Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Chương 387: Nhìn trộm

Một tuần sau.

Trịnh gia bảo.

Một cái bàn tròn nằm chính giữa thư phòng, xung quanh ngồi đầy người, tất cả đều là nhân vật cấp bậc gia lão, trưởng lão, ít nhất cũng là đại thiên tài của Trịnh thị. Lần này, mọi người đều dùng chân nhân tập trung ở đây, không phải chỉ dùng hình chiếu như lần trước. Nhân số mặc dù ít hơn, nhưng tất cả đều thuộc chung một phe phái: người của gia chủ!

Lúc này, ngồi trên ghế chủ vị, Trịnh Hằng rất là xuân phong đắc ý, thế lực được chỉnh hợp, toàn bộ Trịnh gia mất đi đám “sâu mọt” dám đối đầu với mình, toàn gia trên dưới thống nhất. Mắt thấy Trịnh thị một lần nữa sắp hưng thịnh dưới thời mình, Trịnh Hằng dù tâm cảnh mạnh mẽ cũng không tránh khỏi kích động.

- Gia chủ, hiện tại trên dưới Trịnh gia đã dần dần được chỉnh hợp, thế lực tàn dư của Trịnh Biến kẻ nên chết thì chết, kẻ nên tàn thì tàn, kẻ nên bị trục xuất cũng đã bị bức đi. Bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?

- Không vội không vội!

Trịnh Hằng cười tủm tỉm nói:

- Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ chỉnh hợp thế lực. Đợi chúng ta hoàn toàn thống nhất Trịnh gia, bước tiếp theo sẽ điểm quân, toàn lực công phá Lâm Thế Hàn! Hừ! Dám chống đối Trịnh gia chúng ta, không những hắn phải chết, mà toàn bộ những kẻ liên quan đến hắn đều không sống nổi! Khặc khặc, nghe nói trong nhà hắn còn nuôi một nữ nhân, cực kỳ xinh đẹp…

Giọng cười dần trở nên âm hiểm, tàn độc, khiến thủ hạ bên dưới bất giác rùng mình. Lúc này, một người trung niên ngồi rất sát bên người Trịnh Hằng có chút lo lắng nói:

- Gia chủ! Lâm Thế Hàn cùng Lâm Thế Ôn bên kia vẫn như hổ đói rình mồi! Thời thế hiện tại vô cùng cấp bách, không sớm ngày đánh tan bọn chúng, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể bị cắn ngược một miếng!

- Không cần phải lo!

Trịnh Hằng phất phất tay:

- Lâm Thế Hàn có mạnh nữa, thì cũng chỉ là một người, Hắc Phong quân có mạnh, cũng chỉ có một vạn! Hơn nữa, hiện tại chắc hắn còn đang phân vân, không dám tùy tiện động thủ với chúng ta! Không khéo còn đang trù trừ rút quân kìa! Ha ha ha ha ha ha….



Quả như Trịnh Hằng nói.

Trước đó một ngày, Lâm Hàn bất chợt nhận được hai phong thư, một phong thư màu xanh lá, có dấu triện của Lâm gia, vừa nhìn là biết trong tộc gửi tới, một phong thư bên ngoài hoàn toàn trắng toát, không rõ lai lịch.

Chỉ là, sau khi đọc xong nội dung hai phong thư kia, sắc mặt Lâm Hàn dần trở nên khó coi, hoặc có thể nói là… âm trầm chảy ra nước.

Phong thư đầu tiên, liên danh trưởng lão Lâm gia, “lệnh” cho Lâm Hàn ngay lập tức đình chỉ mọi hoạt động tại Thần Tướng chiến quốc! Định danh Nhẫn thuật là thứ bàng môn tà đạo chưa rõ ưu khuyết, chưa hề được kiểm chứng trong thực tế, không được khinh truyền ra ngoài, làm xấu danh dự Lâm gia, xấu danh dự học viện. Ngay lập tức triệu tập Lâm Hàn trở về gia tộc, hoàn tất bàn giao toàn bộ nhẫn thuật cho gia tộc, để tiện nghiên cứu và theo dõi, sau khi được công nhận sẽ cho phép truyền bá ra ngoài.

Đọc xong phong thư này, Lâm Hàn trong lòng bất giác nổi lên một đám lửa. Năm xưa hắn một hai không chịu gia nhập Lâm gia, chẳng phải chính là vì cái thứ chó má gọi là quyền lực này hay sao? Sau đó Lâm Chấn Sơn dần dần khuyên bảo, lại đảm bảo để hắn có thể tự do hoàn toàn, làm việc cho Lâm gia với điều kiện đôi bên cùng có lợi, thêm vào tâm nguyện của cha hắn, Lâm Tuyệt, hắn mới gia nhập vào gia tộc.

Vậy mà bây giờ lại có người trong Lâm gia ra lệnh cho hắn? Còn kiếm lý do chó má gì mà chờ nghiên cứu kiểm chứng trước? Chẳng phải thấy được giá trị của hắn, bắt đầu thèm muốn thứ trong tay hắn hay sao? Sao trước đó, khi hắn chưa hoàn toàn thể hiện được giá trị của nhẫn thuật, đám người này không dùng lý do này ngăn cản hắn?

Còn nữa, tháp nhẫn thuật hắn lưu lại trong học viện còn không đủ hay sao? Chẳng lẽ còn ngại nhiệm vụ khó? Hay là không có người đủ bản lĩnh tranh giành với đám trẻ bình dân đầy tài năng trong học viện?

Càng nghĩ càng tức, Lâm Hàn lần đầu tiên cảm thấy có lẽ mình gia nhập Lâm gia là một sai lầm.

Còn Lâm Chấn Sơn, lão già này rốt cuộc có ý gì? Sao lại để mặc đám chó già này sủa loạn như vậy?

Lần này Lâm Hàn có lẽ trách oan Lâm Chấn Sơn rồi, lúc này lão còn đang bế quan, chuẩn bị một lần đột phá Phản Hư cảnh – Võ Thần tam đẳng, lần trước Tuyết Thiên Lăng đột phá Phản Hư, hiển nhiên đã gây cho lão chấn động, cùng với cảm ngộ rất lớn.

Nếu có Lâm Chấn Sơn ở đó, lượng đám lão già kia có thêm vài cái tay cũng không thể vươn đến người hắn.

Đối với đám lão già ngớ ngẩn này, Lâm Hàn dứt khoát lựa chọn ngó lơ. Ở Lâm gia trước nay hắn chỉ sợ mẹ (sợ đến không dám ho he), kính cha, quý em trai, nể Lâm Chấn Sơn, còn lại đối với hắn đều chỉ là người qua đường, có hay không cũng vậy.

Còn bức thư thứ hai, là bức thư nặc danh đó, Lâm Hàn sau khi xem xong, tâm tình vốn đã chẳng tốt đến đâu càng trở nên bốc hỏa.

- Long Nhiên Thái!

Lâm Hàn trong miệng lẩm bẩm cái tên này, thần sắc vô cùng bình tĩnh, chỉ là, lá thư trong tay hắn đã bị vò thành một đoàn, Lâm Ôn ngồi gần đó chợt thấy rùng mình, hiển nhiên, sát tâm của Lâm Hàn cũng không có bình tĩnh như thần sắc của hắn.

- Đại ca, trong thư nói gì?

Lâm Ôn nhíu mày hỏi.

- Tự xem đi!

Lâm Hàn bực bội vứt lá thư qua, Lâm Ôn sau khi đọc xong, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Một đám lời thừa thãi chó má đọc lướt qua. Nội dung chính của bức thư này chính là khuyên Lâm Hàn không nên vọng động binh đao, vì ổn định khu vực, Trịnh thị không thể sụp đổ. Hắn khuyên Lâm Hàn lui lại một bước, bản thân hắn sẽ không để Lâm Hàn chịu thiệt, toàn bộ phí tổn chiến tranh lần này hắn sẽ chi trả cho Lâm Hàn, ngay cả tiền đền bù cho Trịnh thị cũng sẽ do một tay hắn trù bị.

Nếu Lâm Hàn không đồng ý, vậy thì Long Nhiên Thái sẽ dùng danh nghĩa cửu hoàng tử, bảo hộ lấy Dạ quốc. Một quân đội hung tàn như Hắc Phong quân, không có quyền khống chế một lãnh địa, gây lầm than cho dân chúng Dạ quốc!

Lời lẽ vô cùng ôn hòa, không chút nóng nảy, sát phạt. Nhưng Lâm Hàn đọc xong lại cảm thấy rét lạnh! Long Nhiên Thái! Tốt lắm một Long Nhiên Thái! Việc cấu kết Tà Tông ám sát quân đội ta, ám hại con gái ta còn chưa tính, lần này còn dám một lần nữa dọa dẫm âm ta một đao! Ngươi cho rằng đang nắn quả hồng mềm sao?

Lâm Hàn trước nay cùng Long Nhiên Thái chưa từng gặp mặt, càng đừng nói đến ân oán gì! Tên kia vậy mà ngang nhiên đối phó hắn, coi hắn thành con cờ, muốn chơi thế nào thì chơi, gặp phải ai cũng thấy phẫn hận, càng đừng nói đến Lâm Hàn!

Tâm tư của đám quyền mưu này, Lâm Hàn không hiểu, càng không muốn hiểu. Hắn chỉ hiểu, chọc phải hắn, đối phương chắc chắn không có quả ngon để ăn!

- Đại ca! Vậy tiếp theo chúng ta…

Lâm Ôn có chút trù trừ, hiện tại thế lực khắp nơi gây khó dễ, hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy rất áp lực.

Lâm Hàn có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nói:

- Y như kế hoạch! Mặc xác bọn chúng!

Lâm Ôn há mồm, vốn còn định nói gì, chỉ là, nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Lâm Hàn, lời trong họng thế nào cũng không thốt ra được, cuối cùng cũng chỉ đành bất đắc dĩ rời đi.

Lâm Hàn cứ như vậy lẳng lặng ngồi, vong hình suy nghĩ. Nhưng với tính cách của hắn, mấy suy nghĩ tiêu cực trước sau chẳng trụ được quá hai giờ, tên này vậy mà bất tri bất giác ngủ rồi, khóe miệng còn cười đầy hèn mọn, đồng thời chảy chảy hai dòng nước giãi, nhìn là biết chẳng phải giấc mơ tốt đẹp gì.

Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Hàn đột ngột tỉnh giấc, sợi nước miếng chảy dài tới tận bắp đùi cũng theo đó mà kéo lên đánh “sụt”, cuối cùng bị nuốt xuống ngon lành (>.<). Lâm Hàn lơ mơ nhìn xung quanh, chẳng biết lúc nào, hai bên vai hắn đã được hai bàn tay nhỏ bé, trắng như phấn nhẹ nhàng xoa bóp, mặc dù lực đạo rất nhẹ, rất yếu, nhưng vẫn khiến Lâm Hàn thấy thoải mái vô cùng.

- Cha tỉnh rồi! Hì hì… chắc hẳn mấy hôm nay rất bận nha, Diễm nhi thấy cha ngủ gật như vậy không dưới ba lần rồi.

Tiểu điện hạ Lâm Diễm cười hì hì nói, khiến nội tâm Lâm Hàn trở nên cực kỳ ấm áp. Nhóc con này, còn rất biết quan tâm cha nha, khiến hắn cảm động sắp rơi nước mắt.

Lâm Hàn cười nhẹ ôm lấy Diễm nhi, để nàng ngồi lên đùi mình, hạnh phúc nói:

- Diễm nhi thật ngoan!

- Hì hì… Diễm nhi biết cha mệt! Nhưng mà nghĩ nhiều như vậy cũng không có ích gì nha! Chi bằng cha cùng Diễm nhi ra ngoài chơi, bây giờ đang có một tiết mục rất đặc sắc nha…

Chữ “nha” cuối cùng kéo dài thườn thượt, ngọt như socola… mút dở, khiến Lâm Hàn dở khóc dở cười, không chút do dự đáp ứng:

- Được được, công chúa nhà chúng ta nói gì cha cũng đồng ý.

- Nhưng mà cha phải đáp ứng Diễm nhi một điều kiện!

Diễm nhi cười thần bí, trúc trắc đưa ngón út nhỏ xíu ra.

- Điều kiện gì nha!

Lâm Hàn cười hiền lành.

- Tối nay phải để Diễm nhi ôm cha ngủ, còn phải kể cho Diễm nhi truyện cổ tích…

- Ha ha! Được được!

Lâm Hàn sảng khoái đáp ứng, tâm tình tiêu cực hồi chiều thoáng chốc quét đi hoàn toàn.

Trẻ con là vậy, bất tri bất giác, mỗi hành động đều có thể dùng sự đáng yêu chết người của chúng khiến người lớn gục ngã.

Lâm Hàn không ngoại lệ, cực kỳ sảng khoái nghoéo tay với con gái.

- Thế thì đi thôi! Nhanh nhanh không sắp hết rồi!

Lâm Diễm reo hò một tiếng, tung tăng chạy phía trước, cái đuôi ngựa nhỏ phía sau lắc qua lắc lại, vô cùng đáng yêu, rực rỡ.

Chỉ là, càng đi theo nàng, Lâm Hàn lại càng thấy nghi hoặc, con nhóc này thần sắc lén lút, nhìn trước ngó sau, lại còn dùng ẩn thân thuật núp trái núp phải, giống như làm trộm vậy. Hai cha con lúc này đã ra khỏi doanh trại, Lâm Diễm núp sau một gốc cây lớn, không ngừng quan sát phía trước, thần sắc vô cùng chuyên chú.

- Bé con, rốt cuộc định dẫn cha đi đâu?

Lâm Diễm giật nảy mình, suýt chút nữa thì hét toáng lên. Nhớ ra đó là Lâm Hàn, nàng mới thở phào vỗ vỗ ngực, giận dỗi nói:

- Cha..., cha làm gì mà lén lén lút lút, hù chết Diễm nhi rồi…

Lâm Hàn câm nín… Ai mới là người lén lén lút lút ở đây?

Lâm Hàn vốn còn định hỏi tiếp, chỉ là, Lâm Diễm lại chợt vội vàng ra dấu im lặng, rón ra rón rén đến bên một bụi cỏ, còn không quên kéo hắn qua theo.

Lâm Hàn bị thần sắc nghiêm túc cẩn trọng của bé con này cảm nhiễm, cũng rón ra rón rén bước theo, một bước không rời, còn không quên dùng khí tức tự nhiên của mình che chở khí tức của Diễm nhi.

Chỉ là…

Khi Lâm Diễm một mặt hưng phấn vạch bụi cỏ phía trước ra, Lâm Hàn thoáng chốc thấy hai chân run rẩy một cái, suýt nữa ngã chổng vó ra đất, khóe miệng bị chuột rút nặng, không ngừng giật giật.

Phía trước là một hồ nước nhỏ, khung cảnh khá nên thơ. Nhưng nên thơ nhất vẫn là một mỹ nhân trong hồ, nàng thoải mái bơi lội trong nước, giống như một chú cá nhỏ đang trở về với lòng mẹ. Nàng không lộ mặt, nhưng chỉ cần dáng người ma quỷ, làn da trắng như tuyết cùng mái tóc tím vô cùng đặc trưng kia đã đủ để Lâm Hàn biết nàng là ai rồi.

Lâm Hàn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể không ngừng gào thét trong lòng: “Cái gì thế này? Nhóc con ba tuổi dẫn cha đi… nhìn trộm mẹ tắm rửa? Ông trời ơi! Thế đạo gì thế này? Có còn thiên lý không?”

Trong lúc Lâm Hàn bi thương ngửa mặt thán trời trách đất, Lâm Diễm còn không quên bổ thêm một đao, khiến tiết tháo của hắn, hình tượng anh minh thần võ của hắn thoáng chốc vỡ tan đầy đất:

- Cha! Mau nhìn mau nhìn! Diễm nhi nghe bà cô già nói cha thích nhất nhìn trộm mẹ cả đi tắm, còn rủ bà cô già cùng nhìn không dưới một lần. Lần này dẫn cha đi, quả nhiên đủ kích thích! Hí hí… thế nào? Con gái còn rất tốt với cha nha…

Lâm Hàn lệ rơi đầy mặt, có cảm giác sinh không thể luyến, hoàn toàn bị bại lộ nhân cách trước mặt con gái thân thương.

Lâm Hàn cảm thấy cả người như già đi chục tuổi, bi thương giải thích:

- Không phải cha rủ, là con nhóc kia mấy lần lén lút đi theo cha…

- A… Cũng không khác nhau nha…

Lâm Diễm ngây thơ nói. Sau đó ngay lập tức ngậm miệng, một mặt chăm chú nhìn chằm chằm phía trước.

Lâm Hàn cũng nhìn theo, thoáng chốc hắn hai mắt thỏa sáng, máu mũi chảy dài, có cảm giác thú huyết toàn thân sôi sùng sục.

Chỉ thấy mỹ nhân trong hồ nhẹ nhàng bước lên bờ, thân thể hoàn mỹ từng chút từng chút bại lộ trong không khí, từ hai ngọn núi đầy đặn quyến rũ, đến hai viên ngọc sương hồng hào yêu kiều, đến vòng eo thon nhỏ mềm mại uyển chuyển, rồi cả khu ma lâm màu tím hồng đặc trưng, ẩn giấu đi những điều thần bí đầy mê hoặc phía sau cũng khiến Lâm Hàn gần như bạo tẩu.

Đã một thời gian dài Lâm Hàn không có… ấy. Thời gian mà hắn tách ra với Lê Ân Tĩnh càng dài hơn. Vậy mà gặp lại nhau, nàng hết lần này đến lần khác làm mặt lạnh mặc xác hắn, khiến Lâm Hàn rất là chật vật. Tìm đến Tuyết đại tiên tử, nàng lại hết lần này đến lần khác cho hắn ăn canh bế môn, khuyên hắn nên đi an ủi Ân Tĩnh muội muội trước. Lâm Hàn gần tuần nay chỉ có thể nhìn không thể ăn, dục hỏa nín nhịn gần như sốc lên não rồi.

Hiện giờ nhìn thấy một màn tuyệt mỹ trước mắt, lại thêm tình cảnh lén lút lại càng khiến tên biến thái nào đó thêm hưng phấn, thoáng chốc máu mũi chảy dài, nhỏ tí tách lên mặt cỏ.

Lê Ân Tĩnh linh giác hùng mạnh, ngay lập tức nghe thấy âm thanh lạ. Nàng nhẹ nhàng phất tay, chiếc áo khoác hồng đã nhanh chóng khoác lên người, che đi cảnh xuân bên trong, nàng lạnh lùng quét mắt về hướng hai cha con, lạnh giọng nói:

- Đi ra! Bọn chuột nhắt phương nào lại dám đến trước mặt bản tọa làm càn?

Lâm Hàn biết mình thất thố, đảo đảo tròng mắt, định áp dụng phương án cũ: “Tẩu vi thượng sách”. Nào ngờ nhìn sang bên cạnh, Lâm Diễm chả biết bao giờ đã biến thành khói trắng, khiến Lâm Hàn run rẩy muốn mắng to một tiếng.

Ở nơi phương xa lắm… Lâm Diễm như con cáo nhỏ cười hì hì đắc ý:

- Đã sớm nghe bà cô già nói cha vô cùng giảo hoạt, mỗi lần bị phát hiện là co giò chạy trước để con gái chịu trận, nhiều lần bị mẹ cả giáo huấn. Hì hì, Diễm nhi cũng không có ngốc đến vậy.

Không có người chịu trận, Lâm Hàn biết có trốn cũng không thoát. Thấy sắc mặt Lê Ân Tĩnh ngày càng lạnh, hắn chỉ có thể ôm thái độ lợn chết không sợ nước sôi, mặt dày mày dạn bước ra, lơ ngơ nói:

- À… ừm, tối nay hơi nóng một chút, định ra đây hóng gió…

- Hôm nay trời rất lạnh, nói theo cách của anh là nhiệt độ dưới hai mươi! Cũng chỉ có người vượng hỏa như tôi mới ra đây mà thôi.

Lê Ân Tĩnh lạnh lùng ngắt lời:

- Còn nữa, trước khi nói chuyện, anh lau hết đống máu mũi đi đã.

- A… trăng hôm nay rất đẹp nha…

Lâm Hàn vừa lau máu mũi, cảm thán một câu, vờ vịt ngẩng đầu lên cao. Nào ngờ, trên trời đến cái bóng trăng còn chẳng có, khiến hắn ngớ ngẩn trợn tròn mắt.

Nhìn xuống, thấy Lê Ân Tĩnh vẫn một bộ lạnh lùng nhìn mình, Lâm Hàn đầy đầu ý nghĩ xấu thoáng chốc loạn thành một đoàn. Kiếm cớ không được, hắn dứt khoát chơi trò mặt dày lầy lội, cười bồi nói:

- À… ừm, bà xã! Là thế này nha… anh… rất là nhớ em! Cho nên…

Vừa nói, tên này vừa hèn mọn tiến lên, thuận lợi đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của mỹ nhân. Đổi lại, hắn nhận được một cái nhìn lạnh lùng:

- Buông tay!

- Thôi mà!

- Buông tay!

- Ân Tĩnh ngoan, Ân Tĩnh yêu dấu, chị Ân Tĩnh… tha thứ cho tiểu đệ đi mà… (thêm trăm câu buồn nôn khác)

- Rốt cuộc có buông không?

Lê Ân Tĩnh thần tình càng lạnh thêm, trừng mắt dữ dằn nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Hàn cắn răng, tính khí lại nổi lên, phụng phịu nói:

- Không buông! Có chết cũng không buông! Em nhẫn tâm thì giết anh đi… Oa moa moa… Diễm nhi… ba thương con quá… còn nhỏ mà sắp mồ côi cha rồi…

- Im miệng!

Thấy tên này càng khóc lóc càng thảm thiết, oan ức giống như thị Nở… Lê Ân Tĩnh không chịu nổi quát một tiếng. Quả nhiên, tên này ngay lập tức im bặt, thần tình oan ức nhìn chằm chằm nàng.

Lê Ân Tĩnh cũng không chút nao núng trừng mắt lại. Hai bên trừng nhau cả vài phút, Lâm Hàn mới dè dặt hỏi lại:

- Vậy là… bà xã tha thứ cho anh nha…

- Anh nhìn mặt tôi có giống tha thứ không?

Lê Ân Tĩnh lạnh mặt hỏi lại.

- Ừm… vậy là đã tha thứ rồi!

Lâm Hàn tuyệt nhiên không thèm phân tích sắc mặt bất mãn của Lê Ân Tĩnh, mặc định nhận rằng đó là đã nguôi giận. Còn rất hưng phấn hôn lên má bà xã một cái.

Vô sỉ đến mức này… có thể nói đã đạt đến trình độ thượng thừa.

Lê Ân Tĩnh vẫn lạnh mặt nhìn hắn, Lâm Hàn dường như càng tu luyện thêm về trình độ da mặt, lại lấn thêm một bước thơm lên cái miệng nhỏ của nàng:

- Xin lỗi nè!

Vẫn lạnh mặt.

Lần này không chỉ là hôn thoáng qua, tên này còn được đà cạy ra răng cửa của mỹ nhân, thuận lợi đưa đầu lưỡi vào trong dây dưa không dứt.

Chỉ là…

Vẫn là một mặt lạnh lùng đó.

Lâm Hàn cắn răng, dứt khoát chơi lớn. Lần này không chỉ là hôn, tên này còn hai tay thỏa thích làm bậy, vậy mà luồn tay qua vạt áo khoác của Lê đại tỷ, bên trong không mặc gì, hắn có thể thỏa thích du tẩu, nhẹ nhàng chơi đùa chú thỏ béo mập ẩn mình trong đó.

Lần này… rốt cuộc Lê Ân Tĩnh không để yên nữa, hai má nàng hiện lên vệt ửng đỏ, giãy dụa đẩy hắn ra, tức giận nói:

- Cả ngày chạy ngoài đường, cũng không chịu tắm rửa gì sao? Đầy người hôi hám!

Lâm Hàn sững sờ, ngốc nghếch ngửi ngửi người mình, không có hôi a!

Ây, rốt cuộc hắn linh quang lóe lên, đầu gật như băm tỏi:

- À đúng đúng, đúng là cần đi tắm! Đi, bà xã giúp anh tắm rửa! Ha ha ha ha…

Dứt lời, mặc kệ Lê Ân Tĩnh phản đối, tên này mạnh mẽ bế bổng nàng lên, thuần thục giải khai quần áo hai bên trước khi cùng trầm mình xuống nước.

Ây… người ta gọi đây là phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, còn cảnh tượng dưới con hồ nhỏ kia có lẽ quá dài dòng phức tạp, cần một thước phim 4k nặng vài chục TB mới tả hết, xin lỗi tác giả không giới hạn lại được trong vài ngàn chữ cỏn con này… (x.x)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương