Nhàn Thê Tà Phu
-
Quyển 1 - Chương 5: Giáo chủ giá lâm
"Đó chẳng phải là còn phải từng bước từng bước xử lý?" Mộ Dung Vân Thư hỏi thật sự hàm súc.
Hoa Lăng Thiên vẻ mặt hắc tuyến, biểu muội này nha, thật sự là lời nói không sợ người ta không chết. "Muội có thể cho chính bọn họ tự giải quyết." Kỳ thật hoàng cung hẳn có kẻ chuyên môn làm việc này, nhưng biểu muội muốn dọa người, làm biểu ca này như hắn sao có thể không theo chứ?
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư như trút được gánh nặng, nói: "Vậy nhóm các ngươi liền tự mình giải quyết đi, bán thân xong đem bạc giao cho quản gia."
Vừa nghe lời này, chúng nam tử hồng y tâm thật muốn giết người, nhưng ngại giáo chủ có dạy-- Cần phải đem phu nhân cung phụng như mẹ ruột.
Bọn họ tuy rằng thân ở ma giáo, nhưng loại chuyện táng tận lương tâm giết mẹ này vạn vạn làm không được a! Bất quá mẹ ruột thì không thể giết, nhưng tên nam nhân chướng mắt lại nói nhiều nào đó vẫn là giết được.
Đôi mắt mọi người trầm xuống, nồng đậm sát khí ngưng tụ thành một thanh lợi kiếm, chĩa thẳng vào Hoa Lăng Thiên. Đương nhiên, đao thật, chùy thật cũng không có nhàn rỗi, hùng hổ chỉ vào hắn.
Hoa Lăng Thiên lại không hề có chút úy kỵ, lạnh lùng cùng bọn họ đối diện, bộ dáng không sợ trời không sợ đất. Hắn xuất cung còn mang mười mấy tên đại nội thị vệ, phân tán bảo vệ chung quanh, hưu một tiếng liền rút kiếm.
Ba hộ pháp Nam Tây Bắc thấy tình hình như vậy, tràn đầy cảm giác bị vũ nhục, cũng đều xuất binh khí, rất có tư thế quyết sống mái một trận. Đông hộ pháp nghiêm túc đứng ở một bên yên lặng xem xét, nhìn về phía Hoa Lăng Thiên, trong ánh mắt có hơn vài phần khâm phục. Đối mặt với ma giáo hiếp bức như thế còn có thể thong dong mà chống đỡ, người này xem ra là một đại nhân vật, không thể khinh thường.
Lục nhi giật nhẹ góc áo chủ nhân nhà mình, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, mau nghĩ biện pháp nha, không thể để cho bọn họ đánh nhau ở trong này."
Mộ Dung Vân Thư vô cùng đồng ý gật, nói: "Giết người thỉnh xuất môn rẽ phải, ngoài thành phía tây bắc có một bãi tha ma."
Lục nhi đấm ngực, tiểu thư ơi tiểu thư, bên này là chồng của người, bên kia là thái tử biểu thiếu gia, sao người cón có thể làm ra vẻ "Hắn cường thì mặc hắn cường, gió mát vẫn thổi qua đồi núi" phó mặc sự đời mà bình tĩnh như thế chứ? Hàng năm bái phật vài lần, đã coi như mình là ni cô à?
Hoa Lăng Thiên buồn cười, trong mắt lại thêm vài phần chua sót. Là hắn không đủ phân lượng, không trách nàng rất bình tĩnh.
“….” Vị phu nhân giáo chủ tương lai này không nhập ma giáo thật sự là đáng khiến người người giậm chân giận dữ! – tiếng lòng mọi người trong ngoài ma giáo đều nhất trí.
Đông hộ pháp bỗng nở nụ cười kì quái, cố ý đi lên phía trước hướng Hoa Lăng Thiên nhận tội: "Phu nhân nhà chúng tôi luôn có loại phong cách này, đã làm cho công tử chê cười."
Hoa Lăng Thiên mày kiếm bỗng nhíu lại, phút chốc tay nắm chặt, thiếu chút nữa vung quyền đánh ra, nhưng đúng là vẫn còn nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Ta cùng với Vân Thư là thanh mai trúc mã, phong cách của nàng là gì ta so với người ngoài rõ ràng hơn nhiều."
Câu này ý vị mười phần khiêu khích, lời nói hoàn toàn chọc giận đám người ma giáo không kiên nhẫn lại thích động võ đánh giáp lá cà, mắt thấy một cuộc quần ẩu không thể tránh khỏi sắp xảy ra.
Mộ Dung Vân Thư cũng không mấy hứng thú, ngáp một cái, lạnh nhạt nhìn nhìn loại trường hợp bạo lực này, xoay người đang muốn đi, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nam cực ấm áp mà kiêu ngạo -- "Các hạ xác định mình là người thân của nàng?"
Mộ Dung Vân Thư theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử áo trắng như tuyết, phong độ chỉ có thể là từ trên trời giáng xuống, tuấn nhã phiêu dật, phong hoa tuyệt đại. Mái tóc dài của hắn không hề giống các nam tử trưởng thành đương thời búi lại, mà là rối tung xõa ra, theo gió bay lên thực kiêu ngạo, cũng giống như từng đường nét trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn.
"Tham kiến giáo chủ!" Mọi người của Ma giáo quỳ xuống đồng loạt hô lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý, ra vẻ ta đã có núi để dựa, đến đây ai sợ ai.
Tuy rằng sớm có đáp án, nhưng đích thân nghe đến bọn họ gọi hắn là giáo chủ, trong lòng Mộ Dung Vân Thư vẫn là không thể tránh mà dâng lên một trận hồi hộp. Tầm mắt không chịu khống chế rơi xuống trên người hắn, trong thân thể người nào đó giống như có ngọn sóng không tên giống như đã lặng yên lâu lắm, nay lại dấy lên, bốc lên từng đợt sóng triều. Nam nhân tuấn tú như bức họa tao nhã này chính là phu quân tương lai của nàng, nhưng nàng lại tuyệt không cảm thấy kỳ quái.
Không hiểu sao, trong đầu Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên hiện lên ý niệm "Thì ra là hắn", sợ tới mức nàng thiếu chút nữa hoa dung thất sắc. Vì sao lại hoảng hốt, trong lúc đó cảm thấy đã từng gặp qua hắn ở nơi nào?
Khóe miệng của Sở Trường Ca mang ý cười, giống như một vị đế vương long tâm đại duyệt, vung cánh tay lên ý bảo mọi người đứng dậy, sau đó vừa bước lại gần Mộ Dung Vân Thư vừa dùng giọng nói cực kì tự nhiên, "Vi phu đến chậm, làm cho phu nhân bị sợ hãi."
Cũng bởi vì ngươi đến đây mới sợ hãi a! Mộ Dung Vân Thư theo bản năng lui ra phía sau một bước, không rời mắt nhìn hắn đi từng bước một tới gần, bỗng nhiên có loại cảm giác quẫn bách không chỗ che giấu, điều này làm cho nàng trở tay không kịp, nhất thời trong đầu sinh ra ý niệm muốn chạy trốn. Lại lui về phía sau một bước, nàng tận hết khả năng bình tĩnh nói: "Chúng ta vẫn chưa chính thức bái đường, thỉnh công tử tự trọng."
"Nàng sợ ta?" Nàng lui một bước, Sở Trường Ca liền tiến lên một bước, trên mặt mang theo nụ cười tà mị hoặc lòng người, trong mắt lóe ra tia sáng nóng rực như muốn cắn nuốt tất cả.
Mộ Dung Vân Thư vốn không phải là người yếu đuối, đối mặt với khí thế bức nhân của hắn, rung động, quẫn bách, quen thuộc gì đó toàn bộ đều ném hết ra sau đầu, đưa mắt nhìn thẳng, "Ma giáo các ngươi vốn khiến cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, hiện tại giáo chủ đích thân tới, người bình thường đều phải sợ."
Lục nhi ở một bên dùng sức gật đầu, bộ dạng của cô gia tương lai tuy rằng tuấn mỹ vô cùng, lại thật sự dọa người.
"Người ta?" Sở Trường Ca tức giận nhăn lại mày rậm, "Nàng hiện tại cũng là người trong ma giáo."
"Ta không phải." Mộ Dung Vân Thư thẳng sống lưng, tuy rằng hai người thân cao cách biệt làm cho nàng không thể không ngưỡng mộ hắn, khí thế giảm sút, nhưng nàng vẫn như cũ đúng lý hợp tình, "Cho dù là thành thân, cũng là ngươi trở thành người của Mộ Dung phủ ta, ta vẫn chưa gả nhập ma giáo."
Hoa Lăng Thiên vẻ mặt hắc tuyến, biểu muội này nha, thật sự là lời nói không sợ người ta không chết. "Muội có thể cho chính bọn họ tự giải quyết." Kỳ thật hoàng cung hẳn có kẻ chuyên môn làm việc này, nhưng biểu muội muốn dọa người, làm biểu ca này như hắn sao có thể không theo chứ?
Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư như trút được gánh nặng, nói: "Vậy nhóm các ngươi liền tự mình giải quyết đi, bán thân xong đem bạc giao cho quản gia."
Vừa nghe lời này, chúng nam tử hồng y tâm thật muốn giết người, nhưng ngại giáo chủ có dạy-- Cần phải đem phu nhân cung phụng như mẹ ruột.
Bọn họ tuy rằng thân ở ma giáo, nhưng loại chuyện táng tận lương tâm giết mẹ này vạn vạn làm không được a! Bất quá mẹ ruột thì không thể giết, nhưng tên nam nhân chướng mắt lại nói nhiều nào đó vẫn là giết được.
Đôi mắt mọi người trầm xuống, nồng đậm sát khí ngưng tụ thành một thanh lợi kiếm, chĩa thẳng vào Hoa Lăng Thiên. Đương nhiên, đao thật, chùy thật cũng không có nhàn rỗi, hùng hổ chỉ vào hắn.
Hoa Lăng Thiên lại không hề có chút úy kỵ, lạnh lùng cùng bọn họ đối diện, bộ dáng không sợ trời không sợ đất. Hắn xuất cung còn mang mười mấy tên đại nội thị vệ, phân tán bảo vệ chung quanh, hưu một tiếng liền rút kiếm.
Ba hộ pháp Nam Tây Bắc thấy tình hình như vậy, tràn đầy cảm giác bị vũ nhục, cũng đều xuất binh khí, rất có tư thế quyết sống mái một trận. Đông hộ pháp nghiêm túc đứng ở một bên yên lặng xem xét, nhìn về phía Hoa Lăng Thiên, trong ánh mắt có hơn vài phần khâm phục. Đối mặt với ma giáo hiếp bức như thế còn có thể thong dong mà chống đỡ, người này xem ra là một đại nhân vật, không thể khinh thường.
Lục nhi giật nhẹ góc áo chủ nhân nhà mình, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, mau nghĩ biện pháp nha, không thể để cho bọn họ đánh nhau ở trong này."
Mộ Dung Vân Thư vô cùng đồng ý gật, nói: "Giết người thỉnh xuất môn rẽ phải, ngoài thành phía tây bắc có một bãi tha ma."
Lục nhi đấm ngực, tiểu thư ơi tiểu thư, bên này là chồng của người, bên kia là thái tử biểu thiếu gia, sao người cón có thể làm ra vẻ "Hắn cường thì mặc hắn cường, gió mát vẫn thổi qua đồi núi" phó mặc sự đời mà bình tĩnh như thế chứ? Hàng năm bái phật vài lần, đã coi như mình là ni cô à?
Hoa Lăng Thiên buồn cười, trong mắt lại thêm vài phần chua sót. Là hắn không đủ phân lượng, không trách nàng rất bình tĩnh.
“….” Vị phu nhân giáo chủ tương lai này không nhập ma giáo thật sự là đáng khiến người người giậm chân giận dữ! – tiếng lòng mọi người trong ngoài ma giáo đều nhất trí.
Đông hộ pháp bỗng nở nụ cười kì quái, cố ý đi lên phía trước hướng Hoa Lăng Thiên nhận tội: "Phu nhân nhà chúng tôi luôn có loại phong cách này, đã làm cho công tử chê cười."
Hoa Lăng Thiên mày kiếm bỗng nhíu lại, phút chốc tay nắm chặt, thiếu chút nữa vung quyền đánh ra, nhưng đúng là vẫn còn nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Ta cùng với Vân Thư là thanh mai trúc mã, phong cách của nàng là gì ta so với người ngoài rõ ràng hơn nhiều."
Câu này ý vị mười phần khiêu khích, lời nói hoàn toàn chọc giận đám người ma giáo không kiên nhẫn lại thích động võ đánh giáp lá cà, mắt thấy một cuộc quần ẩu không thể tránh khỏi sắp xảy ra.
Mộ Dung Vân Thư cũng không mấy hứng thú, ngáp một cái, lạnh nhạt nhìn nhìn loại trường hợp bạo lực này, xoay người đang muốn đi, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nam cực ấm áp mà kiêu ngạo -- "Các hạ xác định mình là người thân của nàng?"
Mộ Dung Vân Thư theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử áo trắng như tuyết, phong độ chỉ có thể là từ trên trời giáng xuống, tuấn nhã phiêu dật, phong hoa tuyệt đại. Mái tóc dài của hắn không hề giống các nam tử trưởng thành đương thời búi lại, mà là rối tung xõa ra, theo gió bay lên thực kiêu ngạo, cũng giống như từng đường nét trên ngũ quan tuấn mỹ của hắn.
"Tham kiến giáo chủ!" Mọi người của Ma giáo quỳ xuống đồng loạt hô lên, trên mặt lộ vẻ đắc ý, ra vẻ ta đã có núi để dựa, đến đây ai sợ ai.
Tuy rằng sớm có đáp án, nhưng đích thân nghe đến bọn họ gọi hắn là giáo chủ, trong lòng Mộ Dung Vân Thư vẫn là không thể tránh mà dâng lên một trận hồi hộp. Tầm mắt không chịu khống chế rơi xuống trên người hắn, trong thân thể người nào đó giống như có ngọn sóng không tên giống như đã lặng yên lâu lắm, nay lại dấy lên, bốc lên từng đợt sóng triều. Nam nhân tuấn tú như bức họa tao nhã này chính là phu quân tương lai của nàng, nhưng nàng lại tuyệt không cảm thấy kỳ quái.
Không hiểu sao, trong đầu Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên hiện lên ý niệm "Thì ra là hắn", sợ tới mức nàng thiếu chút nữa hoa dung thất sắc. Vì sao lại hoảng hốt, trong lúc đó cảm thấy đã từng gặp qua hắn ở nơi nào?
Khóe miệng của Sở Trường Ca mang ý cười, giống như một vị đế vương long tâm đại duyệt, vung cánh tay lên ý bảo mọi người đứng dậy, sau đó vừa bước lại gần Mộ Dung Vân Thư vừa dùng giọng nói cực kì tự nhiên, "Vi phu đến chậm, làm cho phu nhân bị sợ hãi."
Cũng bởi vì ngươi đến đây mới sợ hãi a! Mộ Dung Vân Thư theo bản năng lui ra phía sau một bước, không rời mắt nhìn hắn đi từng bước một tới gần, bỗng nhiên có loại cảm giác quẫn bách không chỗ che giấu, điều này làm cho nàng trở tay không kịp, nhất thời trong đầu sinh ra ý niệm muốn chạy trốn. Lại lui về phía sau một bước, nàng tận hết khả năng bình tĩnh nói: "Chúng ta vẫn chưa chính thức bái đường, thỉnh công tử tự trọng."
"Nàng sợ ta?" Nàng lui một bước, Sở Trường Ca liền tiến lên một bước, trên mặt mang theo nụ cười tà mị hoặc lòng người, trong mắt lóe ra tia sáng nóng rực như muốn cắn nuốt tất cả.
Mộ Dung Vân Thư vốn không phải là người yếu đuối, đối mặt với khí thế bức nhân của hắn, rung động, quẫn bách, quen thuộc gì đó toàn bộ đều ném hết ra sau đầu, đưa mắt nhìn thẳng, "Ma giáo các ngươi vốn khiến cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, hiện tại giáo chủ đích thân tới, người bình thường đều phải sợ."
Lục nhi ở một bên dùng sức gật đầu, bộ dạng của cô gia tương lai tuy rằng tuấn mỹ vô cùng, lại thật sự dọa người.
"Người ta?" Sở Trường Ca tức giận nhăn lại mày rậm, "Nàng hiện tại cũng là người trong ma giáo."
"Ta không phải." Mộ Dung Vân Thư thẳng sống lưng, tuy rằng hai người thân cao cách biệt làm cho nàng không thể không ngưỡng mộ hắn, khí thế giảm sút, nhưng nàng vẫn như cũ đúng lý hợp tình, "Cho dù là thành thân, cũng là ngươi trở thành người của Mộ Dung phủ ta, ta vẫn chưa gả nhập ma giáo."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook