Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
-
Chương 322: Tạm thời giải quyết Hiện ra
Một đám người hung hăng tiến đến, cuối cùng đều ảo não mà về, chưa kể mấy tên của Âu tộc vẫn đang bị Lâm Hàn đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích đằng kia.
Lúc này đã là khoảng mười giờ tối, đã đến lúc tan giờ, học sinh ùa ra từ các phòng học ngày càng nhiều. Thấy cảnh tượng kỳ lạ ngay giữa sân lớn, cả đám học sinh lẫn giáo viên bắt đầu nổi lên máu bát quái, từng đám từng đám tụ lại với nhau bàn tán xôn xao. Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, mặc cho một số giáo viên nghiêm túc muốn đứng ra xua tán đám người cũng không làm gì được.
Đến hiện tại, mọi người đều biết lại có một giáo viên mới tới tên Lâm Hàn, truyền dạy một thứ gọi là nhẫn thuật, thực lực mạnh mẽ phi thường. Danh tiếng của Lâm Hàn nhất thời mạnh mẽ lên vô số lần.
Không giống như Lâm Hàn nghĩ, đội trưởng không hề dẫn hắn tới khu vực nội trú của đội phòng vệ trường. Mà lại dẫn hắn ra khỏi học viện, tiến lên Cửu Long sơn, lần mò trên long đạo đại diện cho Âu tộc!
Qua khoảng mười phút di chuyển nhanh, cuối cùng Lâm Hàn cũng được dẫn tới một tòa kiến trúc đầy uy nghiêm, hoàn toàn được xây dựng bằng chất đá màu trắng cùng thứ kim loại bóng như inox, không những kiên cố, sắc cạnh, mà còn có uy thế như miệng hổ, có thể nuốt trọn cả thiên địa vào bên trong.
Đứng trước tòa kiến trúc cao đến hai mươi mét này, có lẽ ai cũng sẽ có cảm giác mình nhỏ bé, Lâm Hàn cũng có chút như vậy, đến khi bước vào không gian khổng lồ bên trong, cảm giác ấy lại càng thêm mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nheo mắt nhìn lại, Lâm Hàn thoáng chốc cười lạnh nhìn đội trưởng, bởi hắn đã nhìn thấy tấm biển trên cao cùng với ba chữ đầy khí thế: Tài Phán Viện! Tên này vậy mà lại dám dẫn hắn đến tài phán viện?
Bước vào đại sảnh, đập vào mắt Lâm Hàn là những chiếc bàn dài dằng dặc, chia thành từng ô từng ô, mỗi một ô lại có một người ngồi đó làm việc, hầu hết đều là người có tuổi, hoặc có thể nói là người trong bộ dạng lão niên! Nếu không biết đây là tài phán viện, Lâm Hàn chắc còn tưởng là viện dưỡng lão mất.
Lúc này trong đại sảnh có rất nhiều người, số bàn mặc dù lên đến hàng trăm, nhưng vẫn bị người chiếm cứ gần hết. Có học sinh, có giáo viên, thậm chí là “người dân” trong thành Cửu Long cũng xuất hiện. Mặc dù đã là buổi tối, nhưng vẫn đông người như vậy, thử nghĩ nếu là ban ngày…
Aiz… đúng là nơi đâu có người, nơi đó có tranh chấp a! – Lâm Hàn cảm khái.
Trước mỗi bàn đều là cảnh tượng tranh cãi kịch liệt, hoặc là một bên chửi bới, còn một bên ủ rũ cúi đầu, còn những lão nhân kia thì một bộ dạng nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu mới hiểu, thỉnh thoảng lại có một vài lão nhân lên tiếng phân xử gì đó, cuối cùng hoặc là cả hai bên ủ rũ, hoặc cùng vui mừng, hoặc kẻ mừng người lo mà ra về. Nhưng tình trạng chung là không ai dám có ý kiến gì trước phán quyết của lão nhân cả.
Tài phán viện! Trước tiên chính là nơi phân xử tranh chấp trong thành Cửu Long. Nhân viên làm công tác này hầu hết đều là những người có kinh nghiệm sống rất dày, tư cách trọng vọng, mặc dù con đường tu luyện đã dừng lại, nhưng kinh nghiệm xử thế cũng vì vậy mà cao hơn người khác vô số lần. Lại trải qua đặc huấn của tài phán viện, có thể đảm bảo việc phân xử của bọn họ là công bằng nhất.
Đương nhiên, cũng không phải mọi việc đều có thể giải quyết êm thấm! Có những việc, còn cần cơ cấu cao hơn của tài phán viện nhúng tay, sử dụng vũ lực tuyệt cường mới có thể giải quyết.
Lâm Hàn gật đầu một cái, trong lòng âm thầm tán dương! Ít nhất, tài phán viện cũng có thể giải quyết được đại đa số tranh chấp, miễn đi rất nhiều tranh đấu trong thành Cửu Long. Nếu không, thành Cửu Long cũng sẽ không có được vẻ ngoài an bình như bây giờ.
Đi theo đội trưởng, Lâm Hàn xuyên qua đại sảnh, tiến về phía hậu viện! Nơi này là một vườn hoa rộng lớn, khắp nơi tràn ngập cỏ xanh và các loại hoa đầy màu sắc, hương thơm.
Ba phía vườn hoa này là từng gian kiến trúc với thiết kế và màu sắc khác nhau, Lâm Hàn nhìn hoa cả mắt cũng không phân biệt được hỗ nào với chỗ nào, có lẽ cũng chỉ có nhân viên mới biết rõ nội tình bên trong a!
Lâm Hàn dù hơi mờ mịt một tý, nhưng vẫn có thể quan sát ra được một nơi, đó là một căn hầm nằm dưới nền đất của vườn hoa này. Đó là một nơi tràn ngập tối tăm và hắc ám. Hắn có thể nhìn thấy cảnh đội phòng vệ đang dùng hình tra tấn phạm nhân. Không… Hắn nhớ rằng đội phòng vệ mặc dù có quyền bắt người, tra khảo, nhưng không có quyền tra tấn mới đúng! Dù sao học viện Cửu Long là nơi tôn vinh tri thức, làm sao có thể để những thứ dã man như vậy lên mặt bàn được?
Quan sát kỹ lại, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng hơn, không phải trong phòng hầm ngầm nào cũng có việc tra tấn, chỉ là số ít mà thôi! Hầu hết phòng đều là nơi giam giữ, hoặc là tra hỏi thẩm vấn là chủ yếu, có mấy phần giống đồn cảnh sát kiếp trước! Xem ra, học viện Cửu Long đúng là rất văn minh. Chỉ là… những góc khuất thế này vẫn không thể nào hoàn toàn triệt tiêu được!
Dù sao, việc tra tấn phạm nhân, ép cung khai đã nằm trong hàng vạn năm lịch sử của học viện, đâu phải chỉ mấy trăm năm cải cách là có thể hoàn toàn xóa nhòa mọi thứ?
Lúc này, đội trưởng giống như đang âm thầm ra ám hiệu gì đó, Lâm Hàn biết nhưng mặc kệ, chỉ một lúc sau, một người thanh niên trẻ tuổi mang sắc mặt nghiêm nghị bước tới, tràn ngập uy nghiêm nhìn sáu người mặt mũi sưng húp trở về.
- Xảy ra chuyện gì?
Người thanh niên trầm giọng hỏi, giống như hỏi sáu người kia, nhưng hình như cũng là hỏi Lâm Hàn.
Đội trưởng vốn định há mồm lên tiếng, thêm mắm dặm muối kể tội Lâm Hàn, nhưng rất tiếc, làm một người luôn thích chiếm cứ chủ động, Lâm Hàn nào có để cho hắn toại nguyện?
Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào thanh niên này, nghiêm túc nói:
- Đám này là thủ hạ của ngươi?
Thanh niên kia nhíu mày:
- Đúng vậy!
- Là ngươi để bọn chúng hành sự thiếu công minh như vậy? Thấy việc bất thường ngoảnh mặt làm ngơ, đến khi kẻ gây án bị nạn nhân đánh bại thì lại nhảy ra đổi trắng thay đen, trợ trụ vi ngược?
Thanh niên kia hơi sửng sốt một chút, sắc mặt trầm xuống hỏi sáu người kia:
- Hắn nói thật?
Đội trưởng đảo đảo tròng mắt, dường như định suy tính cái gì đó. Thấy vậy, sắc mặt thanh niên càng trở nên khó coi quát:
- Đinh Vĩ! Đến giờ phút này mà ngươi vẫn còn định giảo biện nữa hay sao?
Thấy sắc mặt trưởng quan càng ngày càng trở nên lạnh, Đinh Vĩ cũng thấy hoảng hồn một trận, cuống cuồng giải thích:
- Trưởng quan! Không phải như vậy! Đây là chuyện riêng của Âu tộc, là Âu Dương công tử phái bọn người Âu Tuấn đi giải quyết, nhưng tên này không biết sống chết muốn xen vào chuyện người khác! Thuộc hạ…
- Câm miệng!
Trưởng quan giận dữ quát lên, khiến Đinh Vĩ không thể không ngậm miệng.
- Đinh Vĩ! Ta nể tình trước đây chúng ta từng là anh em bạn bè chung một lớp, sau thấy ngươi mặc dù có thực lực, lại bị người khác chèn ép không ngóc đầu lên được, nên mới tạo cho ngươi một cơ hội tiến vào đội phòng vệ! Chỉ cần ngươi làm việc cho tốt, với thực lực của ngươi còn cần gì ở cái chốn tạp nham kia luồn cúi kẻ khác? Nhưng… ngươi khiến cho ta quá thất vọng!
Thanh niên một mặt căm tức chỉ vào mũi Đinh Vĩ mắng. Lâm Hàn đứng một bên, chỉ trầm mặc không nói.
Qua một lúc, thanh niên mới ngưng mắng Đinh Vĩ, quay sang nghiêm túc chào Lâm Hàn một cái, nói:
- Thầy Lâm Hàn, rất xin lỗi vì thủ hạ của tôi công tác không nghiêm, làm ảnh hưởng đến việc dạy học của thầy! Uy Đức tôi ở đây xin phép được thay mặt họ tạ lỗi thầy Lâm Hàn! Còn cám ơn thầy Lâm hạ thủ lưu tình, việc sau này, cứ giao cho tôi giải quyết là được rồi!
- Ồ!
Lâm Hàn lé mắt nhìn Uy Đức một cái, họ Uy sao? Tu vi cũng không tệ, mới chừng hai mươi ba tuổi, đã là Pháp Thánh, mặc dù cũng chỉ là cấp một, căn cơ còn chưa vững, nhưng như vậy đã là quá nổi bật so với cùng thế hệ rồi!
Mỗi một người bước vào cấp thánh trước hai mươi lăm tuổi, người nào mà không phải tuyệt đỉnh thiên tài, có thể hùng bá một phương?
Mặc dù Lâm Hàn đang sinh hoạt trong một thế lực lớn nhất đại lục, thiên tài như vậy xuất hiện nhan nhản, lộ ra có chút không đáng giá, nhưng hắn cũng không phải thiếu hiểu biết! Ở những nơi khác, một cường giả như vậy đủ để người ta tôn sùng như thánh, trở thành Thánh giả danh phù kỳ thực rồi!
Nhếch mép một cái, Lâm Hàn cũng lười truy cứu thêm, có một số việc, hắn thừa hiểu không đơn giản như vậy, nhưng hắn không thích nhúng tay vào, bởi vì như vậy không cần thiết!
Chỉ là, Uy Đức này rất thông minh! Hành sự cũng cực kỳ đúng mực! Lâm Hàn không khỏi cảm khái: Thiên Tài a, quả nhiên không tên nào là đèn cạn dầu! Loại thiên tài võ lực mà đầu óc ngu si, có lẽ chỉ là số ít mà thôi, đã hiếm càng thêm hiếm!
- Họ Uy sao? Ta có cảm giác giống như chúng ta biết nhau từ trước thì phải.
Lâm Hàn cười cười như tán dóc một câu.
- Đại danh của thầy Lâm như sấm bên tai, không dám không biết! Còn mong sau này thầy Lâm chiếu cố thêm, nếu khi dạy học có bất cứ sự cố gì, cứ đến tìm ta! Chuyện lớn không dám chắc, nhưng nếu có tên đui mù nào dám phạm quy, làm ảnh hưởng đến thầy Lâm, ta chắc chắn sẽ đứng ra xử lý bọn chúng theo đúng quy định!
Uy Đức trịnh trọng nói.
- Ồ! Vậy thì ta ở đây cảm ơn Uy trưởng quan trước!
Lâm Hàn cười tươi đáp, dứt khoát xoay người rời đi, không quên bỏ lại một câu:
- Còn mong Uy trưởng quan sau này làm việc công chính như bây giờ! Đừng để chuyện riêng ảnh hưởng đến chuyện công như vậy! Mọi chuyện lúc nào cũng có nhân có quả, kẻ gây chuyện chắc chắn phải phạt nặng, chỉ có tìm ra nguyên nhân chính xác, xử lý kẻ đầu sỏ mới có thể giúp cái học viện này thực sự yên bình được!
Nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi, sắc mặt Uy Đức vẫn nghiêm nghị như vậy, chưa hề biến đổi. Nhìn Đinh Vĩ dường như vẫn không phục, vùng vằng đứng dậy, Uy Đức cười lạnh một tiếng:
- Sao? Còn không phục? Ta phải nói rõ một chuyện, vừa rồi ta đã giúp ngươi, đừng có không biết tốt xấu!
Đinh Vĩ cảm thấy có chút bị xúc phạm, nhưng vẫn cố kềm chế nói:
- Cứu ta? Cứu ta thế nào? Ngay trước mặt kẻ thù sỉ nhục ta, ngươi cho rằng như vậy là giúp ta?
- Kẻ thù?
Uy Đức bật cười:
- Xin nhờ! Ngươi cũng nên nhìn lại mình, mặc dù so với đám còn lại trong lớp, ngươi coi như rất xuất sắc, nhưng còn chưa xứng làm kẻ thù của hắn! Ngươi có biết hắn là ai không? Đừng nói đến hậu trường phía sau, chính bản thân hắn cũng chỉ cần thổi một cái là ngươi tan thành cát bụi rồi! Ngay cả ta, đắc tội hắn chắc chắn cũng sẽ rất bi thảm!
- Hắn là ai?
Đinh Vĩ cũng nghe ra mùi vị không đúng, trán có chút toát mồ hôi hỏi Uy Đức.
- Hắn a… nhị thiếu gia Lâm gia, thực lực tại Lâm gia chỉ đứng dưới Lâm Thế Tuyền… à không, có lẽ còn là trên Lâm Thế Tuyền một bậc, một mình hắn đủ sức để vừa cười nói vừa vùi dập tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão Lâm gia! Quan trọng nhất, hắn là người mà đại tiểu thư Uy gia chúng ta thích! Có cho ta mười cái lá gan cũng không dám chọc tới hắn, ngươi cũng không phải không biết tính tình của bà cô kia!
Uy Đức có phần cười cợt nhìn sắc mặt ngày càng tái của Đinh Vĩ.
- Sao? Biết sợ rồi chứ? Nhưng chúc mừng ngươi, tính cách của Lâm Hàn ta cũng hiểu một chút, hắn không phải là kẻ thích lo chuyện bao đồng, cũng không phải là kẻ thích giải quyết mọi chuyện một cách rùm beng, đuổi cùng giết tận! Những chuyện biểu hiện ra ngoài mặt, hắn sẽ trực tiếp giải quyết trên mặt bàn, những chuyện ngấm ngầm trong bóng tối, hắn sẽ dùng thủ đoạn lặng lẽ để giải quyết! Hôm nay ngươi trực tiếp đắc tội hắn, nếu hắn đã bỏ qua cho ngươi, vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa rồi!
- Thật?
Đinh Vĩ có chút không tin, chẳng phải càng là cường giả, càng trọng mặt mũi, càng thù dai sao?
- Đương nhiên là thật! Nhưng chuyện hôm nay cũng là một bài học cho ngươi, lời vừa nãy ta cũng không phải nói suông! Sau này làm việc phải tuyệt đối công chính, việc tư thì lấy tư cách cá nhân giải quyết, tuyệt đối không được lạm dụng thân phận phòng vệ đội, hiểu chưa?
- Nhưng mà… chuyện hôm nay là do Âu Dương …
Đinh Vĩ vẫn muốn nói gì đó.
- Ta biết!
Uy Đức chặn lại:
- Âu Dương ta cũng hiểu, tên ngụy quân tử đó không phải là dạng người thích phạm quy làm việc. Chắc hẳn là do hai tên thủ hạ ngu xuẩn của hắn tự tác chủ trương. Ngươi vậy mà cũng vào hùa với chúng?
-Ta nhắc lại cho ngươi một lần, nơi này là chốn ngọa hổ tàng long! Mặc dù buổi tối này có rất ít cao thủ lộ diện, nhưng không phải không có. Đừng có cho rằng thân phận đội trưởng của ngươi là có thể tác oai tác quái! Từ nay về sau, phải làm đúng theo quy tắc, lúc đó dù có đắc tội lão quái vật nào đó ta vẫn có thể chống lưng cho ngươi! Nhưng nếu ngươi phạm quy dù chỉ một lần nữa, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình!
Nói đến cuối, sắc mặt Uy Đức đã trở nên nghiêm nghị đầy lạnh giá, khiến Đinh Vĩ bất giác hơi run lên, da nổi một tầng gai ốc. Trước đó hắn không hiểu, rõ ràng Uy Đức và Âu Dương là người cùng phe, cùng giúp nhau tranh đoạt lợi ích, vì sao phải giúp người ngoài, nhưng bây giờ hắn hiểu, có những khi, nguyên tắc mới là quan trọng nhất, mới là chính đạo nhất để bảo vệ bản thân!
Từ đó về sau, Đinh Vĩ dần dà ngày càng trở nên công chính, vậy mà xác thực trở thành một đời viện trưởng viện tài phán.
Nếu Uy Đức mà biết, không biết có bật cười khổ sở không. Mấy lời hôm nay hắn nói cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi. Trên thực tế, nếu hắn là Đinh Vĩ, có lẽ hắn cũng sẽ làm giống họ Đinh! Hắn nhún nhường Lâm Hàn, chẳng qua là vì uy thế người ta lớn hơn, đối đầu với Lâm Hàn, tuyệt đối là trăm hại không có một lợi.
Chung quy lại, Uy Đức cũng chỉ là tiểu nhân giống Đinh Vĩ mà thôi! Điểm mà hắn hơn Đinh Vĩ, chỉ có thực lực, cùng ánh mắt, không hơn!
Lâm Hàn cũng nhìn ra điều ấy, nhưng hắn không nói gì. Hắn biết, người trên đời này hầu hết đều vậy, Uy Đức hơn người ở chỗ hắn biết trời cao đất rộng, biết kiềm chế mình, vậy là đủ rồi! Đối với một người chấp pháp, biết kiềm chế mình chính là thứ quan trọng hàng đầu!
Còn chuyện sau này, ai mà biết được? Dù sao Lâm Hàn cũng không sợ Uy Đức hay Đinh Vĩ làm càn, đến lúc đó nhất thể tiêu diệt bọn chúng, lôi thằng to đầu hơn ra xử là được!
Lâm Hàn thích nhất là dẫn người đi tố cáo với cấp trên của chúng! Giống như dẫn đám trẻ hư về gặp phụ huynh, khà khà… cảm giác mượn chuyện thằng nhỏ đè đầu thằng to ra mắng mới kích thích biết mấy!
Lúc này đã là khoảng mười giờ tối, đã đến lúc tan giờ, học sinh ùa ra từ các phòng học ngày càng nhiều. Thấy cảnh tượng kỳ lạ ngay giữa sân lớn, cả đám học sinh lẫn giáo viên bắt đầu nổi lên máu bát quái, từng đám từng đám tụ lại với nhau bàn tán xôn xao. Cứ như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, mặc cho một số giáo viên nghiêm túc muốn đứng ra xua tán đám người cũng không làm gì được.
Đến hiện tại, mọi người đều biết lại có một giáo viên mới tới tên Lâm Hàn, truyền dạy một thứ gọi là nhẫn thuật, thực lực mạnh mẽ phi thường. Danh tiếng của Lâm Hàn nhất thời mạnh mẽ lên vô số lần.
Không giống như Lâm Hàn nghĩ, đội trưởng không hề dẫn hắn tới khu vực nội trú của đội phòng vệ trường. Mà lại dẫn hắn ra khỏi học viện, tiến lên Cửu Long sơn, lần mò trên long đạo đại diện cho Âu tộc!
Qua khoảng mười phút di chuyển nhanh, cuối cùng Lâm Hàn cũng được dẫn tới một tòa kiến trúc đầy uy nghiêm, hoàn toàn được xây dựng bằng chất đá màu trắng cùng thứ kim loại bóng như inox, không những kiên cố, sắc cạnh, mà còn có uy thế như miệng hổ, có thể nuốt trọn cả thiên địa vào bên trong.
Đứng trước tòa kiến trúc cao đến hai mươi mét này, có lẽ ai cũng sẽ có cảm giác mình nhỏ bé, Lâm Hàn cũng có chút như vậy, đến khi bước vào không gian khổng lồ bên trong, cảm giác ấy lại càng thêm mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nheo mắt nhìn lại, Lâm Hàn thoáng chốc cười lạnh nhìn đội trưởng, bởi hắn đã nhìn thấy tấm biển trên cao cùng với ba chữ đầy khí thế: Tài Phán Viện! Tên này vậy mà lại dám dẫn hắn đến tài phán viện?
Bước vào đại sảnh, đập vào mắt Lâm Hàn là những chiếc bàn dài dằng dặc, chia thành từng ô từng ô, mỗi một ô lại có một người ngồi đó làm việc, hầu hết đều là người có tuổi, hoặc có thể nói là người trong bộ dạng lão niên! Nếu không biết đây là tài phán viện, Lâm Hàn chắc còn tưởng là viện dưỡng lão mất.
Lúc này trong đại sảnh có rất nhiều người, số bàn mặc dù lên đến hàng trăm, nhưng vẫn bị người chiếm cứ gần hết. Có học sinh, có giáo viên, thậm chí là “người dân” trong thành Cửu Long cũng xuất hiện. Mặc dù đã là buổi tối, nhưng vẫn đông người như vậy, thử nghĩ nếu là ban ngày…
Aiz… đúng là nơi đâu có người, nơi đó có tranh chấp a! – Lâm Hàn cảm khái.
Trước mỗi bàn đều là cảnh tượng tranh cãi kịch liệt, hoặc là một bên chửi bới, còn một bên ủ rũ cúi đầu, còn những lão nhân kia thì một bộ dạng nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu mới hiểu, thỉnh thoảng lại có một vài lão nhân lên tiếng phân xử gì đó, cuối cùng hoặc là cả hai bên ủ rũ, hoặc cùng vui mừng, hoặc kẻ mừng người lo mà ra về. Nhưng tình trạng chung là không ai dám có ý kiến gì trước phán quyết của lão nhân cả.
Tài phán viện! Trước tiên chính là nơi phân xử tranh chấp trong thành Cửu Long. Nhân viên làm công tác này hầu hết đều là những người có kinh nghiệm sống rất dày, tư cách trọng vọng, mặc dù con đường tu luyện đã dừng lại, nhưng kinh nghiệm xử thế cũng vì vậy mà cao hơn người khác vô số lần. Lại trải qua đặc huấn của tài phán viện, có thể đảm bảo việc phân xử của bọn họ là công bằng nhất.
Đương nhiên, cũng không phải mọi việc đều có thể giải quyết êm thấm! Có những việc, còn cần cơ cấu cao hơn của tài phán viện nhúng tay, sử dụng vũ lực tuyệt cường mới có thể giải quyết.
Lâm Hàn gật đầu một cái, trong lòng âm thầm tán dương! Ít nhất, tài phán viện cũng có thể giải quyết được đại đa số tranh chấp, miễn đi rất nhiều tranh đấu trong thành Cửu Long. Nếu không, thành Cửu Long cũng sẽ không có được vẻ ngoài an bình như bây giờ.
Đi theo đội trưởng, Lâm Hàn xuyên qua đại sảnh, tiến về phía hậu viện! Nơi này là một vườn hoa rộng lớn, khắp nơi tràn ngập cỏ xanh và các loại hoa đầy màu sắc, hương thơm.
Ba phía vườn hoa này là từng gian kiến trúc với thiết kế và màu sắc khác nhau, Lâm Hàn nhìn hoa cả mắt cũng không phân biệt được hỗ nào với chỗ nào, có lẽ cũng chỉ có nhân viên mới biết rõ nội tình bên trong a!
Lâm Hàn dù hơi mờ mịt một tý, nhưng vẫn có thể quan sát ra được một nơi, đó là một căn hầm nằm dưới nền đất của vườn hoa này. Đó là một nơi tràn ngập tối tăm và hắc ám. Hắn có thể nhìn thấy cảnh đội phòng vệ đang dùng hình tra tấn phạm nhân. Không… Hắn nhớ rằng đội phòng vệ mặc dù có quyền bắt người, tra khảo, nhưng không có quyền tra tấn mới đúng! Dù sao học viện Cửu Long là nơi tôn vinh tri thức, làm sao có thể để những thứ dã man như vậy lên mặt bàn được?
Quan sát kỹ lại, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng hơn, không phải trong phòng hầm ngầm nào cũng có việc tra tấn, chỉ là số ít mà thôi! Hầu hết phòng đều là nơi giam giữ, hoặc là tra hỏi thẩm vấn là chủ yếu, có mấy phần giống đồn cảnh sát kiếp trước! Xem ra, học viện Cửu Long đúng là rất văn minh. Chỉ là… những góc khuất thế này vẫn không thể nào hoàn toàn triệt tiêu được!
Dù sao, việc tra tấn phạm nhân, ép cung khai đã nằm trong hàng vạn năm lịch sử của học viện, đâu phải chỉ mấy trăm năm cải cách là có thể hoàn toàn xóa nhòa mọi thứ?
Lúc này, đội trưởng giống như đang âm thầm ra ám hiệu gì đó, Lâm Hàn biết nhưng mặc kệ, chỉ một lúc sau, một người thanh niên trẻ tuổi mang sắc mặt nghiêm nghị bước tới, tràn ngập uy nghiêm nhìn sáu người mặt mũi sưng húp trở về.
- Xảy ra chuyện gì?
Người thanh niên trầm giọng hỏi, giống như hỏi sáu người kia, nhưng hình như cũng là hỏi Lâm Hàn.
Đội trưởng vốn định há mồm lên tiếng, thêm mắm dặm muối kể tội Lâm Hàn, nhưng rất tiếc, làm một người luôn thích chiếm cứ chủ động, Lâm Hàn nào có để cho hắn toại nguyện?
Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào thanh niên này, nghiêm túc nói:
- Đám này là thủ hạ của ngươi?
Thanh niên kia nhíu mày:
- Đúng vậy!
- Là ngươi để bọn chúng hành sự thiếu công minh như vậy? Thấy việc bất thường ngoảnh mặt làm ngơ, đến khi kẻ gây án bị nạn nhân đánh bại thì lại nhảy ra đổi trắng thay đen, trợ trụ vi ngược?
Thanh niên kia hơi sửng sốt một chút, sắc mặt trầm xuống hỏi sáu người kia:
- Hắn nói thật?
Đội trưởng đảo đảo tròng mắt, dường như định suy tính cái gì đó. Thấy vậy, sắc mặt thanh niên càng trở nên khó coi quát:
- Đinh Vĩ! Đến giờ phút này mà ngươi vẫn còn định giảo biện nữa hay sao?
Thấy sắc mặt trưởng quan càng ngày càng trở nên lạnh, Đinh Vĩ cũng thấy hoảng hồn một trận, cuống cuồng giải thích:
- Trưởng quan! Không phải như vậy! Đây là chuyện riêng của Âu tộc, là Âu Dương công tử phái bọn người Âu Tuấn đi giải quyết, nhưng tên này không biết sống chết muốn xen vào chuyện người khác! Thuộc hạ…
- Câm miệng!
Trưởng quan giận dữ quát lên, khiến Đinh Vĩ không thể không ngậm miệng.
- Đinh Vĩ! Ta nể tình trước đây chúng ta từng là anh em bạn bè chung một lớp, sau thấy ngươi mặc dù có thực lực, lại bị người khác chèn ép không ngóc đầu lên được, nên mới tạo cho ngươi một cơ hội tiến vào đội phòng vệ! Chỉ cần ngươi làm việc cho tốt, với thực lực của ngươi còn cần gì ở cái chốn tạp nham kia luồn cúi kẻ khác? Nhưng… ngươi khiến cho ta quá thất vọng!
Thanh niên một mặt căm tức chỉ vào mũi Đinh Vĩ mắng. Lâm Hàn đứng một bên, chỉ trầm mặc không nói.
Qua một lúc, thanh niên mới ngưng mắng Đinh Vĩ, quay sang nghiêm túc chào Lâm Hàn một cái, nói:
- Thầy Lâm Hàn, rất xin lỗi vì thủ hạ của tôi công tác không nghiêm, làm ảnh hưởng đến việc dạy học của thầy! Uy Đức tôi ở đây xin phép được thay mặt họ tạ lỗi thầy Lâm Hàn! Còn cám ơn thầy Lâm hạ thủ lưu tình, việc sau này, cứ giao cho tôi giải quyết là được rồi!
- Ồ!
Lâm Hàn lé mắt nhìn Uy Đức một cái, họ Uy sao? Tu vi cũng không tệ, mới chừng hai mươi ba tuổi, đã là Pháp Thánh, mặc dù cũng chỉ là cấp một, căn cơ còn chưa vững, nhưng như vậy đã là quá nổi bật so với cùng thế hệ rồi!
Mỗi một người bước vào cấp thánh trước hai mươi lăm tuổi, người nào mà không phải tuyệt đỉnh thiên tài, có thể hùng bá một phương?
Mặc dù Lâm Hàn đang sinh hoạt trong một thế lực lớn nhất đại lục, thiên tài như vậy xuất hiện nhan nhản, lộ ra có chút không đáng giá, nhưng hắn cũng không phải thiếu hiểu biết! Ở những nơi khác, một cường giả như vậy đủ để người ta tôn sùng như thánh, trở thành Thánh giả danh phù kỳ thực rồi!
Nhếch mép một cái, Lâm Hàn cũng lười truy cứu thêm, có một số việc, hắn thừa hiểu không đơn giản như vậy, nhưng hắn không thích nhúng tay vào, bởi vì như vậy không cần thiết!
Chỉ là, Uy Đức này rất thông minh! Hành sự cũng cực kỳ đúng mực! Lâm Hàn không khỏi cảm khái: Thiên Tài a, quả nhiên không tên nào là đèn cạn dầu! Loại thiên tài võ lực mà đầu óc ngu si, có lẽ chỉ là số ít mà thôi, đã hiếm càng thêm hiếm!
- Họ Uy sao? Ta có cảm giác giống như chúng ta biết nhau từ trước thì phải.
Lâm Hàn cười cười như tán dóc một câu.
- Đại danh của thầy Lâm như sấm bên tai, không dám không biết! Còn mong sau này thầy Lâm chiếu cố thêm, nếu khi dạy học có bất cứ sự cố gì, cứ đến tìm ta! Chuyện lớn không dám chắc, nhưng nếu có tên đui mù nào dám phạm quy, làm ảnh hưởng đến thầy Lâm, ta chắc chắn sẽ đứng ra xử lý bọn chúng theo đúng quy định!
Uy Đức trịnh trọng nói.
- Ồ! Vậy thì ta ở đây cảm ơn Uy trưởng quan trước!
Lâm Hàn cười tươi đáp, dứt khoát xoay người rời đi, không quên bỏ lại một câu:
- Còn mong Uy trưởng quan sau này làm việc công chính như bây giờ! Đừng để chuyện riêng ảnh hưởng đến chuyện công như vậy! Mọi chuyện lúc nào cũng có nhân có quả, kẻ gây chuyện chắc chắn phải phạt nặng, chỉ có tìm ra nguyên nhân chính xác, xử lý kẻ đầu sỏ mới có thể giúp cái học viện này thực sự yên bình được!
Nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi, sắc mặt Uy Đức vẫn nghiêm nghị như vậy, chưa hề biến đổi. Nhìn Đinh Vĩ dường như vẫn không phục, vùng vằng đứng dậy, Uy Đức cười lạnh một tiếng:
- Sao? Còn không phục? Ta phải nói rõ một chuyện, vừa rồi ta đã giúp ngươi, đừng có không biết tốt xấu!
Đinh Vĩ cảm thấy có chút bị xúc phạm, nhưng vẫn cố kềm chế nói:
- Cứu ta? Cứu ta thế nào? Ngay trước mặt kẻ thù sỉ nhục ta, ngươi cho rằng như vậy là giúp ta?
- Kẻ thù?
Uy Đức bật cười:
- Xin nhờ! Ngươi cũng nên nhìn lại mình, mặc dù so với đám còn lại trong lớp, ngươi coi như rất xuất sắc, nhưng còn chưa xứng làm kẻ thù của hắn! Ngươi có biết hắn là ai không? Đừng nói đến hậu trường phía sau, chính bản thân hắn cũng chỉ cần thổi một cái là ngươi tan thành cát bụi rồi! Ngay cả ta, đắc tội hắn chắc chắn cũng sẽ rất bi thảm!
- Hắn là ai?
Đinh Vĩ cũng nghe ra mùi vị không đúng, trán có chút toát mồ hôi hỏi Uy Đức.
- Hắn a… nhị thiếu gia Lâm gia, thực lực tại Lâm gia chỉ đứng dưới Lâm Thế Tuyền… à không, có lẽ còn là trên Lâm Thế Tuyền một bậc, một mình hắn đủ sức để vừa cười nói vừa vùi dập tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão Lâm gia! Quan trọng nhất, hắn là người mà đại tiểu thư Uy gia chúng ta thích! Có cho ta mười cái lá gan cũng không dám chọc tới hắn, ngươi cũng không phải không biết tính tình của bà cô kia!
Uy Đức có phần cười cợt nhìn sắc mặt ngày càng tái của Đinh Vĩ.
- Sao? Biết sợ rồi chứ? Nhưng chúc mừng ngươi, tính cách của Lâm Hàn ta cũng hiểu một chút, hắn không phải là kẻ thích lo chuyện bao đồng, cũng không phải là kẻ thích giải quyết mọi chuyện một cách rùm beng, đuổi cùng giết tận! Những chuyện biểu hiện ra ngoài mặt, hắn sẽ trực tiếp giải quyết trên mặt bàn, những chuyện ngấm ngầm trong bóng tối, hắn sẽ dùng thủ đoạn lặng lẽ để giải quyết! Hôm nay ngươi trực tiếp đắc tội hắn, nếu hắn đã bỏ qua cho ngươi, vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa rồi!
- Thật?
Đinh Vĩ có chút không tin, chẳng phải càng là cường giả, càng trọng mặt mũi, càng thù dai sao?
- Đương nhiên là thật! Nhưng chuyện hôm nay cũng là một bài học cho ngươi, lời vừa nãy ta cũng không phải nói suông! Sau này làm việc phải tuyệt đối công chính, việc tư thì lấy tư cách cá nhân giải quyết, tuyệt đối không được lạm dụng thân phận phòng vệ đội, hiểu chưa?
- Nhưng mà… chuyện hôm nay là do Âu Dương …
Đinh Vĩ vẫn muốn nói gì đó.
- Ta biết!
Uy Đức chặn lại:
- Âu Dương ta cũng hiểu, tên ngụy quân tử đó không phải là dạng người thích phạm quy làm việc. Chắc hẳn là do hai tên thủ hạ ngu xuẩn của hắn tự tác chủ trương. Ngươi vậy mà cũng vào hùa với chúng?
-Ta nhắc lại cho ngươi một lần, nơi này là chốn ngọa hổ tàng long! Mặc dù buổi tối này có rất ít cao thủ lộ diện, nhưng không phải không có. Đừng có cho rằng thân phận đội trưởng của ngươi là có thể tác oai tác quái! Từ nay về sau, phải làm đúng theo quy tắc, lúc đó dù có đắc tội lão quái vật nào đó ta vẫn có thể chống lưng cho ngươi! Nhưng nếu ngươi phạm quy dù chỉ một lần nữa, vậy thì đừng trách ta trở mặt vô tình!
Nói đến cuối, sắc mặt Uy Đức đã trở nên nghiêm nghị đầy lạnh giá, khiến Đinh Vĩ bất giác hơi run lên, da nổi một tầng gai ốc. Trước đó hắn không hiểu, rõ ràng Uy Đức và Âu Dương là người cùng phe, cùng giúp nhau tranh đoạt lợi ích, vì sao phải giúp người ngoài, nhưng bây giờ hắn hiểu, có những khi, nguyên tắc mới là quan trọng nhất, mới là chính đạo nhất để bảo vệ bản thân!
Từ đó về sau, Đinh Vĩ dần dà ngày càng trở nên công chính, vậy mà xác thực trở thành một đời viện trưởng viện tài phán.
Nếu Uy Đức mà biết, không biết có bật cười khổ sở không. Mấy lời hôm nay hắn nói cũng chỉ là ngoài miệng mà thôi. Trên thực tế, nếu hắn là Đinh Vĩ, có lẽ hắn cũng sẽ làm giống họ Đinh! Hắn nhún nhường Lâm Hàn, chẳng qua là vì uy thế người ta lớn hơn, đối đầu với Lâm Hàn, tuyệt đối là trăm hại không có một lợi.
Chung quy lại, Uy Đức cũng chỉ là tiểu nhân giống Đinh Vĩ mà thôi! Điểm mà hắn hơn Đinh Vĩ, chỉ có thực lực, cùng ánh mắt, không hơn!
Lâm Hàn cũng nhìn ra điều ấy, nhưng hắn không nói gì. Hắn biết, người trên đời này hầu hết đều vậy, Uy Đức hơn người ở chỗ hắn biết trời cao đất rộng, biết kiềm chế mình, vậy là đủ rồi! Đối với một người chấp pháp, biết kiềm chế mình chính là thứ quan trọng hàng đầu!
Còn chuyện sau này, ai mà biết được? Dù sao Lâm Hàn cũng không sợ Uy Đức hay Đinh Vĩ làm càn, đến lúc đó nhất thể tiêu diệt bọn chúng, lôi thằng to đầu hơn ra xử là được!
Lâm Hàn thích nhất là dẫn người đi tố cáo với cấp trên của chúng! Giống như dẫn đám trẻ hư về gặp phụ huynh, khà khà… cảm giác mượn chuyện thằng nhỏ đè đầu thằng to ra mắng mới kích thích biết mấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook