Nhân Tiểu Quỷ Đại 1: Hồng Diệp
-
Chương 17
Người y tá trực đêm nghe thấy thét chói tai của nhóc con bèn vội chạy tới phòng bệnh Thành Chu.
Vừa đẩy cửa ra, cô liền bắt gặp nhóc con bổ nhào đến một bóng đen trên giường bệnh, sau đó bóng đen phá vỡ kính thuỷ tinh trên chiếc cửa sổ cao hơn hai mét rồi phóng ra ngoài.
Tiếp theo, nhóc con nhào lên người ba nó, dùng một thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu gọi thật to và vỗ thật mạnh vào mặt anh ta.Người y tá kinh ngạc một hồi mới phát hiện ra Thành Chu nằm bất động trên giường với sắc mặt đỏ gay cùng một đôi mắt trợn trừng.
“Ngài Thành? Ngài Thành?” Cô chạy đến bên giường liền trông thấy dấu tay hằn sâu trên cổ Thành Chu. Sau khi bắt mạch thở của hắn, cô lập tức ấn nút gọi khẩn cấp rồi tiến hành cấp cứu.
Một y tá khác nghe thấy tiếng chuông vội chạy đến. Người y tá cấp cứu Thành Chu vừa ngăn nhóc quỷ đang cố bám lấy Thành Chu vừa hô lên với y tá mới chạy đến: “Mau gọi cảnh sát! Có kẻ muốn gϊếŧ bệnh nhân này!”
Một câu nói lập tức khiển toàn bệnh viện yên tĩnh rơi vào hỗn loạn.
Không khí lạnh lẽo làm Shunkyou tỉnh dậy, trong bóng tối, cô theo thói quen vòng tay ôm lấy thân thể ấm áp của chồng.
Một khoảng trống vắng.Ngay cả chiếc giường đang nẳm cũng trở nên lạnh ngắt.
“Wasai!” Shunkyou mờ mịt gọi.
Không ai lên tiếng trả lời.
Đối với một người được nuông chiều từ bé như cô thì việc ngủ trong điều kiện lạnh giá như thế này thật khó thích nghi, cô đành phải xuống giường tìm điều khiển máy điều hoà.
Nhìn nhiệt độ trên chiếc điều khiển từ xa, Shunkyou thở dài, điều chỉnh nhiệt độ từ 280C lên 300C.
Ôm chăn ngồi yên lặng một lúc, cảm thấy nhiệt độ đã ấm lên đôi chút, Shunkyou với tay tắt đèn bàn chuẩn bị ngủ.
Kẽo kẹt!
Tiếng đóng cửa không lớn cũng không nhỏ truyền đến từ phòng khách.
Ai vậy? Wasai ư? Shunkyou lại mở đèn bàn lên lần nữa, sẵn nhìn sang đồng hồ.
11:20 pm.
Lạ thật, mình ngủ thiếp đi từ lúc nào vậy? Sao lại không nhớ gì hết? Shunkyou vô thức ấn vào trán mình để gắng nhớ lại.
Cô nhớ khi mình đang dùng cơm tối cùng Wasai thì Shumei chạy đến, sau đó cậu ta kéo Wasai vào phòng làm việc bàn bạc gì đó, rồi sau nữa là…
Shunkyou không thể nào nhớ thêm được nữa.
“Wasai, là anh à?” Đợi một hồi không thấy người tiến đến, người phụ nữ bèn ngồi dậy hỏi to.
Không ai trả lời.
Rầm!Giống như vật nào đó bị đụng ngã.
“Wasai…” Shunkyou không đển ý giọng của mình lúc này trở nên nhỏ bé như tiếng muỗi.
Nuốt nước bọt, cô do dự đứng lên.
Người ở phòng khách phải là Wasai chứ không ai khác.Dù sao thì đây là phòng chung cư cao cấp luôn được bảo vệ 24/24, kẻ trộm sẽ rất khó mà lẻn vào được. Shunkyou ôm ngực tự trấn an mình.
Lúc rời khỏi phòng cô định bụng sẽ hỏi Wasai đã đi đâu sau khi dùng cơm? Cô đã thiếp đi từ lúc nào? Và cả những lời của Shumei nữa?
Đeo vào dép êm giữ ấm, khoác áo ngủ, sửa lại tóc, người phụ nữ nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, một mùi dầu thắp như có như không quanh quẩn trước đầu mũi.
Phòng khách mờ mịt nhưng không hoàn toàn tối đen, một ít đèn điện dường như chỉ còn le lói chút ánh sáng.
Không ai. Không một ai hiện diện.
Sai rồi, có gì đó ở đây. Một bóng người lảo đảo đứng lên giữa nền đất trước sô pha.
“Wasai…” Shunkyou nghẹn giọng.
Người đó… vừa giống với chồng mình, nhưng lại có phần không giống.Thân thể gã chao đảo lung lay như kẻ say rượu.
Cái bóng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi phát ra.
Shunkyou
lùi lại một bước, đồng tử dần dần phóng đại.
Một đôi mắt màu đỏ u ám khoá trên người cô.
Giữa khoảng không mờ tối, gương mặt người đàn ông trở nên kỳ lạ.
“Hì hì…” Gã cười thích chí như vừa tìm ra được thứ mình cần tìm, lộ ra hàm răng trắng sắc bén.
“Wasai…” Giọng nói của Shunkyou run rẩy rồi dừng hẳn.
“Shunkyou …” Gã có vẻ đã nhận ra cô.
“Là em đây…” Shunkyou
muốn cười nhưng cơ mặt tựa như bị tê liệt.
“Là cô… Tôi đã đợi điều này lâu lắm rồi… Hì hì…”
Gã đàn ông nghiêng ngả đi đến chỗ Shunkyou, vừa đi vừa cười, trông rất khoái trá.
“Anh bị gì vậy? Anh vừa uống say có phải không?” Thật nực cười, đến bây giờ mà cô vẫn còn tự dối mình.
Mùi dầu thắp càng ngày càng nặng, cứ như ai đó đã đổ dầu loang khắp phòng.
“Wasai, anh mua dầu thắp à? Nhà mình không cần đốt lò sưởi đâu anh.” Người phụ nữ liên tục nói, nghĩ rằng việc này có thể xua đi sợ hãi trong cô.
“Dầu thắp…
Dầu thắp… Dầu thắp!” Hai chữ “dầu thắp” như một kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn với gã đàn ông. Đôi mắt đỏ ngầu vốn vô hồn bỗng trở nên có cảm xúc. Một cảm xúc pha trộn giữa sự quyết liệt đầy hận thù và điên cuồng.
“Sachiko…” Một cái tên nỉ non phát ra từ miệng gã.
“Anh… anh đang nói cái gì vậy? Anh vừa mới gọi tên ai thế hả?!” Người phụ nữ hét ầm lên.
Cô không bao giờ nghĩ rằng cái tên mà cô hằng mong được ném xuống địa ngục lại xuất hiện lần thứ hai từ miệng chồng mình.
“Anh bị gì vậy?! Mặt anh bị sao vậy?!” Trong tiếng thét của Shunkyou đã hoà lẫn tiếng khóc.
Gương mặt ban đầu vốn rất giống người lại trở nên méo mó và bành trướng ra mỗi một bước tiến đến gần. Hai mắt đỏ ngầu chậm rãi ra lồi ra ngoài, lớp da quanh viền mắt không chịu nổi áp lực nên rách toạc, nhưng lại không hề có máu chảy ra.Da thịt gã cứ từ từ rách ra từng mảng như đang trở về trạng thái nó vốn dĩ là vậy.
“Không… Đừng đến đây! Đừng đến đây! A a a!” Không thể tin vào những biến dị trên mặt chồng, Shunkyou thét lớn và lùi lại cho đến khi đụng vào cánh cửa phòng ngủ rồi ngã vào trong.
“Sachiko…” Gã đàn ông dừng bước, giống như đang nhớ lại điều gì đó.
Nhưng gã nhanh chóng dừng suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía con mồi của mình.
Shunkyou
đã bị doạ đến phát run không thể đứng được nữa, nhưng cô vẫn nỗ lực dùng nửa người trên đóng cửa phòng lại.
“Hì hì…” Gã đưa tay sờ mặt mình, trông như rất thích thú khi thấy vợ bị như vậy. Đôi mắt khát máu loé sáng, gã chao đảo tiến vào phòng ngủ.
Đây là đâu? Không gian mịt tối chẳng thấy rõ đường khiến Thành Chu do dự bước đi.
Sao mình lại tới đây nhỉ? Mình nhớ mình còn ở trong bệnh viện mà…
Ký ức như thủy triều ùa đến trong đầu hắn.
A…
“Aaaaaaaa!”
Thành Chu hét lên một tiếng, ôm lấy cổ mình. Hắn nhớ rồi! Bóng đen kia ra sức bóp cổ hắn hệt như muốn cắt đứt đầu hắn ra khiến hắn không tài nào thở nổi.
Không đau…. Sao lại không đau một chút nào hết vậy? Thành Chu sờ tới sờ lui cổ mình.
Bóng đen ban nãy là do ảo giác của mình ư? Hay là… mình đã chết thật rồi?
Thành Chu mềm nhũn chân, ngồi bệt trên mặt đất.
Vậy đây đều là sự thật, chút nữa sẽ có đầu trâu mặt ngựa gì đó đến dẫn mình đi đúng không?
Hai mắt Thành Chu đờ ra, nhìn vào hư vô phía trước. Hắn chưa từng cảm thấy mệt mỏi như thế này bao giờ.
Ông trời ơi, ông sao lại bất công quá vậy!? Tôi còn chưa sống đủ mà, vì sao ông lại tự ý đưa tôi xuống hoàng tuyền thế kia?
Tôi không dám nói tôi đã cống hiến gì vĩ đại cho cuộc đời này, nhưng ít ra tôi cũng đâu có làm việc gì hại người hại đời đâu? Lẽ nào người tốt không dài mệnh mà người xấu sống ngàn năm là thật sao? Cả đời này tôi thành thành thật thật chịu đựng số phận chứ có dám đòi hỏi gì đâu?
Cho dù ông có muốn tôi chết thì chí ít cũng phải chờ tôi cưới vợ đã chứ! Ông cứ như vậy mà để tôi ra đi thì thật là quá đáng lắm nhé!
Tôi không muốn chết khi vẫn còn ‘tem’ như vầy đâu nhá nhá nhá!
Tôi còn chưa kịp viết di chúc nữa mà!
Còn tiền gửi ngân hàng của tôi thì làm sao bây giờ? Lẽ nào đành để ngân hàng nó ngốn hết như vậy sao?
Rồi một nghìn tệ phòng khi khẩn cấp tôi giấu ở hộp giày nữa, không lẽ cứ để nó đóng bụi ở đó cho mẹ tôi vứt đi sao?
Còn vé số kẹp trong cuốn từ điển nữa, nó mà trúng độc đắc thì tôi tức chết không nhắm mắt đâu!
Tiền lương tháng này tôi còn chưa được nhận nữa, tôi chết như này không phải quá tiện cho đám công ty sao?
Không không không! Trời ơi! Đừng bắt tôi phải chết mà! Tôi còn chưa xem xong bộ truyện Siêu nhân ở thị trấn Smallville, chưa ăn hết các món ngon, chưa đi du lịch vòng quanh thế giới, chưa đi chơi ở Disneyland mà… Tôi còn phải nuôi con nữa!
Ông không những để tôi chết trẻ mà còn để tôi chết nơi đất khách quê người, đã thế còn khiến tôi chết vì bị gϊếŧ nữa! Ông có thấy ông vô lý quá không?!
Tôi không muốn chết như thế này! Tôi không cam tâm!
Con bà nó, sớm biết sẽ bị người hại thế này thì đã mặc quần sịp đỏ rồi! Như vậy chết đi cũng có thể biến thành quỷ dữ trở lại dương thế báo thù!
Đúng vậy! Tôi không muốn chết đi như vậy mà! Tôi phải đi về! Tôi muốn tìm thằng cờ-hó đã bóp cổ tôi để tính sổ! Tôi muốn cho nó nếm mùi lợi hại của chúa quỷ Thành Chu này!
Thành Chu tức giận đầy đầu, quắc mắt đứng lên, hai tay chà sát, xoay người định trở về.
“Thành Chu——–! Thành Chu—–!” Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hô hoán, nhưng lửa giận ba nghìn thước khiến Thành Chu không nghe thấy, hắn vẫn đi nhanh về phía trước với khí thế ngập trời, đến nỗi phía trước rốt cuộc là chỗ nào hắn cũng ứ biết!
“Thành Chu! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Giọng trẻ con bén nhọn vang lên sau lưng hắn, ống tay áo cũng bị giật lại.
Thành Chu nhíu mày. Lập tức, trên mặt hắn toát lên vẻ bi ai.
Quay người, cúi đầu nhìn cái dáng nho nhỏ tới thắt lưng mình, hắn thở dài thật là dài: “Không ngờ thằng đó khốn nạn đến nỗi ngay cả một đứa nhỏ mà cũng không tha. Đến đây đi, chờ anh báo thù, rồi mang nhóc mày đi đầu thai chuyển thế…”
Nhóc con trợn trắng mắt, buông tay áo Thành Chu ra mà chống nạnh.
“Ai nói tôi chết hả?! Ngốc vừa thôi! Tôi đến để đem anh quay về đó, đồ ngốc!”
“Nhóc mày nói cái gì?” Bị thằng nhỏ mắng là ngốc này ngốc kia thì làm sao mà thoải mái cho được.
“Anh cứ mãi đi về trước làm tôi muốn dẫn anh về phải mất biết bao nhiêu là sức lực. Tôi cũng chẳng muốn tìm phiền phức trong khi ‘vẫn còn bé’ thế này đâu!”
“Nhóc mày nói… Đi tới phía trước sẽ không quay về được? Anh nhớ là mình từ đường kia tới mà…” Thành Chu chỉ chỉ con đường sau lưng.
“Theo anh thì tôi rành hơn anh hay anh rành hơn tôi?! Đi thôi!” Nhóc con kéo Thành Chu quay lại.
Thành Chu buồn cười lắc đầu, “Nghe giọng của nhóc mày kìa, làm như bình thường nhóc hay đi tới đây chơi lắm vậy. Mạnh miệng như thế chỉ tổ khiến người ta cười thôi… Nè nè, mày lôi anh đi đâu vậy? Anh mày còn chưa báo thù mà, không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này được!”
“Cơ hội? Cái gì mà ‘cơ hội tốt như thế này’?” Nhóc con khó hiểu.
“Cơ hội trở thành quỷ đó! Nhóc nghĩ lại xem, bây giờ nếu anh mà biến thành quỷ thì sau này đi báo thù không những không bị thương mà còn không lưu lại chứng cứ gây án, cảnh sát sẽ không bao giờ biết được là anh mày làm! Há há há!” Thành Chu nhe răng cười gian.
Nhóc con dừng bước, nhìn hắn cả buổi trời rồi lẩm bẩm: “Là do con người phức tạp, hay do não của cha nội này thiếu nếp nhăn nhỉ?”
“Nhóc mày nói gì thế?” Thành Chu đang rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ với ý nghĩ của mình. Nếu biết có thể trở lại, vậy thì càng phải tận dụng cơ hội thành quỷ này chứ? Trên đời này bao nhiêu người có thể có được dịp tốt như thế đâu?!
“Tôi nói…” Nhóc con đảo mắt, “Anh muốn báo thù thì tôi mang anh đi.”
“Nhóc biết hung thủ ở nơi nào sao?”
“Anh cứ theo tôi đi. Cơ mà nói cho lắm vô, sau này coi chừng hối hận nha.”
“Hối hận? Sao có khả năng?! Ha ha ha! Chút nữa nhìn anh mày xử đẹp nó đi rồi biết!” Đầu óc Thành Chu bây giờ toàn là nghĩ đến việc đánh đánh đấm đấm người ta thế nào, luộc chín rồi đông lạnh người ta ra sao, quăng dao kéo bay đầy nhà, thổi hơi lạnh hù cho người ta sợ chết khiếp…
Nếu để cho hắn biết kẻ thù của hắn là cái gì thì có lẽ hắn cũng sẽ không vui tươi hớn hở như vậy mà đi tơn tơn theo con hắn đâu.
Thành Chu để nhóc con kéo hắn đi, cho tới lúc nhóc con dừng lại, đẩy cửa ra.
Ủa? Hồi nãy đâu có thấy cánh cửa này trên đường đâu? Nó từ đâu ra vậy?
Phía sau cánh cửa truyền đến ánh sáng yếu ớt, Thành Chu nhìn nhóc con, hiếu kỳ ló đầu vào xem.
Sau cửa là một cái phòng, một phòng ngủ xa hoa nhưng không mất đi vẻ tao nhã. Ánh sáng le lói phát ra từ chiếc đèn cạnh giường ngủ cỡ lớn.Thành Chu cảm thấy mình như đang nhìn từ trên xuống.
Trên tấm trải giường màu hồng nhạt là hai bóng người.
Cặp đùi thon dài trắng ngần chứng tỏ đó là một phụ nữ.
Còn người mặc trang phục Tây Âu đang ngồi kia chắc chắn là một người đàn ông.
Hiện tại gã đàn ông đó đang cúi đầu nơi cổ người phụ nữ, hai chân người phụ nữ đan vào nhau nhẹ ma sát, trong miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ.
Ặc… Thành Chu đỏ mặt. Hắn không nghĩ tới mình lại được trực tiếp xem phim 18+ như thế này. Tuy chỉ mới là khúc dạo đầu nhưng nó cũng khiến tim hắn đập thình thịch.
Không muốn nhìn nữa, hắn vội rụt đầu trừng nhóc quỷ, nhỏ giọng quát mắng: “Không phải nhóc mày nói sẽ mang anh tới chỗ hung thủ sao? Sao lại cho anh mày coi người ta đang “xếp hình” thế kia? Mà sao nhóc lại mở được cánh cửa này…?”
“Anh nhìn kỹ đi!” Nhóc con không khách khí cắt ngang lời hắn.
Nhìn kỹ… Thật là ngại quá đi mà!
Thành Chu vừa nghĩ như vậy vừa thò đầu vào.
Dù sao thì người ta cũng không nhìn thấy hắn, bây giờ hắn đã trở thành một hồn ma rồi.
Gã đàn ông còn đang hôn nồng nhiệt người phụ nữ kia, người phụ nữ vẫn rêи ɾỉ, tay chân giãy dụa như không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đầu gã từ từ dời xuống phía dưới.
Thành Chu đỏ mặt len lén nhìn khuôn mặt người phụ nữ.
Chờ một chút! Sai rồi…! Chiếc cổ người phụ nữ máu me đầm đìa, chất dịch đỏ tươi tuôn ra ào ạt khiến Thành Chu không kìm được sợ hãi, kêu lên một tiếng.
Không âm thanh thoát ra, Thành Chu lập tức dùng tay phải che miệng mình lại.Nhưng đã quá muộn, gã đàn ông nằm trên giường tựa hồ cảm giác được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gã đó sao có thể nghe được tiếng của hắn? Bây giờ hắn đang là ma mà.
Đầu gã đàn ông chậm rãi chuyển động như đang định hướng toàn cảnh.
Bỗng nhiên, động tác của gã dừng lại, gã quay phắt đầu về hướng Thành Chu.
Một đôi mắt màu đỏ âm u nhìn hắn.
“Á!”
“Anh làm sao thế?” Nhóc con đưa tay vỗ hắn.
Lần này Thành Chu chính thức kêu ra tiếng.Hai tròng mắt sáng đỏ quen thuộc, nhưng khuôn mặt này…!
Căn bản không thể gọi là mặt người được!
Lòng hoảng hốt, chân mềm nhũn, hơn nữa nhóc con vừa đúng lúc vỗ cho một cái, Thành Chu kêu to rồi rớt xuống.
Và lăn ngay đến dưới chân gã đàn ông.
Thành Chu hành động nhanh như chớp, không đợi bàn tay gã chạm tới liền lăn xuống khỏi giường rồi vắt giò chạy ra cửa bất chấp người phụ nữ trên giường sống hay chết.
Không phải mình đã biến thành ma rồi ư? Sao gã lại có thể thấy được mình? Rốt cuộc thì mặt gã bị làm sao vậy? Mình nhớ trước khi mình chết còn thấy sơ qua gã vẫn mang gương mặt người mà!
Một trận gió xẹt qua bên người hắn, Thành Chu dừng ngay lại.
Trước cửa là gã đàn ông trên môi còn vương đầy máu ── nếu không tính mấy vết lở loét hư thối thì cái kia tạm gọi là môi đi.
“Mày… thật là thú vị…” Gương mặt mục rữa dần tiến đến gần Thành Chu.
Vừa đẩy cửa ra, cô liền bắt gặp nhóc con bổ nhào đến một bóng đen trên giường bệnh, sau đó bóng đen phá vỡ kính thuỷ tinh trên chiếc cửa sổ cao hơn hai mét rồi phóng ra ngoài.
Tiếp theo, nhóc con nhào lên người ba nó, dùng một thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu gọi thật to và vỗ thật mạnh vào mặt anh ta.Người y tá kinh ngạc một hồi mới phát hiện ra Thành Chu nằm bất động trên giường với sắc mặt đỏ gay cùng một đôi mắt trợn trừng.
“Ngài Thành? Ngài Thành?” Cô chạy đến bên giường liền trông thấy dấu tay hằn sâu trên cổ Thành Chu. Sau khi bắt mạch thở của hắn, cô lập tức ấn nút gọi khẩn cấp rồi tiến hành cấp cứu.
Một y tá khác nghe thấy tiếng chuông vội chạy đến. Người y tá cấp cứu Thành Chu vừa ngăn nhóc quỷ đang cố bám lấy Thành Chu vừa hô lên với y tá mới chạy đến: “Mau gọi cảnh sát! Có kẻ muốn gϊếŧ bệnh nhân này!”
Một câu nói lập tức khiển toàn bệnh viện yên tĩnh rơi vào hỗn loạn.
Không khí lạnh lẽo làm Shunkyou tỉnh dậy, trong bóng tối, cô theo thói quen vòng tay ôm lấy thân thể ấm áp của chồng.
Một khoảng trống vắng.Ngay cả chiếc giường đang nẳm cũng trở nên lạnh ngắt.
“Wasai!” Shunkyou mờ mịt gọi.
Không ai lên tiếng trả lời.
Đối với một người được nuông chiều từ bé như cô thì việc ngủ trong điều kiện lạnh giá như thế này thật khó thích nghi, cô đành phải xuống giường tìm điều khiển máy điều hoà.
Nhìn nhiệt độ trên chiếc điều khiển từ xa, Shunkyou thở dài, điều chỉnh nhiệt độ từ 280C lên 300C.
Ôm chăn ngồi yên lặng một lúc, cảm thấy nhiệt độ đã ấm lên đôi chút, Shunkyou với tay tắt đèn bàn chuẩn bị ngủ.
Kẽo kẹt!
Tiếng đóng cửa không lớn cũng không nhỏ truyền đến từ phòng khách.
Ai vậy? Wasai ư? Shunkyou lại mở đèn bàn lên lần nữa, sẵn nhìn sang đồng hồ.
11:20 pm.
Lạ thật, mình ngủ thiếp đi từ lúc nào vậy? Sao lại không nhớ gì hết? Shunkyou vô thức ấn vào trán mình để gắng nhớ lại.
Cô nhớ khi mình đang dùng cơm tối cùng Wasai thì Shumei chạy đến, sau đó cậu ta kéo Wasai vào phòng làm việc bàn bạc gì đó, rồi sau nữa là…
Shunkyou không thể nào nhớ thêm được nữa.
“Wasai, là anh à?” Đợi một hồi không thấy người tiến đến, người phụ nữ bèn ngồi dậy hỏi to.
Không ai trả lời.
Rầm!Giống như vật nào đó bị đụng ngã.
“Wasai…” Shunkyou không đển ý giọng của mình lúc này trở nên nhỏ bé như tiếng muỗi.
Nuốt nước bọt, cô do dự đứng lên.
Người ở phòng khách phải là Wasai chứ không ai khác.Dù sao thì đây là phòng chung cư cao cấp luôn được bảo vệ 24/24, kẻ trộm sẽ rất khó mà lẻn vào được. Shunkyou ôm ngực tự trấn an mình.
Lúc rời khỏi phòng cô định bụng sẽ hỏi Wasai đã đi đâu sau khi dùng cơm? Cô đã thiếp đi từ lúc nào? Và cả những lời của Shumei nữa?
Đeo vào dép êm giữ ấm, khoác áo ngủ, sửa lại tóc, người phụ nữ nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra, một mùi dầu thắp như có như không quanh quẩn trước đầu mũi.
Phòng khách mờ mịt nhưng không hoàn toàn tối đen, một ít đèn điện dường như chỉ còn le lói chút ánh sáng.
Không ai. Không một ai hiện diện.
Sai rồi, có gì đó ở đây. Một bóng người lảo đảo đứng lên giữa nền đất trước sô pha.
“Wasai…” Shunkyou nghẹn giọng.
Người đó… vừa giống với chồng mình, nhưng lại có phần không giống.Thân thể gã chao đảo lung lay như kẻ say rượu.
Cái bóng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía tiếng gọi phát ra.
Shunkyou
lùi lại một bước, đồng tử dần dần phóng đại.
Một đôi mắt màu đỏ u ám khoá trên người cô.
Giữa khoảng không mờ tối, gương mặt người đàn ông trở nên kỳ lạ.
“Hì hì…” Gã cười thích chí như vừa tìm ra được thứ mình cần tìm, lộ ra hàm răng trắng sắc bén.
“Wasai…” Giọng nói của Shunkyou run rẩy rồi dừng hẳn.
“Shunkyou …” Gã có vẻ đã nhận ra cô.
“Là em đây…” Shunkyou
muốn cười nhưng cơ mặt tựa như bị tê liệt.
“Là cô… Tôi đã đợi điều này lâu lắm rồi… Hì hì…”
Gã đàn ông nghiêng ngả đi đến chỗ Shunkyou, vừa đi vừa cười, trông rất khoái trá.
“Anh bị gì vậy? Anh vừa uống say có phải không?” Thật nực cười, đến bây giờ mà cô vẫn còn tự dối mình.
Mùi dầu thắp càng ngày càng nặng, cứ như ai đó đã đổ dầu loang khắp phòng.
“Wasai, anh mua dầu thắp à? Nhà mình không cần đốt lò sưởi đâu anh.” Người phụ nữ liên tục nói, nghĩ rằng việc này có thể xua đi sợ hãi trong cô.
“Dầu thắp…
Dầu thắp… Dầu thắp!” Hai chữ “dầu thắp” như một kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn với gã đàn ông. Đôi mắt đỏ ngầu vốn vô hồn bỗng trở nên có cảm xúc. Một cảm xúc pha trộn giữa sự quyết liệt đầy hận thù và điên cuồng.
“Sachiko…” Một cái tên nỉ non phát ra từ miệng gã.
“Anh… anh đang nói cái gì vậy? Anh vừa mới gọi tên ai thế hả?!” Người phụ nữ hét ầm lên.
Cô không bao giờ nghĩ rằng cái tên mà cô hằng mong được ném xuống địa ngục lại xuất hiện lần thứ hai từ miệng chồng mình.
“Anh bị gì vậy?! Mặt anh bị sao vậy?!” Trong tiếng thét của Shunkyou đã hoà lẫn tiếng khóc.
Gương mặt ban đầu vốn rất giống người lại trở nên méo mó và bành trướng ra mỗi một bước tiến đến gần. Hai mắt đỏ ngầu chậm rãi ra lồi ra ngoài, lớp da quanh viền mắt không chịu nổi áp lực nên rách toạc, nhưng lại không hề có máu chảy ra.Da thịt gã cứ từ từ rách ra từng mảng như đang trở về trạng thái nó vốn dĩ là vậy.
“Không… Đừng đến đây! Đừng đến đây! A a a!” Không thể tin vào những biến dị trên mặt chồng, Shunkyou thét lớn và lùi lại cho đến khi đụng vào cánh cửa phòng ngủ rồi ngã vào trong.
“Sachiko…” Gã đàn ông dừng bước, giống như đang nhớ lại điều gì đó.
Nhưng gã nhanh chóng dừng suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn về phía con mồi của mình.
Shunkyou
đã bị doạ đến phát run không thể đứng được nữa, nhưng cô vẫn nỗ lực dùng nửa người trên đóng cửa phòng lại.
“Hì hì…” Gã đưa tay sờ mặt mình, trông như rất thích thú khi thấy vợ bị như vậy. Đôi mắt khát máu loé sáng, gã chao đảo tiến vào phòng ngủ.
Đây là đâu? Không gian mịt tối chẳng thấy rõ đường khiến Thành Chu do dự bước đi.
Sao mình lại tới đây nhỉ? Mình nhớ mình còn ở trong bệnh viện mà…
Ký ức như thủy triều ùa đến trong đầu hắn.
A…
“Aaaaaaaa!”
Thành Chu hét lên một tiếng, ôm lấy cổ mình. Hắn nhớ rồi! Bóng đen kia ra sức bóp cổ hắn hệt như muốn cắt đứt đầu hắn ra khiến hắn không tài nào thở nổi.
Không đau…. Sao lại không đau một chút nào hết vậy? Thành Chu sờ tới sờ lui cổ mình.
Bóng đen ban nãy là do ảo giác của mình ư? Hay là… mình đã chết thật rồi?
Thành Chu mềm nhũn chân, ngồi bệt trên mặt đất.
Vậy đây đều là sự thật, chút nữa sẽ có đầu trâu mặt ngựa gì đó đến dẫn mình đi đúng không?
Hai mắt Thành Chu đờ ra, nhìn vào hư vô phía trước. Hắn chưa từng cảm thấy mệt mỏi như thế này bao giờ.
Ông trời ơi, ông sao lại bất công quá vậy!? Tôi còn chưa sống đủ mà, vì sao ông lại tự ý đưa tôi xuống hoàng tuyền thế kia?
Tôi không dám nói tôi đã cống hiến gì vĩ đại cho cuộc đời này, nhưng ít ra tôi cũng đâu có làm việc gì hại người hại đời đâu? Lẽ nào người tốt không dài mệnh mà người xấu sống ngàn năm là thật sao? Cả đời này tôi thành thành thật thật chịu đựng số phận chứ có dám đòi hỏi gì đâu?
Cho dù ông có muốn tôi chết thì chí ít cũng phải chờ tôi cưới vợ đã chứ! Ông cứ như vậy mà để tôi ra đi thì thật là quá đáng lắm nhé!
Tôi không muốn chết khi vẫn còn ‘tem’ như vầy đâu nhá nhá nhá!
Tôi còn chưa kịp viết di chúc nữa mà!
Còn tiền gửi ngân hàng của tôi thì làm sao bây giờ? Lẽ nào đành để ngân hàng nó ngốn hết như vậy sao?
Rồi một nghìn tệ phòng khi khẩn cấp tôi giấu ở hộp giày nữa, không lẽ cứ để nó đóng bụi ở đó cho mẹ tôi vứt đi sao?
Còn vé số kẹp trong cuốn từ điển nữa, nó mà trúng độc đắc thì tôi tức chết không nhắm mắt đâu!
Tiền lương tháng này tôi còn chưa được nhận nữa, tôi chết như này không phải quá tiện cho đám công ty sao?
Không không không! Trời ơi! Đừng bắt tôi phải chết mà! Tôi còn chưa xem xong bộ truyện Siêu nhân ở thị trấn Smallville, chưa ăn hết các món ngon, chưa đi du lịch vòng quanh thế giới, chưa đi chơi ở Disneyland mà… Tôi còn phải nuôi con nữa!
Ông không những để tôi chết trẻ mà còn để tôi chết nơi đất khách quê người, đã thế còn khiến tôi chết vì bị gϊếŧ nữa! Ông có thấy ông vô lý quá không?!
Tôi không muốn chết như thế này! Tôi không cam tâm!
Con bà nó, sớm biết sẽ bị người hại thế này thì đã mặc quần sịp đỏ rồi! Như vậy chết đi cũng có thể biến thành quỷ dữ trở lại dương thế báo thù!
Đúng vậy! Tôi không muốn chết đi như vậy mà! Tôi phải đi về! Tôi muốn tìm thằng cờ-hó đã bóp cổ tôi để tính sổ! Tôi muốn cho nó nếm mùi lợi hại của chúa quỷ Thành Chu này!
Thành Chu tức giận đầy đầu, quắc mắt đứng lên, hai tay chà sát, xoay người định trở về.
“Thành Chu——–! Thành Chu—–!” Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng hô hoán, nhưng lửa giận ba nghìn thước khiến Thành Chu không nghe thấy, hắn vẫn đi nhanh về phía trước với khí thế ngập trời, đến nỗi phía trước rốt cuộc là chỗ nào hắn cũng ứ biết!
“Thành Chu! Anh đứng lại đó cho tôi!”
Giọng trẻ con bén nhọn vang lên sau lưng hắn, ống tay áo cũng bị giật lại.
Thành Chu nhíu mày. Lập tức, trên mặt hắn toát lên vẻ bi ai.
Quay người, cúi đầu nhìn cái dáng nho nhỏ tới thắt lưng mình, hắn thở dài thật là dài: “Không ngờ thằng đó khốn nạn đến nỗi ngay cả một đứa nhỏ mà cũng không tha. Đến đây đi, chờ anh báo thù, rồi mang nhóc mày đi đầu thai chuyển thế…”
Nhóc con trợn trắng mắt, buông tay áo Thành Chu ra mà chống nạnh.
“Ai nói tôi chết hả?! Ngốc vừa thôi! Tôi đến để đem anh quay về đó, đồ ngốc!”
“Nhóc mày nói cái gì?” Bị thằng nhỏ mắng là ngốc này ngốc kia thì làm sao mà thoải mái cho được.
“Anh cứ mãi đi về trước làm tôi muốn dẫn anh về phải mất biết bao nhiêu là sức lực. Tôi cũng chẳng muốn tìm phiền phức trong khi ‘vẫn còn bé’ thế này đâu!”
“Nhóc mày nói… Đi tới phía trước sẽ không quay về được? Anh nhớ là mình từ đường kia tới mà…” Thành Chu chỉ chỉ con đường sau lưng.
“Theo anh thì tôi rành hơn anh hay anh rành hơn tôi?! Đi thôi!” Nhóc con kéo Thành Chu quay lại.
Thành Chu buồn cười lắc đầu, “Nghe giọng của nhóc mày kìa, làm như bình thường nhóc hay đi tới đây chơi lắm vậy. Mạnh miệng như thế chỉ tổ khiến người ta cười thôi… Nè nè, mày lôi anh đi đâu vậy? Anh mày còn chưa báo thù mà, không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này được!”
“Cơ hội? Cái gì mà ‘cơ hội tốt như thế này’?” Nhóc con khó hiểu.
“Cơ hội trở thành quỷ đó! Nhóc nghĩ lại xem, bây giờ nếu anh mà biến thành quỷ thì sau này đi báo thù không những không bị thương mà còn không lưu lại chứng cứ gây án, cảnh sát sẽ không bao giờ biết được là anh mày làm! Há há há!” Thành Chu nhe răng cười gian.
Nhóc con dừng bước, nhìn hắn cả buổi trời rồi lẩm bẩm: “Là do con người phức tạp, hay do não của cha nội này thiếu nếp nhăn nhỉ?”
“Nhóc mày nói gì thế?” Thành Chu đang rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ với ý nghĩ của mình. Nếu biết có thể trở lại, vậy thì càng phải tận dụng cơ hội thành quỷ này chứ? Trên đời này bao nhiêu người có thể có được dịp tốt như thế đâu?!
“Tôi nói…” Nhóc con đảo mắt, “Anh muốn báo thù thì tôi mang anh đi.”
“Nhóc biết hung thủ ở nơi nào sao?”
“Anh cứ theo tôi đi. Cơ mà nói cho lắm vô, sau này coi chừng hối hận nha.”
“Hối hận? Sao có khả năng?! Ha ha ha! Chút nữa nhìn anh mày xử đẹp nó đi rồi biết!” Đầu óc Thành Chu bây giờ toàn là nghĩ đến việc đánh đánh đấm đấm người ta thế nào, luộc chín rồi đông lạnh người ta ra sao, quăng dao kéo bay đầy nhà, thổi hơi lạnh hù cho người ta sợ chết khiếp…
Nếu để cho hắn biết kẻ thù của hắn là cái gì thì có lẽ hắn cũng sẽ không vui tươi hớn hở như vậy mà đi tơn tơn theo con hắn đâu.
Thành Chu để nhóc con kéo hắn đi, cho tới lúc nhóc con dừng lại, đẩy cửa ra.
Ủa? Hồi nãy đâu có thấy cánh cửa này trên đường đâu? Nó từ đâu ra vậy?
Phía sau cánh cửa truyền đến ánh sáng yếu ớt, Thành Chu nhìn nhóc con, hiếu kỳ ló đầu vào xem.
Sau cửa là một cái phòng, một phòng ngủ xa hoa nhưng không mất đi vẻ tao nhã. Ánh sáng le lói phát ra từ chiếc đèn cạnh giường ngủ cỡ lớn.Thành Chu cảm thấy mình như đang nhìn từ trên xuống.
Trên tấm trải giường màu hồng nhạt là hai bóng người.
Cặp đùi thon dài trắng ngần chứng tỏ đó là một phụ nữ.
Còn người mặc trang phục Tây Âu đang ngồi kia chắc chắn là một người đàn ông.
Hiện tại gã đàn ông đó đang cúi đầu nơi cổ người phụ nữ, hai chân người phụ nữ đan vào nhau nhẹ ma sát, trong miệng phát ra âm thanh rêи ɾỉ.
Ặc… Thành Chu đỏ mặt. Hắn không nghĩ tới mình lại được trực tiếp xem phim 18+ như thế này. Tuy chỉ mới là khúc dạo đầu nhưng nó cũng khiến tim hắn đập thình thịch.
Không muốn nhìn nữa, hắn vội rụt đầu trừng nhóc quỷ, nhỏ giọng quát mắng: “Không phải nhóc mày nói sẽ mang anh tới chỗ hung thủ sao? Sao lại cho anh mày coi người ta đang “xếp hình” thế kia? Mà sao nhóc lại mở được cánh cửa này…?”
“Anh nhìn kỹ đi!” Nhóc con không khách khí cắt ngang lời hắn.
Nhìn kỹ… Thật là ngại quá đi mà!
Thành Chu vừa nghĩ như vậy vừa thò đầu vào.
Dù sao thì người ta cũng không nhìn thấy hắn, bây giờ hắn đã trở thành một hồn ma rồi.
Gã đàn ông còn đang hôn nồng nhiệt người phụ nữ kia, người phụ nữ vẫn rêи ɾỉ, tay chân giãy dụa như không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Đầu gã từ từ dời xuống phía dưới.
Thành Chu đỏ mặt len lén nhìn khuôn mặt người phụ nữ.
Chờ một chút! Sai rồi…! Chiếc cổ người phụ nữ máu me đầm đìa, chất dịch đỏ tươi tuôn ra ào ạt khiến Thành Chu không kìm được sợ hãi, kêu lên một tiếng.
Không âm thanh thoát ra, Thành Chu lập tức dùng tay phải che miệng mình lại.Nhưng đã quá muộn, gã đàn ông nằm trên giường tựa hồ cảm giác được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Gã đó sao có thể nghe được tiếng của hắn? Bây giờ hắn đang là ma mà.
Đầu gã đàn ông chậm rãi chuyển động như đang định hướng toàn cảnh.
Bỗng nhiên, động tác của gã dừng lại, gã quay phắt đầu về hướng Thành Chu.
Một đôi mắt màu đỏ âm u nhìn hắn.
“Á!”
“Anh làm sao thế?” Nhóc con đưa tay vỗ hắn.
Lần này Thành Chu chính thức kêu ra tiếng.Hai tròng mắt sáng đỏ quen thuộc, nhưng khuôn mặt này…!
Căn bản không thể gọi là mặt người được!
Lòng hoảng hốt, chân mềm nhũn, hơn nữa nhóc con vừa đúng lúc vỗ cho một cái, Thành Chu kêu to rồi rớt xuống.
Và lăn ngay đến dưới chân gã đàn ông.
Thành Chu hành động nhanh như chớp, không đợi bàn tay gã chạm tới liền lăn xuống khỏi giường rồi vắt giò chạy ra cửa bất chấp người phụ nữ trên giường sống hay chết.
Không phải mình đã biến thành ma rồi ư? Sao gã lại có thể thấy được mình? Rốt cuộc thì mặt gã bị làm sao vậy? Mình nhớ trước khi mình chết còn thấy sơ qua gã vẫn mang gương mặt người mà!
Một trận gió xẹt qua bên người hắn, Thành Chu dừng ngay lại.
Trước cửa là gã đàn ông trên môi còn vương đầy máu ── nếu không tính mấy vết lở loét hư thối thì cái kia tạm gọi là môi đi.
“Mày… thật là thú vị…” Gương mặt mục rữa dần tiến đến gần Thành Chu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook