rất bình thường nhưng sự tức giận thầm lặng của hắn tựa như đã được bộc phát trong lời nói. Tinh Đông không tài nào mở miệng được.
Đường Chính Dật vẫn giữ một bộ không biểu tình, nói: " Tôi không dạy em bệnh cũng cần người khác đút cho ăn, không dạy em tùy tiện chấp nhận sự phiền phức của người khác cũng không dạy em có quan hệ mờ ám với một thằng con trai. "
Tinh Đông cúi đầu tức cười. Gần hơn mười năm rồi, Đường Chính Dật luôn chướng mắt với đồng tính luyến ái. Tim y bỗng dưng không còn nhoi nhói giống như thường ngày mà lại bình tĩnh lạ thường. Hệt như đã là một chuyện quá mức quen thuộc, một chuyện mà không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra như thế nào. Tinh Đông mặt không một biểu tình: " Felix Kỳ Thời? Anh cho rằng em có quan hệ gì với anh ta? Nếu là quan hệ gì đó thì cũng đâu can hệ đến anh? "
Đường Chính Dật dường như khó mà giữ lấy bình tĩnh. Hai bước đã tiến tới trước mặt y, nắm lấy cổ áo bẻ lên. Gằng giọng: " Can hệ gì đến tôi? Tôi nói cho em biết em vẫn đang nằm trong sự bảo bộc của tôi. "
Tinh Đông chợt bị bất ngờ. Dù sao hắn trước nay tức giận cũng chưa từng biểu hiện như vậy bao giờ. Việc lớn nhất từ trước đến nay mà y biết của Đường Chính Dật chính là Đường Nhuận đã tự tay phá đi chiếc hộp gỗ mà hắn đã giữ rất kỹ lưỡng nhưng đổi lại hắn chỉ đáp trả bằng cách im lặng, một lời cũng không nói lên. Hôm nay vì Felix Kỳ Thời mà Đường Chính Dật lại trở nên kích động?
Tinh Đông nắm lấy cổ tay hắn ý định gạt ra, ấy vậy mà một chút lung lay cũng không có. Y bất lực nhíu mày: " Em không còn là trẻ con nữa. Bảo bọc của anh chính là giam giữ. Sẽ tới một lúc nào đó em không còn vướng mắt với anh nữa, vài năm, vài tháng, vài ngày thậm chí chỉ vài tiếng nữa em sẽ không còn xuất hiện trước mặt của anh. "
Tay Đường Chính Dật run dữ dội, tay nắm áo gắt gao siết lấy. Một chân hắn quỳ lên giường, ép Tinh Đông vào tường. Trên trán nổi lên mấy đường gân. Hắn hệt như sắp sửa quát lên: " Em nghĩ tôi không biết em sẽ lựa thời điểm sẽ rời khỏi Đường gia sao? Tôi khuyên em... một chút cũng đừng mơ tưởng tới. "
Tinh Đông lúc này chỉ biết mở đôi mắt phủ một tầng sương mờ, hơi thở dồn dập, tức giận khó nói. Tóc mái lấm tấm mồ hôi lạnh. Môi y run run: " Em nợ Đường gia quá nhiều, rất nhiều nữa là... sẽ tới lúc trả có đúng không? Em đã nghĩ sẽ tới một lúc nào đó phải đi. Cuộc sống sau này của em không thể cứ trông cậy vào Đường gia được. Em có phải nên làm gì đó để trả lại có đúng không? "
Đường Chính Dật nói mà như quát: " Em nghĩ sẽ trả cái gì? Em nghĩ rời khỏi Đường gia thì Lý Ngụy sẽ cho em thong dong đi lại trong Hoa An? Em nghĩ em có một chức vụ bác sĩ sẽ trả được một số tiền nào đó cho Đường gia? Em có làm đến khi chết đi cũng không thể nào tính vào một con số 0 trong gia sản của Đường gia. Vậy tôi hỏi em, em đang suy nghĩ ấu trĩ cái gì? "
Tinh Đông cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống: " Một chút cũng được... dù chỉ là một chút cũng đáng mà... "
Đường Chính Dật nâng đầu Tinh Đông lên cao, tay dưới bóp lấy cằm y. " Em nhìn cho kỹ tôi, em là Hạ Lạc Tâm không phải Đường Tinh Đông. Mười mấy năm qua Đường gia cho em cái gì? Em thông minh như thế nào, hiểu chuyện như thế nào? Người em mắc nợ không phải Đường gia mà là Đường Chính Dật tôi. Em muốn trả? Tốt! Tôi cho em trả, dùng cả đời của em trả cho tôi. "
Đường Chính Dật liền ngập lấy môi Tinh Đông. Tức giận cắn một cái chảy máu lại điên cuồng liếm mút vết máu. Cạy miệng y, đưa lưỡi đi vào bên trong. Tinh Đông khó thở, cố sức đẩy cơ thể Đường Chính Dật đi ra, chân đạp loạn khiến tấm ga trải giường bung lên. Tay hắn mạnh bạo xét toạt áo y, ném qua một bên. Đưa lưỡi đi xuống cái cổ trắng nõn, cắn mạnh.
Tinh Đông hoảng hốt hét: " Đường Chính Dật! "
Đường Chính Dật nghe y gọi tên mình liền buông ra. Nhìn lấy Tinh Đông xụi lơ nằm xuống, thở dốc không ngừng. Cổ hằn lên dấu răng, rỉ máu. Hai điểm hồng nộm mềm mại đầy câu dẫn. Càng nhìn chỉ càng khiến hắn điên tiết. Người đầu tiên thấy cơ thể y không phải hắn mà là Felix Kỳ Thời. Đường Chính Dật chống tay lên tường, kéo cà vạt, nhìn Tinh Đông cười khẩy: " Lạc Tâm, tôi hôn em kinh tởm lắm đúng không? Vậy tại sao hắn hôn em, em lại không phản kháng? Nếu tôi không đến có phải hắn thật sự đã đem em nằm dưới thân không? "
Đường Chính Dật nắm cổ tay y cắn mạnh lại cắn eo y. Đem quần Tinh Đông cởi ra. Bắp đùi, hông đều bị hắn cắn cho rỉ máu. Đường Chính Dật ngấu nghiến lấy xương quai xanh thanh tú.
Tinh Đông nức nở cầu xin: " Đường Chính Dật... em xin lỗi... em xin lỗi... là lỗi của em... hức... anh dừng lại... dừng lại có được không?.. em sai rồi... Đường Chính Dật... a... đau... anh ta chỉ là bạn... không mờ ám... Đường Chính Dật... em không phải đồng tính. "
Cơ thể y mau chóng chi chít dấu hôn, dấu răng lớn nhỏ. Đường Chính Dật lặng người một chốc lâu, buông Tinh Đông đứng lên. Không liếc y một cái, nắm lấy ly nước ném xuống đất kêu lên một tiếng vang lớn, vỡ tan. Bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Tinh Đông vô thức nắm lấy tóc của mình, giật mạnh như chấn tỉnh. Đem chăn quấn quanh, bao lấy cơ thể. Sự tức giận của Đường Chính Dật luôn rất đáng sợ. Tinh Đông đến bây giờ mới biết Felix không phải thứ làm Đường Chính Dật tức giận mà là sự trái chiều, sự kinh tởm của đồng tính luyến ái trong suy nghĩ của hắn. Y đã đúng, đã đúng khi quyết định im lặng.
- -----------
* góc ngoài lề vô cùng xàm xí:
Tiểu Đông Đông đẩy kính mắt, một tay ném xuống ipad không nói lấy một lời. Lão tổng tài nhìn biểu tình như giận như không của Tiểu Đông Đông, khóe môi giần giật: " Làm sao? "
Tiểu Đông Đông nghênh mặt, quay sang nơi khác oán giận, hỏi: " Truyện có hay không? "
Lão Tổng Tài: "..."
Tiểu Đông Đông: " Đọc có thích không? "
Lão Tổng Tài: "..."
Tiểu Đông Đông: " Bạn đọc Đường, bạn không nói chứng tỏ có phải không thích không? "
Lão Tổng Tài ngơ mặt một lúc lâu, nửa ngày mới nói: " Tôi đã đọc truyện em còn không hài lòng đi? "
Tiểu Đông Đông lập tức nhìn trừng trừng lão Tổng Tài.
" Bạn đọc Đường, bạn đọc cũng đã đọc rồi. Một cái like hay bình luận cũng tiếc rẻ với Nguyệt ca sao? Giải thích đi! "
Lão Tổng Tài trả lời quoa loa: " Lười lắm! Tôi đọc đã là may lắm rồi, em tưởng truyện lão Nguyệt viết hay lắm chắc? "
...
Đêm đó lão Tổng Tài sấp sỉ bốn mươi ngủ không khác gì một con cún ngoài sô pha. Chăn gối gì cũng không có sất.
- -----------
Cảnh báo 1: Truyện sẽ có cảnh 18+++ mời trẻ em dưới tuổi, hủ nữ biến thái khó kiềm nén và đàn ông trong quá trình cho con bú cách xa vạn dặm. =)))
Cảnh báo 2: Cảnh báo cũng đã cảnh báo xin đừng bình luận khiếm nhã hay báo cáo truyện khiến Nguyệt ca buồn rầu, Tiểu Đông Đông buồn rầu thôi bú con mình và Lão Tổng Tài vì tủi thân mà bỏ vợ =))
Khẩn cầu: Nguyệt ca cần tiền, Nguyệt ca cần tình thương:v Nguyệt ca cần điều kiện tinh thần nuôi ĐôngDật, đừng xem free nữa nhé!!!!!
Đường Chính Dật vẫn giữ một bộ không biểu tình, nói: " Tôi không dạy em bệnh cũng cần người khác đút cho ăn, không dạy em tùy tiện chấp nhận sự phiền phức của người khác cũng không dạy em có quan hệ mờ ám với một thằng con trai. "
Tinh Đông cúi đầu tức cười. Gần hơn mười năm rồi, Đường Chính Dật luôn chướng mắt với đồng tính luyến ái. Tim y bỗng dưng không còn nhoi nhói giống như thường ngày mà lại bình tĩnh lạ thường. Hệt như đã là một chuyện quá mức quen thuộc, một chuyện mà không cần nghĩ cũng biết sẽ xảy ra như thế nào. Tinh Đông mặt không một biểu tình: " Felix Kỳ Thời? Anh cho rằng em có quan hệ gì với anh ta? Nếu là quan hệ gì đó thì cũng đâu can hệ đến anh? "
Đường Chính Dật dường như khó mà giữ lấy bình tĩnh. Hai bước đã tiến tới trước mặt y, nắm lấy cổ áo bẻ lên. Gằng giọng: " Can hệ gì đến tôi? Tôi nói cho em biết em vẫn đang nằm trong sự bảo bộc của tôi. "
Tinh Đông chợt bị bất ngờ. Dù sao hắn trước nay tức giận cũng chưa từng biểu hiện như vậy bao giờ. Việc lớn nhất từ trước đến nay mà y biết của Đường Chính Dật chính là Đường Nhuận đã tự tay phá đi chiếc hộp gỗ mà hắn đã giữ rất kỹ lưỡng nhưng đổi lại hắn chỉ đáp trả bằng cách im lặng, một lời cũng không nói lên. Hôm nay vì Felix Kỳ Thời mà Đường Chính Dật lại trở nên kích động?
Tinh Đông nắm lấy cổ tay hắn ý định gạt ra, ấy vậy mà một chút lung lay cũng không có. Y bất lực nhíu mày: " Em không còn là trẻ con nữa. Bảo bọc của anh chính là giam giữ. Sẽ tới một lúc nào đó em không còn vướng mắt với anh nữa, vài năm, vài tháng, vài ngày thậm chí chỉ vài tiếng nữa em sẽ không còn xuất hiện trước mặt của anh. "
Tay Đường Chính Dật run dữ dội, tay nắm áo gắt gao siết lấy. Một chân hắn quỳ lên giường, ép Tinh Đông vào tường. Trên trán nổi lên mấy đường gân. Hắn hệt như sắp sửa quát lên: " Em nghĩ tôi không biết em sẽ lựa thời điểm sẽ rời khỏi Đường gia sao? Tôi khuyên em... một chút cũng đừng mơ tưởng tới. "
Tinh Đông lúc này chỉ biết mở đôi mắt phủ một tầng sương mờ, hơi thở dồn dập, tức giận khó nói. Tóc mái lấm tấm mồ hôi lạnh. Môi y run run: " Em nợ Đường gia quá nhiều, rất nhiều nữa là... sẽ tới lúc trả có đúng không? Em đã nghĩ sẽ tới một lúc nào đó phải đi. Cuộc sống sau này của em không thể cứ trông cậy vào Đường gia được. Em có phải nên làm gì đó để trả lại có đúng không? "
Đường Chính Dật nói mà như quát: " Em nghĩ sẽ trả cái gì? Em nghĩ rời khỏi Đường gia thì Lý Ngụy sẽ cho em thong dong đi lại trong Hoa An? Em nghĩ em có một chức vụ bác sĩ sẽ trả được một số tiền nào đó cho Đường gia? Em có làm đến khi chết đi cũng không thể nào tính vào một con số 0 trong gia sản của Đường gia. Vậy tôi hỏi em, em đang suy nghĩ ấu trĩ cái gì? "
Tinh Đông cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống: " Một chút cũng được... dù chỉ là một chút cũng đáng mà... "
Đường Chính Dật nâng đầu Tinh Đông lên cao, tay dưới bóp lấy cằm y. " Em nhìn cho kỹ tôi, em là Hạ Lạc Tâm không phải Đường Tinh Đông. Mười mấy năm qua Đường gia cho em cái gì? Em thông minh như thế nào, hiểu chuyện như thế nào? Người em mắc nợ không phải Đường gia mà là Đường Chính Dật tôi. Em muốn trả? Tốt! Tôi cho em trả, dùng cả đời của em trả cho tôi. "
Đường Chính Dật liền ngập lấy môi Tinh Đông. Tức giận cắn một cái chảy máu lại điên cuồng liếm mút vết máu. Cạy miệng y, đưa lưỡi đi vào bên trong. Tinh Đông khó thở, cố sức đẩy cơ thể Đường Chính Dật đi ra, chân đạp loạn khiến tấm ga trải giường bung lên. Tay hắn mạnh bạo xét toạt áo y, ném qua một bên. Đưa lưỡi đi xuống cái cổ trắng nõn, cắn mạnh.
Tinh Đông hoảng hốt hét: " Đường Chính Dật! "
Đường Chính Dật nghe y gọi tên mình liền buông ra. Nhìn lấy Tinh Đông xụi lơ nằm xuống, thở dốc không ngừng. Cổ hằn lên dấu răng, rỉ máu. Hai điểm hồng nộm mềm mại đầy câu dẫn. Càng nhìn chỉ càng khiến hắn điên tiết. Người đầu tiên thấy cơ thể y không phải hắn mà là Felix Kỳ Thời. Đường Chính Dật chống tay lên tường, kéo cà vạt, nhìn Tinh Đông cười khẩy: " Lạc Tâm, tôi hôn em kinh tởm lắm đúng không? Vậy tại sao hắn hôn em, em lại không phản kháng? Nếu tôi không đến có phải hắn thật sự đã đem em nằm dưới thân không? "
Đường Chính Dật nắm cổ tay y cắn mạnh lại cắn eo y. Đem quần Tinh Đông cởi ra. Bắp đùi, hông đều bị hắn cắn cho rỉ máu. Đường Chính Dật ngấu nghiến lấy xương quai xanh thanh tú.
Tinh Đông nức nở cầu xin: " Đường Chính Dật... em xin lỗi... em xin lỗi... là lỗi của em... hức... anh dừng lại... dừng lại có được không?.. em sai rồi... Đường Chính Dật... a... đau... anh ta chỉ là bạn... không mờ ám... Đường Chính Dật... em không phải đồng tính. "
Cơ thể y mau chóng chi chít dấu hôn, dấu răng lớn nhỏ. Đường Chính Dật lặng người một chốc lâu, buông Tinh Đông đứng lên. Không liếc y một cái, nắm lấy ly nước ném xuống đất kêu lên một tiếng vang lớn, vỡ tan. Bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Tinh Đông vô thức nắm lấy tóc của mình, giật mạnh như chấn tỉnh. Đem chăn quấn quanh, bao lấy cơ thể. Sự tức giận của Đường Chính Dật luôn rất đáng sợ. Tinh Đông đến bây giờ mới biết Felix không phải thứ làm Đường Chính Dật tức giận mà là sự trái chiều, sự kinh tởm của đồng tính luyến ái trong suy nghĩ của hắn. Y đã đúng, đã đúng khi quyết định im lặng.
- -----------
* góc ngoài lề vô cùng xàm xí:
Tiểu Đông Đông đẩy kính mắt, một tay ném xuống ipad không nói lấy một lời. Lão tổng tài nhìn biểu tình như giận như không của Tiểu Đông Đông, khóe môi giần giật: " Làm sao? "
Tiểu Đông Đông nghênh mặt, quay sang nơi khác oán giận, hỏi: " Truyện có hay không? "
Lão Tổng Tài: "..."
Tiểu Đông Đông: " Đọc có thích không? "
Lão Tổng Tài: "..."
Tiểu Đông Đông: " Bạn đọc Đường, bạn không nói chứng tỏ có phải không thích không? "
Lão Tổng Tài ngơ mặt một lúc lâu, nửa ngày mới nói: " Tôi đã đọc truyện em còn không hài lòng đi? "
Tiểu Đông Đông lập tức nhìn trừng trừng lão Tổng Tài.
" Bạn đọc Đường, bạn đọc cũng đã đọc rồi. Một cái like hay bình luận cũng tiếc rẻ với Nguyệt ca sao? Giải thích đi! "
Lão Tổng Tài trả lời quoa loa: " Lười lắm! Tôi đọc đã là may lắm rồi, em tưởng truyện lão Nguyệt viết hay lắm chắc? "
...
Đêm đó lão Tổng Tài sấp sỉ bốn mươi ngủ không khác gì một con cún ngoài sô pha. Chăn gối gì cũng không có sất.
- -----------
Cảnh báo 1: Truyện sẽ có cảnh 18+++ mời trẻ em dưới tuổi, hủ nữ biến thái khó kiềm nén và đàn ông trong quá trình cho con bú cách xa vạn dặm. =)))
Cảnh báo 2: Cảnh báo cũng đã cảnh báo xin đừng bình luận khiếm nhã hay báo cáo truyện khiến Nguyệt ca buồn rầu, Tiểu Đông Đông buồn rầu thôi bú con mình và Lão Tổng Tài vì tủi thân mà bỏ vợ =))
Khẩn cầu: Nguyệt ca cần tiền, Nguyệt ca cần tình thương:v Nguyệt ca cần điều kiện tinh thần nuôi ĐôngDật, đừng xem free nữa nhé!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook